Cuối cùng cũng viết xong bản thảo của 'Trâu tiểu thư tìm kiếm tình yêu', tôi đang ở trong vùng biển rộng mênh mông, hàng vạn cơn sóng xanh vô biên vô hạn, sáng sớm vốn là trời trong, nhưng khi tôi ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời sau cửa sổ bên mạn thuyền rất âm u, nặng nề muốn mưa.
Đời người có lẽ giống như con thuyền, ở trên thuyền bạn sẽ gặp rất nhiều người, có người gặp cũng chỉ là gặp, có người sẽ cùng bạn vượt qua một đoạn thời gian thật khoái trá, có người sẽ cùng bạn đi đến hết cuộc hành trình. Bạn không biết khi nào thì sẽ có người rời thuyền giữa chừng, nhưng khi cập bến cuối cùng, đều là khúc hát chia ly.
Dường như có chút thương cảm, nhưng đời là thế đó, vô thường mà vô tình.
Cho nên mới muốn kể một câu chuyện xưa ấm áp, như một ngọn nến cháy trong đêm dài, soi sáng bản thân, cũng soi sáng người ta gặp được.
Bộ truyện này hiện giờ vẫn chưa viết xong, có một lần được phỏng vấn, phóng viên hỏi tôi về bộ truyện này, tôi nói vẫn chưa viết xong, còn lo nghĩ nói, nếu viết xong nhất định tôi sẽ thông báo ở lời cuối sách của quyển 1, bởi vì sau khi cha tôi qua đời, tôi mới viết xong quyển một của truyện.
Nói xong câu đó, trước mặt người xa lạ, nước mắt tôi liền không hề báo trước mà rơi xuống.
Có một số việc chúng ta cho rằng đã qua lâu rồi, lâu đến mức rốt cục có thể bình tĩnh nhắc lại, nhưng cuối cùng vẫn sẽ lúng túng, bởi vì biết rất rõ, mất đi chính là mất đi, vĩnh viễn sẽ không có lại.
Cha đi rồi, rất nhiều chuyện thường ngày diễn ra sẽ khiến tôi nghĩ đến ông. Có một lần trời thật trong xanh, tôi từ Võ Xương trở về Hán Khẩu, nhìn thấy rất nhiều rất nhiều mây trắng, cũng như vậy không hề báo trước, liền lệ rơi đầy mặt.
Mẹ chưa bao giờ nhắc đến cha trước mặt tôi, kiểu như ba con là người thế nào thế nào. Tôi cũng rất ít khi trước mặt bà nhắc đến cha. Hai người chúng tôi, đều lo lắng đối phương sẽ đau lòng, cho nên nỗ lực giả vờ như chuyện này đã qua.
Nhưng thế gian này có rất nhiều chuyện, không phải bạn đã rõ ràng chấp nhận thực tại, thì nó sẽ không để bạn rơi lệ.
Chủ đề của 'Trâu tiểu thư tìm kiếm tình yêu' là tìm kiếm, quá trình sáng tác bộ truyện này cũng không quá đau đớn, trong thời gian đó có một lần tôi hỏng mất, cảm thấy bản thân không cách nào sáng tác được nữa, lục tục nghỉ ngơi kéo dài đến nửa năm sau, tôi rốt cục viết xong bộ truyện này. Tôi nói với bạn bè, truyện này không chỉ là quá trình tìm kiếm tình yêu của cô Trâu, quá trình sáng tác, kỳ thực chính là quá trình bản thân tôi tìm lại chính mình.
Không phải chúng ta trưởng thành rồi, là sẽ không bị lạc lối. Người trưởng thành áp lực cùng hấp dẫn càng nhiều, rất dễ dàng không biết rốt cục mình muốn gì.
May mắn tôi đã tìm lại được bản thân mình, tuy rằng quá trình này rất gian khổ, cũng thật gian nan, nhưng trước những khốn khổ cùng áp lực, đều chỉ có thể lựa chọn dũng cảm đối mặt. Trong lúc tôi đang rơi vào giằng co cùng giãy dụa xoay xoay lật lật suy tư, cuối cùng nhận ra, kỳ thực bỏ qua không nói tới những thứ khác, tôi còn là người cuồng nhiệt yêu thích viết chữ. Vậy thì viết đi, dũng cảm viết đi.
Nửa phần sau của truyện, kỳ thực bản thân tôi đã viết một cách rất vui vẻ, bởi vì tôi biết, tuy rằng đây là câu chuyện kể về một chuyện xưa đầy thăng trầm, nhưng cuối cùng kết cục nhất định là trời quang cùng ấm áp.
Bởi vì tôi đã quyết định làm người cầm ngọn nến kia, thế sự vô thường như vậy, lòng người khó lường như vậy, mỗi người đều chỉ có thể mờ mịt trong bóng tối cô độc mà bước đi, tôi nguyện lấy chữ viết thay đèn, chiếu sáng con đường dưới chân người gặp được, chiếu sáng cho người gặp được nhau.
Khu Đông Cửu, 10:26am ngày 10/11/2014.
Tàu biển chở khách định kỳ Costa AtlantiCa.
Đời người có lẽ giống như con thuyền, ở trên thuyền bạn sẽ gặp rất nhiều người, có người gặp cũng chỉ là gặp, có người sẽ cùng bạn vượt qua một đoạn thời gian thật khoái trá, có người sẽ cùng bạn đi đến hết cuộc hành trình. Bạn không biết khi nào thì sẽ có người rời thuyền giữa chừng, nhưng khi cập bến cuối cùng, đều là khúc hát chia ly.
Dường như có chút thương cảm, nhưng đời là thế đó, vô thường mà vô tình.
Cho nên mới muốn kể một câu chuyện xưa ấm áp, như một ngọn nến cháy trong đêm dài, soi sáng bản thân, cũng soi sáng người ta gặp được.
Bộ truyện này hiện giờ vẫn chưa viết xong, có một lần được phỏng vấn, phóng viên hỏi tôi về bộ truyện này, tôi nói vẫn chưa viết xong, còn lo nghĩ nói, nếu viết xong nhất định tôi sẽ thông báo ở lời cuối sách của quyển 1, bởi vì sau khi cha tôi qua đời, tôi mới viết xong quyển một của truyện.
Nói xong câu đó, trước mặt người xa lạ, nước mắt tôi liền không hề báo trước mà rơi xuống.
Có một số việc chúng ta cho rằng đã qua lâu rồi, lâu đến mức rốt cục có thể bình tĩnh nhắc lại, nhưng cuối cùng vẫn sẽ lúng túng, bởi vì biết rất rõ, mất đi chính là mất đi, vĩnh viễn sẽ không có lại.
Cha đi rồi, rất nhiều chuyện thường ngày diễn ra sẽ khiến tôi nghĩ đến ông. Có một lần trời thật trong xanh, tôi từ Võ Xương trở về Hán Khẩu, nhìn thấy rất nhiều rất nhiều mây trắng, cũng như vậy không hề báo trước, liền lệ rơi đầy mặt.
Mẹ chưa bao giờ nhắc đến cha trước mặt tôi, kiểu như ba con là người thế nào thế nào. Tôi cũng rất ít khi trước mặt bà nhắc đến cha. Hai người chúng tôi, đều lo lắng đối phương sẽ đau lòng, cho nên nỗ lực giả vờ như chuyện này đã qua.
Nhưng thế gian này có rất nhiều chuyện, không phải bạn đã rõ ràng chấp nhận thực tại, thì nó sẽ không để bạn rơi lệ.
Chủ đề của 'Trâu tiểu thư tìm kiếm tình yêu' là tìm kiếm, quá trình sáng tác bộ truyện này cũng không quá đau đớn, trong thời gian đó có một lần tôi hỏng mất, cảm thấy bản thân không cách nào sáng tác được nữa, lục tục nghỉ ngơi kéo dài đến nửa năm sau, tôi rốt cục viết xong bộ truyện này. Tôi nói với bạn bè, truyện này không chỉ là quá trình tìm kiếm tình yêu của cô Trâu, quá trình sáng tác, kỳ thực chính là quá trình bản thân tôi tìm lại chính mình.
Không phải chúng ta trưởng thành rồi, là sẽ không bị lạc lối. Người trưởng thành áp lực cùng hấp dẫn càng nhiều, rất dễ dàng không biết rốt cục mình muốn gì.
May mắn tôi đã tìm lại được bản thân mình, tuy rằng quá trình này rất gian khổ, cũng thật gian nan, nhưng trước những khốn khổ cùng áp lực, đều chỉ có thể lựa chọn dũng cảm đối mặt. Trong lúc tôi đang rơi vào giằng co cùng giãy dụa xoay xoay lật lật suy tư, cuối cùng nhận ra, kỳ thực bỏ qua không nói tới những thứ khác, tôi còn là người cuồng nhiệt yêu thích viết chữ. Vậy thì viết đi, dũng cảm viết đi.
Nửa phần sau của truyện, kỳ thực bản thân tôi đã viết một cách rất vui vẻ, bởi vì tôi biết, tuy rằng đây là câu chuyện kể về một chuyện xưa đầy thăng trầm, nhưng cuối cùng kết cục nhất định là trời quang cùng ấm áp.
Bởi vì tôi đã quyết định làm người cầm ngọn nến kia, thế sự vô thường như vậy, lòng người khó lường như vậy, mỗi người đều chỉ có thể mờ mịt trong bóng tối cô độc mà bước đi, tôi nguyện lấy chữ viết thay đèn, chiếu sáng con đường dưới chân người gặp được, chiếu sáng cho người gặp được nhau.
Khu Đông Cửu, 10:26am ngày 10/11/2014.
Tàu biển chở khách định kỳ Costa AtlantiCa.
Danh sách chương