"Không đúng, hai anh mặc quần áo giống nhau, không phải là đồ đôi.........."

Mọi người nhìn về phía Từ Viện, Từ Viện lặng lẽ che miệng lại, cảm thấy bản thân mình hôm nay hơi nhiều lời, nhiều tới mức có chút đáng ghét.

"Cái gì?" Trong đầu Phù Ly còn đang tiếc sườn xào chua ngọt dần rời xa mình, không nghe rõ Từ Viện vừa nói gì. Cậu quay đầu nhìn Trang Khanh, Trang Khanh nhìn Từ Viện, dường như cũng không nghe rõ cô nói gì.

"Em nói ông chủ rất có phong cách ăn mặc, anh ấy nhất định có thể dẫn anh đi chọn được quần áo phù hợp." Từ Viện cúi đầu nhìn đồng hồ, nghiêm túc nói, "Ai da, dù sao bây giờ cũng sắp tới giờ tan làm rồi, anh Phù với lão đại nhanh một chút ra ngoài chọn quần áo đi thôi."

Phù Ly nhìn Trang Khanh.

Trang Khanh nghiêm túc nói: "Đang đi làm sao có thể về sớm, tới giờ tan làm cậu tới văn phòng tìm tôi." Nói xong, Trang Khanh quay đầu nhìn các nhân viên khác, "Làm việc chăm chỉ, không được bàn những chủ đề không liên quan."

"Vâng thưa lão đại!" Mọi người đồng loạt gật đầu.

Đợi Trang Khanh đi rồi, Trương Kha ngây ngẩn nói với Lâm Quy: "Anh Quy, anh nhéo em một cái xem."

Hiếm khi thấy yêu cầu chủ động như vậy, đương nhiên Lâm Quy không hề lưu tình véo mạnh một cái.

"Ái." Trương Kha mừng như điên chạy vào trong văn phòng cá nhân của mình, "Tôi đi gọi điện thoại cho tông môn!"

"Cậu ta bị sao thế?" Phù Ly khó hiểu nhìn Ngụy Thương, "Đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp vậy, có cần tôi đi hỗ trợ hay không?"

"Không có gì, sư huynh rất khỏe." Ngụy Thương vội vàng giải thích, "Chỉ là quá vui thôi, không có chuyện gì cả."

Bị người ta véo hít vào khí lạnh cũng có thể vui vẻ như vậy, sở thích của con người quả thật là không thể tưởng tượng được, vô cùng kỳ quặc.

Trên diễn đàn tu chân giới, tu chân giả cười nhạo phái Thanh Tiêu mơ mộng hão huyền kia, vẫn còn đang cãi nhau với đệ tử phái Thanh Tiêu trong bài post, cho dù đệ tử phái Thanh Tiêu nói gì, hắn đều nói một câu "Có bản lĩnh thì ngươi mời Trang Khanh Long Quân tới tham gia thọ yến của chưởng môn nhà các ngươi" để phản bác, làm cho đệ tử phái Thanh Tiêu suýt chút nữa dùng bùa định vị tìm địa chỉ của hắn, chiến đấu người thật với hắn luôn.

Nhưng mà mọi người đều biết, hành vi lợi dụng bùa định vị tìm đạo hữu trên diễn đàn là vi phạm quy định của tu chân giới, nếu như bị ban quản lý phát hiện, nhẹ thì phạt tiền là xong, nặng thì bị nhốt trong trận Tỏa Linh, sau này tìm công việc cũng có vết đen trong hồ sơ.

Tu chân giả ở các môn phái nhỏ khác vui vẻ xem kịch, ở tu chân giới phái Thanh Tiêu được cho là đại môn phái nằm trong top 10, vô số nhân tài luyện đan, luyện khí. Môn hạ không chỉ có yêu tu, còn có nhân tu, chỉ cần đi ra từ phái Thanh Tiêu, thắt lưng cũng thẳng lên vài phần, bây giờ nhìn thấy phái Thanh Tiêu bị bắt nạt, bọn họ không chỉ không có chút đồng tình nào, còn vô cùng hứng trí vây xem, còn có người hóng chuyện không chê việc lớn, cố ý châm ngòi thổi gió ở trong bài post.

Lúc này một đệ tử phái Thanh Tiêu đột nhiên nhảy ra, khiêu khích hỏi: Nói thử xem anh định ăn điện thoại gì?

Tu chân giả gây chuyện trả lời: Nếu như các người có thể thật sự mời Trang Khanh Long quân tới tham gia thọ yếu, đừng nói là ăn một cái điện thoại, ăn hai cái cũng được.

Đệ tử phái Thanh Tiêu: Được, lập bài post để thề, nếu như Trang Khanh Long Quân tham gia thọ yến, anh phải ăn Nhị Tinh 8 và điện thoại quả lê X (1).

Tu chân giả gây chuyện: Được thôi, nếu như Trang Khanh Long Quân không đi, yêu cầu của tôi cũng không cao, sau này nhìn thấy tôi gọi tôi một tiếng ông nội, cậu có dám cược hay không?

Quản lý diễn đàn tu chân: Cảnh cáo, diễn đàn nghiêm cấm hành vi cá cược, nếu như tái phạm, sẽ khóa ID, một năm không thể đăng nhập diễn đàn.

Tu chân giả gây chuyện: Quản lý đại thần cầu bỏ qua, tôi không dám nói linh tinh nữa đâu.

Đệ tử phái Thanh Tiêu: Nếu như hai bên chúng ta đã giao ước xong, vậy thì dễ rồi, anh cứ chờ đó đi.

Quần chúng tu chân giả ăn dưa thấy hai bên đều nói rất kiên quyết, còn thiếu điều phất cờ hò reo, đánh nhau đi, đánh nhau đi.

Ở thủ đô này, chỉ có tiền không đủ dùng chứ không có tiền không thể tiêu. Trang Khanh dẫn Phù Ly vào cửa hàng quần áo, chọn mấy bộ cho Phù Ly thử. Mặt của Phù Ly nhỏ nhưng dáng người lại cân xứng, là cái giá áo trời sinh, mặc thử bộ nào đi ra người bán hàng đều khen đẹp.

Phù Ly dường như có chút không quen đeo cà vạt, người bán hàng thắt cho cậu rồi, cậu thấy không thoải mái lại kéo xuống, cà vạt nhanh chóng bị cậu kéo cho lỏng lẻo. Người bán hàng muốn đi lên kéo giúp cho Phù Ly, nhưng đột nhiên Trang Khanh đang ngồi trên sô pha xem tạp chí đứng lên.

"Mặc tây trang đeo cà vạt mới có tinh thần hơn." Trang Khanh đi tới trước mặt Phù Ly, đưa tay chỉnh cổ áo sơ mi cho cậu, sau đó mới thắt cà vạt cẩn thận, lùi về sau một bước, khoanh tay trước ngực nói: "Thế này còn miễn cưỡng nhìn được."

"Nhưng mà thắt cái này không thoải mái." Phù Ly xoay xoay cổ, cổ là nơi mẫn cảm của một số yêu tu, có thứ gì thắt vào sẽ làm cậu cảm thấy không tự do.

"Cậu vừa mới mặc nên chưa quen thôi." Trang Khanh ấn lại cánh tay cậu vươn lên định kéo cà vạt, "Soi gương trước xem có hợp hay không."

Phù Ly đi tới trước gương nhìn một cái, cuối cùng mới hiểu tra chân lý người đẹp vì lụa. Ăn mặc như vậy, nhìn cũng có vài phần dáng vẻ tinh anh xã hội hơn. Đa số nhân sĩ tinh anh đều đọc rất nhiều sách, nhưng không thể hiện ra ngoài, cậu ăn mặc giống như tinh anh xã hội, người ta mới cho rằng cậu là người có trình độ văn hóa rất cao?

"Vậy những tinh anh xã hội đều thích ăn mặc thế này sao?" Phù Ly dựa vào gần Trang Khanh, nhỏ giọng hỏi.

Trang Khanh nháy mắt hiểu được Phù Ly đang nghĩ gì, anh gật đầu: "Đúng, bọn họ đều thích mặc như vậy."

"Vậy tôi nhịn một chút." Cậu nhìn xung quanh cửa hàng, "Không phải anh cũng muốn mua quần áo sao? Thích bộ nào, tôi tặng anh." Từ lần mà phú nhị đại kia đưa cho cậu một món tiền, Phù Ly liền cảm thấy mình sẽ không thiếu tiền tiêu nữa.

"Tặng tôi?"

"Đúng thế, anh đi chọn quần áo cùng tôi, tôi tặng quà cho anh." Phù Ly khó hiểu, "Còn chưa chọn xong sao?"

Trang Khanh nhìn chằm chằm cậu vài giây, xoay người bắt đầu chọn đồ trong cửa hàng, sau đó anh nhìn trái nhìn phải, nhìn sao cũng thấy bộ trên người Phù Ly là đẹp nhất. Cuối cùng chọn một bộ giống như Phù Ly, nhưng mà màu sắc khác.

Đợi Phù Ly vào trong phòng thay quần áo đi ra, anh lại thở dài, đưa thẻ ngân hàng của mình cho thu ngân.

Thời điểm thẻ quét qua máy quét, giống như quét qua trái tim Trang Khanh, có chút chua, có chút lạnh, còn có một loại cảm giác hoang đường không thể gọi tên.

Rõ ràng Phù Ly đã nói rằng cậu tặng quần áo, tại sao anh vừa quay đầu đã trả tiền cho cả hai bộ rồi?

Phù Ly đi ra mới biết Trang Khanh đã giúp cậu trả tiền cho hai bộ quần áo, cậu nghĩ ngợi: "Vậy tôi mời anh ăn cơm."

"Đi đâu?" Trang Khanh hỏi.

"Đi quán cơm Cú Đêm mà tối hôm trước chúng ta tới ấy, canh cay của quán ấy ăn rất ngon." Phù Ly còn có chút nhớ nhung hương vị kia.

Trang Khanh: ".........."

"Anh không thích?" Phù Ly thấy Trang Khanh không nói gì, "Vậy chúng ta đổi sang nơi khác."

Quần áo giá tiền năm chữ số đổi lấy một bát canh cay, thực sự quá lời rồi. Trang Khanh từ khi nào phải nếm qua thiệt thòi thế này, quả thực là trò cười của trời xanh.

"Không, rất ngon." Trang Khanh hận cái miệng mình không nghe sai khiến.

Qua bảy giờ tối, quán cơm Cú Đêm đã mở cửa, bắt đầu có thực khách lục tục tới quán cơm ăn cơm tối hay cơm khuya, trong quán cơm nho nhỏ rất ồn ào. Lần này khi Trang Khanh và Phù Ly tới, thực khách trong quán căn bản đều là con người, bởi vì tướng mạo xuất chúng của bọn họ làm cho thực khách nhìn thêm mấy lần, nhưng không dẫn tơi sự quan tâm quá lớn.

Phù Ly gọi hai phần canh cay lớn, còn đặc biệt gọi thêm hai phần cá viên.

"Hai anh đẹp trai lại tới rồi hả?" Ông chủ cười chào hai người, tay chân nhanh nhẹn đun canh, cá viên đầy suýt chút nữa rơi ra khỏi cái sọt vớt, nhìn ra được ông chủ vô cùng thành thật.

"Hình như hai người thích ăn tôm cá?" Ông chủ quán ăn đeo găng tay thu tiền, tháo găng tay ra rửa sạch tay, "Chỗ tôi có cá chiên, hai người có muốn ăn một phần không?"

"Muốn." Phù Ly không nghĩ ngợi gì cả gật đầu luôn.

Ông chủ mang một đĩa cá chiên lớn đặt trước mặt hai người: "Mời dùng."

Cá vừa mới chiên xong, màu vàng óng ánh, ăn vào miệng giòn mà không ngấy, hương vị tươi ngon của cá bị bao trong lớp da giòn giòn, khi vừa vào trong miệng mới hoàn toàn tỏa ra, có thể được xưng là tinh phẩm trong cá chiên.

Canh cay với cá viên được mang lên bàn, Phù Ly lại gọi hai lon trà lạnh, ông chủ do dự nói: "Hai vị, uống nhiều trà lạnh như vậy sẽ không ăn được nhiều đồ ăn nữa, hay là tôi rót cho hai người hai cốc trà, cũng có thể uống cho thơm miệng."

"Không sao, chúng tôi ăn được hết." Phù Ly cười tủm tỉm, "Hai người chúng tôi đều là dạ dày vương."

"Thì ra là thế." Ông chủ nhìn Trang Khanh ngồi đối diện Phù Ly, nhìn dáng vẻ của người đàn ông này rất nghiêm túc, nhìn thế nào cũng không giống như dạ dày vương.

Chẳng được bao lâu, ông chủ quay đầu lại nhìn trên bàn hai người mới phát hiện cá chiên đã bị ăn sạch rồi, cá viên cũng chỉ còn lại vài miếng, canh cay đã bị ăn hơn phân nửa, nhìn tốc độ gắp của hai người, dường như còn có thể ăn thêm không ít đồ nữa.

Thì ra thực sự là dạ dày vương, có vẻ như là anh đã lo lắng rồi.

Nhìn thấy Trang Khanh thích ăn cá chiên, Phù Ly lại gọi thêm một phần nữa, rồng chưa thành niên mà, ăn nhiều cũng là bình thường.

Ăn xong, khi hai người chuẩn bị ai về nhà ấy, Trang Khanh đột nhiên hỏi: "Ngày mai tới tham gia mừng thọ Triệu chưởng môn, cậu có thể tự thắt cà vạt không?"

Phù Ly lắc đầu.

"Thôi bỏ đi, tối nay cậu tới nhà tôi ngủ, này mai tôi dạy cậu thắt." Trang Khanh vẻ mặt ghét bỏ, "Lên xe."

Phù Ly sững sờ mấy giây, sau khi vào xe mới nói cảm ơn Trang Khanh: "Cảm ơn, anh thật sự là một con rồng nhiệt tình."

Hai mắt Trang Khanh nhìn thẳng phía trước, thản nhiên nói: "Tôi nên cảm ơn lời khen của cậu sao?"

"Không cần đâu." Phù Ly hào phóng nói, "Anh em một nhà, không cần phải xem trọng cái này."

Trang Khanh liếc mắt, ai anh em với cậu?

Buổi tối, Phù Ly nằm trên chiếc giường rộng, nhìn nóc nhà được khảm bảo thạch, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Tuy rằng cậu cậu không biết thắt cà vạt, nhưng cậu có thể biến ra mà. Tại sao phải vì thắt cà vạt mà phải tới ở nhà Trang Khanh qua đêm, hình như có chút không thích hợp?

Cậu trở mình, nhắm mắt lại nghĩ, chuyện ngu ngốc như vậy, nhất định không để cho Trang Khanh biết.

Dù sao, cậu cũng thực sự không biết thắt cà vạt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phù Ly và Trang Khanh mặc cùng một kiểu tây trang xuống xe, làm cho nhân viên từ lớn tới nhỏ còn có cả bảo vệ tôm, cua đều nhao nhao liếc nhìn, tại sao anh Phù lại đi cùng với lão đại, còn mặc cả đồ đôi?

Chưa từng nghe thấy hai người này có gì đó mà.

Mấy bức tranh yêu lễ tân đưa mắt nhìn hai người lên tầng, nhanh chóng tụm lại một góc. Bọn họ đều là những bức tranh của những danh sĩ nổi tiếng, trải qua bao nhiêu năm tháng, hấp thu sự sùng bái cùng yêu thích của con người mới có thể hóa hình. Cho nên cái gì mà đoạn tụ chi sủng, long dương chi hảo đều đã từng nghe qua, bây giờ nhìn thấy lão đại quanh năm mặt nghiêm túc lạnh lùng đột nhiên mặc đồ đôi với yêu quái khác, cũng đủ để cho bọn họ buôn chuyện cả nửa tháng.

"Tại sao tôi lại cảm thấy hôm nay mọi người có gì đó không thích hợp lắm." Phù Ly nhìn về đằng sau, "Không biết bị làm sao?"

Trang Khanh lạnh mặt nói: "Có lẽ là đều ngóng trông tới tiệc mừng thọ của Triệu chưởng môn, kích động tới nỗi không còn lòng dạ nào đi làm nữa."

Phù Ly đột nhiên hiểu ra: "Thì ra là thế."

Tác giả có lời muốn nói:

Bức tranh yêu: Không, không, không, chân tướng không phải như thế, xin hãy nghe chúng tôi giải thích.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1): Điện thoại quả lê kiểu iphone fake, thay vì quả táo cắn dở thì ta có quả lê:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện