Một đêm này, giấc ngủ của Hàn Tiếu không hề an ổn, hình như toàn gặp những giấc mơ kỳ quái. Trong giấc mơ, nàng một hồi thì biến thành thần y tiên sinh khua tay múa chân với các đại phu, một lúc sau lại biến thành chính nàng đang chữa bệnh cho một bệnh nhân. Khuôn mặt của bệnh nhân đó thay đổi liên tục, chứng bệnh cũng rất kỳ quái, lúc thì không có tay, lúc thì không có tim, lúc lại bị trúng độc. Nhưng nàng lại cảm thấy rõ ràng chỉ có một bệnh nhân. Nói tóm lại, giấc ngủ này của nàng mệt mỏi hệt như vừa chạy ba vòng quanh núi vậy.
Lúc sắc trời vừa mới lộ, nàng liền tỉnh. Ngồi dậy có chút mơ hồ, nghĩ hồi lâu vẫn chẳng nghĩ ra mình về đây kiểu gì, nhưng lại chợt nhớ ra không biết tình trạng của Lâm Chi ra sao rồi.
Nàng vội vã bò dậy, thấy mình vẫn giữ nguyên áo xống mà đi ngủ, bình phong vẫn chắn trước giường như cũ, gia huấn do nàng viết còn dán ở đó. Hàn Tiếu gãi gãi đầu, chẳng lẽ nàng lại bị phạt rồi? Lơ mơ rửa mặt xong, nàng tỉnh táo lại, nhìn phía chân trời vừa mới rạng sáng, vẫn chưa tới giờ uống bát thuốc đầu tiên trong ngày của Lâm Chi, nàng còn thời gian để làm một số việc. Trước tiên đem quần áo hôm qua Nhiếp Thừa Nham thay ra đi giặt, sau đó rón rén bước vào phòng dọn dẹp, lấy nồi nước nóng gác lên chậu than để giữ ấm, rồi lại thay bộ nệm ghế mới cho Nhiếp Thừa Nham và lau cọ chiếc ghế. Đang nhẹ nhàng tháo màn giường xuống, chợt thấy Nhiếp Thừa Nham đang mở mắt nhìn nàng, khiến nàng sợ hết hồn.
“Chủ tử, ngài đã tỉnh?”.
“Tiếng động của ngươi lớn như vậy, sao ta có thể ngủ ngon chứ”. Nhiếp Thừa Nham dường như không vui lắm, đã nghe thấy tiếng nàng làm việc từ lâu nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy nàng đến xem hắn. Nhưng hắn hầu như mỗi ngày đều có lúc không vui, cho nên Hàn Tiếu cũng quen rồi.
“Nô tỳ mơ đến rất nhiều chuyện”.
“Hừ!”, hắn đương nhiên biết, ai bảo nàng thường hay nói mớ. Hắn nghe được trong giấc mơ của nàng xuất hiện rất nhiều người, nhưng lại không có hắn, thật sự khiến hắn tức điên lên.
“Chủ tử ngủ tiếp nữa không? Nô tỳ sắp phải đi viện Tập Chẩn”.
“Ta dậy luôn, giúp ta chải đầu thay quần áo”. Yêu cầu của hắn rất chính đáng, Hàn Tiếu không dám thoái thác, vội vàng nhanh tay nhanh chân hầu hạ hắn rời giường. Nhưng tốc độ rời giường của Nhiếp Thừa Nham không bì được với người bình thường, riêng việc vệ sinh đã mất thời gian hơn người khác, hơn nữa hắn rất coi trọng sạch sẽ, làm đi làm lại một hồi thì trời cũng đã sáng.
Hàn Tiếu thu dọn xong, nói: “Chủ tử xin đợi chút, lát nữa Tần Giao sẽ đến điểm huyệt xoa bóp cho chủ tử. Nô tỳ xin đi viện Tập Chẩn trước”.
“Hầu ta ăn cơm sáng trước đã, đi phân phó dọn thức ăn lên, gọi cả Nhạc Nhạc đến”.
Hàn Tiếu sửng sốt, âm thầm sốt ruột, nhưng không dám cãi lại, vội vàng đi thu xếp. Trên bàn cơm, Hàn Tiếu kịch liệt nhồi nhét, tốc độ ăn cơm đó khiến Nhiếp Thừa Nham cau mày: “Chậm một chút, ăn cơm phải từ tốn, vội vã làm cái gì”.
Hàn Nhạc ở một bên gật đầu mãnh liệt. Thật tốt quá! Tật xấu này của tỷ tỷ nói mãi không chịu sửa, nó còn nhỏ tuổi nên lời nói hay bị xem nhẹ, trước giờ không có tác dụng. Thế nhưng bây giờ là thành chủ đại nhân quản tỷ ấy, xem tỷ tỷ còn có thể không nghe ư?
Hàn Tiếu len lén lườm đệ đệ một cái, tên tiểu tử này dám tiếp tay cho người ngoài. Mặc dù bị giáo huấn, nhưng nàng vẫn còn hơi vội vàng, lại nhét tiếp hai miếng thức ăn vào miệng.
“Ta ăn no xong ngươi mới được phép đi”, một câu của Nhiếp Thừa Nham rốt cục cũng dập tắt ý định của nàng, Hàn Tiếu như ngồi trên than. Hàn Nhạc bĩu môi nhìn nàng, sau lại nảy sinh chút đồng tình.”Thành chủ đại nhân, chẳng phải ngài đã đồng ý hôm nay dạy ta tính sổ sách sao? Nếu vậy chúng ta ăn nhanh lên”.
“Ta hiện tại không phải đang tính sổ* đấy à? Ngươi có thể học”, không ai thèm nể mặt một đứa trẻ, Nhiếp Thừa Nham vui sướng ngăn chặn sự bênh vực trá hình của Hàn Nhạc. Hàn Tiếu và Hàn Nhạc liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi ở trong lòng.
*Tính sổ và tính sổ sách đều dùng cùng một từ 算账, nhưng ở ngữ cảnh khác nhau thì ý nghĩa khác nhau.
Một bữa ăn sáng đơn giản nhưng chậm rì rì rốt cục cũng kết thúc, Hàn Tiếu rốt cục có thể lên đường, đang chuẩn bị đi thì bị Nhiếp Thừa Nham gọi lại. Nàng dừng bước, chờ hắn lên tiếng, hắn há miệng nhưng lại chẳng nói gì. Hàn Tiếu lại muốn đi, lại bị gọi lại, lần này hắn bảo nàng tới gần, ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Phải thật bình tĩnh! Bất kể loại độc này là cái gì, chuyện này ắt hẳn còn có phần sau. Sinh tử của người khác ngươi quản không được, nhưng an nguy của mình thì phải lo giữ. Đừng quên, ngươi còn có đệ đệ đấy”.
Hàn Tiếu ra sức gật đầu, khẽ hỏi: “Chủ tử, vậy ngài có thể hỏi thần y tiên sinh giúp tôi hay không, chân Nhạc Nhạc bao giờ mới khỏi? Tôi cảm thấy…”, nàng cắn cắn môi. Câu kế tiếp còn chưa nói, nhưng Nhiếp Thừa Nham cũng đoán được, lòng hắn trầm xuống, hai tỷ đệ này quả nhiên đều cảm thấy lão nhân có ý đồ khác.
“Ừ, ta sẽ hỏi giúp”. Nhiếp Thừa Nham muốn nói không phải là câu này, cũng chẳng biết tại sao, chung sống với nàng càng lâu, có mấy lời ngược lại càng không dễ dàng mở miệng nói ra. Cái tinh thần không hề kiêng nể gì khi vừa quen biết nàng, giờ đây dường như không thể tìm lại được nữa. Cảm giác này xưa nay hắn chưa từng trải qua, hắn cảm thấy bị gò bó. Tối qua hắn đi tìm nàng, ở trong phòng đã nghĩ xong nên mở lời thế nào, kết quả lúc thấy nàng lại chẳng thốt nên được lời nào. Hiện tại, hắn cũng cảm thấy khó mà hứa hẹn một cách khí khái, có phải hắn đã bắt đầu để ý? Hay là hắn không nắm chắc? Nhiếp Thừa Nham nhìn bóng lưng Hàn Tiếu ra khỏi cửa phòng, cảm thấy tình hình hiện giờ đối với hắn rất không ổn.
Trước khi ra khỏi viện, Hàn Tiếu đi quẹo sang hướng khác xem Hàn Nhạc. Hàn Nhạc không kéo chân sau của nàng, chỉ ôm nàng, gửi nàng ba chữ: “Phải cẩn thận”. Hàn Tiếu sờ sờ đầu của hắn, đệ đệ này của nàng thực biết suy nghĩ hơn hẳn nàng.
Khi Hàn Tiếu chạy tới viện Tập Chẩn, Lâm Chi đã dùng thuốc xong, sắc mặt của nàng ta còn khó coi hơn cả hôm qua, trắng bệch lại có phần xanh mét, tựa hồ phút chốc đã già đi mấy tuổi. Tiết Tùng đang rút châm cho nàng ta, mỗi một cây châm rút ra đều là màu đen. Mới vừa thu châm xong, Lâm Chi bỗng nhiên lên cơn co giật, rồi nôn ra toàn bộ thuốc vừa uống, đến nỗi dịch mật đều nôn ra cả. Các y bộc thu dọn một trận, Tiết Tùng phân phó tiếp tục sắc thuốc, uống không vào cũng phải đổ vào. Hàn Tiếu nhìn tình trạng bi thảm của Lâm Chi, trong lòng không khỏi thổn thức. Nàng chẩn mạch của Lâm Chi, lại quan sát ánh mắt, đầu lưỡi và tay của nàng ta. Lâm Chi hôm nay suy yếu đi nhiều, tựa hồ không còn cả khí lực để giãy dụa nữa. Hàn Tiếu xem xét xong, đi theo Tiết Tùng lui ra ngoài.
“Lúc đầu bệnh trạng nàng ta rất giống công tử, nhưng tốc độ phát tác của độc tố nhanh hơn nhiều so với công tử. Giờ mới là ngày thứ hai vậy mà đã suy yếu như vậy rồi, sáng nay ngay cả thuốc cũng không uống nổi. Nhưng trước kia công tử bị thương còn nặng hơn nàng ta nhiều”.
“Phải chăng là do khác biệt về nội lực hoặc thể chất?”.
“Bây giờ không dám chắc được, nàng ta có một triệu chứng mà công tử không có”.
“Là bị lão hóa sao?”.
“Đúng, nhưng mạch đập của nàng ta quá yếu, hiện tôi không thể nói chính xác được là nàng ta bị lão hóa thật, hay là bởi vì sắc mặt kém nên mới tạo ra ảo giác như vậy”. Tiết Tùng ngừng một chút, lo lắng nói: “Nếu như chất độc này không phải là Lục Tuyết, vậy thì thật là đáng sợ”.
Hàn Tiếu trong lòng lạnh lẽo. Nếu như độc này không phải là Lục Tuyết, vậy thì còn có một người cao thủ như Vân Vụ lão nhân luyện ra được cực độc. Nếu như độc này lưu truyền ra ngoài núi, liệu sẽ có bao nhiêu người vô tội bị hại?
“Nếu thực không phải là Lục Tuyết, không biết người đánh tráo độc có ý tứ gì?”. Lúc Tiết Tùng lẩm bẩm mấy lời này, Nhiếp Thừa Nham vừa nhận được thư của Long Tam. Trong thư biểu thị, hắn dùng thời gian dài vừa qua để kiểm chứng, sau khi nghiêm túc so sánh với triệu chứng đặc thù của Lục Tuyết mà Nhiếp Thừa Nham đã nói, rốt cục đã có thể xác nhận, loại độc xuất hiện ở Đại Mạc chính là Lục Tuyết. Đầu mối dựa vào hai xác chết, một là gần một năm trước lúc bọn họ gặp nhau ở thành Bách Kiều Nhiếp Thừa Nham đã nghe nói qua, một là mấy ngày gần đây mới phát sinh, theo như điều tra về thân phận của người chết và tình hình thi thể, sợ là thử nghiệm độc.
Nhiếp Thừa Nham xem bức thư hai lần, rồi sau đó tự nhốt mình trong phòng cả buổi. Chiều, hắn kêu Hoắc Khởi Dương vào: “Tên dược bộc ở dược phòng – kẻ tìm ra hung thủ tráo đổi thuốc, chính là người đã rớt xuống đáy vực cùng Tiếu Tiếu đúng không?”.
“Đúng vậy, chủ tử. Hắn tên Thạch Nhĩ”.
“Ừ”, Nhiếp Thừa Nham trầm ngâm hồi lâu, nói: “Gọi hắn đến đây”.
Chỉ chốc lát Thạch Nhĩ đã tới, hắn thận trọng vô cùng, không biết vị công tử chưa từng được tiếp xúc trực tiếp này tìm hắn có chuyện gì. Vào Nham Trúc, thấy một đứa trẻ tầm mười hai tuổi đang cầm cuốn sách nằm phơi nắng ở giữa sân, Thạch Nhĩ hiếu kì không biết con cái nhà ai mà dám phách lối trên địa bàn của công tử như thế.
Thời gian Thạch Nhĩ gặp mặt Nhiếp Thừa Nham cũng không dài, chỉ sau một tuần trà liền đi ra. Hắn lại nhìn đứa bé kia lần nữa, rốt cục cũng nghĩ ra thằng bé là ai. “Hàn Nhạc? “, thử thăm dò gọi một tiếng.
Hàn Nhạc ngoái đầu nhìn đánh giá hắn, nhìn hồi lâu, cũng gọi: “Thạch Nhĩ?”.
“Ơ, ngươi biết ta? ” Thạch Nhĩ kinh ngạc.
“Nghe tỷ tỷ tôi nói chứ sao”. Hàn Nhạc ra vẻ tinh quái, quan sát Thạch Nhĩ kỹ càng, sau đó cười hì hì nói: “Tỷ tôi nói huynh là một nam tử hán”.
Thạch Nhĩ nghe xong liền đỏ mặt, cuộc đời hắn cho tới bây giờ chưa có ai khen hắn trực tiếp như vậy. Hắn gãi đầu, cười khà khà: “Đâu có, đâu có”.
Hàn Nhạc nghiêm túc gật đầu: “Tôi cũng đang nghĩ đâu có, đâu có*? Nhìn không ra”.
*Đâu có: 哪里,mang hai hàm ý, ý thứ nhất là lời nói khiêm tốn, ý thứ hai có ý phủ định.
Lời này vừa dứt, Thạch Nhĩ không gãi đầu nữa, xoay người rời đi luôn: “Ngươi tự chơi một mình nhé, ta đi bàn chuyện chính sự”.
Hàn Nhạc ở sau lưng hắn lớn tiếng kêu: “Vậy huynh nhớ chăm chỉ làm việc, đừng có biếng nhác nhé, nam tử hán!”. Nhìn thân ảnh Thạch Nhĩ lảo đảo một cái, Hàn Nhạc cao hứng cười ha ha. Vừa quay đầu, thấy Nhiếp Thừa Nham đang ở cửa phòng nhìn nó chằm chằm, Hàn Nhạc thu lại nụ cười: “Thành chủ đại nhân, ngài muốn phơi nắng không?”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nó hồi lâu, vẻ mặt kia tựa hồ đang đấu tranh dữ dội. Hàn Nhạc bị hắn nhìn đến sợ hãi trong lòng, tự nhiên nảy sinh dự cảm không lành. Sau đấy quả nhiên nghe Nhiếp Thừa Nham nói: “Ngươi qua đây, nói ta nghe xem, tỷ tỷ ngươi lúc ở cạnh ngươi đã nói thế nào về ta?”.
Hàn Nhạc cả kinh há to miệng, ngay sau đó bị Hoắc Khởi Dương nâng cả người và ghế mang vào phòng. Trên đường đi, Hàn Nhạc nắm chặt cánh tay Hoắc Khởi Dương: “Đại hiệp, phụ trách cứu mạng không?”.
Hoắc Khởi Dương cười ha ha một tiếng, đặt nó vào phòng, xoa xoa cái đầu nhỏ: “Chớ nghịch ngợm, chủ tử hỏi gì ngươi phải trả lời cho tốt”.
Nhiếp Thừa Nham di chuyển ghế của mình, điều chỉnh phương hướng, đối diện với Hàn Nhạc, nói: “Nói đi, tỷ ngươi nói về ta thế nào?”.
“Đương nhiên là khen thành chủ đại nhân rất tốt rồi”.
“Vậy ư? Khen như thế nào?”.
“Chính là thành chủ đại nhân tốt bụng thu nhận chúng tôi, cho ăn cho ở, thành chủ đại nhân làm người thiện lương, tính tình tốt, có kiến thức, có tài cán, biết suy tính…”. Hàn Nhạc liều mạng nặn lời ra, dưới ánh mắt của Nhiếp Thừa Nham càng nói thì giọng càng nhỏ lại.
“Nói thật đi”.
Hàn Nhạc ngậm miệng lại, cái đầu dựng thẳng hồi lâu chẳng nói gì, Nhiếp Thừa Nham nóng nảy: “Nói đi!”.
“Tôi đây chẳng phải là đang gắng sức nghĩ à, nghĩ xem tỷ tỷ rốt cuộc đã từng nói qua với tôi hay không?” Hàn Nhạc ủy khuất lắm, kiểu gì cũng không nghĩ ra, tỷ tỷ hẳn là chưa từng nói qua.
Chưa từng nói đến? Nhiếp Thừa Nham mặt xanh mét, vậy tại sao lại khen người khác là nam tử hán, trong khi nàng ấy và Thạch Nhĩ mới gặp gỡ có vài lần? Còn hắn thì sớm tối chạm mặt nàng, sao lại chưa từng nói đến?
Nhiếp Thừa Nham bên này đang tức giận, Hàn Tiếu bên kia lại đang lo lắng. Lâm Chi một ngày này tình trạng cực kì không ổn định, Hàn Tiếu và Tiết Tùng nghiên cứu thảo luận cả ngày trời vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì hơn. Nửa ngày trôi qua, Lâm Chi tựa như như dưa muối khô, toàn thân héo rũ tàn tạ, đến nước cũng khó mà nuốt xuống, thỉnh thoảng tay chân lại co quắp chứng tỏ đau đớn vẫn còn, chỉ là người đã không còn khí lực giãy dụa vùng vẫy.
Tiết Tùng không có cách gì, đành phải đi tìm Vân Vụ lão nhân hỏi ý kiến. Ngày đó vì để cứu Nhiếp Thừa Nham, Vân Vụ lão nhân đã dùng loại thuốc quý hiếm – Hoàn Hồn đan. Mặc dù Tiết Tùng không cho rằng sư phụ sẽ đem thuốc quý cho Lâm Chi dùng, nhưng tình huống nàng ta giờ rất nguy kịch, coi như bẩm báo cũng được, nếu không nàng ta mà chết nhưng độc chứng vẫn chưa thể xác định được, chỉ e sẽ cho hắn tội thất trách*.
*Thất trách: không làm tròn bổn phận, chức trách.
Tiết Tùng đi một lúc sau, Lâm Chi đột nhiên phát tác bệnh. Hàn Tiếu đang ở phòng cách vách chăm chú lật xem trị sách trị độc, nghe y bộc gọi qua liền vội vàng chạy đi. Lâm Chi giãy dụa kịch liệt, hai mắt vô hồn, xuất hiện dấu hiệu của cái chết, tứ chi không chịu sự khống chế mà vung loạn xạ, lôi kéo dây thừng trói trên người nàng ta thành tiếng vang dội. Hàn Tiếu ấn mạnh vào tay nàng ta, sờ vào mạch tượng, hoảng sợ cùng cực, đây rõ ràng là sắp chết.
Hàn Tiếu vội lệnh cho đám y bộc giữ chặt lấy nàng ta, còn mình thì dùng toàn bộ sức lực ấn mạnh vào mấy đại huyệt. Hơi thở của Lâm Chi dường như đã chậm lại, nhưng Hàn Tiếu biết cách này không có tác dụng. Nàng kéo cái hòm thuốc lại, lấy bộ châm ra, đột nhiên tình cảnh cứu người trong giấc mơ đêm qua chợt hiện lên trước mắt, dùng cây châm mỏng manh này lấy máu e là không đối phó được với Lục Tuyết. Hàn Tiếu bỏ châm xuống, lớn tiếng phân phó y bộc: “Lấy ống trúc, tìm cho ta mấy cây châm thô lớn, đốt đèn cầy lên”.
Y bộc làm theo, động tác nhanh nhẹn đi chuẩn bị. Lâm Chi trầm lặng nằm ở ván giường, dường như không còn hơi thở nữa. Hàn Tiếu nhắm mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nỗ lực hồi tưởng lại. Giấc mơ đêm qua, kỳ thật đó là phương pháp chữa trị mà nàng từng xem trong sách, mặc dù không phải cách dùng như thế, nhưng lý thuyết y học cũng tựa tựa như vậy. Nàng gắng sức nhớ lại các huyệt vị, các mạch tay, nguy cơ của việc châm, độ mạnh yếu, phương pháp…
Các đồ vật nàng yêu cầu cũng đã được chuẩn bị xong. Hàn Tiếu xem mạch Lâm Chi, đã yếu đến không thể cảm nhận được, khí tức cũng tựa như không có. Nàng ấn mấy huyệt vị của Lâm Chi, rồi bảo y bộc lật người nàng ta lại, bản thân thì nắm ba thanh châm lớn, tay nâng châm lên, dùng sức đâm xuống lưng nàng ta.
Máu lập tức tuôn ra, Hàn Tiếu cầm ống trúc, hơ phần khoảng không của ông trên lửa, ấn vào chỗ máu tuôn ra. Ống trúc bị hút trên lưng Lâm Chi, Hàn Tiếu rút ra, mượn lực hút của khí nóng trong ống trúc rút ra được không ít máu độc. Y bộc ở một bên nhìn đờ đẫn, bọn họ tất nhiên không dám hỏi đây không biết là phương pháp gì. Lâm Chi dù sao cũng là người thử độc, đại phu muốn giày vò ra sao thì cứ mặc giày vò.
Khi Vân Vụ lão nhân và Tiết Tùng đuổi kịp tới, đập vào mắt chính là cảnh tượng Lâm Chi bị lật người nằm đó, hơi thở khẽ khàng mà lại kéo dài, bất tỉnh thiếp đi.
Tác giả có lời muốn nói: Thời tiết ở Bắc Kinh thật tệ, đã mấy ngày không thấy mặt trời, đành phải để cho người bạn nhỏ Hàn Nhạc thay Bát Bát* nhà tôi phơi nắng. Bát Bát nhà tôi thường bò lên trên tảng đá đợi mặt trời, cái vẻ đáng thương đó thực khiến người ta đau lòng.
Đúng rồi, hai ngày này thay đổi suy nghĩ, muốn viết đôi lời về tiểu ma vương, còn có đồng chí nào đang chờ đợi phiên ngoại của tiểu ma vương không? Mọi người có đề nghị gì?
*Bát: đần, ngu, dốt.