Giang Hoài là đàn ông, còn là đàn ông trẻ tuổi. Thư Tiếu không có cách nào quên đi sự thật này. Cô bất giác thở dài, mặc dù cô muốn giúp anh bảo vệ lòng tự tôn của một người đàn ông, nhưng cô cũng không thể không suy nghĩ đến tình hình trước mắt, cho nên mở miệng nói: “Giang Hoài, xin lỗi tôi dù sao cũng là phụ nữ, e là sức lực không đủ, cho nên tôi hi vọng anh có thể…”

“Người như tôi muốn giữ sự thăng bằng cơ thể thật là một việc xa xỉ…”Giang Hoài khẽ nói, vừa dứt lời hai chân anh run lên mấy cái, Giang Hoài vội ngẩn đầu lên, trán rịn đầy mồ hôi nói: “Thư Tiếu, phiền cô…nhanh…”

Thư Tiếu dùng tốc độ nhanh nhất có thể cởi áo ngủ Giang Hoài xuống, đem hai tay của anh ổn định ngang lưng mình, cô lại luồn tay dưới nách anh giúp anh chuyển từ xe lăn sang bồn cầu. Còn chưa ngồi vững đã nghe tiếng tí tách vang lên, lúc liền lúc đứt. Đầu Giang Hoài đặt trên bả vai Thư Tiếu, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của anh. Mồ hôi lăn trên má anh thấm ướt thái dương của Thư Tiếu. Hai tay cô vẫn kiên trì ôm thân thể anh không dám buông, cô biết anh ngồi không vững nên càng ôm chặt thêm chút nữa.

“Anh đừng buông tay nha.” Thư Tiếu cảm giác được cánh tay Giang Hoài đặt sau lưng mình dần lỏng ra, vội vả la ầm lên. Mặc dù cô hiểu một khi anh không giữ nổi nữa thì cô có kêu lên như thế thì anh vẫn phải buông tay, nhưng do tình thế cấp bách nên cô cứ thế mà thốt lên.

“Xin lỗi, làm ơn hãy ôm tôi chặt thêm một chút.” Giọng nói Giang Hoài yếu ớt đến nỗi giống như đang rên rỉ, “Tôi nhất định phải dùng tay để…xử lý cho sạch sẽ. Cho nên…”

“Tay anh mau ôm lấy tôi, không được buông ra!” Cô nói, “Để tôi giúp anh đi, anh yên tâm, tôi dùng một tay cũng có thể giữ được anh! Bên phải anh phục hồi tương đối khá đúng không? Bây giờ hãy dồn trọng lượng cơ thể sang bên phải đi.”

Giang Hoài làm theo, bên tai cô truyền tới tiếng hô hấp càng nặng nề hơn, mà tay anh ôm ở eo cô nhiệt độ tỏa ra từ lòng bàn tay càng lúc càng nóng rực. Thân thể anh run rẩy, bắp đùi kẹp chặc hướng vào trong.

Thư Tiếu vươn tay giúp Giang Hoài xoa bụng dưới, cô dùng lực rất nhẹ nhàng, rất kiên nhẫn từng vòng từng vòng, từ từ rồi mới gia tăng lực xoa.

“Đùi…bên trong bắp đùi.” Giọng nói của anh hết sức đè nén, lúc thì nặng nề lúc thì nhẹ đến mức không thể nghe thấy gì.

Thư Tiếu biết rõ thứ bên trong bắp đùi của Giang Hoài là cái gì, chính là tiểu Hoài của anh!!!! Có điều chỗ đó có chút….cô cắn răng, chỉ chần chờ một giây liền đưa tay vào trong bắp đùi, bắt đầu giúp anh xoa bóp——lương y như từ mẫu, cô là bác sĩ phục hồi giúp bệnh nhân của mình thì cũng là điều bình thường nhỉ! Nếu như thấy cô nhăn nhó thì Giang Hoài sẽ lại càng tự ti hơn. Đây vốn không phải lỗi của anh không nên để anh vì tự ti mặc cảm mà rồi tự hành hạ bản thân. Chẳng qua là anh cần giúp đỡ mà cô cũng rất sẵn lòng hỗ trợ, chuyện chỉ đơn giản như vậy.

“Tôi nghĩ là xong rồi.” Qua một hồi lâu, anh nói.

“Vậy à.” Cô đỏ mặt trả lời, ánh mắt né tránh làm bộ không nhìn thấy tiểu Hoài của anh nổi lên biến hóa.

“Có thể phiền cô…”

“Dĩ nhiên rồi!” Cô trấn tĩnh đầu óc sau đó giúp anh.

Khi cô giúp Giang Hoài ngồi lại xe lăn, khoảng khắc đầu anh rời khỏi vai cô thì mặt anh lập tức trở nên trắng bệch sau đó thì đỏ bừng. Giang Hoài phát hiện rồi! Phát hiện cơ thể mình phản ứng, cô muốn dùng lời để an ủi anh, nhưng lại xấu hổ không biết nên mở miệng như thế nào.

Sau đó cô nghe thấy anh tự nhũ:

“Tôi khiến cô ghê tởm, thật sự xin lỗi. Nó cũng nằm trong vùng bị tổn thương, nên tôi không thể khống chế…tôi thật sự rất xấu hổ…thật xin lỗi, tôi không có ý mạo phạm cô…”

Thư Tiếu nhất thời không nói gì, đưa tay kéo vạt áo trên tay vịn xe lăn che tiểu Hoài lại.

Cô đau lòng muốn chết. Người đàn ông này đã làm sai điều gì? Tại sao lại giống như đứa trẻ làm sai chuyện cúi đầu khúm núm, không dám ngẩng đầu lên nhìn cô, miệng thì liên tục nói xin lỗi? Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô nhịn xuống nước mắt sắp tràn ra, đột nhiên khoa trương cười ha ha hai tiếng cúi người nâng mặt anh lên, cười nói: “Ngốc quá, đây là chuyện tốt! Tại sao phải xấu hổ chứ!”

Anh hoàn toàn bị phản ứng của cô dọa sợ, chỉ nghe thấy tiếng cô vỗ lên vai anh bồm bộp, tiếp tục nói: “Lần trước anh bị tên A Phong kia chế nhạo tôi cảm thấy rất khó chịu. Còn nhớ lần trước anh nói tên con mèo nhỏ là tiểu Hoài không? Tôi còn cười nói anh giống như đang đặt tên cho con vậy! Sau này nghĩ lại cảm thấy tuy lúc đó là tôi vô tâm vô phế đùa giỡn nhưng cũng đã đâm trúng nỗi khổ của anh. Dù sao…”

“Dù sao, những người đàn ông bị tổn thương cột sống ở vị trí cao như tôi đều rất khó có con.” Giang Hoài bình tĩnh tiếp lời.

Thư Tiếu ngồi xổm xuống gác tay trên tay vịn xe lăn, ánh mắt dịu dàng quan sát anh, nói: “Vậy anh có từng tìm chuyên gia để kiểm tra chưa?”

“Nói thật, tôi còn không định sẽ kết hôn chứ nói gì đến con cái.” Anh nói, “Nhưng mà, mẹ tôi muốn có cháu nội, từng có một thời gian bà mang tôi đi khắp nơi cầu y, hi vọng có thể nghe được một đáp án không khiến bà đau lòng.”

Cô bật thốt lên hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”

Anh cười khổ một cái: “Có lẽ ông trời còn thương xót, hầu như tất cả các bác sĩ đều nói nếu tôi muốn sinh con theo cách thông thường tỷ lệ cực kì thấp nhưng nếu thụ tinh nhân tạo.xác suất có thể lên tới hai mươi lăm phần trăm.”

Tuy đây không phải là một xác suất cao nhưng cũng là một con số khiến cho người ta cảm thấy được nhiều hy vọng.

Phản ứng đầu tiên của Thư Tiếu là vì anh mà cao hứng.

Vậy mà câu nói tiếp theo của Giang Hoài lại khiến cô tụt hứng vô cùng. Anh nói:

“Mẹ tôi khi nghe được rất vui mừng, việc này càng khiến tôi cảm thấy khổ sở. Huống chi tôi vốn dĩ không có ý định kết hôn, cũng không muốn thông qua phương pháp thụ tinh để sinh con. Tôi không muốn để một cô gái vì một người chồng như tôi mà trở nên bất hạnh, lại càng không muốn con tôi sau này bị người ngoài nhạo báng vì có một người cha tàn tật. Tàn tật——bất hạnh này để một mình tôi đối mặt là được rồi. Về phần trọng trách nối dõi tông đường, tôi phản đối việc dùng tiền để “mua” tử cung của một cô gái, cho dù thân thể tôi có bết bát đến thế nào thì nó cũng sẽ không thể chịu đựng sự nhục nhã này…”

“Đừng nói nữa.” cô kéo đầu Giang Hoài xích lại gần mình, “Giang Hoài, anh đương nhiên không cần phải chịu đựng sự nhục nhã này, có điều, sau này nhất định sẽ có người nguyện ý ở bên cạnh anh không vì sự tàn tật của anh mà cảm thấy bản thân bất hạnh, và anh cũng có đủ năng lực để trở thành một người cha đáng tôn kính, dù cho anh phải gắn mình trên chiếc xe lăn.”

Mặt anh khẽ chuyển động giống như muốn nói điều gì, nhưng lại sơ ý để môi mình quét qua lỗ tai cô.

“Xin lỗi…” Anh hơi co người về phía sau, thấp giọng nói.

Hơi thở ấm nóng của Giang Hoài truyền đến màng nhĩ, Thư Tiếu cảm thấy lỗ tai hơi ngứa; bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói êm ái mang theo từ tính của anh. Cô nuốt nước bọt, bỗng dưng cảm thấy tim mình đập loạn một cái.

“Không sao.” Cô hít một hơi thật sâu, “Giang Hoài, vốn dĩ anh cũng không bết bát như trong lời nói, anh còn có một sức hút của riêng mình. Cho nên không cần phải tốn tiền để dụ dỗ cô gái nào đó “hiến thân”, bởi vì trong tương lai sẽ có một người nguyện ý cùng anh xây dựng hạnh phúc gia đình, nhất định sẽ có.”

Giọng điệu của Giang Hoài mang theo ý tứ đùa giỡn xen lẫn chút bi thương: “Thật sao? Vậy thì tốt quá. Có điều, nếu như cô nguyện ý, có thể đưa tôi tới một “tương lai rộng lớn”hơn được không?”

Nhà vệ sinh đúng là không phải nơi để tám chuyện. Thư Tiếu giúp anh sửa sang lại áo ngủ sau đó hai người trở lại phòng ngủ.

“Lời vừa rồi của cô hình như có chút khoa trương. Tôi nghĩ trên đời không có được bao nhiêu cô gái nguyện ý mỗi ngày đều phải thức dậy lúc nửa đêm để giúp chồng mình đi vệ sinh hoặc là dứt khoát ở trên giường đổi tã lót, sau đó mỗi hai canh giờ đều phải giúp chồng xoay người.”

Cô bình tĩnh tiếp lời anh: “Nói không sai. Có điều cũng may không cần nhiều cô gái nguyện ý vì anh làm những chuyện này, bởi vì anh chỉ cần một người vợ là đủ.”

Giọng điệu của anh mang theo chút tự giễu: “Ha, nghe rất có đạo lý.”

“Dĩ nhiên.” Cô nói.

Thư Tiếu dừng xe lăn ở đầu giường, chuẩn bị giúp anh nằm lên giường liền bị anh ngăn lại: “Thư Tiếu, đừng…”

“Trời vẫn còn chưa sáng mà.” Cô liếc mắt ra ngoài của sổ. Có một khe nhỏ từ rèm cửa, bên ngoài vẫn còn tối đen như mực.

“Tôi biết, nhưng cô đã không ngủ cả đêm rồi.”

Thư Tiếu suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nhún nhún vai: “Không liên quan, nếu anh không ngại thì anh nằm đầu này, tôi nằm đầu kia, chúng ta phân chia “lãnh thổ”. Anh đừng thừa lúc tôi ngủ say mà nhào tới là được rồi.”

Giang Hoài ha hả cười, lộ ra gương mặt nhẹ nhõm hiếm hoi. “Vậy cũng không được.”

“Giang Hoài, chẳng qua chỉ là ngủ ở nhà bạn một đêm, đừng để ý như vậy có được haykhông?” Ánh mắt của cô yên lặng nhìn anh, ấm áp mà trong trẻo. “Tôi biết anh rất mệt, thân thể anh căn bản không thể thức đêm. Đừng cậy mạnh, được không?”

Nhận được cái gật đầu của Giang Hoài, cô thỏa mãn cười một tiếng, bắt tay vào giúp đỡ anh nằm trở lại giường. Lúc nãy hì hục một phen ở nhà vệ sinh khiến thể lực của hai người đã tiêu hao không ít, lần này chuyển từ xe ăn sang giường có chút lực bất tòng tâm. Thư Tiếu hít một hơi dễ dàng đưa Giang Hoài tới mép giường nhưng bản thân lại mất thăng bằng, bổ nhào lên người anh.

Cô khẩn trương nhắm tịt mắt, không kịp phản ứng thì đôi môi đã dí sát vào cổ anh.

Cô theo bản năng ngẩn đầu lên, trước mắt là vành tai đỏ lựng của anh. Đầu óc cô trống rỗng, tâm tình đọng lại, trong miệng truyền đến tiếng thở dốc.

Mà anh cũng không nhúc nhích, ngay cả lông mi cũng không chớp, có điều hô hấp càng lúc càng nặng nề.

Thư Tiếu dần dần khôi phục thần trí bởi vì cô cảm giác được nơi mềm mại nào đó đang bắt đầu cứng rắn lên, nơi đó vẫn không ngừng biến hóa mang theo cảm giác ấm nóng mãnh liệt.

Mà trước mắt cô là khuôn mặt tuấn tú lại suy yếu, đôi mắt trong veo con ngươi lại tràn đầy bất lực, thân thể bất động, giống như một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp.

Đối với sự đối lập mãnh liệt này Thư Tiêu vừa đau lòng lại vừa mê đắm. Bỗng nhiên cô đưa tay giữ lấy bả vai anh, nhướn người đi lên, nhắm mắt hôn xuống.

“Cô đang thương hại tôi sao?” Anh rơi nước mắt nhưng không tránh mặt đi chỗ khác, để mặc cho môi cô từ khóe môi anh chuyển đến vành tai.

Thư Tiếu chần chờ một chút không trả lời ngay. “Em không biết tại sao, em chỉ biết rằng, bây giờ em rất muốn hôn anh.”

“Cô chắc chắn không phải do tác dụng của rượu chứ? Cô có biết mình đang hôn tuýp đàn ông như thế nào không?”

“Em biết,” Một cảm giác đau thương khó tả ập tới, cô cũng chảy nước mắt,” Giang Hoài, em muốn hôn——–anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện