Cô nhìn thấy quai hàm anh rốt cuộc cũng hạ xuống, sau đó anh khẽ mỉm cười nói: “Thư Tiếu, tôi không phải là áy náy mà là cảm kích.”
Thư Tiếu chu miệng một cái: “Cái đó em cũng không cần.”
“Vậy cô muốn cái gì?”
Cô thoáng sửng sốt, rõ ràng là anh chỉ nhàn nhạt nói lại khiến cho cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói: “Em chỉ hy vọng tình bạn giữa chúng ta sẽ không có sự khách khí. Anh giúp em một chút, em giúp anh một chút, đều là chuyện rất bình thường, chúng ta cũng không thể suốt ngày tạ ơn qua tạ ơn lại, như vậy chẳng phải là quá phiền toái sao?”
Giang Hoài nói: “Đáng tiếc là tôi không thể giúp cho cô gì cả.”
Thư Tiếu không kịp suy nghĩ thì lời đã vọt ra khỏi miệng: “Ai nói?Anh…ít nhất cũng có thể làm em vui vẻ!”
“Vui vẻ?” Vẻ mặt Giang Hoài không dám tin nhìn cô.
“Có vui vẻ, cũng có lo âu.” Cô nhìn anh, ánh mắt mê ly, giống như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người, lúc gần lúc xa, “Nhưng mà vui vẻ vẫn chiếm đa số, bây giờ em không biết mình sẽ ra sao nếu phải mất đi một người bạn giống như anh, cho nên, em mới bị kích động mà xông vào phòng anh như vậy, lôi ra anh từ bức bình phong.” Đuôi lông mày cô nhẹ nhàng nhướn lên, thần sắc nửa nghiêm túc nửa nghịch ngợm.
“Bình phong của tôi?” Anh cúi đầu cười một tiếng, “Đây là một tính từ rất tốt để hình dung.”
“Ừ, là bình phong.” Cô nói, “Em rất mừng bởi vì anh chẳng qua chỉ là dựng lên bức bình phòng xung quanh mình, không bịt kín hoàn toàn như xác ướp, vẫn còn nhìn thấy ánh sáng và gió, vẫn còn cảm thấy lạnh ấm, vẫn còn nghe thấy âm thanh bên ngoài. Giang Hoài, anh không phải là một người nhu nhược chỉ biết trốn tránh thực tế, mà chẳng qua là anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào bản thân mình. Nếu như một ngày nào đó, anh chịu bỏ xuống bức bình phong kia, em nghĩ anh có thể sẽ vui vẻ hơn nhiều.”
Đêm nay Thư Tiếu ngủ không ngon. Buổi sáng mơ màng tỉnh dậy cô vẫn còn nhớ rõ giấc mơ hỗn loạn đêm qua: Một lát là gương mặt dịu dàng nhưng tái nhợt của Giang Hoài, một lát là Ninh Hoan Hoan bám lấy tay vịn loạng choạng bước đi, một lát là Vi Minh mang theo chút áy náy nhìn Ninh Hoan Hoan từ bỏ việc phục kiện, Thư Tiếu sợ hãi kêu lên: “Đừng mà Hoan Hoan!” Lại trơ mắt nhìn cô ấy ngồi trên xe lăn bị người khác đẩy đi. Một tờ giấy rơi trên sàn, Thư Tiếu khom lưng nhặt lên,trên giấy viết: Không có ai đem giấc mộng thành sự thật. Huống chi, em cho tới bây giờ đều là tỉnh.” Sau đó, cô tỉnh dậy.
Sắc trời tờ mờ sáng, Thư Tiếu xuống phòng bếp rót một ly nước. Ngồi trở lại đầu giường uống hai hớp. Cạnh chân giường khẽ truyền đến tiếng động của Ròng Rọc. Cô phục hồi tinh thần, nhảy xuống giường bước tới cạnh ổ nằm của Ròng Rọc. Buổi tối trước khi đi ngủ, cô sẽ cởi giá đỡ trên người Ròng Rọc xuống, để nó có thể ngủ thoải mái hơn. Lúc này Ròng Rọc cũng đã mở mắt, sau khi nhìn thấy chủ nhân, nó thân mật duỗi hai chân trước ra.
Cô cầm lấy móng vuốt nhỏ xíu của nó, nhìn hai chân sau xụi lơ, trong lòng khẽ thở dài thương tiếc.
“Mỗi ngày con đều phải mang giá đỡ rất vất vả đúng không?” Ròng Rọc lật người lộ ra bụng của mình, làm bộ dáng lấy lòng. Cô yêu thương vuốt vuốt cái bụng nhỏ của nó.
“Nằm nhiều một chút đi, bảo bối Ròng Rọc của mẹ.” Cô cầm khay uống nước của Ròng Rọc lên đổ thêm vào đó chút nước, cũng đổ thêm chút thức ăn vào khay cơm bên cạnh của nó.
Cô đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng không muốn lên giường nằm lại, quyết định đi rửa mặt thay quần áo chuẩn bị đi làm.
********
Sau khi rời khỏi bãi đậu xe bệnh viện, Thư Tiếu đi vào đại sảnh thì đụng mặt Vi Minh.
Cô không ngờ anh ta cũng tới sớm như vậy. Tuy trong lòng có chút bực nhưng vì phép lịch sự cô vẫn lên tiếng chào hỏi anh ta.
Ánh mắt i Minh lóe lên, dường như vẫn còn vì chuyện ngày hôm qua mà cảm thấy không được tự nhiên, sau khi cùng cô chào hỏi, anh ta mở miệng muốn nói nhưng lại thôi.
Thư Tiếu không để ý tới anh ta, cố ý bước nhanh về phía trước. Vi Minh lại đuổi theo, anh ta tiến lên hai bước gọi cô lại.
“Viện trưởng Lâm, tôi muốn cùng cô nói một chút về chuyện của Ninh Hoan Hoan.”
Cô nhìn anh ta chăm chú mấy giây: “Đến phòng làm việc của tôi rồi hãy nói.”
“Tôi suy nghĩ cả đêm, cảm thấy không thể để mặc cho cô ấy từ bỏ việc phục kiện như vậy.” Sau khi Thư Tiếu mời Vi Minh ngồi xuống, ánh mắt anh ta kiên quyết nói.
“Hửm?!” Cô cách anh một cái bàn, cố nén xuống xúc động trong lòng, “Nếu như tôi nhớ không lầm, chính anh từng nói, tình trạng cô ấy như vậy, phục kiện không có ý nghĩa cơ mà.”
“Tôi thừa nhận tôi từng nói như thế.” Vi Minh nói, “Thẳng thắn mà nói, bây giờ tôi vẫn không cho là cô ấy phục kiện tình trạng sẽ lạc quan hơn. Tôi cũng biết bản thân mình đã sai bởi vì đã bỏ quên tôn nghiêm của Ninh Hoan Hoan.”
Trong mắt Thư Tiếu dâng lên chút xúc động.
“Tôi cũng không vĩ đại, không đạt tới cảnh giới có thể vì người khác mà hy sinh chính mình. Bác sĩ phục hồi đối với tôi mà nói cũng chỉ là một phần công việc, chưa nói tới tham vọng gì. Trong mắt cô, có lẽ tôi chỉ là một kẻ làm thuê vì công danh lợi lộc mà bỏ công sức——à không, trên thực tế tôi ngay cả một kẻ làm thuê cũng không bằng, tôi chỉ là con của một nông dân nghèo ở vùng xa. Cho dù đều là đi học đại học, nhưng so với viện trưởng Lâm vẫn có khác biệt rất lớn. Thật ra, những lời hôm qua tôi nói đều là thật, nếu một đứa bé tàn tật giống như Ninh Hoan Hoan sinh ra ở quê tôi, đến việc sống sót còn khó huống chi là được chăm sóc điều trị tử tế.”Anh thở dài, “Cứ cho lời hôm qua tôi nói, ít nhiều là vì cảm thấy bất công đi, nhưng mà Ninh Hoan Hoan trong cái rủi có cái may, có thể nhận được trị liệu tốt nhất, bất luận là kết quả thế nào chúng ta cũng phải cố gắng hết sức. Cô ấy cứ như vậy từ bỏ, tôi…tôi cảm thấy rất không yên lòng.”
Thư Tiếu có chút xúc động, không thể phủ nhận, cô có chút bất ngờ đối với sự thẳng thắn của Vi Minh, cô còn nghĩ ra muôn vàn lý do Vi Minh sẽ dùng để biện hộ cho mình. Vi Minh nói quả thật không sai, bản thân cô sinh ra đã là đứa bé ngậm thìa vàng, có những thứ người khác cố gắng cả đời mới có được, còn đối với cô lại rất dễ dàng. Đứng ở khía cạnh đạo đức, quở trách người khác dĩ nhiên rất dễ dàng, nhưng mà, cô không cho rằng bản thân mình có quyền làm điều đó.
Cô bình tĩnh hỏi: “Vi Minh, anh nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
“Viện trưởng Lâm, tôi muốn nhờ cô khuyên Ninh Hoan Hoan một tiếng, còn có cha mẹ cô ấy nữa, để cô ấy quay trở lại tiếp tục làm phục kiện.Nếu như…nếu như cô ấy không muốn gặp tôi, thì có thể đến những bệnh viện phục hồi khác. Chỉ cần không để cho tình trạng của cô ấy tệ hơn.”
Thư Tiếu không hỏi lý do vì sao Vi Minh không tự mình đi khuyên. Điều này cô có thể tự lý giải, nếu lúc này Vi Minh ra mặt, chính là một sự kích động, đây không phải là chuyện tốt. Có lúc tránh né cũng là một loại bảo vệ.
Thư Tiếu nói: “Trước mắt tôi muốn suy nghĩ chút biện pháp, anh cứ ra ngoài làm việc đi.”
“Cô không trách tôi vì sao không tự mình đi?” Giọng nói Vi Minh có chút thấp thỏm.
“Vi Minh, tôi không cần nhân viên của mình là một thánh nhân đảm đương mọi thứ, có điều tôi hy vọng tất cả mọi người có thể trở thành một bác sĩ phục hồi tốt.——-Anh rất có tiềm năng trong chuyện này, phải cố gắng lên.” Thư Tiếu nói.
Thư Tiếu tìm trong hồ sơ bệnh án, tìm được số điện thoại nhà Ninh Hoan Hoan, liền gọi tới. Người nghe điện thoại giọng nói rất quen, cô sực nhớ, đó là giọng của dì Lưu, người luôn đi cùng Ninh Hoan Hoan mỗi khi cô đến bệnh viện làm phục kiện.
“A, là viện trưởng Lâm à.” dì Lưu nói, “Hoan Hoan ở trong phòng nghe nhạc, cha mẹ con bé cũng không có ở nhà. Cô có chuyện gì cần nói à? Để tôi đưa cô số di động của họ.”
Thư Tiếu suy nghĩ một chút: “Chuyện này không vội, để tôi cùng Hoan Hoan nói chuyện một chút được không?”
“Hazz, đứa bé kia nói năng không rõ ràng, nói qua điện thoại cô nghe có thể hiểu không? Có chuyện gì cứ gọi vào di động, trực tiếp nói cho cha mẹ con bé là được rồi.”
Giọng nói và từ ngữ của bà ta khiến cho Thư Tiếu cảm thấy bực mình. Cô điều chỉnh lại tâm tình, bình tĩnh mà kiên trì nói: “Xin chuyển điện thoại cho Hoan Hoan, cám ơn.”
“Viện trưởng, Lâm!”
Cách điện thoại, Ninh Hoan Hoan gọi tên cô mơ hồ không rõ. Thư Tiếu vội nói: “Hoan Hoan, em vẫn khỏe chứ? Có người giúp em xoa bóp tay chân không?”
“Vẫn, khỏe.” Ninh Hoan Hoan nuốt nước bọt, “Làm, theo hướng dẫn.”
Thư Tiếu loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc từ đầu dây bên kia truyền tới, giai điệu rất quen tai.
“Hoan Hoan, em đang nghe nhạc à?”
“Vâng, ồn chị sao?” Ngay sau đó Thư Tiếu nghe giọng Ninh Hoan Hoan cách xa điện thoại một chút, hình như cô đang dặn dò người bên cạnh: “Chỉnh nhạc…nhỏ một chút.”
“Vậy để tôi tắt luôn cho rồi, nghe đến bảy tám lần, có cái gì hay chứ!” Giọng nói dì Lưu rất không kiên nhẫn. Tiếng nhạc im bặt.
Đầu dây bên này Thư Tiếu nghe rất rõ ràng, Ninh Hoan Hoan rõ ràng chỉ kêu chỉnh nhỏ lại nhưng bà ta lại tự làm theo ý mình. Trong lòng Thư Tiếu lửa giận bốc cao nhưng cũng không thể tùy tiện phát tiết.
Cô chợt nghĩ đến một người, dường như mọi sinh hoạt hằng ngày của anh đều phải dựa vào người khác hỗ trợ, anh cũng từng gặp những bộ mặt lạnh hay giọng nói lạnh lùng như vậy ư? Cô lại nhớ đến dì Liên và Bồi An, bọn họ hiền lành tận tụy như vậy, trong lòng cô mới cảm thấy an ủi đôi chút.
“Hoan Hoan, chị gọi điện cho em là muốn nói, phục kiện là nhiệm vụ của em, chị hy vọng em sẽ vì bản thân mình mà cố gắng, đừng để bị ngoại lực ảnh hưởng mà từ bỏ. Giống như khi em học viết chữ, nhất định là khi mới bắt đầu có rất nhiều người nói em không thể cầm bút, đúng không? Nhưng em nhìn em bây giờ xem, viết chữ đẹp như vậy, tuyệt không bại bởi người khác, đúng không?”
“Cha, mẹ cũng đồng ý không phục kiện.” Giọng Ninh Hoan Hoan khàn khàn.
“Cái gì?” Thư Tiếu kinh hãi.
“A, ai cũng nói lãng phí tiền bạc và thời gian.”
“Sao bọn họ có thể nói như vậy?”Thư Tiếu biết bản thân không nên ở trước mặt Ninh Hoan Hoan nói cái này, nhưng mà cô vẫn không kìm chế được thốt lên.
“Đừng trách họ, em vốn là…khụ khụ….khụ khụ…”
“Không sao, từ từ nói, Hoan Hoan!”Thư Tiếu đoán cô ấy bị sặc nước bọt.
“Ôi trời! Lại làm bẩn hết rồi! Đưa điện thoại cho tôi!”
Thư Tiếu nghe được dì Lưu ở đầu dây bên kia không ngừng oán trách. Tiếp đó truyền đến âm thanh chà sát vào điện thoại, cuối cùng là giọng nói của bà ta: “Thật ngại quá, viện trưởng Lâm cô xem, đứa bé này làm bẩn hết cả điện thoại, toàn là nước bọt! Tôi thấy cô không nên dài dòng với một đứa bé bại não làm gì, có chuyện gì cứ trực tiếp bàn bạc với cha mẹ nó, cô nên khuyên bọn họ mới đúng chứ con bé Hoan Hoan này chắc gì nó đã giữ lời, tôi nói cô thấy có đúng không?”
Thư Tiếu hít một hơi, bởi vì sợ nếu lúc này bản thân phát tiết chỉ khiến cho Ninh Hoan Hoan khó xử thậm chí càng phải chịu tội nên cô cố gắng mà nhịn xuống, chỉ lạnh lùng nói “Được rồi” liền cúp điện thoại.
Cơn giận còn sót lại khiến bàn tay cầm tách cà phê của Thư Tiếu run lên. Cô khẩn trương khuấy khuấy cà phê trong ly, nhìn cà phê chuyển động, trong đầu cô đột nhiên vang lên đoạn nhạc vừa rồi nghe được trong điện thoại.
Giai điệu bài nhạc rất quen tai là bởi vì cô cũng đã từng nghe qua, mà người sáng tác nó không ai khác ngoài Giang Hoài.
Một tia sáng lóe lên trong đầu cô, lập tức bấm điện thoại gọi cho Giang Hoài.
“Giang Hoài, anh đã từng nói cảm thấy đáng tiếc vì không thể giúp gì cho em đúng không?”
“Đúng là tôi đã nói như vậy.”
“Vậy thì bây giờ em có một chuyện rất cần anh hỗ trợ.”
Thư Tiếu chu miệng một cái: “Cái đó em cũng không cần.”
“Vậy cô muốn cái gì?”
Cô thoáng sửng sốt, rõ ràng là anh chỉ nhàn nhạt nói lại khiến cho cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói: “Em chỉ hy vọng tình bạn giữa chúng ta sẽ không có sự khách khí. Anh giúp em một chút, em giúp anh một chút, đều là chuyện rất bình thường, chúng ta cũng không thể suốt ngày tạ ơn qua tạ ơn lại, như vậy chẳng phải là quá phiền toái sao?”
Giang Hoài nói: “Đáng tiếc là tôi không thể giúp cho cô gì cả.”
Thư Tiếu không kịp suy nghĩ thì lời đã vọt ra khỏi miệng: “Ai nói?Anh…ít nhất cũng có thể làm em vui vẻ!”
“Vui vẻ?” Vẻ mặt Giang Hoài không dám tin nhìn cô.
“Có vui vẻ, cũng có lo âu.” Cô nhìn anh, ánh mắt mê ly, giống như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người, lúc gần lúc xa, “Nhưng mà vui vẻ vẫn chiếm đa số, bây giờ em không biết mình sẽ ra sao nếu phải mất đi một người bạn giống như anh, cho nên, em mới bị kích động mà xông vào phòng anh như vậy, lôi ra anh từ bức bình phong.” Đuôi lông mày cô nhẹ nhàng nhướn lên, thần sắc nửa nghiêm túc nửa nghịch ngợm.
“Bình phong của tôi?” Anh cúi đầu cười một tiếng, “Đây là một tính từ rất tốt để hình dung.”
“Ừ, là bình phong.” Cô nói, “Em rất mừng bởi vì anh chẳng qua chỉ là dựng lên bức bình phòng xung quanh mình, không bịt kín hoàn toàn như xác ướp, vẫn còn nhìn thấy ánh sáng và gió, vẫn còn cảm thấy lạnh ấm, vẫn còn nghe thấy âm thanh bên ngoài. Giang Hoài, anh không phải là một người nhu nhược chỉ biết trốn tránh thực tế, mà chẳng qua là anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào bản thân mình. Nếu như một ngày nào đó, anh chịu bỏ xuống bức bình phong kia, em nghĩ anh có thể sẽ vui vẻ hơn nhiều.”
Đêm nay Thư Tiếu ngủ không ngon. Buổi sáng mơ màng tỉnh dậy cô vẫn còn nhớ rõ giấc mơ hỗn loạn đêm qua: Một lát là gương mặt dịu dàng nhưng tái nhợt của Giang Hoài, một lát là Ninh Hoan Hoan bám lấy tay vịn loạng choạng bước đi, một lát là Vi Minh mang theo chút áy náy nhìn Ninh Hoan Hoan từ bỏ việc phục kiện, Thư Tiếu sợ hãi kêu lên: “Đừng mà Hoan Hoan!” Lại trơ mắt nhìn cô ấy ngồi trên xe lăn bị người khác đẩy đi. Một tờ giấy rơi trên sàn, Thư Tiếu khom lưng nhặt lên,trên giấy viết: Không có ai đem giấc mộng thành sự thật. Huống chi, em cho tới bây giờ đều là tỉnh.” Sau đó, cô tỉnh dậy.
Sắc trời tờ mờ sáng, Thư Tiếu xuống phòng bếp rót một ly nước. Ngồi trở lại đầu giường uống hai hớp. Cạnh chân giường khẽ truyền đến tiếng động của Ròng Rọc. Cô phục hồi tinh thần, nhảy xuống giường bước tới cạnh ổ nằm của Ròng Rọc. Buổi tối trước khi đi ngủ, cô sẽ cởi giá đỡ trên người Ròng Rọc xuống, để nó có thể ngủ thoải mái hơn. Lúc này Ròng Rọc cũng đã mở mắt, sau khi nhìn thấy chủ nhân, nó thân mật duỗi hai chân trước ra.
Cô cầm lấy móng vuốt nhỏ xíu của nó, nhìn hai chân sau xụi lơ, trong lòng khẽ thở dài thương tiếc.
“Mỗi ngày con đều phải mang giá đỡ rất vất vả đúng không?” Ròng Rọc lật người lộ ra bụng của mình, làm bộ dáng lấy lòng. Cô yêu thương vuốt vuốt cái bụng nhỏ của nó.
“Nằm nhiều một chút đi, bảo bối Ròng Rọc của mẹ.” Cô cầm khay uống nước của Ròng Rọc lên đổ thêm vào đó chút nước, cũng đổ thêm chút thức ăn vào khay cơm bên cạnh của nó.
Cô đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng không muốn lên giường nằm lại, quyết định đi rửa mặt thay quần áo chuẩn bị đi làm.
********
Sau khi rời khỏi bãi đậu xe bệnh viện, Thư Tiếu đi vào đại sảnh thì đụng mặt Vi Minh.
Cô không ngờ anh ta cũng tới sớm như vậy. Tuy trong lòng có chút bực nhưng vì phép lịch sự cô vẫn lên tiếng chào hỏi anh ta.
Ánh mắt i Minh lóe lên, dường như vẫn còn vì chuyện ngày hôm qua mà cảm thấy không được tự nhiên, sau khi cùng cô chào hỏi, anh ta mở miệng muốn nói nhưng lại thôi.
Thư Tiếu không để ý tới anh ta, cố ý bước nhanh về phía trước. Vi Minh lại đuổi theo, anh ta tiến lên hai bước gọi cô lại.
“Viện trưởng Lâm, tôi muốn cùng cô nói một chút về chuyện của Ninh Hoan Hoan.”
Cô nhìn anh ta chăm chú mấy giây: “Đến phòng làm việc của tôi rồi hãy nói.”
“Tôi suy nghĩ cả đêm, cảm thấy không thể để mặc cho cô ấy từ bỏ việc phục kiện như vậy.” Sau khi Thư Tiếu mời Vi Minh ngồi xuống, ánh mắt anh ta kiên quyết nói.
“Hửm?!” Cô cách anh một cái bàn, cố nén xuống xúc động trong lòng, “Nếu như tôi nhớ không lầm, chính anh từng nói, tình trạng cô ấy như vậy, phục kiện không có ý nghĩa cơ mà.”
“Tôi thừa nhận tôi từng nói như thế.” Vi Minh nói, “Thẳng thắn mà nói, bây giờ tôi vẫn không cho là cô ấy phục kiện tình trạng sẽ lạc quan hơn. Tôi cũng biết bản thân mình đã sai bởi vì đã bỏ quên tôn nghiêm của Ninh Hoan Hoan.”
Trong mắt Thư Tiếu dâng lên chút xúc động.
“Tôi cũng không vĩ đại, không đạt tới cảnh giới có thể vì người khác mà hy sinh chính mình. Bác sĩ phục hồi đối với tôi mà nói cũng chỉ là một phần công việc, chưa nói tới tham vọng gì. Trong mắt cô, có lẽ tôi chỉ là một kẻ làm thuê vì công danh lợi lộc mà bỏ công sức——à không, trên thực tế tôi ngay cả một kẻ làm thuê cũng không bằng, tôi chỉ là con của một nông dân nghèo ở vùng xa. Cho dù đều là đi học đại học, nhưng so với viện trưởng Lâm vẫn có khác biệt rất lớn. Thật ra, những lời hôm qua tôi nói đều là thật, nếu một đứa bé tàn tật giống như Ninh Hoan Hoan sinh ra ở quê tôi, đến việc sống sót còn khó huống chi là được chăm sóc điều trị tử tế.”Anh thở dài, “Cứ cho lời hôm qua tôi nói, ít nhiều là vì cảm thấy bất công đi, nhưng mà Ninh Hoan Hoan trong cái rủi có cái may, có thể nhận được trị liệu tốt nhất, bất luận là kết quả thế nào chúng ta cũng phải cố gắng hết sức. Cô ấy cứ như vậy từ bỏ, tôi…tôi cảm thấy rất không yên lòng.”
Thư Tiếu có chút xúc động, không thể phủ nhận, cô có chút bất ngờ đối với sự thẳng thắn của Vi Minh, cô còn nghĩ ra muôn vàn lý do Vi Minh sẽ dùng để biện hộ cho mình. Vi Minh nói quả thật không sai, bản thân cô sinh ra đã là đứa bé ngậm thìa vàng, có những thứ người khác cố gắng cả đời mới có được, còn đối với cô lại rất dễ dàng. Đứng ở khía cạnh đạo đức, quở trách người khác dĩ nhiên rất dễ dàng, nhưng mà, cô không cho rằng bản thân mình có quyền làm điều đó.
Cô bình tĩnh hỏi: “Vi Minh, anh nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
“Viện trưởng Lâm, tôi muốn nhờ cô khuyên Ninh Hoan Hoan một tiếng, còn có cha mẹ cô ấy nữa, để cô ấy quay trở lại tiếp tục làm phục kiện.Nếu như…nếu như cô ấy không muốn gặp tôi, thì có thể đến những bệnh viện phục hồi khác. Chỉ cần không để cho tình trạng của cô ấy tệ hơn.”
Thư Tiếu không hỏi lý do vì sao Vi Minh không tự mình đi khuyên. Điều này cô có thể tự lý giải, nếu lúc này Vi Minh ra mặt, chính là một sự kích động, đây không phải là chuyện tốt. Có lúc tránh né cũng là một loại bảo vệ.
Thư Tiếu nói: “Trước mắt tôi muốn suy nghĩ chút biện pháp, anh cứ ra ngoài làm việc đi.”
“Cô không trách tôi vì sao không tự mình đi?” Giọng nói Vi Minh có chút thấp thỏm.
“Vi Minh, tôi không cần nhân viên của mình là một thánh nhân đảm đương mọi thứ, có điều tôi hy vọng tất cả mọi người có thể trở thành một bác sĩ phục hồi tốt.——-Anh rất có tiềm năng trong chuyện này, phải cố gắng lên.” Thư Tiếu nói.
Thư Tiếu tìm trong hồ sơ bệnh án, tìm được số điện thoại nhà Ninh Hoan Hoan, liền gọi tới. Người nghe điện thoại giọng nói rất quen, cô sực nhớ, đó là giọng của dì Lưu, người luôn đi cùng Ninh Hoan Hoan mỗi khi cô đến bệnh viện làm phục kiện.
“A, là viện trưởng Lâm à.” dì Lưu nói, “Hoan Hoan ở trong phòng nghe nhạc, cha mẹ con bé cũng không có ở nhà. Cô có chuyện gì cần nói à? Để tôi đưa cô số di động của họ.”
Thư Tiếu suy nghĩ một chút: “Chuyện này không vội, để tôi cùng Hoan Hoan nói chuyện một chút được không?”
“Hazz, đứa bé kia nói năng không rõ ràng, nói qua điện thoại cô nghe có thể hiểu không? Có chuyện gì cứ gọi vào di động, trực tiếp nói cho cha mẹ con bé là được rồi.”
Giọng nói và từ ngữ của bà ta khiến cho Thư Tiếu cảm thấy bực mình. Cô điều chỉnh lại tâm tình, bình tĩnh mà kiên trì nói: “Xin chuyển điện thoại cho Hoan Hoan, cám ơn.”
“Viện trưởng, Lâm!”
Cách điện thoại, Ninh Hoan Hoan gọi tên cô mơ hồ không rõ. Thư Tiếu vội nói: “Hoan Hoan, em vẫn khỏe chứ? Có người giúp em xoa bóp tay chân không?”
“Vẫn, khỏe.” Ninh Hoan Hoan nuốt nước bọt, “Làm, theo hướng dẫn.”
Thư Tiếu loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc từ đầu dây bên kia truyền tới, giai điệu rất quen tai.
“Hoan Hoan, em đang nghe nhạc à?”
“Vâng, ồn chị sao?” Ngay sau đó Thư Tiếu nghe giọng Ninh Hoan Hoan cách xa điện thoại một chút, hình như cô đang dặn dò người bên cạnh: “Chỉnh nhạc…nhỏ một chút.”
“Vậy để tôi tắt luôn cho rồi, nghe đến bảy tám lần, có cái gì hay chứ!” Giọng nói dì Lưu rất không kiên nhẫn. Tiếng nhạc im bặt.
Đầu dây bên này Thư Tiếu nghe rất rõ ràng, Ninh Hoan Hoan rõ ràng chỉ kêu chỉnh nhỏ lại nhưng bà ta lại tự làm theo ý mình. Trong lòng Thư Tiếu lửa giận bốc cao nhưng cũng không thể tùy tiện phát tiết.
Cô chợt nghĩ đến một người, dường như mọi sinh hoạt hằng ngày của anh đều phải dựa vào người khác hỗ trợ, anh cũng từng gặp những bộ mặt lạnh hay giọng nói lạnh lùng như vậy ư? Cô lại nhớ đến dì Liên và Bồi An, bọn họ hiền lành tận tụy như vậy, trong lòng cô mới cảm thấy an ủi đôi chút.
“Hoan Hoan, chị gọi điện cho em là muốn nói, phục kiện là nhiệm vụ của em, chị hy vọng em sẽ vì bản thân mình mà cố gắng, đừng để bị ngoại lực ảnh hưởng mà từ bỏ. Giống như khi em học viết chữ, nhất định là khi mới bắt đầu có rất nhiều người nói em không thể cầm bút, đúng không? Nhưng em nhìn em bây giờ xem, viết chữ đẹp như vậy, tuyệt không bại bởi người khác, đúng không?”
“Cha, mẹ cũng đồng ý không phục kiện.” Giọng Ninh Hoan Hoan khàn khàn.
“Cái gì?” Thư Tiếu kinh hãi.
“A, ai cũng nói lãng phí tiền bạc và thời gian.”
“Sao bọn họ có thể nói như vậy?”Thư Tiếu biết bản thân không nên ở trước mặt Ninh Hoan Hoan nói cái này, nhưng mà cô vẫn không kìm chế được thốt lên.
“Đừng trách họ, em vốn là…khụ khụ….khụ khụ…”
“Không sao, từ từ nói, Hoan Hoan!”Thư Tiếu đoán cô ấy bị sặc nước bọt.
“Ôi trời! Lại làm bẩn hết rồi! Đưa điện thoại cho tôi!”
Thư Tiếu nghe được dì Lưu ở đầu dây bên kia không ngừng oán trách. Tiếp đó truyền đến âm thanh chà sát vào điện thoại, cuối cùng là giọng nói của bà ta: “Thật ngại quá, viện trưởng Lâm cô xem, đứa bé này làm bẩn hết cả điện thoại, toàn là nước bọt! Tôi thấy cô không nên dài dòng với một đứa bé bại não làm gì, có chuyện gì cứ trực tiếp bàn bạc với cha mẹ nó, cô nên khuyên bọn họ mới đúng chứ con bé Hoan Hoan này chắc gì nó đã giữ lời, tôi nói cô thấy có đúng không?”
Thư Tiếu hít một hơi, bởi vì sợ nếu lúc này bản thân phát tiết chỉ khiến cho Ninh Hoan Hoan khó xử thậm chí càng phải chịu tội nên cô cố gắng mà nhịn xuống, chỉ lạnh lùng nói “Được rồi” liền cúp điện thoại.
Cơn giận còn sót lại khiến bàn tay cầm tách cà phê của Thư Tiếu run lên. Cô khẩn trương khuấy khuấy cà phê trong ly, nhìn cà phê chuyển động, trong đầu cô đột nhiên vang lên đoạn nhạc vừa rồi nghe được trong điện thoại.
Giai điệu bài nhạc rất quen tai là bởi vì cô cũng đã từng nghe qua, mà người sáng tác nó không ai khác ngoài Giang Hoài.
Một tia sáng lóe lên trong đầu cô, lập tức bấm điện thoại gọi cho Giang Hoài.
“Giang Hoài, anh đã từng nói cảm thấy đáng tiếc vì không thể giúp gì cho em đúng không?”
“Đúng là tôi đã nói như vậy.”
“Vậy thì bây giờ em có một chuyện rất cần anh hỗ trợ.”
Danh sách chương