Phòng học cửa sổ cắt đôi ánh nắng, ánh nắng lại sinh ra bóng cắt lên mặt người.

Hứa Gia Niên chưa kịp nhìn rõ mặt của các bạn và giáo viên chung quanh, nhưng giữa đám người, gương mặt ba của Thịnh Huân Thư xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt hắn.

Gương mặt trung niên nam tính kia hiện lên vẻ căm ghét trộn lẫn với vặn vẹo, nhưng trong vặn vẹo mơ hồ lại chứa đựng một ít sợ hãi.

Mình có thể lý giải cơn phẫn nộ của ông ấy, nhưng ông ấy lại sợ hãi cái gì? Hứa Gia Niên buồn bực nghĩ.

Hắn đứng ở tại chỗ, sách vở đã rơi xuống dưới chân. Trái tim hắn nhanh chóng đập mạnh, khẩn trương đến mức có thể so sánh với lúc nhận được giải thưởng ở nước ngoài! Hắn bức thiết hy vọng chính mình có thể làm cái gì đó để giải quyết hết thảy việc này, nhưng hắn giống bị quỷ bám thân vậy, không thể động đậy được.

Trục thời gian bị kéo dài ra vô hạn lại bị gấp vào vô hạn.

Đánh vỡ sự cứng đờ kì dị trong phòng học là nữ giảng viên đang dạy học!

Nữ giảng viên trung niên trên bục giảng sau khi đã bớt kinh ngạc, cô quyết định thật nhanh cầm giáo án trong tay đập vào ba Thịnh, dự phòng người này làm ra hành động quá khích, rồi sau đó lao ra khỏi phòng học, đứng tại hành lang hô lớn: “Ai đó mau tới, bảo vệ, bảo vệ! Có người ngoài xông vào lớp học tập kích sinh viên!”

Trường học phản ứng nhanh ngoài dự đoán!

Nữ giảng viên hét lớn ngoài hành lang chưa tới hai phút, nam giảng viên từ các phòng học hai bên nghe tiếng hô lập tức đi ra hỗ trợ, nam giảng viên tiến lên ngăn cản người, sinh viên nam trong phòng học cũng kịp phản ứng, dưới sự hướng dẫn của giáo viên xông lên chế phục ba Thịnh!

Sau đó bảo an đi tới.

Không qua bao lâu, lãnh đạo trường học cũng xuất hiện.

Hứa Gia Niên được đưa đến văn phòng nghỉ ngơi, đầu óc hắn lộn xộn, suy nghĩ miên man, lúc thì là Thịnh Huân Thư, lúc lại là ba Thịnh, từng ý nghĩ hiện lên, lại từng cái biến mất.

Đại khái chỉ có bàng hoàng và mệt mỏi, tâm trí thức dậy từ từ sau cơn hỗn loạn, lại dần dần rơi xuống, rơi vào trong lòng, xoay quanh không chịu rời đi.

Bên ngoài văn phòng, tất cả việc điều tra và cố vấn đều được tiến hành bằng tốc độ cực cao.

Lãnh đạo xuống trường là một nam giới trung niên nghiêm khắc có đôi khóe mắt cụp, dáng người gầy yếu, mặt chữ điền, họ Địch.

Ông đang hỏi thăm giảng viên dạy học, sau khi giải thích trực tiếp tình huống, gọi cho phụ đạo viên (1) của Hứa Gia Niên, từ chỗ phụ đạo viên của Hứa Gia Niên lấy được số điện thoại của ba mẹ Hứa Gia Niên, cũng thông qua điện thoại tiến hành một cuộc đối thoại ngắn gọn với ba mẹ hắn, hẹn gặp vào chiều tối hôm nay — bọn họ sẽ lên chuyến bay sớm nhất để đi đến trường học. Làm xong tất cả, lãnh đạo trường lại nói chuyện ngắn gọn với bảo vệ và phụ đạo viên:

“Trước tạm giữ người gây rối và đợi phụ huynh đến. Cậu đi trò chuyện với sinh viên kia một chút, đừng để sinh viên có áp lực quá lớn trong lòng, cũng đừng đề cập đến những gì vừa xảy ra, toàn bộ chờ phụ huynh của sinh viên tới, sinh viên tương đối an tâm rồi nói tiếp sau.”

“Đợi đã.” Vừa ngừng, lãnh đạo Địch đột nhiên nói: “Sinh viên gặp chuyện không may tên là gì?”

“Tên là Hứa Gia Niên.” Phụ đạo viên nhắc nhở.

“Hứa Gia Niên.” Lãnh đạo Địch nhíu mày: “Tên này tôi có hơi ấn tượng, có phải học sinh nhận được giải thưởng quốc tế gì hay không?”

“Không sai, được giải vàng IPhO.” Phụ đạo viên vội vàng nói.

Đuôi lông mày lãnh đạo Địch nhướng lên, có vẻ hơi ngoài ý muốn, tiếp theo một lần nữa cường điệu: “Nhất định phải chú ý trạng thái tinh thần của sinh viên, phải trấn an trò ấy nhiều hơn.”

Phụ đạo viên là người có kinh nghiệm công tác phong phú, anh cử người đi gọi bạn cùng phòng của Hứa Gia Niên, đồng thời vào văn phòng trò chuyện với Hứa Gia Niên:

“Người bên ngoài trường lên lớp quấy rối trật tự, công kích sinh viên trường ta, đây là việc vô cùng hiếm thấy, rất có tính nguy hại, nhà trường có quyền nghiêm túc truy cứu người có trách nhiệm, đồng thời cũng sẽ toàn lực bảo hộ sinh viên của trường. “

“Nói cách khác….” Hứa Gia Niên phát ra tiếng, giọng hắn hơi nghẹn.

“Em không phải chịu trách nhiệm.” Phụ đạo viên dứt khoát tỏ thái độ.

“Cảm ơn trường học và các lãnh đạo.” Hứa Gia Niên thấp giọng nói, viên đá nặng trịch trong lòng hắn lặng lẽ sụp đổ một góc.

Cùng lúc, có tiếng đập cửa vang lên, phụ đạo viên hô: “Vào đi”, cửa văn phòng bị đẩy ra, ba người cùng phòng ngủ đứng bên ngoài, không thiếu một ai, cùng nhìn Hứa Gia Niên, rồi sau đó lại nhìn về phía phụ đạo viên.

Phụ đạo viên cười nói: “Không có ai ở đây, các em tự nói chuyện đi.”

Trong văn phòng, phụ đạo viên đã rời đi, bốn anh em cùng phòng nhìn nhau.

Hứa Gia Niên nắm cốc trong tay, cân nhắc nên nói như thế nào. Ba người kia ngồi thành hàng, cũng cân nhắc phải nói chuyện như thế nào.

Mọi người ở chung hơn nửa năm, nói tốt thì cũng tốt, cùng ăn cùng ngủ, cùng lên lớp chiến đấu, một ngày hai mươi bốn giờ, ở chung ít nhất mười hai giờ. Nhưng chung quy mỗi ngày mười hai giờ ở chung chỉ kéo dài hơn nửa năm, muốn nói quen biết đến mức có thể thành thật với nhau, hình như cũng không có… Cho nên….

Sự trầm mặc không cẩn thận kéo quá dài.

Lão đại lớn tuổi nhất nhanh trí tỉnh táo từ trong rối rắm, thấy không tốt, thẳng thắn giải quyết dứt khoát: “Hứa Gia Niên, chú thật sự là rất xui xẻo, không có việc gì bị một kẻ điên quấy rầy!”

Thái độ của anh ta rất rõ ràng, ý nghĩ rất trực tiếp.

Hứa Gia Niên là anh em cùng phòng với mình, quá khứ vẫn rất tốt, mình biết như vậy là đủ rồi. Về phần hắn thích ai, mình chưa từng nghe qua, cũng không thèm để ý, không muốn biết.

Hai người kia cũng kịp phản ứng, liên tục gật đầu.

tảng đá lớn trong lòng một lần nữa sụp đổ thêm một chút.

Hứa Gia Niên cầm cốc.

Hơi nóng thoát ra từ thành cốc, dán lên lòng bàn tay, ấm tới ngực.

Hắn nhếch khóe miệng, mới đầu động tác còn có chút ngượng ngạo, giây lát sau đã trở nên tự nhiên và nhu hòa: “… Cảm ơn.”

Mấy người: “Nói cái gì vậy, có việc gì ghê gớm đâu?”

Ba Hứa đi tới trường học vào bảy giờ tối.

Ông đến gặp lãnh đạo Địch trước, biết được tinh tường mỗi một chi tiết chuyện xảy ra buổi chiều từ trong miệng đối phương. Sau đó ông đi đến phòng đang giữ ba Thịnh.

Hai người gặp mặt. Ba Thịnh ngồi trong phòng đang giận dữ, nộ khí đằng đằng tuyên bố muốn tố cáo trường học thế mà rút lui một bước, nghiêng mặt ra chỗ khác, ánh mắt né tránh.

Ba Hứa không còn chú ý hàn huyên với lãnh đạo Địch nữa, đi thẳng tới chỗ ba Thịnh!

Bảo vệ nhìn sắc mặt lãnh đạo Địch, biết đã đến lúc rời đi, khép cửa lại.

Trong nháy mắt cửa khép lại, tiếng nổ vang truyền đến, như tiếng ghế bị đập trên mặt đất, lại như có người vừa té ngã!

Hai bảo vệ vừa đi ra ngoài hoảng sợ.

Ngược lại là người đã qua trung niên, lãnh đạo Địch khuôn mặt nghiêm khắc bình tĩnh xê ra ngoài hai bước, làm như cái gì cũng không nghe được.

Mà tiếng động kia chỉ là mở đầu, tiếp theo là tiếng lách cách không dứt bên tai, sau đó bên trong có tiếng đồ dùng va chạm, lập tức có tiếng ba Thịnh hô khóc thất thanh.

Bên trong có phải đánh nhau hơi kịch liệt rồi hay không?

Hai bảo vệ lòng lo sợ, trộm nhìn về phía lãnh đạo, muốn lấy chủ ý, đã thấy lãnh đạo đứng cách hai bước đang nhắm mắt, thế nhưng là đứng ngủ gật.

Bảo vệ: “…”

Qua ước chừng mười lăm phút, bên trong lại có một tiếng nổ vang chấn động, tiếp theo truyền ra một trận tiếng thở hổn hển mới, nghe như là ba Hứa.

Lãnh đạo Địch lúc này mới như ở trong mộng vừa tỉnh, mở to mắt: “Vừa rồi nghe có vài âm thanh mơ hồ không rõ ràng, chúng ta vào phòng xem xem, đừng để xảy ra chuyện.”

Hai bảo vệ vội vàng mở cửa phòng, lập tức thấy bên trong phòng an ninh hỗn loạn, trên mặt đất có một bãi máu, ba Thịnh mặt mũi bầm dập, ngồi bệt trên mặt đất rên rỉ không ngừng, một cánh tay không giơ lên được, cũng không biết là bị gãy hay là thế nào.

Còn ba Hứa đang đứng nghiêng chống bàn, vừa há mồm thở dốc vừa chỉ ba Thịnh mắng: “Không phải ông nói muốn tố cáo sao? Tôi chờ ông đến tố cáo! Tôi nói cho ông biết, ông dám tố cáo thì tôi sẽ viết chuyện của con trai ông lên báo, dán lên cho người toàn thành phố đều biết! Mẹ kiếp chỉ có con của ông là vàng bạc, con người khác là cỏ rác?! Nếu không phải người như ông không đáng để bồi mệnh, hôm nay tôi đã đánh chết ông!”

Mắng xong, ba Hứa lại hít thở hổn hển, hỏi thăm lãnh đạo Địch Hứa Gia Niên ở đâu.

Hứa Gia Niên đang ở trong phòng ngủ, hắn ngồi bên cửa sổ, tập trung nhìn chăm chú cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Sắc trời dần dần tối. Ban đầu là xanh nhạt, rồi sau đó xanh đậm, người và vật dưới đất, cũng dần ảm đạm theo.

Cửa đột nhiên động.

Hứa Gia Niên theo bản năng quay đầu, chợt thấy ba cất bước đi vào, tiếp theo, một đôi bàn tay dày đè lên bờ vai của hắn, giọng nói chắc chắn đồng thời vang lên: “Đây không phải con sai!”

Hứa Gia Niên nhìn về phía ba.

Ba Hứa nói ngắn gọn lại thô bạo, trực tiếp mà rõ ràng:

“Con muốn thích người nào cũng được, thích không phải là sai!”

Nửa khối đá còn lại trong đầu ầm ầm nổ tung.

Hứa Gia Niên nghe được tiếng tim mình đập, chầm chậm, đặc biệt mạnh mẽ!

Tàu hỏa chạy vùn vụt về phía trước, Thịnh Huân Thư tựa đầu trên cửa kính tàu, chấn động từ tàu khiến cảnh vật trong tầm mắt cậu hơi hơi lay động.

Sắc trời đã tối khoảng hai ba tiếng, những dãy núi và ruộng đồng hai bên đều mờ mờ ảo ảo, thỉnh thoảng có một ngọn đèn đường màu da cam, vụt bay qua như một ngôi sao băng.

Đèn chân không trong khoang tàu cũng lấp lóe.

Không biết có phải do tiếp xúc không tốt hay không, ngọn đèn kia cứ năm phút lại tối đi một lần, vô duyên vô cớ làm mắt người mệt mỏi.

Lúc này, hơn một nửa người trong khoang tàu đều đã ngủ.

Ông chú trung niên ngồi đối diện Thịnh Huân Thư nghiêng đầu, lắc lưa theo xe lửa, miệng há hốc, phát ra tiếng ngáy lớn.

Ngồi chéo Thịnh Huân Thư là một bà mẹ đang ôm con. Trên một chuyến tàu dài, trong lúc đa số người đã ngủ vì mệt mỏi, bà lại ôm con nhỏ trong lòng, cầm quyển sách, một con mắt xem sách, một con mắt nhìn đứa trẻ, sách vẫn chưa lật được hai trang, đứa con trong ngực hơi động đậy, bà vội nhẹ nhàng lay động khuỷu tay của mình, cũng ngâm nga khúc điệu không rõ ràng, chỉ như vậy, đứa bé đang động đậy lại ngủ say đi.

Thịnh Huân Thư không biết vì sao mình lại chú ý tới những chi tiết bình thường căn bản cậu không hề chú ý này.

Anh chỉ nghĩ: Khi mình còn nhỏ, mẹ cũng giữ tư thế mệt nhọc ôm mình như vậy sao?

Đầu dựa trên cửa sổ giật giật, anh nhìn về phía mẹ ngồi bên ngoài.

Mẹ Thịnh ngồi bên ngoài cảm nhận được tầm mắt của con trai, tựa như bị một sợi roi vô hình quất một phát, chớp mắt thanh đã tỉnh, quay đầu nhìn lại: “Sao thế?”

Thịnh Huân Thư: “Đi nhà vệ sinh.”

Anh đứng lên, lúc đi ra ngoài nói với mẹ: “Mẹ, đưa cho con di động một lát.”

Giọng mẹ Thịnh có hơi mất tự nhiên: “Làm sao? Không phải đã nói di động của mẹ hết pin, di động của con mẹ cầm, đợi điện thoại của bác sĩ sao?”

Thịnh Huân Thư: “Có tí nhàm chán, con muốn nghịch di động, khi nào có cuộc gọi con lại đưa cho mẹ.”

Mẹ Thịnh phủ quyết: “Không được!” Nói xong, bà cảm thấy ngữ điệu quá mức cường ngạnh, lại thêm: “Thư Thư, trong lòng mẹ hốt hoảng, phải nhận điện thoại càng sớm càng tốt. Trước hết con cứ để điện thoại cho mẹ càm đi, không phải sắp về đến nhà rồi sao?”

Thịnh Huân Thư dạ một tiếng, không nói gì nữa, đi về phía nhà vệ sinh.

Không biết có phải do ngồi lâu quá hay không, đi trong khoang tàu hỏa, anh cảm giác chân hơi bay bay, giống như bước trên thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển mênh mông, không biết lúc nào ngã bổ nhào.

Mẹ mình sốt ruột bệnh tình của ba, cho nên cầm di động của mình.

Mình đi mượn tạm di động gọi cho Hứa Gia Niên vậy, nói cho Hứa Gia Niên biết trong nhà mình có chút việc, tạm thời không ở trong trường học là được.

Anh không dừng bước ở nhà vệ sinh trên tàu, mà đi được nửa đường, anh hỏi mượn di động của nhân viên bảo vệ trên đường, nhưng lúc vừa muốn gọi điện, anh chợt nhìn thấy giữa cửa khoang tàu, bóng dáng mẹ xuất hiện ở phía trước.

Bà nhìn chung quanh, trên khuôn mặt, trừ vẻ nôn nóng quen thuộc còn mang theo cảnh giác sâu sắc.

Chính là trong nháy mắt như vậy, niềm tin vừa thành lập đã bị đâm một kích, đầy vết rạn nứt.

Thịnh Huân Thư khó có thể khống chế đám cỏ dại đang mọc trong tâm trí:

Mình mới đi cùng lắm chừng mười phút, vì sao mẹ phải vội đi tìm mình như vậy? Là sợ không thấy mình sao? Vì sao mẹ lại sợ không thấy mình? Chỉ là vì bệnh tình của ba khiến mẹ kinh hãi, hay là có cái gì — có lý do đặc thù?

Ngay sau đó, mẹ Thịnh cũng thấy Thịnh Huân Thư.

Xuyên qua đám người, hai mẹ con đứng đối diện.

Thịnh Huân Thư rõ ràng thấy mẹ nhìn chằm chằm vào chiếc di động trong tay anh, ánh mắt chăm chú, sắc mặt đáng sợ, giống như năm đó, ba nhìn thấy anh hôn môi Hứa Gia Niên!

Thịnh Huân Thư bỗng nhiên quay người, không để ý tiếng gọi của nhân viên bảo vệ bên cạnh, bước nhanh về khoang tàu phía sau! Vừa chạy, cậu vừa nhấn gọi số của Hứa Gia Niên, âm thanh “Tút tút – ” lặp đi lặp lại vang lên bên tai.

Một giây như một năm, chờ đợi như vĩnh cửu.

“Tút –”

____________

(1) Phụ đạo viên: Phụ đạo viên là người tham gia vào công tác giáo dục tư tưởng chính trị của sinh viên, quản lí sinh viên hằng ngày, hướng dẫn và chăm sóc sức khỏe tinh thần của sinh viên, xây dựng đảng. Mỗi một phụ đạo viên quản lý một hoặc vài lớp. Chức trách của phụ đạo viên dựa theo Năng lực tiêu chuẩn của nghề nghiệp phụ đạo viên cao đẳng đại học (tạm hiểu theo baidu)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện