Từ lúc Hà Lộ Nhĩ đi WC, bây giờ vẫn chưa thấy trở về, chắc là vừa nãy cảm thấy quá mất mặt, không dám quay lại mà trực tiếp lén trốn đi rồi.
Hạ Lăng cảm thấy cô ta đã hết hy vọng với Tiết Húc, cũng không biết bọn cô còn tiếp tục làm bạn bè nữa không.
Mà mấy người Quý Tu Uyên dường như không phát hiện thiếu mất một người, vẫn thản nhiên ăn uống trò chuyện, đến lúc no rồi mới đem Hạ Lăng cùng đi tới Tiết gia.
Trên đường Hạ Lăng không ngừng thấp thỏm, vài lần nghĩ sẽ rời đi, bởi vì có thể mẹ Tiết Húc đang ở nhà, mà cô thực sự không thích bị trưởng bối dò xét đánh giá.
Thân phận của cô như vậy, nhất định mẹ hắn sẽ không thích.
Suốt dọc đường đi, Chu Gia Giang miệng không ngừng nghỉ, nói hết chuyện nọ tới chuyện kia, Hạ Lăng chần chờ nửa ngày, đợi mãi không có cơ hội mở miệng, đành phải yên lặng đi sau lưng bọn họ.
Tiết gia cũng gần giống Hạ gia bố cục bên trong không quá khác biệt, chỉ là trang trí nội thất tương đối đơn giản, lấy tông lạnh làm chủ, mọi thứ được sắp xếp hết sức ngăn nắp, không có cảm giác tráng lệ nhưng khắp nơi lại lộ ra vẻ tinh xảo nho nhã, mỗi gian phòng đều rất rộng lớn đẹp mắt.
Chỉ là, có chút khác lạ.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng đứng cởi giày trước huyền quan, mắt cá chân trắng nõn nhỏ gầy rơi vào tấm thảm nhung mềm mại, có chút mê hoặc đánh giá một lượt.
Căn nhà to như vậy, thế nhưng không có một ai, không nói tới mẹ Tiết Húc, mà ngay cả người làm cũng không thấy.
Đâu giống Hạ Trác Quần, cho dù không có mặt ở nhà, nhưng người hầu lúc nào cũng phải quét tước dọn dẹp gọn gàng nhà cửa sau đó đứng ở phòng khách chờ ông về.
Mà Tiết gia, hiển nhiên thiếu mất điểm này.
Quý Tu Uyên cùng Chu Gia Giang vừa nhìn đã biết là khách quen, ngựa quen đường cũ thay dép xong liền tung người nằm xuống sô pha ở phòng khách.
"Hai người còn đứng ở cửa làm gì, mau vào đi."
Tiết Húc khom lưng, từ trên giá lấy ra một đôi dép đi trong nhà mới tinh, đưa cho cô nói: "Đi vào, đôi này đã mua từ lâu nhưng chưa ai dùng qua, chắc hơi lớn so với chân cô, nhưng thôi mang tạm đi."
"Cảm ơn." Hạ Lăng nói một tiếng, mang dép vào, kích cỡ quả thật có hơi lớn, hẳn là mua cho hắn dùng, trên dép có đính mặt heo màu hồng nhạt, ngây thơ đáng yêu, cô đoán chắc vì cái này nên hắn mới không thèm động vào.
"Cái kia, cha mẹ cậu lúc nào trở về?"
Hạ Lăng có hơi mím môi, rụt dè theo hắn đi vào phòng khách, nhỏ tiếng hỏi.
Tiết Húc đi ở phía trước quay lưng lại với cô, tay cắm trong túi quần, dáng người lười nhác, nghe vậy liền ngoái đầu lại nhìn cô một cái, khóe miệng hơi nhướn, như là đang cười cô suy nghĩ quá nhiều.
"Yên tâm đi."
Hắn tiếp tục đi về phía trước, thanh âm bình tĩnh đều đặn.
"Bọn họ không về đâu."
Hạ Lăng ngẩn người, đây là ý gì? https://truyen4u.net/author/NekoU207
Chu Gia Giang đang chơi di động, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, cũng không ngẩng đầu lên, giải đáp thắc mắc của cô, "Ba mẹ Tiết Húc rất bận rộn, quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài công tác, chỉ có tết mới trở về nhà một lần, cho nên cậu cứ thoải mái đi, nơi này không có ai quản, muốn làm gì thì làm nha."
Giọng điệu của cậu ta lộ ra vài phần hâm mộ.
Mẹ Tiết Húc là mẫu người cuồng công việc, rất ít quan tâm tới gia đình, lúc Tiết Húc còn rất nhỏ đã đem hắn đưa cho ông quản gia chăm sóc, còn mình thì ở bên ngoài quản lý công ty.
Trong nhà này vốn dĩ có rất nhiều người làm, đều là cha mẹ hắn thuê tới chăm sóc hắn, chỉ là càng lớn Tiết Húc càng không thích có nhiều người ở trong nhà đi tới đi lui, liền đuổi rất nhiều người, chỉ giữ lại quản gia Trần, cùng với hai người làm theo giờ đến nấu cơm cùng quét dọn vệ sinh.
Chu Gia Giang trong lòng rất hâm mộ Tiết Húc, không ai quản thúc, tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, không giống nhà cậu ta, mẹ cậu suốt ngày cằn nhằn không dứt, nhìn thấy cậu chơi di động liền nghiêm mặt nhắc nhở.
"Ít nói nhảm đi, mở game ra." Quý Tu Uyên tuỳ tiện ném cặp sách sang một bên, dùng vận tốc ánh sáng lấy điện thoại di động ra, cười tự tin nói, "Lần này nhất định phải đạt tới cấp vinh quang."
"Ồ, được, đừng có mà kéo cấp tớ xuống." Chu Gia Giang lập tức mở game ra, "A Húc, kéo tớ với."
Tiết Húc từ chối cho ý kiến, đi qua đá Quý Tu Uyên một cước, "Bỏ chân ra, cậu cản đường của tớ."
Quản gia Trần nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy có khách đến liền cao hứng, "Chu thiếu gia, Quý thiếu gia... Thế nhưng ngay cả Hạ tiểu thư cũng đến, mấy người muốn uống gì? Tôi đi chuẩn bị."
Ông tươi cười hớn hở nhìn Hạ Lăng, đáy mắt tràn đầy niềm vui, biểu cảm thỏa mãn, như là đang nói: A, rốt cuộc mình cũng có thể đợi đến ngày này.
Tiết Húc từ bé đến giờ đều do một tay ông nuôi lớn, bản thân đã sớm coi hắn như con trai ruột của mình mà chăm sóc, tự nhiên cũng sẽ bận tâm tới việc chung thân đại sự của hắn.
"... Cháu chào chú Trần."
Hạ Lăng cười có chút ngượng ngùng, cả người cũng không được tự nhiên.
Cho nên nói, có thể đừng dùng ánh mắt thấy con dâu mà nhìn cô được không, thật sự cô chịu không nổi.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Mấy người Tiết Húc đang chăm chú chơi game, Chu Gia Giang dù bận rộn nhưng vẫn cố bớt chút thời gian trả lời quản gia Trần: "Gì cũng được, cảm ơn chú."
Quý Tu Uyên nhấc tay: "Cháu muốn nước chanh."
Tiết Húc lành lạnh mở miệng: "Cho bọn hắn mỗi người một ly nước lạnh, không được đòi hỏi."
Quản gia Trần buồn cười lắc đầu, nhìn về phía Hạ Lăng: "Hạ tiểu thư, cô uống gì?"
"Cho cháu một cốc nước trắng là được ạ." Hạ Lăng tỏ ra lễ phép, cúi đầu nói, "Làm phiền chú ạ."
Quản gia Trần nhíu mày lắc đầu, "Vậy làm sao được, vẫn là để tôi pha cho cô ly trà đi, vừa lúc trong nhà mới mua trà hoa lài, rất thơm, tôi thấy mấy người trẻ như cô cậu đều thích uống."
Hạ Lăng không tiện từ chối, lại cúi đầu nói một tiếng cảm ơn.
Quản gia Trần rất nhanh liền bưng tới một khay đồ uống, sau khi phân phát xong, không có quấy rầy bọn họ, lẳng lặng quay người rời đi.
Ba người Tiết Húc vẫn như trước bị cuốn vào trong trò chơi, Hạ Lăng nhìn thoáng qua màn hình di động của Tiết Húc, tiếng súng điếc tai, hẳn là một trò về bắn nhau, cùng nhau lập thành tổ đội đi chém giết, ai sống đến cuối cùng sẽ dành chiến thắng.
Chu Gia Giang chửi bới không ngừng: "Chết tiệt, tên khốn kiếp này dám đánh lén ông, hắn nấp đằng sau bức tường đối diện đó, A Húc, nổ súng giết hắn!"
"ĐM, Quý Tu Uyên cậu ló đầu ra làm cái gì! Không nghe thấy tớ vừa nói gì hả? Tớ đánh chết m* cậu bây giờ!"
Quý Tu Uyên xám hối: "Xin lỗi, trượt tay, ngắm sai phương hướng."
"Đừng nói mát, cứu tớ nhanh lên!"
Tiết Húc ngón tay linh hoạt, nổ súng dễ dàng xử lý xong kẻ vừa rồi, sau đó ném tới một quả bom khói. Vừa nổ sung, vừa nhanh chóng chạy vào trong đám sương trắng cứu Chu Gia Giang, "Đồ đầu heo, đừng ồn ào, chú ý phía trước."
https://truyen4u.net/author/NekoU207
...
Hạ Lăng ôm cặp sách ngồi ở một bên, không nói gì nhìn bọn họ tay không ngừng bận rộn, cô còn nhớ rất rõ, Chu Gia Giang mời cô với lý do rất chính đáng —— cùng nhau làm, bài, tập!
Vậy mà cả một buổi chiều, mấy người này ngay cả cặp sách khoá còn chưa mở ra.
Cô vì cái gì muốn ở lại đây?
Hạ Lăng hít sâu một hơi, mở cặp sách, lấy ra phiếu toán thầy giao về nhà, vì có hai đề nên bài tập tương đối nhiều.
Cô để tờ đề lên trên bàn trà, nhoài người ra, nghiêm túc làm bài.
"Meo ~ "
Tiếng mèo kêu nhẹ nhàng từ dưới bàn trà truyền tới, Hạ Lăng giật mình, phản xạ có điều kiện cúi đầu, một con mèo đen đang đung đưa cái đuôi, chậm rãi từ dưới bàn trà chui ra.
Con mèo này rất gầy, lộ hết cả xương ra, nhưng đôi tai lại rất lớn, lớp lông đen bóng nhìn rất mượt, nó đi vòng quanh chân cô, dường như có hào cảm, liền duỗi chân sau, lười biếng duỗi eo, sau đó ngồi ở bên cạnh cô, đôi đồng tử xanh biếc nhìn chằm chằm cô, đáng yêu nhưng hơi quỷ dị.
Tiết Húc thế mà lại nuôi mèo?
Hạ Lăng vui mừng khôn xiết, cô rất thích động vật, có chút khẩn trương nhìn nó, cẩn thận vươn tay, muốn sờ thử.
Tiết Húc trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy một màn này, đôi mi thanh tú nhất thời nhăn lại, vừa muốn lên tiếng ngăn cản, kết quả là mèo đen không những không trốn, còn chủ động ngửa đầu, liếm lòng bàn tay mềm mại của cô, vẫy đuôi kêu meo meo.
Tiết Húc thanh âm kẹt ở yết hầu, biểu cảm như nhìn thấy quỷ, trong trò chơi, không để ý liền trượt tay "pằng". Ngắm bắn không chính xác, bị kẻ địch phản công trúng đầu.
game over
"A Húc, cậu làm sao thế?"
Chu Gia Giang nhìn cả đội đều bị tiêu diệt, tức giận nắm chặt di động, nhưng chớp mắt nhìn thấy con mèo bên cạnh Hạ Lăng, sợ tới mức đánh rơi điện thoại xuống đất, dụi mắt không dám tin, "Trời ạ, tớ không nhìn nhầm chứ, cái thứ đang lăn lộn làm nũng ở trong lòng Lăng muội muội kia là Tiểu Hắc hả?"
"Tiểu Hắc không phải rất sợ người sao?" Quý Tu Uyên cũng nhìn qua, cảm thấy rất thần kỳ, buông di động xuống đi đến bên cạnh Hạ Lăng, vươn tay muốn sờ thử xem, còn chưa chạm tới đầu của nó, mèo đen liền cảnh giác xù lông lên, mở miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn, hung hăng cắn một cái.
"A!" Quý Tu Uyên đau đến rút tay về, cũng may là thu lại kịp, chỉ hơi bị xước da.
"Quái lạ, con mèo này vẫn là khó tính như vậy mà." Cậu ta trợn mắt nhe răng.
"Sao có thể như vậy?" Hạ Lăng cũng hoảng sợ, kinh ngạc nhìn mèo đen đang thản nhiên liếm móng vuốt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô còn tưởng rằng nó rất ngoan ngoãn.
Quý Tu Uyên khua khua cánh tay bị thương nhìn Tiết Húc bất đắc dĩ nói, "A Húc, làm sao đây, có cần đi tiêm phòng không?"
"Không sao, tớ mang nó đi tiêm vacxin phòng bệnh rồi." Tiết Húc lắc đầu, sải bước dài đi tới, một tay nhấc bổng con mèo lên, ánh mắt cảnh cáo, "Tao nói cho biết đi, nếu còn dám cắn người, tao liền chặt mày đem cho chó ăn."
Hạ Lăng mới đầu còn lo lắng mèo đen sẽ tấn công Tiết Húc, bất quá rất nhanh cô liền cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, mèo đen rõ ràng rất sợ Tiết Húc, đôi mắt màu xanh biếc như đang lấy lòng hắn, cẩn thận liếm liếm tay hắn, ủy khuất kêu meo một tiếng.
"Tiểu Hắc là được Tiết Húc nhặt ở bên ngoài về."
Thấy vẻ mặt tò mò của Hạ Lăng, Chu Gia Giang cười giải thích: "Tiểu Hắc từng bị người ta ngược đãi, lúc A Húc phát hiện thì nó đang bị dây thừng siết chặt cổ, buộc vào thân cây, mấy đứa nhóc không ngừng ném đá về phía nó, nếu không phải A Húc cứu nó, đoán chừng nó đã sớm mất mạng rồi, cho nên nó trước giờ rất sợ người."
Chu Gia Giang lấy điện thoại di động ra, đưa tới một tấm ảnh cho cô xem: "Cậu xem, đây là bộ dáng lúc trước của nó."
Hạ Lăng nhìn chăm chú, hít một hơi khí lạnh.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Trong ảnh chụp là một con mèo chỉ còn da bọc xương, lông thì thưa thớt, hô hấp khó khăn nằm trên một tấm đệm màu xanh, toàn bộ chân trái đều bị vảy đen che kín, đầu ngón chân bị đánh dập, bộ móng đều bị cắt bỏ, cánh tay sinh mủ, không có chỗ nào lành lặn, nhìn vô cùng dọa người, hai con mắt phủ đầy tơ máu, cố gắng lắm mới hơi hé ra được.
"Rất đáng sợ phải không?" Chu Gia Giang tiếp tục nói: "A Húc cứu nó, giúp nó cởi dây thừng, lúc ấy nó đang rất hoảng sợ, vừa được cởi trói liền lập tức bỏ chạy, kết quả bị một chiếc xe đụng phải, thật là đáng thương, nhờ có A Húc chiếu cố nó, nên giờ nó mới có được chỗ ở tốt."
Chu Gia Giang nhớ rõ, lúc ấy Tiểu Hắc bị thương rất nghiêm trọng, ngay cả bệnh viện thú y cũng không dám tiếp nhận điều trị, đều nói không sống nổi, hơn nữa Tiểu Hắc lúc ấy vẫn còn rất nhỏ, mới có mấy tháng, so với con chuột cũng không lớn hơn được bao nhiêu, rất yếu ớt, Tiết Húc quyết định đem nó mang về nhà, mỗi ngày cho nó uống thuốc, thay băng vết thương, bón cho nó từng thìa sữa, kiên trì hơn hai tháng, rốt cuộc cũng cứu sống được nó, rồi dần dần sức khoẻ của nó tốt hơn cuối cùng thành bộ dạng như bây giờ.
"Cho nên nó chỉ thân thiết với mình A Húc, còn những người khác không thể chạm vào."
Nói đến đây, Chu Gia Giang có chút kỳ quái nhìn Hạ Lăng, "Hiện tại có thêm một người, cậu làm thế nào mà sờ được nó vậy?"
Hạ Lăng chớp chớp mắt, cười khiêm tốn, "Có thể là trời sinh tớ đã được động yêu thích đi."
"Đúng rồi, WC ở đâu?" Cô không quá chú tâm vào vấn đề này nữa, nhìn Chu Gia Giang hỏi.
Không nhịn nổi nữa rồi.
Chu Gia Giang chỉ vào trong phòng ăn, "Bên kia."
"Cảm ơn." Hạ Lăng cơ hồ là chạy đi.
Còn lại mấy người vẫn đang thảo luận về Tiểu Hắc.
"Không phải là động dục đi?" Quý Tu Uyên mập mờ nở nụ cười, "Hiện tại vừa lúc là mùa xuân."
"Vậy sao không thấy nó phát tiết với Nhiễm Nhiễm?" Chu Gia Giang mắt trợn trắng, mỗi lần Hạ Nhiễm Nhiễm đến nhà Tiết Húc, Tiểu Hắc đều sẽ đặc biệt nôn nóng, đuổi theo cắn cô ta, dần dà Hạ Nhiễm Nhiễm cũng không dám đến.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Sau này, theo Tiết Húc nói, Hạ Nhiễm Nhiễm nhìn giống một người trong đám ngược đãi Tiểu Hắc, nên trong mắt nó lúc nào cũng phát ra hận ý.
Tiết Húc gãi cằm Tiểu Hắc, thấy nó thoải mái nheo mắt lại, đăm chiêu mở miệng: "Đại khái, nó ngửi thấy mùi đồng loại ở trên người cô ấy."
Loài mèo rất đa nghi và nhạy cảm, chắc hẳn cũng phát hiện ra Hạ Lăng không bình thường.
Chu Gia Giang nghĩ tới thân thế của Hạ Lăng, thở dài, không nói gì.
Chỉ có Quý Tu Uyên không biết gì nhìn bọn họ, cái gì mà mùi đồng loại, Hạ Lăng và Tiểu Hắc có chỗ nào giống nhau?
Rất lâu về sau, Quý Tu Uyên vô cùng đau đớn phát hiện, giống! Còn thật con mẹ nó giống! Nhất là người chủ bảo hộ kia, Hạ Lăng quả thực cùng Tiểu Hắc không có sai biệt!
Ai có thể nghĩ tới, đối với người mặt lúc nào cũng đen như than, lạnh nhạt đối với phái nữ, vào một ngày nào đó, sẽ toàn tâm toàn ý cưng chiều một người con gái như vậy.
Khiến cho người ta ghen tị đến phát cuồng.
Tác giả có lời muốn nói: ra chương hơi chậm, xin tha tội.
Vẫn như trước thỉnh cầu yêu thích cùng bình luận moah moah ~ Thật sự, hãy cho tôi động lực, tương lai mỗi ngày có thể đăng hai chương! (nắm trảo)