Sau này, mỗi khi Hạ Chi Dã nhớ lại sinh nhật 17 tuổi năm ấy, luôn cảm thấy hắn không bị mai táng vào mùa đông năm đó là bởi vì Tống Yếm thật sự rất yêu hắn.

Ngay sau khi hắn nghe thấy năm chữ chúng ta tuẫn tình đi của Tống Yếm, trong lòng trực tiếp trầm xuống, cảm thấy lần này nếu không thấy chút máu, có khi sẽ không dỗ được người kia.

Nhưng mà sau đó lại thấy Tống Yếm sống không còn gì luyến tiếc nâng tay lên, nhẹ nhàng gõ ba lần lên đồ đạc bày biện bằng gỗ ngay bên cạnh, như xác không hồn nhẹ nhàng phi ba tiếng: "Thôi, sinh nhật mà nói mấy lời này sẽ không được may mắn, tạm thời thu hồi."
Giọng nói mỏng manh, ánh mắt cũng đờ đẫn không có sức sống.

Cứ như trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, linh hồn của cậu đã từng chết một lần, bây giờ sống tạm bợ trên trên thế gian chỉ bằng cách dựa vào tình yêu cuối cùng dành cho Hạ Chi Dã, duy trì lòng tốt và lý trí cuối cùng.

Nhìn cậu như vậy, Hạ Chi Dã càng thêm tự trách áy náy, vừa mới chuẩn bị dỗ cậu, ngoài cửa đã vang lên thanh âm của Hạ Du: "Hạ Chi Dã! 7 giờ 50! Mau ra đây cắt bánh kem!"
Kèm theo tiếng đập cửa cốc cốc, rất phá vỡ bầu không khí.

Hạ Chi Dã chỉ có thể xoa nhẹ mái tóc của Tống Yếm: "Chúng ta đi cắt bánh ken trước đi, chờ đến khi quay về tôi sẽ quỳ bàn phím nhé, được không.

Trục xanh trục đỏ trục trà tùy cậu chọn lựa, sầu riêng cũng được nữa."
"Cút đi cắt bánh kem của cậu đi."
Tống Yếm đập bay tay của Hạ Chi Dã, giọng điệu mệt mỏi vô lực, "Nhưng mà đưa khăn quàng cổ cho tôi trước đã."
Nghe thấy lời này, trái tim Hạ Chi Dã bỗng chợt căng thẳng.

Chẳng lẽ Tống Yếm muốn lấy lại quà mà cậu đã tặng hắn sau đó chia tay?
Vội vã ấn chặt khăn quàng cổ, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Không được, cậu tặng cho tôi rồi thì chính là của tôi, sao mà lấy lại được?"
Có một cái khăn rách thôi mà, còn tỏ vẻ như đang sợ bị cướp mất, tiền đồ đâu rồi.

Tống Yếm tức giận nói: "Ai hiếm lạ gì cái khăn rách của cậu, tôi chỉ mượn một lát thôi, dùng xong sẽ trả lại cho cậu."
"Cậu mượn nó làm gì?"
Hạ Chi Dã vẫn giữ khăn quàng cổ không chịu buông tay.

Tống Yếm cuối cùng cũng nhịn không được, hô một câu: "Bởi vì tôi cảm thấy không còn mặt mũi để gặp người khác nữa đã được chưa?!"
Một câu nói cực kỳ tức giận táo bạo, Hạ Chi Dã bị rống đến nỗi khẽ dừng, sau đó nhìn lỗ tai và gò má không biết đã đỏ ửng lên lúc nào của Tống Yếm, mới nhớ ra da mặt Yếm Yếm nhà bọn họ mỏng biết bao nhiêu.

Nhịn không được cười nhẹ một tiếng: "Cho cậu mượn không phải không được, nhưng cậu xác định chỉ dùng một lát, sau này sẽ trả lại cho tôi?"
"Vô nghĩa!" Tống Yếm hoàn toàn hết nhẫn nại, "Khăn quàng cổ xấu như vậy ông đây có một cái còn chưa đủ à?"
Có nghĩa là vẫn định giữ lại khăn quàng cổ tình nhân.

Chỉ cần không phải chia tay, cái gì cũng dễ nói cả.

Hạ Chi Dã vừa lòng mỉm cười.

Đến gần một bước, gỡ khăn quàng cổ ra, đeo cho Tống Yếm: "Ai nói khăn của chúng ta vừa rách vừa xấu chứ, khăn quàng cổ mà Yếm Yếm tặng tôi là khăn quàng cổ xinh đẹp nhất vừa mắt nhất trên toàn thế giới."
"Khiếu thẩm mỹ của cậu có phải...!Ưm."
Bốn chữ có chút vấn đề còn chưa ra khỏi miệng, Tống Yếm đã thấy người đứng trước mặt cúi đầu, nhẹ nhàng chạm một chút vào môi của cậu.

Cho dù không phải là lần đầu tiên, nhưng cảm giác mềm nhẹ kỳ diệu này vẫn khiến Tống Yếm ngẩn ngơ.

Chờ đến lúc cậu nhận ra bản thân lại bị đánh lén rồi định cáu kỉnh mắng chửi người kia, cái tên thối tha không biết xấu hổ trộm hôn cậu cũng đã cầm mép khăn quàng cổ lôi lên trên, sau đó cong cong đôi mắt đào hoa nhìn cặp mắt còn sót lại bên ngoài của Tống Yếm, mỉm cười vừa mê người vừa dịu dàng: "Đẹp mắt quá đi mất, khiếu thẩm mỹ của tôi quả nhiên là tốt nhất khắp thiên hạ."
Cũng không biết đang khen khăn quàng cổ đẹp, hay là đang khen người đeo khăn quàng cổ đẹp nữa.

Tóm lại, mấy câu mắng chửi Hạ Chi Dã đầy đầu của Tống Yếm đột nhiên bị khuấy thành một đống lời vô nghĩa, sau đó cũng chỉ còn dư lại nhịp tim đập bùm bùm như nai con chạy loạn và một ý nghĩ hoang đường.

- -- Tên Hạ Chi Dã chó chết này quả nhiên là đồ hồ ly tình, thế mà lại biết dùng mị thuật.

Khi Tống Yếm đang bị hắn quyến rũ đến mức đảo qua đảo lại giữa hai thái cực của cảm xúc, tiếng đập cửa dồn dập và tiếng nói nôn nóng của Hạ Du kịp thời kéo cậu ra: "Hai đứa nhanh lên, ông nội và chú Tống đến rồi kìa."
Ý thức và cảm giác xấu hổ cực lớn của Tống Yếm mới bỗng chốc phục hồi.

Nghĩ đến việc bên ngoài còn có một người có thể khiến cậu chết nhục ngay lập tức, nai con chạy loạn trong lòng Tống Yếm trực tiếp đâm đầu chết ngắc rồi hắc hóa thành oan hồn ác quỷ, dùng chân đá bay Hạ Chi Dã: "Tránh ra, khi nào về sẽ tính sổ với cậu."
Nói xong thì mở cửa phòng nghỉ ra.

Vừa lúc đụng mặt ông mặt Hạ Chi Dã và Tống Minh Hải đang đi đến.

Tống Minh Hải liếc mắt một cái đã chú ý tới cái khăn quàng cổ màu đỏ xấu xí che hết chóp mũi của Tống Yếm, nhíu mày: "Con đeo khăn quàng cổ của người khác thì còn ra bộ dáng gì nữa, có chút lễ phép nào không hả, mau gỡ xuống ngay."
Tống Yếm còn chưa mở miệng, Hạ Chi Dã vừa mới nhặt dao lên ở bên cạnh đã ôm lấy bờ vai của cậu từ phía sau: "Chú Tống, đừng hung dữ như vậy chứ, là con bảo Tống Yếm đeo đấy.

Đột nhiên cậu ấy ho khăn, con sợ cậu ấy bị lạnh nên để cậu ấy đeo chắn gió.


Hơn nữa cái khăn quàng cổ này vốn dĩ là do cậu ấy tặng con, cậu ấy dùng một lát cũng chẳng sao cả."
Tiếng nói lười biếng mang theo ý cười và khuỷu tay ấm áp đáng tin cậy giống như là chỗ dựa của Tống Yếm.

Tống Yếm cũng nhướng mi, lạnh lùng nhìn Tống Minh Hải, chẳng thèm cho ông ta sắc mặt tốt.

Mà Tống Minh Hải cũng không biết bản thân trêu chọc đứa cháu trai bảo bối của nhà họ Hạ khi nào cả, từ lúc bắt đầu đã ngoài cười nhưng trong không cười gây khó dễ không ngừng, chết ở chỗ ông ta e ngại mặt mũi của ông Hạ nên không thể phản bác, chỉ có thể cố giả làm trưởng bối thông tình đạt lý, cười nói: "Hóa ra là thế, vậy là chú đã trách oan Tống Yếm rồi."
Ông Hạ đứng cạnh cũng rất biết cho hai đứa nhỏ mặt mũi, cố ý oán trách trừng mắt nhìn Hạ Chi Dã: "Sao con không nói sớm, tiểu Yếm người ta hết tặng khăn quàng cổ rồi tặng luôn dao găm, kết quả chúng ta ngay cả quà đáp lễ cũng chưa chuẩn bị, thật sự chẳng có chút lễ nghĩa nào hết."
"Còn không phải vậy ạ." Hạ Chi Dã rõ ràng là có ý định trút giận thay Tống Yếm, ôm cậu, nhìn ông Hạ, bày ra vẻ mặt vô cùng tiếc nuối, "Thật ra lúc đầu tiểu Yếm còn chuẩn bị một món quà khác nữa cơ, tiêu tốn gần hết sinh hoạt phí của cậu ấy, con cũng cực kỳ cực kỳ thích, kết quả không cẩn thận bị chú Tống làm hỏng mất, quá đáng tiếc."
"Bị cậu làm hỏng à?"
Ông Hạ vừa có chút kinh ngạc vừa có chút nghi hoặc nhìn về phía Tống Minh Hải.

Tầm mắt của những người xung quanh cũng sôi nổi mang theo sự chất vấn.

Tống Minh Hải vốn có hơi ngơ ngác, nhưng khi đối diện với tầm mắt lạnh nhạt của Tống Yếm, mới biết hóa ra cái đồng hồ hoàng tử bé là do Tống Yếm chuẩn bị cho Hạ Chi Dã.

Mà Tống Yếm cũng mặt không cảm xúc mở miệng: "Ồ, quên nói cho ông, cái đồng hồ ông ném ra khỏi xe lần trước là quà tôi muốn tặng cho Hạ Chi Dã, lúc đó tôi tưởng ông cảm thấy con người của Hạ Chi Dã không ổn, cho nên mới không đồng ý để tôi chơi quá thân với cậu ấy."
Ánh mắt ông Hạ nhìn Tống Minh Hải bỗng trở nên nghiêm khắc: "Còn có chuyện này nữa?"
Tống Minh Hải dùng sức cắn răng.

Nếu lúc đó ông ta biết cái đồng hồ kia là đồ muốn tặng cho đứa cháu trai bảo bối của nhà họ Hạ, thì đến nỗi phí sức trắc trở như thế này à.

Bây giờ bị lộ ra, không chừng việc làm ăn phải thất bại.

Nhưng mà trước mặt mọi người, đặc biệt là làm trò trước mặt ông Hạ nên không thể nói gì cả, chỉ có cười làm lành: "Lúc đó quả thật nên trách tôi, không cẩn thận tay trơn khiến đồng hồ rớt xuống xe, nhưng tuyệt đối không phải cố ý.

Dù sao thì đứa nhỏ ưu tú giống như Hạ Chi Dã, có thể kết bạn với Tống Yếm, sao tôi lại không đồng ý được chứ.

Cái đồng hồ kia tôi đã sớm sai trợ lý đi mua lại rồi, ngày mai là có thể đưa đến tay của tiểu Dã."
Bề ngoài thì không nghe ra vấn đề gì.

Thoạt nhìn cũng có thể ứng phó được.

Nhưng mà ông Hạ sống tới tuổi này, sao lại không nhìn ra sự gian trá bên trong được chứ.

Vì thế thu lại ý cười, giọng điệu cũng không xem như là hòa ái mà chậm rãi nói: "Minh Hải, con người của cậu ấy, cái gì cũng tốt, chỉ là đối xử với con trai quá nghiêm khắc cũng quản quá nhiều chuyện của thằng bé.

Con cậu cũng lớn rồi, trẻ nhỏ tuổi này là sống đơn thuần và tình cảm nhất, cho nên có vài việc của bọn tiểu bối, những người lỏi đời như chúng ta không thể khoa tay múa chân được, sẽ khiến cho các mối quan hệ đó trở nên phức tạp, cậu nói xem thử có đúng không nào?"
Ý tứ châm chọc không thể rõ hơn được nữa.

Tống Minh Hải sợ rằng vì việc mà người ta sẽ có ấn tượng ông ta là một kẻ không khoan dung nhân hậu muốn nhanh chóng thành công, vội vàng khiêm tốn cười nói: "Quả thật đúng là như vậy, ông Hạ nói đúng, say này vãn bối nhất định sẽ chú ý nhiều hơn."
"Biết chú ý là được, được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì, đi thôi, tiểu Dã, đi cắt bánh kem với ông nội, chắc những vị khách khác đã chờ lâu lắm rồi." Ông Hạ cười tủm tỉm một tay chống gậy, một tay vẫy Hạ Chi Dã bước qua.

Chuyện cắt bánh kem ấy à, từ trước đến giờ đều là người một nhà cùng nhau cắt bánh, Tống Yếm cũng không có mặt mũi đi theo bước vào giữa đám người, vì thế vội vàng gỡ cái tay đang ôm vai cậu của Hạ Chi Dã ra.

Ý của Hạ Chi Dã là muốn dẫn Tống Yếm đi chung, nhưng khi đối diện với cặp mắt xấu hổ và giận dữ cậu dám dẫn ông đây đến trước công chúng để mất mặt thì ông đây sẽ giết chết cậu của Tống Yếm, quyết định thấy tốt thì lấy: "Vậy cậu chờ tôi rồi cùng ăn bánh kem nhé."
Nói xong, nhìn về phía Hạ Du, chờ đến khi Hạ Du ra hiệu OK mới không yên tâm lắm đi theo ông nội của hắn bước đến tháp bánh kem mười tầng ngay giữa đám người.

Tống Minh Hải một lòng muốn mượn sức tạo quan hệ, đương nhiên cũng tươi cười đuổi theo.

Để lại Tống Yếm cuối cùng cũng có thể một mình bình tĩnh tâm tình, hít sâu một hơi, quay đầu chuẩn bị đi về hướng ngược lại với đám đông.

Kết quả vừa mới quay đầu lại, đã đối mặt với Hạ Du đang cười tủm tỉm nhìn cậu, ngón chân bỗng dưng cuộn lại moi móc mặt đất: "À ừm, phú bà...!À...! Chị...!Ừ...!Hạ tiểu thư."
Tống Yếm gập ghềnh thay đổi xưng hô, cuối cùng mới đổi thành một tiếng Hạ tiểu thư nghe vào hình như không hề có lỗi sai.

Cho dù che mặt, cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng bất an từ đôi mắt phượng lập tức mở to của cậu.

Hạ Du nghe Hạ Chi Dã nói bạn trai nhỏ của hắn cực kỳ đáng yêu, nhưng mà không ngờ rằng sẽ đáng yêu tới mức này, thú vui xấu xa thích trêu chọc mấy bé nam sinh bỗng dưng nảy ra trong lòng.

Lộ ra một nụ cười ái muội có hàm ý: "Không cần khách khí như vậy, nếu em và tiểu Dã có quan hệ kiểu đó, vậy em cứ gọi là chị giống thằng bé là được."
Ừm...!Quan hệ kiểu đó?
Nói cách khác Hạ Du biết quan hệ giữa cậu và Hạ Chi Dã là gì à?!
Tống Yếm bỗng nhiên ngơ ngác đứng im tại chỗ, một cậu cũng nói không nên lời.

Nghĩ đến việc lúc chiều khi nhìn thấy cậu nhóc này, đối phương vẫn là cool boy cao ngạo lãnh đạm ngạo nghễ ngút trời, bây giờ lại bị hai câu nói trêu ghẹo đến mức mu bàn tay cũng bắt đầu đỏ bừng, Hạ Du nhìn mà thấy dễ thương xỉu.

Xem ra trên thế giới này quả thật có nam sinh ngây thơ như vậy, Hạ Chi Dã thật sự là nhặt được bảo bối.

Nhịn không được tiến lên một bước, vừa định cong cong cặp mắt đào hoa giống hệt Hạ Chi Dã mà vừa nhìn đã biết là di truyền kia đùa giỡn hai câu, bỗng phát hiện nhóc con trước mặt đã khẩn trương đến mức lui về phía sau một bước.

Sau đó dùng giọng điệu vừa nghe là đã biết đang mạnh mẽ áp chế giữ bình tĩnh nhanh chóng nói một tràng: "Chị ơi thân thể em có hơi không thoải mái nên em kêu tài xế đưa em về trước đây chị giúp em nói một tiếng với Hạ Chi Dã nhé em cảm ơn ngủ ngon tạm biệt chị."
Toàn bộ quá trình ngay cả một dấu chấm câu cũng không có, nói xong quay người chạy mất, chờ đến khí Hạ Du hoàn hồn, trước mặt cũng chỉ còn lại một cái hành lang trống không.

"...?"
Còn chưa đến hai giây mà đã không thấy bóng người đâu cả?
Da mặt mỏng vậy à?
Chậc, xem ra Hạ Chi Dã phải nếm mùi đau khổ rồi.

Hạ Du dẫm lên đôi giày cao gót cao mười phân, thong thả ung dung vui sướng khi người gặp nạn trở về sảnh tiệc.

Mà chờ đến lúc Hạ Chi Dã ứng phó ông nội hắn rồi nói cảm ơn, cắt bánh kém xong xuôi, sau đó bưng miếng bánh kem với những nguyên liệu phong phú nhất do hắn hắn tỉ mỉ lựa chọn tìm kiếm khắp nơi ở xung quanh, lại phát hiện cả hội trường cũng chẳng thấy thân ảnh của nhóc con đáng yêu dễ thương kia đâu cả.

Thật vất vả mới thấy Hạ Du đang chậm rãi lắc lư bước lại đây, nhưng lại phát hiện bên cạnh cô trống rỗng, vội vàng tiến lên hai bước, hỏi: "Tống Yếm đâu?"
"Ồ, thân thể của em ấy không thoải mái nên đi trước.

Ừm..." Hạ Du bưng một miếng bánh kem, thẳng thắn, "Cơ ma cũng không phải hoàn toàn là do thân thể không thoải mái."
Nghe thấy câu đó, Hạ Chi Dã lập tức hiểu rõ.

Tính cách Hạ Du ra sao, hắn rõ ràng hơn ai hết, ngay cả người không biết xấu hổ như hắn cũng thường xuyên bin Hạ Du trêu chọc đến nỗi nói không nên lời, chứ đừng nói người da mặt mỏng giống Tống Yếm.

Cho nên tại sao lúc đó hắn lại phó thác Tống Yếm cho Hạ Du được chứ.

Hạ Chi Dã cũng không thể đánh chị ruột được, chỉ có thể vội vàng buông bánh kem, để lại một câu chị nói với ông nội hôm nay kẹt xe, em và Tống Yếm sợ không về kịp trước lúc kiểm tra phòng ngủ nên về trước nhé rồi gấp rút chạy ra bên ngoài.

Hạ Du vội ngăn lại: "Bữa tiệc còn chưa kết thúc mà, em gấp cái gì chứ, hơn nữa hôm nay là đêm Giáng Sinh, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi kìa, bây giờ em ra ngoài cũng không gọi xe được đâu."
Người chạy không phải bạn trai chị, đương nhiên chị không vội rồi.

Cơ mà Hạ Du nói cũng đúng, bây giờ hắn đi ra ngoài nhất định gọi xe không được.

Vì thế quay đầu nhìn về phía Hạ Du, chẳng thèm bận tâm đến tình cảm chị em dù chỉ một chút, lạnh nhạt vô tình: "Nếu hôm nay em bị mất bạn trai, chị sẽ mất đi một người em trai có thể giúp chi leo rank."
"..."
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, Hạ Du ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, yên lặng buông bánh kem, "Làm người chị gái tốt nhất toàn thế giới, tất nhiên chị phải lái xe đưa em về rồi."
Nhưng mà vật chất không thể di chuyển nhờ ý chí của con người được.

Cho dù là chiếc siêu xe cực kỳ ngầu lòi của Hạ Du, cũng chỉ đành chen chúc trong dòng người xe tới xe lui đổ xô ở thành phố Nam Vụ dưới đêm Giáng Sinh rơi đầy tuyết không thể nhúc nhích.

Đoạn đường chặt chẽ mười mấy kilomet, phải tốn khoảng hơn hai tiếng đồng hồ.

Mà chờ đến khi vất vả di chuyển đến gần trường Tam trung, càng bị trạng thái giao thông không đâu vào đâu do địa hình phức tạp ở chỗ này làm cho hoàn toàn mắc kẹt tại chỗ.

Suốt cả đường về, Hạ Chi Dã gửi đầy tin nhắn Wechat cho Tống Yếm, toàn bộ có đi mà không có về.

Từng lần từng lần kéo xuống làm mới, trước sau vẫn không có được trả lời dù chỉ là một chữ, lại nhìn thời gian phía trên góc trái, 22:43.

Còn chưa đến hai mươi phút nữa là ký túc xá sẽ khóa cửa.

Ký túc xá đóng cửa hắn sẽ về không được, đến lúc đó không kịp dỗ dành Tống Yếm thì không nói, Tống Yếm còn phải một mình tức giận ngủ trong ký túc xá, nhất định sẽ mơ thấy ác mộng.

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua trận tuyết bay lả tả và dòng xe cộ không hề động đậy bên ngoài cửa sổ, Hạ Chi Dã hạ quyết tâm, tháo đai an toàn: "Chị, chị không cần chở đâu, tự em chạy về đây."
"Không phải chứ." Hạ Du hết hồn, "Chỗ này cách ký túc xá của mấy đứa gần hai kilomet đó, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi nữa, em bị điên rồi à?"
"Không điên, ký túc xá sắp đóng cửa rồi, lái xe chắc chắn sẽ không kịp." Nói xong mở cửa xe ra, xuyên qua khe hở giữa dòng xe đang dừng, bước lên lối đi bộ, sau đó nhanh chân chạy về hướng ký túc xá.

Bên ngoài tây trang chỉ qua loa khoác một cái áo khoác, tuyết lớn thổi quét bay tán loạn, gió lạnh quật mạnh phần phật, bây giờ chạy đi không xa bao nhiêu nữa.

Hạ Du nhìn bóng lưng đứa em trai yêu quý của mình chạy xa dần trong đêm tuyết, nhịn không được chậc một tiếng.


Quả nhiên, năm 2020, cốt truyện vợ yêu bé nhỏ bỏ trốn vẫn sốt xình xịch như vậy, chưa bao giờ lỗi thời.

Đôi tình nhân trẻ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt thật tốt.

Chờ đến lúc Hạ Chi Dã thở hồng hộc xuất hiện trước cửa phòng 616 đúng ngay 22:59, mở cửa, trông thấy một cục đà điểu núp trong tấm chăn bông căng phồng nằm im trên giường, mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng khi nhìn chiếc bánh kem nho nhỏ và chiếc chìa khóa đang đặt trên bàn, lại nhịn không được thở dài.

Khóa trái cửa, ngồi ngay bên cạnh đống chăn bông, thấp giọng hỏi: "Còn giận tôi à."
Chăn bông vẫn không nhúc nhích, dường như cũng không định để ý đến hắn.

Bởi vì thật sự quá tức giận cũng quá mất mặt.

Cả đời này, Tống Yếm chưa từng mất mặt như thế bao giờ cả.

Nếu có thể, thậm chí cậu ước rằng không cần phải gặp mặt người khác trong suốt quãng đời còn lại.

Nhưng mà Hạ Chi Dã kịch liệt vội vã chạy suốt hai kilomet trong đêm tuyết dày đặc khi không thực hiện bất cứ hoạt động làm nóng người nào cả, làn da và cổ họng đều bị gió lạnh thổi mạnh khiến nó đau xót, hơi thở cũng chẳng đều đặn, lúc nói chuyện, hô hấp vừa gấp vừa nặng, còn mang theo giọng mũi với cả tiếng khàn khàn.

Người đang nằm trong chăn bông càng nghe càng thấy sai sai, một bên cảm thấy xấu hổ muốn chết, một bên lại cực kỳ lo lắng, cuối cùng cán cân đấu tranh trong nội tâm vẫn không chút tiền đồ nghiêng ngả, vì thế lén lút vén một cái khe nhỏ từ bên trong chăn bông.

Sau đó chợt thấy mái tóc màu nâu nhạt vốn được vuốt keo ngay ngay ngắn ngắn của Hạ Chi Dã giờ phút này lại tán loạn rối bù, làn da trắng nõn vô cùng khỏe mạnh vốn có cũng đỏ bừng một cách bất thường, thậm chí có thể ẩn ẩn thấy được những khe hở nứt nẻ vì quá khô trên đôi môi của hắn.

Chóp mũi cũng đỏ ửng không bình thường, từng luồng từng luồng khí trắng phả ra giữa hai môi, thái dương lấm tấm những hạt mồ hôi tin mịn không nên xuất hiện trong mùa này, đường viền ngay cổ áo còn có vài bông tuyết chưa hoàn toàn tan hết.

Tống Yếm nhíu mày: "Cậu chạy về?"
"Ừm." Hạ Chi Dã cười cười như không có chuyện gì ghê gớm, "Kẹt xe lâu quá, tôi sợ không về kịp."
"Không về kịp thì không về thôi, cũng đâu phải cậu không có chỗ ngủ, tuyết lớn như vậy mà cậu chạy về làm gì, có bệnh à?" Tống Yếm cuối cùng cũng không nhịn được, xốc chăn lên, vừa lạnh lùng vừa tức giận nhìn về phía Hạ Chi Dã.

Hạ Chi Dã mới phát hiện người này mặc dù đã tắm rồi, thay quần áo xong xuôi, nhưng trên mặt vẫn còn dùng khăn quàng cổ để che, như thế này là không muốn gặp mặt người khác biết bao nhiêu nữa, không kiềm được cười nói: "Không phải là tôi sợ một mình cậu ở trong ký túc xá giận dỗi, không thể ngủ ngon à."
Nghe thấy câu đó, Tống Yếm lại rầu rĩ chui vào trong chăn, quay lưng, không nói một lời.

Hạ Chi Dã thuận tay xoa xoa đầu của cậu, dịu dàng nói: "Tức giận mắng tôi đánh tôi phạt tôi quỳ bàn phím cũng được, nhưng mà đừng có chiến tranh lạnh được không.

Ba tôi từng nói, chiến tranh lạnh là điều tổn thương tình cảm nhất, cho nên không thể chiến tranh lạnh.

Nếu không bây giờ tôi đi lấy bàn phím quỳ nhé, cậu cứ mắng tôi một trận?"
"Ai muốn cậu quỳ, cậu cho rằng cậu tỏ vẻ đáng thương..."
Tống Yếm tức giận quay đầu lại, vốn dĩ muốn hung hãn mắng một trận, lại liếc mắt trông thấy bộ dáng chật vật nhưng dịu dàng của Hạ Chi Dã, vì thế lập tức cứ như một quyền đấm vào kẹo bông, rất giận, nhưng lại phát hỏa không được.

Vì thế nghẹn tới nghẹn lui cả nửa ngày, chỉ có thể lạnh lùng nghẹn ra một câu: "Cút đi tắm rửa thay quần áo."
Kẻo bị cảm lạnh.

Dù cậu không nói ra câu sau, nhưng Hạ Chi Dã cũng đoán được.

Thanh âm rầu rĩ chôn sâu trong khăn quàng cổ thật dày, nghe như con nít đang giận dỗi.

Quả nhiên Tống Đại Hỉ nhà bọn họ là người mềm lòng nhất thiên hạ.

Hạ Chi Dã thật sự nhịn không được, duỗi ngón tay ra, móc lấy khăn quàng cổ, lộ ra khuôn mặt bé nhỏ ửng hồng gần như trong suốt được khăn quàng cổ che chắn, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó tranh thủ cầm lấy quần áo nhanh chóng nhảy vào nhà tắm trước khi Tống Yếm hoàn hồn lại rồi đánh chết hắn.

Tống Yếm đang nằm trên giường tự dưng bị ăn đậu hũ tức giận đến mức hung dữ đạp tung chăn bông.

Không có tiền đồ!
Lại dính chưởng mị thuật của tên Hạ Chi Dã chó chết này nữa rồi!
Tức giận, chờ đến khi Hạ Chi Dã tắm rửa xong xuôi quay về, không đánh chết hắn là không được!
Chỉ là khi vừa mới bật điện thoại lên, nhìn thấy nhiệt độ không khí -3°C, gió Đông Bắc cấp 4-5, bỗng tức giận hết nổi.

Đồ ngốc, bởi vì một câu lúc cậu nói khi say mà sau này phải luôn ngủ cùng nhau, thực đúng là tưởng thật.

Cậu không ngủ ngon một ngày cũng đâu có chết, trời lạnh như vậy mà vẫn chạy bộ về là định làm gì.

Cho nên cái tên chó chết này cứ luôn sống chó đi lừa đảo lừa tiền lừa sắc thì thôi, thế mà lại biết quyến rũ người khác như vậy, khiến người ta không đành lòng đánh chết, phiền ơi là phiền.

Tống Yếm nghĩ một hồi, tức giận đá chăn.

Một chút, không đủ, đá thêm chút nữa, một lần hai lần ba lần bốn lần năm lần, cơn giận này vẫn nuốt không trôi.

Vì thế lúc Hạ Chi Dã tắm xong đi ra, nhìn thấy trùm trường lạnh lùng tàn nhẫn mới cảu trường Tam trung đang che mặt ấu đả với tấm chăn bông vô tội, hơn nữa thoạt nhìn còn đau muốn chết.

Nghĩ đến cảm giác những cú đánh tay đấm chân đá đó nện trên người của mình, Hạ Chi Dã cảm thấy đau nhói toàn thân.

Nhưng mà là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.

Là tội nghiệt của hắn, bắt buộc phải nhận lấy.

Vì vậy, hắn đành treo vẻ mặt dịu dàng thâm tình thấy chết không sờn bước qua đó, ngồi lên mép giường, nhìn Tống Yếm, nắm tay cậu: "Cưng à, lát nữa nhẹ một chút, đánh chết tôi không quan trọng, cậu đừng khiến tay mình bị đau."
"Được, vậy cậu cầm dao tự sát đi."
Tống Yếm nói, nâng cằm lên, chỉ về phía con dao gọt hoa quả đang nằm trên bàn, vẻ mặt lãnh khốc vô tình.

Hạ Chi Dã: "..."
Cũng không phải không được.

Ánh mắt Hạ Chi Dã nhìn về phía Tống Yếm vẫn dịu dàng thâm tình như cũ: "Tôi có thể chết, nhưng mà trước khi chết, tôi vẫn còn một di nguyện."
Tống Yếm vô cùng nhân từ: "Nói đi."
"Cuộc đói có bốn niềm vui, nắng hạn gặp mưa rào, xa quê gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, ghi tên trên bảng vàng.

Chuyện đến bây giờ, ba cái khác tôi không dám hy vọng xa vời, cho nên chỉ muốn xin động phòng hoa chúc...!Áu!"
Hạ Chi Dã còn chưa nói xong, đã bị đá bay xuống giường, sau đó lại quật cường bò lên: "Thật đó, Yếm cưa, cậu cũng có thể cảm nhận một chút, không cần 998, không cần 888, chỉ cần 180, trải nghiệm cực hạn gói mang về, nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online phục vụ, bao phòng...!Á ---"
Hạ Chi Dã lại bị hung hãn đá bay xuống giường thêm lần nữa.

Lần này Tống Yếm thật sự nổi giận, ngồi dậy, kéo khăn quàng cổ xuống, ném vào người Hạ Chi Dã: "Cậu còn dám giả vờ là nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần lừa tiền của tôi! Có phải thấy bản thân chết không đủ nhanh đúng không!"
Hạ Chi Dã vốn nghĩ thay vì cả hai cùng khó chịu thì không bằng nói hết luôn một lượt, rồi để cho Tống Yếm phát tiết lửa giận, vì vậy nên mới quật cường bò lên giường một lần nữa.

"Tôi đâu có giả vờ, tôi thật sự là nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần mà, cậu xem tôi xinh đẹp biết bao thanh thuần biết mấy, hơn nữa tôi cũng không có lừa cậu.

Lúc đó nhận đơn riêng của tiểu phú bà là do muốn mua máy giặt cho cậu, sau đó mới biết đó là cậu nên muốn đổi một góc độ khác để nói với cậu rằng tôi thật sự thích cậu, cho nên tôi không có lừa tiền của cậu, nhiều lắm chỉ là lừa sắc của cậu thôi."
Tống Yếm lại mạnh mẽ nhắm ngay thắt lưng Hạ Chi Dã đôi đạp hắn xuống tiếp: "Lừa sắc thì cậu có lý hay gì!"
"Không phải là do tôi quá thích cậu à." Hạ Chi Dã kiên cường bò lên lần thứ ba, "Ai bảo Tống đại thiếu gia của chúng ta vừa có tiền vừa thích giúp đỡ mọi người chứ, người hai bàn tay trắng chẳng có gì ngoài nhan sắc như tôi cũng chỉ có thể không biết liêm sỉ quấn lấy cậu thôi, nếu không thì lấy đây ra khăn quàng cổ và trà sữa.

Vậy nên tôi có thể chết trong tay cậu, nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi cậu, bằng không sẽ chết trong mùa đông này vì đói khổ lạnh lẽo mất."
Đến lúc này rồi, tà tâm vẫn bất tử.

Tống Yếm thật sự nhịn không được, lại đạp một đạp: "Cút mẹ đi, đừng có giả nghèo với ông đây!"
Lần này Hạ Chi Dã lanh tay lẹ mắt bắt lấy mắt cá chân của Tống Yếm, nắm trong lòng bàn tay thấp giọng dỗ dành: "Không có giả nghèo với cậu, là nghèo thật.

Hôm nay đi về trước, ông nội của tôi chắc sẽ tức giận đến nỗi không gửi tiều tiêu vặt cho tôi suốt mấy tháng, thế nên không có Yếm cưa của chúng ta nuôi thì tôi thật sự sẽ chết đói đó."
Tống Yếm vốn không thèm để ý tới hắn, chỉ xấu hổ và giận dữ muốn rút chân về.

Hạ Chi Dã lại cầm điện thoại cho cậu xem: "Cậu xem nè, thật đó, không lừa cậu."
Trên màn hình quả nhiên là tin nhắn Wechat của ông Hạ: Cái thằng nhóc thúi này dám bỏ mặt một đống khách khứa chạy về trước! Con đang suy nghĩ cái gì đấy? Còn có lễ nghĩa không đây! Tiền tết và tiền tiêu vặt cũng đừng có mơ! Ông cũng nói với Hạ Du luôn rồi, một xu cũng không cho con đâu! Con chịu khó ăn chút khổ cho biết mặt, nhé!
"..."
Hóa ra Hạ Chi Dã thật sự vì cậu mà bỏ mặt một đống khách khứa để chạy về trước.

Nghĩ đến bộ dáng chật vật sốt ruột vừa rồi của Hạ Chi Dã, Tống Yếm lại mềm lòng, mím môi, thả lỏng sức lực trên đùi.

Hạ Chi Dã nhìn vẻ mặt lộ ra chút tự trách của Tống Yếm, trong lòng thấp giọng thở dài, tuy rằng hắn muốn dỗ ngọt Tống Yếm, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng tự mình ngẫm lại bản thân mỗi khi gặp chuyện của Tống Yếm.

Đây là biểu hiện khi không có cảm giác an toàn.

Vì thế hắn buông mắt cá chân của Tống Yếm ra, ngồi về phía trước một chút, xoa đầu cậu, dỗ dành: "Nhưng mà sau này tôi sẽ có rất nhiều tiền.

Ba tôi để lại cho tôi rất nhiều tiền, khi tôi thành niên là có thể kế thừa, hơn nữa tôi thông minh ưu tú như vậy, sau nầy nhất định có thể kiếm được một đống tiền, còn đưa hết tiền cho bạn trai quản lý, thế nên cậu có muốn suy xét chút không?"
Tống Yếm ngước mắt nhìn về phía Hạ Chi Dã, hình như có cảnh giác: “Suy xét cái gì?”
“Có thể suy xét cái gì nữa?”
Hạ Chi Dã nói, cười một tiếng, còn thuận tay nhấn bàn tay đang xoa đầu Tống Yếm xuống, tóc mái rất dài bỗng xẹp xuống, che mất tầm mắt của Tống Yếm.


Tống Yếm không kiên nhẫn đập ta hắn ra, đang chuẩn bị mở miệng mắng chửi, đã nhìn thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một chùm chìa khóa, hơi khựng lại.

Đó là chìa khóa nhà mà Hạ Chi Dã từng đưa cho cậu và nói rằng nó thuộc về hai người bọn họ, nhưng bị cậu ném lên trên bàn vì tức giận, định trả cho hắn, không bao giờ cần nữa.

Giờ khắc này lại bị Hạ Chi Dã dịu dàng trịnh trọng đứa tới trước mặt cậu thêm một lần nữa: "Đương nhiên là suy xét xem có muốn làm bạn trai cả đời và làm chủ gia đình tương lai với tôi không đó."
Tống Yếm lạnh mặt, quay đầu đi.

Hạ Chi Dã rất có kiên nhẫn mà tiếp tục thấp giọng dỗ ngọt: "Ba tôi là một ông chồng gãi tai, đối xử với mẹ tôi rất rất tốt, cho nên tôi cảm thấy tôi chắc cũng là một gãi tai siêu tốt, chỉ cần cậu bằng lòng, tôi bảo đảm từ nay về sau trên nguyên tắc sẽ không bao giờ lừa cậu nữa."
"Chỉ cần là đồ của tôi, tôi sẽ cho cậu hết, nhà của chúng ta vĩnh viễn đều do cậu định đoạt, tôi sẽ thương cậu suốt cả đời, bù đắp cho cậu tất cả những sự yêu thích mà cậu từng khuyết thiếu trong quá khứ, mọi lời tôi nói đều không hề lừa cậu."
"Thật ra tôi không ngờ rằng cậu sẽ chủ động hỏi tôi có muốn ở bên cạnh nhau không, cho nên lúc đó rất hạnh phúc, cái gì cũng không kịp chuẩn bị, những sự hiểu lầm đó tôi cũng không kịp giải thích.

Tôi cũng luôn cảm thấy tôi vẫn thiếu cậu một lời tỏ tình thật chính thức, thế nên bất kể cậu tức giận bao nhiêu hay tức giận bao lâu cũng đều đúng hết, bởi vì là do tôi làm không tốt."
"Nhưng nếu hôm nay tôi có thể nói được làm được, bạn học Tống Yếm đáng yêu của chúng ta có bằng lòng tha thứ cho tôi, sau đó đồng ý với tôi được không."
Hạ Chi Dã nhẹ nhàng đặt chìa khóa vào lòng bàn tay của Tống Yếm, "Chỉ cần nhận lấy cái chìa khóa này, sau này cậu chính là chủ của một gia đình."
Kim loại hơi lạnh đặt trên da thịt nhưng lại nóng hổi bỏng người.

Tống Yếm hơi cuộn tròn ngón tay.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Chi Dã sẽ hành động như vậy.

Cậu vốn cho rằng bản thân làm ầm ĩ như thế, Hạ Chi Dã ít nhiều cũng sẽ có chút tức giận, cảm thấy cậu chuyện bé xé ra to.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng có tư cách tùy hứng trước mặt người khác như vậy bao giờ, đây là lần đầu tiên, vì vậy nên cậu vẫn đang lo lắng xem bản thân có phải nổi giận quá mức không, Hạ Chi Dã không kiên nhẫn, sẽ không thèm dỗ cậu nữa.

Kết quả Hạ Chi Dã chẳng những không cómấtm kiên nhẫn, còn đưa cho cậu đồ vật đã chuẩn bị thật tốt.

Giống như cậu rất xứng đáng để được dỗ dành.

Quay đầu lại, dưới ánh đèn, sau khi Hạ Chi Dã thu hồi hết toàn bộ ý cười không đứng đắn, chỉ còn lại biểu tình nghiêm túc và dịu dàng, Tống Yếm đột nhiên thấy trong lòng đau xót.

Không có tức giận, không có xấu hổ và giận dữ, không có cái chết nhục nhã, chỉ có chua xót.

Như là sự chua xót tủi thân muốn khóc khi một đứa trẻ bị oan ức tích tụ lâu ngày nhưng lại chưa bao giờ dám tùy hứng cuối cùng cũng tìm thấy một người sẵn lòng bao dung hết thảy mọi thứ nó.

Cơ mà Tống Yếm cảm thấy bản thân không thể tỏ ra quá tủi thân, vì thế rũ mi, giọng điệu bình đạm: "Thật ra tôi không có tức giận lắm đâu, chỉ là tôi thấy không biết nên làm gì cả."
Hạ Chi Dã nắm tay cậu: "Không biết nên làm gì cơ?"
"Những thứ cậu cho tôi là những thứ trước kia tôi chưa từng có, vốn dĩ tôi cho rằng thứ mà tôi cho cậu cũng là thứ cậu cần, cho nên chỉ cần tôi cho thật nhiều, cậu sẽ đối xử với tôi thật tốt, tôi cũng có thể yên tâm thoải mái.

Nhưng bây giờ tôi lại phát hiện hóa ra cậu không cần những thứ tôi cho cậu, vì vậy nên tôi mới không biết nên làm gì hết, vấn đề này tương đối phiền toái."
Lời cậu nói vừa lãnh đam vừa bình tĩnh, giọng điệu cực kỳ lý trí và khắc chế, cứ như muốn dùng thái độ khách quan nhất để trình bày vấn đề này.

Nhưng khi cậu nói đến một chữ nào đó, nhịn không được khẽ run, ngay cả trái tim của Hạ Chi Dã cũng run rẩy một chút.

Hắn biết rõ, Tống Yếm thật sự không có cảm giác an toàn, cho nên mới tự mình kiểm điểm mỗi khi gặp chuyện, người khác dỗ một chút là rất dễ mềm lòng, bởi vì từ đầu đến cuối cậu đều không tin việc bản thân xứng đáng được yêu thích.

Hạ Chi Dã có hơi hận sắt không thành thép nói: "Cậu là đồ ngốc à, tôi thích cậu cũng đâu phải là do cậu cho tôi được thứ gì, mà là do bản thân cậu xứng đáng để tôi thích.

Vậy nên không cần phải nói là cậu không biết làm gì cả.

Tức giận, cứ nói cậu tức giận, mắng tôi đánh tôi sao cũng được, vui vẻ thì cười nhiều một chút, hôn tôi ôm tôi nhiều hơn là được, chỉ đơn giản như vậy thôi, hiểu chưa?"
Giọng điệu đương nhiên cứ như mọi việc vốn thế.

Tống Yếm nhìn vào đôi mắt của Hạ Chi Dã, bên trong toàn là chân thành và chắc chắn.

Sau khi yên lặng thật lâu, cậu rũ mi mắt: "Ừm, biết rồi."
Hạ Chi Dã cuối cùng cũng hòa hoãn, nâng đầu cậu lên, dịu dàng hỏi: "Có nghĩa là không giận nữa?"
"Giận."
Không không chút lưu tình hay nể mặt.

Hạ Chi Dã: "..."
Tại sao lại không trả lời theo kịch bản vậy.

Tống Yếm lạnh mặt, đúng lý hợp tình: “Là cậu tự bảo tôi tức giận thì cứ nói là mình giận, bây giờ lại không chịu nhận?"
"...!Không có."
Hạ Chi Dã cảm thấy bản thân quả là đào hố chôn mình, thân là một gãi tai, hắn tự giác hỏi, "Ngài Yếm Yếm của chúng ta cứ giận một lát đi nhé, tôi đi qua bên cạnh quỳ trước?"
Nói xong, làm bộ chuẩn bị đứng đậy.

Lại bị Tống Yếm túm chặt cánh tay, ấn yên tại chỗ.

"Tôi cho cậu đi rồi à? Lại đây."
Tràn đầy khí chất bạo quân không thèm nói lý.

Nhưng Hạ Chi Dã đã thấy Tống Yếm cất cái chìa khóa kia rồi, ngồi ngay trước mặt Tống Yếm, cười giống y như yêu phi họa quốc: "Nên là Yếm cưa của chúng ta định xử phạt tôi thế nào đây, hửm?"
Hắn đã chuẩn bị tâm lý để Tống Yếm đá thêm mấy đá luôn rồi.

Nhưng mà giây tiếp theo Tống Yếm lạnh mặt mở miệng: Không phải cậu nói, vui vẻ thì cứ hôn cậu à."
Hạ Chi Dã: "?"
Không đợi hắn nhận ra đã xảy ra chuyện tốt to bằng trời nào, Tống Yếm đã nắm chặt cổ áo của hắn, khẽ nâng người, ngưỡng cằm, đưa thân thể của mình đến trước mặt của Hạ Chi Dã.

Bởi vì luôn quấn khăn quàng cổ nên môi của Tống Yếm ấm áp hơn bình thường rất nhiều.

Từ trước đến giờ đều là nhiệt độ cơ thể của Tống Yếm lạnh hơn, Hạ Chi Dã thì ấm.

Đây là lần đầu tiên người Hạ Chi Dã cực kỳ lạnh, Tống Yếm lại đến nỗi mê người, tựa như một tia lửa nhỏ lẳng lặng rơi xuống khi đốt củi khô trong ngày đông, khiến người ta nhịn không được tiếp tục tham lam luyến tiếc sự ấm áp này.

Vì thế mà ngay lúc Tống Yếm muốn lướt qua rồi ngừng ngay sau đó rời khỏi, bị Hạ Chi Dã giữ chặt sau ót, chặt đứt đường lui.

Cảm nhận được thế công của đối phương, trở tay muốn đẩy ra, lại bị hắn cúi người dồn vào góc, tránh không thể tránh, chỉ có thể mặc cho đối phương thâm nhập, làm cho tia lửa cháy lan ra đồng cỏ, hoàn toàn bại trận.

Chờ đến khi cảm nhận được nơi nào đó bắt đầu trở nên không đúng, Tống Yếm mới kiềm chế sự xấu hổ buồn bực, muốn đẩy Hạ Chi Dã ra: "Tránh ra, đừng có ép tôi."
"Được, không ép."
Giọng nói Hạ Chi Dã trầm thấp, giơ tay tắt chốt mở trên đầu giường, trong phòng rơi vào bóng tối đen kịt, lại cúi đầu một lần nữa, dùng tay thăm dò những nơi ấm áp trong đêm đông rét lạnh.

"Giúp cậu."
Hương vị cam quýt của sữa tắm lan tỏa từng chút từng chút trong không gian tối tăm chật hẹp trên chiếc giường đơn của ký túc xá.

Mười ngón tay của Tống Yếm đan vào quần áo của đối phương, nắm lấy những nếp gấp thật sâu, như là người đang đuối nước cầm lấy cọng rơm cuối cùng.

Cho đến khi vang lên một tiếng than nghẹn ngào, giữa hương thơm cam quýt đột nhiên có nhiều thêm một luồng hương vị của hoa đỗ quyên thật nồng nàn, mới từng chút từng chút thả lỏng lực độ trên tay.

Sau đó nhẹ nhàng đạp Hạ Chi Dã một đạp, hữu khí vô lực mắng một câu: "Hạ Chi Dã, cậu cút cho tôi."
Mà Hạ Chi Dã chỉ ôm eo cậu, nghe cậu mắng chửi, cười nhẹ một tiếng: "Lúc này mà định đuổi người đi đâu, không hiểu đạo lý có qua có lại à?"
Hết chương 66..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện