Lãnh Kiệt trở về Hoàng Long Đỉnh sau đó lên lầu, anh đẩy cửa phòng của Từ Di Giai sau đó đi vào. Thấy trong phòng tắm đang có người, anh liền biết cô ấy đang tắm, 5 năm qua hôm nào đi làm về cũng là lúc cô đang tắm, trong lòng anh lại cực kì hiểu rõ cô muốn làm cái gì, chỉ là cứ mặc cô làm vậy, mọi việc cũng không ảnh hướng gì đến anh.
Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa trong phòng, trên bàn đã có một chai rượu vang Romanee-Conti (Burgundy Pháp) năm 1945 đã đặt sẵn ở đó. Anh khẽ nhếch miệng, nhàn nhạt cười. Anh nâng chai rượu vang 558.000 Dolar này lên ngắm, chai rượu này là anh đã đấu giá để có được nó. Bỏ ra ngần nấy tiền để được một chai rượu vang năm 1945 thế này, đối với anh dĩ nhiên đáng tiền.
Chai rượu được anh khui ra sau đó rót vào ly, anh nâng niu nó như bảo vật của mình vậy, nhìn dòng rượu đỏ sóng sánh trong ly khiến anh có cảm giác cực kì hưng phấn. Bên ngoài sẽ không một ai biết được tổng giám đốc của Lãnh Thị lại là một người đàn ông có sự đam mê với rượu không hề nhỏ, anh có thể bằng lòng thử mọi loại rượu cho dù nó là loại không có tiếng tăm.
Từ Di Giai tắm xong quấn khăn tắm đi ra, cô ta khẽ khàng đi tới sau lưng Lãnh Kiệt, thấy anh đang nhâm nhi ly rượu vang, Từ Di Giai liền chồm lên định ôm cổ người đàn ông. Thế nhưng bất thình lình anh lại đứng dậy làm cô ta chở tay không kịp suýt thì lộn nhào xuống ghế sofa.
"Em tính giở trò gì thế?" Lãnh Kiệt híp mắt đứng nhìn người phụ nữ đang quấn khăn tắm đứng dựa vào ghế sofa.
Từ Di Giai đứng thẳng dậy, ngồi trên tay vịn ghế, nói: "Em đọc tin tức tối nay rồi, anh thực sự chia tay Kỳ Ái Linh?"
"Đã lên TV rồi thì còn là chuyện đùa được sao?" Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô ta rồi đi ra ban công, ánh mắt thuận theo suy nghĩ nhìn về phía căn biệt thự nhỏ bên cạnh.
"Em chỉ hỏi cho chắc mà thôi, Lãnh Kiệt, bao giờ anh mới nói chuyện chúng ta cho ba mẹ anh biết? Còn cả chị Lãnh Diệp Vân nữa!" Từ Di Giai khoanh tay trước ngực.
Trong câu nói của cô ta mười phần đều là mong đợi, cùng khát khao. Lãnh Kiệt cười cười không quay đầu lại, trên tay anh vẫn lắc lắc chiếc ly rượu vang: "Sao? Muốn làm Lãnh thiếu phu nhân đến thế cơ à?".
Nghe thế, Từ Di Giai cau mày đi đến sau lưng, ôm lấy anh: "Anh thừa biết em chỉ muốn cưới anh thôi mà, cái danh thiếu phu nhân gì đấy đâu phải là mong muốn của em."
Ly rượu trên tay Lãnh Kiệt được anh nhâm nhi cho đến khi hết thì thôi, ánh mắt anh vẫn nhìn căn biệt thự nhỏ ấy, Từ Di Giai nói gì anh cũng nghe không lọt tai.
Từ Di Giai ôm anh thật chặt, giống như nếu có chút nới lỏng vòng tay thì anh sẽ đi mất vậy. Từ Di Giai yêu Lãnh Kiệt đã nhiều năm, từ lúc cô ta còn nhỏ thường hay ra vào Lãnh Gia vì ba cô ta là tài xế ở đấy, tuy nhiên lại chưa bao giờ được gặp anh. Năm cô ta 10 tuổi, lần đầu được gặp Lãnh Kiệt. Khi nhìn thấy cậu thiếu niên ấy thì Từ Di Giai đã thầm yêu thích không thôi, luôn viện cớ để được đến Lãnh Gia gặp anh.
Thế nhưng Lãnh Kiệt lại chưa bao giờ thèm để ý đến cô ta, anh luôn đi học, lại thường xuyên ra nước ngoài, khoảng thời gian ấy, cô ta thường thấy Kỳ Ái Linh hay đi theo anh, nhưng chỉ trong vài tháng lại không thấy đâu, sau đó tầng suất Kỳ Ái Linh tới Lãnh Gia cũng ít dần rồi không tới nữa. Dĩ nhiên đó chính là niềm vui lớn nhất của cô ta, mỗi khi nhìn thấy Kỳ Ái Linh và Lãnh Kiệt gần nhau, Từ Di Giai chỉ muốn chạy tới kéo Kỳ Ái Linh ném đi chỗ khác, Lãnh Kiệt là của cô ta, bất kỳ ai cũng không được có ý định cướp anh ấy đi mất.
Năm Từ Di Giai 12 tuổi, lúc đó Lãnh Kiệt 13 tuổi, thì ba của Từ Di Giai mất trong lần chở Lãnh Kiệt đi mua bánh kem cho Lãnh Diệp Vân trong thành phố, sau đó bị tai nạn. Trước khi qua đời ông còn nhờ Lãnh Kiệt chiếu cố cho Từ Di Giai, chuyện này chỉ có ba người họ biết, vì lúc nhỏ mẹ cô ta đã bỏ nhà đi theo người khác nên chỉ còn mình cô ta mà thôi.
Sau đó Từ Di Giai vào ở nhờ trong biệt thự Lãnh Gia, cô ta lại càng có cớ để gần Lãnh Kiệt hơn, dĩ nhiên cô ta không được ở nhà chính mà ở nhà của người giúp việc. Đãi ngộ của Lãnh Gia với người giúp việc rất tốt cho nên chỗ ở của cô ta đương nhiên cũng rất tốt.
Khi Lãnh kiệt 20 tuổi, anh đã tốt nghiệp đại học bên Mỹ rồi sau đó ra ở riêng tại Hoàng Long Đỉnh, đồng thời cũng mang theo Từ Di Giai. Trong khoảng thời gian anh ở nước ngoài học tập, cô ta thường xuyên ở trong nước gọi điện thăm anh, ban đầu anh rất không thích những sau dần cũng không phản đối, anh đương nhiên biết cô ta thích mình, đồng thời Từ Di Giai lại là người luôn bên cạnh Lãnh Kiệt trong suốt những năm tháng thanh xuân ấy.
.......
Bên ngoài bình yên như thế nhưng tại biệt thự của Kỳ Gia lúc này lại như ong vỡ tổ, Kỳ Ái Linh nghe tin Lãnh Kiệt hủy hôn thì náo loạn lên trong biệt thự. Kỳ lão gia cùng phu nhân chỉ có một đứa con gái này làm sao lại để cô chịu uất ức như thế được. Huống chi bao nhiêu mối làm ăn của Kỳ Gia đều hợp tác với Lãnh Gia, hiện tại công ty cứ thế bị tin đồn này làm cho cổ phiếu cứ tụt dốc từ chiều tới giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.
"Con không biết gì hết, con không làm gì sai cả, tại sao anh ấy lại hủy hôn?" Kỳ Ái Linh nước mắt ngắn dài ngồi trên sofa.
"Con gái, có phải bên cạnh Lãnh Kiệt có ai khác khiến cậu ta thay đổi ý định hay không?" Kỳ phu nhân vuốt vuốt sống lưng Kỳ Ái Linh vài cái.
"Không có, anh ấy không phải loại người như thế." Cô ta nức nở nói.
Trong lòng Kỳ Ái Linh biết rõ Lãnh Kiệt thế nào, cô ta chỉ có thể nghĩ rằng Lãnh Kiệt bỏ cô ta vì có thể đã biết cô ta là người bỏ thuốc anh? Đêm qua anh ngủ với ai cô ta cũng không biết, tại sao loại sự tình này lại cứ thế rơi trúng đầu cô ta? Mới đầu là tập đoàn Kỳ Thị, sau này sẽ là gì? Sự nghiệp?
Càng nghĩ càng hoảng, Kỳ Ái Linh chạy lên phòng điên cuồng gọi điện cho Lãnh Kiệt nhưng không liên lạc được, cô ta hét lên một tiếng. Từng tiếng đập đồ cứ thế vang lên.
Kỳ lão gia nuốt không trôi cục tức này, ông ta gọi điện cho Lãnh Gia cũng không có hồi âm, liền trực tiếp kêu tài xế đến Hoàng Long Đỉnh.
.......
Bên ngoài Hoàng Long Đỉnh, Lâm Lâm nhấp nhổm kiễng chân, bảo vệ thờ ơ nhìn cô vài cái rồi cũng đi vào, dù sao không có thẻ thông hành cô cũng không vào được.
Cô sốt ruột mở điện thoại gọi cho Liêm Viên: "Cậu làm cái quái gì mà nãy giờ chưa ra hả?"
"Đợi chút, đợi chút, mình tắt bếp rồi ra liền".
Hoá ra là đang nấu ăn, Lâm Lâm đã dặn Liêm Viên chập tối ra ngoài khu đón cô, nếu không bảo vệ nơi đây không cho cô vào.
Đang đứng ngóng trông cô bạn của mình thì bỗng có một chiếc xe ôtô đi tới, theo bản năng cô đưa tay lên che mắt, hàng rào chắn bên cạnh cũng được bảo vệ cầm điều khiển tự động mở ra. Trong đầu Lâm Lâm lập tức nhảy số, cô lom khom rón rén đi ra phía bên kia chiếc xe, tránh ánh mắt bảo vệ, sau đó nhân cơ hội hàng rào mở ra thì cô liền chui tọt vào trong khu.
Bảo vệ nơi đây cũng phải có bằng cấp và kỹ năng nên dĩ nhiên đã trông thấy bóng lưng nhỏ kia, liền lập tức kêu lên: "Cô kia, ai cho cô vào hả, ra ngoài mau!".
Biết đã bị phát hiện đồng chí Lâm Lâm lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến là hăng say.
Chiếc xe Ferrari mới ra được một nửa xe thì tự nhiên dừng lại, cửa xe hạ xuống, bảo vệ thấy thế liền nói với người trong xe: "Anh Tô, anh cứ đi đi, chuyện cỏn con ấy mà, chúng tôi giải quyết được."
Tô Thành gác tay lên xe rồi nhìn gương chiếu hậu, thấy hai bảo vệ đang xách nách một cô gái đưa đến, cô gái không cao nhưng cũng không thấp, bị bảo vệ kéo đi thì hai chân liền lơ lửng, không chạm đất.
Không hiểu sao trông thấy vậy, anh liền bật cười.
"Cô gái này là ai vậy?"
"Chuyện là hôm qua cô Liêm trong khu không khỏe cho nên bị ngất tại chỗ này, còn cô gái kia là bạn cô Liêm tới để đón cô Liêm đi bệnh viện, nhưng mà hôm nay lại tới tiếp, cô ấy không có thẻ thông hành nên tôi không thể cho cô ấy vào!".
Tô Thành nghe vậy liền suy ngẫm. Hoá ra người đưa Liêm Viên vào viện là bạn của cô ấy, vậy chuyện của Lãnh Kiệt và Liêm Viên cô ấy có biết hay không?
Không biết thì tốt, chuyện này dù sao bớt một người biết càng tốt hơn, còn nếu đã biết thì phải để cô ấy ngậm miệng lại.
Lâm Lâm giãy loạn, bị bảo vệ thả xuống đất, làm cho mông cô đáp đất không thương tiếc, miệng nhỏ ai oán: "Mấy người tưởng tôi sợ mấy người? Cái khu chết tiệt gì vậy? Bảo vệ không thể nhẹ nhàng chút được hay sao? Hả?"
Chữ cuối dường như là hét lên, sau đó cô chật vật đứng dậy, trừng mắt nhìn ba người bảo vệ, gương mặt méo xệch. Tuy nhiên cô vẫn cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, quay lại thì thấy một gương mặt đẹp trai của Tô Thành.
Lâm Lâm lại lườm một cái: "Nhìn gì mà nhìn?"
Tô Thành cũng không chấp nhặt cô, khẽ cười cười sau đó nói: "Cô là bạn cô Liêm đúng không?"
Lâm Lâm cảnh giác: "Sao anh biết?".
Tô Thành đưa danh thiếp cho Lâm Lâm rồi nói: "Tôi hi vọng có thể hẹn được cô một hôm nào đó nếu cô rảnh, hãy gọi cho tôi trong thời gian gần nhất, có chuyện liên quan đến bạn cô!".
Nói rồi anh nhấn nút cửa xe đẩy lên sau đó lái xe đi mất.
Lâm Lâm đứng như trời trồng, cô cúi đầu nhìn danh thiếp trên tay, trên đó có ghi tên anh và chức vụ kèm số điện thoại. Cô trợn tròn mắt, m* kiếp, là trợ lý của Lãnh Kiệt, biết thế lúc đâu cô phải đem anh ta ra để chất vấn rồi.
Trong lòng phừng phừng lửa giận, đúng lúc này Liêm Viên liền đi tới cổng khu. Thấy Lâm Lâm đang dậm chân bình bịch với bảo vệ, ngày cả bảo vệ cũng phải đau đầu với cô ấy.
Liêm Viên kéo Lâm Lâm về nhà, Lâm Lâm lần đầu đến đây nên dạo quanh nhà một vòng, miệng há ra không ngậm lại được: "Biệt thự cỡ trung cũng to quá đấy, cậu hi sinh vì Kỳ Ái Linh vậy cũng không uổng công".
"Ngồi xuống ăn cơm đi."
Cô cùng Lâm Lâm ăn cơm sau đó Lâm Lâm đi rửa bát, còn cô tranh thủ dọn nhà một chút, bỏ quần áo vào máy giặt rồi cùng Lâm Lâm ngồi ăn hoa quả, xem tivi. Bên cạnh cô, Lâm Lâm cứ không ngừng nói về căn nhà này, mà Liêm Viên thì đầu óc đã bay tận nơi nào rồi.
"Tiểu Viên, hôm nay mình gặp trợ lý của Lãnh Kiệt đấy."
Tay đang cầm miếng dưa gang của Liêm Viên khựng lại: "Gặp ở đâu?"
"Cổng khu, anh ta nói muốn hẹn gặp mình để nói về cậu."
"Chắc anh Tô sợ cậu nói ra chuyện của mình và Lãnh tổng cho người khác biết."
Lâm Lâm gật gật đầu, sau đó cầm remote chuyển kênh, thế nhưng kênh nào cũng có tin tức về Lãnh Kiệt và Kỳ Ái Linh đã hủy hôn, sau đó còn tin tức về cổ phiếu của Kỳ Thị thị tụt mạnh, không có dấu hiệu ngừng lại, mấy phiên đấu giá bất động sản cũng xảy ra vấn đề về chất lượng đất đai không thể xây dựng được. Mà trước đó không lâu Kỳ Thị lại ra sức bỏ tiền để đấu giá những mảnh đất đó. Bao gồm có 2 phiên đấu giá, một mảnh đất tại thành phố A và một mảnh đất của thành phố Lâm Thành.
Tất cả đều bị vẫn đề về đất, phía trên bề mặt đất thì trông rất tốt, thế nhưng khi đào sâu xuống thì toàn là đá tảng cứng không thể khoan hay đục, hai mảnh đất này đến trồng cây cũng khó mà sống chứ nói gì xây nhà, chắc chắn là không thể trụ được móng.
Nghe tin tức xong Lâm Lâm cùng Liêm Viên quay qua nhìn nhau, có phải một lúc bao nhiêu chuyện ập đến nhà họ Kỳ là hơi lạ hay không?
"Lãnh Kiệt nhà cậu có âm mưu gì đúng không?" Lâm Lâm cắn miếng dưa nhồm nhoàm nói, vô cùng không thục nữ.
Mà Liêm Viên thì không khác Lâm Lâm là mấy, miệng cô cũng đầy dưa chưa kịp nuốt, nghe Lâm Lâm nói đến từ "Nhà cậu" liền cãi lại: "Cậu mà nói thêm một lần nữa thì mình đá cậu về đấy, có tin không?"
Lâm Lâm nghe vậy liền ngoan ngoãn nhai miếng dưa, Liêm Viên dựa lưng vào ghế, chính cô cũng thấy lạ, dường như mọi chuyện không phải vô tình ập tới mà là có một bàn tay nào đó đã xắp xếp từ trước. Mà bàn tay đó là ai thì nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đoán ra được.
Chỉ là sao Lãnh Kiệt lại phải làm như vậy?
Trước cổng khu lúc này, Kỳ lão gia ngồi trong xe của Kỳ Gia, thì bị bảo vệ chặn lại, tài xế xuất thẻ thông hành nhưng bảo vệ không cho vào: "Thưa ngài, cả khu đều có lệnh cấm người của Kỳ Gia ra vào cho nên tôi không thể cho ngài vào được."
"Hỗn xược, ai cho các người cái quyền đó? Đã cấp thẻ thông hành rồi mà không được vào?" Tài xế nhà họ Kỳ tức giận trừng mắt.
"Đây là lệnh của Lãnh Gia, ngài cũng biết cả khu này xung quanh đều có vệ sĩ của Lãnh Gia, hơn nữa còn có tay bắn tỉa đang nấp ở nơi nào đó mà người ta không biết được, nếu chúng tôi làm trái lệnh, chúng tôi có thể bị bắn bất cứ lúc nào, mời ngài rời đi cho."
Bảo vệ lạnh lùng nói mấy câu, nhất quyết không cho Kỳ Gia vào, Kỳ lão gia tức đến run người, tay nắm chặt lấy ra lệnh cho tài xế quay về.
Ông ta không thể ngờ được Lãnh Kiệt có thể tuyệt tình, trở mặt nhanh như vậy, thậm chí không có thông báo trước với Kỳ Gia mà đã tự ý hành động, chặn mọi đường lui của họ. Uổng công ông ta xem Lãnh Kiệt là con rể của mình mà đối đãi thật tốt, có mấy hợp đồng tốt liền cứ thể dâng lên cho Lãnh Thị, mà ông ta lại không nghĩ tới Lãnh Thị không thèm để mắt tới mấy hợp đồng đối tác ấy, ngược lại còn cho người mua chuộc mấy công ty bất động sản lớn để bẫy ông ta.
Trong đầu Kỳ lão gia bây giờ chỉ nghĩ ra một lý do là có khi nào Lãnh Gia đã biết được năm xưa ông ta âm thầm phản bội Lãnh Thị rồi rời khỏi để trốn tội, tự lập nghiệp hay không? Cho nên Lãnh Kiệt mới trả thù ông ta như thế? Còn lôi con gái ông ta vào cuộc?
.......
Hoàng Long Đỉnh.
Lãnh Kiệt bỏ lại Từ Di Giai trở về phòng mình, anh gọi cho Tô Thành sắp xếp một số chuyện sau đó vào phòng tắm, một lúc sau đi ra với áo choàng tắm và khăn lau tóc còn trên đầu, lúc này anh đã bớt đi một chút lạnh lùng của bản thân. Bước ra ban công hóng gió, thực chất là ánh mắt lại nhìn về phía căn biệt thự nhỏ bên cạnh.
Căn phòng tầng hai ấy đã sáng đèn, anh có thể thấy được bóng dáng của một cô gái búi tóc về sau đầu in trên cửa ban công đang mở, Liêm Viên đang đứng bấm điện thoại. Cô không biết rằng có một ánh mắt đang dõi theo bóng dáng của mình cho đến khi cô đi khuất vào trong anh mới thu tầm mắt lại.
Lãnh Kiệt khẽ thở dài, anh chưa bao giờ cảm thấy tim mình nóng lên một cách lạ thường như vậy, kể cả có là phải đàm phán với đối tác khó nhằn, anh cũng giải quyết được, chỉ có Liêm Viên là khiến anh không biết phải giải quyết thế nào. Có lẽ cô là...đối tác khó giải quyết nhất của anh? Anh xem cô là đối tác? Nhưng anh và cô không là mối quan hệ gì để có thể nói là đối tác được.
Vậy thì anh và cô là mối quan hệ gì? Nếu là trước đây anh sẽ không do dự mà nói là mối quan hệ không quen biết, nhưng gần đây xảy ra bao nhiêu chuyện, hơn thế chuyện tối qua anh không thể nói quên là quên.
Thực ra lúc này, anh cũng không biết.
.........
Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa trong phòng, trên bàn đã có một chai rượu vang Romanee-Conti (Burgundy Pháp) năm 1945 đã đặt sẵn ở đó. Anh khẽ nhếch miệng, nhàn nhạt cười. Anh nâng chai rượu vang 558.000 Dolar này lên ngắm, chai rượu này là anh đã đấu giá để có được nó. Bỏ ra ngần nấy tiền để được một chai rượu vang năm 1945 thế này, đối với anh dĩ nhiên đáng tiền.
Chai rượu được anh khui ra sau đó rót vào ly, anh nâng niu nó như bảo vật của mình vậy, nhìn dòng rượu đỏ sóng sánh trong ly khiến anh có cảm giác cực kì hưng phấn. Bên ngoài sẽ không một ai biết được tổng giám đốc của Lãnh Thị lại là một người đàn ông có sự đam mê với rượu không hề nhỏ, anh có thể bằng lòng thử mọi loại rượu cho dù nó là loại không có tiếng tăm.
Từ Di Giai tắm xong quấn khăn tắm đi ra, cô ta khẽ khàng đi tới sau lưng Lãnh Kiệt, thấy anh đang nhâm nhi ly rượu vang, Từ Di Giai liền chồm lên định ôm cổ người đàn ông. Thế nhưng bất thình lình anh lại đứng dậy làm cô ta chở tay không kịp suýt thì lộn nhào xuống ghế sofa.
"Em tính giở trò gì thế?" Lãnh Kiệt híp mắt đứng nhìn người phụ nữ đang quấn khăn tắm đứng dựa vào ghế sofa.
Từ Di Giai đứng thẳng dậy, ngồi trên tay vịn ghế, nói: "Em đọc tin tức tối nay rồi, anh thực sự chia tay Kỳ Ái Linh?"
"Đã lên TV rồi thì còn là chuyện đùa được sao?" Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô ta rồi đi ra ban công, ánh mắt thuận theo suy nghĩ nhìn về phía căn biệt thự nhỏ bên cạnh.
"Em chỉ hỏi cho chắc mà thôi, Lãnh Kiệt, bao giờ anh mới nói chuyện chúng ta cho ba mẹ anh biết? Còn cả chị Lãnh Diệp Vân nữa!" Từ Di Giai khoanh tay trước ngực.
Trong câu nói của cô ta mười phần đều là mong đợi, cùng khát khao. Lãnh Kiệt cười cười không quay đầu lại, trên tay anh vẫn lắc lắc chiếc ly rượu vang: "Sao? Muốn làm Lãnh thiếu phu nhân đến thế cơ à?".
Nghe thế, Từ Di Giai cau mày đi đến sau lưng, ôm lấy anh: "Anh thừa biết em chỉ muốn cưới anh thôi mà, cái danh thiếu phu nhân gì đấy đâu phải là mong muốn của em."
Ly rượu trên tay Lãnh Kiệt được anh nhâm nhi cho đến khi hết thì thôi, ánh mắt anh vẫn nhìn căn biệt thự nhỏ ấy, Từ Di Giai nói gì anh cũng nghe không lọt tai.
Từ Di Giai ôm anh thật chặt, giống như nếu có chút nới lỏng vòng tay thì anh sẽ đi mất vậy. Từ Di Giai yêu Lãnh Kiệt đã nhiều năm, từ lúc cô ta còn nhỏ thường hay ra vào Lãnh Gia vì ba cô ta là tài xế ở đấy, tuy nhiên lại chưa bao giờ được gặp anh. Năm cô ta 10 tuổi, lần đầu được gặp Lãnh Kiệt. Khi nhìn thấy cậu thiếu niên ấy thì Từ Di Giai đã thầm yêu thích không thôi, luôn viện cớ để được đến Lãnh Gia gặp anh.
Thế nhưng Lãnh Kiệt lại chưa bao giờ thèm để ý đến cô ta, anh luôn đi học, lại thường xuyên ra nước ngoài, khoảng thời gian ấy, cô ta thường thấy Kỳ Ái Linh hay đi theo anh, nhưng chỉ trong vài tháng lại không thấy đâu, sau đó tầng suất Kỳ Ái Linh tới Lãnh Gia cũng ít dần rồi không tới nữa. Dĩ nhiên đó chính là niềm vui lớn nhất của cô ta, mỗi khi nhìn thấy Kỳ Ái Linh và Lãnh Kiệt gần nhau, Từ Di Giai chỉ muốn chạy tới kéo Kỳ Ái Linh ném đi chỗ khác, Lãnh Kiệt là của cô ta, bất kỳ ai cũng không được có ý định cướp anh ấy đi mất.
Năm Từ Di Giai 12 tuổi, lúc đó Lãnh Kiệt 13 tuổi, thì ba của Từ Di Giai mất trong lần chở Lãnh Kiệt đi mua bánh kem cho Lãnh Diệp Vân trong thành phố, sau đó bị tai nạn. Trước khi qua đời ông còn nhờ Lãnh Kiệt chiếu cố cho Từ Di Giai, chuyện này chỉ có ba người họ biết, vì lúc nhỏ mẹ cô ta đã bỏ nhà đi theo người khác nên chỉ còn mình cô ta mà thôi.
Sau đó Từ Di Giai vào ở nhờ trong biệt thự Lãnh Gia, cô ta lại càng có cớ để gần Lãnh Kiệt hơn, dĩ nhiên cô ta không được ở nhà chính mà ở nhà của người giúp việc. Đãi ngộ của Lãnh Gia với người giúp việc rất tốt cho nên chỗ ở của cô ta đương nhiên cũng rất tốt.
Khi Lãnh kiệt 20 tuổi, anh đã tốt nghiệp đại học bên Mỹ rồi sau đó ra ở riêng tại Hoàng Long Đỉnh, đồng thời cũng mang theo Từ Di Giai. Trong khoảng thời gian anh ở nước ngoài học tập, cô ta thường xuyên ở trong nước gọi điện thăm anh, ban đầu anh rất không thích những sau dần cũng không phản đối, anh đương nhiên biết cô ta thích mình, đồng thời Từ Di Giai lại là người luôn bên cạnh Lãnh Kiệt trong suốt những năm tháng thanh xuân ấy.
.......
Bên ngoài bình yên như thế nhưng tại biệt thự của Kỳ Gia lúc này lại như ong vỡ tổ, Kỳ Ái Linh nghe tin Lãnh Kiệt hủy hôn thì náo loạn lên trong biệt thự. Kỳ lão gia cùng phu nhân chỉ có một đứa con gái này làm sao lại để cô chịu uất ức như thế được. Huống chi bao nhiêu mối làm ăn của Kỳ Gia đều hợp tác với Lãnh Gia, hiện tại công ty cứ thế bị tin đồn này làm cho cổ phiếu cứ tụt dốc từ chiều tới giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.
"Con không biết gì hết, con không làm gì sai cả, tại sao anh ấy lại hủy hôn?" Kỳ Ái Linh nước mắt ngắn dài ngồi trên sofa.
"Con gái, có phải bên cạnh Lãnh Kiệt có ai khác khiến cậu ta thay đổi ý định hay không?" Kỳ phu nhân vuốt vuốt sống lưng Kỳ Ái Linh vài cái.
"Không có, anh ấy không phải loại người như thế." Cô ta nức nở nói.
Trong lòng Kỳ Ái Linh biết rõ Lãnh Kiệt thế nào, cô ta chỉ có thể nghĩ rằng Lãnh Kiệt bỏ cô ta vì có thể đã biết cô ta là người bỏ thuốc anh? Đêm qua anh ngủ với ai cô ta cũng không biết, tại sao loại sự tình này lại cứ thế rơi trúng đầu cô ta? Mới đầu là tập đoàn Kỳ Thị, sau này sẽ là gì? Sự nghiệp?
Càng nghĩ càng hoảng, Kỳ Ái Linh chạy lên phòng điên cuồng gọi điện cho Lãnh Kiệt nhưng không liên lạc được, cô ta hét lên một tiếng. Từng tiếng đập đồ cứ thế vang lên.
Kỳ lão gia nuốt không trôi cục tức này, ông ta gọi điện cho Lãnh Gia cũng không có hồi âm, liền trực tiếp kêu tài xế đến Hoàng Long Đỉnh.
.......
Bên ngoài Hoàng Long Đỉnh, Lâm Lâm nhấp nhổm kiễng chân, bảo vệ thờ ơ nhìn cô vài cái rồi cũng đi vào, dù sao không có thẻ thông hành cô cũng không vào được.
Cô sốt ruột mở điện thoại gọi cho Liêm Viên: "Cậu làm cái quái gì mà nãy giờ chưa ra hả?"
"Đợi chút, đợi chút, mình tắt bếp rồi ra liền".
Hoá ra là đang nấu ăn, Lâm Lâm đã dặn Liêm Viên chập tối ra ngoài khu đón cô, nếu không bảo vệ nơi đây không cho cô vào.
Đang đứng ngóng trông cô bạn của mình thì bỗng có một chiếc xe ôtô đi tới, theo bản năng cô đưa tay lên che mắt, hàng rào chắn bên cạnh cũng được bảo vệ cầm điều khiển tự động mở ra. Trong đầu Lâm Lâm lập tức nhảy số, cô lom khom rón rén đi ra phía bên kia chiếc xe, tránh ánh mắt bảo vệ, sau đó nhân cơ hội hàng rào mở ra thì cô liền chui tọt vào trong khu.
Bảo vệ nơi đây cũng phải có bằng cấp và kỹ năng nên dĩ nhiên đã trông thấy bóng lưng nhỏ kia, liền lập tức kêu lên: "Cô kia, ai cho cô vào hả, ra ngoài mau!".
Biết đã bị phát hiện đồng chí Lâm Lâm lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến là hăng say.
Chiếc xe Ferrari mới ra được một nửa xe thì tự nhiên dừng lại, cửa xe hạ xuống, bảo vệ thấy thế liền nói với người trong xe: "Anh Tô, anh cứ đi đi, chuyện cỏn con ấy mà, chúng tôi giải quyết được."
Tô Thành gác tay lên xe rồi nhìn gương chiếu hậu, thấy hai bảo vệ đang xách nách một cô gái đưa đến, cô gái không cao nhưng cũng không thấp, bị bảo vệ kéo đi thì hai chân liền lơ lửng, không chạm đất.
Không hiểu sao trông thấy vậy, anh liền bật cười.
"Cô gái này là ai vậy?"
"Chuyện là hôm qua cô Liêm trong khu không khỏe cho nên bị ngất tại chỗ này, còn cô gái kia là bạn cô Liêm tới để đón cô Liêm đi bệnh viện, nhưng mà hôm nay lại tới tiếp, cô ấy không có thẻ thông hành nên tôi không thể cho cô ấy vào!".
Tô Thành nghe vậy liền suy ngẫm. Hoá ra người đưa Liêm Viên vào viện là bạn của cô ấy, vậy chuyện của Lãnh Kiệt và Liêm Viên cô ấy có biết hay không?
Không biết thì tốt, chuyện này dù sao bớt một người biết càng tốt hơn, còn nếu đã biết thì phải để cô ấy ngậm miệng lại.
Lâm Lâm giãy loạn, bị bảo vệ thả xuống đất, làm cho mông cô đáp đất không thương tiếc, miệng nhỏ ai oán: "Mấy người tưởng tôi sợ mấy người? Cái khu chết tiệt gì vậy? Bảo vệ không thể nhẹ nhàng chút được hay sao? Hả?"
Chữ cuối dường như là hét lên, sau đó cô chật vật đứng dậy, trừng mắt nhìn ba người bảo vệ, gương mặt méo xệch. Tuy nhiên cô vẫn cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, quay lại thì thấy một gương mặt đẹp trai của Tô Thành.
Lâm Lâm lại lườm một cái: "Nhìn gì mà nhìn?"
Tô Thành cũng không chấp nhặt cô, khẽ cười cười sau đó nói: "Cô là bạn cô Liêm đúng không?"
Lâm Lâm cảnh giác: "Sao anh biết?".
Tô Thành đưa danh thiếp cho Lâm Lâm rồi nói: "Tôi hi vọng có thể hẹn được cô một hôm nào đó nếu cô rảnh, hãy gọi cho tôi trong thời gian gần nhất, có chuyện liên quan đến bạn cô!".
Nói rồi anh nhấn nút cửa xe đẩy lên sau đó lái xe đi mất.
Lâm Lâm đứng như trời trồng, cô cúi đầu nhìn danh thiếp trên tay, trên đó có ghi tên anh và chức vụ kèm số điện thoại. Cô trợn tròn mắt, m* kiếp, là trợ lý của Lãnh Kiệt, biết thế lúc đâu cô phải đem anh ta ra để chất vấn rồi.
Trong lòng phừng phừng lửa giận, đúng lúc này Liêm Viên liền đi tới cổng khu. Thấy Lâm Lâm đang dậm chân bình bịch với bảo vệ, ngày cả bảo vệ cũng phải đau đầu với cô ấy.
Liêm Viên kéo Lâm Lâm về nhà, Lâm Lâm lần đầu đến đây nên dạo quanh nhà một vòng, miệng há ra không ngậm lại được: "Biệt thự cỡ trung cũng to quá đấy, cậu hi sinh vì Kỳ Ái Linh vậy cũng không uổng công".
"Ngồi xuống ăn cơm đi."
Cô cùng Lâm Lâm ăn cơm sau đó Lâm Lâm đi rửa bát, còn cô tranh thủ dọn nhà một chút, bỏ quần áo vào máy giặt rồi cùng Lâm Lâm ngồi ăn hoa quả, xem tivi. Bên cạnh cô, Lâm Lâm cứ không ngừng nói về căn nhà này, mà Liêm Viên thì đầu óc đã bay tận nơi nào rồi.
"Tiểu Viên, hôm nay mình gặp trợ lý của Lãnh Kiệt đấy."
Tay đang cầm miếng dưa gang của Liêm Viên khựng lại: "Gặp ở đâu?"
"Cổng khu, anh ta nói muốn hẹn gặp mình để nói về cậu."
"Chắc anh Tô sợ cậu nói ra chuyện của mình và Lãnh tổng cho người khác biết."
Lâm Lâm gật gật đầu, sau đó cầm remote chuyển kênh, thế nhưng kênh nào cũng có tin tức về Lãnh Kiệt và Kỳ Ái Linh đã hủy hôn, sau đó còn tin tức về cổ phiếu của Kỳ Thị thị tụt mạnh, không có dấu hiệu ngừng lại, mấy phiên đấu giá bất động sản cũng xảy ra vấn đề về chất lượng đất đai không thể xây dựng được. Mà trước đó không lâu Kỳ Thị lại ra sức bỏ tiền để đấu giá những mảnh đất đó. Bao gồm có 2 phiên đấu giá, một mảnh đất tại thành phố A và một mảnh đất của thành phố Lâm Thành.
Tất cả đều bị vẫn đề về đất, phía trên bề mặt đất thì trông rất tốt, thế nhưng khi đào sâu xuống thì toàn là đá tảng cứng không thể khoan hay đục, hai mảnh đất này đến trồng cây cũng khó mà sống chứ nói gì xây nhà, chắc chắn là không thể trụ được móng.
Nghe tin tức xong Lâm Lâm cùng Liêm Viên quay qua nhìn nhau, có phải một lúc bao nhiêu chuyện ập đến nhà họ Kỳ là hơi lạ hay không?
"Lãnh Kiệt nhà cậu có âm mưu gì đúng không?" Lâm Lâm cắn miếng dưa nhồm nhoàm nói, vô cùng không thục nữ.
Mà Liêm Viên thì không khác Lâm Lâm là mấy, miệng cô cũng đầy dưa chưa kịp nuốt, nghe Lâm Lâm nói đến từ "Nhà cậu" liền cãi lại: "Cậu mà nói thêm một lần nữa thì mình đá cậu về đấy, có tin không?"
Lâm Lâm nghe vậy liền ngoan ngoãn nhai miếng dưa, Liêm Viên dựa lưng vào ghế, chính cô cũng thấy lạ, dường như mọi chuyện không phải vô tình ập tới mà là có một bàn tay nào đó đã xắp xếp từ trước. Mà bàn tay đó là ai thì nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đoán ra được.
Chỉ là sao Lãnh Kiệt lại phải làm như vậy?
Trước cổng khu lúc này, Kỳ lão gia ngồi trong xe của Kỳ Gia, thì bị bảo vệ chặn lại, tài xế xuất thẻ thông hành nhưng bảo vệ không cho vào: "Thưa ngài, cả khu đều có lệnh cấm người của Kỳ Gia ra vào cho nên tôi không thể cho ngài vào được."
"Hỗn xược, ai cho các người cái quyền đó? Đã cấp thẻ thông hành rồi mà không được vào?" Tài xế nhà họ Kỳ tức giận trừng mắt.
"Đây là lệnh của Lãnh Gia, ngài cũng biết cả khu này xung quanh đều có vệ sĩ của Lãnh Gia, hơn nữa còn có tay bắn tỉa đang nấp ở nơi nào đó mà người ta không biết được, nếu chúng tôi làm trái lệnh, chúng tôi có thể bị bắn bất cứ lúc nào, mời ngài rời đi cho."
Bảo vệ lạnh lùng nói mấy câu, nhất quyết không cho Kỳ Gia vào, Kỳ lão gia tức đến run người, tay nắm chặt lấy ra lệnh cho tài xế quay về.
Ông ta không thể ngờ được Lãnh Kiệt có thể tuyệt tình, trở mặt nhanh như vậy, thậm chí không có thông báo trước với Kỳ Gia mà đã tự ý hành động, chặn mọi đường lui của họ. Uổng công ông ta xem Lãnh Kiệt là con rể của mình mà đối đãi thật tốt, có mấy hợp đồng tốt liền cứ thể dâng lên cho Lãnh Thị, mà ông ta lại không nghĩ tới Lãnh Thị không thèm để mắt tới mấy hợp đồng đối tác ấy, ngược lại còn cho người mua chuộc mấy công ty bất động sản lớn để bẫy ông ta.
Trong đầu Kỳ lão gia bây giờ chỉ nghĩ ra một lý do là có khi nào Lãnh Gia đã biết được năm xưa ông ta âm thầm phản bội Lãnh Thị rồi rời khỏi để trốn tội, tự lập nghiệp hay không? Cho nên Lãnh Kiệt mới trả thù ông ta như thế? Còn lôi con gái ông ta vào cuộc?
.......
Hoàng Long Đỉnh.
Lãnh Kiệt bỏ lại Từ Di Giai trở về phòng mình, anh gọi cho Tô Thành sắp xếp một số chuyện sau đó vào phòng tắm, một lúc sau đi ra với áo choàng tắm và khăn lau tóc còn trên đầu, lúc này anh đã bớt đi một chút lạnh lùng của bản thân. Bước ra ban công hóng gió, thực chất là ánh mắt lại nhìn về phía căn biệt thự nhỏ bên cạnh.
Căn phòng tầng hai ấy đã sáng đèn, anh có thể thấy được bóng dáng của một cô gái búi tóc về sau đầu in trên cửa ban công đang mở, Liêm Viên đang đứng bấm điện thoại. Cô không biết rằng có một ánh mắt đang dõi theo bóng dáng của mình cho đến khi cô đi khuất vào trong anh mới thu tầm mắt lại.
Lãnh Kiệt khẽ thở dài, anh chưa bao giờ cảm thấy tim mình nóng lên một cách lạ thường như vậy, kể cả có là phải đàm phán với đối tác khó nhằn, anh cũng giải quyết được, chỉ có Liêm Viên là khiến anh không biết phải giải quyết thế nào. Có lẽ cô là...đối tác khó giải quyết nhất của anh? Anh xem cô là đối tác? Nhưng anh và cô không là mối quan hệ gì để có thể nói là đối tác được.
Vậy thì anh và cô là mối quan hệ gì? Nếu là trước đây anh sẽ không do dự mà nói là mối quan hệ không quen biết, nhưng gần đây xảy ra bao nhiêu chuyện, hơn thế chuyện tối qua anh không thể nói quên là quên.
Thực ra lúc này, anh cũng không biết.
.........
Danh sách chương