Trang Khanh đột nhiên xuất hiện, làm cho Phù Ly cảm thấy có chút bất ngờ, cậu lui sang bên cạnh: "Anh Trang, tại sao anh lại tới đây?"
"Ban nãy tôi mới nhận thấy được yêu khí di động, cho rằng có đại yêu đi ngang qua, nên đuổi theo xem, không ngờ rằng lại là cậu Phù." Trang Khanh ăn mặt Tây trang hàng hiệu, đứng ở hành lang căn nhà dân cũ kỹ này có chút không ăn khớp, ánh mắt anh lướt qua đằng sau lưng Phù Ly, nhìn thấy bức ảnh được treo trên tường phía sau.
"Anh yên tâm, khi dùng thuật di chuyển nhanh, tôi còn dùng thêm cả thuật ẩn thân, công cụ theo dõi của con người không chụp được tôi đâu." Phù Ly không hiểu nhiều về thế giới con người, nhưng cậu đã làm bảo vệ ở khách sạn nửa tháng, biết công cụ theo dõi của thế giới con người lợi hại như thế nào.
Trang Khanh nghe thấy lời này, nhất thời không biết Phù Ly nghĩ chu đáo, hay là mình chuyện bé xé ra to nữa. Có lẽ là "yêu hoàng" vẫn chưa xuất hiện từ miệng Chu Yếm đã làm anh sinh ra kiêng kị.
Quốc gia này hơn một tỷ dân này, nếu như yêu hoàng đột nhiên làm loạn, chắc chắn sẽ chết thảm vô số, loại đánh cược như thế này, anh cược không nổi.
Phù Ly quay người đóng cửa phòng lại: "Anh Trang, nếu như đã không có việc gì, không bằng chúng ta đi xem thử xem."
Trang khanh không tỏ thái độ, thấy Phù Ly đi xuống dưới lầu, không nói một lời đi theo sau.
Gió biển mang theo mùi hương chỉ có biển lớn mới có, thủy triều cuộn nước biển, phát ra tiếng vang ào ào. Chu Mộ chạy thẳng một đường, bước chân không ngừng nghỉ chút nào, cho tới khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên bờ biển.
"Mẹ!" Anh gọi lên xưng hô mà anh đã gọi hai mươi tám năm nay, giống như chim nhỏ về tổ, chạy tới trước mặt người phụ nữ lớn tuổi.
"Quay về rồi hả?" Bã lão kiễng mũi chân chỉnh sửa lại chiếc mũ cho người con trai cao lớn, nhìn huân chương trước ngực anh, trên mặt hiện ra nụ cười tự hào, "Lại lập công cho quân đội nữa hả?"
"Lập công gì đâu ạ." Người đàn ông đã gần ba mươi tuổi lộ ra nụ cười ngượng ngùng, tháo mũ xuống cầm trong tay, anh nắm lấy tay bà lão cười, "Chúng ta về nhà thôi, ở đây lạnh, mẹ đừng để bị gió thổi nhiễm lạnh."
"Được, được, được, chúng ta về nhà." Bà lão cười híp mắt nhìn Chu Mộ, chậm rãi đi tới. Người đàn ông bình thường có thói quen bước đi lớn này, cúi người bước đi từng bước nhỏ, tư thế nhìn có chút buồn cười. Thủy triều dâng lên, lướt qua cẳng chân bọn họ, lại từ từ rút trở lại, nơi mà bọn họ đi qua, không hề để lại chút dấu vết nào."
Trang Khanh nhìn hai mẹ con tay nắm tay, chậm rãi bước đi trên bờ cát, hạ mi mắt xuống, một lúc lâu sau, anh mở miệng, giọng nói hờ hững gần như không có cảm xúc: "Cảm ơn Âm Sai đại nhân đã châm chước."
"Như vậy có gì gọi làm châm chước đâu, quân nhân bảo vệ quốc gia, mất sớm, để hai mẹ con họ gặp mặt một lần, cũng là việc nên làm." Vương Trinh hít một hơi thật sâu, "Trên đường đi hai mẹ con họ giúp đỡ lẫn nhau, cũng không tính là cô đơn."
Anh quay đầu nhận thấy Phù Ly bên cạnh Trang Khanh, tuy rằng lần trước đi câu hồn ở khách sạn đã từng gặp, nhưng anh vẫn chưa biết rõ thân phận đối phương, cho nên gật gật đầu với Phù Ly, rồi đi về phía hai mẹ con.
Từ đầu tới cuối Phù Ly đều không nói gì, khi Vương Trinh đi ra, cậu cũng không ngăn cản. Cậu chỉ mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, vô cùng nghiêm túc nhìn hai mẹ con nọ, dường như muốn nhìn ra điều gì từ trên người họ.
Vương Trinh xuất hiện trước mắt mẹ con hai người, bà lão không hề cảm thấy bất ngờ, bà cười chào hỏi một câu với Vương Trinh. Vương Trinh từ trước tới giờ rất nghiêm khắc với những linh hồn ồn ào, nếu như loại linh hồn biết rõ phải trái lại còn mang công đức, ngược lại anh thêm vài phần mềm lòng.
"Lâm Thúy Dung, Chu Mộ, tôi tới đón hai người, tới lúc hai người nên đi rồi."
Chu Mộ chắn trước mặt Lâm Thúy Dung, vẻ mặt cảnh giác nói: "Anh là ai?" Ánh mắt anh đảo qua xiềng xích trên tay Vương Trinh, biểu tình nhất thời trở nên nghiêm túc, "Hình phạt của tội bắt cóc rất cao, tôi khuyên anh vẫn nên biết kìm cương bờ vực, không cần phải hại nửa đời sau của mình."
"Chu Mộ, anh đã sớm chết từ mười hai ngày trước rồi." Vương Trinh lấy chuông chiêu hồn ra, khẽ rung lên, trí nhớ bởi vì tử vong mà quên đi, toàn bộ tràn vào trong đầu Chu Mộ.
Mười hai ngày trước, có thuyền khách gặp tai nạn trên biển, anh cùng với những chiến hữu khác thân là quân nhân, không chút do dự lựa chọn cứu người. Sau đó khi cứu một đứa trẻ, gặp một đàn cá lớn bơi qua, anh chỉ nhớ rõ cảm giác có vô số vây cá cứa qua người mình, sau đó không nhớ gì nữa.
"Đứa trẻ đó..........." Chu Mộ xoa xoa đầu, nhìn Vương Trinh, "Đứa trẻ kia vẫn còn sống sao?"
"Vẫn còn sống, trước khi anh bị đàn cá đâm vào, đã dùng răng cắn chặt dây thừng, buộc chặt đứa trẻ vào dây thừng cứu hộ, chiến hữu của anh đã kéo đứa trẻ lên." Vương Trinh cười nhạt, "Cô bé sống rất tốt."
Anh vung tay lên, trước mắt Chu Mộ xuất hiện một hình ảnh, cô gái nhỏ mặc váy trắng đầu đội hoa trắng, dâng hoa phía trước một ngôi mộ. Anh quay đầu lại nhìn mẹ, thấy dưới chân bà không có bóng.
Trong nháy mắt, vành mắt Chu Mộ đỏ lên.
Anh cuối cùng cũng không về được trước lúc mẹ anh còn sống.
"Di thể của anh không tìm được, cho nên những thứ được an táng ở nghĩa trang.....là di vật của anh." Ngữ khí Vương Trinh trầm trọng, trên mặt cũng không có biểu tình cà lơ phất phơ, "Nhưng mà cô bé kia gọi anh là bố, nói rằng sau này mỗi năm đều tới thăm anh."
"Vậy thật tối, tôi đã sống độc thân hai mươi tám năm, thế mà lại có thêm một bé con xinh đẹp như vậy." Trên mặt Chu Mộ lộ ra nụ cười sang sảng, "Là tôi được lợi rồi."
Vương Trinh châm một điếu thuốc, kẹp ở trong tay không hút, không biết vì sao, bản thân anh cũng cười lên: "Cũng không phải được lợi lắm."
"Mẹ." Chu Mộ nắm chặt lấy cánh tay bà lão, "Con trai bất hiếu.................."
"Mẹ hiểu mà." Lâm Thúy Dung vươn bàn tay đầy nếp nhăn, cầm lấy mũ trong tay anh, nhón chân đội lên đầu anh, "Con của mẹ là quân nhân, có thể mai táng ở nghĩa trang liệt sĩ, mẹ cảm thấy rất vinh dự."
Bàn tay thô ráp lạnh lẽo khẽ nhéo tai anh, giống như khi còn nhỏ anh không nghe lời, bị mẹ kéo một bên tai dạy dỗ.
"Con lại không biết nghe lời, khi còn nhỏ thầy bói nói bát tự của con kị thủy, con lại nhất định không tin, nói đó là phong kiến, mê tín, bây giờ đã biết rồi chứ." Lâm Thúy Dung tuy rằng đang cười, nhưng vành mắt đã đỏ hồng, bà quay người cúi mình trước Vương Trinh, "Ngài có phải là Âm Sai đại nhân trong truyền thuyết không? Cảm ơn ngài đã để cho mẹ con tôi được đoàn tụ."
Vương Trinh nghẹn họng miễn cưỡng cười một cái, vứt tàn thuốc xuống, dùng chân dụi tắt, thuận tay nhặt điếu thuốc nhét vào trong túi áo: "Đi thôi."
"Kiều quy kiều, lộ quy lộ. Linh hồn vãng sinh đừng quay đầu lại, kiếp trước tích thiện thành công đức, kiếp sau lại làm quan.........."
Tiếng chuông chiêu hồn xa dần, Vương Trinh cùng hai mẹ con hóa thành sương khói biến mất trong màn đêm, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng ca không ra âm điệu gì trong miệng Vương Trinh.
Phù Ly ngồi xổm trên bờ cát rất mất hình tượng, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp. Cậu không tìm được người để hỏi, chỉ đành hỏi yêu quái lai duy nhất bên cạnh mình.
"Rõ ràng là bọn họ đều buồn, tại sao vẫn phải cười?" Nhớ tới Lục Nhâm Gia kia dù có chết cũng không muốn đi cùng Âm Sai, lại nhìn hai mẹ con nọ, Phù Ly cảm thấy cảm tình của con người thực sự quá phức tạp, khóc với cười cũng không chỉ đơn giản là buồn hay vui.
Trang Khanh nhìn dáng vẻ Phù Ly ngồi xổm dưới mặt đất, cảm thấy đối phương có chút giống như con chó ngu ngốc không hiểu chuyện, anh dùng mũi chân đá đá, "Đứng dậy, đừng ngồi nữa."
"Tại sao?" Phù Ly dứt khoát ngồi khoanh chân, ngẩng đầu nhìn Trang Khanh, "Có thể ngồi thì đứng làm gì?"
Ánh mắt cậu dường như đang nói, anh có phải là thằng ngốc không?
Trang Khanh hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân mình đây là một con yêu quái tu hành 4000 năm đã có giấy chứng nhận yêu quái lương thiện, xúc động dễ dàng hủy đi tu hành, cho nên anh chọn trả lời một câu hỏi, "Bởi vì tình cảm."
"Tình cảm gì?"
"Tình cảm bảo vệ của người mẹ đối với con trai, tình cảm quấn quýt của con trai với người mẹ."
Phù Ly nghĩ rất lâu, lắc đầu nói: "Linh hồn của người mẹ kia, đã ở lại nhân gian rất nhiều ngày rồi, lẽ nào bà ấy chưa từng nghĩ tới, nếu như làm Âm Sai tức giận, liệu có ảnh hưởng tới kiếp sau của bà không?"
"Cho nên đây chính là mẹ." Trang Khanh khẽ cúi người, đối diện với đôi mắt to của Phù Ly, "Lẽ nào cậu không có mẹ sao?"
Cho dù là yêu, cũng phải do cơ thể mẹ sinh ra.
Phù Ly lắc đầu, hùng hồn nói: "Tôi là yêu quái mồ côi, không biết những chuyện rất bình thường này. Anh dường như rất hiểu cảm tình của con người, là do mẹ anh rất tốt với anh sao?"
Trang Khanh đứng thẳng lại, nhưng nhìn thấy sự tò mò trên khuôn mặt của Phù Ly. Ngay khi Phù Ly nghĩ rằng anh sẽ không mở miệng ra nói, Trang Khanh khẽ gật đầu.
"Bà là một người phụ nữ rất tốt, cũng là một người mẹ tốt." Trang Khanh đút tay vào túi quần, không kiên nhẫn nói, "Một con yêu quái sống bốn nghìn năm như cậu rồi, sao lại có lòng tò mò nặng như thế. Đi, đi về."
"Yêu quái sống lâu thì sao?" Phù Ly xoa xoa mặt mình, "Hình dáng con người của tôi, còn trẻ hơn so với anh đấy."
Trang Khanh quay đầu mặt không có biểu tình gì nhìn Phù Ly: "Biết loại hình mà con người thích nhất là gì không?"
Phù Ly lắc đầu.
"Đức cao vọng trọng, lại ít lời." Trang Khanh bỏ lại một câu này, quay đầu đi về phía trước.
Phù Ly đứng nguyên tại chỗ trừng mắt, thuận miệng nói: "Xã hội con người còn chú trọng kính già yêu trẻ mà."
"Tôi cũng không phải người!" Trang Khanh càng đi nhanh hơn.
Phù Ly đuổi theo, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Hiện tại mấy con yêu quái trẻ như anh, tính tình thực kém, vừa một câu không hợp đã nổi giận."
Trang Khanh đừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó là thi triển thuật pháp, biến mất trước mặt Phù Ly.
"Cái tính nóng nảy này, nếu như ở năm đó.............." Phù Ly nhớ tới ánh sáng công đứng vàng lấp lánh trên người Trang Khanh, nuốt lại hồi tưởng năm đó, "Dường như cũng không dám như anh đâu."
Cậu cúi đầu muốn nhặt vài vỏ sò, vỏ ốc, vân vân, kết quả phát hiện rác rưởi còn nhiều hơn cả vỏ sò, còn tản ra mùi thối thoang thoảng.
"Con người bây giờ thật là." Phù Ly lắc đầu, làm thuật pháp, tất cả rác trên bãi biển đều chất lại thành đống, xếp thành một núi rác nhỏ.
Ngày hôm sau, đài truyền hình thành phố phát một tin tức, hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Rác rưởi ở bãi biển nào đó sau một đêm bị người ta thu lại chất thành một ngọn núi nhỏ. Bên cạnh núi rác còn treo một tấm biển, bên trên viết tám chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bảo vệ môi trường, trách nhiệm cộng đồng.
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Ly: Bảo vệ môi trường, không được vứt rác lung tung.
"Ban nãy tôi mới nhận thấy được yêu khí di động, cho rằng có đại yêu đi ngang qua, nên đuổi theo xem, không ngờ rằng lại là cậu Phù." Trang Khanh ăn mặt Tây trang hàng hiệu, đứng ở hành lang căn nhà dân cũ kỹ này có chút không ăn khớp, ánh mắt anh lướt qua đằng sau lưng Phù Ly, nhìn thấy bức ảnh được treo trên tường phía sau.
"Anh yên tâm, khi dùng thuật di chuyển nhanh, tôi còn dùng thêm cả thuật ẩn thân, công cụ theo dõi của con người không chụp được tôi đâu." Phù Ly không hiểu nhiều về thế giới con người, nhưng cậu đã làm bảo vệ ở khách sạn nửa tháng, biết công cụ theo dõi của thế giới con người lợi hại như thế nào.
Trang Khanh nghe thấy lời này, nhất thời không biết Phù Ly nghĩ chu đáo, hay là mình chuyện bé xé ra to nữa. Có lẽ là "yêu hoàng" vẫn chưa xuất hiện từ miệng Chu Yếm đã làm anh sinh ra kiêng kị.
Quốc gia này hơn một tỷ dân này, nếu như yêu hoàng đột nhiên làm loạn, chắc chắn sẽ chết thảm vô số, loại đánh cược như thế này, anh cược không nổi.
Phù Ly quay người đóng cửa phòng lại: "Anh Trang, nếu như đã không có việc gì, không bằng chúng ta đi xem thử xem."
Trang khanh không tỏ thái độ, thấy Phù Ly đi xuống dưới lầu, không nói một lời đi theo sau.
Gió biển mang theo mùi hương chỉ có biển lớn mới có, thủy triều cuộn nước biển, phát ra tiếng vang ào ào. Chu Mộ chạy thẳng một đường, bước chân không ngừng nghỉ chút nào, cho tới khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên bờ biển.
"Mẹ!" Anh gọi lên xưng hô mà anh đã gọi hai mươi tám năm nay, giống như chim nhỏ về tổ, chạy tới trước mặt người phụ nữ lớn tuổi.
"Quay về rồi hả?" Bã lão kiễng mũi chân chỉnh sửa lại chiếc mũ cho người con trai cao lớn, nhìn huân chương trước ngực anh, trên mặt hiện ra nụ cười tự hào, "Lại lập công cho quân đội nữa hả?"
"Lập công gì đâu ạ." Người đàn ông đã gần ba mươi tuổi lộ ra nụ cười ngượng ngùng, tháo mũ xuống cầm trong tay, anh nắm lấy tay bà lão cười, "Chúng ta về nhà thôi, ở đây lạnh, mẹ đừng để bị gió thổi nhiễm lạnh."
"Được, được, được, chúng ta về nhà." Bà lão cười híp mắt nhìn Chu Mộ, chậm rãi đi tới. Người đàn ông bình thường có thói quen bước đi lớn này, cúi người bước đi từng bước nhỏ, tư thế nhìn có chút buồn cười. Thủy triều dâng lên, lướt qua cẳng chân bọn họ, lại từ từ rút trở lại, nơi mà bọn họ đi qua, không hề để lại chút dấu vết nào."
Trang Khanh nhìn hai mẹ con tay nắm tay, chậm rãi bước đi trên bờ cát, hạ mi mắt xuống, một lúc lâu sau, anh mở miệng, giọng nói hờ hững gần như không có cảm xúc: "Cảm ơn Âm Sai đại nhân đã châm chước."
"Như vậy có gì gọi làm châm chước đâu, quân nhân bảo vệ quốc gia, mất sớm, để hai mẹ con họ gặp mặt một lần, cũng là việc nên làm." Vương Trinh hít một hơi thật sâu, "Trên đường đi hai mẹ con họ giúp đỡ lẫn nhau, cũng không tính là cô đơn."
Anh quay đầu nhận thấy Phù Ly bên cạnh Trang Khanh, tuy rằng lần trước đi câu hồn ở khách sạn đã từng gặp, nhưng anh vẫn chưa biết rõ thân phận đối phương, cho nên gật gật đầu với Phù Ly, rồi đi về phía hai mẹ con.
Từ đầu tới cuối Phù Ly đều không nói gì, khi Vương Trinh đi ra, cậu cũng không ngăn cản. Cậu chỉ mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, vô cùng nghiêm túc nhìn hai mẹ con nọ, dường như muốn nhìn ra điều gì từ trên người họ.
Vương Trinh xuất hiện trước mắt mẹ con hai người, bà lão không hề cảm thấy bất ngờ, bà cười chào hỏi một câu với Vương Trinh. Vương Trinh từ trước tới giờ rất nghiêm khắc với những linh hồn ồn ào, nếu như loại linh hồn biết rõ phải trái lại còn mang công đức, ngược lại anh thêm vài phần mềm lòng.
"Lâm Thúy Dung, Chu Mộ, tôi tới đón hai người, tới lúc hai người nên đi rồi."
Chu Mộ chắn trước mặt Lâm Thúy Dung, vẻ mặt cảnh giác nói: "Anh là ai?" Ánh mắt anh đảo qua xiềng xích trên tay Vương Trinh, biểu tình nhất thời trở nên nghiêm túc, "Hình phạt của tội bắt cóc rất cao, tôi khuyên anh vẫn nên biết kìm cương bờ vực, không cần phải hại nửa đời sau của mình."
"Chu Mộ, anh đã sớm chết từ mười hai ngày trước rồi." Vương Trinh lấy chuông chiêu hồn ra, khẽ rung lên, trí nhớ bởi vì tử vong mà quên đi, toàn bộ tràn vào trong đầu Chu Mộ.
Mười hai ngày trước, có thuyền khách gặp tai nạn trên biển, anh cùng với những chiến hữu khác thân là quân nhân, không chút do dự lựa chọn cứu người. Sau đó khi cứu một đứa trẻ, gặp một đàn cá lớn bơi qua, anh chỉ nhớ rõ cảm giác có vô số vây cá cứa qua người mình, sau đó không nhớ gì nữa.
"Đứa trẻ đó..........." Chu Mộ xoa xoa đầu, nhìn Vương Trinh, "Đứa trẻ kia vẫn còn sống sao?"
"Vẫn còn sống, trước khi anh bị đàn cá đâm vào, đã dùng răng cắn chặt dây thừng, buộc chặt đứa trẻ vào dây thừng cứu hộ, chiến hữu của anh đã kéo đứa trẻ lên." Vương Trinh cười nhạt, "Cô bé sống rất tốt."
Anh vung tay lên, trước mắt Chu Mộ xuất hiện một hình ảnh, cô gái nhỏ mặc váy trắng đầu đội hoa trắng, dâng hoa phía trước một ngôi mộ. Anh quay đầu lại nhìn mẹ, thấy dưới chân bà không có bóng.
Trong nháy mắt, vành mắt Chu Mộ đỏ lên.
Anh cuối cùng cũng không về được trước lúc mẹ anh còn sống.
"Di thể của anh không tìm được, cho nên những thứ được an táng ở nghĩa trang.....là di vật của anh." Ngữ khí Vương Trinh trầm trọng, trên mặt cũng không có biểu tình cà lơ phất phơ, "Nhưng mà cô bé kia gọi anh là bố, nói rằng sau này mỗi năm đều tới thăm anh."
"Vậy thật tối, tôi đã sống độc thân hai mươi tám năm, thế mà lại có thêm một bé con xinh đẹp như vậy." Trên mặt Chu Mộ lộ ra nụ cười sang sảng, "Là tôi được lợi rồi."
Vương Trinh châm một điếu thuốc, kẹp ở trong tay không hút, không biết vì sao, bản thân anh cũng cười lên: "Cũng không phải được lợi lắm."
"Mẹ." Chu Mộ nắm chặt lấy cánh tay bà lão, "Con trai bất hiếu.................."
"Mẹ hiểu mà." Lâm Thúy Dung vươn bàn tay đầy nếp nhăn, cầm lấy mũ trong tay anh, nhón chân đội lên đầu anh, "Con của mẹ là quân nhân, có thể mai táng ở nghĩa trang liệt sĩ, mẹ cảm thấy rất vinh dự."
Bàn tay thô ráp lạnh lẽo khẽ nhéo tai anh, giống như khi còn nhỏ anh không nghe lời, bị mẹ kéo một bên tai dạy dỗ.
"Con lại không biết nghe lời, khi còn nhỏ thầy bói nói bát tự của con kị thủy, con lại nhất định không tin, nói đó là phong kiến, mê tín, bây giờ đã biết rồi chứ." Lâm Thúy Dung tuy rằng đang cười, nhưng vành mắt đã đỏ hồng, bà quay người cúi mình trước Vương Trinh, "Ngài có phải là Âm Sai đại nhân trong truyền thuyết không? Cảm ơn ngài đã để cho mẹ con tôi được đoàn tụ."
Vương Trinh nghẹn họng miễn cưỡng cười một cái, vứt tàn thuốc xuống, dùng chân dụi tắt, thuận tay nhặt điếu thuốc nhét vào trong túi áo: "Đi thôi."
"Kiều quy kiều, lộ quy lộ. Linh hồn vãng sinh đừng quay đầu lại, kiếp trước tích thiện thành công đức, kiếp sau lại làm quan.........."
Tiếng chuông chiêu hồn xa dần, Vương Trinh cùng hai mẹ con hóa thành sương khói biến mất trong màn đêm, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng ca không ra âm điệu gì trong miệng Vương Trinh.
Phù Ly ngồi xổm trên bờ cát rất mất hình tượng, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp. Cậu không tìm được người để hỏi, chỉ đành hỏi yêu quái lai duy nhất bên cạnh mình.
"Rõ ràng là bọn họ đều buồn, tại sao vẫn phải cười?" Nhớ tới Lục Nhâm Gia kia dù có chết cũng không muốn đi cùng Âm Sai, lại nhìn hai mẹ con nọ, Phù Ly cảm thấy cảm tình của con người thực sự quá phức tạp, khóc với cười cũng không chỉ đơn giản là buồn hay vui.
Trang Khanh nhìn dáng vẻ Phù Ly ngồi xổm dưới mặt đất, cảm thấy đối phương có chút giống như con chó ngu ngốc không hiểu chuyện, anh dùng mũi chân đá đá, "Đứng dậy, đừng ngồi nữa."
"Tại sao?" Phù Ly dứt khoát ngồi khoanh chân, ngẩng đầu nhìn Trang Khanh, "Có thể ngồi thì đứng làm gì?"
Ánh mắt cậu dường như đang nói, anh có phải là thằng ngốc không?
Trang Khanh hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân mình đây là một con yêu quái tu hành 4000 năm đã có giấy chứng nhận yêu quái lương thiện, xúc động dễ dàng hủy đi tu hành, cho nên anh chọn trả lời một câu hỏi, "Bởi vì tình cảm."
"Tình cảm gì?"
"Tình cảm bảo vệ của người mẹ đối với con trai, tình cảm quấn quýt của con trai với người mẹ."
Phù Ly nghĩ rất lâu, lắc đầu nói: "Linh hồn của người mẹ kia, đã ở lại nhân gian rất nhiều ngày rồi, lẽ nào bà ấy chưa từng nghĩ tới, nếu như làm Âm Sai tức giận, liệu có ảnh hưởng tới kiếp sau của bà không?"
"Cho nên đây chính là mẹ." Trang Khanh khẽ cúi người, đối diện với đôi mắt to của Phù Ly, "Lẽ nào cậu không có mẹ sao?"
Cho dù là yêu, cũng phải do cơ thể mẹ sinh ra.
Phù Ly lắc đầu, hùng hồn nói: "Tôi là yêu quái mồ côi, không biết những chuyện rất bình thường này. Anh dường như rất hiểu cảm tình của con người, là do mẹ anh rất tốt với anh sao?"
Trang Khanh đứng thẳng lại, nhưng nhìn thấy sự tò mò trên khuôn mặt của Phù Ly. Ngay khi Phù Ly nghĩ rằng anh sẽ không mở miệng ra nói, Trang Khanh khẽ gật đầu.
"Bà là một người phụ nữ rất tốt, cũng là một người mẹ tốt." Trang Khanh đút tay vào túi quần, không kiên nhẫn nói, "Một con yêu quái sống bốn nghìn năm như cậu rồi, sao lại có lòng tò mò nặng như thế. Đi, đi về."
"Yêu quái sống lâu thì sao?" Phù Ly xoa xoa mặt mình, "Hình dáng con người của tôi, còn trẻ hơn so với anh đấy."
Trang Khanh quay đầu mặt không có biểu tình gì nhìn Phù Ly: "Biết loại hình mà con người thích nhất là gì không?"
Phù Ly lắc đầu.
"Đức cao vọng trọng, lại ít lời." Trang Khanh bỏ lại một câu này, quay đầu đi về phía trước.
Phù Ly đứng nguyên tại chỗ trừng mắt, thuận miệng nói: "Xã hội con người còn chú trọng kính già yêu trẻ mà."
"Tôi cũng không phải người!" Trang Khanh càng đi nhanh hơn.
Phù Ly đuổi theo, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Hiện tại mấy con yêu quái trẻ như anh, tính tình thực kém, vừa một câu không hợp đã nổi giận."
Trang Khanh đừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó là thi triển thuật pháp, biến mất trước mặt Phù Ly.
"Cái tính nóng nảy này, nếu như ở năm đó.............." Phù Ly nhớ tới ánh sáng công đứng vàng lấp lánh trên người Trang Khanh, nuốt lại hồi tưởng năm đó, "Dường như cũng không dám như anh đâu."
Cậu cúi đầu muốn nhặt vài vỏ sò, vỏ ốc, vân vân, kết quả phát hiện rác rưởi còn nhiều hơn cả vỏ sò, còn tản ra mùi thối thoang thoảng.
"Con người bây giờ thật là." Phù Ly lắc đầu, làm thuật pháp, tất cả rác trên bãi biển đều chất lại thành đống, xếp thành một núi rác nhỏ.
Ngày hôm sau, đài truyền hình thành phố phát một tin tức, hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Rác rưởi ở bãi biển nào đó sau một đêm bị người ta thu lại chất thành một ngọn núi nhỏ. Bên cạnh núi rác còn treo một tấm biển, bên trên viết tám chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bảo vệ môi trường, trách nhiệm cộng đồng.
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Ly: Bảo vệ môi trường, không được vứt rác lung tung.
Danh sách chương