“Trường học có việc“.

“Có muốn tôi đưa cô đi dạo Hoàng cung gì đó không?”

“Tôi thích trường thành“.

“Cũng được“.

Hai chúng tôi nói chuyện như những người bạn, tôi không biết như vậy có tốt hay không, nhưng ít nhất so với trong tưởng tượng của tôi thì là tốt lắm.

Tô Duyệt Sinh đưa tôi đến một nhà ăn được tân trang từ Tứ hợp viện(*), ngay cạnh bờ biển, chúng tôi theo bậc thang bằng gỗ tiến lên sân thượng, bàn ăn đặt ở vị trí trung tâm, bốn phía xung quanh là lan can bằng gỗ mun cổ điển, chạm trổ tinh xảo, rõ ràng đây là đồ trang trí được lấy ra từ một ngôi nhà cổ, cũng không biết bọn họ vơ vét từ đâu. Ngồi ở chỗ này, có thể nhìn thấy thuyền hoa ở ngoài xa. Cách đó không xa là quán bar, ẩn ẩn có tiếng nhạc truyền đến, gió đêm thổi nhẹ, hàng liễu rũ, âm thanh mơ hồ từ nơi xa xôi truyền đến, tạo cảm giác mơ hồ động lòng người.

(*) Kiểu nhà của Tiểu Yến Tử ở, 1 cổng chính, sân ở giữa, 4 phía là nhà, tập trung trong một khu.

Tô Duyệt Sinh uống rượu Thiệu Hưng, tôi uống nước trái cây, từng món ăn cầu kỳ được bày biện lên, tôi cũng không biết là món gì, liền cảm thấy giống như mình đang ăn cơm tây, mỗi món ăn đều là hai phần, mỗi người một phần, ăn xong một món thì được dọn xuống, lại đưa món mới lên.

Tôi ăn lung tung lấp cho đầy bụng, món tráng miệng là bánh trà xanh, tôi rất thích lớp kem béo trên bề mặt bánh, Tô Duyệt Sinh thấy vậy liền lấy phần kem của anh đưa qua cho tôi, tôi ăn hai phần kem, quả thực là triệt để no.

Mùa hè ở bờ biển thật náo nhiệt, Tô Duyệt Sinh nói muốn dẫn tôi đi xem chợ hoa.

Chúng tôi đi dọc theo bờ biển có hàng liễu rũ bên đường, trên đường rất nhiều cặp đôi cùng sánh bước nhau đi, đều là tay nắm tay, vai kề vai, tôi có chút ngượng ngùng, đoán nơi này hẳn là chỗ mọi người thường hay hẹn hò. Trong lúc tôi đang xuất thần, một chuỗi xe kéo dài đột nhiên từ trong ngõ nhỏ lao ra, tiếng chuông từ chiếc xe dẫn đầu “leng keng leng keng leng keng” vang lên, tôi nhất thời phản ứng không kịp, vẫn là Tô Duyệt Sinh nhanh tay, cánh tay dùng sức túm lấy tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi tránh qua một bên.

Đoàn xe thật dài gào thét ở sát bên người vượt qua, người kéo xe chạy nhanh như bay, hệt như một trận gió lốc.

Trái tim tôi đập thình thịch, cũng không biết là do chiếc xe làm hoảng sợ, hay bởi vì Tô Duyệt Sinh đang ôm lấy eo tôi.

Do dựa vào quá gần, tiếng hô hấp của anh gần trong gang tấc, nhẹ nhàng phất qua sợi tóc trên đỉnh đầu, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh dường như tối hơn trong bóng đêm, chăm chú lại hoang mang. Tôi theo bản năng nhẹ ngưỡng đầu lên, không nghĩ tới anh lại hiều nhầm cái ngưỡng đầu này là ám chỉ, tay anh đỡ lấy gáy tôi, rất dứt khoát, cúi đầu xuống hôn lên môi tôi.

Trong đầu tôi ầm ầm tiếng vang, như một sợi dây bị kéo căng rốt cuộc đứt rời, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại cái ôm nóng ấm, còn có chút ánh sáng, có lẽ là đèn đường, mê muội, mông lung, còn có tay anh, anh ôm tôi thật chặt, tôi bị anh hôn đến hít thở không thông, đành phải dùng sức đẩy anh ra, kéo lấy áo anh, nhưng dần dần hơi thở anh như nuốt sống tôi, tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng, tựa như con thuyền nhỏ ở giữa biển mênh mông, trôi vô định, vĩnh viễn không tìm thấy bờ.

May mắn không bao lâu sau, anh liền dừng lại, ánh mắt anh ở khoảng cách rất gần nhìn nhìn tôi, hình như chỉ cách mấy cm, có lẽ không đến 3cm, ánh mắt đó cứ chăm chú nhìn vào mắt tôi, phảng phất như muốn từ trong đó nhìn ra điều gì, anh hỏi tôi: “Em đến Bắc Kinh để làm gì?”

Tôi miệng khô lưỡi đắng, đột nhiên hiểu được đây là thời cơ tốt nhất, anh vẫn còn thích tôi, cứ như vậy trong nháy mắt tôi đột nhiên hiểu ra được anh thật sự rất thích tôi, bất kể cái thích này là vì cái gì, nhưng tôi hiểu ra rằng trước đây anh cũng chưa nhận ra tình cảm của mình đối với tôi, tôi gần như cảm thấy sợ hãi. Lời Trình Tử Tuệ nói, tôi vốn không tin, nhưng giờ khắc này, nhìn ngọn lửa u ám như thiêu như đốt trong mắt anh, lúc anh dùng loại ánh mắt có thể thiêu đốt mọi thứ này nhìn tôi, tôi đột nhiên tin, anh nhất định sẽ làm vậy, nếu anh muốn, anh hẳn sẽ không từ mọi thủ đoạn bức tôi đến trước mặt anh.

Tôi không do dự, gần như là thốt ra: “Anh có thể không đính hôn không?”

Vẻ mặt của anh dường như vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi vì sao, anh vẫn như cũ dùng loại ánh mắt nhiệt liệt này nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy bản thân sắp bị đốt thành than, nếu còn bị anh nhìn tiếp thêm chút nữa, có lẽ sẽ thật sự cháy lên thành lửa.

Qua rất lâu rất lâu sau, anh nhẹ nhàng mà nói: “Hôn anh“.

Tôi sợ run một lát, chần chừ, cảm thấy bản thân không có nghe lầm, tôi thật sự thuận theo kiễng chân lên hôn môi anh. Kỳ thực chỉ là làn môi tiếp xúc thôi, nhưng anh dường như rất vừa lòng, anh ôm vai tôi, cẩn thận nhìn nhìn gương mặt tôi, anh nói: “Em muốn anh không đính hôn, vậy anh sẽ không đính hôn“.

Tôi thật sự không ngờ lại dễ dàng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút kinh ngạc, anh lại cúi đầu hôn lên môi tôi, mơ hồ, dường như thở dài nói: “Đồ ngốc“.

Tôi thật sự có chút choáng váng, nụ hôn này xâm nhập mà triền miên, vội vàng lại bá đạo, phảng phất như anh đang muốn lấy đi một phần nào đó trong sinh mệnh của tôi, hoặc là, muốn bắt đi một phần linh hồn nào đó của tôi, tôi bị anh hôn đến choáng váng đầu hoa mắt, chóp mũi đều là hương vị hơi thở của anh thổi qua, bao phủ hết thảy. Thẳng cho đến khi tôi không còn hơi để thở anh mới buông tôi ra.

Tôi cảm thấy sợ hãi thật nhiều.

May mắn trong mấy ngày kế tiếp, Tô Duyệt Sinh cũng không có hành động cử chỉ gì vượt quá quy củ. Chúng tôi vẫn ở cạnh nhau như trước kia, anh lái xe đưa tôi đi chơi Trường Thành, ngắm cảnh, hoàn thành đầy đủ tư cách của một hướng dẫn viên du lịch.

Ngẫu nhiên, anh sẽ nắm tay tôi, lúc đưa tôi về khách sạn, trước khi tôi xuống xe, cũng sẽ nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, giống như muốn để lại vết tích của một nụ hôn, lại giống như chưa từng có gì. Tôi có chút lo lắng ngẫm nghĩ, hình thức ở chung này có thực sự là tốt hay không.

Mẹ tôi vẫn còn trong bệnh viện, kỳ thực trong lòng tôi đang rất vội, ở Bắc Kinh được bốn ngày, tôi liền lấy cớ nói hoạt động của trường đã kết thúc, phải quay về.

Tô Duyệt Sinh cũng không giữ tôi lại, anh chỉ nói: “Trước khi em về, có một người bạn của anh muốn gặp em“.Tôi có chút ngạc nhiên, hỏi: “Là ai?”

“Cô ấy họ Lục, vốn bọn anh định cuối tuần này sẽ đính hôn, nhưng...” Anh nói, “Anh đề xuất giải trừ hôn ước, cô ấy đồng ý, có điều yêu cầu phải gặp em“.

Tôi có chút lo lắng liếc mắt nhìn Tô Duyệt Sinh một cái, việc này là do tôi gây ra, tôi thậm chí không một lời giải thích lý do, chỉ một câu nói, liền ngăn cản hôn ước của Tô Duyệt Sinh và cô gái kia.

Mà anh cũng không tỏ vẻ gì là khó xử, đáp ứng tôi.

Có lẽ Trình Tử Tuệ nói đúng, anh đã bày ra kế hoạch này từ lâu, đã sớm chờ đợi giờ khắc này rồi.

Tôi không khỏi lạnh rùng mình.

Đoán chừng Tô Duyệt Sinh nhìn ra thần sắc tôi, cho nên hoàn toàn hiểu lầm, anh nói: “Anh sẽ cùng em đi gặp cô ấy, anh và Lục Mẫn biết nhau từ nhỏ, cô ấy không phải loại người keo kiệt, chỉ là cảm thấy tò mò, muốn gặp em một lần thôi“.

Mặc kệ anh nói thế nào, trong lòng tôi vẫn có chút bất an, chuyện xưa thường kể thà phá mười ngôi chùa, cũng không hủy bỏ hôn ước. Tôi tuy không phải người lạc hậu như vậy, nhưng không có lý do gì đi chia rẽ Tô Duyệt Sinh và cô gái khác, ít nhiều có chút chột dạ.

Tôi thật sự không ngờ, cô gái Lục Mẫn kia, dáng vẻ xinh đẹp không nói, tính tình lại rất hào sảng phóng khoáng, vừa thấy mặt đã cười hì hì gọi tôi “Em gái nhỏ”, sau đó vỗ vỗ vai Tô Duyệt Sinh, mặt mày hớn hở: “Trâu già rốt cuộc ăn được cỏ non nha!”

Tô Duyệt Sinh đẩy tay cô ấy ra: “Đừng có động tay động chân“.

“Haiz, ở trước mặt em gái lập tức vẻ mặt khác liền!” Lục Mẫn xoay người một phát, chớp chớp mắt cười giữ chặt lấy tay tôi, “Chúng ta từng gặp nhau một lần rồi, em gái nhỏ, ngày đó xe của em bị hư giữa đường, cậu ta đó, một phát mở cửa xe bỏ đi, dọa chị nhảy dựng lên“.

À, thì ra cô gái lái chiếc xe thể thao hôm đó chính là chị ấy, nhưng vẻ mặt chị ấy hôm đó vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn không có vẻ nhiệt tình như hôm nay. Lục Mẫn lôi kéo tay tôi, một lát hỏi tôi thích ăn cái gì, một chốc lại rót trà cho tôi, dường như rất vui vẻ.

“Cái tên ma đầu Tô Duyệt Sinh này, cuối cùng có người chịu thu phục cậu ta rồi. Em không biết đâu, nếu em không đến, có thể chị phải đính hôn với cậu ta rồi“. Giọng Lục Mẫn nhẹ nhàng, “Hai mươi mấy năm giao tình, một khi phải làm vợ chồng, quả thực không thú vị dễ khiến người ta giận sôi! Chị và cậu ta, hồi còn ở nhà trẻ ngủ cạnh giường nhau, lúc đó cậu ta cứ kéo tóc chị, về sau nếu thực sự bắt chị ngủ chung một giường với cậu ta, chị đây phải hoàn toàn rơi vào ác mộng rồi!”

Tôi chưa từng nghĩ đến thì ra Lục Mẫn cũng không muốn đính hôn, chị ấy bô bô nói suốt, tôi mới biết việc đính hôn này hoàn toàn là ý của người lớn hai bên.

“Lúc đó chị thất tình, mất hết can đảm. Vừa vặn Tô Duyệt Sinh cũng buồn bã ỉu xìu trở về Bắc Kinh, người lớn trong nhà buộc bọn chị đến với nhau, bọn chị liền thương lượng, đính hôn thì đính hôn, kết hôn với cậu ta, dù sao cũng tốt hơn là mấy kẻ khác“. Lục Mẫn cười hì hì cao thấp đánh giá tôi, “Không nghĩ tới em lại đến Bắc Kinh, thật tốt quá, thực sự quá tốt“.

Tôi cũng không biết nói gì cho phải, bởi vì Lục Mẫn rất thích nói chuyện, tuy rằng chúng tôi ba người ăn cơm với nhau, Tô Duyệt Sinh lại đặt gian phòng lớn, đồ ăn còn chưa đem lên hết, Lục Mẫn đã rầm rầm đem mọi chuyện hồi nhỏ của Tô Duyệt Sinh kể hết cho tôi nghe, nào là trốn học, lên lớp bị bắt chép phạt, đánh nhau với người ta, tôi chưa bao giờ nghĩ tới Tô Duyệt Sinh lúc còn nhỏ thì ra là một đứa trẻ nghịch ngợm.

Cuối cùng chị ấy nói: “Sau này nếu em có gì muốn thương lượng với cậu ta, hoặc là cãi nhau ầm ĩ, em sẽ không phải đối thủ của cậu ta đâu“.

Tôi còn chưa nói gì, Tô Duyệt Sinh đã trầm mặt xuống: “Nói gì đó“.

“Chậc chậc! Cũng không sợ làm em gái nhỏ sợ hãi!” Lục Mẫn bày cái mặt quỷ hướng về phía anh, lại quay đầu nhỏ giọng nói với tôi, “Em không cần sợ cậu ta đâu, cậu ta chẳng qua chỉ là hổ giấy“.

Cơm nước xong Tô Duyệt Sinh tự mình lái xe đưa tôi ra sân bay, ở trên xe anh chỉ trầm mặc, lúc đưa tôi vào trong sân bay, anh mới nói: “Chờ xử lý xong chuyện bên này, anh sẽ về ngay“.

Tôi há miệng thở dốc, lại nói không ra lời nào, anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, nói: “Đừng nghe Lục Mẫn nói hưu nói vượn, sau này anh sẽ không cãi nhau với em đâu“.

Tôi rốt cục cười cười, nhưng trong nụ cười tràn đầy chua xót, bây giờ tôi mới phát hiện bản thân đã phạm phải sai lầm lớn, tôi đã một bước đặt chân vào vũng bùn rồi, mà lại còn là đầm lầy sâu không thấy đáy. Tô Duyệt Sinh đích thực rất dễ dàng hủy bỏ hôn ước, bởi vì anh vốn không thích hôn ước này. Nhưng tôi lại khiến anh hiểu lầm, nếu biết được chân tướng, anh nhất định sẽ vô cùng vô cùng tức giận.

Nếu lời Trình Tử Tuệ nói là sự thật, thì anh hẳn là loại người có tâm cơ thâm trầm, vậy anh sẽ làm thế nào? Trên máy bay trở về, tôi luôn suy nghĩ đến vấn đề này. Trình Tử Tuệ gạt tôi chăng? Chị ta nói là vì lợi ích, chị ta không muốn Tô Duyệt Sinh có được cuộc hôn nhân làm tăng thêm nguồn trợ giúp, cho nên chị ta mới muốn tôi đến Bắc Kinh.

Nếu không phải vì nguyên nhân này, vậy còn nguyên nhân nào khiến chị ta làm vậy?

Tôi nghĩ muốn nát đầu cũng nghĩ không ra. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện