Rõ ràng là một câu hẳn nên bị Tống Yếm đánh tơ bời, nhưng ngay một kia, Tống Yếm cũng không biết vì sao cậu đột nhiên có một loại chột dạ chẳng rõ nguyên do, không muốn để cho Hạ Chi Dã nói ra câu nói tiếp theo.
Cho dù cậu cũng không rõ cảm giác chột dạ này rốt cuộc là xuất phát từ chỗ nào, nhưng tiềm thức của bản thân đã vượt qua nhận thức tỉnh táo của cảm xúc, cậu luôn cảm thấy Hạ Chi Dã không nên nói ra câu kế tiếp, và cậu cũng không nên nghe.
Cũng may xe tham quan vừa lúc đến trước phòng y tế, cậu gỡ tay của Hạ Chi Dã ra: "Mẹ nó cậu mới là đồ ngốc."
Sau đó chân dài chống đất, nhanh chóng chạy xuống khỏi xe tham quan.
Kết quả tốc độ quá nhanh, động tác quá mạnh, mới vừa chấm đất thì eo đã đau đến nỗi mềm nhũn, thiếu chút nữa lảo đảo té ngã, may mà được một bàn tay quen thuộc vững vàng đỡ lấy.
"Còn chạy à?"
Giọng điệu của Hạ Chi Dã như là có chút tức giận, lại tựa như có chút buồn cười.
Tống Yếm xụ mặt: “Buông ra.”
"Cậu cứ tiếp tục cứng đầu đi." Lần này Hạ Chi Dã không chút khuất phục trước dâm uy của Tống Yếm, trực tiếp dùng sức đặt cậu trên giường ở phòng y tế, "Bác sĩ, eo của cậu ấy hình như bị thương, làm phiền bác sĩ xem thử."
Tống Yếm mới một lần nữa nhận ra rằng nếu chỉ đơn giản là so sánh về thể lực thì cậu hẳn sẽ không đánh lại Hạ Chi Dã, nên cứ thế nằm trên giường, vùi đầu vào trong gối, làm bộ không nghe không thấy gì hết, để có thể tránh khỏi tất cả các cuộc trò chuyện có thể diễn ra tiếp theo.
Đây là lần đầu tiên Hạ Chi Dã nhìn thấy nhóc hống hách vênh váo nào đó lại bày ra tư thế đà điểu như thế này, đứng bên mép giường, nhìn vòng eo bị bác sĩ ấn đau mà co lại của cậu, nhẹ nhàng ma sát răng cấm, thật sự muốn xách người nào đó ngồi dậy để dạy dỗ một trận.
May mà tình hình không có nghiêm trọng lắm, bác sĩ rất nhanh đã đưa ra phán đoán chuyên nghiệp: "Chỉ là kéo căng nên bị thương thôi, chờ lát nữa tôi sẽ lấy túi chườm đá đắp lên cho hai cậu, cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày là không sao nữa."
Hạ Chi Dã vẫn không yên tâm: "Nhưng nhìn cậu ấy trông rất đau."
"Trách ai?" Bác sĩ trực tiếp hỏi lại, "Dù một vết thương rất nhỏ cũng phải cần nghỉ ngơi, không lo xử lý cẩn thận thì thôi, còn dám đi leo núi, cậu ấy không đau mà cậu đau à?"
Nói xong thì để lại một ánh mắt xem thương, sau đó xoay người đi ra ngoài lấy túi chườm đá.
Hạ Chi Dã cuối cùng cũng yên tâm được một chút, nhìn Tống Yếm vùi cả đầu vào gối chỉ chừa lại hai cái lỗ tai nhòn nhọn ra bên ngoài, ngồi xổm xuống, ghé sát vào lỗ tai của Tống Yếm, cười nhẹ một tiếng: "Quả thật tôi thấy đau."
Lỗ tai Tống Yếm run lên.
Hạ Chi Dã: "Tôi đau lòng."
Tống Yếm: "..."
Sau ba giây im lặng, Tống Yếm ngồi dậy nghiến răng nghiến lợi cầm lấy cái gối ném vào mặt Hạ Chi Dã: "Mẹ nó cậu đừng có buồn nôn như thế nữa được không!"
"Buồn nôn à? Tôi còn có thể buồn nôn hơn, nếu như cậu muốn nghe..."
"Câm miệng! Á ---"
Tống Yếm còn chưa đánh xong, đã hít hà một hơi.
Vừa lúc đụng phải bác sĩ cầm túi chườm đá đi vào, thấy người bệnh này thế mà còn có ý định hành hung người ta trong phòng y tế, lập tức xụ mặt: "Cậu lại đánh một cái nữa thử xem? Cậu mà đánh một cái nữa thì có khi cả nửa đời sau cậu đều phải nằm trên giường bệnh!"
"Đến lúc đó cũng chỉ có tôi hầu hạ cậu thôi." Hạ Chi Dã chống cằm, ngửa đầu, cực kỳ không biết xấu hổ mà cong mắt cười cười.
Tống Yếm ngồi trên giường, vồ lấy cái gối, hận không thể trực tiếp nhấn chết hắn, nhưng mà vẫn còn người thứ ba ở đây nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi bò lên trên giường một lần nữa.
Bác sĩ đắp túi chườm đá lên eo giúp cậu, sau đó ý bảo Hạ Chi Dã lại đây hỗ trợ ấn xuống: "Đắp 20 đến 30 phút là được, lúc tối sau khi về nhà thì nhớ đắp lần nữa, ngày mai lại đắp thêm một lần."
"Được, không thành vấn đề."
Hạ Chi Dã thoạt nhìn còn trông đáng tin cậy, bác sĩ cũng yên tâm rời đi.
Mới vừa đóng cửa, Tống Yếm đã nhanh chóng lấy chân đá Hạ Chi Dã: "Tránh ra cho ông!"
Sau đó lại bị Hạ Chi Dã dễ như trở bàn tay bắt lấy cổ chân, ấn về: "Cậu mà cựa nữa thì tôi sẽ ngồi lên đùi cậu đấy."
"..." Tống Yếm não bổ ra cảnh tượng đó một chút, "Hạ Chi Dã, cậu có bệnh à?"
"Cậu nói xem rốt cuộc là ai có bệnh?" Hạ Chi Dã đúng lý hợp tình hỏi lại, "Là ai rõ ràng đã biết bản thân bị thương còn một hai phải leo núi sau đó bị khiêng tới chỗ này chườm đá trong ngày đông lạnh giá thế này? Cậu có bệnh hay là tôi có bệnh?"
Tống Yếm tự biết đuối lý, lựa chọn trầm mặc nằm xuống.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, chờ đến khi eo lành lặn, cậu đánh chết Hạ Chi Dã cũng không muộn.
"Cho nên cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là tại sao cậu cứ kiên trì leo lên trên được không?" Hạ Chi Dã không cảm thấy Tống Yếm là người lý tính dễ xúc động như vậy, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt nào đó mới khiến cậu làm chuyện như thế, cho nên thấp giọng hỏi thử.
Tống Yếm nằm ở trên giường, rũ mi, che khuất cảm xúc dưới đáy mắt, lạnh lùng đáp lời: "Không có gì, chỉ là không muốn bại dưới tay nhóc Ultraman kia mà thôi."
"Là vì tiểu Mạt Chược?"
Hạ Chi Dã vốn không tin mấy chuyện ma quỷ này của Tống Yếm, trực tiếp hỏi.
Tống Yếm phủ nhận cực kỳ nhanh: "Không phải."
Hạ Chi Dã gật gật đầu: "Lát nữa về tôi sẽ nói cho tiểu Mạt Chược rằng anh Yếm của con bé vì muốn thỏa mãn mong ước của con bé mà khiến bản thân bị thương nặng, khiến cho con bé áy náy khổ sở suốt đời."
"?" Tống Yếm quay đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã, "Cậu nghe không hiểu tiếng người à?"
Hạ Chi Dã lật túi chườm đá lại: "Vật thì cậu cũng phải nói tiếng người trước đã."
"..."
Tống Yếm nhìn ra hôm nay Hạ Chi Dã thật sự muốn làm cho ra nhẽ chuyện này, nếu mình lừa thì nhất định sẽ lừa không được, cậu cũng chẳng muốn Hạ Chi Dã nhắc tới chuyện này thêm lần nào nữa.
Vì thế lại nằm xuống lần nữa, "Không phải vì tiểu Mạt Chược, mà là vì chính bản thân tôi."
Giọng nói nửa chôn trong gối, nghe vào có chút buồn bã cũng có chút xa xôi: "Đây là lần đầu tiên tôi đến công viên giải trí."
Bàn tay ấn túi chườm đá của Hạ Chi Dã hơi khựng.
"Khi còn nhỏ mẹ tôi suốt ngày bị bệnh, ba tôi cũng không thèm quản tôi, nên trước nay tôi chưa từng đến công viên giải trí, mỗi lần nhìn các bạn nhỏ khác được đi công viên giải trí với bố mẹ tôi đều rất hâm mộ, cho nên tôi mới nháo nhào đòi bọn họ dẫn tôi đi."
"Hôm đó hình như tâm tình của ba tôi rất tốt, đồng ý cuối tuần sẽ đưa hai mẹ con tôi cùng đi chơi, thế nên tâm tình của mẹ tôi cũng rất tốt."
"Tôi còn nhớ rõ bầu trời hôm đó của Bắc Kinh rất trong xanh, mẹ tôi trang điểm vô cùng xinh đẹp, còn thay một bộ lễ phục nhỏ xíu cho tôi mặc.
Chúng tôi ngồi ở nhà chờ ba về, kết quả cứ chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng chờ được hình ảnh ông ta tham dự hoạt động chung với người phụ nữ khác trên TV."
"Đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy mẹ, sau này tôi cũng chưa từng đến công viên giải trí chơi nữa."
"Cũng không phải bài xích hay là có bóng ma tâm lý gì cả, chỉ đơn thuần là món đồ hồi còn nhỏ rất muốn, nhưng không có được, sau khi lớn lên thì không còn muốn nữa."
"Cho nên tôi không muốn trở thành loại người lớn giống như ba tôi, cũng không muốn đứa bé nào khác cảm thấy thất vọng, chỉ đơn giản thế thôi."
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, cứ như là người ngoài cuộc đang bình tĩnh kể lại câu chuyện của người khác, không thèm để ý, cũng thấy cực kỳ vô nghĩa, nhưng mà chờ đến khi biến thành hành động thì lại có rất nhiều sự cố chấp và kỳ cục mà không ai có thể hiểu được.
Ngón tay ấn túi chườm đá của Hạ Chi Dã bị đông lạnh đến mức có hơi cương cứng.
Tống Yếm thấy hắn sau một lúc lâu rồi mà vẫn chưa có động tĩnh, quay đầu lại, bắt gặp hắn đang rũ mi cứ như đang ngẩn người, hỏi: "Nghĩ cái gì đó?"
Hạ Chi Dã nâng mắt lên: "Không có gì, chỉ là đang nghĩ hình như màn bắn pháo hoa sắp bắt đầu rồi thì phải, muốn đi xem không?"
"?"
Không chờ Tống Yếm nhận ra lời này có ý gì, Hạ Chi Dã đã buông túi chườm đá, kéo áo xuống giúp Tống Yếm, sau đó nửa ôm nửa dỗ kéo cậu đứng lên, nắm tay nhau đi ra ngoài.
Toàn bộ quá trình Tống Yếm chỉ ngốc nghếch mặc hắn bài bố, không phản ứng kịp là có chuyện gì đang xảy ra.
Ở trong tưởng tượng của cậu, sau khi nói xong mấy lời vừa rồi, Hạ Chi Dã hoặc là nói vài cậu an ủi thương hại, hoặc là mắng cậu mấy câu ngu ngốc.
Không thèm phản ứng như thể không nghe thấy một đoạn dài mà cậu nói là có ý gì?.
Truyện Hot
Chờ đến khi hoàn hồn, cậu đã được Hạ Chi Dã nắm tay dẫn đi trên con đường cổ tích rực rỡ ánh đèn ấm áp sau khi màn đêm buông xuống.
Chung quanh người đến người đi, eo được chườm lạnh đã không còn đau như trước, chỉ là bàn tay phải bị Hạ Chi Dã lồng mười ngón tay vào nhau lại nóng đến mức lửa đốt sáng người, cặp vòng tay tình nhân trên xương cổ tay của cả hai cũng rõ ràng đến chói mắt.
Tống Yếm giãy tay ra một chút, muốn tránh thoát, ngón tay Hạ Chi Dã lại siết càng chặt hơn.
Hai cậu nam sinh mặc hai cái áo hoodie hình khiên sắt cùng kiểu tay nắm tay dạo bước trong công viên giải trí nhìn kiểu gì cũng khiến người ta chú ý.
*Khiên sắt: Tên thường gọi của couple Captain America và Iron Man, trong đó khiên là chỉ đội trưởng Mỹ, sắt là chỉ Iron Man.
Nhìn thấy đến mấy nữ sinh đang che miệng cười trộm không chút ác ý nào ở xung quanh, Tống Yếm cảm thấy hai tai có hơi nóng, nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nói: "Hạ Chi Dã, cậu muốn làm gì?"
"Dẫn cậu đi xem pháo hoa."
Hạ Chi Dã trả lời một cách tự nhiên.
Tống Yếm tức giận nói: "Tôi nói tôi thích xem pháo hoa hồi nào?"
"Không phải cậu nói hồi nhỏ chưa từng được xem à?"
"Từng xem lễ hội bắn pháo hoa của Nhật Bản rồi."
"Xem chung với ai?"
"Giáo viên ở trại hè."
"Thế thì lần này đâu có giống."
"Sao mà không giống?"
Hạ Chi Dã dừng chân, quay đầu lại, cười nói: "Bởi vì lần này là xem chung với tôi ở công viên giải trí."
Phía cuối phố cổ tích chính là bờ sông, đối diện bờ sông chính là lâu đài nơi biểu diễn bắn pháo hoa.
Gió sông mềm mại thổi qua, khẽ hất bay vài cộng tóc trước trán, ánh đèn phố cổ tích lọt vào con ngươi màu nâu nhạt, nhẹ nhàng chạy dọc theo đuôi mắt hơi nhếch, giống như hồ ly tinh muốn lừa bịp thư sinh ngây thơ, cố ý tạo ra vẻ ngoài vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
Tống Yếm: "..."
Đệt.
Trái tim của cậu quả thật không được khỏe.
Vì tránh cho mình thực sự mắc bệnh tim, ý chí cầu sinh khiến Tống Yếm gạt tay Hạ Chi Dã ra, nhưng mà lúc chen chúc trong đám người không cẩn thận đụng phải một cậu nhóc.
Nhóc con thịch một tiếng, cả cái mông đã ngã ngồi trên đất, nước mắt đảo quanh đã sắp chảy xuống, Tống Yếm vội vàng ngồi xổm xuống muốn dỗ dành.
Nhưng một cánh tay với cổ tay áo sơ mi công sở đã dịu dàng hữu lực mà bế nhóc con kia lên trước cậu một bước: "Cục cưng không khóc, để ba ôm một cái nhé."
Người phụ nữ mặc váy khoác áo vest nam ở bên cạnh cũng vội vàng giơ một cây kẹo bông gòn lên trước: "Cục cưng không khóc nhé, mẹ đút con ăn kẹo có được không."
Nước mắt của nhóc com nước mũi lập tức biến thành bong bóng ngay mũi, nhếch miệng cười nói: "Vâng!"
Lúc này Tống Yếm mới nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói: "Xin lỗi, là tôi không cẩn thận."
Người đàn ông chỉ mặc một cái áo sơ mi bà quần tây thấp giọng cười cười: "Không sao, nhóc con này không yếu ớt như vậy đâu, không cần để trong lòng."
Nói xong một tay ôm con, một tay nắm tay cô vợ, nhích lại gần nơi an toàn hơn.
Rõ ràng là một doan nhân cực kỳ thành thục ổn trọng, nhưng trên đầu lại đội một đôi tai hình chuột Mickey phát sáng lập lòe, hiển nhiên là làm một đôi với tai chuột Minnie của cô vợ và cái mũ nhỏ hình vịt Donald của cục cưng, cô vợ đang giơ kẹo bông gòn lên cao, cười tươi đút cho hai người một lớn một nhỏ ở bên cạnh.
Chỉ thoáng liếc nhìn một cái, là đã biết một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.
Đây là sự ấm áp mà cả đời này Tống Yếm không thể nào trải qua cũng như không có khả năng cảm nhận được.
Chẳng hạn như từ nhỏ đến lớn cậu đều không thể khóc.
Bởi vì khi còn bé cứ mỗi lần cậu khóc, mẹ cậu sẽ nổi điên.
Trưởng thành mà khóc, Tống Minh Hải sẽ mắng cậu là phế vật.
Cho nên cảnh tượng thế này cậu tốt nhất đừng nên xem, dù sao cũng đã qua cái tuổi ấu trĩ muốn có được sự đồng hành và dung túng ấy rồi, không có cũng không có gì ghê gớm.
Tống Yếm ngoảnh mặt đi, duỗi tay kéo mũ áo hoodie đội lên đầu, mặt mày chìm vào trong bóng tối, chỉ lộ ra khuôn cằm thon gầy lạnh lùng cứng rắn và đường môi hơi căng thẳng.
Hạ Chi Dã nhìn hết ở trong mắt, đáy lòng không chút tiếng động thở ra một hơi, nhẹ nhàng xoa mũ của cậu, thấp giọng nói: "Cậu đứng ở đây không được đi đâu..."
Chưa nói xong, đã bị Tống Yếm cắt lời: "Dám mua quýt thì cậu chết chắc."
*Hình như có bộ truyện kinh điển nào đó có một cảnh ông bố bảo con đứng đây đợi cha, cha đi mua quýt á, nên nói đi mua quýt nghĩa là xưng mình là cha của đối phương.
"..."
Thật là không thèm phối hợp dù chỉ một chút.
Hạ Chi Dã khẽ cười một tiếng, "Yên tâm, tôi không mua quýt, cậu đứng ở đây chờ tôi, đừng chạy loạn."
Nói xong thì xuyên qua đám người đông đúc chen chúc đi ra ngoài.
Tống Yếm cảm thấy không hiểu ra soa, xoay người, nằm bò lên lan can, nhìn về phía lâu đài cổ tích nằm đối diện.
Khi còn nhỏ, luôn nghĩ rằng công viên giải trí là nợi thần bí nhất trên thế giới, chỉ cần đến công viên giải trí là giống như đã bước vào thế giới cổ tích, tất cả mọi người đều cười rất hạnh phúc.
Mà thực tế hình như cũng quả thật như vậy, đám người bên cạnh ồn ào náo nhiệt, có rất nhiều gia đình một nhà ba người viên viên mãn mãn, có rất nhiều cặp đôi trẻ ân ân ái ái,
Chỉ có cậu trước sau như một trông có vẻ rất dư thừa trong đám đông.
Cho nên tại sao bản thân mình phải đồng ý với Hạ Chi Dã đi đến công viên giải trí, và tại sao mình lại bị hắn dẫn đến đây ngắm pháo hoa một cách khó hiểu như thế này chứ.
Tống Yếm cảm thấy bực bội, xoay người muốn chạy.
Nhóc con vừa mới bị cậu tông ngã không biết khi nào đã cọ đến bên cạnh cậu, đầu đội mũ vịt Donald, tay cầm kẹo bông gòn, ngẩng cái đầu nhỏ lên, chớp chớp mắt: "Anh trai không có ba mẹ ạ, tại sao lại ở một mình thế?"
Mặc dù biết mối quan hệ cá nhân trong tiềm thức của nhóc con hai ba tuổi có khả năng chỉ giới hạn trong mấy người ba mẹ ông nội bà nội mà thôi, lúc hỏi ra câu này cũng không có ý muốn mắng người ta, nhưng khoảnh khắc đó Tống Yếm vẫn cảm thấy có chút chí mạng.
Cậu cúi đầu nhìn nhóc con, đang lúc không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, đã cảm giác bả vai của mình bị người nào đó ôm lấy từ phía sau, ngay sau đó bên tai truyền đến một giọng nói lười biếng: "Anh trai đã có anh lớn rồi, anh ấy không phải chỉ có một mình."
Một khắc kia, chẳng biết vì sao, Tống Yếm lại cảm thấy lời này của Hạ Chi Dã hình như không phải đang trả lời nhóc con, mà là đang nói với cậu.
Cậu quay đầu lại, quả nhiên vừa lúc đối diện với cặp mắt mang ý cười câu dẫn của Hạ Chi Dã, tim bỗng đập nhanh hơn, hoảng sợ dời mắt: "Làm trò trước mặt trẻ nhỏ, nói nhảm gì đó."
"Tôi nói nhảm chỗ nào?"
Hạ Chi Dã ôm vai Tống Yếm, quay đầu nhìn cậu, "Thế nào, Yếm cưa của chúng ta đang thẹn thùng."
Tống Yếm muốn trực tiếp mắng cút mẹ đi, nhưng nề hà bên cạnh còn có một nhóc con trắng mềm, chỉ có thể chịu đựng xúc động muốn chửi bới, đập một cái để hất hắn ra: "Đừng làm phiền tôi!"
"Đeo cái này lên thì tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."
"?"
Tống Yếm hơi ngẩng đầu, ánh mắt từ dưới vành mũ nhìn qua, sau đó bỗng thấy một cây kẹo bông gòn siêu bự và một cái băng đô phát sáng hình chuột Mickey nhẹ nhàng lung lay trước mặt cậu.
"...!Cút ngay! Tôi không đeo! Hạ Chi Dã tôi đánh cậu...!Ưm."
Tống Yếm mới mắng mỏ được có một nửa, trong miệng lại đột nhiên bị nhét một miếng kẹo bông gòn màu hông nhạt.
Vị đường mùi dầu tây mềm mại tan trên lưỡi, thấm đẫm vị giác, vốn vừa có chút ngọt vừa có hơi béo nhưng lại đúng lúc xua tan đi vị đăng đắng chua chua ban đầu.
Mà trong thời gian cậu ngẩn người, Hạ Chi Dã đã tròng cái cài tóc chuột Mickey lên đầu cậu cách một lớp mũ áo hoodie.
Tống Yếm chợt hoàn hồn, tức giận muốn trực tiếp đá chết Hạ Chi Dã, nhưng vừa ngẩng đầu đã lập tức nhìn thấy trên đầu của Hạ Chi Dã có đeo một cái cài tóc hình chuột Minnie, ở cạnh nam sinh cao 1m87, thế mà bỗng dưng có chút đáng yêu.
Mà tên nam sinh rất đáng yêu này còn đang cười tươi nhìn cậu: "Không tồi, Yếm cưa của chúng ta quả nhiên là xinh đẹp tự nhiên, đeo cái gì nhìn cũng rất đẹp."
Vì thế mấy lời nói trong lòng của Tống Yếm cứ kẹt cứng ở đó, lên cũng không lên được, xuống cũng xuống không xong, chỉ có thể lạnh giọng ném ra một câu: "Cậu lại phát khùng gì đó?"
"Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy mấy bạn nhỏ khác có, bạn nhỏ Tống Yếm của chúng ta cũng phải có." Hạ Chi Dã rũ mắt nhìn cậu, mặt mày hơi cong, nụ cười vừa tản mạn vừa dung túng.
Trong nháy mắt kia, cảm giác chột da và hoảng loạn không hiểu ra sao lại nảy lên trong lòng Tống Yếm, cậu không muốn nhìn thẳng với những cảm xúc đó, cũng không muốn nghe Hạ Chi Dã nói ra mấy câu tiếp theo.
Cậu kéo cài tóc trên đầu xuống, lạnh mặt nhét vào tay của Hạ Chi Dã: "Tôi đã nói rồi, món đồ khi còn nhỏ không muốn có thì trưởng thành cũng sẽ không muốn có, cậu nghe không rõ à."
Nói xong xoay người chen lấn vào trong đám người, muốn rời khỏi cái nơi náo nhiệt không hề phù hợp với cậu.
Cổ tay lại bị lòng bàn tay ấm áp quen thuộc tóm lấy: "Miếng kẹo bông gòn vừa rồi có ngọt không?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi, Tống Yếm hơi khựng lại một chút.
Nhưng mà cậu không trả lời, cũng là đáp án rõ ràng nhất.
"Cho nên cậu xem đấy, đồ vật khi còn nhỏ rất muốn, trưởng thành cũng chưa chắc không muốn nữa."
"Hạ Chi Dã, rốt cuộc cậu có ý gì?"
Tống Yếm hỏi cực kỳ lạnh lùng.
Hạ Chi Dã đáp vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng: "Ý của tôi là không cần vì việc khi bé muốn mà không có được, sau này lớn lên bởi thấy sợ không có được nên mới nói bản thân mình không muốn."
Chẳng hạn như kẹo.
Chẳng hạn như đồ chơi.
Chẳng hạn như tình yêu và sự đồng hành.
"Tống Yếm, muốn có cái gì, thích cái gì, chẳng hề mất mặt chút nào cả, không cần phải trốn tránh."
"Tôi không có trốn tránh."
"Thế thì cậu quay đầu lại đây."
"..."
Trong lòng Tống Yếm đã phiền loạn đến mức hận không thể lập tức biến mất khỏi chỗ này, cũng không biết khi mình quay đầu lại sẽ đối mặt với thứ gì.
Nhưng cậu biết nếu mình không quay lại, thì vĩnh viễn không có cách nào chứng minh với Hạ Chi Dã và bản thân cậu rằng mình chỉ đơn thuần là không muốn có chứ không phải là đang trốn tránh.
Vì thế cậu xoay người lại, nhìn về phía Hạ Chi Dã, vẻ mặt bình tĩnh hờ hững: "Hạ Chi Dã, tôi muốn có cái gì, thích cái gì, thì rốt cuộc có liên quan gì tới cậu, tại sao cậu..."
"Bởi vì tôi thích cậu."
Tống Yếm chất vấn mới đến một nửa, đột nhiên bị cắt lời, cậu ngẩn người, ánh mắt nhìn Hạ Chi Dã tràn ngập mờ mịt và khó tin.
Mà Hạ Chi Dã chỉ rũ mắt nhìn cậu, từng câu từng chữ nói ra đều chắc chắn mà lại dịu dàng, tựa như là không định để cho cậu có bất kỳ đường sống nào để trốn thoát.
"Tống Yếm, tôi thích cậu, là cái kiểu thích muốn cho cậu toàn bộ những thứ cậu thích, cho nên mới để ý cậu có cao hứng hay không, có vui vẻ hay không, mới để ý cậu khỏe mạnh hay không, có khổ sở hay không.
Mới để ý cậu muốn có cái gì, yêu thích cái gì."
"Tống Yếm, tất cả các việc này đều do tôi thích cậu, là kiểu thích cực kỳ cực kỳ thích, thế nên bây giờ cậu đã biết rõ chưa?"
Đồng hồ vừa lúc gõ vang lần thứ tám.
Pháo hoa ầm ầm nổ tung trên bầu trời đêm một cách tươi đẹp rực rỡ và vô cùng quyết liệt, tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô.
Chỉ có thiếu niên đứng giữa đám người nghe thấy được câu thích mà cuối cùng cậu không thể nào né tránh kia ngay trong khoảnh khắc ấy.
Hạ Chi Dã nói đúng, không phải cậu không muốn có, mà chỉ là do cậu muốn chạy trốn.
Nhưng mà cái người nói thích cậu kia lại dũng cảm hơn cậu nhiều lắm.
Hết chương 47..
Cho dù cậu cũng không rõ cảm giác chột dạ này rốt cuộc là xuất phát từ chỗ nào, nhưng tiềm thức của bản thân đã vượt qua nhận thức tỉnh táo của cảm xúc, cậu luôn cảm thấy Hạ Chi Dã không nên nói ra câu kế tiếp, và cậu cũng không nên nghe.
Cũng may xe tham quan vừa lúc đến trước phòng y tế, cậu gỡ tay của Hạ Chi Dã ra: "Mẹ nó cậu mới là đồ ngốc."
Sau đó chân dài chống đất, nhanh chóng chạy xuống khỏi xe tham quan.
Kết quả tốc độ quá nhanh, động tác quá mạnh, mới vừa chấm đất thì eo đã đau đến nỗi mềm nhũn, thiếu chút nữa lảo đảo té ngã, may mà được một bàn tay quen thuộc vững vàng đỡ lấy.
"Còn chạy à?"
Giọng điệu của Hạ Chi Dã như là có chút tức giận, lại tựa như có chút buồn cười.
Tống Yếm xụ mặt: “Buông ra.”
"Cậu cứ tiếp tục cứng đầu đi." Lần này Hạ Chi Dã không chút khuất phục trước dâm uy của Tống Yếm, trực tiếp dùng sức đặt cậu trên giường ở phòng y tế, "Bác sĩ, eo của cậu ấy hình như bị thương, làm phiền bác sĩ xem thử."
Tống Yếm mới một lần nữa nhận ra rằng nếu chỉ đơn giản là so sánh về thể lực thì cậu hẳn sẽ không đánh lại Hạ Chi Dã, nên cứ thế nằm trên giường, vùi đầu vào trong gối, làm bộ không nghe không thấy gì hết, để có thể tránh khỏi tất cả các cuộc trò chuyện có thể diễn ra tiếp theo.
Đây là lần đầu tiên Hạ Chi Dã nhìn thấy nhóc hống hách vênh váo nào đó lại bày ra tư thế đà điểu như thế này, đứng bên mép giường, nhìn vòng eo bị bác sĩ ấn đau mà co lại của cậu, nhẹ nhàng ma sát răng cấm, thật sự muốn xách người nào đó ngồi dậy để dạy dỗ một trận.
May mà tình hình không có nghiêm trọng lắm, bác sĩ rất nhanh đã đưa ra phán đoán chuyên nghiệp: "Chỉ là kéo căng nên bị thương thôi, chờ lát nữa tôi sẽ lấy túi chườm đá đắp lên cho hai cậu, cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày là không sao nữa."
Hạ Chi Dã vẫn không yên tâm: "Nhưng nhìn cậu ấy trông rất đau."
"Trách ai?" Bác sĩ trực tiếp hỏi lại, "Dù một vết thương rất nhỏ cũng phải cần nghỉ ngơi, không lo xử lý cẩn thận thì thôi, còn dám đi leo núi, cậu ấy không đau mà cậu đau à?"
Nói xong thì để lại một ánh mắt xem thương, sau đó xoay người đi ra ngoài lấy túi chườm đá.
Hạ Chi Dã cuối cùng cũng yên tâm được một chút, nhìn Tống Yếm vùi cả đầu vào gối chỉ chừa lại hai cái lỗ tai nhòn nhọn ra bên ngoài, ngồi xổm xuống, ghé sát vào lỗ tai của Tống Yếm, cười nhẹ một tiếng: "Quả thật tôi thấy đau."
Lỗ tai Tống Yếm run lên.
Hạ Chi Dã: "Tôi đau lòng."
Tống Yếm: "..."
Sau ba giây im lặng, Tống Yếm ngồi dậy nghiến răng nghiến lợi cầm lấy cái gối ném vào mặt Hạ Chi Dã: "Mẹ nó cậu đừng có buồn nôn như thế nữa được không!"
"Buồn nôn à? Tôi còn có thể buồn nôn hơn, nếu như cậu muốn nghe..."
"Câm miệng! Á ---"
Tống Yếm còn chưa đánh xong, đã hít hà một hơi.
Vừa lúc đụng phải bác sĩ cầm túi chườm đá đi vào, thấy người bệnh này thế mà còn có ý định hành hung người ta trong phòng y tế, lập tức xụ mặt: "Cậu lại đánh một cái nữa thử xem? Cậu mà đánh một cái nữa thì có khi cả nửa đời sau cậu đều phải nằm trên giường bệnh!"
"Đến lúc đó cũng chỉ có tôi hầu hạ cậu thôi." Hạ Chi Dã chống cằm, ngửa đầu, cực kỳ không biết xấu hổ mà cong mắt cười cười.
Tống Yếm ngồi trên giường, vồ lấy cái gối, hận không thể trực tiếp nhấn chết hắn, nhưng mà vẫn còn người thứ ba ở đây nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi bò lên trên giường một lần nữa.
Bác sĩ đắp túi chườm đá lên eo giúp cậu, sau đó ý bảo Hạ Chi Dã lại đây hỗ trợ ấn xuống: "Đắp 20 đến 30 phút là được, lúc tối sau khi về nhà thì nhớ đắp lần nữa, ngày mai lại đắp thêm một lần."
"Được, không thành vấn đề."
Hạ Chi Dã thoạt nhìn còn trông đáng tin cậy, bác sĩ cũng yên tâm rời đi.
Mới vừa đóng cửa, Tống Yếm đã nhanh chóng lấy chân đá Hạ Chi Dã: "Tránh ra cho ông!"
Sau đó lại bị Hạ Chi Dã dễ như trở bàn tay bắt lấy cổ chân, ấn về: "Cậu mà cựa nữa thì tôi sẽ ngồi lên đùi cậu đấy."
"..." Tống Yếm não bổ ra cảnh tượng đó một chút, "Hạ Chi Dã, cậu có bệnh à?"
"Cậu nói xem rốt cuộc là ai có bệnh?" Hạ Chi Dã đúng lý hợp tình hỏi lại, "Là ai rõ ràng đã biết bản thân bị thương còn một hai phải leo núi sau đó bị khiêng tới chỗ này chườm đá trong ngày đông lạnh giá thế này? Cậu có bệnh hay là tôi có bệnh?"
Tống Yếm tự biết đuối lý, lựa chọn trầm mặc nằm xuống.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, chờ đến khi eo lành lặn, cậu đánh chết Hạ Chi Dã cũng không muộn.
"Cho nên cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là tại sao cậu cứ kiên trì leo lên trên được không?" Hạ Chi Dã không cảm thấy Tống Yếm là người lý tính dễ xúc động như vậy, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt nào đó mới khiến cậu làm chuyện như thế, cho nên thấp giọng hỏi thử.
Tống Yếm nằm ở trên giường, rũ mi, che khuất cảm xúc dưới đáy mắt, lạnh lùng đáp lời: "Không có gì, chỉ là không muốn bại dưới tay nhóc Ultraman kia mà thôi."
"Là vì tiểu Mạt Chược?"
Hạ Chi Dã vốn không tin mấy chuyện ma quỷ này của Tống Yếm, trực tiếp hỏi.
Tống Yếm phủ nhận cực kỳ nhanh: "Không phải."
Hạ Chi Dã gật gật đầu: "Lát nữa về tôi sẽ nói cho tiểu Mạt Chược rằng anh Yếm của con bé vì muốn thỏa mãn mong ước của con bé mà khiến bản thân bị thương nặng, khiến cho con bé áy náy khổ sở suốt đời."
"?" Tống Yếm quay đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã, "Cậu nghe không hiểu tiếng người à?"
Hạ Chi Dã lật túi chườm đá lại: "Vật thì cậu cũng phải nói tiếng người trước đã."
"..."
Tống Yếm nhìn ra hôm nay Hạ Chi Dã thật sự muốn làm cho ra nhẽ chuyện này, nếu mình lừa thì nhất định sẽ lừa không được, cậu cũng chẳng muốn Hạ Chi Dã nhắc tới chuyện này thêm lần nào nữa.
Vì thế lại nằm xuống lần nữa, "Không phải vì tiểu Mạt Chược, mà là vì chính bản thân tôi."
Giọng nói nửa chôn trong gối, nghe vào có chút buồn bã cũng có chút xa xôi: "Đây là lần đầu tiên tôi đến công viên giải trí."
Bàn tay ấn túi chườm đá của Hạ Chi Dã hơi khựng.
"Khi còn nhỏ mẹ tôi suốt ngày bị bệnh, ba tôi cũng không thèm quản tôi, nên trước nay tôi chưa từng đến công viên giải trí, mỗi lần nhìn các bạn nhỏ khác được đi công viên giải trí với bố mẹ tôi đều rất hâm mộ, cho nên tôi mới nháo nhào đòi bọn họ dẫn tôi đi."
"Hôm đó hình như tâm tình của ba tôi rất tốt, đồng ý cuối tuần sẽ đưa hai mẹ con tôi cùng đi chơi, thế nên tâm tình của mẹ tôi cũng rất tốt."
"Tôi còn nhớ rõ bầu trời hôm đó của Bắc Kinh rất trong xanh, mẹ tôi trang điểm vô cùng xinh đẹp, còn thay một bộ lễ phục nhỏ xíu cho tôi mặc.
Chúng tôi ngồi ở nhà chờ ba về, kết quả cứ chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng chờ được hình ảnh ông ta tham dự hoạt động chung với người phụ nữ khác trên TV."
"Đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy mẹ, sau này tôi cũng chưa từng đến công viên giải trí chơi nữa."
"Cũng không phải bài xích hay là có bóng ma tâm lý gì cả, chỉ đơn thuần là món đồ hồi còn nhỏ rất muốn, nhưng không có được, sau khi lớn lên thì không còn muốn nữa."
"Cho nên tôi không muốn trở thành loại người lớn giống như ba tôi, cũng không muốn đứa bé nào khác cảm thấy thất vọng, chỉ đơn giản thế thôi."
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, cứ như là người ngoài cuộc đang bình tĩnh kể lại câu chuyện của người khác, không thèm để ý, cũng thấy cực kỳ vô nghĩa, nhưng mà chờ đến khi biến thành hành động thì lại có rất nhiều sự cố chấp và kỳ cục mà không ai có thể hiểu được.
Ngón tay ấn túi chườm đá của Hạ Chi Dã bị đông lạnh đến mức có hơi cương cứng.
Tống Yếm thấy hắn sau một lúc lâu rồi mà vẫn chưa có động tĩnh, quay đầu lại, bắt gặp hắn đang rũ mi cứ như đang ngẩn người, hỏi: "Nghĩ cái gì đó?"
Hạ Chi Dã nâng mắt lên: "Không có gì, chỉ là đang nghĩ hình như màn bắn pháo hoa sắp bắt đầu rồi thì phải, muốn đi xem không?"
"?"
Không chờ Tống Yếm nhận ra lời này có ý gì, Hạ Chi Dã đã buông túi chườm đá, kéo áo xuống giúp Tống Yếm, sau đó nửa ôm nửa dỗ kéo cậu đứng lên, nắm tay nhau đi ra ngoài.
Toàn bộ quá trình Tống Yếm chỉ ngốc nghếch mặc hắn bài bố, không phản ứng kịp là có chuyện gì đang xảy ra.
Ở trong tưởng tượng của cậu, sau khi nói xong mấy lời vừa rồi, Hạ Chi Dã hoặc là nói vài cậu an ủi thương hại, hoặc là mắng cậu mấy câu ngu ngốc.
Không thèm phản ứng như thể không nghe thấy một đoạn dài mà cậu nói là có ý gì?.
Truyện Hot
Chờ đến khi hoàn hồn, cậu đã được Hạ Chi Dã nắm tay dẫn đi trên con đường cổ tích rực rỡ ánh đèn ấm áp sau khi màn đêm buông xuống.
Chung quanh người đến người đi, eo được chườm lạnh đã không còn đau như trước, chỉ là bàn tay phải bị Hạ Chi Dã lồng mười ngón tay vào nhau lại nóng đến mức lửa đốt sáng người, cặp vòng tay tình nhân trên xương cổ tay của cả hai cũng rõ ràng đến chói mắt.
Tống Yếm giãy tay ra một chút, muốn tránh thoát, ngón tay Hạ Chi Dã lại siết càng chặt hơn.
Hai cậu nam sinh mặc hai cái áo hoodie hình khiên sắt cùng kiểu tay nắm tay dạo bước trong công viên giải trí nhìn kiểu gì cũng khiến người ta chú ý.
*Khiên sắt: Tên thường gọi của couple Captain America và Iron Man, trong đó khiên là chỉ đội trưởng Mỹ, sắt là chỉ Iron Man.
Nhìn thấy đến mấy nữ sinh đang che miệng cười trộm không chút ác ý nào ở xung quanh, Tống Yếm cảm thấy hai tai có hơi nóng, nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nói: "Hạ Chi Dã, cậu muốn làm gì?"
"Dẫn cậu đi xem pháo hoa."
Hạ Chi Dã trả lời một cách tự nhiên.
Tống Yếm tức giận nói: "Tôi nói tôi thích xem pháo hoa hồi nào?"
"Không phải cậu nói hồi nhỏ chưa từng được xem à?"
"Từng xem lễ hội bắn pháo hoa của Nhật Bản rồi."
"Xem chung với ai?"
"Giáo viên ở trại hè."
"Thế thì lần này đâu có giống."
"Sao mà không giống?"
Hạ Chi Dã dừng chân, quay đầu lại, cười nói: "Bởi vì lần này là xem chung với tôi ở công viên giải trí."
Phía cuối phố cổ tích chính là bờ sông, đối diện bờ sông chính là lâu đài nơi biểu diễn bắn pháo hoa.
Gió sông mềm mại thổi qua, khẽ hất bay vài cộng tóc trước trán, ánh đèn phố cổ tích lọt vào con ngươi màu nâu nhạt, nhẹ nhàng chạy dọc theo đuôi mắt hơi nhếch, giống như hồ ly tinh muốn lừa bịp thư sinh ngây thơ, cố ý tạo ra vẻ ngoài vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
Tống Yếm: "..."
Đệt.
Trái tim của cậu quả thật không được khỏe.
Vì tránh cho mình thực sự mắc bệnh tim, ý chí cầu sinh khiến Tống Yếm gạt tay Hạ Chi Dã ra, nhưng mà lúc chen chúc trong đám người không cẩn thận đụng phải một cậu nhóc.
Nhóc con thịch một tiếng, cả cái mông đã ngã ngồi trên đất, nước mắt đảo quanh đã sắp chảy xuống, Tống Yếm vội vàng ngồi xổm xuống muốn dỗ dành.
Nhưng một cánh tay với cổ tay áo sơ mi công sở đã dịu dàng hữu lực mà bế nhóc con kia lên trước cậu một bước: "Cục cưng không khóc, để ba ôm một cái nhé."
Người phụ nữ mặc váy khoác áo vest nam ở bên cạnh cũng vội vàng giơ một cây kẹo bông gòn lên trước: "Cục cưng không khóc nhé, mẹ đút con ăn kẹo có được không."
Nước mắt của nhóc com nước mũi lập tức biến thành bong bóng ngay mũi, nhếch miệng cười nói: "Vâng!"
Lúc này Tống Yếm mới nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói: "Xin lỗi, là tôi không cẩn thận."
Người đàn ông chỉ mặc một cái áo sơ mi bà quần tây thấp giọng cười cười: "Không sao, nhóc con này không yếu ớt như vậy đâu, không cần để trong lòng."
Nói xong một tay ôm con, một tay nắm tay cô vợ, nhích lại gần nơi an toàn hơn.
Rõ ràng là một doan nhân cực kỳ thành thục ổn trọng, nhưng trên đầu lại đội một đôi tai hình chuột Mickey phát sáng lập lòe, hiển nhiên là làm một đôi với tai chuột Minnie của cô vợ và cái mũ nhỏ hình vịt Donald của cục cưng, cô vợ đang giơ kẹo bông gòn lên cao, cười tươi đút cho hai người một lớn một nhỏ ở bên cạnh.
Chỉ thoáng liếc nhìn một cái, là đã biết một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.
Đây là sự ấm áp mà cả đời này Tống Yếm không thể nào trải qua cũng như không có khả năng cảm nhận được.
Chẳng hạn như từ nhỏ đến lớn cậu đều không thể khóc.
Bởi vì khi còn bé cứ mỗi lần cậu khóc, mẹ cậu sẽ nổi điên.
Trưởng thành mà khóc, Tống Minh Hải sẽ mắng cậu là phế vật.
Cho nên cảnh tượng thế này cậu tốt nhất đừng nên xem, dù sao cũng đã qua cái tuổi ấu trĩ muốn có được sự đồng hành và dung túng ấy rồi, không có cũng không có gì ghê gớm.
Tống Yếm ngoảnh mặt đi, duỗi tay kéo mũ áo hoodie đội lên đầu, mặt mày chìm vào trong bóng tối, chỉ lộ ra khuôn cằm thon gầy lạnh lùng cứng rắn và đường môi hơi căng thẳng.
Hạ Chi Dã nhìn hết ở trong mắt, đáy lòng không chút tiếng động thở ra một hơi, nhẹ nhàng xoa mũ của cậu, thấp giọng nói: "Cậu đứng ở đây không được đi đâu..."
Chưa nói xong, đã bị Tống Yếm cắt lời: "Dám mua quýt thì cậu chết chắc."
*Hình như có bộ truyện kinh điển nào đó có một cảnh ông bố bảo con đứng đây đợi cha, cha đi mua quýt á, nên nói đi mua quýt nghĩa là xưng mình là cha của đối phương.
"..."
Thật là không thèm phối hợp dù chỉ một chút.
Hạ Chi Dã khẽ cười một tiếng, "Yên tâm, tôi không mua quýt, cậu đứng ở đây chờ tôi, đừng chạy loạn."
Nói xong thì xuyên qua đám người đông đúc chen chúc đi ra ngoài.
Tống Yếm cảm thấy không hiểu ra soa, xoay người, nằm bò lên lan can, nhìn về phía lâu đài cổ tích nằm đối diện.
Khi còn nhỏ, luôn nghĩ rằng công viên giải trí là nợi thần bí nhất trên thế giới, chỉ cần đến công viên giải trí là giống như đã bước vào thế giới cổ tích, tất cả mọi người đều cười rất hạnh phúc.
Mà thực tế hình như cũng quả thật như vậy, đám người bên cạnh ồn ào náo nhiệt, có rất nhiều gia đình một nhà ba người viên viên mãn mãn, có rất nhiều cặp đôi trẻ ân ân ái ái,
Chỉ có cậu trước sau như một trông có vẻ rất dư thừa trong đám đông.
Cho nên tại sao bản thân mình phải đồng ý với Hạ Chi Dã đi đến công viên giải trí, và tại sao mình lại bị hắn dẫn đến đây ngắm pháo hoa một cách khó hiểu như thế này chứ.
Tống Yếm cảm thấy bực bội, xoay người muốn chạy.
Nhóc con vừa mới bị cậu tông ngã không biết khi nào đã cọ đến bên cạnh cậu, đầu đội mũ vịt Donald, tay cầm kẹo bông gòn, ngẩng cái đầu nhỏ lên, chớp chớp mắt: "Anh trai không có ba mẹ ạ, tại sao lại ở một mình thế?"
Mặc dù biết mối quan hệ cá nhân trong tiềm thức của nhóc con hai ba tuổi có khả năng chỉ giới hạn trong mấy người ba mẹ ông nội bà nội mà thôi, lúc hỏi ra câu này cũng không có ý muốn mắng người ta, nhưng khoảnh khắc đó Tống Yếm vẫn cảm thấy có chút chí mạng.
Cậu cúi đầu nhìn nhóc con, đang lúc không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, đã cảm giác bả vai của mình bị người nào đó ôm lấy từ phía sau, ngay sau đó bên tai truyền đến một giọng nói lười biếng: "Anh trai đã có anh lớn rồi, anh ấy không phải chỉ có một mình."
Một khắc kia, chẳng biết vì sao, Tống Yếm lại cảm thấy lời này của Hạ Chi Dã hình như không phải đang trả lời nhóc con, mà là đang nói với cậu.
Cậu quay đầu lại, quả nhiên vừa lúc đối diện với cặp mắt mang ý cười câu dẫn của Hạ Chi Dã, tim bỗng đập nhanh hơn, hoảng sợ dời mắt: "Làm trò trước mặt trẻ nhỏ, nói nhảm gì đó."
"Tôi nói nhảm chỗ nào?"
Hạ Chi Dã ôm vai Tống Yếm, quay đầu nhìn cậu, "Thế nào, Yếm cưa của chúng ta đang thẹn thùng."
Tống Yếm muốn trực tiếp mắng cút mẹ đi, nhưng nề hà bên cạnh còn có một nhóc con trắng mềm, chỉ có thể chịu đựng xúc động muốn chửi bới, đập một cái để hất hắn ra: "Đừng làm phiền tôi!"
"Đeo cái này lên thì tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."
"?"
Tống Yếm hơi ngẩng đầu, ánh mắt từ dưới vành mũ nhìn qua, sau đó bỗng thấy một cây kẹo bông gòn siêu bự và một cái băng đô phát sáng hình chuột Mickey nhẹ nhàng lung lay trước mặt cậu.
"...!Cút ngay! Tôi không đeo! Hạ Chi Dã tôi đánh cậu...!Ưm."
Tống Yếm mới mắng mỏ được có một nửa, trong miệng lại đột nhiên bị nhét một miếng kẹo bông gòn màu hông nhạt.
Vị đường mùi dầu tây mềm mại tan trên lưỡi, thấm đẫm vị giác, vốn vừa có chút ngọt vừa có hơi béo nhưng lại đúng lúc xua tan đi vị đăng đắng chua chua ban đầu.
Mà trong thời gian cậu ngẩn người, Hạ Chi Dã đã tròng cái cài tóc chuột Mickey lên đầu cậu cách một lớp mũ áo hoodie.
Tống Yếm chợt hoàn hồn, tức giận muốn trực tiếp đá chết Hạ Chi Dã, nhưng vừa ngẩng đầu đã lập tức nhìn thấy trên đầu của Hạ Chi Dã có đeo một cái cài tóc hình chuột Minnie, ở cạnh nam sinh cao 1m87, thế mà bỗng dưng có chút đáng yêu.
Mà tên nam sinh rất đáng yêu này còn đang cười tươi nhìn cậu: "Không tồi, Yếm cưa của chúng ta quả nhiên là xinh đẹp tự nhiên, đeo cái gì nhìn cũng rất đẹp."
Vì thế mấy lời nói trong lòng của Tống Yếm cứ kẹt cứng ở đó, lên cũng không lên được, xuống cũng xuống không xong, chỉ có thể lạnh giọng ném ra một câu: "Cậu lại phát khùng gì đó?"
"Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy mấy bạn nhỏ khác có, bạn nhỏ Tống Yếm của chúng ta cũng phải có." Hạ Chi Dã rũ mắt nhìn cậu, mặt mày hơi cong, nụ cười vừa tản mạn vừa dung túng.
Trong nháy mắt kia, cảm giác chột da và hoảng loạn không hiểu ra sao lại nảy lên trong lòng Tống Yếm, cậu không muốn nhìn thẳng với những cảm xúc đó, cũng không muốn nghe Hạ Chi Dã nói ra mấy câu tiếp theo.
Cậu kéo cài tóc trên đầu xuống, lạnh mặt nhét vào tay của Hạ Chi Dã: "Tôi đã nói rồi, món đồ khi còn nhỏ không muốn có thì trưởng thành cũng sẽ không muốn có, cậu nghe không rõ à."
Nói xong xoay người chen lấn vào trong đám người, muốn rời khỏi cái nơi náo nhiệt không hề phù hợp với cậu.
Cổ tay lại bị lòng bàn tay ấm áp quen thuộc tóm lấy: "Miếng kẹo bông gòn vừa rồi có ngọt không?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi, Tống Yếm hơi khựng lại một chút.
Nhưng mà cậu không trả lời, cũng là đáp án rõ ràng nhất.
"Cho nên cậu xem đấy, đồ vật khi còn nhỏ rất muốn, trưởng thành cũng chưa chắc không muốn nữa."
"Hạ Chi Dã, rốt cuộc cậu có ý gì?"
Tống Yếm hỏi cực kỳ lạnh lùng.
Hạ Chi Dã đáp vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng: "Ý của tôi là không cần vì việc khi bé muốn mà không có được, sau này lớn lên bởi thấy sợ không có được nên mới nói bản thân mình không muốn."
Chẳng hạn như kẹo.
Chẳng hạn như đồ chơi.
Chẳng hạn như tình yêu và sự đồng hành.
"Tống Yếm, muốn có cái gì, thích cái gì, chẳng hề mất mặt chút nào cả, không cần phải trốn tránh."
"Tôi không có trốn tránh."
"Thế thì cậu quay đầu lại đây."
"..."
Trong lòng Tống Yếm đã phiền loạn đến mức hận không thể lập tức biến mất khỏi chỗ này, cũng không biết khi mình quay đầu lại sẽ đối mặt với thứ gì.
Nhưng cậu biết nếu mình không quay lại, thì vĩnh viễn không có cách nào chứng minh với Hạ Chi Dã và bản thân cậu rằng mình chỉ đơn thuần là không muốn có chứ không phải là đang trốn tránh.
Vì thế cậu xoay người lại, nhìn về phía Hạ Chi Dã, vẻ mặt bình tĩnh hờ hững: "Hạ Chi Dã, tôi muốn có cái gì, thích cái gì, thì rốt cuộc có liên quan gì tới cậu, tại sao cậu..."
"Bởi vì tôi thích cậu."
Tống Yếm chất vấn mới đến một nửa, đột nhiên bị cắt lời, cậu ngẩn người, ánh mắt nhìn Hạ Chi Dã tràn ngập mờ mịt và khó tin.
Mà Hạ Chi Dã chỉ rũ mắt nhìn cậu, từng câu từng chữ nói ra đều chắc chắn mà lại dịu dàng, tựa như là không định để cho cậu có bất kỳ đường sống nào để trốn thoát.
"Tống Yếm, tôi thích cậu, là cái kiểu thích muốn cho cậu toàn bộ những thứ cậu thích, cho nên mới để ý cậu có cao hứng hay không, có vui vẻ hay không, mới để ý cậu khỏe mạnh hay không, có khổ sở hay không.
Mới để ý cậu muốn có cái gì, yêu thích cái gì."
"Tống Yếm, tất cả các việc này đều do tôi thích cậu, là kiểu thích cực kỳ cực kỳ thích, thế nên bây giờ cậu đã biết rõ chưa?"
Đồng hồ vừa lúc gõ vang lần thứ tám.
Pháo hoa ầm ầm nổ tung trên bầu trời đêm một cách tươi đẹp rực rỡ và vô cùng quyết liệt, tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô.
Chỉ có thiếu niên đứng giữa đám người nghe thấy được câu thích mà cuối cùng cậu không thể nào né tránh kia ngay trong khoảnh khắc ấy.
Hạ Chi Dã nói đúng, không phải cậu không muốn có, mà chỉ là do cậu muốn chạy trốn.
Nhưng mà cái người nói thích cậu kia lại dũng cảm hơn cậu nhiều lắm.
Hết chương 47..
Danh sách chương