"Thưa ông thần thú, gần đây trời luôn mưa, cho nên nhà chúng cháu phải chuyển tới trấn trên rồi." Đứa trẻ khẽ cười, cái gáy ướt sũng, tích từng giọt nước.

"Mẹ cháu nói, chúng cháu phải chuyển nhà rồi, không biết khi nào mới có thể trở về." Đứa trẻ dường như rất phiền não, cung kính lạy ba lạy về phía mặt sông, sau đó đặt mông ngồi xuống đống đá cuội.

"Ông có ngửi được mùi thơm của màn thầu và đùi gà không, vậy cháu bắt đầu ăn nhé." Đứa trẻ lấy màn thầu với đùi gà trong chiếc cốc tráng men, lẩm bẩm nói lời vô nghĩa, rất nhanh đã ăn sạch đùi gà chỉ còn lại xương.

Đứa nhóc này..........rất biết tiết kiệm.

Phù Ly nhìn thấy đứa trẻ nhỏ giống như khỉ da đen, ăn sạch sẽ tế phẩm, quay đầu nhìn lại Công Phúc, phát hiện vẻ mặt đối phương chẳng kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, dường như đã sớm quen với hành vi này của đứa trẻ, lẽ nào đứa trẻ thường xuyên tới đây tế bái.

"Bọn họ đều nói, cháu rơi vào trong sông nhưng không chết đuối là do cháu may mắn. Nhưng mà cháu biết, là ông đã cứu cháu." Cậu bé vươn đầu ra nhìn mặt nước, dường như làm thế này có thể nhìn thấy thần thú cứu mình cách màn nước sông thật sâu, "Ông thần thú ơi, ông thích ăn gì, có thể báo mộng cho cháu, cháu sẽ mang tới cho ông ngửi."

Phù Ly quay đầu nhìn Công Phúc, miệng thì nói muốn tiêu diệt trời đất, tại sao còn cứu đứa trẻ con rơi xuống nước?

"Ta chỉ không muốn thi thể con người làm bẩn thêm đáy sông thôi." Công Phúc thấy Phù Ly nhìn chằm chằm mình, có chút không vui, "Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Vậy chúng ta lại nói về chuyện báo thù đi." Phù Ly nhìn bốn phía xung quanh, "Sách vở của con người không ghi lại được đoạn lịch sử này, nhưng núi ở đây, cây ở đây còn có yêu tu ở đây vẫn còn ghi nhớ."

"Không phải ngươi tới ngăn cản ta báo thù sao?" Công Phúc thu ánh mắt đang nhìn đứa trẻ lại, "Con rồng bên người ngươi có lẽ là hợp với quốc vận, hắn ta sẽ để cho ta báo thù sao."

Trang Khanh nhìn Phù Ly, không nói gì.

"Nhưng kim quang công đức trên người ngươi lại có chút quen thuộc." Tuy rằng Công Phúc hóa thân từ oán khí của thụy thú, nhưng vẫn kế thừa ký ức của Công Phúc, cho nên hắn vừa là Công Phúc, vừa không phải, "Khi tên ngốc kia còn sống nhất định đã từng gặp ngươi."

Trang Khanh bình tĩnh nói: "Công Phúc đại nhân là một vị thần thú rất giỏi."

"Vậy ngươi có biết, vị thụy thú rất giỏi mà ngươi nói đến chết như thế nào không?" Công Phúc cười ha ha, "Hắn bệnh rồi, thân thể suy yếu biến thành hình người còn khó, kết quả còn muốn đi cứu con người bị nạn hồng thủy, những người này nhận được ân huệ của hắn, cũng thành tâm phụng dưỡng hắn cho tới chết. Nhưng sau khi hắn chết rồi, những con người này mới lộ ra sắc mặt tham lam, còn không chịu bỏ qua cả xương cốt của hắn."

Thấy Trang Khanh nhìn dòng nước chảy xiết, yết hầu giật giật, nhưng không có cách nào nói giúp lời tốt cho con người.

Vong ân phụ nghĩa, không có gì nghiêm trọng hơn điều này.

Đứa trẻ ngồi trên đá cuội đứng lên, vẫy vẫy tay về phía bờ sông: "Ông thần thú ơi, gặp ông sau nhé." Cậu bé xoay người đi hai bước, lòng bàn chân trượt một cái, ngã vào trong sông.

Trang Khanh và Phù Ly còn chưa kịp phản ứng, Công Phúc đã bay qua đó, chui xuống nước, kéo đứa trẻ kia ra từ trong nước. Thấy đứa trẻ hôn mê bất tỉnh, hắn căng thẳng dò xét hơi thở của cậu bé, xác định cậu bé không sao cả, hắn cởi sạch quần áo ướt sũng trên người cậu bé, biến ra một chiếc thảm lông thật dày, bao người cậu bé lại, đặt cậu bé lên một chỗ sạch sẽ rồi mới quay về.

Phù Ly yên lặng nghĩ, nhìn theo tình huống này, nguyện vọng diệt trời diệt đất của Công Phúc sợ rằng không thực hiện được rồi.

"Trong số tất cả những đứa con của rồng, tốc độ của ta là nhanh nhất." Công Phúc quay lại kết giới, xụ mặt giải thích một câu.

"Tôi hiểu." Phù Ly nghiêm trang gật đầu, "Ông có thể cứu đứa trẻ trước chúng tôi một bước, là vì tốc độ của ông nhanh."

Công Phúc:...........

Trang Khanh:..............

Không khí có một loại lúng túng khó nói nên lời.

"Cho ông cái này." Phù Ly nhìn trời, lấy chiếc ô Ngọc Cốt trong túi Càn Khôn ra, đưa tới trước mặt Công Phúc: "Tôi cùng ông đi tra đời sau của những con người vong ân phụ nghĩa đó."

Ngửi được mùi rồng trên chiếc ô, Công Phúc không nhận: "Ô làm bằng xương rồng?"

"Ông yên tâm đi, rồng này là rồng thoái hóa, không sánh được với người cha thần thú có thể trấn thủ bốn phương của ông." Phù Ly nhét ô vào trong tay hắn, "Toàn thân ông oán khí ngút trời, tôi sợ rằng ông còn chưa đi xa đã bị thiên lôi đánh tan."

"Đương nhiên, những con rồng bây giờ phần lớn chẳng có chút sức lực nào, tu vi thấp kém, so sánh với long tộc năm đó quả thực là kém xa." Công Phúc nhận lấy ô, "Nhưng con rồng bên người ngươi thực sự còn có chút đáng nhìn."

Trang Khanh mặt không cảm xúc hỏi: "Tôi có cần phải cảm ơn lời khen của ông không?"

"Nếu như những tiểu bối như các người hiểu được lễ phép thì cảm ơn cũng được." Công Phúc giẫm lên sương mù dày đặc, đi trên con đường lầy lội, quay đầu lại nhìn đứa trẻ nằm ở bên đường, hắn phất tay tạo một kết giới an toàn trên người đứa trẻ.

Nghe nói thế giới con người bây giờ đang lưu hành lừa bán trẻ con.

Dân chúng ở nơi đây sống dựa vào sông, nhưng vì địa phương tương đối bần hàn cho nên phần lớn thanh niên trai tráng đều đi ra ngoài làm công, chỉ để lại người già, phụ nữ và trẻ em làm nghề nông. Bởi vì chính phủ đã vội vàng di tản người dân ở đây đi, cho nên cả thôn hoang toàn vắng vẻ, nhà gạch mái ngói và nhà hai tầng được xây dựng ở xung quanh rất thưa thớt, nhìn có vẻ vô cùng điêu tàn.

Trong trí nhớ của Công Phúc, trong thôn này có rất nhiều người, người già canh cửi dệt lưới cá, phụ nữ gieo trồng nông nghiệp, đàn ông đánh cá trên sông đổi tiền, món quà đẹp nhất mà thiên nhiên ban tặng cho bọn họ chính là con sông đã bao phủ hắn một nghìn năm trăm năm.

Chỗ rách nát nhất trong thôn đó chính là ngôi miếu đổ nát đã không nhìn ra hình dạng ban đầu, không biết là được xây dựng từ năm nào, cũng không biết đã sửa qua mấy lần rồi. Khi đám người Phù Ly tới ngôi miếu này, phát hiện thềm đá của miếu đã bị phong hóa không ít, ngói che mưa đã rơi gần hết, mấy thanh gỗ mục lẻ loi đổ nghiêng vẹo, cỏ dại mọc thành bụi.

Phất tay dẹp cỏ dại trong miếu, Phù Ly nhìn đến một pho tượng đã bày bên trong phòng, không biết dùng loại vật liệu đá nào điêu khắc thành, miễn cưỡng còn có thể nhìn ra được tượng đá là một động vật có hơi giống thằn lằn.

Hình như là............chân thân của Công Phúc?

Công Phúc xấu như vậy sao?

"Ba người đằng trước, nơi đó nguy hiểm, đừng ở lại." Một người đàn ông trung niên xắn ống quần đứng cách đó không xa vẫy tay với bọn họ, "Mấy người từ nơi khác tới hả? Không biết nơi đây sắp có nước lũ sao, còn không mau đi?"

Trang Khanh đi tới trước mặt người đàn ông, lầy giấy tờ của mình ra: "Xin chào, tôi từ Kinh Đô tới đây kiểm tra một số thứ."

"Cậu tới điều tra chuyện của pho tượng đá?" Người đàn ông trung niên nhìn giấy tờ, nháy mắt hiểu ra Trang Khanh tới đây làm gì, "Tôi là trưởng thôn này, bởi vì có tài liệu quan trọng để lại văn phòng thôn nên mới quay lại một chuyến. Cậu muốn biết gì tôi có thể giải đáp cho cậu, nhưng mà nơi này nguy hiểm, chúng ta vừa đi vừa nói."

Trang Khanh nhìn Công Phúc, Công Phúc gật đầu.

"Cảm ơn." Trang Khanh nói cảm ơn với trưởng thôn.

"Khách khí làm gì, mọi người cũng làm việc vì nhân dân chúng tôi thôi." Trưởng thôn quay đầu nhìn Phù Ly và Công Phúc, nhếch miệng cười: "Nhân viên công tác mà thành phố lớn lựa chọn còn chọn diện mạo sao."

Trang Khanh sửng sốt, mới hiểu ra ý của trưởng thôn: "Không phải, chỉ là trùng hợp thôi."

"Vậy là do thủy thổ ở thành phố các cậu nuôi dưỡng người rồi." Trưởng thôn lại thở dài, "Đâu giống chỗ chúng tôi, nhiều thế hệ bần cùng, tìm được mấy người xinh đẹp cũng thật không dễ dàng."

"Trưởng thôn, ngôi miếu đổ nát kia thờ thứ gì vậy?" Phù Ly nhân cơ hội hỏi.

"Tôi cũng không rõ lắm, khi tôi còn nhỏ ngôi miếu kia đã đổ nát như vậy rồi, nghe nói năm đó vào thời kỳ bài trừ phong kiến dị đoan, có một số đứa nhỏ không hiểu chuyện, muốn phá bỏ ngôi miếu kia, ai biết được khi trở về liền sốt cao không ngừng, suýt chút nữa là mất mạng." Trưởng thôn quay đầu nhìn ngôi miếu đổ nát kia, "Từ đó trở đi, không có ai dám động vào nơi này nữa. Bà cốt trong thôn nói, trong ngôi miếu này thờ một vị thần, nếu như ai mạo phạm ông ấy thì sẽ bị báo ứng."

Trưởng thôn ý thức được mình nói hơi nhiều, vội nói dời đi: "Đương nhiên, tôi là cán bộ cơ sở, khẳng định sẽ không tin loại mê tín phong kiến này. Nhưng vẫn phải nghe theo ý kiến của quần chúng, dù sao trong thôn người ít đất rộng, giữ lại thì giữ lại, cũng không phải chuyện gì lớn."

Phù Ly:.............

Trưởng thôn, tính giác ngộ chính trị của ông rất cao.

"Tại sao lại khẳng định ngôi miếu kia cung phụng là thần?" Công Phúc cười nói, "Lỡ như không phải thì sao?"

"Cái này tôi cũng không rõ lắm." Trưởng thôn sửng sốt, "Đây đều là những lời mà thế hệ trước truyền lại, thật thật giả giả ai còn có thể làm rõ." Người trẻ tuổi bây giờ có tật xấu gì thế, không mưa không nắng còn che ô làm gì?

Công Phúc mặt nặng nề không nói gì.

"Nhưng chỗ chúng tôi thực sự có một truyền thuyết, có liên quan tới vị thần trong miếu kia." Trưởng thôn chà xát tay, "Các cậu có hứng thú hay không, tôi kể cho các cậu nghe nhé." Truyền thuyết này, trẻ con trong thôn đều nghe chán rồi, khó khăn lắm mới có người ngoài tìm tới để khoe khoang câu chuyện này, trưởng thôn vô cùng vui vẻ.

Thấy dáng vẻ nóng lòng muốn kể chuyện của ông, Trang Khanh gật đầu: "Ông kể đi."

"Nghe nói rất lâu về trước, trời đổ mưa lớn rất nhiều ngày, thôn ở gần chúng tôi đột nhiên xảy ra lũ lụt. Khi đó không giống như bây giờ, xảy ra chút chuyện nhỏ quốc gia sẽ cố gắng tìm biện pháp tới để cứu người. Khi đó trời cao hoàng đế ở xa, huyện lệnh địa phương ngồi không ăn bám, làm sao quản sống chết của nhân dân. Sau khi mấy thôn làng bị chìm ngập trong nước, dân chúng ngày ngày kêu trời kêu đất, nào biết có một con thần long đột nhiên giáng từ trên trời xuống, cứu tất cả dân chúng lên đỉnh núi, còn cho bọn họ rất nhiều lương thực. Có lẽ là thần long cứu quá nhiều người cho nên hao phí thể lực, không được bao lâu thì bệnh chết, dân chúng xung quanh vì tưởng niệm ngài ấy cho nên xây dựng một miếu thờ ở đây." Trưởng thôn nói, "Người già nói, chỉ cần con cháu chúng tôi đời sau ngày ngày tế bái, thần long sẽ sống lại, trở về biển lớn."

Công Phúc cười giễu cợt một tiếng.

Trưởng thôn cho rằng hắn đang cười loại tư tưởng ngu muội này, có chút ngại ngùng nói: "Nhưng mà đều chỉ là truyền thuyết, đương nhiên không phải sự thật, nhiều năm như thế qua đi, trừ một số người già và trẻ con, đâu còn ai tới tế bái nữa."

"Không phải con người đều như thế sao, dễ quên lại dễ thay đổi." Công Phúc nhìn về phía ngọn núi đằng xa, nơi đó chính là nơi sau khí "hắn" cứu những con người kia, thu xếp cho bọn họ ở.

"Hả?" Trưởng thôn khó hiểu nhìn Công Phúc, người thành phố bây giờ thực sự thú vị, ghét bỏ cả con người.

Phù Ly trừng Công Phúc một cái, truyền âm cho hắn: "Công phúc đại nhân, lát nữa dọa hồn ma này chạy mất, chúng ta sẽ không thể hỏi thêm được tin tức gì có giá trị nữa."

Công Phúc hừ một tiếng, không nói gì.

Bốn người đi tới quốc lộ, trưởng thôn thấy phía trước có một chiếc xe máy đổ, vội vàng chạy tới: "Có người bị tai nạn rồi!"

Trang Khanh, Phù Ly đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong ánh mắt nhìn trưởng thôn có mấy phần thương hại.

Trưởng thôn chạy tới bên cạnh chiếc xe máy, trong lòng có hơi hơi kỳ quái, đây không phải là xe máy của ông sao, ai lại đâm xe máy của ông vỡ thành thế này?

Nhưng sau khi ông nhìn thấy người toàn thây đầy máu nằm trên mặt đất, ông ngây ngẩn.

Đây không phải là.............bản thân ông sao?

Ông sững sờ nhìn thi thể, lại quay đầu nhìn đám người Phù Ly, dường như đang tìm kiếm đáp án. Ông há miệng, nửa ngày mới không dám tin: "Tôi, tôi chết rồi sao?"

Ông không vợ không con, chết cũng không mấy đau đớn, cũng không phải chuyện gì lớn. Lần này ông quay lại lấy tư liệu mức sống tối thiểu của người dân, những người sống qua ngày tháng không tốt, còn phải đợi tiền này để mua gạo đổ vào nồi, nếu như ông chết rồi, sợ rằng chuyện này lại phải kéo dài thêm.

Còn con đường này cũng nên sửa sang lại rồi, trời vừa mưa đã lầy lội trơn ướt, dễ xảy ra sự cố giao thông, ông là một ví dụ rất rõ ràng.

"Đúng, ngươi chết rồi." Công Phúc chẳng hề khách khí, "Ngươi có bị ngốc hay không, ngay cả bản thân mình còn sống hay đã chết còn không biết?"

"Ha ha." Trưởng thôn bị châm biếm như vậy cũng không tức giận, cong mày nở nụ cười. Làm công tác cở sở, có đôi khi sẽ bị dân chúng chỉ vào mũi mắng, có đôi khi sẽ gặp được người khóc lóc lăn lộn ăn vạ, lại còn đòi nói chuyện văn minh. Cho nên vài năm công tác trên cương vị này, tính tình ông cũng dần dần bị mài cho tốt.

"Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào?" Trưởng thôn có chút rầu rĩ, "Người chết rồi, phải đi tới nơi nào?"

"Sẽ có Âm Sai tới dẫn ông đi Minh Giới." Phù Ly lấy điện thoại ra gọi cảnh sát, vì sợ làm cho cảnh sát nghi ngờ, còn gọi cả điện thoại cấp cứu.

"Ồ." Trưởng thôn ngồi xuống bên cạnh đường quốc lộ, "Vậy các cậu nhanh đi đi, tôi sẽ ngồi đây đợi Âm Sai. Tôi là ma rồi không sợ lũ lụt nữa, không làm lỡ các cậu nữa."

"Ai nói với ngươi chúng ta là người?" Công Phúc trào phúng, "Con người sao có thể nhìn thấy ma?"

Trưởng thôn bị dọa nhảy dựng từ dưới đất lên: "Vậy mấy người là thứ gì?"

"Ta là.........."

Phù Ly vươn tay bịt miệng Công Phúc lại: "Ông ấy chỉ nói đùa thôi, ba người chúng tôi từng học qua một chút thuật pháp với cao nhân, cho nên mới có thể nhìn được ông."

"Thì ra mọi người là đại sư." Trưởng thôn hoài nghi nhìn về phía Trang Khanh, "Ban nãy cậu đưa giấy tờ giả cho tôi phải không, các cậu tới thôn chúng tôi làm gì, muốn trộm tượng thần sao?"

Trang Khanh nhíu mày: "Trộm một khối đá làm gì, lấy làm ghế ngồi hả?"

Trưởng thôn: ".................."

Có vẻ đúng.

Công Phúc trừng mắt nhìn Trang Khanh, Trang Khanh chẳng có động tĩnh gì cả, cúi đầy lấy ra một mảnh khăn tay, kéo ngón tay Phù Ly lau lau: "Trên tay cậu dính bùn."

"Hả?" Phù Ly cười híp mắt nói: "Cảm ơn nhé."

"Không cần khách khí." Trang Khanh liếc nhìn Công Phúc, nói với Phù Ly, "Điều tra cây cối về chuyện xảy ra một nghìn năm trước gần như là không có khả năng, bởi vì ở đây không có cây sống lâu như thế, những ngọn núi này nhìn cũng rất bình thường, không hình thành sơn linh."

"Vậy phải làm sao?"

Nghe được tiếng chuông truyền tới từ đằng xa, Trang Khanh nói: "Người rõ ràng về quỹ đạo phát triển sống và chết của người dân nơi này nhất chính là Âm Sai của Minh Phủ."

"Phù Ly đạo quân, Bộ trưởng Trang, tại sao hai người lại ở đây?" Lịch Tư nhìn thấy Phù Ly và Trang Khanh cũng cảm thấy có chút bất ngờ.

"Chúng tôi có chuyện muốn hỏi Âm Sai trưởng đại nhân, không biết đại nhân có thể giải đáp nghi ngờ hay không." Phù Ly hành lễ với Lịch Tư. Lịch Tư vội vàng tránh lễ này, cười nói: "Mời cậu nói."

"Không biết Minh Giới có thể ra được ghi chép sống chết của người dân ở đây một nghìn năm trăm năm trước không?" Phù Ly quay đầu nhìn lại Công Phúc, "Chuyện này rất quan trọng với chúng tôi, mong Âm Sai trưởng đại nhân có thể giúp đỡ."

"Một nghìn năm trăm năm trước?" Lịch Tư nghĩ ngợi, lấy điện thoại ra ngồi đối diện trưởng thôn nói: "Ông đợi một chút nhé."

"Ngài cứ tùy ý, ngài cứ tùy ý." Thôn trưởng ngồi xem náo nhiệt, đây chính là Âm Sai, ông sống cả đời cũng chưa từng nhìn thấy.

Ấn vào hệ thống công tác sinh tử, ấn đúng thời gian một nghìn năm trăm năm trước, sau đó chọn địa điểm, bên trong nhảy ra ngày sinh tháng đẻ của cư dân ở nơi đây, cuộc đời và nguyên nhân tử vong.

Đời người trong sổ ghi chép cũng chỉ ngắn ngủn vài chục chữ mà thôi.

"Một nghìn năm trăm năm trước, có lẽ là năm 520 sau công nguyên, thôn dân ở nơi đây gần như đều bị thổ phỉ giết chết, số người chết lên tới hai trăm người." Lịch Tư nói, "Theo như quỹ đạo vốn có, đáng lẽ bọn họ không chế, nhưng dân chúng ở đây dường như đã dùng một loại cấm thuật nào đó, làm cho vận mệnh chịu ảnh hưởng. Cũng chính là bị trời phạt."

"Trời phạt....." Phù Ly kinh ngạc nói, "Nhiều người như thế, toàn bộ đều bị trời phạt?"

"Đúng thế." Lịch Tư tải ra bản ghi chép tư liệu sự kiện trời phạt năm đó, lắc đầu thở dài nói, "Sau khi những quỷ hồn này tới Minh Giới, bọn họ nói đã từng được thần long phù hộ, nhưng thần long lại vì bọn họ mà chết. Cũng không biết bọn họ nghe thấy thuật tà môn ở đâu, nói rằng chỉ cần chôn cất xương cốt thần long ở trong nước, sau đó xây dựng miếu thờ, hàng năm hương khói cung phụng, sẽ có một ngày thần long sống lại."

"Bọn họ..........muốn cứu thần long?" Phù Ly đột nhiên ngẩng đầu nhìn Công Phúc, nhưng Công Phúc lại cúi đầu, cậu không nhìn được rõ biểu tình trên mặt đối phương.

"Nếu như nơi này thực sự có thần long, thần long lại có thể vì cứu mấy người mà mệt chết, chỉ có thể nói rằng thần long này cũng sắp chết rồi." Lịch Tư thu điện thoại lại, "Thần long đã định sẵn phải chết, những con người này lại ý đồ làm cho hắn cải tử hồi sinh, điều này trái với thiên đạo, đương nhiên sẽ bị trời phạt."

"Nếu như là những người đó đang nói dối, bọn họ chỉ muốn giữ xương cốt thần long lại, trấn áp dòng nước sông, để tránh khỏi lũ lụt thì sao?" Phù Ly nói, "Như thế có bị trời phạt không?"

"Xương cốt của người đã chết, cho dù bị phế vật lợi dụng thì sao có thể bị trời phạt được chứ?" Lịch Tư lắc đầu nói, "Phù Ly đạo hữu tại sao lại có hứng thú với chuyện năm đó như vậy, lẽ nào chuyện này có quan hệ với nạn lụt sắp xảy ra?"

"Nơi đây còn sắp xảy ra nạn lụt sao?"

"Dựa theo ghi chép của sổ sinh tử, nơi đây phải xảy ra nạn lụt từ sớm rồi, còn có không ít người chết." Lịch Tư thở dài, "Kết quả tôi đợi ở đây một ngày, chỉ đợi được một người đi xe máy xui xẻo tự mình ngã chết."

Anh lại lấy di động ra nhìn hệ thống làm việc, cười một tiếng: "Xã hội hiện tại thay đổi thật nhanh, ghi chép trên sổ sinh tử đã được sửa lại, nơi đây sẽ không xảy ra nạn lụt nữa, vậy tôi phải tan làm đây." Dùng dây trói hồn trói hồn thể của trưởng thôn lại, Lịch Tư thoải mái tinh thần vì công việc giảm bớt, "Tôi mang ông ấy về rồi tan làm đây, tạm biệt các vị."

"Tạm biệt." Phù Ly nhìn theo bóng lưng vui vẻ của anh, nhất thời không biết nên nói gì.

Công Phúc nhìn ngọn núi ở đằng xa, giẫm chân một cái, bay về phía đó. Phù Ly và Trang Khanh nhìn thấy thế cũng đi theo.

Bởi vì mấy năm trước chính phủ còn thi hành chính sách bảo vệ rừng, cho nên trên đó cỏ cây tươi tốt, dường như không có một con đường nào lên núi cả, đương nhiên cũng không có quá nhiều dấu vết của con người.

Trên sườn núi có một hang đá, Công Phúc đứng ở cửa hang nhưng không vào trong.

Phù Ly lấy từ trong túi Càn Khôi ra ba viên dạ minh châu vô cùng lớn, đưa cho Công Phúc và Trang Khanh mỗi người một viên, nháy mắt, cửa hang núi sáng bừng lên.

Đi vào trong hang đá, Phù Ly nhìn thấy bức tranh điêu khắc đá đơn sơ gần như trìu tượng.

Sông dài, con người bị chìm trong nước, còn có cả thần thú từ trên trời giáng xuống.

Đây là một bức thư cảm ơn vượt qua cả nghìn năm.

Người dân ở đây, chờ mong thần long có thể thức tỉnh một lần nữa, trở về biển rộng, quay lại trời xanh.

Nhưng mà họ lại dùng phương thức ngu muội nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện