49.

Bộ phim mới chụp ảnh quảng bá, Hạ Kiều dĩ nhiên không được đoàn sản xuất để mắt, cũng đâu phải minh tinh gì lớn, up weibo chẳng biết được mấy lượt xem.

Khang Viễn khuyên cậu đừng để ý, cứ xem kỹ kịch bản chờ thời gian khó khăn này trôi qua, chụp ảnh thì làm gì đâu, diễn không tốt thì bị chê, diễn không tốt cũng bị soi, chẳng thà không để tâm.

Hạ Kiều vì thế ngày ngày tới công ty, cần cù học lời thoại, rảnh rỗi thì đi đun nước uống trà tập làm mặt thâm tình.

Có lần Khang Viễn bắt gặp, chân thành nói:

“Cậu đây là biểu lộ tâm tình với nữ chính hay khóc tang hả?”

Hạ Kiều cũng không biết.

Khang Viễn: “Nếu không cậu tự lấy gương ra nhìn đi”.

Hạ Kiều: “Em sợ tự dọa mình mất!”

50.

Chính thức bấm máy, Hạ Kiều phải bay sang thành phố G, Khang Viễn đi cùng cậu, dặn dò lên xuống hỏi cậu cần mang những gì để chuẩn bị.

Hạ Kiều: “Thực ra không cần đi máy bay đâu, em ngồi xe lửa cũng được”.

Khang Viễn mí mặt giật giật.

Hạ Kiều: “Cũng đâu nổi tiếng gì, vé máy bay đắt lắm, bớt chút tiền cho công ty cũng tốt”.

Khang Viễn hít một hơi sâu, Hạ Kiều tự giác rụt cổ.

“Kể cả ngày mai công ty phá sản đóng cửa thì cũng đếch cần tiết kiệm thế!”, Khang Viễn rống to ba chữ cuối, âm thanh hùng hậu bổ sung, “Máy bay cậu cũng phải ngồi cho tôi!”

La Diệu ngồi trong phòng là việc giật mình tỉnh ngủ:

“Hả? Cái gì? Ai đóng cửa? Cái gì đóng cửa? Ai phá sản cơ?”

51.

Hạ Kiều say máy bay.

Uống thuốc cũng không có tác dụng,  bị nôn lại càng khó chịu. Bằng chút kinh nghiệm đó đã đủ cho thấy cậu không thích hợp đi máy bay.

Thế nhưng Khang Viễn đã mở lời cậu cũng không có cách gì, huống chi làm gì có chuyện minh tinh đi ngồi xe lửa, kể cả là minh tinh hạng mười tám cũng phải biết giữ mặt mũi.

Hạ Kiều kháng nghị từ đáy lòng: thực ra mặt mũi không cần cũng được.

Lần này tốt xấu gì cũng có Khang Viễn đi cùng, mấy lần đi chạy show nhỏ đều là Hạ Kiều đi một mình, dãi nắng dầm mưa ôm vali hành lí đi khắp nơi, cuối cùng vẫn là nhờ fan chỉ đường.

Lúc này vẫn có fan ở sân bay chờ cậu.

Hạ Kiều từ xa đã thấy những khuôn mặt quen thuộc, quay đầu hỏi Khang Viễn: “Anh Viễn, chút nữa em qua nói chuyện với mấy chị chút được không?”

Khang Viễn đeo kính râm bự, một bộ dáng đàn ông nam tính nhã nhặn chứ không hề giống mấy anh vệ sĩ to cao bình thường:

“Đi đi, tôi có cấm cậu nói chuyện bao giờ đâu?”

52.

Hôm nay đi Hạ Kiều mặc một cái áo lam có cổ, quần trắng. Phía trên cổ áo là lỗ tay trắng ngần, tóc không chải chuốt mà tùy tiện vén sau tay. Trong mắt Khang Viễn chính là bộ dáng của một bé học sinh bình thường kéo vali đi du lịch, vừa đi cái mắt còn cười tít lên như đường chỉ nhỏ.

Khang Viễn giội một gáo nước lạnh qua: “Đi máy bay vui quá ha?”

Hạ Kiều đang cười nháy mắt cứng đờ, Khang Viễn tranh thủ nhắc nhở: “Chú ý nét mặt của cậu, chuyên nghiệp, chuyện nghiệp lên!”

Hạ Kiều: “Ừ, ừm”.

Khang Viễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

“Tôi bảo cậu cười chứ không bảo cậu cười ngu, nghe chưa?”

Hai người tới gần, các fan nữ tự nhiên quây lại, nhưng trước sau vẫn duy trì khoảng cách thích hợp. Hạ Kiều nhìn nhữn khuôn mặt quen thuộc này, các cô gái còn mạnh mẽ hơn cả cậu, chỉ vì gặp cậu chưa tới mười phút mà phải lên trời xuống đất bay tới lui. Cậu thả chậm bước chân, hành lí trong tay cũng bị Khang Viễn cướp mất.

53.

Một người nói: “Hạ Hạ của chúng ta hôm nay mặc đẹp thật là đẹp”.

Hạ Kiều: “Cám ơn chị”.

Lại có người nói: “Đi quay phim nhớ thoa kem chống nắng nhớ, đừng để say nắng”.

Hạ Kiều gật đầu.

“Em để da rám nắng cũng đẹp nhưng mà tốt nhất không nên vẫn hơn…”

Hạ Kiều muốn cười.

“Hạ Kiều bao giờ mới ra bài hát mới thế, mẹ… à chị lâu không nghe thấy em hát rồi”, cô gái suýt nữa buột miệng, lập tức sửa lời.

Hạ Kiều ngẩn người, đã lâu không ca hát sao? Hình như đúng thật như vậy.

Dường như nhận thấy cảm xúc của Hạ Kiều, cô gái kia nói: “Không sao không sao, không hát cũng được, bọn chị chỉ mong em vui là tốt rồi”.

54.

Hạ Kiều vẫn nhớ cô gái này, cô gái có ID ‘Hạ Điềm Điềm (mùa hạ ngọt ngào)’, lớn hơn cậu ba bốn tuổi. Là một chị gái xinh đẹp tóc buộc đuôi ngựa chân giẫm cao gót, hình tượng là một vị ngự tỷ trông vô cùng giỏi giang.

Ấn tượng sâu nhất là vào một lần cậu bị bôi đen bị khắp nơi chửi rủa, fanclub trống rỗng gần như thoát fan hết, chỉ có hai người tới sân bay đón cậu, một là cô gái này, người còn lại hình như cũng là bạn của cô.

Các cô từ xa vẫn đi theo, Hạ Kiều lên tầng xoay người thấy cô che miệng khóc, cô gái bên cạnh hình như đang an ủi gì đó.

Hạ Kiều đứng đó không biết phải làm sao, cô thấy cậu dừng lại thì sụt sịt: “Đi đi, đừng lo cho chị, chị không sao đâu á”.

Cậu còn tưởng mình khiến cô thất vọng, quay người nói một câu ‘xin lỗi’.

Ai ngờ cô gái này còn khóc to hơn.

Gần tối ngày hôm đó Hạ Kiều mới nhận được một tin nhắn riêng từ Hạ Điềm Điềm, bình thường công ty không cho cậu đọc tin nhắn, sợ cậu bị mắng mà ảnh hưởng tới công việc.

Tin nhắn rất dài, Hạ Kiều còn nhớ kỹ một cậu trong đó là:

“Em đã làm được rồi, em chỉ muốn được ca hát, đúng không… Nếu em thích hát như vậy, phải hát để tỏa sáng nhé! Mama thích em, thích cách em hát, thích cách em tỏa sáng!”

Cậu lại nhớ tới cô gái vừa khóc vừa nói với cậu: “Đi đi, tiến về phía trước, chị không sao cả”.

Khoảng cách giữa fan và thần tượng là bao xa? Rất xa rất rất xa.

Nhưng cô nguyện nhìn bong lưng của thiếu niên ấy đi thật xa, đến khi không còn đuổi kịp nữa mới thoản mãn.

55.

Chờ fan về hết, Khang Viễn kéo hành lí đi tới.

“Fan của cậu đưa nước cho tôi này, còn bảo là tôi vất vả rồi”, anh đem chai nước đặt lên đầu Hạ Kiều, “Chú ý hình tượng, đừng có mà giữ cái mặt âu sầu đấy trước mặt tôi”.

Hạ Kiều nhận chai nước: “Em đâu có đâu, chỉ là nhớ tới ngày trước… Haiz, các cô ấy tốt như vậy, là em không có chí tiến thủ”.

Khang Viễn cốc đầu cậu, tay kia rút điện thoại ra:

“Cậu mới được mấy tuổi hả, mới mười chín cái xuân xanh mà gấp gì? Bây giờ cứ là tốt chuyện được gia đi…”, Lời cuối cùng còn chưa nói xong, cau mày nhìn di động.

“Làm sao vậy?”, Hạ Kiều hỏi.

“Không có gì, cậu lên máy bay đi, đi nhiều cẩn thận chút nữa lại say”.

Hạ Kiều nửa tin nửa ngờ.

Có thể do tác dụng tâm lí nên vừa lên máy bay Hạ Kiều đã có cảm giác muốn ói, đành ôm ghế không dám đi đâu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Người xung quanh đi tới đi lui, một lát sau Hạ Kiều bỗng nghe được tiếng Khang Viễn thầm mắng:

“Cái đệt mợ [1]…”

“Anh Viễn?”, Hạ Kiều mở mắt quay đầu, trong đầu cũng không khỏi vang lên câu ‘ĐM’

56.

“Cậu mắng cái gì? Cậu mắng cái gì? Thấy tôi chửi mà cậu cũng chửi theo mà được à?”, Khang Viễn trừng cậu, “Thần tượng không được nói lời thô tục nghe chưa! Lỡ bị người ta nghe thấy thì cậu chuẩn bị giải nghệ đi là vừa!”.

Có lý!

Hạ Kiều kinh hãi!

“Sao anh ta lại ở đây?”, Khang Viễn cau mày, hai người hóp bụng như kẻ trộm nhìn về một phía.

Hạ Kiều tim đập thình thịch, hận không thể giấu mặt vào đầu gối:

“Em, em cũng không biết!”

Khang Viễn hoài nghi nhìn Hạ Kiều: “Đây là khoag phổ thông cơ mà?”

Hạ Kiều: “Đúng vậy á, sao anh ta lại ở khoang phổ thông nhở? Khó hiểu ghê!”

Khang Viễn càng hoài nghi: “Thành thật cho tôi, cậu có liên quan…”

Hạ Kiều: “Ôi da tự nhiên em chóng mặt quá, ngất mất thôi”.

Khang Viễn tức giận: “Con mẹ nó cậu lại dám bắt chước thằng cha La Diệu khốn nạn kia!”

57.

Lục Trần ngồi ở ghế xéo phía sau hai người, thân mặc vest thẳng tắp, giữa đám dân chúng bình dân đầu còn nhô lên.

Hạ Kiều mặt đầy nghi hoặc, Lục Trần – anh cậu, cải trắng nhỏ tươi ngon mọng nước cậu vẫn thèm nhỏ dãi sao lại ngồi khoang phổ thông thế này!

Khang Viễn ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Khai thật đi, hai người có quen biết nhau không?”

Hạ Kiều cười khổ: “Đương nhiên là quen, sống cùng tiểu khu làm gì có chuyện không nhận ra, ngẩng đầu cúi đầu thỉnh thoảng lại gặp, chào hỏi đôi câu vân vân…”

Bản lĩnh xạo quần của cậu lại tăng lên 10 lv rồi.

Khang Viễn miễn cưỡng tin, híp mắt nói: “Không phải anh ta xem trọng cậu rồi đấy chứ?”

Hạ Kiều vươn tay chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Lục Trần: “Anh Viễn ơi, anh nhìn em rồi coi thử anh ta coi, anh ta đâu có mù, làm gì có chuyện lại để mắt tới em?”

Huhuhuhu anh mị thật đẹp trai, thắt lưng này cơ bụng này còn có cơ ngực cơ bụng kia, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ xúc tích được còn 1 câu:

Cậu! Không! Xứng!

58.

Khang Viễn vỗ vai Hạ Kiều: “Đâu đến mức đó, cậu nếu mà không đẹp thì fan đã bỏ vào nồi đậy nắp nấu lại rồi, cậu cũng đừng mong được làm ngôi sao! Đầu tiên cậu có một cái túi da đẹp mắt này, tài năng thú vị này! Đừng có mà mất tự tin, nói không chừng người ta lại thích người như cậu thì sao, ngốc nghếch lại còn không có tâm cơ, lại còn chìm nghỉm nữa chứ, quá hợp để bao dưỡng!”

Hạ Kiều: “Lúc này rồi anh cũng không cần cường điệu chuyện em không nổi đâu”.

Khang Viễn: “Tôi nghĩ anh ta thực sự xem trọng cậu rồi đấy”

Hạ Kiều: “Không thể nào”.

Khang Viễn liếc mắt ra sau: “Nghe tôi phân tích đây này, hai người nếu đến với nhau nhé, vừa hay La Diệu cũng quen biết anh ta…”

“Chờ đã”, Hạ Kiều mơ hồ, “Ông chủ chúng ta … quen Lục Trần?”

Khang Viễn: “Cậu không biết? À, cũng đúng thôi, lúc cậu vào công ty ký hợp đồng đến ông chủ cũng có biết là ai đâu. Hai người đó biết nhau, hình như là tốt nghiệp cùng trường, không thì sao tôi biết Lục Trần được, chỉ bằng làm người đại diện cho mấy minh tinh chìm nghỉm như cậu chắc?”

Hạ Kiều thấp thỏm, chắc chuyện không liên quan tới mình đâu, lại nghĩ tới công ty rách nát với quan hệ truyền thông tạm bợ chẳng kém thì an tâm lại.

Tuyệt đối không có quan hệ gì với cậu đâu.

Tuyệt đối không.

59.

Hạ Kiều căng dây thần kinh suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng không nhịn được nữa mà say máy bay, sắc mặt tái nhợt, thi thoảng còn muốn nôn khan,

“Cậu không uống thuốc à?”, Khang Viễn hỏi.

Hạ Kiều khoát khoát tay, cảm giác khó chịu: “Thuốc không dùng được, em ngủ một chốc đã”.

Khang Viễn cũng không quấy rầy nữa.

Hạ Kiều tựa vào ghế ngồi ngủ say, lúc nửa tỉnh nửa mê cảm giác như có người đang sờ trán mình, nhiệt độ mát lạnh như có như không, nhịn không được mà dụi dụi.

Lục Trần: “…Em ấy say máy bay rồi”.

Khang Viễn từ lúc nhìn thấy Lục Trần từ sau đi tới đã thấy không đúng, cau mày quan sát anh.

Rất cao, mặt cũng đẹp trai nhưng không giống Hạ Kiều, người này đẹp theo kiểu góc cạnh, mỗi đường nét đều gần như hoàn mỹ, nét mặt lạnh như băng không giống người thật.

Thấy Khang Viễn không nói lời nào Lục Trần cũng không ép, từ trong túi quần của âu phục nghiêm túc móc ra một viên thuốc.

Nào chúng ta cùng tưởng tượng nhé, một người mặc chính trang vô cùng tinh anh, vẻ mặt nghiêm túc móc ra một viên thuốc vô cùng bình dân, có tên gọi thân thương là Thuốc chống say.

Khang Viễn ngẩn người.

- Hết chương 5-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện