Thẩm Trĩ Tử hoang mang.

Cậu ấy nghe thấy? Những gì cô nói hôm ấy cậu ấy đều nghe thấy được??

Thẩm Trĩ Tử chỉ tay về phía Cận Dư Sinh, lắp bắp: "Cậu... Màng nhĩ của cậu dài hơn so với người bình thường sao?"

Cận Dư Sinh trầm mặc một chút: "... Không phải."

Thật sự là do cô nói quá lớn, muốn không nghe cũng rất khó.

Thẩm Trĩ Tử cảm thấy thực sự rất xấu hổ nhưng cô nghĩ nghĩ, vẫn là ổn định lại tinh thần, thần thái cao ngạo mà gật đầu thừa nhận: "Tốt thôi, tớ đây liền miễn cưỡng nhận lấy."

Cận Dư Sinh: "..."

Trong mắt thể hiện rõ sự phấn khởi như vậy, một chút cũng không nhìn ra sự miễn cưỡng.

Thấy Cận Dư Sinh có vẻ không tin Thẩm Trĩ Tử rất không vui, cô nhấn mạnh: "Tớ đây là vì giữ gìn sự trong sạch cho cậu!"

Cận Dư Sinh: "..."

Thôi tùy cô thích nói sao thì nói đi.

Thẩm Trĩ Tử đem lồng cơm đặt lên bàn, kiềm chế sự vui sướng trong lòng, sau đó thật cẩn thận mở nắp lồng.

Lần đầu tiên nhận được bữa sáng do Cận Dư Sinh đưa, cô hận không thể nhảy lên mà hát một bài ca hào hùng, cảm giác thành tựu quá lớn.

Chiếc nắp vừa được mở ra, một làn khói trắng liền lượn lờ bay lên.

Thẩm Trĩ Tử hưng phấn chớp chớp mắt, đến khi thấy rõ đồ ăn bên trong liền trầm mặc một chút, trong lòng dâng lên một cỗ bi thương.

Sau một hồi trầm mặt cô mới nâng tay lên, yên lặng đem nắp lồng đậy lại.

Cận Dư Sinh có chút ngoài ý muốn: "Sao thế?"

Thẩm Trĩ Tử nhìn nhìn anh, muốn nói lại thôi: "Cận Dư Sinh, tuy rằng vào lúc vừa khai giảng tớ đã làm rất nhiều việc có lỗi với cậu nhưng tớ cũng đã đền bù lại rồi."

Cận Dư Sinh mờ mịt: "... Ừ."

"Ngày thường tớ đối xử với cậu cũng rất tốt."

"... Ừ."

Cô ủy khuất mà chỉ trích anh: "Vậy cậu nói thật cho tớ biết, bữa sáng này có phải do nữ sinh khác tặng cậu, cậu không muốn ăn nên mới đưa cho tớ?"

Cận Dư Sinh: "..."

Cô từ đâu mà đưa ra kết luận này?

Thẩm Trĩ Tử thấy anh không nói lời nào liền mở nắp lồng ra, đúng lý hợp tình nói: "Tớ không tin bữa sáng ngày thường của cậu là như thế này."

Đây là lồng cơm hai tầng, tầng một là cháo nấm trắng vẫn còn nóng, tầng hai được chia làm ba ô nhỏ. Ba ô vuông chia ra đựng bánh ngọt để tráng miệng và rau quả, cơm nắm bằng gạo nếp được làm thành hình chú heo nhỏ rất đáng yêu, bên trên còn trang trí thêm nhiều loại thức ăn khác trông vô cùng bắt mắt.

Nhìn thế nào cũng thấy nồng đậm hương vị thiếu nữ...

Cô nhớ rõ trước kia mình từng chứng kiến cảnh nữ sinh thích một nam sinh, cô ấy đưa cơm cho nam sinh kia cũng là loại cơm được trang trí tinh tế, tỉ mẩn như thế này.

"Đẹp mắt như này, vừa nhìn liền biết bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức." Thẩm Trĩ Tử lải nhải, trong lời nói tràn ngập sự khó tin: "Chẳng lẽ ngày nào cậu cũng ăn loại cơm dành cho thiếu nữ này ư?"

Cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy...

Cận Dư Sinh đen mặt: "Không phải."

"Xem đi!" Quả nhiên là của người khác đưa!

"Nhưng cũng không khác lắm." Giống nhau là bữa sáng của anh bao giờ cũng rất được chú trọng, chỉ là không có trang trí bắt mắt như vậy.

Thẩm Trĩ Tử hơi giật mình, lập tức nín khóc mỉm cười: "Vậy đây là cậu làm riêng cho tớ sao?"

"Không phải." Cận Dư Sinh không chút nghĩ ngợi đáp: "Tớ mua ở bên ngoài."

Lớn như vậy nhưng anh chưa bao giờ tự mình xuống bếp. Với gia cảnh của mình anh không cần thiết phải tự nấu cơm.

"..."

Thẩm Trĩ Tử im lặng không nói.

"Vậy được rồi." Cô giãy giụa một chút sau đó lập tức quyết định chấp nhận: "Cảm ơn cậu, tớ mang đi đây."

Nói xong liền vẫy vẫy tay, ý bảo Thịnh Nhiễm cùng mình rời đi.

Tay đang cầm lồng cơm còn muốn đi đâu?

Cặp mày thanh tú của Cận Dư Sinh hơi chau lại: "Ở chỗ này ăn."

Thẩm Trĩ Tử thoáng ngừng lại, thật là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống mà.

Thật ra cô không định ăn chỗ cơm này.

Nếu Cận Dư Sinh chuẩn bị hai phần cơm, cô liền dùng một phần để ăn, phần còn lại đem về làm tiêu bản để ngắm.

Nhưng anh chỉ chuẩn bị một phần...

Vì thế vào giây tiếp theo Thẩm Trĩ Tử buột miệng thốt ra: "Cái này quá ít, tớ ăn không đủ no."

Cận Dư Sinh: "..."

Vừa dứt lời Thẩm Trĩ Tử liền hốt hoảng, thật muốn cho chính mình một bạt tai mà!

Cô vừa mới nói gì vậy!

Cô là thùng cơm sao!

Vì thế Thẩm Trĩ Tử nhanh chóng sửa lời: "Thật ra tớ muốn ăn thịt."

Hình như chưa ổn lắm, vừa có được đồ vật liền ghét bỏ nó mà đòi hỏi thứ khác, thật giống tên tra nam ngủ xong liền xách dép bỏ chạy.

"Không phải, không phải, ý tớ là tớ không muốn cướp bữa sáng của cậu..."

Cận Dư Sinh không nói lời nào.

"Đương... đương nhiên, tớ cũng không muốn cởi quần áo của cậu..."Thẩm Trĩ Tử lắp bắp: "Tớ... tớ không có thèm muốn thân thể của cậu!"

Càng bôi càng đen, Thẩm Trĩ Tử thấp thỏm bất an, bối rối đến nỗi không dám ngẩng đầu đối diện với anh.

Cận Dư Sinh nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

Sau một lúc lâu, thanh âm trầm thấp của anh vang lên: "Thẩm Trĩ Tử, mỗi ngày cậu đều suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?"

***

Thẩm Trĩ Tử, mỗi ngày cậu đều suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?

Xe buýt đi xuyên qua màn sương sớm, giẫm lên những chiếc bóng lay động của cây xanh ven đường, uốn lượn theo con đường quanh co.

Sau khi tiến vào vùng núi nhiệt độ liền giảm xuống, thời tiết rất đẹp, ánh sáng mặt trời bao phủ lên cả một đồi cây phong đỏ hồng.

Từ lúc lên xe đến giờ Thẩm Trĩ Tử vẫn ngồi yên một chỗ, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói kia của Cận Dư Sinh.

Mỗi ngày cậu đều suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?

Tớ mỗi ngày đều nghĩ về cậu nha!

Nhưng cô không nói được. Cận Dư Sinh có vẻ như không thích có một người luôn ước muốn cơ thể của anh.

Chỉ là nếu không có vẻ ngoài đẹp đẽ như vậy thì ai sẽ thích nội tâm lạnh lùng của anh chứ!

Bực bội nằm yên trong chốc lát Thẩm Trĩ Tử vẫn là không cam lòng. Vì thế cô liền bò dậy, dùng tư thế hổ rình mồi mà nhìn thẳng hàng phía trước.

Duy nhất một điều làm cô có chút ngoài ý muốn là Cận Dư Sinh thế nhưng cũng đi xem diễn.

Cái này dù sao cũng cho cô thêm chút niềm tin.

Mặc kệ Cận Dư Sinh vì cái gì mà tới đây Thẩm Trĩ Tử đều có thể tự lý giải là anh vì cô mà tới.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Trĩ Tử vỗ vỗ tên anh họ ngu ngốc của mình: "Anh nói xem làm thế nào mới có thể thành công theo đuổi một chàng trai có vẻ không quá thích những cô gái xinh đẹp?"

"Làm sao anh biết được, anh lại chưa từng theo đuổi ai." Thẩm Trạm đang cùng bạn học đánh bài, ngữ khí không chút để ý: "Hơn nữa anh cũng muốn nhắc nhở em một chút, tên kia khả năng không phải không thích những cô gái xinh đẹp mà chỉ là không thích em thôi, em mụ mị quá rồi, thanh tỉnh một chút."

Thẩm Trĩ Tử chớp chớp mắt, nhịn không liếc mắt nhìn hàng phía trước.

Hứa Thời Huyên mang theo đồ ăn vặt, vừa mới ăn xong một hộp thạch trái cây liền hỏi Cận Dư Sinh có muốn ăn không.

Chỉ là anh đến đầu cũng lười nâng, không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.

Biểu tình trên mặt Hứa Thời Huyên bắt đầu xấu đi.

Thẩm Trĩ Tử a một tiếng.

Không lẽ lần này lại khóc nữa sao?

Cô nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hứa Thời Huyên cũng thật là, đã bị cậu ấy đánh như thế rồi còn cố chấp gì nữa chứ."

Lời vừa ra khỏi miệng Thẩm Trĩ Tử liền cảm thấy không đúng.

Hình như cô cũng bị đánh, nhưng cô còn cố chấp hơn cả Hứa Thời Huyên...

"Thật ra phương pháp để thu phục đàn ông rất nhiều." Thẩm Trạm vừa cúi đầu xem bài trên tay vừa nói: "Chẳng hạn như... Em lại đây, anh nói cho em nghe."

Thẩm Trĩ Tử hơi nghiêng đầu, đưa lỗ tai qua.

Sau một hồi kiên nhẫn nghe Thẩm Trạm nói xong cô liền tỏ ra ghét bỏ: "Nghe qua không đáng tin tí nào."

Thẩm Trạm vẻ mặt vô tội: "Sao có thể! Em không tin vào tình sử phong phú của anh ư?"

"... Em tin tình sử của anh rất phong phú nhưng không tin anh sẽ thành tâm thành ý giúp em." Thẩm Trĩ Tử thẳng thắn: "Nếu thật sự ngã em sẽ ngã thành một người ngu ngốc luôn đó."

Thẩm Trạm thề son sắt: "Tên kia sẽ tiếp được em!"

Thẩm Trĩ Tử nhìn lên chỉ có thể thấy hình ảnh của Cận Dư Sinh phản chiếu trên tấm kính. Anh đang chau mày nhìn ra cửa sổ, môi mím thành một đường, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Cô yếu ớt nói: "... Em cảm thấy không được đâu."

"Thử một lần đi." Vừa nói Thẩm Trạm đứng lên, thân ảnh cao ráo chen chúc trong không gian nhỏ hẹp bước về phía tài xế xe.

"Đừng... Anh bình tĩnh một chút!" Thẩm Trĩ Tử vội vàng túm lấy hắn, nhưng Thẩm Trạm đi quá nhanh cô căn bản không bắt kịp.

Tài xế đang lái xe bỗng giẫm phanh một cách gấp gáp.

Tiếng kêu chói tai vang lên, Thẩm Trĩ Tử lảo đảo muốn ngã, được người ngồi sau bắt lại kịp thế nhưng theo quán tính cô vẫn lao đầu về phía trước.

Đầu ong một tiếng, lưng vì ma sát với thành ghế ở dãy bên trái mà hơi âm ỉ đau.

Cũng ngay lúc này cô nhìn thấy cơ thể Thẩm Trạm hơi lảo đảo, ngay sau đó liền nện đầu vào tấm kính trên cửa sổ tạo ra một tiếng phanh thật vang.

Thẩm Trĩ Tử: "..." Haha.

Số phận thật kỳ diệu.

Ý của Thẩm Trạm ban đầu là nhờ tài xế phanh lại vì Thẩm Trĩ Tử.

Giờ thì hay rồi... Thẩm Trĩ Tử chậm chạp lấy lại tinh thần, trong đầu lại nghĩ: ông trời tác hợp.

Cô đem tầm mắt nhìn về phía Cận Dư Sinh.

Anh mặc một chiếc áo khoác gió màu xanh nhạt, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, thế nhưng đối diện với cái nhìn chăm chú của anh lại khiến Thẩm Trĩ Tử cảm thấy áp lực vô cùng.

Cận Dư Sinh vẫn không nói gì. Thẩm Trĩ Tử nuốt nuốt nước miếng, thử thăm dò: "Cận Dư Sinh, lông mi của cậu không phải lông mi bình thường đúng không?"

"..."

"Thật dài." Ánh mặt trời chiều xuống tạo ra một vệt bóng thật dài trên vùng da phía dưới mắt Cận Dư Sinh. Cô ra vẻ ngạc nhiên, thử vươn tay: "Tớ có thể sờ sờ không?"

Vào lúc Thẩm Trĩ Tử sắp đụng tới thì lại bị Cận Dư Sinh nghiêng đầu né tránh.

Thẩm Trĩ Tử lập tức cảm thấy có chút ủy khuất.

Cô nhỏ giọng nói: "Tớ mạo hiểm bị quăng ngã như vậy, lấy hết can đảm để lại đây..."

Hầu kết Cận Dư Sinh giật giật, thanh âm phát ra rõ ràng mang theo sự tức giận: "Thẩm Trĩ Tử."

Cô chớp chớp mắt.

Anh trầm giọng: "Ngồi yên, đừng lộn xộn."

Lỡ đâu thật sự té ngã một lần nữa thì làm sao? Cô vốn đã chẳng thông minh...

Thẩm Trĩ Tử ngoan ngoãn gật đầu, sau đó như nhớ tới cái gì liền nhấn mạnh: "Tớ lại thề với cậu, tớ thật sự không mơ ước thân thể cậu..."

Không cho mơ ước thân thể cũng không sao, cô có thể mơ ước gương mặt.

Không biết là do Thẩm Trĩ Tử nói quá nhỏ hay do tâm trí Cận Dư Sinh đã bay ra ngoài, anh vẫn không nói gì.

Cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng xẹt qua. Tầm mắt từ trên người Thẩm Trĩ Tử dời ra bên ngoài, trong lòng Cận Dư Sinh bỗng cảm thấy bực bội vô cùng.

Một lúc lâu sau đó.

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua dòng tin nhắn kia.

[ Tiểu Dư, con có ở nhà không? Gì đến cửa nhà con rồi, có thể mở cửa cho gì vào không? ]

Sau đó liền trực tiếp ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.

Rất nhanh chiếc điện thoại liền biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện