Trong phòng hơi tối, không gian yên tĩnh, thoang thoảng mùi nước hoa, tấm rèm cửa màu tím bị gió đêm thổi tới lay động không ngừng.

Trên bàn sách, ánh sáng mỏng manh từ chiếc đèn bàn phát ra ảm đạm, càng làm vẻ mặt ôn nhu tươi cười của Đường Nhạn Mai như lớp mặt nạ ma quỷ.

Tóc dài, mặt trắng, môi đỏ, nữ nhân.

Nửa đêm canh ba, đánh mạnh vào thị giác người nhìn, thực dễ dàng khiến họ liên tưởng tới tình tiết rùng rợn trong phim kinh dị, âm u rùng rợn.

Hạ Lăng hoảng sợ, tim đập loạn không ngừng, may là tố chất tâm lý của cô mạnh, mới không hét thành tiếng.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Cô ổn định hô hấp, bình tĩnh đánh giá Đường Nhạn Mai, trên mặt không có chút sợ hãi nào, đúng vậy, cô cảm thấy chính mình không làm gì sai, việc gì phải sợ.

Nhưng mà cô vừa nghĩ như vậy, liền thấy được ở cửa, Hạ Trác Quần đứng ở đó mặt tái xanh, liền phát hiện chính mình quá ngây thơ rồi.

"Lá gan của con đúng là càng lúc càng lớn!"

Hạ Trác Quần nổi giận, bàn tay to lớn dùng lực vỗ vào công tắc đèn trên tường, toàn bộ căn phòng trong nháy mắt sáng bừng lên, hình ảnh cô gái với khuôn mặt tái nhợt hiện ra.

"Nửa đêm còn dám bò cửa sổ ra ngoài hẹn hò, lương tâm của con không chút hổ thẹn nào sao?"

Hạ Trác Quần tàn nhẫn nhìn cô, trong mắt tràn đầy thất vọng, ông đứng ở chỗ này cùng Đường Nhạn Mai khá lâu, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình Tiết Húc trợ giúp Hạ Lăng, từng chút một trèo lên, còn tận mắt nhìn thấy, hai người bọn họ lưu luyến không rời hứa hẹn nhau.

Đồi phong bại tục, gan to bằng trời!

......

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Hạ Lăng thấy ông nổi trận lôi đình, thần sắc có chút hoảng hốt, phảng phất nhớ lại khoảng thời gian một tháng trước, có một đêm cô không về nhà, ông đã khiển trách cô khá dữ dội.

"Không phải như người tưởng tượng đâu......" Hạ Lăng trấn định.

"Chẳng lẽ con còn định nói là học phụ đạo?" Hạ Trác Quần cười lạnh một tiếng, "Lần này ta tận mắt trông thấy, con cùng thằng nhãi Tiết Húc ở dưới lầu ve vãn nhau, vậy mà còn định gạt ta cùng nó học tập? A, vậy mà lúc trước ta lại tin, xem bộ dạng này của hai đứa, hẳn là đã ở bên nhau từ lâu rồi?"

"Không có!" Hạ Lăng cắn môi giải thích: "Chỉ là con đói bụng, vừa lúc cậu ấy mời con tới ăn cơm."

"Chuyện cười thiên hạ! Hạ gia ta chẳng lẽ nghèo đến nỗi cơm cũng không có mà ăn, phải chạy đến nhà người khác?"

Hạ Trác Quần nghe vậy càng thêm tức giận, thái dương nổi đầy gân xanh, "Lúc ta về đến nhà, thấy Nhạn Mai đói bụng ở nhà ăn chờ con về, còn nói nhất định phải chờ con về mới ăn, vậy mà chẳng thấy người đâu, đồ ăn cũng lạnh rồi! Con đến cả một bóng người đều không có, tám giờ còn không thấy về, chỉ khổ Nhạn Mai lo lắng cho con, chạy lên phòng ngồi chờ, kết quả thì sao, để chúng ta thấy cái gì?"

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Hạ Lăng khiếp sợ, theo bản năng nhìn thoáng qua Đường Nhạn Mai, bà ta vẫn tư thế cũ ưu nhã ngồi ngay ngắn cạnh bàn học, chén trà bằng sứ Thanh Hoa trong tay bà ta toả ra hương thơm, một bên thảnh thơi thưởng trà, ngồi cười xem kịch vui, tựa hồ nhận ra ánh mắt Hạ Lăng, cảm xúc trong mắt liền thay đổi, nhìn cô mỉm cười.

Người phụ nữ này......

Chẳng lẽ tất cả đều nằm trong kế hoạch của bà ta? Hạ Lăng bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, cô chỉ nghĩ làm cách nào để tồn tại, muốn giống như người bình thường, chậm rãi lớn lên, được sống độc lập, vì cái gì lại khó khăn như vậy, trước kia là thế, hiện tại vẫn vậy.

Cô nhìn Hạ Trác Quần, biết rằng nếu mình ở chỗ này tố cáo Đường Nhạn Mai, khẳng định ông sẽ không tin, ông vĩnh viễn chỉ để ý vẻ bề ngoài, vĩnh viễn chỉ tin những gì hai mắt mình nhìn thấy.

Huống chi ở trong lòng ông, Đường Nhạn Mai so với cô còn quan trọng hơn nhiều.

"Như thế nào, bằng chứng rõ ràng, không biết nói gì?" Hạ Trác Quần thấy cô trầm mặc không lên tiếng, tiếp tục cười lạnh, "Tiểu tử Tiết Gia kia rốt cuộc cho con dùng cái gì, lại có thể khiến con cứ một mực khăng khăng như vậy!"

Hạ Lăng há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là cúi đầu, nói: "Xin lỗi."

Cô lựa chọn xin lỗi, cô không có cách nào giải thích sự việc tối nay, bởi vì cô thật sự thích Tiết Húc, đi gặp hắn cũng không phải đơn thuần chỉ ăn cơm, cho nên ở một góc độ khác, Hạ Trác Quần không tính là mắng oan cô.

Là cô không nghe lời khuyên, tham lam muốn ở bên cạnh cậu thiếu niên kia lâu hơn, mới có thể rơi vào tình cảnh như bây giờ.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Hạ Lăng miệng đắng lưỡi khô, khó khăn nói: "Lần sau con không dám như vậy nữa, con sẽ...... Sẽ không gặp cậu ấy nữa."

Lời kia vừa thốt ra, cảm giác trong lòng trống rỗng, hiu quạnh.

"Sẽ không có lần sau." Giọng nói lạnh như băng của ông vang vọng trong căn phòng.

Hạ Lăng đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn ông.

Hạ Trác Quần biểu cảm lãnh khốc vô tình, "Ta sẽ tìm cho con một trường khác, về phía nhà trường ta sẽ sắp xếp người làm thủ tục nghỉ học, bắt đầu từ ngày mai, con sẽ được chuyển sang nơi khác ở, cái nhà này không dậy nổi con nữa rồi."

Ông lạnh lùng nói: "Cuối cùng ta cũng biết vì cái gì mà thành tích của con lại kém như vậy, nguyên lai là mỗi ngày cùng nam sinh kia ở bên nhau, làm gì còn tâm tư đọc sách, nếu thích yêu đương, được, ta thành toàn cho con, ta sẽ gửi con sang nhà khác, tuỳ hứng thích yêu đương làm gì thì làm!"

Hạ Lăng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thật sự mất bình tĩnh, chân tay luống cuống, cô đột nhiên đi tới mép giường cầm lấy cặp sách, mở ra, lấy kết quả thi ở bên trong, một xấp thật dày, vội vàng chạy đến trước mặt Hạ Trác Quần đưa cho ông xem, "Chú à, người xem, lần này con thi đứng nhất lớp......"

Cô nhẹ nhàng bắt lấy ống quần ông, ngước mắt lên nhìn, dùng ánh mắt khẩn cầu van xin, ăn nói khép nép: "Ba ba, người đừng đuổi con đi...... Ba ba...... Có thể hay không......"

Cô gọi ông là ba.

Bởi vì bọn họ đã từng hứa.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

"Ngươi không có tư cách gọi ta là ba!"

Hạ Trác Quần nghe xong liền bực bội đến cực điểm, dương tay hung hăng cho cô một cái bạt tai, dùng hết toàn lực, má phải Hạ Lăng đau nhói, ngã ra trên mặt đất, sấp bài thi bay toán loạn, giống hệt những bông tuyết trắng, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Ông kích động chỉ tay vào cô, ánh mắt căm thù đến tận xương tuỷ.

"Ta không có đứa con gái không biết liêm sỉ như ngươi!"

Hạ Lăng ngồi quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp, mái tóc dài che khuất cả khuôn mặt, không nhìn thấy rõ biểu tình, khóe miệng cô rướm máu, má phải đau đến mất cảm giác, lỗ tai ầm ầm vang lên, đầu cô có chút trống rỗng, duy nhất chỉ cảm thấy đau.

Ánh mắt xuyên qua mái tóc hỗn độn, cô thấy được khuôn mặt dữ tợn của Hạ Trác Quần, thấy được Đường Nhạn Mai vui sướng khi người khác gặp họa, thấy được sấp bài thi cô cực khổ giành lấy, bị bọn họ coi như rác rưởi mà đạp lên, mỗi một tấc, như đang dẫm lên lưng cô, không có lối thoát.

"Trác Quần, nếu ông đã quyết đưa đứa bé đi, vậy hãy nghe lời khuyên của tôi, trực tiếp đem nó đưa vào bệnh viện tâm thần đi thôi." Đường Nhạn Mai xem đủ rồi, lại uống một ngụm trà, chậm rì rì nói: "Nếu không ông sẽ hối hận."

"Được rồi, bà cũng đừng nói nữa, người bình thường thì đi bệnh viện tâm thần làm gì, tôi đã quyết rồi." Hạ Trác Quần vẫy vẫy tay, nhìn Hạ Lăng, trong mắt không có độ ấm.

"Đêm nay ngươi thu dọn hành lý đi."

Hạ Lăng vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đất, cúi đầu, không có phản ứng.

"Không nghe thấy ta nói gì sao?" Hạ Trác Quần nhíu mày lặp lại một lần nữa, nhưng mà Hạ Lăng vẫn như cũ không có phản ứng.

Hạ Trác Quần cho rằng cô cứng đầu, lại muốn nổi trận lôi đình, đột nhiên thấy cô chậm rãi ngẩng đầu lên, vô cảm nhìn mình.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Hạ Trác Quần cùng cô đối mặt với nhau, vô cùng kinh ngạc, đôi mắt cô bị từng tơ máu phủ kín làm cho người ta hoảng sợ, sắc đỏ dường như lấp đầy toàn bộ tròng mắt cô.

Cô nhìn chằm chằm ông, không có cố ý mở to hai mắt, biểu cảm cũng không quá mãnh liệt, chỉ có tơ máu trong mắt là không ngừng tràn lan, đằng đằng sát khí.

"Ngươi......"

Hạ Trác Quần bị cô dọa sợ toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ông nghe nói lúc con người ta bị kích động, đôi mắt sẽ đỏ lên, nhưng không đến mức giống Hạ Lăng, nhìn khủng khiếp như vậy.

"Ngươi trừng mắt nhìn ta là có ý gì?"

Sau khi kinh ngạc là ngập tràn phẫn nộ, Hạ Trác Quần rống to: "Chẳng lẽ còn muốn giết ta?"

Ông tức muốn hộc máu nhìn Hạ Lăng, bỗng nhiên nhớ tới những lời Đường Nhạn Mai nói trước kia, đứa bé này quả nhiên không bình thường, ngày thường ngoan ngoãn nói không chừng đều là giả vờ, đây mới là bộ mặt thật của cô!

Đường Nhạn Mai đương nhiên cũng phát hiện biến hoá ở Hạ Lăng, đáy mắt xẹt qua tia sáng, bà ta buông tách trà xuống, lập tức đứng dậy đi tới cửa, gọi quản gia: "Chú Lục, mau, gọi tất cả bảo an trong nhà lên đây, để ngừa vạn nhất, phòng bị cho tốt."

Chú Lục không dám hỏi lý do, vội gật đầu, "Dạ."

Đường Nhạn Mai lúc này mới yên tâm, nhìn cô gái cách đó không xa, khóe môi không dễ phát hiện nhếch một cái, cười.

Cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi.

Đường Nhạn Mai không kìm lòng được đưa tay sờ cổ mình, cho dù vệt đỏ đã mất, cho dù hiện tại Hạ Lăng không có ký ức, nhưng Đường Nhạn Mai vĩnh viễn sẽ không quên, lúc trước đối phương gắt gao bóp cổ mình, cái chết dần bao phủ khiến bà sợ hãi.

Kẻ điên có bệnh, đưa vào bệnh viện tâm thần là thích hợp nhất.

Tác giả có lời muốn nói: Không sai, tiểu ca ca cùng bà ta từng có ân oán, bà ta còn biết bí mật của nữ chính, cụ thể lý do vì sao thì sau này sẽ nói, cho nên bà ta mới cố ý nhằm vào Hạ Lăng.

Cho nên, nam chính, bà Mai cùng nữ chính ân ân oán oán, đều là tiểu ca ca bảo vệ nữ chính ( che mặt dở khóc dở cười )

Tiểu ca ca: Tôi còn chưa chính thức lên sân khấu, giang hồ đã đồn thổi khắp nơi rồi.

Hạ Lăng: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đã làm gì mà các người lại đối xử với tôi như vậy.

Yên tâm, sẽ không ngược lâu đâu.

Tâm sự một chút: Hạ Lăng vì thiếu tình thương, mà lúc trước Hạ Trác Quần đối với cô cũng không tồi, khiến cô cảm nhận được hơi ấm tình thân, cho nên cô mới hy vọng không bị đuổi đi, cô cảm thấy Hạ Trác Quần cũng khá quan tâm mình, nhưng kết quả lại......

Khụ khụ, dù sao sau nay sẽ có Tiết ba ba ( phất tay tạm biệt mặt mỉm cười )

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện