Ăn cơm xong, Phù Ly đứng dậy bưng khay ăn tới để tới bàn dọn dẹp. Phù Ly quay đầu nhìn thấy dáng vẻ xụ mặt không muốn nói chuyện của Trang Khanh, vì thế cậu đưa ra một đề nghị: “Hay là chúng ta đi dạo một chút?”
Ban quản lý khoác vỏ bọc của một công ty, có rất nhiều sân vận động cho nhân viên, từng được truyền thông cả nước bình chọn là công ty có môi trường đẹp nhất cả nước, không biết bao nhiêu người sau khi nhìn thấy điều kiện ký túc của công ty Trường Long, đủ loại ghen tị cùng ngưỡng mộ.
Trang Khanh nhìn chằm chằm Phù Ly không nói gì, không từ chối, nhưng cũng không đồng ý.
Thực sự là một con yêu quái không tự nhiên.
Phù Ly vươn tay ôm lấy vai anh: “Đi thôi, đi thôi, dù sao buổi trưa vẫn còn hai tiếng để nghỉ ngơi, chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện.”
“Cậu muốn nói gì?” Trang Khanh đi trên con đường nhỏ được xanh hóa, anh đã ở đây hơn trăm năm, nhưng rất khi đi dạo tới nơi này, anh cũng không cảm thấy loại vận động nhàm chán thong thả này có gì thú vị.
“Tùy tiện tâm sự.” Phù Ly đá đá chân, “Ví dụ như nói chuyện tình yêu?”
Trang Khanh cười giễu cợt: “Làm sao, bị lời của Xí Quỷ kích thích hả?”
Phù Ly lắc đầu.
“Mỗi yêu quái đều có chí của riêng mình, có yêu quái cảm thấy rằng tình yêu quan trọng, có yêu quái lại cảm thấy cầu đạo mới quan trọng nhất, còn có một số tôn kính quyền thế, chỉ cần không làm chuyện hại tới nhân gian, theo đuổi cái gì cũng được cả.” Trang Khanh nghĩ, anh của giờ phút này đúng là quá sợ hãi, rõ ràng anh là người muốn Phù Ly hiểu được tình yêu hơn bất cứ ai, nhưng lại không muốn cậu vì tình cảm này mà buồn phiền.
Anh hi vọng có một ngày nào đó cậu có thể hiểu được tình yêu là gì, không phải vì sự nhắc nhở của người khác mà là vì cậu có cảm tình với anh. Anh đã từng nhìn thấy một câu trong sách cổ của con người, trong tình yêu thánh nhân cũng là thằng ngốc, khi đó anh còn không hiểu tình yêu là gì, nhưng trong lòng vẫn tán đồng cách nói ấy. Nhưng khi tình yêu tới rồi, anh mới hiểu ra, không ai muốn làm thánh nhân trong tình yêu cả, chính là phần tình yêu quá dè dặt, luyến tiếc đối phương xuất hiện điều gì ngoài ý muốn mà thôi.
May mắn là sinh mệnh anh đủ dài, mà Phù Ly sẽ có một ngày hiểu được.
“Anh nói có lí.” Chút mất tự nhiên trong lòng Phù Ly, sau khi nghe thấy lời của Trang Khanh hoàn toàn biết mất không dấu vết. Cậu nhìn thấy trên sân bóng rổ có vài đứa trẻ đang chơi bóng, chơi được một lát lại biến thành nguyên hình lăn lộn với nhau, có một con hươu sao nhỏ hôn trộm con sư tử nhỏ một cái.
“Khụ khụ.” Phù Ly quay đầu lại, tiểu yêu quái bây giờ cũng bắt đầu yêu sớm rồi.
“Cậu nói với tôi những chuyện trước đây đi, chẳng hạn như……….chuyện về thú cưng con người đó.” Trang Khanh cúi đầu nhìn mặt đất, “Cậu đã nhắc tới thú cưng này mấy lần trước mặt tôi, người đó rất quan trọng với cậu?”
“Đó là thú cưng đầu tiên mà tôi nuôi, cũng là cuối cùng.” Phù Ly suy nghĩ, “Là một con người có chút đáng yêu, biết nấu cơm, viết chữ, vẽ tranh, kể chuyện, chơi cờ, biết rất nhiều, rất nhiều thứ. Bạch Viên trưởng lão nói, anh ấy là loại tương đối ưu tú trong con người.”
Trang Khanh vươn tay hái được một chiếc là bấm tới bấm lui trong tay: “Anh ta giỏi giang như vậy, cậu rất thích anh ta sao?”
“Ừ, rất thích.” Phù Ly nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trang Khanh, vội vàng khuyên, “Anh muốn nuôi con người làm thú cưng?”
Trang Khanh lạnh mặt: “Tôi không thể làm thế sao?”
“Đương nhiên là không được, pháp luật ở nhân giới hiện nay cấm mua bán giam cầm cư dân, làm vậy là phạm pháp.” Phù Ly vội vàng khuyên nhủ, muốn xóa bỏ ý niệm hoang đường này trong đầu Trang Khanh, “Anh không thể biết pháp luật mà lại phạm pháp.”
“Không, tôi không muốn nuôi người khác.” Trang Khanh vứt chiếc lá đã nát xuống dưới đất, dường như nản lòng nói: “Chẳng qua tôi đã từng nghĩ muốn nuôi một con thỏ.”
“Con thỏ cũng rất tốt.” Phù Ly gật đầu, “Toàn thân lông xù xù, rất đánh yêu.”
Trang Khanh quay đầu nhìn Phù Ly: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Phù Ly ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại: “Anh cố ý đùa tôi?”
Trang Khanh vươn tay vuốt đầu cậu: “Xem ra cũng không ngốc.”
“Không lớn, không nhỏ, ai ngốc?” Phù Ly muốn vuốt lại, Trang Khanh ngửa người về sau, Phù Ly chạm vào không khí: “Trang Tiểu Long, tôi không phải là con thỏ, tôi là Hống uy vũ hùng tráng, anh có hiểu không?!”
Trang Khanh như cười như không cười: “Con Hống giống thỏ?”
Phù Ly cảm thấy được uy nghiêm đại yêu của mình đã chịu khiêu chiến, xắn tay áo lên giả vờ như muốn xử lý Trang Khanh, Trang Khanh xoay người chạy mất.
Hai người bắt đầu đuổi nhau trên cỏ.
Thanh Tu đi ra từ nhà ăn, nhìn thấy Phù Ly và Trang Khanh đang ở bên ngoài anh chạy tôi đuổi, biểu tình một lời khó nói hết, cái loại trò chơi “anh chạy em đuổi” này lại có thể xuất hiện trên người anh Phù và lão đại, thật quá đáng sợ?
“Đang nhìn gì thế?” Sở Dư nhìn Thanh Tu đứng ngây ngốc, vỗ vỗ vai cậu ta, “Nhìn ngốc rồi?”
“Lão đại và anh Phù……….” Thanh Tu không biết bản thân mình có nên nói chuyện hôm đó mình nhìn thấy cho Sở Dư hay không. Tuy rằng Sở Dư là một con cá, mà cậu thì là người, nhưng trong đạo quan của bọn họ Sở Dư cũng coi như là có vai vế, cho dù là Quan chủ của bọn họ cũng phải ngoan ngoãn hành lễ vãn bối trước mặt Sở Dư.
“Đồ ngốc trong tình yêu đều như vậy, cậu quen là tốt rồi.” Sở Dư thản nhiên nói, “Cậu ngày ngày ở trong đạo quan, không hiểu những chuyện này cũng là bình thường.”
Thanh Tu: “………..”
“Cậu có thời gian xem bọn họ chơi mấy trò chơi nhàm chán thì không bằng luyện tập vẽ bùa nhiều hơn. Không phải tôi thích nói cậu, cậu nhìn xem quá trình cậu tới tỉnh Trùng Sơn cầu mưa xem, cầu một hai tiếng mới cầu được mưa. Năm đó những tiền bối trong đạo quan các cậu còn mạnh hơn cậu nhiều.”
Thanh Tu vội vàng nói: “Xin trưởng lão yêu tâm, đệ tử nhất định sẽ tăng cường luyện tập, không để hạ thấp uy gianh của đạo gia chúng ta.”
“Có tâm như vậy là tốt rồi.” Sau khi Sở Dư giáo huấn Thanh Tu xong, nghênh ngang khệnh khạng đi tới khu hoạt động, sau đó tránh ở đằng sau cái cây, lấy điện thoại ra, chụp một tấm hai người đàn ông đang đùa giỡn ở đằng xa.
Chậc chậc chậc, không ngờ rằng lão đại lại là lão đại như vậy, quả thực làm người ta không có mắt nhìn.
“Sở Dư trốn đằng kia làm gì thế?” Phù Ly nhìn Sở Dư trốn đằng sau cái cây, dáng người cường tráng như vậy mà trốn sau cái cây, lẽ nào người khác không nhìn thấy? Con cá này xem phim truyền hình nhiều quá rồi hả?
“Đừng quan tâm tới cậu ta, não của cá………” Trang Khanh lạnh lùng nhìn về nơi mà Sở Dư trốn, “Cậu cũng biết rồi đấy.”
“Đúng là như vậy.” Phù Ly gật đầu đồng ý.
Não của cá, đúng là không được tốt.
Sau khi Phì Di bị Trang Khanh đưa tới núi Thái Hoa, ban quản lý một lần nữa lại trở nên yên ổn, không có đại yêu xuất thế, cũng không có tiểu yêu ra ngoài làm loạn, mọi người trừ đi tróc quỷ thì là cầu mưa, thời gian khác chỉ có thể nhà rỗi ngồi xem phim, chơi game.
Kinh Đô đã bắt đầu lạnh dần, ban quản lý đều là tu chân giả, cho nên cũng không cần dùng tới hệ thống sưởi, mọi người lười biếng nằm bò ra bàn làm việc, đợi cho tới giờ tan làm.
Trương Kha nhàm chán mở một video “Chủ động vật nhị thập tứ hiếu”, màn hình video có hơi rung, còn có tiếng động cơ xe moto ồn ào, một người đàn ông mặc âu phục, ôm một con chó đi ven đường không nhanh không chậm, chiều chó cục cưng vô cùng.
Đợi khi ống kính video quay gần, Trương Kha có chút lúng túng, cậu quay đầu lén lút nhìn Phù Ly, không biết video này được quay từ bao giờ, đương nhiên là lão đại ôm anh Phù đã biến về nguyên hình.
“Cậu đang làm gì thế?” Từ Viện ngó đầu qua, hít một ngụm khí lạnh.
“Xuỵt.” Trương Kha sợ động tác của Từ Viện làm cho Phù Ly chú ý, gửi đường link video cho Từ Viện.
Từ Viện mở video ra, cắm tai nghe điện thoại vào, nghe được câu, “Mình yêu thích thì không nỡ để cậu ấy chịu khổ”, Từ Viện che miệng lại, không ngờ rằng lão đại bình thường vừa keo kiệt vừa lãnh đạm lại còn có mặt này.
Lẽ nào là tình cảm dịu dàng của con người sắt đá trong truyền thuyết?
“Có tình hình mới.” Hoàng Xán bước nhanh vào, dán toàn bộ ảnh trong tay lên bảng, “Mọi người mau nhìn những thứ này.”
Mọi người nhìn lên trên bảng, bị hỉnh ảnh vụ thu hoạch vàng rực rỡ làm kinh ngạc.
“Ảnh chụp đẹp quá, hạt lúa trĩu nặng.” Trương Kha khó hiểu hỏi, “Những ảnh chụp này thì có vấn đề gì?”
“Mọi người có biết những bức ảnh này chụp ở đâu, lúc nào không?” Vẻ mặt Hoàng Xán nghiêm túc, “Tại một trang trại nhỏ của cá nhân ở ngoại thành Kinh Đô, buổi tối ngày hôm qua, ruộng lúa trong một đêm đã xuất hiện nhiều lúa chín như vậy, bây giờ ở trang trại cá nhân kia có rất nhiều du khách, nói rằng đây là kỳ tích.”
“Hình như tối hôm qua có tuyết rơi mà?” Trương Kha lại gần tấm ảnh, có chút không dám tin, những hạt thóc đầy đặn, vàng rực rõ, nhìn thế nào cũng không giống như huyễn cảnh mà yêu tu tạo ra.
Nhưng nếu như không phải là huyễn cảnh, rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy, thà để ban quản lý bắt đi cũng muốn làm ra trò đùa này?
“Đúng là quá nhàn rỗi.” Từ Viện không nhịn được nói, “Chẳng qua năng lực này rất thú vị, nếu như một năm bốn mùa thu hoạch phong phú, vậy mới gọi là thần tích.”
“Đầu tiên áp chế lời đồn này.” Tuy rằng tính cách của Lâm Quy có chút không nóng không lạnh, nhưng nghĩ rất chu toàn, “Chuyện này mà ồn ào quá lớn, càng lan truyền càng khó nắm bắt, chúng ta định tính chuyện này trước, một số cư dân mạng theo chủ nghĩa duy vật khẳng định sẽ tự động tới giúp chúng ta nghĩ ra một lý do hoàn hảo.”
“Vậy thì nói là có người ăn trộm lúa của trung tâm nghiên cứu nông nghiệp, cố ý làm như vậy, dẫn tới sự tò mò của mọi người.” Từ Viện nghĩ ngợi, “Lại cường điệu thêm một chút là lúa thực nghiệm này quan trọng như thế nào, trò đùa lần này làm tổn thất nghiêm trọng tới khoa học kỹ thuật và kinh tế.”
“Như vậy cũng được, dù sao cư dân mạng cũng am hiểu nhất là suy nghĩ viển vông, thông báo đơn giản một cái, bọn họ cũng có thể nghĩ ra vô số chuyện ân oán tình thù.” Lâm Quy cũng tán thành cách làm của Từ Viện, “Cứ làm như vậy đi, lập tức sắp xếp bộ phận tin tức dư luận truyền tin này ra ngoài.”
“Chuyện còn lại………..” Lâm Quy ngáp một cái, “Tôi là con rùa, không thích hợp ra ngoài vào mùa đông, mọi người ai đi kiểm tra hiện trường?”
“Tôi và Phù Ly đi.” Trang Khanh mệt mỏi đi vào, bả vai còn tuyết đọng chưa tan hết, anh gỡ một tấm ảnh trên bảng xuống nhìn mấy lần, nói với Phù Ly, “Cậu đi với tôi.”
“Được.” Phù Ly lấy ra hai chiếc khăn quàng cổ trong ngăn kéo, đi theo Trang Khanh ra ngoài.
Đợi khi bọn họ đi rồi, những đồng nghiệp khác mới nhìn về phía Lâm Quy, mắt hàm chứa ý kinh ngạc, không hổ là anh rùa tâm tư kín đáo, còn tính được cả việc lão đại sẽ lập tức tới đây.
Cái gì mà mùa đông rùa không thích hợp ra ngoài, đã tu luyện nhiều năm thế rồi, còn sợ chút tuyết này sao?
Ra khỏi ban quản lý, Phù Ly đưa khăn quàng cho Trang Khanh: “Cho anh.”
“Tôi không cần dùng cái này.” Trang Khanh từ chối.
“Người bên ngoài đều quàng cái này, chúng ta phải thuận theo số đông.” Phù Ly quàng khẳn lên cổ Trang Khanh, “Đi, tới trạm tàu điện ngầm.”
Tàu điện ngầm rất đông người, Phù Ly và Trang Khanh dùng khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt phía dưới, cho nên không có ai chú ý tới hai người bọn đã từng là “Trang tổng và trợ lý nhỏ” từng nổi ở trên mạng.
Ra khỏi trạm tàu điện, hai người lại ngồi xe bus một lúc, mới tới được bên ngoài trang trại nhỏ. Giẫm trên tuyết đọng cứng lại trên đất, Phù Ly nhìn đội ngũ tới xem đang xếp thành hàng dài, nhỏ giọng nói với Trang Khanh: “Vẫn là con người tràn đầy nhiệt huyết với việc hóng chuyện nhất.”
Hai người không tiến lên mà đợi người của bên cảnh sát tới, lấy lí do những cây lúa ở đây đều là vật thí nghiệm mà trung tâm nghiên cứu bị mất, bắt đầu giải tán đám đông. Rất nhiều người không muốn đi, gần như phải tốn hai ba tiếng đồng hồ mới giải tán được toàn bộ đám đông.
Phù Ly và Trang Khanh đi vào trong nông trường, thấy những cảnh sát đang trực hoặc đứng hoặc ngồi xổm, tay bưng cặp lồng ăn rất ngon miệng. Trời lạnh như thế này, hộp cơm lấy ra một lúc đã không còn hơi nóng rồi, nhưng những người này đều không chê, ngược lại còn ăn rất ngon.
“Hai vị lãnh đạo, xung quanh đều bị vây lại rồi.” Người phụ trách phía cảnh sát đã đã sớm nhận được tin tức, cấp trên sẽ phái chuyên viên tới đây để xử lý chuyện này, người phụ trách phía cảnh sát nhìn thấy Trang Khanh và Phù Ly liền đoán ra thân phận của hai người.
Anh lấy ra mấy tấm ảnh chụp đưa cho Trang Khanh và Phù Ly, “Đây là hình ảnh do thiết bị không người chụp được, lúa tổng cộng chiếm gần hai mẫu.”
Trang Khanh nhận lấy tấm ảnh nhìn, quay đầu nhìn ruộng lúa vàng rực rỡ trong tuyết, nói với người phụ trách cảnh sát: “Các đồng chí cảnh sát vất vả rồi.”
“Không có gì.” Người phụ trách cảnh sát cười cười, thấy Trang Khanh và Phù Ly đi vào trong ruộng lúa, cũng không vào theo. Công tác của anh chính là duy trì trật tự ở hiện trường, những chuyện khác anh không cần phải quá tò mò.
Nghe nói những cây lúa kia bị người ta trộm đi từ trung tâm nghiên cứu, cũng không biết có ảnh hưởng gì tới việc nghiên cứu không.
“Trên những hạt lúa ấy có linh khí rất mỏng, nhưng không bằng loại lúa do phái Điền Viên trồng ra.” Phù Ly tách mấy hạt gạo để vào lòng bàn tay xem xét, ngửi mùi hương gạo thoang thoảng, Phù Ly cảm thấy được việc này vô cùng kỳ quái.
“Những cây lúa này không giống như là dùng thuật di chuyển mang tới đây.” Trang Khanh rút một cây lúa, rễ đâm rất chắc chắn, “Tôi nghe người phía cảnh sát nói, khu ruộng này trước kia đúng là đã từng trồng lúa, sau khi thu hoạch, chủ nông trại phá sản cho nên những mầm thóc không có ai thu dọn đã sớm khô hỏng ở trong ruộng, ruộng cũng cạn sạch nước.”
Hai người giẫm lên đất vườn trơn ướt, Phù Ly nhìn bốn phía xung quanh: “Càng đi vào giữa, linh khí lại càng nhiều, có lẽ ở giữa có cái gì đó.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, bước nhanh hơn về phía giữa ruộng, nhưng từ bỏ cây lúa trĩu nặng hạt, không hề có yêu vật nào.
“Nơi đó có cái gì.” Trang Khanh gạt lúa ra, sờ soạng trên mặt đất, nhặt từ dưới đất lên một sợi lông màu xanh, sợi lông nằm trong lòng bàn tay Trang Khanh, tản ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Trang Khanh nắm chặt bàn tay, phong ấn linh khí của sợi tóc xanh trong lòng bàn tay. Gió thổi thơm hương lúa, những cây lúa ban nãy chạm thế nào cũng không rơi một hạt thóc, giờ đây lại rơi xuống mấy hạt thóc vàng trong gió.
Trang Khanh nhíu mày, chỉ là vài sợi lông, lại có thể làm ruộng vườn mọc lên nhiều lúa như vậy, đây là đại yêu mạnh như thế nào?
Khi anh còn đang thất thần, một bàn tay ấm áp mở tay anh ra. Anh tỉnh táo lại, thấy là bàn tay Phù Ly, vội vàng mở lòng bàn tay ra.
Phù Ly cầm ba sợi lông xanh này lên, nhìn chằm chằm rất lâu, có chút đăm chiêu nói: “Hơi thở trên ba sợi lông này tôi đã từng ngửi thấy ở đâu đó.”
Nhưng mà cậu rất ít khi rời núi, rốt cuộc là đã từng ngửi được ở đâu? Những trưởng bối ở trên núi không có mùi thế này, lẽ nào là yêu tu đã từng tới ngọn núi của cậu làm khách? Trong trí nhớ của cậu, núi Vụ Ảnh rất ít khi tiếp đãi khách bên ngoài, yêu quái có thể tới núi Vụ Ảnh, đa phần là tính cách lương thiện, chỉ đáng tiếc khi đó cậu quá mức ham chơi, cũng không thích tiếp khách cùng các trưởng bối.
“Nhưng mà, tôi không nhớ ra nổi.” Phù Ly cúi đầu xuống, khi còn nhỏ sao cậu lại ham chơi như thế, không thể hiểu chuyện hơn một chút, nghe lời hơn một chút?
“Không sao.” Trang Khanh dùng hộp ngọc đựng ba sợi lông này vào, “Không trách cậu được, tôi cũng không biết là lông gì, nhưng chúng ta có thể đi hỏi hai con yêu quái.”
“Ai?”
“Côn Bằng và Công Phúc.”
Côn Bằng và Công Phúc ngồi khoanh chân trên thảm mềm mại, đối mặt với ánh mắt sáng rực của hai tiểu bối, hai con yêu quái đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Công Phúc mở miệng ra nói: “Có chuyện gì, nói đi.”
“Vãn bối có chuyện muốn xin hai vị đại nhân chỉ bảo.” Trang Khanh lấy hộp ngọc ra đặt trước mặt hai người, “Không biết hai vị đại nhân có biết đây là lông của yêu thú nào hay không?”
Công Phúc cầm hộp ngọc lên, mở nắp hộp ra nhìn, vẻ mặt vẫn như bình thường đưa hộp cho Côn Bằng. Phản ứng của Côn Bằng lớn hơn Công Phúc một chút, hắn cắn răng chình chằm chằm sợi lông ở bên trong, cười lạnh nói: “Đương nhiên là ta biết.”
“Vậy……..đó là của ai?” Phù Ly nhìn sắc mặt khó coi của Côn Bằng, dũng cảm hỏi ra.
Côn Bằng vứt hộp ngọc xuống dưới thảm, không muốn mở miệng.
Công Phúc cười một tiếng, đóng nắp hộp lại: “Nếu như ta đoán không nhầm, đây là lông của Đương Khang.”
“Đương Khang là thụy thú đại diện cho mùa màng bội thu, chỉ cần có hắn ở đó, vĩnh viễn không cần lo lắng thu hoạch không tốt, cho nên không chỉ có con người, ngay cả rất nhiều yêu quái cũng tế bái hắn. Chẳng qua Đương Khang đã mất tích hơn bốn nghìn năm rồi, những truyền thuyết liên quan tới hắn ở nhân gian cũng dần dần biến mất, cũng không có người tế bái hắn nữa.” Công Phúc đặt lại hộp ngọc vào tay Trang Khanh, “Ta nghĩ, có lẽ là Đương Khang hiện thế rồi?”
“Đương Khang……thực sự hiện thế rồi?” Phù Ly sửng sốt, có chút không dám tin hỏi lại một lần nữa, “Thật sự là Đương Khang hiện thế rồi?”
Công Phúc nhận thấy phản ứng quá mức kích động của Phù Ly, có chút bất ngờ, nhưng hắn không hỏi nhiều, mà gật đầu nói: “Có lẽ là thế, hoặc là yêu tu có được lông của Đương Khang, nhưng không cẩn thận làm rơi.”
Sau khi nghe được phỏng đoán phía sau, biểu tình của Phù Ly có chút mất mát, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường: “Cảm ơn hai vị đại nhân, tôi biết rồi.”
Cậu đã nhớ ra ngửi được hơi thở này ở đâu.
Hơn ba nghìn năm trước, cậu cùng với tiểu yêu trong núi chơi đùa, lén lút trốn vào trong động phủ của Cương Liệp đại vương, sau đó ngửi được mùi hương này, khi ấy vừa nghe Cương Liệp đại vương nói, mùi hương này là của một vị khách để lại, vị khách kia đã đi rồi.
Khi đó cậu không nghĩ nhiều, cộng thêm việc sau này không ngửi được mùi hương thế này nữa nên cũng dần dần quên đi chuyện này.
Nhưng khi cậu nghi ngờ Cương Liệp đại vương là thụy thú Đương Khang, cậu liền phát hiện ra chuyện này có điểm đáng ngờ. Bởi vì hơi thở của vị khách này chỉ có trong động phủ của Cương Liệp đại vương, cậu chưa từng ngửi thấy mùi này ở nơi khác.
Có phải là…….Cương Liệp đại vương cố ý che giấu đặc tính của bản thân, sử dụng tướng mạo lợn rừng bình thường sinh hoạt ở núi Vụ Ảnh?
Nhưng mà tại sao ông ấy lại phải che dấu những thứ này?
Phù Ly ngẩn ngơ bước đi, chị Trục Nguyệt, Cương Liệp đại vương, Bạch Viên trưởng lão, Bạch Hổ trưởng lão, Bạch Dương trưởng lão, còn có các loại yêu quái trên núi, có phải bọn họ đều che giấu đặc tính của bản thân mình?
Bọn họ đang trốn tránh cái gì?
Bỗng nhiên, cậu dừng bước chân, nhìn về không trung mù mịt bên ngoài.
Thiên đạo!
Lẽ nào bọn họ đang trốn thiên đạo?
“Cẩn thận.” Trang Khanh vươn tay nắm lấy bả vai Phù Ly, “Đi đường phải chú ý nhìn đường, cậu là Hống chứ không phải là chuột, mắt chỉ có thể nhìn một cm sao?”
“Trang Tiểu Long,” Phù Ly nhìn Trang Khanh, lẩm bẩm nói, “Phỏng đoán trước đây của tôi không sai, thì ra tôi thật sự là yêu quái phú nhị đại vô cùng lợi hại.”
Trang Khanh kéo Phù Ly đi về phía trước: “Ngài yêu phú nhị đại, có thể cho yêu tu phú thủ đại gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng như tôi chút mặt mũi, đi đường cẩn thận được không?”
Ban quản lý khoác vỏ bọc của một công ty, có rất nhiều sân vận động cho nhân viên, từng được truyền thông cả nước bình chọn là công ty có môi trường đẹp nhất cả nước, không biết bao nhiêu người sau khi nhìn thấy điều kiện ký túc của công ty Trường Long, đủ loại ghen tị cùng ngưỡng mộ.
Trang Khanh nhìn chằm chằm Phù Ly không nói gì, không từ chối, nhưng cũng không đồng ý.
Thực sự là một con yêu quái không tự nhiên.
Phù Ly vươn tay ôm lấy vai anh: “Đi thôi, đi thôi, dù sao buổi trưa vẫn còn hai tiếng để nghỉ ngơi, chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện.”
“Cậu muốn nói gì?” Trang Khanh đi trên con đường nhỏ được xanh hóa, anh đã ở đây hơn trăm năm, nhưng rất khi đi dạo tới nơi này, anh cũng không cảm thấy loại vận động nhàm chán thong thả này có gì thú vị.
“Tùy tiện tâm sự.” Phù Ly đá đá chân, “Ví dụ như nói chuyện tình yêu?”
Trang Khanh cười giễu cợt: “Làm sao, bị lời của Xí Quỷ kích thích hả?”
Phù Ly lắc đầu.
“Mỗi yêu quái đều có chí của riêng mình, có yêu quái cảm thấy rằng tình yêu quan trọng, có yêu quái lại cảm thấy cầu đạo mới quan trọng nhất, còn có một số tôn kính quyền thế, chỉ cần không làm chuyện hại tới nhân gian, theo đuổi cái gì cũng được cả.” Trang Khanh nghĩ, anh của giờ phút này đúng là quá sợ hãi, rõ ràng anh là người muốn Phù Ly hiểu được tình yêu hơn bất cứ ai, nhưng lại không muốn cậu vì tình cảm này mà buồn phiền.
Anh hi vọng có một ngày nào đó cậu có thể hiểu được tình yêu là gì, không phải vì sự nhắc nhở của người khác mà là vì cậu có cảm tình với anh. Anh đã từng nhìn thấy một câu trong sách cổ của con người, trong tình yêu thánh nhân cũng là thằng ngốc, khi đó anh còn không hiểu tình yêu là gì, nhưng trong lòng vẫn tán đồng cách nói ấy. Nhưng khi tình yêu tới rồi, anh mới hiểu ra, không ai muốn làm thánh nhân trong tình yêu cả, chính là phần tình yêu quá dè dặt, luyến tiếc đối phương xuất hiện điều gì ngoài ý muốn mà thôi.
May mắn là sinh mệnh anh đủ dài, mà Phù Ly sẽ có một ngày hiểu được.
“Anh nói có lí.” Chút mất tự nhiên trong lòng Phù Ly, sau khi nghe thấy lời của Trang Khanh hoàn toàn biết mất không dấu vết. Cậu nhìn thấy trên sân bóng rổ có vài đứa trẻ đang chơi bóng, chơi được một lát lại biến thành nguyên hình lăn lộn với nhau, có một con hươu sao nhỏ hôn trộm con sư tử nhỏ một cái.
“Khụ khụ.” Phù Ly quay đầu lại, tiểu yêu quái bây giờ cũng bắt đầu yêu sớm rồi.
“Cậu nói với tôi những chuyện trước đây đi, chẳng hạn như……….chuyện về thú cưng con người đó.” Trang Khanh cúi đầu nhìn mặt đất, “Cậu đã nhắc tới thú cưng này mấy lần trước mặt tôi, người đó rất quan trọng với cậu?”
“Đó là thú cưng đầu tiên mà tôi nuôi, cũng là cuối cùng.” Phù Ly suy nghĩ, “Là một con người có chút đáng yêu, biết nấu cơm, viết chữ, vẽ tranh, kể chuyện, chơi cờ, biết rất nhiều, rất nhiều thứ. Bạch Viên trưởng lão nói, anh ấy là loại tương đối ưu tú trong con người.”
Trang Khanh vươn tay hái được một chiếc là bấm tới bấm lui trong tay: “Anh ta giỏi giang như vậy, cậu rất thích anh ta sao?”
“Ừ, rất thích.” Phù Ly nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trang Khanh, vội vàng khuyên, “Anh muốn nuôi con người làm thú cưng?”
Trang Khanh lạnh mặt: “Tôi không thể làm thế sao?”
“Đương nhiên là không được, pháp luật ở nhân giới hiện nay cấm mua bán giam cầm cư dân, làm vậy là phạm pháp.” Phù Ly vội vàng khuyên nhủ, muốn xóa bỏ ý niệm hoang đường này trong đầu Trang Khanh, “Anh không thể biết pháp luật mà lại phạm pháp.”
“Không, tôi không muốn nuôi người khác.” Trang Khanh vứt chiếc lá đã nát xuống dưới đất, dường như nản lòng nói: “Chẳng qua tôi đã từng nghĩ muốn nuôi một con thỏ.”
“Con thỏ cũng rất tốt.” Phù Ly gật đầu, “Toàn thân lông xù xù, rất đánh yêu.”
Trang Khanh quay đầu nhìn Phù Ly: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Phù Ly ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại: “Anh cố ý đùa tôi?”
Trang Khanh vươn tay vuốt đầu cậu: “Xem ra cũng không ngốc.”
“Không lớn, không nhỏ, ai ngốc?” Phù Ly muốn vuốt lại, Trang Khanh ngửa người về sau, Phù Ly chạm vào không khí: “Trang Tiểu Long, tôi không phải là con thỏ, tôi là Hống uy vũ hùng tráng, anh có hiểu không?!”
Trang Khanh như cười như không cười: “Con Hống giống thỏ?”
Phù Ly cảm thấy được uy nghiêm đại yêu của mình đã chịu khiêu chiến, xắn tay áo lên giả vờ như muốn xử lý Trang Khanh, Trang Khanh xoay người chạy mất.
Hai người bắt đầu đuổi nhau trên cỏ.
Thanh Tu đi ra từ nhà ăn, nhìn thấy Phù Ly và Trang Khanh đang ở bên ngoài anh chạy tôi đuổi, biểu tình một lời khó nói hết, cái loại trò chơi “anh chạy em đuổi” này lại có thể xuất hiện trên người anh Phù và lão đại, thật quá đáng sợ?
“Đang nhìn gì thế?” Sở Dư nhìn Thanh Tu đứng ngây ngốc, vỗ vỗ vai cậu ta, “Nhìn ngốc rồi?”
“Lão đại và anh Phù……….” Thanh Tu không biết bản thân mình có nên nói chuyện hôm đó mình nhìn thấy cho Sở Dư hay không. Tuy rằng Sở Dư là một con cá, mà cậu thì là người, nhưng trong đạo quan của bọn họ Sở Dư cũng coi như là có vai vế, cho dù là Quan chủ của bọn họ cũng phải ngoan ngoãn hành lễ vãn bối trước mặt Sở Dư.
“Đồ ngốc trong tình yêu đều như vậy, cậu quen là tốt rồi.” Sở Dư thản nhiên nói, “Cậu ngày ngày ở trong đạo quan, không hiểu những chuyện này cũng là bình thường.”
Thanh Tu: “………..”
“Cậu có thời gian xem bọn họ chơi mấy trò chơi nhàm chán thì không bằng luyện tập vẽ bùa nhiều hơn. Không phải tôi thích nói cậu, cậu nhìn xem quá trình cậu tới tỉnh Trùng Sơn cầu mưa xem, cầu một hai tiếng mới cầu được mưa. Năm đó những tiền bối trong đạo quan các cậu còn mạnh hơn cậu nhiều.”
Thanh Tu vội vàng nói: “Xin trưởng lão yêu tâm, đệ tử nhất định sẽ tăng cường luyện tập, không để hạ thấp uy gianh của đạo gia chúng ta.”
“Có tâm như vậy là tốt rồi.” Sau khi Sở Dư giáo huấn Thanh Tu xong, nghênh ngang khệnh khạng đi tới khu hoạt động, sau đó tránh ở đằng sau cái cây, lấy điện thoại ra, chụp một tấm hai người đàn ông đang đùa giỡn ở đằng xa.
Chậc chậc chậc, không ngờ rằng lão đại lại là lão đại như vậy, quả thực làm người ta không có mắt nhìn.
“Sở Dư trốn đằng kia làm gì thế?” Phù Ly nhìn Sở Dư trốn đằng sau cái cây, dáng người cường tráng như vậy mà trốn sau cái cây, lẽ nào người khác không nhìn thấy? Con cá này xem phim truyền hình nhiều quá rồi hả?
“Đừng quan tâm tới cậu ta, não của cá………” Trang Khanh lạnh lùng nhìn về nơi mà Sở Dư trốn, “Cậu cũng biết rồi đấy.”
“Đúng là như vậy.” Phù Ly gật đầu đồng ý.
Não của cá, đúng là không được tốt.
Sau khi Phì Di bị Trang Khanh đưa tới núi Thái Hoa, ban quản lý một lần nữa lại trở nên yên ổn, không có đại yêu xuất thế, cũng không có tiểu yêu ra ngoài làm loạn, mọi người trừ đi tróc quỷ thì là cầu mưa, thời gian khác chỉ có thể nhà rỗi ngồi xem phim, chơi game.
Kinh Đô đã bắt đầu lạnh dần, ban quản lý đều là tu chân giả, cho nên cũng không cần dùng tới hệ thống sưởi, mọi người lười biếng nằm bò ra bàn làm việc, đợi cho tới giờ tan làm.
Trương Kha nhàm chán mở một video “Chủ động vật nhị thập tứ hiếu”, màn hình video có hơi rung, còn có tiếng động cơ xe moto ồn ào, một người đàn ông mặc âu phục, ôm một con chó đi ven đường không nhanh không chậm, chiều chó cục cưng vô cùng.
Đợi khi ống kính video quay gần, Trương Kha có chút lúng túng, cậu quay đầu lén lút nhìn Phù Ly, không biết video này được quay từ bao giờ, đương nhiên là lão đại ôm anh Phù đã biến về nguyên hình.
“Cậu đang làm gì thế?” Từ Viện ngó đầu qua, hít một ngụm khí lạnh.
“Xuỵt.” Trương Kha sợ động tác của Từ Viện làm cho Phù Ly chú ý, gửi đường link video cho Từ Viện.
Từ Viện mở video ra, cắm tai nghe điện thoại vào, nghe được câu, “Mình yêu thích thì không nỡ để cậu ấy chịu khổ”, Từ Viện che miệng lại, không ngờ rằng lão đại bình thường vừa keo kiệt vừa lãnh đạm lại còn có mặt này.
Lẽ nào là tình cảm dịu dàng của con người sắt đá trong truyền thuyết?
“Có tình hình mới.” Hoàng Xán bước nhanh vào, dán toàn bộ ảnh trong tay lên bảng, “Mọi người mau nhìn những thứ này.”
Mọi người nhìn lên trên bảng, bị hỉnh ảnh vụ thu hoạch vàng rực rỡ làm kinh ngạc.
“Ảnh chụp đẹp quá, hạt lúa trĩu nặng.” Trương Kha khó hiểu hỏi, “Những ảnh chụp này thì có vấn đề gì?”
“Mọi người có biết những bức ảnh này chụp ở đâu, lúc nào không?” Vẻ mặt Hoàng Xán nghiêm túc, “Tại một trang trại nhỏ của cá nhân ở ngoại thành Kinh Đô, buổi tối ngày hôm qua, ruộng lúa trong một đêm đã xuất hiện nhiều lúa chín như vậy, bây giờ ở trang trại cá nhân kia có rất nhiều du khách, nói rằng đây là kỳ tích.”
“Hình như tối hôm qua có tuyết rơi mà?” Trương Kha lại gần tấm ảnh, có chút không dám tin, những hạt thóc đầy đặn, vàng rực rõ, nhìn thế nào cũng không giống như huyễn cảnh mà yêu tu tạo ra.
Nhưng nếu như không phải là huyễn cảnh, rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy, thà để ban quản lý bắt đi cũng muốn làm ra trò đùa này?
“Đúng là quá nhàn rỗi.” Từ Viện không nhịn được nói, “Chẳng qua năng lực này rất thú vị, nếu như một năm bốn mùa thu hoạch phong phú, vậy mới gọi là thần tích.”
“Đầu tiên áp chế lời đồn này.” Tuy rằng tính cách của Lâm Quy có chút không nóng không lạnh, nhưng nghĩ rất chu toàn, “Chuyện này mà ồn ào quá lớn, càng lan truyền càng khó nắm bắt, chúng ta định tính chuyện này trước, một số cư dân mạng theo chủ nghĩa duy vật khẳng định sẽ tự động tới giúp chúng ta nghĩ ra một lý do hoàn hảo.”
“Vậy thì nói là có người ăn trộm lúa của trung tâm nghiên cứu nông nghiệp, cố ý làm như vậy, dẫn tới sự tò mò của mọi người.” Từ Viện nghĩ ngợi, “Lại cường điệu thêm một chút là lúa thực nghiệm này quan trọng như thế nào, trò đùa lần này làm tổn thất nghiêm trọng tới khoa học kỹ thuật và kinh tế.”
“Như vậy cũng được, dù sao cư dân mạng cũng am hiểu nhất là suy nghĩ viển vông, thông báo đơn giản một cái, bọn họ cũng có thể nghĩ ra vô số chuyện ân oán tình thù.” Lâm Quy cũng tán thành cách làm của Từ Viện, “Cứ làm như vậy đi, lập tức sắp xếp bộ phận tin tức dư luận truyền tin này ra ngoài.”
“Chuyện còn lại………..” Lâm Quy ngáp một cái, “Tôi là con rùa, không thích hợp ra ngoài vào mùa đông, mọi người ai đi kiểm tra hiện trường?”
“Tôi và Phù Ly đi.” Trang Khanh mệt mỏi đi vào, bả vai còn tuyết đọng chưa tan hết, anh gỡ một tấm ảnh trên bảng xuống nhìn mấy lần, nói với Phù Ly, “Cậu đi với tôi.”
“Được.” Phù Ly lấy ra hai chiếc khăn quàng cổ trong ngăn kéo, đi theo Trang Khanh ra ngoài.
Đợi khi bọn họ đi rồi, những đồng nghiệp khác mới nhìn về phía Lâm Quy, mắt hàm chứa ý kinh ngạc, không hổ là anh rùa tâm tư kín đáo, còn tính được cả việc lão đại sẽ lập tức tới đây.
Cái gì mà mùa đông rùa không thích hợp ra ngoài, đã tu luyện nhiều năm thế rồi, còn sợ chút tuyết này sao?
Ra khỏi ban quản lý, Phù Ly đưa khăn quàng cho Trang Khanh: “Cho anh.”
“Tôi không cần dùng cái này.” Trang Khanh từ chối.
“Người bên ngoài đều quàng cái này, chúng ta phải thuận theo số đông.” Phù Ly quàng khẳn lên cổ Trang Khanh, “Đi, tới trạm tàu điện ngầm.”
Tàu điện ngầm rất đông người, Phù Ly và Trang Khanh dùng khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt phía dưới, cho nên không có ai chú ý tới hai người bọn đã từng là “Trang tổng và trợ lý nhỏ” từng nổi ở trên mạng.
Ra khỏi trạm tàu điện, hai người lại ngồi xe bus một lúc, mới tới được bên ngoài trang trại nhỏ. Giẫm trên tuyết đọng cứng lại trên đất, Phù Ly nhìn đội ngũ tới xem đang xếp thành hàng dài, nhỏ giọng nói với Trang Khanh: “Vẫn là con người tràn đầy nhiệt huyết với việc hóng chuyện nhất.”
Hai người không tiến lên mà đợi người của bên cảnh sát tới, lấy lí do những cây lúa ở đây đều là vật thí nghiệm mà trung tâm nghiên cứu bị mất, bắt đầu giải tán đám đông. Rất nhiều người không muốn đi, gần như phải tốn hai ba tiếng đồng hồ mới giải tán được toàn bộ đám đông.
Phù Ly và Trang Khanh đi vào trong nông trường, thấy những cảnh sát đang trực hoặc đứng hoặc ngồi xổm, tay bưng cặp lồng ăn rất ngon miệng. Trời lạnh như thế này, hộp cơm lấy ra một lúc đã không còn hơi nóng rồi, nhưng những người này đều không chê, ngược lại còn ăn rất ngon.
“Hai vị lãnh đạo, xung quanh đều bị vây lại rồi.” Người phụ trách phía cảnh sát đã đã sớm nhận được tin tức, cấp trên sẽ phái chuyên viên tới đây để xử lý chuyện này, người phụ trách phía cảnh sát nhìn thấy Trang Khanh và Phù Ly liền đoán ra thân phận của hai người.
Anh lấy ra mấy tấm ảnh chụp đưa cho Trang Khanh và Phù Ly, “Đây là hình ảnh do thiết bị không người chụp được, lúa tổng cộng chiếm gần hai mẫu.”
Trang Khanh nhận lấy tấm ảnh nhìn, quay đầu nhìn ruộng lúa vàng rực rỡ trong tuyết, nói với người phụ trách cảnh sát: “Các đồng chí cảnh sát vất vả rồi.”
“Không có gì.” Người phụ trách cảnh sát cười cười, thấy Trang Khanh và Phù Ly đi vào trong ruộng lúa, cũng không vào theo. Công tác của anh chính là duy trì trật tự ở hiện trường, những chuyện khác anh không cần phải quá tò mò.
Nghe nói những cây lúa kia bị người ta trộm đi từ trung tâm nghiên cứu, cũng không biết có ảnh hưởng gì tới việc nghiên cứu không.
“Trên những hạt lúa ấy có linh khí rất mỏng, nhưng không bằng loại lúa do phái Điền Viên trồng ra.” Phù Ly tách mấy hạt gạo để vào lòng bàn tay xem xét, ngửi mùi hương gạo thoang thoảng, Phù Ly cảm thấy được việc này vô cùng kỳ quái.
“Những cây lúa này không giống như là dùng thuật di chuyển mang tới đây.” Trang Khanh rút một cây lúa, rễ đâm rất chắc chắn, “Tôi nghe người phía cảnh sát nói, khu ruộng này trước kia đúng là đã từng trồng lúa, sau khi thu hoạch, chủ nông trại phá sản cho nên những mầm thóc không có ai thu dọn đã sớm khô hỏng ở trong ruộng, ruộng cũng cạn sạch nước.”
Hai người giẫm lên đất vườn trơn ướt, Phù Ly nhìn bốn phía xung quanh: “Càng đi vào giữa, linh khí lại càng nhiều, có lẽ ở giữa có cái gì đó.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, bước nhanh hơn về phía giữa ruộng, nhưng từ bỏ cây lúa trĩu nặng hạt, không hề có yêu vật nào.
“Nơi đó có cái gì.” Trang Khanh gạt lúa ra, sờ soạng trên mặt đất, nhặt từ dưới đất lên một sợi lông màu xanh, sợi lông nằm trong lòng bàn tay Trang Khanh, tản ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Trang Khanh nắm chặt bàn tay, phong ấn linh khí của sợi tóc xanh trong lòng bàn tay. Gió thổi thơm hương lúa, những cây lúa ban nãy chạm thế nào cũng không rơi một hạt thóc, giờ đây lại rơi xuống mấy hạt thóc vàng trong gió.
Trang Khanh nhíu mày, chỉ là vài sợi lông, lại có thể làm ruộng vườn mọc lên nhiều lúa như vậy, đây là đại yêu mạnh như thế nào?
Khi anh còn đang thất thần, một bàn tay ấm áp mở tay anh ra. Anh tỉnh táo lại, thấy là bàn tay Phù Ly, vội vàng mở lòng bàn tay ra.
Phù Ly cầm ba sợi lông xanh này lên, nhìn chằm chằm rất lâu, có chút đăm chiêu nói: “Hơi thở trên ba sợi lông này tôi đã từng ngửi thấy ở đâu đó.”
Nhưng mà cậu rất ít khi rời núi, rốt cuộc là đã từng ngửi được ở đâu? Những trưởng bối ở trên núi không có mùi thế này, lẽ nào là yêu tu đã từng tới ngọn núi của cậu làm khách? Trong trí nhớ của cậu, núi Vụ Ảnh rất ít khi tiếp đãi khách bên ngoài, yêu quái có thể tới núi Vụ Ảnh, đa phần là tính cách lương thiện, chỉ đáng tiếc khi đó cậu quá mức ham chơi, cũng không thích tiếp khách cùng các trưởng bối.
“Nhưng mà, tôi không nhớ ra nổi.” Phù Ly cúi đầu xuống, khi còn nhỏ sao cậu lại ham chơi như thế, không thể hiểu chuyện hơn một chút, nghe lời hơn một chút?
“Không sao.” Trang Khanh dùng hộp ngọc đựng ba sợi lông này vào, “Không trách cậu được, tôi cũng không biết là lông gì, nhưng chúng ta có thể đi hỏi hai con yêu quái.”
“Ai?”
“Côn Bằng và Công Phúc.”
Côn Bằng và Công Phúc ngồi khoanh chân trên thảm mềm mại, đối mặt với ánh mắt sáng rực của hai tiểu bối, hai con yêu quái đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Công Phúc mở miệng ra nói: “Có chuyện gì, nói đi.”
“Vãn bối có chuyện muốn xin hai vị đại nhân chỉ bảo.” Trang Khanh lấy hộp ngọc ra đặt trước mặt hai người, “Không biết hai vị đại nhân có biết đây là lông của yêu thú nào hay không?”
Công Phúc cầm hộp ngọc lên, mở nắp hộp ra nhìn, vẻ mặt vẫn như bình thường đưa hộp cho Côn Bằng. Phản ứng của Côn Bằng lớn hơn Công Phúc một chút, hắn cắn răng chình chằm chằm sợi lông ở bên trong, cười lạnh nói: “Đương nhiên là ta biết.”
“Vậy……..đó là của ai?” Phù Ly nhìn sắc mặt khó coi của Côn Bằng, dũng cảm hỏi ra.
Côn Bằng vứt hộp ngọc xuống dưới thảm, không muốn mở miệng.
Công Phúc cười một tiếng, đóng nắp hộp lại: “Nếu như ta đoán không nhầm, đây là lông của Đương Khang.”
“Đương Khang là thụy thú đại diện cho mùa màng bội thu, chỉ cần có hắn ở đó, vĩnh viễn không cần lo lắng thu hoạch không tốt, cho nên không chỉ có con người, ngay cả rất nhiều yêu quái cũng tế bái hắn. Chẳng qua Đương Khang đã mất tích hơn bốn nghìn năm rồi, những truyền thuyết liên quan tới hắn ở nhân gian cũng dần dần biến mất, cũng không có người tế bái hắn nữa.” Công Phúc đặt lại hộp ngọc vào tay Trang Khanh, “Ta nghĩ, có lẽ là Đương Khang hiện thế rồi?”
“Đương Khang……thực sự hiện thế rồi?” Phù Ly sửng sốt, có chút không dám tin hỏi lại một lần nữa, “Thật sự là Đương Khang hiện thế rồi?”
Công Phúc nhận thấy phản ứng quá mức kích động của Phù Ly, có chút bất ngờ, nhưng hắn không hỏi nhiều, mà gật đầu nói: “Có lẽ là thế, hoặc là yêu tu có được lông của Đương Khang, nhưng không cẩn thận làm rơi.”
Sau khi nghe được phỏng đoán phía sau, biểu tình của Phù Ly có chút mất mát, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường: “Cảm ơn hai vị đại nhân, tôi biết rồi.”
Cậu đã nhớ ra ngửi được hơi thở này ở đâu.
Hơn ba nghìn năm trước, cậu cùng với tiểu yêu trong núi chơi đùa, lén lút trốn vào trong động phủ của Cương Liệp đại vương, sau đó ngửi được mùi hương này, khi ấy vừa nghe Cương Liệp đại vương nói, mùi hương này là của một vị khách để lại, vị khách kia đã đi rồi.
Khi đó cậu không nghĩ nhiều, cộng thêm việc sau này không ngửi được mùi hương thế này nữa nên cũng dần dần quên đi chuyện này.
Nhưng khi cậu nghi ngờ Cương Liệp đại vương là thụy thú Đương Khang, cậu liền phát hiện ra chuyện này có điểm đáng ngờ. Bởi vì hơi thở của vị khách này chỉ có trong động phủ của Cương Liệp đại vương, cậu chưa từng ngửi thấy mùi này ở nơi khác.
Có phải là…….Cương Liệp đại vương cố ý che giấu đặc tính của bản thân, sử dụng tướng mạo lợn rừng bình thường sinh hoạt ở núi Vụ Ảnh?
Nhưng mà tại sao ông ấy lại phải che dấu những thứ này?
Phù Ly ngẩn ngơ bước đi, chị Trục Nguyệt, Cương Liệp đại vương, Bạch Viên trưởng lão, Bạch Hổ trưởng lão, Bạch Dương trưởng lão, còn có các loại yêu quái trên núi, có phải bọn họ đều che giấu đặc tính của bản thân mình?
Bọn họ đang trốn tránh cái gì?
Bỗng nhiên, cậu dừng bước chân, nhìn về không trung mù mịt bên ngoài.
Thiên đạo!
Lẽ nào bọn họ đang trốn thiên đạo?
“Cẩn thận.” Trang Khanh vươn tay nắm lấy bả vai Phù Ly, “Đi đường phải chú ý nhìn đường, cậu là Hống chứ không phải là chuột, mắt chỉ có thể nhìn một cm sao?”
“Trang Tiểu Long,” Phù Ly nhìn Trang Khanh, lẩm bẩm nói, “Phỏng đoán trước đây của tôi không sai, thì ra tôi thật sự là yêu quái phú nhị đại vô cùng lợi hại.”
Trang Khanh kéo Phù Ly đi về phía trước: “Ngài yêu phú nhị đại, có thể cho yêu tu phú thủ đại gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng như tôi chút mặt mũi, đi đường cẩn thận được không?”
Danh sách chương