Sau khi Thanh Diễn mang theo hai hậu bối trốn về biển, liền nôn ra một ngụm máu lớn.

"Thúc thúc!" Hai Thanh Long kia vừa mới thành niên, trước giờ hoành hành ngang ngược, cho dù thế nào cũng không thể nghĩ rằng, Trang Khanh lại có thể có lá gan to tới vậy, gây khó dễ cho tộc Thanh Long bọn họ.

"Không sao." Thanh Diễn khoát tay, hắn không ngờ rằng tu vi Trang Khanh đã cao thâm như thế, vì không muốn để Trang Khanh nhận ra điều gì, mới luôn cố gắng chống đỡ, bây giờ đã không thể chống đỡ nổi nữa rồi. Hắn đang chuẩn bị biến thành hình rồng, bơi về Long Cung, chợt nhìn thấy ở đằng xa có một con tàu ngầm lén la lén lút đằng trước. Tụ linh khí vào vùng mắt, hắn phát hiện người bên trong khác biệt với hình người mà bọn hắn biến thành, cho dù là màu da hay màu tóc.

Đang khó chịu trong lòng, hắn vung tay áo, chiếc tàu ngầm lén lút này bị cuốn trên mặt nước. Mấy năm gần đây trên bề mặt Long Cung, thường xuyên có một số con thuyền bơi tới bơi lui, khiến cho bọn hắn một năm bốn mùa đều phải dùng kết giới ẩn mình, quả thực vô cùng phiền phức.

Thuyền trưởng bị cuốn tới đầu óc choáng váng vừa mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn phía trước không xa có một con tàu tuần dương rất lớn đang đứng.

Tàu tuần dương và tàu ngầm đối diện nhau, tàu tuần dương nhanh chóng phản ứng lại, vừa lịch sự vừa khách khí, mời tàu ngầm về nhà mình làm khách.

Bốn con rồng vừa về tới Long Cung, Thanh Nguyên cũng không quan tâm binh tôm tướng cua xung quanh, đột nhiên ôm lấy đầu lăn lộn kêu lên.

"Trưởng lão!" Thanh Diễn nhìn thấy Thanh Nguyên đau tới nỗi không khống chế được linh khí, hóa thành nguyên hình, nói với binh tôm tướng cua xung quanh: "Toàn bộ lui xuống!"

Tiếng rồng gầm thét vô cùng lớn, làm cho binh tôm tướng cua tu vi thấp nhận hết tra tấn, thậm chí còn có người bị chấn động ngất xỉu. Những con rồng khác nghe thấy tiếng động, tất cả đều đi ra xem có chuyện gì.

Thanh Nguyên lăn lộn xung quanh, nếu như không phải Thanh Diễn phản ứng nhanh, lập kết giới ở cửa cung, thì cổng Long Cung cũng bị tông vào.

"Thanh Diễn, không phải các ngươi đi tìm Trang Khanh sao, tại sao lại thành ra như thế này?" Tộc trưởng tộc Thanh Long đi ra, nhìn Thanh Nguyên đã đau tới nỗi mất đi lí trí, "Thanh Nguyên tuy rằng không phải người có tu vi cao nhất tộc Thanh Long chúng ta, nhưng cũng có vài nghìn năm tu vi, ai có thể đánh hắn bị thương tới thế này?"

"Sừng, sừng của trưởng lão?" Một Thanh Long chưa thành niên sắc mặt hoảng sợ, chỉ Thanh Nguyên vẫn đau đớn không ngừng dãy giụa, còn không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Sắc mặt Thanh Diện ngưng trọng nhìn qua đó, thấy được một màn làm cho hắn hoảng sợ.

Thanh Nguyên trưởng lão trăm năm lột xác, trăm năm hóa hình, sừng rồng vừa uy vũ vừa xinh đẹp, đây cũng là điểm mà trước nay Thanh Nguyên trưởng lão luôn kiêu ngạo. Nhưng mà hiện tại đôi sừng rồng uy phong xinh đẹp, một chiếc trong đó lại xuất hiện vết nứt, hơn nữa cùng với tiếng kêu rên không ngừng của Thanh Nguyên trưởng lão, vết nứt càng lúc càng lớn.

Sau một tiếng rắc trong trẻo vang lên, chiếc sừng rồng kia đứt thành mấy đoạn, rơi xuống mặt đất.

"Sừng, sừng rồng đứt rồi......." Con rồng nhỏ che chiếc sừng còn chưa phân nhánh trên đầu mình, sợ tới mức không nói nên lời.

Mấy Thanh Long lớn tuổi, bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều năm về nước, nhớ tới chuyện vô cùng nhục nhã kia, chuyện mà bọn họ đều không nguyện ý nhắc tới. Một nỗi sợ hãi không lời dấy lên trong lòng bọn họ.

"Chúng ta đi đâu?" Sau khi Phù Ly theo sau Trang Khanh lên xe, thắt đai an toàn, lắc lắc tay, nói với Trang Khanh, "Sừng của con Thanh Long già kia thật cứng, tay của tôi bây giờ vẫn còn đau."

"Toàn thân trên dưới long tộc, cứng nhất chính là sừng, cậu dùng tay nắm như vậy, khẳng định sẽ bị thương." Trang Khanh nhìn thấy lòng bàn tay Phù Ly đỏ một mảng lớn, tìm thuốc trị thương trên xe ném cho cậu, "Đây là thuốc mỡ làm bằng rong biển, cậu xoa lên thử xem."

Mở nắp bình ra, Phù Ly ngửi mùi một chút: "Có hơi khó ngửi."

"Thưa ngài, ngài đừng quái dị thế nữa, đây là thuốc để trị thương bên ngoài chứ không phải để ăn." Trang Khanh khởi động xe ô tô, "Tôi dẫn cậu đi mua điện thoại, thời đại này ngay cả ông bà già bảy mươi, tám mươi tuổi đều có điện thoại, cậu còn không bằng bọn họ."

"Tôi còn lớn tuổi hơn bọn họ mà." Phù Ly bôi thuốc mỡ màu xanh biếc vào lòng bàn tay mình, cũng không để ý ngữ khí của Trang Khanh. Cậu sống nhiều năm như vậy rồi, khẳng định sẽ không so đo với người chưa thành niên.

Tới khi xuống xe, thuốc mỡ gần như đã được hấp thụ toàn bộ, hầu như không nhìn ra dấu vết gì. Phù Ly gật đầu khen ngợi: "Thuốc này tốt đấy."

Trang Khanh hừ lạnh: "Đương nhiên là tốt rồi, thuốc này có thể hồi phục thịt từ xương trắng, là bí dược của long tộc." Nếu không phải vì anh đã nuốt một viên thuốc có giá trị hai trăm vạn của đối phương, anh cũng không nỡ lấy ra.

Khu bán thiết bị điện vô cùng náo nhiệt, rất nhiều nhãn hàng đang tổ chức hoạt động mua sắm, dù sao tại Triều Châu, một năm mười hai tháng, thì có tới mười tháng đều diễn ra hoạt động gì mà ưu đãi, giảm giá, mua đồ điện tặng bát tặng chén, đều là thủ đoạn thường dùng.

Phù Ly gần như dốt đặc cán mai về những thứ đồ điện hiện đại, toàn bộ quá trình chọn điện thoại không nói một lời, Trang Khanh hỏi cậu cái gì cậu đều nói được cả, cuối cùng Trang Khanh mua cho cậu một chiếc điện thoại hàng nội địa chất lượng tốt, danh tiếng không tồi, bởi vì mua chiếc điện thoại này, mỗi tháng còn được cộng 50 nguyên tiền phí cuộc gọi, liên tục trong vòng mười hai tháng.

Cầm chiếc cốc mà người bán hàng đưa cho, Phù Ly nhìn thấy Trang Khanh cài đặt đủ các loại phần mềm xong mới đưa điện thoại lại cho cậu: "Xem nhiều tin tức, tăng cường kiến thức."

"Tôi thường xuyên xem radio tin tức." Phù Ly nhét điện thoại vào túi quần, nói với Trang Khanh, "Kỳ thực cũng không cần phải phiền phức như vậy, tôi có thể dùng thiên lý truyền âm với anh, muốn nói gì cũng rất tiện lợi."

Trang Khanh hít một hơi thật sâu, nói với Phù Ly: "Bây giờ có rất nhiều yêu tu không biết thiên lý truyền âm, hơn nữa cậu đã tới xã hội loài người, thì phải thích ứng với thói quen sinh hoạt ở nơi đây, khi có thể dùng điện thoại thì dùng điện thoại. Tin tức của con người cũng không chỉ gói gọn trong chuyên mục "Radio tin tức", tôi đã tải cho cậu mấy mạng xã hội, trong đó có rất nhiều tin tức thú vị, cậu về nhà từ từ chơi."

"Ồ." Phù Ly lại lấy điện thoại ra nhìn một cái, mở ra hình vuông danh bạ điện thoại, bên trong chỉ có mỗi mình Trang Khanh. Cậu liếc mắt nhìn Trang Khanh, trong lòng xúc động, con rồng lai này thật sự vừa nhiệt tình vừa hào phóng.

Đưa Phù Ly về phòng thuê, Trang Khanh lại gọi Phù Ly lại: "Có tiền rồi thì đổi chỗ khác ở đi."

Phù Ly không có yêu cầu gì quá lớn với chỗ ở, nghe thấy Trang Khanh nói như vậy, thuận miệng đồng ý một câu: "Được."

"Còn nữa." Trang Khanh bổ sung: "Ba ngày sau thi viết, đừng quên tới."

"Thi viết gì?" Phù Ly không phản ứng lại.

Bằng mắt thường có thể nhận thấy được tốc độ đen dần trên khuôn mặt không có biểu tình của Trang Khanh: "Cuộc thi tuyển người của ban quản lý." Nhìn thấy dáng vẻ kia của Phù Ly, rõ ràng là không để tâm gì tới chuyện này.

"À, cái này à, tôi nhớ rồi." Phù Ly cười gượng, "Tới lúc đó tôi nhất định sẽ chuẩn bị."

Trang Khanh quay đầu xe, khói xe phun vào mặt Phù Ly.

"Nóng nảy thế." Phù Ly lau mặt, sờ sờ di động trong túi quần, tuy tính tình xấu một chút, nhưng tâm vẫn rất tốt.

Ninh Hiên và Triều Vân trở lại ban quản lý, chia cho mọi người đặc sản mà bọn họ mang về. Bọn họ không nhìn thấy Trang Khanh, tò mò hỏi: "Lão đại đâu rồi?"

Lâm Quy khóa một đống tư liệu vào trong tủ hồ sơ, không quay đầu lại nói: "Ra ngoài rồi."

"Thật hiếm khi nha." Triều Vân ngồi vào chỗ của mình, mở máy tính ra một lúc, không nhịn được mắng một câu.

Một tháng cô không onl game, bị bang chủ đá ra khỏi bang rồi.

"Vừa về đã chơi game." Sở Dư vươn cổ dài ra nhìn một cái, "Cẩn thận lát nữa lão đại về phê bình cô."

"Đúng rồi, ban nãy trên đường chúng tôi đi về, phát hiện một con miêu yêu chưa hóa thành hình người, nên đã mang nó tới Yêu Minh rồi." Triều Vân lấy một túi hạt dưa trên bàn Sở Dư, vừa cắn vừa nói, "Tiểu yêu đó còn không biết thu liễm yêu khí, từ rất xa chúng tôi đã ngửi được yêu khí trên người nó."

"Tên ngốc Ninh Hiên đó, nhặt được một mẩu hương bằng móng tay ở dưới bàn, một mực nói rằng đó là Cành Bình An." Triều Vân bó tay lắc đầu, "Mấy người đã nghe tới thứ tên là Cành Bình An này chưa?"

"Nếu như đó không phải là Cành Bình An, tại sao đụng vào tôi thì lại tan đi?" Ninh Hiên cảm thấy nhận thức của mình không có vấn đề.

"Băng nắm trong tay cũng có thể tan ra mà." Triều Vân buông hạt dưa xuống, "Truy sát đại yêu ở bên ngoài đã hơn một tháng, mệt tới nỗi nguyên hình của tôi cũng không sáng nữa, tôi về nhà nghỉ ngơi mấy ngày."

"Sợ rằng không được." Sở Dư nói, "Ba ngày sau có cuộc thi tuyển người mới, cô với Ninh Hiên phải làm giám khảo thi võ."

"Năm nay sắp tuyển người mới rồi?" Ninh Hiên tính toán một lát, "Cũng thực sự nên tuyển mới rồi, hi vọng năm nay có thể tuyển một người biết đánh nhau vào, mỗi lần gặp phải đại yêu, đều là tôi với Triều Vân phải đi truy kích, hại lưỡi kiếm của tôi cùn đi không ít."

Quần chúng không biết đánh nhau:...............

Ngày hôm sau khi Phù Ly nhận được tiền, liền đi mua vùng đất mộ đẹp, lại đi thỏa thuận với các cơ quan liên quan, cuối cùng chôn thầy Diêu và vợ ông cùng một chỗ. Nhân viên các ban ngành liên quan cũng biết Phù Ly chính là đồng nghiệp của Lão Diêu, mà không phải thân thích của ông, đều cảo thấy cậu rất giỏi. Có thể vì một người đồng nghiệp mà tiêu hơn hai mươi vạn, đây là loại quan hệ như thế nào?

Có một nhân viên trẻ tuổi, chắn trước mặt Phù Ly, nói ra nghi ngờ trong lòng.

"Tiền tài là vật ngoài thân, tri thức là vô giá." Phù Ly lấy tiền vàng đã chuẩn bị sẵn đặt trước bia mộ, "Thầy Diêu cả đời đã làm rất nhiều việc tốt, trong lòng ông ấy có tâm nguyện, nên thực hiện được."

Nhân viên rời đi rồi, Phù Ly nhìn ảnh chụp hai vợ trồng trên bia mộ, quay người về phía bụi cỏ nói: "Ra đây đi."

"Meo." Một con mèo lông lá rối loạn chui từ trong bụi cỏ ra, nhưng lại đứng thẳng như con người, vái lạy về phía bia mộ.

"Kiếp sau bọn họ đều sẽ đầu thai, mày cứ yên tâm tu hành đi, không cần lo lắng cho thầy Diêu nữa." Phù Ly dùng chân khẽ đá cái đuôi con mèo một cái, "Đừng chạy lung tung, cẩn thận người ta tưởng mày là con mèo hoang bắt đi mất."

"Ai nói tôi quan tâm con người này." Con mèo nói ra tiếng người, ngữ khí vô cùng cao ngạo, "Chẳng qua tôi chỉ thuận đường tới xem thôi." Nó nói như vậy, sau đó quay lưng muốn đi, nhưng đi một lúc lâu vẫn giậm chân ở chỗ cũ.

"Tao đưa mày về Yê Minh." Phù Ly cúi người túm lấy gáy con mèo, đặt nó vào trong khuỷu tay mình, xoay người đi ra khỏi nghĩa trang.

Ba ngày sau, Công ty Khoa học Kỹ thuật Sinh vật Trường Long tụ tập không ít người, có người qua đường cho rằng ở đây sắp đánh nhau, tò mò hỏi, phát hiện công ty đang tuyển nhân viên, nhất thời thất vọng rời đi.

Cũng không biết công ty này phúc lợi nhiều như thế nào lại có nhiều người đến báo danh như thế. Chẳng qua những người nhuộm tóc đỏ, tóc vàng tại sao cũng tới góp vui rõ ràng là theo chủ nghĩa cá nhân.

Phù Ly đứng bên ngoài cửa nhìn vào tu chân giả đứng chen chúc bên trong, không nhịn được lui về sau hai bước.

"Ai dô." Đằng sau có một người kêu lên thảm thiết.

"Xin lỗi." Phù Ly phát hiện mình giẫm trúng chân người ta, vội quay đầu lại nói một câu xin lỗi.

"Không sao, không sao." Người kia cắn răng chịu đựng cười nói, "Cậu cũng tới cạnh tranh top đầu à?"

Phù Ly nhìn thấy con yêu quái này có mái đầu xanh lục phấp phới trong gió, yên lặng gật đầu.

"Ai, tôi nghe nói năm nay có hai suất tuyển người mới, mọi người đều giống như phát điên." Yêu quái tóc xanh chỉ một đống người đang trốn trong bóng râm, "Cả quỷ tu cũng tới. Người anh em, cậu là yêu tu hay là nhân tu, tu vi thấp như vậy cũng tới góp vui sao?"

Yêu quái tóc xanh thấy khí tức trên người Phù Ly vô cùng yếu, có lòng tốt nói: "Loại tiểu yêu như chúng ta, tới góp vui là được rồi, cũng không cần phải ôm hi vọng quá lớn."

"Ồ." Phù Ly nghe con yêu quái đầu xanh này nói năm nay có bao nhiêu người báo danh, có bao nhiêu cao thủ, đi theo hàng dài tới lấy thẻ vào điểm thi.

"Thật khéo, chúng ta cùng một địa điểm thi." Yêu quái đầu xanh nhìn số ghế ở địa điểm thi của Phù Ly, "Tôi ngồi trước mặt cậu." Anh ta nhỏ giọng nói, "Đợi lát nữa nếu như cậu có gì không biết, tôi sẽ lén cho cậu xem."

"Cái này............" mặt Phù Ly lộ ra vài phần khó coi, "Gian lận có phải không được tốt cho lắm?

"Cái này không gọi là gian lận, gọi là vui vẻ giúp người." Yêu quái đầu xanh khoác vai Phù Ly, "Đi, anh đây dẫn cậu tới trường thi."

Phù Ly hiểu ra, đây là một con yêu quái có kinh nghiệm.

Trường thi mà ban quản lý xây dựng có bố trí trận pháp đặc biệt, vào bên trong rồi, cho dù là chủng tộc nào đi nữa thì cũng giống như người thường, không thể sử dụng pháp thuật.

Đề thi có một số câu hỏi liên quan tới thường thức nhân loại, trọng điểm là các điều lệ quản lý, gần đây Phù Ly đã học thêm rất nhiều luật lệ của con người, trả lời câu hỏi cũng không tính là quá khó khăn. Nhưng mà vài câu hỏi lớn đằng sau có hơi phức tạp, đề cập tới rất nhiều chủng tộc, Phù Ly chưa hiểu biết mấy về thế giới bên ngoài, chỉ có thể dựa vào những tin đồn trước đây nghe được từ những yêu quái khác, đáp qua loa một loạt.

Khi làm xong bài thi, Phù Ly phát hiện rất nhiều tu chân giả đều than thở, ngay cả yêu quái đầu xanh ban đầu nói cho cậu chép đáp án cũng có phần ủ rũ.

"Năm nay đề thi có hơi khó." Yêu quái tóc xanh ảo não kéo tóc, "Sợ rằng chỉ thi viết thôi cũng có thể loại được 90% số người."

"Vậy cuộc thi này so với cuộc thi của con người, thì bên nào khó hơn?"

"Không thể so sánh được, mấy đề thi kia của con người, đơn giản là không có nhân tính, vô cùng ác ý với yêu tộc chúng ta." Yêu quái tóc xanh lắc đầu, "Cậu có biết yêu tộc chúng ta ở trong thế giới nhân loại, ai là người có bằng cấp cao nhất không?"

Phù Ly lắc đầu.

Người hay buôn chuyện, thích nhất dáng vẻ ngây thơ không hiểu gì của đối tượng nói chuyện, như vậy buôn chuyện càng có cảm giác thành tựu: "Long Quân của ban quản lý, anh ta đã từng lấy học vị tiến sĩ ở đại học thủ đô, nghe nói khi còn hoàng đế, anh ta còn làm tiên sinh dạy học ở Quốc Tử Giám."

Phù Ly chép miệng, thật không thể nhìn ra, Trang Khanh lại là một con rồng lai có học thức.

"Vậy cuộc thi công chức ở nhân gian..........."

"Cậu càng không thể nghĩ tới." Yêu quái đầu xanh nói, "Phải biết rằng thi vào đại học không hề dễ dàng, thi công chức là cuộc cạnh tranh giữa sinh viên với nhau, cậu cảm thấy chuyện thi công chức này có liên quan tới yêu quái chúng ta không?"

"Không có yêu quái nào từng làm công chức ở nhân giới sao?" Phù Ly bị cách nói này của yêu quái đầu xanh dọa sợ ngây người.

"Có."

"Ai?" Hai mắt Phù Ly phát sáng.

"Mấy trăm năm trước, Trang Khanh Long Quân ở ban quản lý đã từng làm Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, cũng coi như làm công chức rồi."

Phù Ly:............

Con rồng lai này quả thực có tiền đồ.

"Ân nhân." Sở Du chen từ đám người ra, trên mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình, "Thi cử vất vả rồi, em đã đặt cơm dinh dưỡng ở bên ngoài, anh nhất định phải nể mặt ăn một chút."

Nói xong, sợ Phù Ly từ chối, lôi kéo cậu chạy ra ngoài.

Yêu quái tóc xanh nhận ra thân phận của Sở Dư ngẩn ngơ đứng tại chỗ, rất lâu sau mới nôn ra một câu: "Ôi chao, đậu má!"

"Cmn thì ra là người có quan hệ."

Tác giả có lời muốn nói:

Yêu quái tóc xanh: Xã hội yêu giới hắc ám này QAQ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện