Một đấm này của Bùi Nam, đánh cho trong tiệm ăn hỗn loạn om sòm.
Có nhân viên nam chạy đến định can ngăn,bị anh ta trừng mắt hung ác, sợ đến mức đứng tại chỗ không dám tiến lên. Bùi Nam máu nóng xông lên đầu, có chút không quan tâm, nhắm thẳng mặt Kỷ Tùy Châu chuẩn bị đánh tiếp.
Lúc này lại không để anh ta được toại nguyện, bị Kỷ Tùy Châu đẩy lùi ra sau. Anh ta lảo đảo đứng không vững, va vào bàn, quẹt trúng chiếc nĩa trên đó, rách một đường chảy máu.
Bùi Nam bị đổ máu ngược lại bình tĩnh hơn, chạy đến đỡ lấy vợ mình. Bạch Lục vừa rồi bởi vì anh ta, suýt nữa đã ngã, vẫn là Doãn Ước nhanh tay lẹ mắt, ném hết đồ trong tay đỡ lấy cô, đưa cô đến chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống.
Bùi Nam tới thì Bạch Lục vẫn còn đang chửi tục, lại đánh anh mấy cái, không nể nang nói:
– Anh cút đi cho tôi, lúc này tôi không muốn nhìn thấy anh.
– Bà xã…
– Anh đừng gọi tôi.
– Ngại quá, anh vừa mới xuống máy bay có uống chút rượu, em đừng giận.
Bạch Lục trừng mắt quan sát anh, hình như muốn mắng thêm vài câu. Nhưng đột nhiên biến sắc, cả khuôn mặt đều dúm dó.
– Sao anh biết được tôi đang ở đây? Mới xuống máy bay không lâu, nhanh vậy đã tìm đến?
Bạch Lục hiển nhiên hoảng hốt, bắt đầu tìm túi xách của mình. Doãn Ước đưa cho cô, hỏi:
– Cô muốn lấy gì?
– Điện thoại, điện thoại của tôi.
Giọng cô run run, mở túi ra cũng không tìm được, trực tiếp dốc ngược những thứ bên trong rơi ra ngoài. Trên bàn toàn là chìa khóa, son môi, nước hoa, gạt hồi lâu mới nhìn thấy chiếc điện thoại màu đen của cô.
Cảm xúc của Bạch Lục vô cùng kích động, xé rách bao da bên ngoài, miệng còn không ngừng lảm nhảm:
– Họ Bùi kia, anh điên rồi đúng không, anh cài thứ gì trong điện thoại của tôi, phần mềm định vị hay theo dõi. Mẹ kiếp anh cài cái gì!
Điện thoại bị cô ném mạnh xuống bàn, bắn lên cao lại rơi xuống đất. Doãn Ước nhặt lên nhìn thấy, màn hình nát bét.
Bạch Lục quả thật tức giận đến nổi điên luôn rồi, cũng không chú ý hình tượng cao ngạo đẹp đẽ bình thường, ở trước mặt Kỷ Tùy Châu nhào đến cào cấu Bùi Nam. Thù mới hận cũ chồng chất, hôm nay cô định đánh chết anh.
Bùi Nam cũng tự biết duối lý, không đánh trả cứ để mặc cô. Mắt thấy tình hình khó thu xếp, vẫn là Kỷ Tùy Châu không tính toán, ra mặt khuyên bảo:
– Đủ rồi, về nhà rồi tính, nghĩ đến đứa bé đi.
Bạch Lục vừa nghe lời này sững ra trong chốc lát, động tác trong tay liền đình chỉ. Bùi Nam nhân cơ hội đỡ lấy cô, bắt đầu mềm mỏng dỗ dành cô. Bạch Lục lười nghe, do tốn sức nên thở hổn hển, lại đột nhiên nhăn nhó.
– Tôi… bụng tôi đau.
Đây là do quá tức giận nên tử cung co bóp, đứa bé còn chưa đến lúc chào đời, nếu lúc này sanh thì quá sớm. Bùi Nam tay chân luống cuống đứng đó, nhìn thấy tai họa do mình gây ra, không nên biết nên làm gì?
Vẫn là Kỷ Tùy Châu tỉnh táo, đẩy mạnh anh:
– Đứng đực ra đó làm gì, đưa tới bệnh viện mau.
Bùi Nam kích động ú ớ vài tiếng, bế Bạch Lục chạy ra bên ngoài. Bốn người họ vội vã chạy đến gần đó, ngồi vào trong xe Kỷ Tùy Châu. Anh bị Bùi Nam đấm một cú, máu ở khóe miệng vẫn còn chưa lau khô, nhưng anh lái xe vẫn rất vững vàng, sau khi vượt qua hai cột đèn giao thông, khẩn cấp đưa người vào một bệnh viện gần đó kiểm tra.
Anh có quen biết bác sĩ khoa sản, bấy giờ liền gọi điện thoại cho đối phương, một đường được ưu tiên, siêu âm, thử máu, đo tim thai. Sắp xếp xong phòng bệnh tốt nhất, bác sĩ tốt nhất tiếp nhận lấy bệnh án của cô.
Trong lúc bác sĩ trả kết quả làm nội kiểm, phát hiện tử cung của Bạch Lục đã mở được một ngón tay. Bác sĩ nói để ổn thỏa tốt nhất nên nằm viện quan sát, chờ ổn định rồi tính tiếp.
Bạch Lục vốn đã đặt trước bệnh viện tư nhân tốt nhất, hiện tại cũng không dám lộn xộn, hết thảy đều nghe bác sĩ. Cũng may bệnh viện này cơ sở vật chất không tệ, phòng VIP rộng rãi sáng sủa, hơn nữa hiện tại tâm trạng cô phức tạp, cũng lười chuyển đi qua lại, dứt khoát ở bệnh viện này chờ đến ngày sinh nở.
Cô không muốn về nhà, ở bệnh viện yên tĩnh hơn, ít nhất không cần suốt ngày nhìn thấy Bùi Nam.
Bùi Nam cảm xúc vô cùng tụt dốc, vốn muốn ở bên vợ, nhưng Bạch Lục nói không cần anh ở lại, chỉ nói gọi chị Lý đến, còn bảo anh biến khỏi tầm mắt mình.
Bùi Nam còn muốn nói thêm, lại bị Kỷ Tùy Châu kéo đi. Anh khuyên anh ta về trước, có chuyện gì ngày mai hẳn nói.
– Chờ cô ấy hết giận đã, hiện giờ càng nói càng hỏng.
Bùi Nam hết cách, chỉ có thể về trước. Kỷ Tùy Châu và anh ta cùng nhau đi ra, lúc đến cửa lại bị Bạch Lục gọi lại.
– Lão Kỷ đợi đã, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Bùi Nam cũng quay đầu lại theo, trên mặt đầy vẻ khẩn trương. Bạch Lục cũng không thèm nhìn anh, tầm mắt không biết nhìn gì bên ngoài cửa sổ. Kỷ Tùy Châu vỗ vỗ vai Bùi Nam, giúp mở cửa tiễn anh đi, xoay người quay về nhìn Bạch Lục.
– Chuyện gì vậy?
– Mua giúp tôi một chiếc điện thoại, hiện giờ tôi chỉ tin được mỗi mình anh.
– Trước đừng nghĩ nhiều quá, đợi sau khi đứa bé chào đời rồi hẳn bàn.
Bạch Lục cười buồn:
– Còn gì để nói, tôi và anh ta có thể tiếp tục sống bên nhau sao? Tôi biết hai anh là bạn, nhưng anh cũng có ý khuyên tôi nên sống với anh ta à?
Kỷ Tùy Châu không khuyên gì, chuyện vợ chồng, người ngoài tốt nhất đừng xen vào. Hiện tại anh khuyên giải cũng không thích hợp, kết quả luôn luôn có người trách anh. Anh không nói gì nữa, chỉ nói điện thoại sẽ có người đưa đến ngay, sau đó đi qua chỗ Doãn Ước nãy giờ vẫn đứng cạnh sô pha, dắt tay cô.
– Em theo tôi về trước đã.
Giọng anh thật nhẹ, hoàn toàn khác hẳn khi nói với Bạch Lục một cách “công việc hóa”, sống mũi Bạch Lục cay cay. Cô thật sự rất hâm mộ Doãn Ước, bao nhiêu người ao ước được Kỷ Tùy Châu nói một câu như vậy với họ cũng rất khó khăn, mà Doãn Ước lại dễ dàng có được.
Cô không muốn nhìn hai người họ thêm nữa, nằm xuống lấy chăn đắp cao quá đầu, cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa, mới lần nữa ló đầu ra xem xét.
Trong phòng bệnh trống trơn, chỉ còn lại mình cô.
Kỷ Tùy Châu sau khi dẫn Doãn Ước rời khỏi đó, trong hành lang gặp được Bùi Nam vẫn còn chưa đi. Vừa thấy vẻ mặt Bùi Nam, anh biết anh ta có chuyện cần nói, dứt khoát nói:
– Tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi.
Trong bệnh viện có tiệm cà phê nhỏ, ba người vào đó ngồi xuống. Doãn Ước không muốn nghe tranh chấp của hai người họ, liền lặng lẽ trốn ở một góc, gọi một ly trà.
Bên kia, trước mặt Kỷ Tùy Châu và Bùi Nam có đặt ly cà phê, cả buổi cũng không ai lên tiếng. Cuối cùng vẫn là Kỷ Tùy Châu lên tiếng trước:
– Có gì khó chịu thì cứ nói ra, đánh cũng cho anh đánh rồi, còn muốn thế nào nữa.
Bùi Nam ủ rũ vỗ gáy:
– Tôi hơi say, anh đừng tính toán với tôi.
– Muốn tính toán còn có thể ngồi đây nói chuyện tử tế với anh sao, đã sớm đánh cho anh tàn phế rồi.
– Anh em tốt, lúc nãy cho tôi xin lỗi.
– Đừng buồn nôn vậy chứ?- Kỷ Tùy Châu nghiến răng- Tôi biết trong lòng anh có gút mắc, có một số việc tôi không nói là tôi nghĩ tôi không tiện ra mặt nói gì, nhưng không có nghĩa là cái gì tôi cũng không biết. Anh có biết mình đang làm gì không?
Bùi Nam cúi đầu im lặng thật lâu, mới thốt ra một câu:
– Tôi yêu Bạch Lục.
– Tôi biết.
– Tôi rất sợ mất đi cô ấy.
– Nhưng anh càng như vậy, càng sẽ mất đi cô. Hiện tại anh đã đi tới tận cùng rồi, nếu không làm chút gì, đợi khi con anh chào đời, cô ấy sẽ ly hôn với anh.
– Không, tôi sẽ không ly hôn.
– Chuyện này không đến lượt anh nói- Kỷ Tùy Châu uống cà phê.
– Lão Kỷ, anh giúp tôi đi.
– Giúp anh cái gì?
– Tôi…- Bùi Nam nhất thời nghẹn lời. Do anh sinh hận, vừa uống say cơn hận trở nên đặc biệt sâu. Nghĩ đến người vợ ngày đêm ngủ bên cạnh mình, trong lòng lại nhớ người đàn ông khác, anh liền ngủ không ngon.
Hôm nay là do anh kích động, vừa thấy Kỷ Tùy Châu đỡ Bạch Lục liền không khống chế được mình, trong nháy mắt đánh ra cú đấm kia bản thân anh cũng bị dọa sợ. Anh chưa từng nghĩ lòng thù hận của mình với Kỷ Tùy Châu đã trở nên sâu sắc đến vậy.
– Lão Kỷ, tôi thật sự có chút hận anh.
– Tôi biết, ra tay nặng như vậy, không hận thì còn có thể thế nào.
– Hay là tìm người bôi thuốc cho anh đi.
– Không cần, tự lo tốt bản thân mình là được- Kỷ Tùy Châu vẻ mặt ghét bỏ- Những chuyện khác không cần lo đến, anh cài phần mềm theo dõi Bạch Lục trên điện thoại, chuyện này quá quắt lắm. Anh như vậy, kêu cô ấy làm sao sống với anh nữa, tự anh nói thử xem.
Bùi Nam cũng không tốt, cả ngày anh nghi thần nghi quỷ, luôn lo lắng Bạch Lục sẽ đi tìm Kỷ Tùy Châu. Ngày ngày anh làm việc bận rộn, luôn bay tới bay lui. Thật sự chỉ mới cài thiết bị định vị không bao lâu trước khi đi Đông Nam Á, không ngờ vừa xuống máy bay liền phát huy công dụng. Chỉ là cuối cùng gây ra ầm ĩ đến bản thân xấu mặt.
Bùi Nam từ bé đã thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên cảm thấy bản thân có chỗ nào đó không thuận.
Anh nhớ tới vừa rồi Bạch Lục gọi Kỷ Tùy Châu lại, nên lo lắng hỏi:
– Vừa rồi Bạch Lục nói với anh cái gì, có phải nói muốn ly hôn với tôi không?
– Không có. Cô ấy nhờ tôi mua điện thoại mới. Hiển nhiên hiện giờ cô ấy vô cùng không tin tưởng anh, thời gian này tốt nhất anh đừng xuất hiện trước mặt cô ấy, để tránh kích thích đến cô. Trước tiên cứ để cô ổn định cảm xúc đã, còn anh thì sửa tật xấu này đi. Đã như vậy thì về sau có thể tiếp tục chung sống với nhau hay không cũng không biết được. Nếu thật sự phải ly hôn, chỉ cần anh có lòng, vẫn có thể theo đuổi cô ấy.
Bùi Nam hơi lo lắng:
– Nhưng tử cung cô ấy đã mở, ngộ nhỡ con tôi chào đời sớm, sao tôi có thể không ở bên cạnh cô ấy được.
– Con so mà, không nhanh vậy đâu. Không phải bác sĩ đã nói, chỉ mở một ngón tay thôi, không có co bóp theo quy luật cũng không ra nước hồng vỡ nước ối, có thể ngày mai sẽ sinh, nhưng cũng có thể tháng sau mới sinh. Anh khẩn trương như vậy làm gì. Cảm xúc của vợ anh vốn không ổn, anh đừng gây thêm phiền hà cho cô ấy nữa. Để tránh cô ấy quá xúc động, sinh con sẽ khá rắc rối đó.
Kỷ Tùy Châu đánh rắn giập đầu, bắt bí nhược điểm của Bùi Nam. Đối phương không nói gì nữa, ngoan ngoãn nghe anh.
Kỷ Tùy Châu cũng không trở mặt với Bùi Nam. Bạn bè nhiều năm, bình tĩnh mà nghĩ Bùi Nam đối với anh cũng không tồi, tối hôm đó anh ta gọi cho anh, chứng tỏ nội tâm anh ta đang rối rắm. Anh ta biết ranh giới giữa đúng và sai, chỉ là đôi khi khó có thể khống chế được mình.
Bạch Lục lựa chọn thế nào anh không ngăn cản, nhưng bản thân anh sẽ không tính toán với Bùi Nam, lúc đó anh ta chỉ nhất thời hồ đồ. Đánh cũng đánh rồi, còn có thể thu lại hay sao. Anh cũng không phải người nhỏ mọn như vậy.
Anh lại khuyên Bùi Nam rất lâu, đối phương buồn bã nghe giáo huấn, không dám nói thêm gì. Đến cuối cùng Kỷ Tùy Châu cảm thấy hình như hôm nay mình nói hơi nhiều, vì thế uống hết cà phê rồi đứng lên chuẩn bị đi về.
Anh quay đầu tìm kiếm Doãn Ước, thấy cô vẫn ngồi ở góc đó, đối diện không biết từ khi nào đã có thêm một người. Người đó rất quen thuộc, chính là tên Trịnh Đạc luôn chờ có cơ hội liền sáp vào cô.
Vừa rồi chạy thẳng vào bệnh viện này, quả thực chính là tặng Doãn Ước cho đạo tặc. Nơi này là hang ổ của Trịnh Đạc, anh ta chắc chắn đánh hơi được mùi của Doãn Ước, thần không biết quỷ không hay chạy đến đây.
Kỷ Tùy Châu thật sự cũng muốn đánh người.
Anh gọi tên Doãn Ước, đối phương ngẩng đầu nhìn anh cười, hình như nói gì đó với Trịnh Đạc, anh ta gật đầu liên tục, ý cười trên mặt càng đậm. Sau khi nói xong Doãn Ước đứng lên, đi về phía anh.
Trịnh Đạc vẫn ngồi đó, không có ý định đi theo.
Doãn Ước đi đến trước mặt Kỷ Tùy Châu, nói một cách tự nhiên:
– Anh chở anh Bùi Nam về trước đi.
– Còn em?
Doãn Ước quay đầu nhìn Trịnh Đạch vẫn còn ngồi đó:
– Trịnh Đạc sắp tan ca rồi, tôi ngồi xe anh ấy.
Nghe nói thế, Kỷ Tùy Châu không khỏi nhíu mày.
Miếng thuốc cao dán trên da chó, lại có thể khó vứt đi như vậy.
Có nhân viên nam chạy đến định can ngăn,bị anh ta trừng mắt hung ác, sợ đến mức đứng tại chỗ không dám tiến lên. Bùi Nam máu nóng xông lên đầu, có chút không quan tâm, nhắm thẳng mặt Kỷ Tùy Châu chuẩn bị đánh tiếp.
Lúc này lại không để anh ta được toại nguyện, bị Kỷ Tùy Châu đẩy lùi ra sau. Anh ta lảo đảo đứng không vững, va vào bàn, quẹt trúng chiếc nĩa trên đó, rách một đường chảy máu.
Bùi Nam bị đổ máu ngược lại bình tĩnh hơn, chạy đến đỡ lấy vợ mình. Bạch Lục vừa rồi bởi vì anh ta, suýt nữa đã ngã, vẫn là Doãn Ước nhanh tay lẹ mắt, ném hết đồ trong tay đỡ lấy cô, đưa cô đến chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống.
Bùi Nam tới thì Bạch Lục vẫn còn đang chửi tục, lại đánh anh mấy cái, không nể nang nói:
– Anh cút đi cho tôi, lúc này tôi không muốn nhìn thấy anh.
– Bà xã…
– Anh đừng gọi tôi.
– Ngại quá, anh vừa mới xuống máy bay có uống chút rượu, em đừng giận.
Bạch Lục trừng mắt quan sát anh, hình như muốn mắng thêm vài câu. Nhưng đột nhiên biến sắc, cả khuôn mặt đều dúm dó.
– Sao anh biết được tôi đang ở đây? Mới xuống máy bay không lâu, nhanh vậy đã tìm đến?
Bạch Lục hiển nhiên hoảng hốt, bắt đầu tìm túi xách của mình. Doãn Ước đưa cho cô, hỏi:
– Cô muốn lấy gì?
– Điện thoại, điện thoại của tôi.
Giọng cô run run, mở túi ra cũng không tìm được, trực tiếp dốc ngược những thứ bên trong rơi ra ngoài. Trên bàn toàn là chìa khóa, son môi, nước hoa, gạt hồi lâu mới nhìn thấy chiếc điện thoại màu đen của cô.
Cảm xúc của Bạch Lục vô cùng kích động, xé rách bao da bên ngoài, miệng còn không ngừng lảm nhảm:
– Họ Bùi kia, anh điên rồi đúng không, anh cài thứ gì trong điện thoại của tôi, phần mềm định vị hay theo dõi. Mẹ kiếp anh cài cái gì!
Điện thoại bị cô ném mạnh xuống bàn, bắn lên cao lại rơi xuống đất. Doãn Ước nhặt lên nhìn thấy, màn hình nát bét.
Bạch Lục quả thật tức giận đến nổi điên luôn rồi, cũng không chú ý hình tượng cao ngạo đẹp đẽ bình thường, ở trước mặt Kỷ Tùy Châu nhào đến cào cấu Bùi Nam. Thù mới hận cũ chồng chất, hôm nay cô định đánh chết anh.
Bùi Nam cũng tự biết duối lý, không đánh trả cứ để mặc cô. Mắt thấy tình hình khó thu xếp, vẫn là Kỷ Tùy Châu không tính toán, ra mặt khuyên bảo:
– Đủ rồi, về nhà rồi tính, nghĩ đến đứa bé đi.
Bạch Lục vừa nghe lời này sững ra trong chốc lát, động tác trong tay liền đình chỉ. Bùi Nam nhân cơ hội đỡ lấy cô, bắt đầu mềm mỏng dỗ dành cô. Bạch Lục lười nghe, do tốn sức nên thở hổn hển, lại đột nhiên nhăn nhó.
– Tôi… bụng tôi đau.
Đây là do quá tức giận nên tử cung co bóp, đứa bé còn chưa đến lúc chào đời, nếu lúc này sanh thì quá sớm. Bùi Nam tay chân luống cuống đứng đó, nhìn thấy tai họa do mình gây ra, không nên biết nên làm gì?
Vẫn là Kỷ Tùy Châu tỉnh táo, đẩy mạnh anh:
– Đứng đực ra đó làm gì, đưa tới bệnh viện mau.
Bùi Nam kích động ú ớ vài tiếng, bế Bạch Lục chạy ra bên ngoài. Bốn người họ vội vã chạy đến gần đó, ngồi vào trong xe Kỷ Tùy Châu. Anh bị Bùi Nam đấm một cú, máu ở khóe miệng vẫn còn chưa lau khô, nhưng anh lái xe vẫn rất vững vàng, sau khi vượt qua hai cột đèn giao thông, khẩn cấp đưa người vào một bệnh viện gần đó kiểm tra.
Anh có quen biết bác sĩ khoa sản, bấy giờ liền gọi điện thoại cho đối phương, một đường được ưu tiên, siêu âm, thử máu, đo tim thai. Sắp xếp xong phòng bệnh tốt nhất, bác sĩ tốt nhất tiếp nhận lấy bệnh án của cô.
Trong lúc bác sĩ trả kết quả làm nội kiểm, phát hiện tử cung của Bạch Lục đã mở được một ngón tay. Bác sĩ nói để ổn thỏa tốt nhất nên nằm viện quan sát, chờ ổn định rồi tính tiếp.
Bạch Lục vốn đã đặt trước bệnh viện tư nhân tốt nhất, hiện tại cũng không dám lộn xộn, hết thảy đều nghe bác sĩ. Cũng may bệnh viện này cơ sở vật chất không tệ, phòng VIP rộng rãi sáng sủa, hơn nữa hiện tại tâm trạng cô phức tạp, cũng lười chuyển đi qua lại, dứt khoát ở bệnh viện này chờ đến ngày sinh nở.
Cô không muốn về nhà, ở bệnh viện yên tĩnh hơn, ít nhất không cần suốt ngày nhìn thấy Bùi Nam.
Bùi Nam cảm xúc vô cùng tụt dốc, vốn muốn ở bên vợ, nhưng Bạch Lục nói không cần anh ở lại, chỉ nói gọi chị Lý đến, còn bảo anh biến khỏi tầm mắt mình.
Bùi Nam còn muốn nói thêm, lại bị Kỷ Tùy Châu kéo đi. Anh khuyên anh ta về trước, có chuyện gì ngày mai hẳn nói.
– Chờ cô ấy hết giận đã, hiện giờ càng nói càng hỏng.
Bùi Nam hết cách, chỉ có thể về trước. Kỷ Tùy Châu và anh ta cùng nhau đi ra, lúc đến cửa lại bị Bạch Lục gọi lại.
– Lão Kỷ đợi đã, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Bùi Nam cũng quay đầu lại theo, trên mặt đầy vẻ khẩn trương. Bạch Lục cũng không thèm nhìn anh, tầm mắt không biết nhìn gì bên ngoài cửa sổ. Kỷ Tùy Châu vỗ vỗ vai Bùi Nam, giúp mở cửa tiễn anh đi, xoay người quay về nhìn Bạch Lục.
– Chuyện gì vậy?
– Mua giúp tôi một chiếc điện thoại, hiện giờ tôi chỉ tin được mỗi mình anh.
– Trước đừng nghĩ nhiều quá, đợi sau khi đứa bé chào đời rồi hẳn bàn.
Bạch Lục cười buồn:
– Còn gì để nói, tôi và anh ta có thể tiếp tục sống bên nhau sao? Tôi biết hai anh là bạn, nhưng anh cũng có ý khuyên tôi nên sống với anh ta à?
Kỷ Tùy Châu không khuyên gì, chuyện vợ chồng, người ngoài tốt nhất đừng xen vào. Hiện tại anh khuyên giải cũng không thích hợp, kết quả luôn luôn có người trách anh. Anh không nói gì nữa, chỉ nói điện thoại sẽ có người đưa đến ngay, sau đó đi qua chỗ Doãn Ước nãy giờ vẫn đứng cạnh sô pha, dắt tay cô.
– Em theo tôi về trước đã.
Giọng anh thật nhẹ, hoàn toàn khác hẳn khi nói với Bạch Lục một cách “công việc hóa”, sống mũi Bạch Lục cay cay. Cô thật sự rất hâm mộ Doãn Ước, bao nhiêu người ao ước được Kỷ Tùy Châu nói một câu như vậy với họ cũng rất khó khăn, mà Doãn Ước lại dễ dàng có được.
Cô không muốn nhìn hai người họ thêm nữa, nằm xuống lấy chăn đắp cao quá đầu, cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa, mới lần nữa ló đầu ra xem xét.
Trong phòng bệnh trống trơn, chỉ còn lại mình cô.
Kỷ Tùy Châu sau khi dẫn Doãn Ước rời khỏi đó, trong hành lang gặp được Bùi Nam vẫn còn chưa đi. Vừa thấy vẻ mặt Bùi Nam, anh biết anh ta có chuyện cần nói, dứt khoát nói:
– Tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi.
Trong bệnh viện có tiệm cà phê nhỏ, ba người vào đó ngồi xuống. Doãn Ước không muốn nghe tranh chấp của hai người họ, liền lặng lẽ trốn ở một góc, gọi một ly trà.
Bên kia, trước mặt Kỷ Tùy Châu và Bùi Nam có đặt ly cà phê, cả buổi cũng không ai lên tiếng. Cuối cùng vẫn là Kỷ Tùy Châu lên tiếng trước:
– Có gì khó chịu thì cứ nói ra, đánh cũng cho anh đánh rồi, còn muốn thế nào nữa.
Bùi Nam ủ rũ vỗ gáy:
– Tôi hơi say, anh đừng tính toán với tôi.
– Muốn tính toán còn có thể ngồi đây nói chuyện tử tế với anh sao, đã sớm đánh cho anh tàn phế rồi.
– Anh em tốt, lúc nãy cho tôi xin lỗi.
– Đừng buồn nôn vậy chứ?- Kỷ Tùy Châu nghiến răng- Tôi biết trong lòng anh có gút mắc, có một số việc tôi không nói là tôi nghĩ tôi không tiện ra mặt nói gì, nhưng không có nghĩa là cái gì tôi cũng không biết. Anh có biết mình đang làm gì không?
Bùi Nam cúi đầu im lặng thật lâu, mới thốt ra một câu:
– Tôi yêu Bạch Lục.
– Tôi biết.
– Tôi rất sợ mất đi cô ấy.
– Nhưng anh càng như vậy, càng sẽ mất đi cô. Hiện tại anh đã đi tới tận cùng rồi, nếu không làm chút gì, đợi khi con anh chào đời, cô ấy sẽ ly hôn với anh.
– Không, tôi sẽ không ly hôn.
– Chuyện này không đến lượt anh nói- Kỷ Tùy Châu uống cà phê.
– Lão Kỷ, anh giúp tôi đi.
– Giúp anh cái gì?
– Tôi…- Bùi Nam nhất thời nghẹn lời. Do anh sinh hận, vừa uống say cơn hận trở nên đặc biệt sâu. Nghĩ đến người vợ ngày đêm ngủ bên cạnh mình, trong lòng lại nhớ người đàn ông khác, anh liền ngủ không ngon.
Hôm nay là do anh kích động, vừa thấy Kỷ Tùy Châu đỡ Bạch Lục liền không khống chế được mình, trong nháy mắt đánh ra cú đấm kia bản thân anh cũng bị dọa sợ. Anh chưa từng nghĩ lòng thù hận của mình với Kỷ Tùy Châu đã trở nên sâu sắc đến vậy.
– Lão Kỷ, tôi thật sự có chút hận anh.
– Tôi biết, ra tay nặng như vậy, không hận thì còn có thể thế nào.
– Hay là tìm người bôi thuốc cho anh đi.
– Không cần, tự lo tốt bản thân mình là được- Kỷ Tùy Châu vẻ mặt ghét bỏ- Những chuyện khác không cần lo đến, anh cài phần mềm theo dõi Bạch Lục trên điện thoại, chuyện này quá quắt lắm. Anh như vậy, kêu cô ấy làm sao sống với anh nữa, tự anh nói thử xem.
Bùi Nam cũng không tốt, cả ngày anh nghi thần nghi quỷ, luôn lo lắng Bạch Lục sẽ đi tìm Kỷ Tùy Châu. Ngày ngày anh làm việc bận rộn, luôn bay tới bay lui. Thật sự chỉ mới cài thiết bị định vị không bao lâu trước khi đi Đông Nam Á, không ngờ vừa xuống máy bay liền phát huy công dụng. Chỉ là cuối cùng gây ra ầm ĩ đến bản thân xấu mặt.
Bùi Nam từ bé đã thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên cảm thấy bản thân có chỗ nào đó không thuận.
Anh nhớ tới vừa rồi Bạch Lục gọi Kỷ Tùy Châu lại, nên lo lắng hỏi:
– Vừa rồi Bạch Lục nói với anh cái gì, có phải nói muốn ly hôn với tôi không?
– Không có. Cô ấy nhờ tôi mua điện thoại mới. Hiển nhiên hiện giờ cô ấy vô cùng không tin tưởng anh, thời gian này tốt nhất anh đừng xuất hiện trước mặt cô ấy, để tránh kích thích đến cô. Trước tiên cứ để cô ổn định cảm xúc đã, còn anh thì sửa tật xấu này đi. Đã như vậy thì về sau có thể tiếp tục chung sống với nhau hay không cũng không biết được. Nếu thật sự phải ly hôn, chỉ cần anh có lòng, vẫn có thể theo đuổi cô ấy.
Bùi Nam hơi lo lắng:
– Nhưng tử cung cô ấy đã mở, ngộ nhỡ con tôi chào đời sớm, sao tôi có thể không ở bên cạnh cô ấy được.
– Con so mà, không nhanh vậy đâu. Không phải bác sĩ đã nói, chỉ mở một ngón tay thôi, không có co bóp theo quy luật cũng không ra nước hồng vỡ nước ối, có thể ngày mai sẽ sinh, nhưng cũng có thể tháng sau mới sinh. Anh khẩn trương như vậy làm gì. Cảm xúc của vợ anh vốn không ổn, anh đừng gây thêm phiền hà cho cô ấy nữa. Để tránh cô ấy quá xúc động, sinh con sẽ khá rắc rối đó.
Kỷ Tùy Châu đánh rắn giập đầu, bắt bí nhược điểm của Bùi Nam. Đối phương không nói gì nữa, ngoan ngoãn nghe anh.
Kỷ Tùy Châu cũng không trở mặt với Bùi Nam. Bạn bè nhiều năm, bình tĩnh mà nghĩ Bùi Nam đối với anh cũng không tồi, tối hôm đó anh ta gọi cho anh, chứng tỏ nội tâm anh ta đang rối rắm. Anh ta biết ranh giới giữa đúng và sai, chỉ là đôi khi khó có thể khống chế được mình.
Bạch Lục lựa chọn thế nào anh không ngăn cản, nhưng bản thân anh sẽ không tính toán với Bùi Nam, lúc đó anh ta chỉ nhất thời hồ đồ. Đánh cũng đánh rồi, còn có thể thu lại hay sao. Anh cũng không phải người nhỏ mọn như vậy.
Anh lại khuyên Bùi Nam rất lâu, đối phương buồn bã nghe giáo huấn, không dám nói thêm gì. Đến cuối cùng Kỷ Tùy Châu cảm thấy hình như hôm nay mình nói hơi nhiều, vì thế uống hết cà phê rồi đứng lên chuẩn bị đi về.
Anh quay đầu tìm kiếm Doãn Ước, thấy cô vẫn ngồi ở góc đó, đối diện không biết từ khi nào đã có thêm một người. Người đó rất quen thuộc, chính là tên Trịnh Đạc luôn chờ có cơ hội liền sáp vào cô.
Vừa rồi chạy thẳng vào bệnh viện này, quả thực chính là tặng Doãn Ước cho đạo tặc. Nơi này là hang ổ của Trịnh Đạc, anh ta chắc chắn đánh hơi được mùi của Doãn Ước, thần không biết quỷ không hay chạy đến đây.
Kỷ Tùy Châu thật sự cũng muốn đánh người.
Anh gọi tên Doãn Ước, đối phương ngẩng đầu nhìn anh cười, hình như nói gì đó với Trịnh Đạc, anh ta gật đầu liên tục, ý cười trên mặt càng đậm. Sau khi nói xong Doãn Ước đứng lên, đi về phía anh.
Trịnh Đạc vẫn ngồi đó, không có ý định đi theo.
Doãn Ước đi đến trước mặt Kỷ Tùy Châu, nói một cách tự nhiên:
– Anh chở anh Bùi Nam về trước đi.
– Còn em?
Doãn Ước quay đầu nhìn Trịnh Đạch vẫn còn ngồi đó:
– Trịnh Đạc sắp tan ca rồi, tôi ngồi xe anh ấy.
Nghe nói thế, Kỷ Tùy Châu không khỏi nhíu mày.
Miếng thuốc cao dán trên da chó, lại có thể khó vứt đi như vậy.
Danh sách chương