Vì gặp ác mộng nên cả người tôi đổ đầy mồ hôi lạnh, trời còn chưa sáng, tôi tắm thêm lần nữa lấy lại bình tĩnh. Ngoài ác mộng ra, còn vụ kia càng khó giải quyết, tôi đã đắc tội với Tô Duyệt Sinh, anh ta nhỏ mọn như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi đâu.

Tôi lặng lẽ vào phòng anh ta, anh ta đang ngủ say, tôi hôn vào lỗ tai anh ta cũng không dậy, tôi hôn cổ anh ta cũng không nhúc nhích, đến khi tôi hôn vào mắt anh ta mới tỉnh, tay phất phất như đang đuổi ruồi, vô cùng ghét bỏ.

Tôi giống như kẹo kéo đeo bám anh ta, ăn nói khép nép nhận sai, tựa như con chó nhỏ cọ tới cọ lui trên người anh ta, sáng sớm lý trí đàn ông còn đang mơ hồ rốt cuộc không khống chế được, lúc này quá trình lên giường rất đơn giản, chủ yếu là ai cũng mông lung buồn ngủ, cuối cùng không có gì ngăn trở mà ngủ thiếp đi.

Tô Duyệt Sinh tuy rằng thích ghi thù, nhưng cũng không so đo với tôi nhiều, đó là một loại ăn ý kỳ dị giữa hai chúng tôi, một khi tôi phạm lỗi, sau khi lên giường xong sẽ xem như bỏ qua không nhắc tới nữa. Nói cho dễ nghe thì đấy chẳng qua là tính tình công tử của anh ta, nói khó nghe một chút thì là chủ nghĩa so-vanh(*) cảm thấy đàn ông không nên chấp nhặt với phụ nữ. Mới đầu tôi rất ghét tật xấu này của anh ta, dần dần về sau lại phát hiện kỳ thực như vậy rất dễ được chiếm tiện nghi. Chẳng qua bồi thường ít thịt, thường xong thì xem như không có đắc tội, cũng bớt lo. Bất quá nếu lỡ mắc phải lỗi quá nặng, anh ta sẽ bỏ mặc tôi hai ba tháng, ngay cả người cũng không gặp được, mơ gì đến chuyện leo lên giường bồi tội.

(*) Niềm tin vô lý và hung hăng cho rằng mình là tối thượng.

Tôi ngủ thẳng đến chiều thì tự tỉnh dậy, Tô Duyệt Sinh đã đi rồi, trong gạt tàn trên đầu giường đầy một đống đầu thuốc lá, không biết gần đây anh ta có chuyện gì phiền lòng mà hút nhiều thuốc như vậy. Con người Tô Duyệt Sinh dù có chuyện phiền lòng cũng sẽ không nói với tôi, với địa vị anh ta, ở chỗ cao khó tránh khỏi gió lạnh, những kẻ phàm phu tục tử làm sao giúp được anh ta, chỉ cần không liên lụy đến anh ta thôi đã tốt lắm rồi.

Liên tục mấy tuần tôi không gặp Tô Duyệt Sinh, nhưng Trình Tử Lương thì có gọi điện cho tôi hai lần, tôi đều không nghe máy.

'Chuyện cũ đừng nên nhắc lại, đời người vốn nhiều mưa gió.

Dù muốn phủi sạch nhưng yêu và hận vẫn tồn tại tận đáy lòng.

Thật lòng muốn chôn vùi quá khứ.

Để ngày mai có thể tiếp tục, anh sẽ không phải đau khổ đi tìm tin tức của em'.

Năm đó mẹ tôi đặc biệt thích bài hát này, bà hát rất hay, tôi vẫn cảm thấy so với mấy ca sĩ có chút tiếng tăm thì bà vẫn hát hay hơn nhiều, chẳng qua không có cơ duyên với nghề này.

Cả đời mẹ đã trải qua thăng trầm, những lúc có tiền hay không tiền, từng đám đàn ông đủ loại kéo đến rồi lũ lượt bỏ đi, đến lúc lâm chung, ngay cả người thân duy nhất là tôi cũng không ở bên cạnh. Đến cuối cùng, tôi chỉ còn thấy một khối bia mộ mà thôi.

Nhớ tới mẹ, lòng tôi liền cứng rắn lên một chút. Tôi tuyệt đối không muốn gặp Trình Tử Lương, mặc kệ anh ta muốn nói gì, tôi cũng không muốn gặp.

Trình Tử Lương không hề quấy rầy tôi, về sau nghe nói anh ta đã đính hôn với Phùng Hiểu Lâm, anh ta và vị hôn thế gắn bó như keo như sơn, hiện thời họ đang đi Ý chọn lễ phục cho ngày cưới.

Kết hôn là chuyện trọng đại. Mới trước đây tôi cũng khao khát được mặc áo cưới, trắng như tuyết, tựa như một vị công chúa, trên đầu đội khăn voan, cô dâu mới trông thật thần bí lại càng nhiều xinh đẹp. Nếu tôi cố vững tâm, có phải cũng sẽ tìm được người nào đó mà gả đi hay không? Tôi đang miên man suy nghĩ đến chuyện mặc áo cưới thì Hướng Tịnh khóc sướt mướt gọi điện thoại cho tôi, gì mà 'Sao lại thế?' chẳng hiểu gì cả. Tôi nghe cô ấy khóc ruột gan đứt từng khúc trong điện thoại, đành phải dỗ dành khuyên lơn rồi đáp ứng lập tức đến gặp cô ấy ngay.

Thì ra gần đây Tô Duyệt Sinh rất lãnh đạm với cô ấy, cũng không thường xuyên gọi điện thoại cho người ta, sau khi Hướng Tịnh nghe ngóng mới biết dạo này Tô Duyệt Sinh đang theo đuổi một cô nàng khóa dưới ở lớp chính quy.

Mắt Hướng Tịnh sưng húp như quả hạch đào, nói: “Anh ấy muốn chia tay với em cũng được, nhưng sao lại theo đuổi đàn em khóa dưới trong cùng một trường với em, thử hỏi em làm sao nhìn người đây?”

Tôi thở dài, Tô Duyệt Sinh làm vậy quả thật quá đáng, nhưng anh ta đối với phụ nữ xưa nay đâu có kiên nhẫn lâu dài, tôi nói: “Nếu trông cậy vào đàn ông sẽ yêu em, luôn sủng em, xem em như trân châu nâng niu trên tay, còn phải cần đến may mắn nữa“.

“Em không hiểu”, Hướng Tịnh nức nở: “Vốn đang rất tốt mà, tại sao trong chớp mắt lại thay đổi như vậy?”

Tôi cười cười: “Trên đời này có gì là lâu bền đâu? Ráng chiều dễ tan lưu ly dễ vỡ, ngoại trừ tự an ủi bản thân suy nghĩ thông suốt một chút, ta còn làm được gì bây giờ?”

Hướng Tình khóc thút thít hỏi: “Có phải anh ấy chưa từng yêu em không?”

Tôi nói: “Em nên hỏi anh ta ấy“.

Hướng Tịnh khóc lớn, cũng may cô ấy chỉ khóc, cũng không có hành động gì quá mức, tôi nghĩ về sau tôi nhất không nên dính dáng đến phụ nữ của Tô Duyệt Sinh, quậy đến nước đục, gây nên nhiều tội lỗi như vậy.

Tôi vốn muốn cố khuyên cô ấy: “Đừng khóc nữa, nếu anh ta thật sự không yêu em, em khóc cũng chẳng ích lợi gì, đau lòng cũng chẳng được gì, đàn ông còn nhiều mà, người sau nhất định sẽ tốt hơn. Quên anh ta đi“.

Hướng Tịnh rốt cục nhịn không được, giọng điệu trở nên chua ngoa: “Bọn họ nói chị là người ở bên cạnh anh ấy lâu nhất, theo anh ấy suốt mười năm, có phải chị đã sớm biết sẽ có ngày này hay không? Bây giờ chị cảm thấy đắc ý lắm phải không?”

Tôi thở dài, đứng dậy chạy lấy người.

Không phải tôi không đồng tình thương cảm, nhưng lười nói thêm nữa, bí quyết ở bên cạnh Tô Duyệt Sinh lâu mà không bị phiền chán chính là ngay từ đầu đừng thương anh ta. Nào có ai làm được điều này, rất nhiều cô chỉ sợ vừa bị ánh mắt hoa đào kia nhìn thoáng một cái, đã sa lưới tình rồi.

Một người đàn ông anh tuấn phóng khoáng, lỗi lạc nhiều tiền, được tôn xưng là nhân trung long phượng, có lẽ cũng có người mới đầu không động tâm với anh ta, nhưng nếu anh ta cố tình đeo đuổi, hiếm có khi nào đuổi không kịp.

Bất quá nói đến cùng tôi cũng rất bội phục chính mình, ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy mà không yêu anh ta, cũng quá khó chứ.

Tình yêu này này nọ nọ rất kỳ quái, Trình Tử Lương so với anh ta kém xa, nhưng tôi lại chỉ thích mỗi Trình Tử Lương.

Không, chính là quá yêu mến.

Bị Hướng Tịnh quấy rối như vậy, tôi bảo tài xế đưa tôi đến tiệm nữ trang, mỗi khi phụ nữ không có cảm giác an toàn đều kiếm chuyện tiêu tiền, giờ là thời điểm thích hợp đi tiêu phí.

Vào tiệm nữ trang tôi mới biết tự mình đã phạm phải sai lầm lớn, bởi vì tôi gặp Trình Tử Tuệ.

Mấy năm không gặp, Trình Tử Tuệ trông vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy, nghe nói so với tôi chị ta còn lớn hơn mười tuổi, nhưng nhìn qua cứ như cùng tuổi với mình, khí chất tao nhã, nhìn thấy tôi thì hơi ngẩn ra nhưng cũng không có chút lúng túng nào, ngược lại còn chủ động đến chào hỏi: “Thất Xảo“.Đại nhân vật gọi tôi một tiếng 'Thất Xảo' thân mật, không hiểu vì sao bà Tô lại cư xử khách sáo với tôi như vậy, mấy người trong Tô gia đều là kẻ hai mặt, mỉm cười trở mặt thành đao, khẩu phật tâm xà mà.

“Có thời gian uống ly café không?” Bà Tô hỏi tôi: “Gần đây có một quán, nếu được thì cùng uống với nhau một ly?”

Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng.

Quán cafe rất ít người, vô cùng thích hợp để nói chuyện. Bà Tô chỉ gọi một ly nước đá, tôi thì gọi hẳn một ly Latte lớn. Tôi không biết có nên lén gọi điện báo cho Tô Duyệt Sinh hay không, đang do dự thì Bà Tô cười nói: “Tôi đâu phải hổ, chẳng lẽ cô sợ tôi ăn thịt cô sao?”

Tôi nghĩ cũng phải, Tô Duyệt Sinh biết nhiều chuyện sẽ dễ mất hứng, cũng không phải tôi cố ý đi trêu chọc bà Tô, chẳng qua thỉnh thoảng gặp gỡ, chị ta muốn mời tôi một ly cafe, tôi cứ tháp tùng thôi.

Trình Tử Tuệ đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Khí sắc của cô tốt hơn nhiều rồi“.

Tôi khen tặng lại: “Chị cũng thế mà“.

Bà Tô cười cười, “Tô Duyệt Sinh nhất định là không muốn cô gặp tôi đâu, cho nên tôi cũng không muốn quấy rầy cô lâu quá. Thế nào, gần đây có khỏe không?”

Tôi nói: “Rất tốt”

Hai người chúng tôi còn nói thêm mấy lời khách sáo nữa, cứ như bạn bè bình thường xa cách nhiều năm, cuối cùng tôi cảm thấy chịu không nổi, ở cạnh loại người đáng sợ như bà Tô, ngươi vĩnh viễn không biết chị ta rốt cuộc muốn làm gì. Chờ khi ly Latte nhanh chóng được uống cạn, bà Tô mới nhàn nhàn nói: “Tử Lương về nước rồi, hơn nữa cũng sắp đến ngày kết hôn, hy vọng cô đừng gây thêm quấy rối“.

Tôi cười mỉa: “Bà yên tâm, tôi đâu có năng lực đó“.

Bà Tô mỉm cười: “Năng lực của cô thế nào tôi biết rất rõ, lúc trước Tử Lương vì cô đòi chết đòi sống, may mắn cuối cùng cô lừa được nó, bằng không bây giờ không biết đã xảy ra chuyện gì“.

Tôi vẫn duy trì ý cười trên mặt, trong lòng đã vô cùng chán ghét cuộc nói chuyện này, tôi chỉ muốn tìm cái cớ bỏ chạy lấy người, trên mặt bà Tô ý cười lại sâu thêm vài phần, chị ta hỏi: “Nghe nói những chuyện trước kia cô đã quên hết rồi, là thật sao?”

Tôi ù ù cạc cạc nhìn chị ta, ngón tay chị ta mảnh khảnh gõ gõ trên mặt bàn, giống như trầm ngâm: “Kỳ thật tôi cũng không phải người nhiều chuyện, chỉ là tò mò, cô thật sự đã quên“.

Trong lòng tôi có một loại cảm giác kỳ quái, như đang nằm mơ, hoặc như đang đi trên đường đột nhiên lạc mất phương hướng, ngẩng đầu lên nhìn chẳng thấy mặt trời đâu, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, tôi mơ hồ nói: “Có một số việc quên đi cũng tốt“.

Biểu tình bà Tô không có gì biến hóa, vẫn cười cười như cũ nói: “Đúng vậy, kỳ thực chuyện tôi không rõ nhất là Tô Duyệt Sinh, anh ta không sợ ngày nào đó cô đột nhiên nhớ ra sao?”

Di động chợt vang lên từng hồi, đúng là Tô Duyệt sinh, tôi nuốt nước miếng một cái, nói với bà Tô: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã“.

Tôi vội vàng chạy qua hành lang, Tô Duyệt Sinh hỏi tôi: “Em đang ở đâu?”

“Quán cafe.”

“Hẹn bạn à?”

Tôi do dự nửa giây, rốt cục nói dối anh ta: “Là Hướng Tịnh, cô ấy không vui nên tìm em tâm sự“.

“Bây giờ em đổi nghề làm bác sĩ tâm lý rồi hả?”

Tôi thở dài, theo lời anh ta nói, nửa giả nửa thật oán giận: “Sau này anh làm ơn đừng hại đến mấy cô gái ngây thơ nữa, nhìn rất đáng thương“.

“Anh cũng biết em rất đáng thương“.

Tôi nhất thời không khôi phục được tinh thần, nghĩ là mình nghe lầm, cho nên 'A?' một tiếng.

“Đừng vớ vẩn nữa, xoay người lại“.

Tôi theo bản năng nghe lời anh ta, xoay người lại, vừa vặn thấy Tô Duyệt Sinh đứng cạnh cửa sổ sát đất ngắt điện thoại, cười với tôi, nụ cười tươi kia bất quá rất quen thuộc, tôi lại cảm thấy kinh hãi. Phục vụ đẩy cửa ra, Tô Duyệt Sinh vào đến, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng, tôi quay đầu nhìn Trình Tử Tuệ, chị ta dường như cũng bị hoảng sợ, nhìn Tô Duyệt Sinh.

Ngay từ đầu Tô Duyệt Sinh không hề để ý đến Trình Tử Tuệ, tựa như vốn dĩ không hề biết đến sự tồn tại của chị ta, anh ta chỉ nói với tôi: “Đi thôi“.

Tôi chỉ biết ngoan ngoãn đi lấy túi, theo anh ta ra ngoài.

Lên xe xong mới dần dần cảm thấy sợ hãi, Tô Duyệt Sinh một câu cũng không nói, xưa nay anh ta lái xe luôn trầm mặc, chỉ có im lặng lái xe. Tôi ngượng ngùng hỏi anh ta: “Sao anh lại đến?”

Đi ngang qua cũng đâu có khéo vậy, anh ta không trả lời, tôi đột nhiên hiểu ra, là tài xế của tôi gọi điện cho anh ta, tôi cảm thấy uất giận, cố gắng nhẫn nhịn, vẫn nhịn đến tận lúc về nhà, sau khi lên lầu đóng cửa lại tôi mới chất vấn: “Anh cho người theo dõi em?”

“Cô đâu có quan trọng đến vậy“. Tô Duyệt Sinh nói một cách khắc nghiệt, quả thực không khác gì dao găm: “Chẳng qua tài xế thấy Trình Tử Tuệ đến, nên mới gọi điện cho tôi thôi. Đã dạy cô bao nhiêu lần, còn không biết cách xa bà ta ra một chút, ngày nào đó chết như thế nào cô còn không biết!”

“Sao anh không cho em nói chuyện với Trình Tử Tuệ?” Tôi hỏi anh ta: “Trình Tử Tuệ nói em đã quên rồi, em đã quên cái gì?”

Tô Duyệt Sinh không trả lời tôi, anh ta ngay cả giày cũng chưa đổi, xoay người muốn đi, tôi nhào lên giữ chặt anh ta lại: “Tô Duyệt Sinh, anh nói cho tôi biết đi, tôi đã quên cái gì?”

Tô Duyệt Sinh quay đầu, tôi nhìn thấy trên mặt anh ta hiện rõ nụ cười châm chọc, nói: “Cô cái gì cũng chưa quên, chẳng lẽ không đúng sao?  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện