Thời điểm Hứa Gia Niên trở về trường học đã là tháng tư.

Tháng sáu ở phương nam, tiết trời thay đổi, thường có mưa to tầm tã, nhưng hôm nay lại là một ngày hiếm thấy mưa bụi rơi rả rích liên tục, bầu trời ảm đạm, giáo viên và học sinh ra vào trường đều phải mang theo ô và áo mưa, hành lang ướt sũng một mảng, đám người đi lại vội vàng không ngừng.

Hứa Gia Niên đi thẳng từ cổng trường đến văn phòng giáo viên, không có ai chú ý tới cậu. Thời điểm cậu gần đến văn phòng, nhìn thấy trong văn phòng một bóng dáng quen thuộc, giọng nói cũng quen thuộc:

“Thầy gọi em đến có việc gì ạ?…”

“Thịnh Huân Thư, thành tích gần đây của em vô cùng ổn, nhưng học tập cũng phải chú ý kết hợp nghỉ ngơi, lúc nào nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, lúc nào nên vận động thì phải vận động, sức khỏe mới là vốn quý.”

Bước chân Hứa Gia Niên chợt dừng.

Nghe câu này của giáo viên, Sai Sai rất chịu bỏ công học tập? Cậu hiếu kì, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, công khai đứng góc tường nghe lén.

Giọng Thịnh Huân Thư truyền đến: “Thầy, em muốn thi Bắc Đại.”

Hứa Gia Niên sửng sốt.

Giáo viên cười nói: “Thịnh Huân Thư, có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng vẫn phải đi cẩn thận từng bước một, mục tiêu Bắc Đại rất cao. Ngoài 985 và 211, ngược lại em có thể nghiên cứu một chút xem mình có sở thích nào….”

(985: dự án các trường đại học tầm thế giới của TQ, 211: dự áo trường đại học tầm cao của TQ)

Sai Sai…… Vẫn muốn học cùng một trường với mình.

Lúc nghe thấy hai chữ Bắc Đại, Hứa Gia Niên đã nghĩ rõ ràng, cậu cảm thấy mình nên nói chuyện cùng Thịnh Huân Thư.

Cậu lặng lẽ rời khỏi văn phòng, đi một chuyến đến lớp của Thịnh Huân Thư, nhờ bạn học của Thịnh Huân Thư nhắn lại, nói cậu đã về trường đang đợi ở thư viện.

Cậu biết Thịnh Huân Thư chắc chắn sẽ đến thư viện tìm mình.

Ngoài cửa sổ mưa rơi từng sợi, đánh trên những phiến lá thò vào cửa sổ, từng phiến lá được rửa sạch như bích ngọc, nước tụ trên lá như trân châu, từng hạt rơi xuống, lung linh trong vắt.

Hứa Gia Niên ngồi trong thư viện đợi không bao lâu.

Đại khái tầm hơn mười phút một chút, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, cậu nghe theo tiếng nhìn ra cửa vừa lúc thấy gương mặt vui mừng và vội vã của Thịnh Huân Thư đâm vào đáy mắt, cũng đâm vào trong lòng.

Thỉnh thoảng nhìn kĩ, Sai Sai thực sự rất khả ái.

Ai có thể nghĩ lần đầu tiên mới gặp mặt, mình có thể ghét đối phương đâu chứ?

Cậu không phát hiện khóe miệng của mình và Thịnh Huân Thư cùng cong lên, cũng không phát hiện con ngươi của mình cũng như lá cây ngoài cửa sổ được nước mưa rửa qua tỏa sáng. Cậu mỉm cười nhìn Thịnh Huân Thư chạy đến phía đối diện kéo ghế dựa ra ngồi xuống, rồi sau đó “xuỵt” một tiếng, nhắc nhở ngưởi đang kích động, cũng nhắc nhở chính mình một chút, hiện tại hai người phải giữ yên lặng trong thư viện.

Thịnh Huân Thư thoáng bình tĩnh, đè giọng nói thấp đến mức không ảnh hưởng tới những người khác: “Cậu về từ lúc nào?”

Hứa Gia Niên: “Hai mươi phút trước, vừa về lập tức đi tìm cậu.”

Thịnh Huân Thư cố gắng giữ khóe miệng không cong lên quá rõ ràng: “Tại sao không đi gặp giáo viên trước?”

Hứa Gia Niên nghĩ nghĩ: “Tìm giáo viên không quan trọng bằng tìm cậu.”

Thiên sứ reo hò, thánh ca hòa vang, Thịnh Huân Thư nghe xong nội tâm như hoa nở tán dương: “Vất vả mãi mới được về trường, buổi tối tớ mời cậu ăn đại tiệc! Sau đó bọn mình cùng nhau tự học hay thế nào? Đợi đã, hay là thôi, dù sao cậu cũng đã cố gắng thi cố gắng học rồi, mãi mới về, hay là nghỉ ngơi một ngày trước đi, chúng mình cúp học đi ra ngoài chơi? Nhưng mà gần đây tớ không theo kịp trào lưu mới, tạm thời không biết có cái gì đặc biệt hay ho……”

Hứa Gia Niên chống khuỷu tay xuống mặt bàn, hai bàn tay giao nhau, cằm gối trên bàn tay, lẳng lặng nghe Thịnh Huân Thư nói chuyện.

Thật là kỳ lạ, tiếng mưa rơi bên ngoài như đang kéo một danh khúc, trầm trầm bổng bổng, tí ta tí tách, tâm trạng cũng lên lên xuống xuống, chảy một mạch theo.

Nhưng cùng lúc, cậu chú ý tới màu xanh đen dưới viền mắt của Thịnh Huân Thư, màu xanh đen kia thực sự nghiêm trọng, như hóa trang thành gấu trúc vậy. Thật là thú vị, ai có thể nghĩ đến ba bốn năm trước, Sai Sai còn đánh nhau với mình vì trốn tránh việc học hành?

Sau đó cậu mở miệng, thanh âm rất nhẹ, như sợ phá hỏng mạch chảy dịu dàng này: “Thịnh Huân Thư, cậu đã nghĩ tới muốn thi vào trường nào hay chưa?”

Thịnh Huân Thư sửng sốt.

Hứa Gia Niên từ từ nói: “Tớ muốn thi Bắc Đại, bởi vì tớ hiểu Bắc Đại, tớ đã đến xem giảng đường kí túc xá ở đó, ăn thử đồ ăn ở căn tin, hâm mộ một giáo sư, còn đặc biệt tìm xem các hạng mục nghiên cứu về vật lý ở Bắc Đại mấy năm gần đây. Tớ thích vật lý, muốn được đào tạo sâu ở phương diện này, mà Bắc Đại có thể cho tớ tất cả cái tớ cần.”

Thịnh Huân Thư có cảm giác Hứa Gia Niên muốn nói nhiều thứ hơn.

Hứa Gia Niên vẫn tiếp tục, cậu nói hết những điều mình nghĩ ra: “Sai Sai, cậu thì sao? Cậu muốn vào đại học nào? Cậu cảm thấy hứng thú với cái gì? Cậu hi vọng tương lai mình sẽ trở thành người thế nào? Cậu còn nhớ rõ không? Chủ nhiệm lớp cấp hai của chúng ta từng nói qua một câu: ‘Rất nhiều người nói học tập phải bắt đầu từ nhỏ, thầy nói lập chí bắt đầu từ nhỏ’…. Trò muốn trở thành người thế nào, thì phải tìm cách cố gắng để trở thành người như thế.’ Ba năm học hành mọi người đều quên, tớ cũng quên viết lại. Nhưng có đôi khi tớ vẫn nhớ rõ lời thầy nói — lập chí phải tranh thủ hành động lúc còn sớm, tớ rốt cuộc muốn trở thành người thế nào? Không vì người khác, chỉ vì nguyện vọng và kỳ vọng của chính mình.”

“Sai Sai.” Hứa Gia Niên gọi một tiếng.

Mây đen ngoài cửa sổ tiêu tan, ánh nắng chợt lóe, chui vào tầm mắt Hứa Gia Niên, như hút sạch ảm đạm.

“Người khác có rất nhiều hi vọng đối với cậu. Nhưng có một số việc, cậu có thể nghe ý kiến của người khác, nhưng chỉ có thể đưa ra quyết định vì chính mình. Đây là của cuộc sống của cậu.”

Thịnh Huân Thư yên lặng nhìn Hứa Gia Niên.

Dùng chữ cảm động để hình dung cảm giác lúc này có lẽ còn thiếu.

Nó đột nhiên hạ một quyết định, vụt đứng lên, nói với Hứa Gia Niên nói: “Ngày mai cậu vẫn ở trường phải không? Ngày mai tớ cho cậu một thứ, cậu nhất định phải nhớ rõ đấy!”

Thịnh Huân Thư chạy quá nhanh, để quên cả đồ.

Hứa Gia Niên không kịp gọi người, đành nhặt lên quyển sách Thịnh Huân Thư mang đến.

Đó là một quyển sách da bò bình thường, nhưng rất dày, bên trong hình như nhét rất nhiều thứ.

Hứa Gia Niên tiện tay mở ra, bỗng ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy trong quyển sổ dày, mỗi một trang đều dán đầy ảnh chụp. Phần lớn là ảnh chụp phong cảnh trường học, không quá giống những bức ảnh cậu thường nhìn thấy, lá cây xanh lấp lánh dưới ánh nắng, chim sẻ xám cận chiến với mèo, nhìn qua rất có sức sống!

Nội tâm Hứa Gia Niên cực kì ngạc nhiên.

Cùng lúc, cậu bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: mình từng thấy một quyển sách trong gian phòng kia, tên sách hình như là [ bộ sưu tập ảnh cá nhân của nhiếp ảnh gia nổi tiếng hiện đại Thịnh Huân Thư]…

Sai Sai bắt đầu thích nhiếp ảnh từ lúc này sao? Tương lai cậu ấy sẽ trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng?

Thời gian chờ đợi luôn có chút khó khăn. Sáng sớm hôm sau, Hứa Gia Niên đến sớm để cùng nói chuyện với Thịnh Huân Thư, cố ý vào phòng học sớm hơn mười phút so với bình thường, vừa đến đã thấy một màn: Thịnh Huân Thư đang liều mạng tranh giành đồ với một bạn cùng lớp, trong tay người bạn kia cầm nửa bức thư, rõ ràng đã bị Thịnh Huân Thư ép tới không thở nổi, còn cố dướn thẳng người đỏ mặt tía tai  kêu lên thật lớn: “Xem xem Thịnh Huân Thư viết cái gì này, một bức thư tình! Tuy rằng nửa bức đã bị cậu ấy xé mất, nhưng tớ thấy được, trên giấy viết, Hứa…”

Hứa Gia Niên thầm giật mình, còn chưa kịp phản ứng, bạn học kia đã tiếp tục đọc: “Hứa Thanh Thanh, tớ thích cậu rất lâu! Tớ muốn học cùng một trường với cậu! Ha ha ha, Thịnh Huân Thư thích hoa khôi Hứa Thanh Thanh lớp chúng ta!”

Hứa Gia Niên: “…”

Thịnh Huân Thư: “…”

Sợ bóng sợ gió một hồi!

Trong lòng Thịnh Huân Thư có dự cảm, nó quay đầu liếc nhìn thấy Hứa Gia Niên, tức giận nhất thời biến thành xấu hổ và phẫn nộ. Nó chậm rãi nắm chặt nắm tay, năm ngón tay bùm bùm vài tiếng rung động, tiếp theo, nó đấm thằng bạn đang nhảy nhót làm trò trên bục giảng một đấm, nện người ngã ra đất, đoạt lại thư tình của mình, quay đầu lao ra khỏi phòng học, chạy qua người Hứa Gia Niên như gió thổi!

Hứa Gia Niên thực ra có hơi buồn cười, nhưng cậu càng sốt ruột Thịnh Huân Thư hơn, thấy Thịnh Huân Thư chạy, cậu vội vàng đuổi theo. Nhưng bước chân của Thịnh Huân Thư luôn luôn nhanh hơn cậu, thời điểm cậu chạy đến cổng trường, đã không thấy tung tích người đâu.

Sai Sai sẽ đi chỗ nào?

Hứa Gia Niên đứng ở cổng trường cân nhắc một lát, đi đến nhà Thịnh Huân Thư, gõ cửa, bên trong không có ai đáp lại. Cậu bèn dùng chìa khóa dự phòng gửi ở nhà mình mở cửa, đi một vòng bên trong nhà, cũng không thấy ai. Thời điểm cậu bước vào cửa phòng Thịnh Huân Thư, còn chưa đến ngày thời không thay đổi định kì. Nhưng trong nháy mắt ấy, chân cậu như không trọng lực, cảnh trước mắt biến hóa, lại một lần nữa đi tới 2013, cũng thấy Thịnh Huân Thư đang lo lắng đi lại trong nhà!

Hai người gặp mặt.

Hứa Gia Niên ngạc nhiên mất một lúc: Không đúng, hôm nay không phải là ngày bị trùng với quá khứ, vì sao mình có thể lại đến chỗ này?

Trong giây lát, cậu kịp phản ứng: Điểm tiếp xúc của thời không không ổn định! Có lẽ sau lần này, mình sẽ không gặp Sai Sai tương lai nữa.

Trong lòng cậu có chút tiếc nuối, nhưng không có quá nhiều ý nghĩ khác, chỉ là nhất thời theo phản xạ hỏi một vấn đề nghĩ tới đầu tiên: “Thịnh Huân Thư, tương lai sẽ học đại học nào? Sẽ rõ ràng việc mà mình muốn làm phải không?”

Bây giờ là tám giờ sáng ngày hôm sau, hôm qua gặp mặt Hứa Gia Niên xong Thịnh Huân Thư tương lai vẫn luôn nôn nóng. Anh cầm điện thoại lên vài lần muốn gọi cho Hứa Gia Niên ở nước Mĩ xa xôi, nhưng cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm.

Lúc này mình có nên gọi không?

Mình gọi đến có quấy rầy Hứa Gia Niên không?

Đã đến lúc mình nên gọi điện thoại cho Hứa Gia Niên chưa?

Mình — mình muốn nói cái gì?

Cậu ấy có cảm thấy mình xa lạ không? Có cảm thấy mình phiền chán hay không?

Sau đó tất cả sự thấp thỏm của Thịnh Huân Thư đột nhiên được sự xuất hiện của Hứa Gia Niên xoa dịu.

Quá khứ một lần nữa hiện lên, trong những năm tháng học lớp mười hai thường xuyên chia lìa và thường xuyên gặp nhau, anh toàn tâm toàn ý theo đuổi Hứa Gia Niên, muốn cùng thi vào Bắc Đại. Cho đến một ngày mưa phùn nào đó, Hứa Gia Niên chống hai tay lên mặt bàn, mỉm cười nói chuyện, sóng mắt còn dịu dàng hơn mặt nước.

“Người khác có rất nhiều hi vọng đối với cậu. Nhưng có một số việc, cậu có thể nghe ý kiến của người khác, nhưng chỉ có thể đưa ra quyết định vì vì chính mình. Đây là của cuộc sống của cậu.”

Hai người trong trí nhớ chồng chéo lên nhau.

Hứa Gia Niên nói chuyện, Hứa Gia Niên rời đi.

Bọn họ đều nói những lời giống nhau.

Sợ hãi biến mất, bồi hồi biến mất.

Anh nhào lên, dùng lực kéo lấy Hứa Gia Niên, thô bạo hôn môi đối phương, cạy khớp hàm ra, thò đầu lưỡi vào, hấp thu độ ấm mà mình đánh mất đã lâu.

Hứa Gia Niên, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu.

Tớ yêu cậu, tại sao tớ có thể không yêu cậu được chứ?

Cậu yêu tớ giống như yêu chính mình!

Nụ hôn tách ra, Thịnh Huân Thư nói vội: “Hứa Gia Niên, tớ muốn nói cho cậu một việc, tương lai cậu đến học ở Bắc Đại, tớ…”

Anh không thể nói xong, thời gian còn sớm, vẫn chưa đến mười lăm phút, nhưng không gian đã phát sinh rung chuyển, giống như một thanh đao vô hình đao chắn giữa hai người, khiến cho bọn họ chia lìa.

_________

Chương sau đổi đại từ nhân xưng của hai nhân vật chính, dù muốn dùng “hắn” với “y” hơn nhưng vì từ “y” trong tiếng Việt hiện đại mang thái độ xấu nên…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện