Trong ánh mắt anh ta chan chứa sự yêu thương và quyến luyến đối với tôi, còn
có một nỗi hoài niệm vô cùng sâu sắc nữa. Anh ta đột nhiên kéo tay tôi,
run giọng nói: “Chị Diệp, tôi không muốn rời xa chị.” Tối đó, tôi đã dẫn anh ta về nhà.
”Anh Trương?” Cô ta hiển nhiên đã phát hiện ra sự lạ thường của tôi.
”A...” Tôi không ngừng đưa tay lên dụi mắt, lại hít sâu mấy hơi, mãi mười mấy giây sau mới bình thường trở lại. “Không có gì. Chắc tại đêm qua tôi ngủ muộn quá nên bây giờ đầu óc mới hơi choáng váng.”
Diệp Thu Vi bình tĩnh nhìn tôi, năm giây sau mới lại kể tiếp: “Anh nói rất đúng, sự tự tin trong giao tiếp do nam giới mang lại đó rất có thể có liên quan tới cha anh ta. Thế nên chờ đến khi anh ta đã sẵn sàng cho cuộc trò chuyện rồi, tôi liền hỏi về mối quan hệ giữa anh ta và cha anh ta.
Khi nhắc đến cha mình, anh ta ngẩng đầu suy nghĩ một lát, thân thể vô thức ngả về phía sau, tựa hẳn vào lưng ghế. Con mắt của loài người nằm ở phía trước, thế nên vùng lưng tượng trưng cho những điều chưa biết và nguy hiểm. Nếu lưng của một người thả lỏng, vậy thì chứng tỏ anh ta đang buông lỏng sự đề phòng. Đối với Lưu Trí Phổ, cha mình tượng trưng cho sự an toàn và đáng tin cậy. Cùng lúc đó, hai cánh tay của anh ta đều đặt trên mép bàn, lòng bàn tay hướng về nhau nhưng không chắp lại, mười đầu ngón tay áp vào nhau đối xứng, tất thảy đều hướng lên trên.”
Tôi khẽ gật đầu. “Đó hẳn chính là tư thế tay hình tháp nhọn rồi.”
”Đúng vậy, đó chính là “tư thế tay hình tháp nhọn” hay được nhắc tới trong các bí quyết nhìn thấu nội tâm của người khác.” Diệp Thu Vi giải thích:“Ở đầu ngón tay có phân bố dày đặc các đầu mút của thần kinh cảm giác, mà xúc giác lại là một trong các phương thức chủ yếu để loài người cảm nhận thế giới bên ngoài. Cổ nhân có câu rằng “thập chi liên tâm’”, nhưng thực ra đúng hơn thì phải nói là “thập chi tiêm liên tâm2“. Khi hai lòng bàn tay của một người không tiếp xúc với nhau mà mười đầu ngón tay lại dính vào nhau, vậy thì chứng tỏ người đó có ham muốn cảm nhận mãnh liệt đối với thế giới hữu hình, mà ham muốn cảm nhận của một người càng mãnh liệt thì chứng tỏ sức khống chế của người đó với thế giới bên ngoài lại càng mạnh. Cho nên, tư thế tay hình tháp nhọn” tượng trưng cho sự tự tin cao độ, thậm chí là cao đến mức luôn tự cho mình là đúng.”
Tôi khẽ gật đầu. “Như vậy xem ra Lưu Hướng Đông đã mang tới cho Lưu Trí Phổ một sự tự tin cao độ rồi.”
”Còn nữa.” Diệp Thu Vi lại kể tiếp: “Trong khi tỏ ra tự tin cao độ, tần suất chớp mắt của Lưu Trí Phổ còn cao hơn bình thường gấp hai lần, hơn nữa, hai tay của anh ta khi thì làm ra tư thế hình tháp nhọn, khi thì đặt lên mặt, dùng đầu ngón tay che đi hai mắt... Hai tư thế tay này đã thay thế nhau đến mấy lần.”
”Liên tục chớp mắt, còn che mắt nữa...” Tôi bất giác hơi cau mày lại. “Anh ta muốn ngăn cản thị giác ư?”
”Anh còn nhớ sự phản cảm và né tránh của anh ta đối với Lưu Hướng Đông trong bữa tiệc kia không?” Diệp Thu Vi nói: “Chuyện này hoàn toàn đồng nhất với hành vi ngăn cản thị giác một cách vô thức của anh ta khi nhắc đến cha. Tóm lại, cha anh ta mang lại cho anh ta cảm giác an toàn cùng sự tự tin trong giao tiếp, nhưng đồng thời cũng là người mà anh ta sợ hãi và muốn né tránh. Đây chính là tâm lý mâu thuẫn của anh ta khi đối mặt với cha mình.”
Tôi nhất thời không hiểu lắm về ý định của cô ta, thế là bèn hỏi: “Khi đó cô rốt cuộc đã có suy nghĩ như thế nào?”
”Hãy bắt đầu nói từ chứng mặc cảm Oedipus đi.” Diệp Thu Vi vừa nói vừa gác chân trái lên chân phải. “Trong tình huống bình thường, những người đàn ông mắc chứng mặc cảm Oedipus sẽ nảy sinh sự chán ghét đối với những người thân nam giới của mình, từ đó nghĩ rằng tất cả nam giới đều bẩn thỉu, ví như nhân vật Giả Bảo Ngọc trong Hồng lâu mộng chẳng hạn.Tình trạng của Lưu Trí Phổ khá đặc biệt, chứng mặc cảm Oedipus của anh ta bắt nguồn từ bà nội, mẹ thì lại là một người phụ nữ hoàn toàn khác biệt với bà nội, cho nên đối với những người phụ nữ khác mà mẹ là đại diện, anh ta vẫn cảm thấy hết sức sợ hãi. Trong tình huống như vậy, tâm lý của anh ta chỉ có hai hướng để phát triển: thứ nhất, nảy sinh một sự né tránh hoàn toàn và triệt để trong việc giao tiếp, từ đó thoát ly khỏi xã hội, cuối cùng thì hoặc là tự sát, hoặc là được đưa vào bệnh viện tâm thần; thứ hai, bị ép phải đưa ra sự lựa chọn giữa nam giới và nữ giới, đồng thời tin tưởng vào một bên. Tâm lý của anh ta hiển nhiên đã đi theo con đường thứ hai, hơn nữa nhìn biểu hiện của anh ta mà xét thì anh ta vì một số nguyên nhân nào đó mà đã lựa chọn nam giới.”
Tôi khẽ gật đầu. “Do đó, khi đối mặt với nữ giới anh ta sẽ cảm thấy lo lắng, nhưng khi có nam giới ở bên cạnh thì sự tự tin sẽ trở lại. Đây quả đúng là một hiện tượng tâm lý rất phức tạp.”
”Sau đó dưới sự dẫn dắt của tôi, anh ta đã kể cho tôi nghe một số chuyện có liên quan tới cha mẹ mà mình từng trải qua hồi nhỏ.” Diệp Thu Vi lại hờ hững kể tiếp:“Sau khi bà nội qua đời, anh ta trở về sống với cha mẹ. Khi đó mẹ anh ta rất bận, rất ít khi quan tâm tới con trai, việc chăm sóc và giáo dục anh ta hoàn toàn là do cha anh ta một tay lo liệu. Anh ta kể, tuy khi đó cha anh ta cũng rất bận, vậy nhưng luôn cố gắng dành thời gian ở bên anh ta, chăm sóc anh ta, mang tới cho anh ta một chút ấm áp, nếu như không có cha, chắc anh ta sớm đã chẳng thể nào sống tiếp được nữa rồi. Cùng với đó, mẹ anh ta tuy rất ít khi quan tâm tới anh ta, vậy nhưng lại thường xuyên chỉ trỏ này nọ với anh ta, nói rằng anh ta làm bài tập về nhà không tốt, trông có vẻ quá uể oải, còn nói anh ta không phải là một đứa bé giỏi giang.”
Tôi cảm thấy hết sức kỳ cục, liền bất bình nói; “Chuyện này chẳng phải là do bà ta một tay gây ra hay sao? Thế mà bà ta còn là chuyên gia tâm lý học trẻ em nữa cơ đấy. Loại chuyên gia tâm lý thế này e rằng sẽ gây tác động xấu tới rất nhiều bậc phụ huynh trong việc chăm sóc con em của mình.”
Diệp Thu Vi không đưa ra lời bình luận gì về việc này, lại kể tiếp: “Rất hiển nhiên, đối mặt với sự lạnh lùng, nghiêm khắc của mẹ cùng sự chăm sóc tận tình của cha, Lưu Trí Phổ đã lựa chọn tin tưởng vào nam giới với cha mình là người đại diện. Tuy vấn đề về tâm lý vẫn rất nghiêm trọng nhưng anh ta rốt cuộc đã có được một con đường để hòa mình với xã hội. Sau khi anh ta trưởng thành, cha anh ta đã cố gắng hết sức để giúp anh ta trong việc tiến thân, điều này lại càng khiến cho anh ta thêm tin tưởng vào nam giới.”
Tôi thở dài, nói:“Tuy rằng như thế nhưng sự tin tưởng của anh ta đối với nam giới rốt cuộc vẫn chỉ là một sự lựa chọn bất đắc dĩ để hòa mình với xã hội mà thôi, sâu trong nội tâm, thứ mà anh ta khao khát có lẽ vẫn là tình yêu đối với bà nội.”
Đúng thế.” Diệp Thu Vi đưa mắt nhìn tôi. “Điều mà anh nói chính là căn nguyên gây ra sự mâu thuẫn giữa hai cha con anh ta. Anh ta lựa chọn tin tưởng nam giới, vậy đương nhiên là sẽ biểu hiện ra rất nhiều đặc điểm điển hình của nam giới, chẳng hạn như là dũng cảm, quyết đoán, kiên cường. Chính vì như thế nên cha anh ta mới dốc hết sức lực an bài sẵn cho con đường tiến thân của anh ta, lại gửi gắm ham muốn quyền lực của mình lên người anh ta. Nhưng dưới áp lực nặng nề, anh ta dần dần hiểu ra, tiền đồ với quyền lực không phải những điều mà anh ta thực sự khao khát. Có điều, cha anh ta nhất định là không thể hiểu rõ tình trạng tâm lý của anh ta giống như anh và tôi, thế nên mâu thuẫn đương nhiên là điều không thể tránh khỏi.”
Tôi bất giác giật mình bừng tỉnh. “Đối với Lưu Trí Phổ, đó có lẽ là một sự lựa chọn khó khăn và đầy mâu thuẫn. Hiện thực yêu cầu anh ta kế thừa ý nguyện và mơ ước của cha, nhưng nội tâm thì lại thôi thúc anh ta đi tìm kiếm tình yêu đẹp đẽ với bà nội như hồi nhỏ. Đúng như tôi vừa rồi đã nói, nếu cô có thể thông qua biện pháp ám thị để mang tới cho anh ta cảm giác tương tự như hồi nhỏ, thậm chí là thay thế hoàn toàn vị trí của bà nội trong lòng anh ta, như thế anh ta nhất định sẽ nghe theo mọi sự chỉ huy của cô.”
“Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nghiêng người cầm cốc nước trên bàn lên, kể tiếp: “Sau khi cuộc hẹn trưa hôm đó kết thúc, tôi lập tức hiểu ngay ra điều này. Đến chiều hôm đó, tôi bắt đầu nghe ngóng và tiếp xúc với những người phụ nữ từng qua lại với anh ta, qua đó chuẩn bị cho việc thay thế vị trí của bà nội anh ta trong lòng anh ta.”
Tôi nhìn lướt qua một chút phần ghi chép về quá trình phân tích tâm lý của Lưu Trí Phổ, bất giác rơi vào trầm tư: Xem ra, muốn nuôi được một đứa bé khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần quả thực không phải là một chuyện dễ dàng.
”Xin hãy tiếp tục đi.” Một lát sau tôi mới nói: “Giờ có thể nói tới chuyện xảy ra trong buổi chiều hôm đó rồi.”
”Sau bữa trưa, bác sĩ gọi tới cho tôi, nói là tình trạng của chồng tôi không được tốt lắm.”
Tôi nhớ tới việc Tần Quan về sau đã qua đời, thế là không kìm được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
”Phổi của anh ấy bị xơ hóa mức độ nhẹ.” Diệp Thu Vi nói. “Tuy luôn được chữa trị một cách tốt nhất nhưng mức độ tổn thương ở phổi của anh ấy còn nghiêm trọng hơn so với trong dự đoán ban đầu nữa.”
”Vậy anh ta về sau...” Tôi lại hỏi tiếp: “Việc đó có liên quan gì tới tình trạng xơ hóa phổi này không?”
Diệp Thu Vi không trả lời tôi mà quay lại kể tiếp chuyện vừa rồi: “Phương Tự Lập gọi điện thoại cho tôi, sau khi biết bệnh tình của chồng tôi có chuyển biến xấu thì bèn tới bệnh viện vào lúc năm giờ. Anh ta an ủi tôi vài câu, sau đó bắt đầu nói về Lưu Trí Phổ. Anh ta hỏi tôi là có phải buổi trưa đã đi ăn cơm với Lưu Trí Phổ hay không. Tôi đáp là phải, anh ta liền nhắc nhở tôi một lần nữa, rằng Lưu Trí Phổ không đáng tin cậy chút nào, bảo tôi nên tránh xa con người đó ra là tốt nhất. Tôi bảo anh ta cứ yên tâm, nói rằng mình chỉ đồng ý đi ăn cơm với Lưu Trí Phổ theo phép lịch sự mà thôi, còn thì không muốn xảy ra chuyện gì với Lưu Trí Phổ cả. Nghe tôi nói như vậy, anh ta tỏ ra nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Sau đó, chúng tôi lại bắt đầu trò chuyện về cuộc sống hồi trung học phổ thông. Anh ta kể lại những chuyện từng làm trong quá trình theo đuổi tôi hồi đó, cuối cùng lấy hết can đảm, nói: “Thu Vi, cho đến bây giờ cậu vẫn là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc sống của tớ.” Anh ta một mặt nói vậy, một mặt còn đưa tay tới muốn vuốt má tôi.”
Tôi không kìm được hít sâu một hơi, hai bàn tay vô thức nắm chặt.
”Thấy anh ta như vậy tôi liền yên tâm hẳn. Diệp Thu Vi kể tiếp: “Trong quá trình tiếp xúc với tôi, tình yêu và sự ham muốn mãnh liệt của anh ta sẽ trở thành sức mạnh chủ đạo của hoạt động tâm lý. Như thế, anh ta không những sẽ không sinh lòng nghi ngờ tôi chút nào, còn tích cực phối hợp với tôi, thậm chí là sẵn sàng bỏ qua những điểm đáng ngờ hết sức dễ nhận thấy. Khi đó, tôi đưa tay ngăn tay anh ta lại, khẽ cười nói: “Chồng tớ đang ở bên cạnh kia kìa.” Anh ta vội vàng xin lỗi, nói rằng mình vừa rồi không kìm lòng được. Tôi nói: “Thực ra hồi học trung học phổ thông tớ cũng từng thích cậu, có điều khi đó mọi tâm tư của tớ đều đặt vào việc học, cho nên chúng ta đã được định trước là có duyên nhưng không có phận.”
Anh ta tỏ ra hết sức nghiêm túc nói: “Bất kể giữa chúng ta có duyên phận gì hay không thì bây giờ cậu cũng đang lẻ loi một mình, nếu cần sự giúp đỡ gì, bất cứ lúc nào tớ cũng sẵn sàng trở thành chỗ dựa cho cậu.” Tôi lại nói: “Cậu nói với tớ những lời như vậy mà không sợ vợ mình biết ư?” Anh ta đờ người ra trong khoảng một giây, sau đó cố tình tỏ vẻ thản nhiên nói: Biết thì biết chứ sao, tớ cảm thấy nếu đã thích một người thì không cần thiết phải lén lút vụng trộm làm gì cả.” Khi nói câu đó, tay trái của anh ta đặt ở vị trí huyệt nhân trung, đó kỳ thực là động tác che miệng một cách vô thức, còn tay phải của anh ta thì nắm chặt lấy phần phía trên của đầu gối, đây là dấu hiệu rõ ràng cho thấy tâm lý của anh ta đang phải chịu áp lực.”
Tôi khẽ gật đầu. “Ngoài miệng thì nói là không sợ vợ biết, nhưng kỳ thực ở sâu trong thâm tâm anh ta vẫn phải chịu áp lực rất lớn. Trong tiềm thức, anh ta sợ cô nói những hành vi, cử chỉ của anh ta với cô cho vợ anh ta biết.” Khi nói tới đây, tôi bất giác giật mình bừng tỉnh. “Cô cố tình làm cho anh ta cảm nhận được áp lực, mục đích chính là để anh ta sinh lòng kiêng dè với cô, từ đó tích cực phối hợp với cô hơn. Bởi lẽ, uy hiếp bao giờ cũng hữu hiệu hơn là dụ dỗ bằng lợi ích.”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng. “Tiếp đó thì có thể đi thẳng vào chủ đề chính được rồi. Tôi lại một lần nữa nói tới Lưu Trí Phổ, và thế là Phương Tự Lập lại nghiêm túc khuyên nhủ tôi là đừng có dính đến anh ta. Tôi dùng giọng tò mò nói: “Lưu Trí Phổ quả đúng là kỳ lạ, đã qua lại với bao nhiêu người phụ nữ như thế rồi mà khi ở trước mặt tớ vẫn tỏ ra lúng túng, cứ như một cậu nhóc mới lớn vậy.” Phương Tự Lập nói: “Cậu đừng bị vẻ ngoài của cậu ta đánh lừa, giả vờ ngây thơ chính là thủ đoạn mà cậu ta thường dùng nhất để lừa gạt phụ nữ đấy.”
Tôi cười nói: “Nghe giọng điệu này của cậu thì cứ như thể cậu cũng là một người phụ nữ đã từng bị cậu ta lừa gạt ấy.” Phương Tự Lập lập tức vỗ đùi một cái thật mạnh, thế rồi bèn nói:
”Tớ không phải là phụ nữ, nhưng trong số những giáo viên nữ mà cậu ta từng đùa bỡn thì tớ có quen với mấy người cơ đấy.” Tôi cố tình tỏ ra hết sức tò mò, yêu cầu anh ta kể cho mình nghe về những giáo viên nữ đó.”
Tôi lẳng lặng gật đầu. Diệp Thu Vi lúc nào cũng thế, luôn có thể dẫn dắt mọi việc theo ý muốn của mình một cách đơn giản và hữu hiệu.
”Anh ta ban đầu còn có chút do dự, hỏi tôi là có phải cảm thấy hứng thú với Lưu Trí Phổ rồi không.” Diệp Thu Vi kể tiếp. “Tôi vội vàng giải thích là mình chỉ cảm thấy tò mò thôi, không có ý gì khác cả. Anh ta hết sức tin tưởng vào lời tôi nói, sau khi suy nghĩ một lát liền bắt đầu kể về những giáo viên nữ đó. Phương Tự Lập quen Lưu Trí Phổ từ hồi tháng 4 năm 2007, khi đó Lưu Trí Phổ đang qua lại với một giáo viên nữ ở Học viện Hóa học công nghiệp. Giáo viên này tên là Phó Phán Xuân, lớn hơn Lưu Trí Phổ khoảng mười tuổi, chưa từng kết hôn. Tuy bị dị nghị khá nhiều, nhưng tình cảm của hai người khi đó vẫn rất ngọt ngào, bất cứ khi nào cũng đều thành cặp thành đôi. Có điều đến tháng 8 năm 2007, hai người đột ngột chia tay. Về sau, đến đầu năm 2009, Phó Phán Xuân đã kết hôn với một người đàn ông khác.”
Tôi vừa nhanh chóng ghi chép vừa ra hiệu cho cô ta nói tiếp.
”Phương Tự Lập và Phó Phán Xuân vào làm việc tại Đại học C trong cùng một năm, lại thuộc cùng một khoa trong học viện, do đó có thể nói là biết nhau khá rõ.” Diệp Thu Vi kể tiếp. “ Phương Tự Lập nói, Phó Phan Xuân là một người vô cùng chặt chẽ và cẩn thận, trong công việc luôn cẩn trọng tỉ mỉ, trong cuộc sống cũng cực kỳ chú trọng tới quy luật và trình tự. Trước khi qua lại với Lưu Trí Phổ, buổi trưa mỗi ngày cô ta đều cùng một giáo viên nữ khác tới nhà ăn của trường để ăn cơm. Theo như lời giáo viên nữ kia kể lại, thực đơn của Phó Phán Xuân luôn thay đổi tuần hoàn theo đơn vị tuần: mỗi thứ Hai cô ta đều ăn mì thịt bò, mỗi thứ Ba thì ăn cơm rang Dương Châu, mỗi thứ Tư thì ăn bánh chẻo, các ngày sau đó cũng đều tương tự như vậy. Khi được hỏi về nguyên nhân, Phó Phán Xuân liền giải thích rằng ăn uống theo quy luật như vậy có thể giúp cơ quan tiêu hóa hình thành đồng hồ sinh học, điều này rất có lợi cho sức khỏe.”
Tôi nói: “Xem ra cô ta quả đúng là một con người rất có tính kỷ luật.”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. ''Sau khi qua lại với Lưu Trí Phổ, Phó Phán Xuân vẫn giữ nguyên thói quen ăn uống có quy luật, còn Lưu Trí Phổ thì mỗi ngày đều theo cô ta đến nhà ăn của trường. Hai người bọn họ tuy hơn kém nhau gần mười tuổi, nhưng hành vi cử chỉ vẫn hết sức thân mật, hơn nữa còn chẳng ngại ngùng chút nào. Phương Tự Lập thường xuyên nhìn thấy bọn họ bón cơm cho nhau ở nhà ăn, có lúc Phó Phán Xuân còn dùng tay đưa đồ ăn vào trong miệng Lưu Trí Phổ nữa.”
Tôi tiếp tục ghi chép.
”Chuyện về Phó Phán Xuân thì khi đó Phương Tự Lập chỉ nhớ lại được chừng đó mà thôi.” Diệp Thu Vi kể tiếp. “Sau đó tôi lại hỏi về nguyên nhân khiến cô ta và Lưu Trí Phổ chia tay. Phương Tự Lập nói có thể là vì Phó Phán Xuân đã có thai. Tháng 8 năm 2007, Phó Phán Xuân xin nghỉ một tuần, các tiết dạy của cô ta khi đó được chính Lưu Trí Phổ dạy thay. Ngay sau đó, Phó Phán Xuân và Lưu Trí Phổ liền chia tay. Về sau, một giáo viên nữ khác vô tình tiết lộ là Phó Phán Xuân hình như đã mang thai, xin nghỉ chính là để đến bệnh viện khám thai. Phương Tự Lập cũng từng hỏi Lưu Trí Phổ về nguyên nhân chia tay, nhưng Lưu Trí Phổ chỉ nói một câu duy nhất: “Cô ấy thay đổi rồi.”
”Thay đổi rồi?” Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đó có lẽ là sự thay đổi về cảm giác.”
”Đúng vậy.” Đôi hàng lông mày của Diệp Thu Vi hơi lay động. “Trước đây Phó Phán Xuân từng mang lại cho anh ta cảm giác giống với bà nội anh ta, nhưng tới tháng Tám, thứ cảm giác này yếu dần, cuối cùng thì mất hẳn. Ngay khi đó tôi liền có một loại trực giác, đó là sự thay đổi này hẳn là có liên quan tới việc Phó Phán Xuân mang thai.”
Tôi khẽ gật đầu tỏ ý tán đồng, nói: “Xin hãy tiếp tục đi.”
”Sau khi kể xong chuyện về Phó Phán Xuân thì đã là hơn sáu giờ.” Diệp Thu Vi nói.
”Phương Tự Lập dẫn tôi đến một quán cơm ở gần bệnh viện ăn cơm, trong khi ăn uống, tôi lại giục anh ta kể tiếp. Anh ta nói cho tôi biết, sau khi chia tay với Phó Phán Xuân không lâu, Lưu Trí Phổ bắt đầu qua lại với một người phụ nữ tên là Khương Tâm Nguyệt ở phòng Hỗ trợ thi cử. Khương Tâm Nguyệt sinh năm 1980, lớn hơn Lưu Trí Phô năm tuổi, hai người vì mối quan hệ trong công việc nên đã quen nhau từ lâu. Cũng vì nguyên nhân công việc, Phương Tự Lập thường xuyên tiếp xúc với Khương Tâm Nguyệt. Theo như lời anh ta nói, Khương Tâm Nguyệt là loại phụ nữ hoàn toàn khác với Phó Phán Xuân. Cô ta tính tình cởi mở, thậm chí còn hơi bỗ bã, khi làm việc thì khá cẩu thả. Cô ta từng làm mất bảng thông tin thí sinh mà Phương Tự Lập cung cấp, còn từng làm sai giấy báo dự thi của mấy lớp trong trường, mang lại cho Phương Tự Lập không ít rắc rối. Phương Tự Lập sớm đã ôm lòng bất mãn với cô ta rồi, vậy nên ấn tượng về cô ta mới cực kỳ sâu sắc.”
Tôi khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Cô ta là một người hoàn toàn trái ngược với Phó
Phán Xuân cơ mà, Lưu Trí Phổ rốt cuộc đã nhìn trúng cô ta ở điểm nào nhỉ?”
Diệp Thu Vi lại kể tiếp: “Chuyện yêu đương giữa Lưu Trí Phổ và Khương Tâm Nguyệt diễn ra khá thầm lặng, mà bọn họ cũng chẳng mấy khi công khai đi lại cùng nhau, do đó Phương Tự Lập không biết mấy về quá trình yêu đương của bọn họ. Có điều, vừa mới qua dịp nghỉ lễ Quốc khánh năm 2007, Lưu Trí Phổ bỗng hẹn Phương Tự Lập ra ngoài uống rượu, nói là mình đã chia tay với Khương Tâm Nguyệt rồi. Phương Tự Lập lại hỏi nguyên nhân, Lưu Trí Phổ liền đáp: “Lúc trước em lỡ nhìn nhầm.“.”
”Vẫn là sự thay đổi về cảm giác.” Tôi không kìm được thầm cảm thấy nghi hoặc.
”Nói như vậy là Phó Phán Xuân và Khương Tâm Nguyệt đều từng khiến Lưu Trí Phổ nảy sinh cảm giác tương tự như bà nội mình. Nhưng hai người này khác nhau nhiều quá, chuyện này thật là khó hiểu,”
”Sau khi chia tay Khương Tâm Nguyệt Lưu Trí Phổ đã thay bạn gái liên tiếp hai lần.” Diệp Thu Vi lại kể tiếp “Nhưng Phương Tự Lập không quen thân hai người này lắm, do đó cũng không có gì để kể với tôi. Đến tháng 5 năm 2008, Lưu Trí Phổ bắt đầu qua lại với một giáo viên nữ ở Học viện Văn học của Đại học C. Giáo viên này tên là Vũ Tú Thần, là bạn học thời trung học phổ thông với tôi và Phương Tự Lập.”
Tôi hỏi: “Cô có quen cô ta không?”
”Rất quen.” Diệp Thu Vi nói. “Hồi trung học phổ thông, tôi và cô ta đều là thành viên của hội học sinh, tuy chưa từng học cùng lớp với nhau bao giờ nhưng bắt đầu từ năm lớp mười một đã là bạn bè thân thiết của nhau rồi. Cô ta là một người phụ nữ rất nền nã và có khí chất cổ điển, ngay từ nhỏ đã thích văn học và âm nhạc, mới vào trung học phổ thông đã biết viết thơ, làm từ1, còn biết sử dụng các loại nhạc khí của cả phương Đông và phương Tây, giọng ca cũng rất hay nữa. Tuy rằng không xinh đẹp lắm, nhưng trong giai đoạn trung học phổ thông cô ta vẫn được rất nhiều người ái mộ, có thể coi là một nhân vật thuộc hàng “nữ thần2“. Cô ta tính tình điềm đạm, dịu dàng, cư xử với bạn bè cũng rất chân thành, thế nên sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi và cô ta vẫn thường xuyên gặp mặt. Có điều, sau khi tôi học lên tiến sĩ và đi dạy, vì công việc của cả hai bên đều bận rộn nên quan hệ của chúng tôi mới xa cách dần.”
1. Môt thế loại văn học hình thành vào đời Đường, phát triển mạnh vào đời Tống ờ Trung Quốc - ND.
2. Tiếng lóng của Trung Quốc hiện nay, chi những cô gái trẻ rất có sức hút và thường nằm ngoài tầm với của những người ái mộ - NĐ.
Tôi bất giác nghĩ tới tình trạng tâm lý phức tạp của Lưu Trí Phổ, trong lòng thoáng qua một câu nói: “Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu“.
Diệp Thu Vi lại kể tiếp: “Phương Tự Lập nói cho tôi biết, Vũ Tú Thần là người phụ nữ ở bên Lưu Trí Phổ lâu nhất. Hai người bọn họ bắt đầu qua lại với nhau từ tháng 5 năm 2008, mãi tới cuối năm đó mới chia tay. Sau khi chia tay, Vũ Tú Thần còn bám lấy Lưu Trí Phổ một thời gian nữa, thậm chí từng có hành vi quyên sinh. Phương Tự Lập cũng từng hỏi về nguyên nhân chia tay, câu trả lời của Lưu Trí Phổ là: “Cô ấy dường như không giống với vẻ bề ngoài.“.”
”Vẫn là sự thay đổi về cảm giác.” Tôi không kìm được thở dài một hơi, thầm nảy sinh một chút cảm giác chán ghét đối với Lưu Trí Phổ. “Còn có ai khác nữa không?”
”Vẫn còn một người nữa.” Diệp Thu Vi nói. “Đầu năm 2009 hơn một tháng sau khi chia tay với Vũ Tú Thần, anh ta bắt đầu qua lại với một vị nữ Giáo sư lớn hơn mình hai mươi tuổi ở Học viện Hóa học công nghiệp. Vị nữ Giáo sư đó tên là Trần Mộ Thanh, chính là người mà Phương Tự Lập vẫn luôn đi theo học hỏi trong công việc. Trần Mộ Thanh từng ly hôn một lần, con gái và con trai đều đi theo cha của chúng. Phương Tự Lập cũng không biết hai người bọn họ đã tới với nhau thế nào, nhưng khi đó chuyện tình cảm của bọn họ đã gây ra một phen chấn động không nhỏ trong trường, có rất nhiều người phản đối, đương nhiên cũng chẳng thiếu những người ủng hộ. Lãnh đạo của học viện thậm chí còn từng gọi Trần Mộ Thanh lên để nói chuyện riêng, vậy nhưng vẫn chẳng thể làm suy chuyển tình cảm của bọn họ. Có điều, chỉ một tháng sau đó hai người đã lặng lẽ chia tay. Phương Tự Lập chưa từng hỏi Lưu Trí Phổ về nguyên nhân của cuộc chia tay đó, nhưng về sau trong một bữa tiệc rượu, các giáo viên nam uống say hò nhau yêu cầu Lưu Trí Phổ kể lại chuyện tình cảm với Trần Mộ Thanh, mà Lưu Trí Phổ khi đó cũng đã hơi say, bèn nói: “Cô ấy không phải mẫu người giống như trong tưởng tượng của tôi.“.”
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi phân tích: “Tính cách cũng như thân phận của bốn người phụ nữ đó hoàn toàn không có điểm nào tương tự. Muốn làm rõ cảm giác mà bọn họ đã đem tới cho Lưu Trí Phổ thì không thể chỉ thông qua lời kể của Phương Tự Lập được, còn cần bắt tay vào điều tra từ những chi tiết nhỏ nữa.”Tôi nhìn thoáng qua cuốn sổ tay của mình, hỏi: “Người đầu tiên mà cô muốn tiếp xúc chính là Vũ Tú Thần đúng không?”
Diệp Thu Vi vuốt lại tà váy của mình một chút, khẽ gật đầu.
Tôi lại hỏi: “Hãy nói tiếp về Vũ Tú Thần đi, cô đã đi gặp cô ta vào lúc nào?”
”Khi đó tôi với cô ta đã khá lâu không liên lạc rồi, mà cô ta lại là một người rất nhạy cảm, nếu tôi trực tiếp hỏi cô ta về chuyện thất tình một năm trước thì vừa không lịch sự mà lại vừa dễ khiến cô ta sinh lòng nghi ngờ, do đó chuyện này nhất định phải tiến hành từ từ từng bước, không được nóng vội.” Diệp Thu Vi nói. “Tối đó, tôi liên lạc với cô ta trên mạng, sau khi tán gẫu một lúc liền giả bộ vô tình nhắc đến hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường của Đại học C. Cô ta nói với tôi, ngày ngày hôm sau Học viện Văn học sẽ tổ chức một buổi triển lãm tranh và thư pháp, mà cô ta chính là người tổ chức, rồi mời tôi tới tham quan.” Tôi hỏi: “Việc này đã nằm trong dự liệu của cô rồi đúng không?”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Vũ Tú Thần rất yêu thích văn hóa truyền thống, đặc biệt là thư pháp, hồi học trung học phổ thông đã từng tổ chức triển lãm thư pháp trong trường một lần rồi, thậm chí trên cổng chính của trường còn từng dán một đôi câu đối do cô ta tự tay viết nữa. Hoạt động kỷ niệm của Đại học C lần này rầm rộ như vậy, cô ta đương nhiên là không thể ngồi yên được rồi.”
Tôi khẽ gật đầu. “Đó quả đúng là một cơ hội tốt để cô tiếp xúc với cô ta. Xin hãy tiếp tục đi.”
”Ngày hôm sau tôi đi ngay từ sáng sớm.” Diệp Thu Vi chậm rãi kể tiếp: “Sau khi đến đó, tôi giúp cô ta sắp xếp đồ đạc, bố trí địa điểm, làm mọi việc đều rất nhiệt tình. Sau một buổi sáng ở bên nhau, chúng tôi bắt đầu trở nên thân thiết như hồi học trung học phổ thông, không có chuyện gì mà không nói với nhau được. Đến gần trưa, cô ta mời tôi về nhà ăn cơm. Cô ta biết nấu ăn từ nhỏ, tài nấu nướng không tệ chút nào. Trong bữa cơm, tôi không ngừng khen ngợi tay nghề của cô ta, cuối cùng còn dùng giọng đùa bỡn nói: “Chẳng biết sau này người đàn ông nào sẽ có phúc được hưởng tay nghề của cậu nữa, riêng tớ mà là đàn ông, dù có phải vứt bỏ vợ mình để cưới cậu về nhà, tớ cũng sẵn lòng.” Cô ta vừa nghe thế hai mắt liền hoe đỏ, thở dài nói là cả đời này mình không định lấy chồng nữa. Trong quá trình
trò chuyện trước đó, cô ta kỳ thực cũng từng đả động đến chuyện yêu đương cũng như thất tình của bản thân rồi, chỉ là chưa nói rõ với tôi về đối tượng mà mình qua lại. Thấy cô ta sắp rơi nước mắt, tôi vội vàng xoa đầu cô ta, hỏi: “Đã hơn một năm rồi mà cậu còn buồn vì chuyện đó ư?” Cô ta tức thì rơi lệ, sau đó liền ngồi xuống xô pha mà bật khóc nức nở. Tôi phải an ủi suốt một hồi lâu, tâm trạng cô ta mới dần ổn định trở lại.”
Tôi thầm tưởng tượng về tình cảnh khi đó, thế rồi buột miệng nói: “Xem ra cô ta rất yếu ớt trong chuyện tình cảm.”
”Yếu ớt chỉ là một phần thôi, chủ yếu là tư tưởng của cô ta khá bảo thủ.” Diệp Thu Vi nói. “Cô ta được sinh ra trong một gia đình cực kỳ xem trọng nền văn hóa truyền thống, do tác động của bề trên nên ngay từ nhỏ, cô ta đã ôm lòng khao khát đối với những cuộc tình đẹp đẽ trong văn học cổ điển. Hồi học trung học phổ thông, cô ta từng không chỉ một lần bày tỏ nguyện vọng của mình là chỉ yêu duy nhất một người. Loại phụ nữ như vậy sau khi tiếp nhận một người đàn ông ắt sẽ hết lòng hết dạ yêu người đó, dù có mười con trâu cũng chẳng thể kéo lại được, sự ruồng bỏ của Lưu Trí Phổ tất nhiên đã khiến cho cô ta hết sức thương tâm.”
Tôi không kìm được hít sâu một hơi.
Diệp Thu Vi dừng lại một chút rồi kể tiếp: “Sau khi tâm trạng của cô ta ổn định trở lại, chúng tôi bắt đầu nói tới đàn ông và tình yêu. Cô ta đã biết chuyện xảy ra với chồng tôi, do đó hết sức thông cảm với tôi. Cô ta là một người lương thiện, yếu đuối, chắc hẳn anh cũng không lạ gì với điều này: Khi một người lương thiện sinh lòng cảm thông sâu sắc với người khác mà lại không thể giúp được gì, người đó thương sẽ kể với đối phương nỗi bất hạnh mà mình gặp phải.”
“Cái gọi là đồng bệnh tương liên chính là như thế.” Tôi nói: “Bọn họ muốn dùng nỗi bất hạnh của mình để giúp đối phương có được sự cân bằng trong tâm lý, từ đó tạo ra hiệu quả an ủi.”
“Không.” Diệp Thu Vi nói. “Con người rất ích kỷ, bất cứ tư tưởng hay hành vi nào cũng đều xuất phát từ lợi ích của bản thân, tuyệt đối không bao giờ chỉ thuần túy là vì người khác. Lấy sự cảm thông là ví dụ, khi con người ta sinh lòng cảm thông với ai đó, sở dĩ họ kể lại nỗi bất hạnh của mình kỳ thực là vì muốn khiến tiềm thức thông qua sự bất hạnh của bản thân để nảy sinh sự tự cảm thông, từ đó làm giảm bớt lòng cảm thông với người khác. Một sự cảm thông dù có lương thiện đến mấy đi chăng nữa thì xét cho cùng vẫn là để tìm kiếm sự thoải mái trong tâm lý, và đó có thể nói là một hoạt động tâm lý đầy vụ lợi. Còn về điều anh nói thì chẳng qua là một vẻ bề ngoài giả tạo mà ý thức tạo ra để lừa dối con người ta mà thôi.”
Tôi không biết phải đáp lại thế nào. Có lẽ Diệp Thu Vi nói đúng, bất cứ hoạt động tâm lý nào cũng đều xuất phát từ bản chất ích kỷ: Cha mẹ hy sinh tính mạng vì con cái của mình, hành động này xét từ góc độ tâm lý học động vật thì cũng chỉ là để phần sinh mệnh nối dài của mình được tiếp tục duy trì. Việc một người tốt bụng giúp đỡ một người khác thì xét cho cùng cũng chỉ là để tìm kiếm cảm giác tự thỏa mãn từ đó sinh ra. Tóm lại, tâm lý thuộc về cá thể, chỉ phục vụ cho cá thể, cho nên nếu nhìn vào mọi việc từ góc độ tâm lý học, mọi hành vi của con người kỳ thực đều có tính vụ lợi.
Tôi suy nghĩ vu vơ một hồi, sau khi bình tĩnh trở lại bèn nói: “Xin hãy tiếp tục đi.”
”Để khiến Vũ Tú Thần tự nguyện nói ra nỗi bất hạnh của bản thân, tôi cần nói về nỗi bất hạnh của mình trước đã.” Diệp Thu Vi kể: “Tôi kể lại tỉ mỉ chuyện tôi và chồng tôi đã quen nhau rồi yêu nhau như thế nào, về sau lại liên tiếp gặp phải những điều không may ra sao, vừa kể còn vừa rơi nước mắt. Vũ Tú Thần ôm chặt lấy tôi, chờ sau khi tôi kể xong liền chủ động nói ra chuyện tình yêu giữa mình và Lưu Trí Phổ.”
Tôi ngồi thẳng người dậy, cầm bút lên, chuẩn bị ghi chép bất cứ lúc nào.
”Vũ Tú Thần tuy là một người dịu dàng và truyền thống nhưng tầm mắt lại rất cao.” Diệp Thu Vi kể tiếp: “Ngay từ thời còn là học sinh bên cạnh cô ta đã chẳng thiếu những người theo đuổi, nhưng cô ta lại khao khát một tình yêu kiểu tài tử, giai nhân như trong tiểu thuyết cổ điển, thành ra dù một người đàn ông có xuất sắc đến mấy đi chăng nữa, chỉ cần có một chút gì đó tầm thường là cô ta liền chẳng để vào trong mắt. Vì nguyên nhân này, mãi đến năm ba mươi tuổi cô ta vẫn chưa từng thực sự yêu đương lần nào. Thời gian dần trôi, dưới sự tác động của hiện thực và áp lực, cô ta thỉnh thoảng cũng nảy ra suy nghĩ cứ tùy tiện tìm lấy một người đàn ông nào đó mà sống qua ngày cho xong. Chính vì sự chuyển biến vi diệu trong tâm lý này mà cô ta đã bắt đầu tham gia một số hoạt động giao lưu làm quen mà trước đây mình từng rất xem thường. Cô ta và Lưu Trí Phổ đã quen nhau trong một hoạt động giao lưu như thế, và nó được chính nhà trường tổ chức.
Ở phần tự giới thiệu, Lưu Trí Phổ lập tức thu hút được sự chú ý của cô ta, dùng lời của cô ta để nói thì là: “Anh ấy trông có vẻ rất sạch sẽ, đơn giản, khi nói năng thì mang theo sự đơn thuần của chủ nghĩa lý tưởng, rất phù hợp với khí chất cũng như hình tượng của một thư sinh.” Cô ta lén hỏi đồng nghiệp bên cạnh về thân phận của Lưu Trí Phổ, sau khi được biết Lưu Trí Phổ là thiên tài học thuật của Học viện Hóa học công nghiệp thì thiện cảm của cô ta với anh ta tăng lên rất nhiều. Về sau, Lưu Trí Phổ chủ động tìm đến cô ta, nói rằng ấn tượng của mình về cô ta rất tốt, còn xin số điện thoại của cô ta nữa. Đồng nghiệp nhắc nhở cô ta rằng quá khứ tình cảm của Lưu Trí Phổ không được tốt cho lắm, trước đây từng thay đổi bạn gái liên tục. Thế nhưng cô ta lại cho rằng: “Người theo chủ nghĩa lý tưởng quả thực rất dễ bị những người bình thường hoài nghi.“.”
Tôi không kìm được thở dài, nói: “Tâm lý của con người thật quá phức tạp, nhưng duyên phận cũng vì vậy mà trở nên kỳ diệu, khó có thể nói cho rõ ràng.”
Diệp Thu Vi nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ lạ, sau khi khẽ mỉm cười liền chậm rãi kể tiếp: “Không lâu sau, Lưu Trí Phổ hẹn cô ta ra ngoài gặp riêng. Cũng giống như lần gặp tôi vậy, khi ở một mình bên cạnh cô ta, Lưu Trí Phổ tỏ ra hết sức lo lắng và lúng túng. Cô ta đã quá quen với những người đàn ông mồm mép tép nhảy hoặc là đàng hoàng đứng đắn, do đó liền coi biểu hiện của Lưu Trí Phổ là “không tầm thường“. Trong lần gặp mặt đầu tiên, Lưu Trí Phổ đã dẫn cô ta vào một nhà hàng Trung Quốc. Khi dùng bữa, cô ta đưa ra rất nhiều lời đánh giá và bình luận về tay nghề của đầu bếp, đồng thời còn hứa khi nào có thời gian sẽ để Lưu Trí Phổ thưởng thức tay nghề của mình. Và thế rồi sau khi quen nhau không đầy nửa tháng, Lưu Trí Phổ đã được cô ta mời đến nhà. Khi đó, sau khi nếm thử đồ ăn mà cô ta nấu, Lưu Trí Phổ đã nói ra một câu vừa thẳng thắn vừa mạnh bạo: “Cô Vũ, tôi muốn được sống với cô cả đời.“.”
Tôi dừng việc ghi chép lại, trầm ngâm nói: “Lẽ nào thứ mang tới cho Lưu Trí Phổ cảm giác giống như bà nội của mình là tài nấu nướng của Vũ Tú Thần? Những giáo viên nữ khác mà anh ta từng qua lại có phải cũng rất giỏi nấu nướng không?”
”Không.” Diệp Thu Vi nói. “Khi kể với tôi về Khương Tâm Nguyệt, Phương Tự Lập từng nói rằng cô ta “ngay đến rau quả cũng chẳng biết được mấy loại“. Hơn nữa, trong khi qua lại với Phó Phán Xuân, mỗi ngày Lưu Trí Phổ đều cùng cô ta đến ăn cơm tại nhà ăn của trường. Cảm giác mà bà nội mang lại cho anh ta có lẽ không có sự liên quan trực tiếp nào tới việc nấu nướng cả.”
Tôi khẽ gật đầu. “Quả đúng là như vậy. Xin hãy tiếp tục đi.”
”Cô ta đã kể lại rất nhiều chi tiết trong khi còn ở bên Lưu Trí Phổ.” Diệp Thu Vi suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: “Lưu Trí Phổ từng làm thơ tặng cô ta, cô ta thì tự tay thêu miếng lót giày cho Lưu Trí Phổ. Tôi chăm chú lắng nghe, nhưng sau khi phân tích một hồi lâu vẫn chẳng thể tìm thấy tin tức gì có giá trị trong các chi tiết đó. Về sau, cô ta tất nhiên đã nhắc tới chuyện chia tay. Khi kể lại chuyện này, trên mặt cô ta ngoài vẻ bi thương ra còn có những nét nghi hoặc và khó hiểu. Cô ta nói cho tôi biết, Lưu Trí Phổ không đưa ra lý do gì rõ ràng cho việc chia tay, chỉ đột ngột nói rằng không muốn ở bên cô ta nữa. Tôi cố tình dẫn dắt để cô ta nhớ lại các chi tiết trong quãng thời gian trước và sau khi chia tay, thế rồi cô ta bèn kể, trước khi chính thức chia tay không lâu, Lưu Trí Phổ đã tỏ ra khá hờ hững với cô ta, còn hay vô duyên vô cớ nổi giận với cô ta nữa. Ấn tượng sâu sắc nhất của cô ta là việc xảy ra vào đêm vọng lễ Giáng Sinh năm 2008, cô ta và Lưu Trí Phố đã hẹn trước là sẽ ở bên nhau vào dịp này. Hôm ấy cô ta bị cảm cúm khá nặng nhưng vẫn cố gắng chuẩn bị một bữa tối thật thịnh soạn cho Lưu Trí Phổ. Khi mới tới Lưu Trí Phổ tỏ ra rất vui vẻ, phấn chấn, nhưng mới ăn được mấy miếng cơm thì đã bắt đầu tỏ ra buồn bã không vui, khi ăn được nửa bữa cơm thì đanh mặt lại, sau khi ăn cơm xong thì chỉ trò chuyện với Vũ Tú Thần qua loa mấy câu rồi kiếm cớ rời đi. Sau chuyện lần đó, Lưu Trí Phổ bắt đầu hờ hững với Vũ Tú Thần, trong vòng một tuần sau đó, Lưu Trí Phổ không tới nhà cô ta thêm lần nào nữa, sau đó thì chính thức đưa ra lời đề nghị chia tay. Lúc ấy Vũ Tú Thần đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc sẽ chung sống cả đời với Lưu Trí Phổ, thế mà đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, cô ta đương nhiên là rất thương tâm. Sau đó, cô ta đã quấn lấy Lưu Trí Phổ hơn nửa tháng, còn từng cắt cổ tay tự sát nữa, nhưng may mà cô ta không hiểu mấy về y học, vị trí cắt không chuẩn, do đó đã được cứu chữa kịp thời.”
Tôi cầm bút khẽ gõ liên tục vào cuốn sổ tay, hoàn toàn không tìm ra được chút manh mối nào. Đề nghị chia tay của Lưu Trí Phổ quả thực là quá đột ngột, chẳng hề có lý do nào cả.
”Sự hờ hững bắt đầu xuất hiện từ đêm vọng lễ Giáng Sinh, mà khi mới đến Lưu Trí Phổ vẫn còn rất vui vẻ, phấn chấn...” Tôi đưa tay vuốt cằm, thử phân tích:“Bước ngoặt của sự chuyển biến có lẽ đã xuất hiện trong bữa cơm tối hôm đó.”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Nhưng đây dù sao cũng là chuyện thương tâm của Vũ Tú Thần, tôi không tiện hỏi han quá kĩ. Tôi chỉ hỏi cô ta là trong đêm vọng lễ Giáng Sinh, các hành vi, cử chỉ của cô ta có gì khác với thường ngày hay không. Cô ta trả lời một cách rất chắc chắn là ngoài việc bị cảm cúm nặng nên tinh thần không được tốt ra, cô ta không có gì khác với thường ngày cả. Tôi đột nhiên nảy ra một loại trực giác: Sự chuyển biến đột ngột trong thái độ của Lưu Trí Phổ có lẽ có liên quan tới sự thay đổi của trạng thái tinh thần của đối tượng.”
”Trạng thái tinh thần?”
Diệp Thu Vi cầm cốc nước lên lắc nhẹ mấy cái, sau đó trầm tư nói: “Tôi lập tức nghĩ ngay tới Phó Phán Xuân. Theo như lời kể của Phương Tự Lập, trước khi Lưu Trí Phố chia tay với cô ta không lâu, cô ta đã xin nghi phép một tuần do mang thai. Trong thời kỳ đầu thai nghén, trạng thái tinh thần của phụ nữ thường sẽ phát sinh những sự biến hóa khá lớn, đây chính là điểm chung rõ ràng nhất của Vũ Tú Thần và Phó Phán Xuân trước khi chia tay với Lưu Trí Phổ.”
'Trạng thái tinh thần...” Tôi lẩm bẩm lặp lại từ này, thế rồi cất giọng nghi hoặc: “Lẽ nào nguyên nhân khiến Lưu Trí Phổ quyết định chia tay những người phụ nữ đó là vì tinh thần của đối phương không được tốt? Khi con người bị cảm cúm, trạng thái tinh thần không tốt là hiện tượng hết sức bình thường mà, hơn nữa chẳng bao lâu sau sẽ có thể khôi phục lại như cũ ngay...”
”Cho nên...” Diệp Thu Vi cắt ngang lời tôi. “Nguyên nhân khiến Lưu Tri Phổ quyết định chia tay nhất định không phải là trạng thái tinh thần của đối phương, mà ỉà
một số hành vi khác với thường ngày mà đối phương đã làm ra dưới sự tác động của trạng thái tinh thần.”
Tôi gật đầu lia lịa, trong lòng nảy sinh cảm giác giật mình bừng tỉnh. Quả thực, mỗi người đều có cách thức suy nghĩ cũng như đặc trưng tâm lý riêng của mình, đối với A thì hành vi này có thể là không có ý nghĩa gì cả, song đối với B thì nó lại có khả năng tượng trưng cho một thứ ý nghĩa trọng đại nào đó, thậm chí còn có thể làm thay đổi cách nhìn và thái độ của B với A. Trạng thái tâm lý của Lưu Trí Phổ vô cùng phức tạp, do đó rất có khả năng sẽ nảy sinh phản ứng quá khích đối với một số hành vi vô nghĩa. Môi trường làm việc của giáo viên đại học và nhân viên hành chính khá giống nhau, trong trạng thái tinh thần không tốt quả thực có thể làm ra một số hành vi tương tự. Chỉ cần tìm ra những hành vi này, lại tổng kết ra nguyên nhân tâm lý khiến Lưu Trí Phổ “vô duyên vô cớ” đòi chia tay, vậy là
sẽ có thể làm rõ thứ mà anh ta khao khát có được từ những người phụ nữ rốt cuộc là gì, từ đó tiến hành thao túng tâm lý của anh ta.
Tôi đưa mắt nhìn Diệp Thu Vi, tò mò hỏi: “Đó rốt cuộc là hành vi gì?”
Diệp Thu Vi nhấp một ngụm nước, lại khẽ lắc cốc trong tay, nói ra hai chữ khiến tôi chẳng hiểu ra sao cả: “Bón cơm.”
”Bón cơm?” Tôi ngẩn ngơ viết hai chữ này vào sổ tay. “Là ý gì vậy?”
”Chuyện này là do Vũ Tú Thần vô tình nhắc đến.” Diệp Thu Vi giải thích: “Buổi trưa hôm đó, chúng tôi đã trò chuyện với nhau hơn một tiếng đồng hồ, cô ta khóc nhiều quá nên mệt, thế là tôi liền dìu cô ta lên giường nghỉ ngơi. Chúng tôi cùng nhau nằm trên giường đến lúc hai rưỡi, cả hai đều không ngủ được. Tâm tư cô ta rất tinh tế suốt thời gian đó đều không ngừng lẩm bẩm kể lại những chi tiết từng xảy ra khi mình còn ở bên Lưu Trí Phổ, chẳng hạn như câu chuyện cười mà Lưu Trí Phổ đã kể khi cùng cô ta đi tản bộ, cách xử lý các loại nguyên liệu nấu nướng mà cô ta đã chuẩn bị cho đêm vọng lễ Giáng Sinh, vân vân. Tôi không nói tiếng nào, để yên cho cô ta hồi tưởng, và rồi rất nhanh sau đó, một chi tiết đã thu hút sự chú ý của tôi. Cô ta nói, tuy cô ta và Lưu Trí Phổ chênh nhau mấy tuổi, nhưng khi ở bên nhau, tình cảm vẫn rất ngọt ngào, lúc cùng ăn cơm thì thường xuyên bón cơm cho nhau. Mỗi khi cô ta dùng đũa đưa thức ăn vào miệng Lưu Trí Phổ, Lưu Trí Phổ đều nhìn cô ta bằng ánh mắt chan chứa tình yêu thương, ánh mắt đó khiến cô ta cảm thấy hai người bọn họ vĩnh viễn không thể nào chia ly được, và có lẽ đến cuối cuộc đời cô ta vẫn không thể quên được ánh mắt đó.”
Tôi đưa tay lên day trán một chút, lại đưa mắt nhìn cuốn sổ tay của mình, cuối cùng vô thức gật đầu, nói: “Phương Tự Lập cũng từng kể rồi, Phó Phán Xuân và Lưu Trí Phổ khi đi ăn cơm cũng hay bón cơm cho nhau, có lúc Phó Phán Xuân còn trực tiếp dùng tay đưa đồ ăn vào trong miệng Lưu Trí Phổ nữa.”
”Đúng vậy, khi đó tôi đã nghĩ ngay tới Phó Phán Xuân.” Diệp Thu Vi nói. “Tôi hỏi Vũ Tú Thần là trong đêm vọng lễ Giáng Sinh đó, cô ta và Lưu Trí Phổ có bón cơm cho nhau không. Cô ta nhớ lại một chút rồi đáp, đêm đó, Lưu Trí Phổ muốn đút đồ ăn cho cô ta, nhưng cô ta vì đang bị cảm cúm, không muốn ăn uống gì cả, thế là liền từ chối. Cùng với đó, do tinh thần không được tốt, cô ta cũng không bón cơm cho Lưu Trí Phổ ăn như thường ngày.”
Tôi gạch ngang mấy đường thật đậm vào bên dưới hai chữ “bón cơm”, sau đó nói: “Cô hoài nghi hành vi bón cơm là một yếu tố quan trọng để duy trì mối quan hệ thân mật với Lưu Trí Phổ ư? Nếu đúng là như vậy, việc bón cơm cho nhau này có lẽ bắt nguồn từ cuộc sống thời thơ ấu của Lưu Trí Phổ rồi.”
”Có lẽ không phải là bón cơm cho nhau, mà là được bón cơm.” Diệp Thu Vi nói.
”Lưu Trí Phổ bón cơm cho đối phương có lẽ chỉ là vì muốn được đáp lại mà thôi.”
Tôi trầm tư trong chốc lát rồi liền nghiêm túc gật đầu.
”Công năng cho con bú mang tới cho người phụ nữ thiên tính chăm sóc và nuôi nấng.” Diệp Thu Vi phân tích: “Khi một người phụ nữ yêu sâu sắc một người đàn ông, bất kể người đàn ông này là người tình, cha hay là con trai, trong tiềm thức, cô ta đều sẽ nảy sinh xung động muốn bón đồ ăn cho người đó. Thử nghĩ mà xem, hồi còn bé Lưu Trí Phổ vốn cô độc đáng thương, thêm vào đó lại ốm yếu nhiều bệnh, cho nên bà nội anh ta nhất định là thương yêu anh ta vô cùng, thậm chí có khả năng mỗi bữa cơm đều tự tay bón cho anh ta ăn. Xét từ góc độ của Lưu Trí Phổ, một mặt, khi đó bà nội là người thân duy nhất mà anh ta có thể nương tựa, một mặt khác, trong lòng anh ta còn tồn tại một thứ tình cảm phức tạp nằm giữa tình thân và tình yêu đối với bà nội. Do đó, việc được bón cơm đã trở thành một phương thức quan trọng để Lưu Trí Phổ cảm nhận được tình thân và tình yêu trong thời thơ ấu. Mà những ký ức và cảm giác tốt đẹp thời thơ ấu thường sẽ đi theo con người ta suốt cả cuộc đời, trở thành nguồn gốc cho tất cả mọi cảm giác tốt đẹp về sau.”
Tôi tiếp lời cô ta: “Cho nên sau khi trưởng thành, đối với Lưu Trí Phổ, hành vi bón cơm của bà nội đã trở thành sự tượng trưng cho tất cả mọi tình cảm tốt đẹp, cũng trở thành phương thức hữu hiệu để anh ta tìm lại những ký ức và cảm giác tốt đẹp thuở xưa. Bạn tình bón đồ ăn cho anh ta sẽ khiến những ký ức và cảm giác ẩn ở nơi sâu thẳm trong nội tâm của anh ta trỗi dậy, khiến anh ta như lại được nhận sự chăm sóc của bà nội, từ đó cảm nhận được sự ấm áp thực sự từ nơi đáy lòng, đồng thời còn giải tỏa được ham muốn tình dục tiềm ẩn đối với bà nội nữa, qua đó mang tới sự thỏa mãn cho chứng mặc cảm Oẹdipus. Tôi thè lưỡi liếm bờ môi đẵ trở nên hơi khô khốc, nói tiếp: “Đây chính là thứ mà anh ta muốn nhận được từ các đối tượng mà mình qua lại.”
Nói xong những lời này, tôi thở ra một hơi thật dài.
Diệp Thu Vi lại tiếp tục phân tích: “Do đó, sau khi trưởng thành, Lưu Trí Phổ rất có thiện cảm với những người phụ nữ mang nhiều thiên tính của một người mẹ. Có điều, anh ta không thực sự hiểu về phụ nữ, cho nên có lúc mới đưa ra những sự lựa chọn sai lầm, trường hợp của Khương Tâm Nguyệt - một người bỗ bã và hoàn toàn không biết nấu nướng - chính là ví dụ điển hình nhất.”
”Cho nên anh ta chỉ qua lại với Khương Tâm Nguyệt được một tháng rồi liền chia tay ngay.” Dòng suy nghĩ của tôi bất giác trở nên sáng suốt hơn nhiều. “Còn Vũ Tú Thần giỏi nấu nướng, tính tình dịu dàng, hiền thục thì đã lập nên kỷ lục, qua lại được với anh ta những bảy tháng.”
”Đúng thế.” Diệp Thu Vi phân tích tiếp: “Lưu Trí Phổ trắng trẻo gầy gò, mặt mũi cân đối, khi ở riêng bên cạnh phụ nữ lại rất hay e thẹn, do đó rất dễ làm nảy sinh ham muốn chăm sóc của phụ nữ. Bất kể đối tượng mà Lưu Trí Phổ qua lại có tính cách thế nào, khi ờ bên anh ta, bọn họ dù ít dù nhiều ắt hẳn đều đã từng làm ra hành vi bón cơm cho anh ta, từ đó mang lại cho anh ta cảm giác về sự ấm áp cùng tình yêu thực sự. Nhưng, dù những người phụ nữ đó có hiền thục đến mấy, tình cảm với anh ta có sâu sắc đến mấy, thì rốt cuộc cũng không phải là bà nội của anh ta. Tại nơi sâu thẳm trong nội tâm, bọn họ vẫn là những người phụ nữ khao khát được người yêu của mình chăm sóc. Do đó, khi thân thể không khỏe, tinh thần uể oải hoặc là tâm trạng không tốt, bọn họ sẽ không thể vui vẻ bón cơm cho anh ta như những lúc bình thường được. Hành vi bón cơm là sự tượng trưng cho tình cảm thân thiết, một khi nó biến mất, thứ tình cảm yếu ớt kia của Lưu Trí Phổ ắt sẽ biến mất theo ngay. Trong đêm vọng lễ Giáng Sinh, Lưu Trí Phổ muốn bón cơm nhưng bị cự tuyệt lại không được đáp lại từ Vũ Tú Thần, thế là tình cảm vốn kiên định tức thì dao động.
Còn về Phó Phán Xuân thì thứ nhất, phụ nữ sau khi mang thai sẽ xuất hiện những sự thay đổi rõ rệt về mặt tinh thần, thứ hai, sau khi biết mình mang thai, phụ nữ thường sẽ hy vọng mình được chăm sóc chứ không cần phải chăm sóc người khác, chính sự thay đổi trong tâm lý này đã dẫn đến sự thay đổi về mặt hành vi, và đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến Lưu Trí Phổ chia tay với cô ta.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: “Rất hợp tình hợp lý, có điều khi đó nó vẫn chỉ là phán đoán mà thôi, cô rốt cuộc đã làm như thế nào để chứng thực phán đoán này?”
”Chỉ cần dựa vào tính phổ biến thôi. Nếu ở các đối tượng khác mà Lưu Trí Phổ từng qua lại cũng xuất hiện tình huống tương tự, vậy thì đương nhiên có thể chứng minh phán đoán này của tôi là chính xác.” Diệp Thu Vi nói.
”Ngày hôm sau, tôi lại cùng Phương Tự Lập tới tham gia hoạt động kỷ niệm ngày thành lập Đại học C, đồng thời tiếp tục dò hỏi anh ta một cách kín đáo về Khương Tâm Nguyệt và Trần Mộ Thanh. Nói ra thì đúng là trùng hợp, sáng hôm đó chúng tôi vừa khéo nhìn thấy Khương Tâm Nguyệt ở trong trường. Khi ấy cô ta đang ngồi bên bãi cỏ cùng với ba đồng nghiệp nam, bọn họ vừa đánh bài vừa ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn đùa giỡn nhau bằng những câu rất tục tĩu nữa. Giọng nói của cô ta rất lớn, do đó ngay từ xa đã thu hút sự chú ý của tôi. Khi Phương Tự Lập nói cho tôi biết cô ta chính là Khương Tâm Nguyệt, cô ta đang xé một gói đồ ăn vặt, sau đó đút cho từng đồng nghiệp nam ăn, cả bốn người bọn họ đều không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.”
”Cô ta đúng là khá cởi mở trong mối quan hệ với bạn bè khác giới.” Tôi nói. “Xem ra, chính tính cách cởi mở này của cô ta đã gây ra sự hiểu lầm cho Lưu Trí Phổ. Khi cô ta đút cho Lưu Trí Phổ ăn một thứ gì đó, mục đích vốn chỉ là để đùa giỡn hoặc là bày tỏ thiện ý mà thôi, vậy nhưng lại vô tình khiến cho Lưu Trí Phổ xúc động. Khi chia tay với cô ta, Lưu Trí Phổ nói là lúc trước đã nhìn nhầm, điều này vừa hay có thể chứng minh cho sự hiểu lầm đó.”
Diệp Thu Vi khẽ gật đầu rồi lại kể tiếp: “Sau đó, tôi lấy lý do về phương diện công việc và học thuật để trực tiếp hỏi Phương Tự Lập về tình hình của Trần Mộ Thanh. Trong công việc, Phương Tự Lập đã đi theo Trần Mộ Thanh nhiều năm, cho nên hiểu khá rõ về cô ta. Anh ta nói cho tôi biết Trần Mộ Thanh ly hôn vào năm 2002, nguyên nhân cụ thể dẫn đến ly hôn thì không tiện nói rõ, có điều sau khi ly hôn, chồng cô ta đã cắt đứt mọi liên lạc với cô ta, con trai và con gái của cô ta thì cũng chẳng mấy khi tới thăm cô ta. Tuy chỉ có quan hệ trong công việc nhưng Phương Tự Lập vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự cô độc của Trần Mộ Thanh. Anh ta còn nói cho tôi biết, từng có mấy lần Trần Mộ Thanh ngầm ổ ý muốn phát sinh quan hệ với anh ta, nhưng đều bị anh ta cự tuyệt.”
Tôi nở một nụ cười ám muội. “Anh ta thực sự đã cự tuyệt ư?”
”Tất nhiên là không.” Diệp Thu Vi vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh. “Khi đó tôi liền hỏi: “Cô ta là một người cô đơn, có học thức, còn là lãnh đạo của câu trong công việc, có thể nói là rất có sức hút, cậu thực sự có thể kìm lòng được ư?” Anh ta nói: “Đương nhiên rồi, cậu nghĩ tớ là loại người gì chứ!” Nội dung của câu trả lời đó nghe có vẻ rất đàng hoàng, thế nhưng trên mặt anh ta lại thấp thoáng một nụ cười mỉa, hiển nhiên là đang nói dối. Thế là tôi lại hỏi: “Cậu có biết rõ thói quen sinh hoạt của Giáo sư Trần không?” Anh ta đáp là ít nhiều có biết một chút. Tôi liền hỏi thẳng: “Giáo sư Trần cô độc như vậy, chắc hẳn không tránh khỏi phải tìm một số bạn trai tạm thời đúng không?” Anh ta cười mỉm tỏ ý ngầm thừa nhận. Tôi lại nói: “Các nữ Giáo sư dạy khoa học tự nhiên đa phần đều ngoài lạnh trong nóng, Giáo sư Trần nhìn bề ngoài thì có vẻ nghiêm túc, nhưng chưa biết chừng lại có không ít sở thích lạ đấy. Sau đó, tôi làm bộ vô tình hỏi thêm: “Này, cậu thử nói xem, liệu cô ta có bao giờ dùng miệng bón đồ ăn cho người khác không nhỉ?“. “
Tôi lại lần nữa nở nụ cười ám muội. “Anh ta đã có phản ứng như thế nào?”
”Anh ta đờ người ra trong một giây, sau đó thì chỉ cười, mãi một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Tớ làm sao sao biết được!“.”
Tôi thu nụ cười lại, bắt đầu chậm rãi phân tích: “Sự cô độc của Trần Mộ Thanh có lẽ chủ yếu là về mặt tâm lý. Nỗi nhớ nhung đối với con cái đã làm khơi dậy thiên tính chăm sóc và nuôi nấng của cô ta, thế nên trong quá trình qua lại với các bạn tình tạm thời, ham muốn chăm sóc đó của cô ta khó tránh khỏi được giải tỏa trên người đối phương. Xét cho cùng, cô ta chỉ muốn tìm bạn tình để xua tan đi sự cô độc, trong khi đó Lưu Trí Phổ thì lại muốn tìm kiếm sự ấm áp cùng tình yêu ở nơi sâu thẳm trong nội tâm. Đối với Trần Mộ Thanh, thỉnh thoảng làm ra hành vi bón thức ăn thì còn thú vị, nhưng sự đòi hỏi không có giới hạn của Lưu Trí Phổ nhất định đã khiến cô ta cảm thấy chán ghét, bởi lẽ cô ta muốn tìm bạn tình chứ không phải là con trai. Trong việc chia tay của hai người bọn họ, có lẽ Trần Mộ Thanh chính là người chủ động đề nghị đúng không?”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Nhưng đó đã không còn là vấn đề mà tôi cần suy nghĩ nữa rồi. Tóm lại, hành vi bón thức ăn đã từng xuất hiện trên người Phó Phán Xuân, Khương Tâm Nguyệt, Vũ Tú Thần và Trần Mộ Thanh ở những mức độ khác nhau, điều này về cơ bản có thể chứng thực cho những phán đoán và phân tích của tôi trước đó.”
Tôi khẽ gật đầu. “Bước tiếp theo cô đã làm thế nào?”
”Bước tiếp theo, tôi cần phải trực tiếp thăm dò Lưu Trí Phổ.” Diệp Thu Vi hờ hững kể tiếp: “Ngày 12 tháng 10, hoạt động kỷ niệm ngày thành lập Đại học C kết thúc. Đêm đó, anh ta hẹn tôi ra ngoài ăn cơm lần thứ hai. Có trải nghiệm từ lần đầu tiên rồi, lần này anh ta tỏ ra tự tin hơn nhiều, cử chỉ lịch sự đúng mực, nói năng hài hước thú vị, lại thêm vào danh tiếng thiên tài trăm năm khó gặp nữa, chẳng trách có nhiều phụ nữ gục ngã trước anh ta như vậy. Khi gọi đồ ăn, anh ta đã lại một lần nữa gọi món khoai từ nấu mật. Sau khi thức ăn được đưa lên đầy đủ, tôi gắp một miếng khoai từ, rồi liền dừng đũa giữa không trung một lát, không trực tiếp để vào đĩa của anh ta mà đưa tới bên miệng anh ta.
Tôi nói:“Anh đúng là rất biết gọi thức ăn, mùa thu trời khô hanh, ăn nhiều khoai từ một chút sẽ giúp nhuận phế sinh tân.” Anh ta hơi sững người rồi liền há miệng ra một cách chậm rãi và căng thẳng. Tôi đưa miếng khoai từ vào trong miệng anh ta, lại nhìn anh ta và mỉm cười hiền dịu. Anh ta nhai rất chậm, đôi bờ vai hơi lay động, yết hầu nhấp nhô lên xuống không ngừng, trong vành mắt thì không ngờ đã rơm rớm nước mắt.”
Tôi thở dài một hơi, miệng hơi hé ra, nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải.
Diệp Thu Vi đưa mắt liếc nhìn tôi một chút, thế rồi mới nói tiếp: “Tôi đã bón cho anh ta ăn rất nhiều thứ, và rồi sau khi tâm trạng sục sôi dần dần bình lặng trở lại, anh ta đã nhìn tôi bằng ánh mắt chứa chan yêu thương, quyến luyến, và bên trong đó còn mang một nỗi hoài niệm vô cùng sâu sắc nữa. Ánh mắt của anh ta có thể nói là vừa tự nhiên vừa chứa chan tình cảm, chẳng trách hồi ấy Vũ Tú Thần lại không chống đỡ được. Khi đó anh ta còn chưa biết lái xe, vì vậy cũng không có xe, sau khi dùng bữa xong, chúng tôi liền gọi taxi để về. Chúng tôi ngồi cùng với nhau ở ghế sau của taxi. Khi sắp tới nhà tôi, anh ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, run giọng nói: “Chị Diệp, tôi không muốn rời xa chị.” Tối đó, tôi đã dẫn anh ta về nhà.”
”Cô...” Tôi hoang mang đưa mắt nhìn Diệp Thu Vi, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc khó tả, cũng có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng lại như bị mắc xương trong cổ họng, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. “Cô đưa anh ta về nhà, lẽ nào…”
“Không...” Điệp Thu Vi dường như đã nhìn thấu được tâm tư của tôi, “Tôi đưa anh ta về nhà chỉ là nhằm hiểu anh ta hơn, qua đó thao túng tâm lý của anh ta mà thôi.”
Tôi thầm thở phào một hơi, lẳng lặng gật đầu.
Dịệp Thu Vi lại nói tiếp: “Khi về đến nhà thì đã là chín rưỡi tối, vừa mới vào cửa tôi đã phát hiện Lưu Trí Phổ lại một lần nữa xuất hiện tâm trạng lo lắng ở mức độ nhất định. Trước khi bước chân qua cửa anh ta vẫn còn nói cười tự nhiên với tôi, nhưng sau khi vào nhà thì lại chỉ lặng lẽ ngồi trên xô pha, hai bàn tay nắm chặt, còn cúi đầu không dám nhìn tôi nữa. Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta rồi vươn vai một cái, nói là mình rất mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó liền đẩy nhẹ anh ta, bảo anh ta hãy đi tắm trước đi. Nghe thấy yêu cầu này của tôi, sự lo lắng của anh ta lại càng trở nên rõ ràng hơn, bộ dạng còn có vẻ lúng túng hơn cả lần đầu ở riêng với tôi nữa.”
”Lo lắng...” Tôi đưa tay sờ cằm, trầm ngâm nói: “Sự lo lắng này tượng trưng cho điều gì? Cô giục anh ta đi tắm, đây là một hành vi ám thị tình dục rất rõ ràng. Hành vi ám thị tình dục tại sao lại khiến cho sự lo lắng của anh ta tăng thêm chứ? Anh ta theo cô về nhà chẳng lẽ không phải là vì điều này sao?”
”Không.” Diệp Thu Vi nói. “Sự lo lắng đột ngột xuất của anh ta sau khi vào nhà đã khiến tôi tức khắc hiểu được nội tâm vừa phức tạp vừa mâu thuẫn của anh ta khi đó. Quá trình biến hóa trong tâm lý của anh ta có lẽ là như thế này: thời gian sau khi xuống xe và trước khi vào nhà, anh ta hưởng thụ cảm giác ấm áp cũng như tình yêu mà tôi mang lại cho anh ta. Sự nhẹ nhõm thể hiện ra ngoài phản ánh sự thoải mái cực độ ở trong nội tâm và điều này chứng tỏ những cảm giác đó là thứ mà anh ta thực sự muốn có. Sau khi vào nhà, các nhân tố như khung cảnh hoàn toàn xa lạ, cánh cửa phòng ngủ ở gần ngay trước mắt, bầu không khí đặc biệt do một người phụ nữ sống một mình trong nhà trong một thời gian dài tạo ra, đều sẽ tạo thành những sự ám thị tình dục tích cực đối với anh ta, và trong tiềm thức anh ta sẽ bắt đầu ảo tưởng về hành vi tình dục sắp phát sinh với tôi. Sự ảo tưởng này chính là nguồn cơn khiến anh ta cảm thấy lo lắng.”
Tôi ít nhiều đã hiểu được một chút về điều mà cô ta muốn nói. “Phải chăng ý cô là trong tiềm thức, thứ mà anh ta thực sự muốn có là cảm giác được sống cùng với cô, hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp gì với tình dục? Dưới sự ám thị của một khung cảnh xa lạ, anh ta không cách nào kìm nén sự ảo tưởng về tình dục của mình, điều này sẽ phá hoại cảm giác tốt đẹp kia, thậm chí còn khiến anh ta nảy sinh sự lo ngại tiềm tàng về mối quan hệ trong tương lai giữa cô và anh ta, từ đó mới xuất hiện tâm trạng lo lắng. Tôi nói vậy không sai chứ?”
Diệp Thu Vi cúi xuống, nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên trên một chút, rồi lại đột ngột ngẩng đầu. Ánh mắt của cô ta như hòa thành một thể với ánh dương và cùng chiếu ra ngoài, ánh lên một vẻ vừa rực rỡ vừa kỳ dị. Tôi không kìm được khẽ ho một tiếng, thân thể vốn đang buông lỏng sau nháy mắt đã trở nên cứng đờ, hai mắt trở nên ngơ ngẩn khi nhìn vào đôi mắt kia của cô ta.
”Đúng vậy.” Cô ta nhìn tôi một lát rồi mới chậm rãi nói. “Trong tiềm thức, điều anh ta khao khát là nhận được sự quan tâm và chăm sóc giống như từ bà nội của mình, cùng với đó là một mối quan hệ không rõ ràng tương tự như giữa anh ta và bà nội, được xây dựng nên từ tình thân, sự ấm áp, tình yêu và tình dục tiềm tàng. Tôi bón cơm cho anh ta ăn, dịu dàng trò chuyện với anh ta, đồng ý không rời xa anh ta, những hành vi này khiến anh ta cảm nhận được sự tồn tại của tình thân, sự ấm áp cùng với một tình yêu tiềm ẩn, còn chưa được bộc bạch rõ. Mối quan hệ này quả thực rất gần gũi với cảm giác mà bà nội mang lại cho anh ta thế nhưng, việc sắp phát sinh hành vi tình dục với tôi cùng những sự ảo tưởng có liên quan sẽ phá hoại mất nhân tố quan trọng nhất tạo nên cảm giác này, đó là sự không rõ ràng. Một khi thực sự quan hệ tình dục rồi, cảm giác này sẽ không thể nào trở lại như ban đầu được nữa.”
Tôi một mặt ghi chép, một mặt tưởng tượng xem đó là một cảm giác như thế nào.
”Nhưng anh ta dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành.” Diệp Thu Vi tiếp tục phân tích: “Dưới sự tác động của bản năng, xã hội và những người xung quanh, ý thức của anh ta sớm đã tiếp nhận một sự thực như thế này: Nam nữ sau khi yêu nhau, phát sinh quan hệ tình dục với nhau là điều hợp lý và tất yếu. Đương nhiên, đây chỉ là một tâm lý hết sức bình thường. Do đó, tuy trong tiềm thức anh ta khao khát giữ lại sự không rõ ràng, vậy nhưng lại chưa từng có ý thức rõ ràng về việc ngăn cản không cho sự không rõ ràng này bị phá hoại. Chính vì như thế nên về sau anh ta mới có những hành vi tình dục vô trách nhiệm với các đối tượng mà mình qua lại, mục đích chính là để bù đắp cảm giác trống trải sau khi sự không rõ ràng kia biến mất. Anh ta chia tay với Vũ Tú Thần thoạt nhìn thì có vẻ như là vì Vũ Tú Thần đã từ chối bón cơm cho anh ta, nhưng đó kỳ thực chỉ là ngòi nổ mà thôi, nguyên nhân căn bản là tình cảm của hai người đã không còn ở giai đoạn không rõ ràng nữa. Có thể nói như thế này, bắt đầu từ lúc phát sinh quan hệ tình dục, việc chia tay giữa hai người bọn họ đã là điều không thể tránh khỏi.”
Tôi khẽ gật đầu, trầm ngâm không nói.
Diệp Thu Vi nói tiếp: “Lưu Trí Phổ chưa từng nghiên cứu về tâm lý học, do đó không thể nhận thức rõ được tình trạng tâm lý của mình. Bản thân anh ta có lẽ cũng rất nghi hoặc, không biết tình yêu mà mình tìm kiếm rốt cuộc là một thứ tình yêu như thế nào. Do đó anh ta không ngừng tìm bạn gái, nhưng sau đó dưới sự chi phối của bản năng và các nhân tố xã hội, anh ta đã tự tay phá hoại sự không rõ ràng mà mình khao khát, thế rồi không ngừng chia tay những người bạn gái đó của mình. Sau khi vào nhà tôi, sự ám thị tình dục mãnh liệt khiến tiềm thức của anh ta trong khi ảo tưởng về hành vi tình dục đã dự cảm được sự không rõ ràng sắp biến mất. Chính loại tâm lý vi diệu này mới là căn nguyên khiến anh ta đột nhiên cảm thấy lo lắng. Do đó, sau khi tôi đề nghị anh ta đi tắm - cũng tức là tạo ra một sự ám thị tình dục rõ ràng và trực tiếp hơn, sự lo lắng của anh ta mới tăng lên như thế.”
Tôi hít sâu một hơi, dòng suy nghĩ xoay chuyển liên hồi, một lát sau liền thay cô ta tổng kết: “Chứng mặc cảm Oedipus đối với bà nội và hành vi tình dục phát sinh ngoài đời thực là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhưng anh ta không ý thức được điều này, cho rằng hai thứ đó là một, thậm chí còn gửi gắm chứng mặc cảm Oedipus vào hành vi tình dục nữa. Trong phương thức thực hiện có tồn tại sai lầm căn bản, anh ta đương nhiên không thể nào có được kết quả mà mình muốn.” Tôi nhìn chằm chằm vào luồng sáng kỳ dị phản chiếu từ trên mắt kính của cô ta, khẽ gật đầu, nói: “Muốn thao túng tâm lý của anh ta, cô cần phải giúp anh ta nhận thức được sai lầm của mình trước đã.”
”Đó chính là nguyên nhân mà tôi dẫn anh ta về nhà.” Diệp Thu Vi kể tiếp:“Sau khi tôi đề nghị anh ta đi tắm, anh ta đã tỏ ra lo lắng và do dự suốt một hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm và đi vào phòng tắm. Mấy phút sau, tôi đi vào theo, đề nghị được cọ lưng cho anh ta. Anh ta rất thích thú trước việc được tôi cọ lưng giúp, điều này thể hiện rõ sự thoải mái trong tâm lý. Sau khi cọ lưng xong, tôi lại dùng khăn bông lau người cho anh ta. Anh ta nảy sinh ham muốn tình dục, liền ôm chầm lấy tôi, đưa tay lần mò trên người tôi. Tôi đẩy tay anh ta ra, khẽ vỗ vào mặt anh ta, cười mắng: “Cái đồ quỷ sứ này, ngoan ngoãn một chút, đừng có nghịch nữa!“.”
Rất kỳ lạ, lần này khi nghe Diệp Thu Vi kể về việc mình có tiếp xúc da thịt với một người đàn ông khác, tôi lại chẳng hề cảm thấy khó chịu hay phẫn nộ chút nào.
”Rất hay.” Tôi nói. “Bà nội anh ta nhất định cũng từng tắm cho anh ta rồi, mà xuất phát từ tình yêu không rõ ràng đối với bà nội, hồi nhỏ có lẽ anh ta cũng từng dùng tay vuốt ve thân thể bà nội. Phản ứng của bà cụ rất có thể cũng giống như cô, đó là đẩy tay anh ta ra rồi cười mắng. Sau biểu hiện như vậy, cô nhất định là lại càng giống với bà nội của anh ta hơn.”
”Đúng thế.” Diệp Thu Vi nói. “Khi đó anh ta đã hơi ngẩn ra một chút, hoàn toàn không còn lo lắng nữa, đồng thời còn té nước vào tôi và đùa nghịch với tôi nữa. Có lẽ la do nảy sinh sự đồng điệu trong tình cảm nên anh ta mới tiến hành mô phỏng hành vi hồi nhỏ trong vô thức... Ngày trước, khi bà nội tắm rửa cho anh ta, anh ta nhất định là đã thường xuyên đùa nghịch với bà nội như vậy.”
Tôi khẽ gật đầu.
”Sau khi tắm rửa xong xuôi, tôi bảo anh ta mặc đồ ngủ của chồng tôi.” Diệp Thu Vi lại kể tiếp: 'Tâm trạng lo lắng lại một lần nữa xuất hiện, có lẽ là vì sự ám thị tình dục tới từ bộ đồ ngủ. Chúng tôi nằm lên giường, tắt đèn đi, trò chuyện một lát, rồi anh ta liền ôm lấy tôi một lần nữa, muốn vuốt ve tôi. Tôi vội vã đẩy anh ta ra, lại khẽ vỗ đầu anh ta mấy cái, dùng giọng nghiêm khắc xen lẫn vẻ quan tâm nói: “Cái đồ quỷ sứ này, sao vẫn cứ không nghe lời thế hả? Nằm yên nào, ngủ đi, buổi tối phải ngủ cho ngon thì sáng dậy người mới khỏe khoắn được.” Sau khi im lặng một lát, ham muốn tình dục lại một lần nữa trỗi dậy, thế là anh ta lại nôn nóng đè lên người. Lúc này, nếu tôi sử dụng bạo lực với anh ta thì nhất định sẽ phá hỏng cảm giác thân mật mà mình đã mang lại cho anh la. Tôi chỉ khẽ xoa đầu anh ta, dùng giọng cực kỳ nghiêm khắc nói: “Cậu trưởng thành rồi, có sức khỏe rồi, thế là liền ức hiếp tôi phải không?” Anh ta sững người ra một chút, ham muốn tình dục lập tức vơi bớt đi nhiều, sau đó liền ngoan ngoãn nằm im một bên. Một lát sau, tôi lại dùng giọng ôn tồn nói “Mau ngủ đi, tôi sẽ mãi mãi ở bên cậu. Anh ta nằm đó, hơi thở dần trở nên nặng nề, từ trong mũi còn bắt đầu phát ra những tiếng lào xào khe khẽ. Tôi nghĩ, qua tôi, anh ta nhất định đã cảm nhận được sự ấm áp giống như từ bà nội của mình. Kế đến, tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh ta, lại khẽ vỗ lưng anh ta, dùng giọng điệu như của một người mẹ đang nói với con trai mình: “Tiểu Trí, mau ngủ đi, ngủ ngoan nào!” Sau đó, anh ta không còn thể hiện ra ham muốn tình dục quá mãnh liệt nữa, ngoan ngoãn ngủ yên đến tận khi trời sáng.”
Tôi buông bút xuống, trầm ngâm nói: “Sau chuyện này, ngoài sự nuối tiếc do không thể giải tỏa tình dục, anh ta nhất định sẽ lại càng thích cảm giác khi được ở bên cô hơn, thậm chí còn dần dần nảy sinh tâm lý quyến luyến đối với cô. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, để có thể khiến anh ta nảy sinh tâm lý hoàn toàn ỷ lại vào cô, cô nhất định phải bỏ thêm công sức trong hành vi bón cơm nữa mới được. Những người phụ nữ khác vì từ chối bón cơm cho anh ta mà bị ruồng rẫy, điều này chứng tỏ hành vi bón cơm có một ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với Lưu Trí Phổ, và nó rõ ràng cũng là một thứ vũ khí hết sức hữu hiệu mà cô có thể lợi dụng.”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Đêm đó tôi cố tình không đắp chăn, hôm sau còn chưa tới sáu giờ sáng đã tỉnh dậy vì lạnh quá, thế rồi bèn hắt hơi mấy cái liền, cổ họng trở nên rất đau. Lưu Trí Phổ bị tiếng hắt hơi của tôi đánh thức, bèn hỏi tôi là có phải đã bị cảm lạnh rồi không. Tôi vội vàng xua tay, vừa sịt mũi vừa nói rằng mình không sao.”
“Vô tư, kiên cường.” Tôi nói. “Bà nội anh ta vì đào củ từ cho cháu mình mà bị ngã xuống khe núi, về sau còn vì thế mà qua đời, tình yêu mà bà cụ dành cho anh ta có thể nói là vừa vô tư vừa cao thượng. Cùng với đó bà cụ đã phải một mình nuôi dạy Lưu Trí Phổ suốt mấy năm liền ở nông thôn, sự khó khăn gian khổ trong quá trình đó nhất định là không nhỏ chút nào, cho nên thường ngày bà cụ có lẽ là một con người rất kiên cường và cứng cỏi. Đôi khi bị đau ốm hay cảm thấy buồn tủi, bà cụ nhất định là đã cố gắng chịu đựng, không hề biểu hiện ra trước mặt cháu mình. Điều mà cô cần làm chính là mang lại cho Lưu Trí Phổ những ấn tượng và sự cảm nhận tương tự như thế.”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Khi ở trước mặt bạn tình, một người phụ nữ dù kiên cường và hiền thục đến mấy thì ở nơi sâu thẳm trong nội tâm vẫn luôn khao khát nhận được sự quan tâm và chăm sóc từ đối phương. Những cử chỉ nhỏ nhặt của Vũ Tú Thần sau khi bị cảm cúm, của Phó Phán Xuân sau khi mang thai, nhất định là đã mang tới cho Lưu Trí Phổ cảm giác về sự yếu đuối, đáng thương. Cảm giác này sẽ làm giảm bớt sự ỷ lại và quyến luyến của Lưu Trí Phổ đối với bọn họ, và đây cũng là một trong số các nhân tố tâm lý khiến anh ta quyết định chia tay. Khi đó tôi cố tình sụt sịt mũi, sau khi đứng dậy lại nhanh chóng ngồi xuống, giả vờ như bị nhức đầu. Lưu Trí Phổ lại một lần nữa tỏ vẻ quan tâm hỏi tôi bị làm sao vậy, tôi liền làm bộ sụt sịt mũi mạnh hơn, cười nói: “Yên tâm, không sao đâu, cậu cứ ngủ thêm chút nữa đi, để tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu.” Khi ăn sáng, tuy tôi cảm thấy rất khó chịu nhưng vẫn luôn cười mỉm, thỉnh thoảng còn bón đồ ăn cho anh ta nữa. Mỗi lần muốn hắt hơi, tôi đều cố tình đi vào trong nhà vệ sinh. Đến lần thứ ba tôi đi từ trong nhà vệ sinh ra, anh ta chợt kéo tay tôi, nhìn tôi vẻ lo lắng. Tới lúc này tôi mới khẽ cười, nói: “Không sao đâu, chắc tại đêm qua tôi bị nhiễm lạnh đấy thôi!” Anh ta hỏi tôi là tại sao lại bị nhiễm lạnh, tôi giả bộ né tránh mấy lần, cuối cùng mới nói: “Được rồi, được rồi mà, thực sự không sao đâu. Chẳng là đêm qua tôi sợ cậu bị lạnh, thế là đắp nhiều chăn cho cậu một chút, đến sáng ngủ dậy thì mới phát hiện là mình không đắp chăn.” Nói xong, tôi còn bón đồ ăn cho anh ta nữa, bên khóe miệng vẫn giữ một nụ cười hiền từ, nhưng thỉnh thoảng cũng tỏ ra khó chịu và mỏi mệt.”
Tôi không kìm được tỏ rõ sự khâm phục, nói: “Cứ tiếp tục thế này, xem ra anh ta có muốn không bị cô khống chế cũng khó.”
”Sức khỏe của tôi vốn đã không được tốt, sau lần nhiễm lạnh đó thì thực sự đã bị cảm cúm khá nghiêm trọng.” Diệp Thu Vi nói. “Trong quãng thời gian gần một tuần sau đó, bệnh cảm cúm của tôi ngày một nặng hơn, nhưng mỗi khi ở bên Lưu Trí Phổ, tôi vẫn chăm sóc anh ta hết sức cẩn thận. Sự quyến luyến của anh ta đối với tôi cũng vì thế mà ngày càng sâu sắc, tuy thỉnh thoảng vẫn để lộ ra ham muốn tình dục, nhưng lần nào tôi cũng có thể dễ dàng dẫn dắt cho anh ta tự kiềm chế. Tối ngày 17 tháng 10, anh ta lại đến ngủ ở nhà tôi, suốt cả đêm đều không thể hiện ra chút muốn tình dục nào. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh ta nghe thấy giọng nói khàn khàn của tôi thì liền vội vàng ôm lấy cánh tay tôi, nói: “Chị Diệp, suốt cuộc đời này tôi đều không muốn rời xa chị. Chị đừng bỏ rơi tôi nhé!” Giọng điệu lúc đó của anh ta thật chẳng khác nào một đứa bé đang nài nỉ mẹ của mình.”
Tôi hít sâu một hơi. “Anh ta cho rằng cô là bạn tình của anh ta, nhưng lại không biết rằng trong tiềm thức, bản thân đã coi cô như là mẹ, là bà nội rồi. Sau một tuần cố gắng, cô đã thành công thao túng được tâm lý của anh ta, tiếp đó đã đến lúc phải lợi dụng anh ta để điều tra Lưu Hướng Đông rồi chứ?”
Diệp Thu Vi nhẹ nhàng tựa người vào ghế hờ hững nói: “Lưu Hướng Đông dù sao cũng là cha của anh ta, muốn khiến anh ta vì tôi mà phản bội cha mình thì còn cần tác động vào tâm lý của anh ta thêm một chút nữa mới được. Ngày 20 tháng 10, tôi bắt đầu tìm cách gây chia rẽ mối quan hệ giữa anh ta và Lưu Hướng Đông.”
”Anh Trương?” Cô ta hiển nhiên đã phát hiện ra sự lạ thường của tôi.
”A...” Tôi không ngừng đưa tay lên dụi mắt, lại hít sâu mấy hơi, mãi mười mấy giây sau mới bình thường trở lại. “Không có gì. Chắc tại đêm qua tôi ngủ muộn quá nên bây giờ đầu óc mới hơi choáng váng.”
Diệp Thu Vi bình tĩnh nhìn tôi, năm giây sau mới lại kể tiếp: “Anh nói rất đúng, sự tự tin trong giao tiếp do nam giới mang lại đó rất có thể có liên quan tới cha anh ta. Thế nên chờ đến khi anh ta đã sẵn sàng cho cuộc trò chuyện rồi, tôi liền hỏi về mối quan hệ giữa anh ta và cha anh ta.
Khi nhắc đến cha mình, anh ta ngẩng đầu suy nghĩ một lát, thân thể vô thức ngả về phía sau, tựa hẳn vào lưng ghế. Con mắt của loài người nằm ở phía trước, thế nên vùng lưng tượng trưng cho những điều chưa biết và nguy hiểm. Nếu lưng của một người thả lỏng, vậy thì chứng tỏ anh ta đang buông lỏng sự đề phòng. Đối với Lưu Trí Phổ, cha mình tượng trưng cho sự an toàn và đáng tin cậy. Cùng lúc đó, hai cánh tay của anh ta đều đặt trên mép bàn, lòng bàn tay hướng về nhau nhưng không chắp lại, mười đầu ngón tay áp vào nhau đối xứng, tất thảy đều hướng lên trên.”
Tôi khẽ gật đầu. “Đó hẳn chính là tư thế tay hình tháp nhọn rồi.”
”Đúng vậy, đó chính là “tư thế tay hình tháp nhọn” hay được nhắc tới trong các bí quyết nhìn thấu nội tâm của người khác.” Diệp Thu Vi giải thích:“Ở đầu ngón tay có phân bố dày đặc các đầu mút của thần kinh cảm giác, mà xúc giác lại là một trong các phương thức chủ yếu để loài người cảm nhận thế giới bên ngoài. Cổ nhân có câu rằng “thập chi liên tâm’”, nhưng thực ra đúng hơn thì phải nói là “thập chi tiêm liên tâm2“. Khi hai lòng bàn tay của một người không tiếp xúc với nhau mà mười đầu ngón tay lại dính vào nhau, vậy thì chứng tỏ người đó có ham muốn cảm nhận mãnh liệt đối với thế giới hữu hình, mà ham muốn cảm nhận của một người càng mãnh liệt thì chứng tỏ sức khống chế của người đó với thế giới bên ngoài lại càng mạnh. Cho nên, tư thế tay hình tháp nhọn” tượng trưng cho sự tự tin cao độ, thậm chí là cao đến mức luôn tự cho mình là đúng.”
Tôi khẽ gật đầu. “Như vậy xem ra Lưu Hướng Đông đã mang tới cho Lưu Trí Phổ một sự tự tin cao độ rồi.”
”Còn nữa.” Diệp Thu Vi lại kể tiếp: “Trong khi tỏ ra tự tin cao độ, tần suất chớp mắt của Lưu Trí Phổ còn cao hơn bình thường gấp hai lần, hơn nữa, hai tay của anh ta khi thì làm ra tư thế hình tháp nhọn, khi thì đặt lên mặt, dùng đầu ngón tay che đi hai mắt... Hai tư thế tay này đã thay thế nhau đến mấy lần.”
”Liên tục chớp mắt, còn che mắt nữa...” Tôi bất giác hơi cau mày lại. “Anh ta muốn ngăn cản thị giác ư?”
”Anh còn nhớ sự phản cảm và né tránh của anh ta đối với Lưu Hướng Đông trong bữa tiệc kia không?” Diệp Thu Vi nói: “Chuyện này hoàn toàn đồng nhất với hành vi ngăn cản thị giác một cách vô thức của anh ta khi nhắc đến cha. Tóm lại, cha anh ta mang lại cho anh ta cảm giác an toàn cùng sự tự tin trong giao tiếp, nhưng đồng thời cũng là người mà anh ta sợ hãi và muốn né tránh. Đây chính là tâm lý mâu thuẫn của anh ta khi đối mặt với cha mình.”
Tôi nhất thời không hiểu lắm về ý định của cô ta, thế là bèn hỏi: “Khi đó cô rốt cuộc đã có suy nghĩ như thế nào?”
”Hãy bắt đầu nói từ chứng mặc cảm Oedipus đi.” Diệp Thu Vi vừa nói vừa gác chân trái lên chân phải. “Trong tình huống bình thường, những người đàn ông mắc chứng mặc cảm Oedipus sẽ nảy sinh sự chán ghét đối với những người thân nam giới của mình, từ đó nghĩ rằng tất cả nam giới đều bẩn thỉu, ví như nhân vật Giả Bảo Ngọc trong Hồng lâu mộng chẳng hạn.Tình trạng của Lưu Trí Phổ khá đặc biệt, chứng mặc cảm Oedipus của anh ta bắt nguồn từ bà nội, mẹ thì lại là một người phụ nữ hoàn toàn khác biệt với bà nội, cho nên đối với những người phụ nữ khác mà mẹ là đại diện, anh ta vẫn cảm thấy hết sức sợ hãi. Trong tình huống như vậy, tâm lý của anh ta chỉ có hai hướng để phát triển: thứ nhất, nảy sinh một sự né tránh hoàn toàn và triệt để trong việc giao tiếp, từ đó thoát ly khỏi xã hội, cuối cùng thì hoặc là tự sát, hoặc là được đưa vào bệnh viện tâm thần; thứ hai, bị ép phải đưa ra sự lựa chọn giữa nam giới và nữ giới, đồng thời tin tưởng vào một bên. Tâm lý của anh ta hiển nhiên đã đi theo con đường thứ hai, hơn nữa nhìn biểu hiện của anh ta mà xét thì anh ta vì một số nguyên nhân nào đó mà đã lựa chọn nam giới.”
Tôi khẽ gật đầu. “Do đó, khi đối mặt với nữ giới anh ta sẽ cảm thấy lo lắng, nhưng khi có nam giới ở bên cạnh thì sự tự tin sẽ trở lại. Đây quả đúng là một hiện tượng tâm lý rất phức tạp.”
”Sau đó dưới sự dẫn dắt của tôi, anh ta đã kể cho tôi nghe một số chuyện có liên quan tới cha mẹ mà mình từng trải qua hồi nhỏ.” Diệp Thu Vi lại hờ hững kể tiếp:“Sau khi bà nội qua đời, anh ta trở về sống với cha mẹ. Khi đó mẹ anh ta rất bận, rất ít khi quan tâm tới con trai, việc chăm sóc và giáo dục anh ta hoàn toàn là do cha anh ta một tay lo liệu. Anh ta kể, tuy khi đó cha anh ta cũng rất bận, vậy nhưng luôn cố gắng dành thời gian ở bên anh ta, chăm sóc anh ta, mang tới cho anh ta một chút ấm áp, nếu như không có cha, chắc anh ta sớm đã chẳng thể nào sống tiếp được nữa rồi. Cùng với đó, mẹ anh ta tuy rất ít khi quan tâm tới anh ta, vậy nhưng lại thường xuyên chỉ trỏ này nọ với anh ta, nói rằng anh ta làm bài tập về nhà không tốt, trông có vẻ quá uể oải, còn nói anh ta không phải là một đứa bé giỏi giang.”
Tôi cảm thấy hết sức kỳ cục, liền bất bình nói; “Chuyện này chẳng phải là do bà ta một tay gây ra hay sao? Thế mà bà ta còn là chuyên gia tâm lý học trẻ em nữa cơ đấy. Loại chuyên gia tâm lý thế này e rằng sẽ gây tác động xấu tới rất nhiều bậc phụ huynh trong việc chăm sóc con em của mình.”
Diệp Thu Vi không đưa ra lời bình luận gì về việc này, lại kể tiếp: “Rất hiển nhiên, đối mặt với sự lạnh lùng, nghiêm khắc của mẹ cùng sự chăm sóc tận tình của cha, Lưu Trí Phổ đã lựa chọn tin tưởng vào nam giới với cha mình là người đại diện. Tuy vấn đề về tâm lý vẫn rất nghiêm trọng nhưng anh ta rốt cuộc đã có được một con đường để hòa mình với xã hội. Sau khi anh ta trưởng thành, cha anh ta đã cố gắng hết sức để giúp anh ta trong việc tiến thân, điều này lại càng khiến cho anh ta thêm tin tưởng vào nam giới.”
Tôi thở dài, nói:“Tuy rằng như thế nhưng sự tin tưởng của anh ta đối với nam giới rốt cuộc vẫn chỉ là một sự lựa chọn bất đắc dĩ để hòa mình với xã hội mà thôi, sâu trong nội tâm, thứ mà anh ta khao khát có lẽ vẫn là tình yêu đối với bà nội.”
Đúng thế.” Diệp Thu Vi đưa mắt nhìn tôi. “Điều mà anh nói chính là căn nguyên gây ra sự mâu thuẫn giữa hai cha con anh ta. Anh ta lựa chọn tin tưởng nam giới, vậy đương nhiên là sẽ biểu hiện ra rất nhiều đặc điểm điển hình của nam giới, chẳng hạn như là dũng cảm, quyết đoán, kiên cường. Chính vì như thế nên cha anh ta mới dốc hết sức lực an bài sẵn cho con đường tiến thân của anh ta, lại gửi gắm ham muốn quyền lực của mình lên người anh ta. Nhưng dưới áp lực nặng nề, anh ta dần dần hiểu ra, tiền đồ với quyền lực không phải những điều mà anh ta thực sự khao khát. Có điều, cha anh ta nhất định là không thể hiểu rõ tình trạng tâm lý của anh ta giống như anh và tôi, thế nên mâu thuẫn đương nhiên là điều không thể tránh khỏi.”
Tôi bất giác giật mình bừng tỉnh. “Đối với Lưu Trí Phổ, đó có lẽ là một sự lựa chọn khó khăn và đầy mâu thuẫn. Hiện thực yêu cầu anh ta kế thừa ý nguyện và mơ ước của cha, nhưng nội tâm thì lại thôi thúc anh ta đi tìm kiếm tình yêu đẹp đẽ với bà nội như hồi nhỏ. Đúng như tôi vừa rồi đã nói, nếu cô có thể thông qua biện pháp ám thị để mang tới cho anh ta cảm giác tương tự như hồi nhỏ, thậm chí là thay thế hoàn toàn vị trí của bà nội trong lòng anh ta, như thế anh ta nhất định sẽ nghe theo mọi sự chỉ huy của cô.”
“Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nghiêng người cầm cốc nước trên bàn lên, kể tiếp: “Sau khi cuộc hẹn trưa hôm đó kết thúc, tôi lập tức hiểu ngay ra điều này. Đến chiều hôm đó, tôi bắt đầu nghe ngóng và tiếp xúc với những người phụ nữ từng qua lại với anh ta, qua đó chuẩn bị cho việc thay thế vị trí của bà nội anh ta trong lòng anh ta.”
Tôi nhìn lướt qua một chút phần ghi chép về quá trình phân tích tâm lý của Lưu Trí Phổ, bất giác rơi vào trầm tư: Xem ra, muốn nuôi được một đứa bé khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần quả thực không phải là một chuyện dễ dàng.
”Xin hãy tiếp tục đi.” Một lát sau tôi mới nói: “Giờ có thể nói tới chuyện xảy ra trong buổi chiều hôm đó rồi.”
”Sau bữa trưa, bác sĩ gọi tới cho tôi, nói là tình trạng của chồng tôi không được tốt lắm.”
Tôi nhớ tới việc Tần Quan về sau đã qua đời, thế là không kìm được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
”Phổi của anh ấy bị xơ hóa mức độ nhẹ.” Diệp Thu Vi nói. “Tuy luôn được chữa trị một cách tốt nhất nhưng mức độ tổn thương ở phổi của anh ấy còn nghiêm trọng hơn so với trong dự đoán ban đầu nữa.”
”Vậy anh ta về sau...” Tôi lại hỏi tiếp: “Việc đó có liên quan gì tới tình trạng xơ hóa phổi này không?”
Diệp Thu Vi không trả lời tôi mà quay lại kể tiếp chuyện vừa rồi: “Phương Tự Lập gọi điện thoại cho tôi, sau khi biết bệnh tình của chồng tôi có chuyển biến xấu thì bèn tới bệnh viện vào lúc năm giờ. Anh ta an ủi tôi vài câu, sau đó bắt đầu nói về Lưu Trí Phổ. Anh ta hỏi tôi là có phải buổi trưa đã đi ăn cơm với Lưu Trí Phổ hay không. Tôi đáp là phải, anh ta liền nhắc nhở tôi một lần nữa, rằng Lưu Trí Phổ không đáng tin cậy chút nào, bảo tôi nên tránh xa con người đó ra là tốt nhất. Tôi bảo anh ta cứ yên tâm, nói rằng mình chỉ đồng ý đi ăn cơm với Lưu Trí Phổ theo phép lịch sự mà thôi, còn thì không muốn xảy ra chuyện gì với Lưu Trí Phổ cả. Nghe tôi nói như vậy, anh ta tỏ ra nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Sau đó, chúng tôi lại bắt đầu trò chuyện về cuộc sống hồi trung học phổ thông. Anh ta kể lại những chuyện từng làm trong quá trình theo đuổi tôi hồi đó, cuối cùng lấy hết can đảm, nói: “Thu Vi, cho đến bây giờ cậu vẫn là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc sống của tớ.” Anh ta một mặt nói vậy, một mặt còn đưa tay tới muốn vuốt má tôi.”
Tôi không kìm được hít sâu một hơi, hai bàn tay vô thức nắm chặt.
”Thấy anh ta như vậy tôi liền yên tâm hẳn. Diệp Thu Vi kể tiếp: “Trong quá trình tiếp xúc với tôi, tình yêu và sự ham muốn mãnh liệt của anh ta sẽ trở thành sức mạnh chủ đạo của hoạt động tâm lý. Như thế, anh ta không những sẽ không sinh lòng nghi ngờ tôi chút nào, còn tích cực phối hợp với tôi, thậm chí là sẵn sàng bỏ qua những điểm đáng ngờ hết sức dễ nhận thấy. Khi đó, tôi đưa tay ngăn tay anh ta lại, khẽ cười nói: “Chồng tớ đang ở bên cạnh kia kìa.” Anh ta vội vàng xin lỗi, nói rằng mình vừa rồi không kìm lòng được. Tôi nói: “Thực ra hồi học trung học phổ thông tớ cũng từng thích cậu, có điều khi đó mọi tâm tư của tớ đều đặt vào việc học, cho nên chúng ta đã được định trước là có duyên nhưng không có phận.”
Anh ta tỏ ra hết sức nghiêm túc nói: “Bất kể giữa chúng ta có duyên phận gì hay không thì bây giờ cậu cũng đang lẻ loi một mình, nếu cần sự giúp đỡ gì, bất cứ lúc nào tớ cũng sẵn sàng trở thành chỗ dựa cho cậu.” Tôi lại nói: “Cậu nói với tớ những lời như vậy mà không sợ vợ mình biết ư?” Anh ta đờ người ra trong khoảng một giây, sau đó cố tình tỏ vẻ thản nhiên nói: Biết thì biết chứ sao, tớ cảm thấy nếu đã thích một người thì không cần thiết phải lén lút vụng trộm làm gì cả.” Khi nói câu đó, tay trái của anh ta đặt ở vị trí huyệt nhân trung, đó kỳ thực là động tác che miệng một cách vô thức, còn tay phải của anh ta thì nắm chặt lấy phần phía trên của đầu gối, đây là dấu hiệu rõ ràng cho thấy tâm lý của anh ta đang phải chịu áp lực.”
Tôi khẽ gật đầu. “Ngoài miệng thì nói là không sợ vợ biết, nhưng kỳ thực ở sâu trong thâm tâm anh ta vẫn phải chịu áp lực rất lớn. Trong tiềm thức, anh ta sợ cô nói những hành vi, cử chỉ của anh ta với cô cho vợ anh ta biết.” Khi nói tới đây, tôi bất giác giật mình bừng tỉnh. “Cô cố tình làm cho anh ta cảm nhận được áp lực, mục đích chính là để anh ta sinh lòng kiêng dè với cô, từ đó tích cực phối hợp với cô hơn. Bởi lẽ, uy hiếp bao giờ cũng hữu hiệu hơn là dụ dỗ bằng lợi ích.”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng. “Tiếp đó thì có thể đi thẳng vào chủ đề chính được rồi. Tôi lại một lần nữa nói tới Lưu Trí Phổ, và thế là Phương Tự Lập lại nghiêm túc khuyên nhủ tôi là đừng có dính đến anh ta. Tôi dùng giọng tò mò nói: “Lưu Trí Phổ quả đúng là kỳ lạ, đã qua lại với bao nhiêu người phụ nữ như thế rồi mà khi ở trước mặt tớ vẫn tỏ ra lúng túng, cứ như một cậu nhóc mới lớn vậy.” Phương Tự Lập nói: “Cậu đừng bị vẻ ngoài của cậu ta đánh lừa, giả vờ ngây thơ chính là thủ đoạn mà cậu ta thường dùng nhất để lừa gạt phụ nữ đấy.”
Tôi cười nói: “Nghe giọng điệu này của cậu thì cứ như thể cậu cũng là một người phụ nữ đã từng bị cậu ta lừa gạt ấy.” Phương Tự Lập lập tức vỗ đùi một cái thật mạnh, thế rồi bèn nói:
”Tớ không phải là phụ nữ, nhưng trong số những giáo viên nữ mà cậu ta từng đùa bỡn thì tớ có quen với mấy người cơ đấy.” Tôi cố tình tỏ ra hết sức tò mò, yêu cầu anh ta kể cho mình nghe về những giáo viên nữ đó.”
Tôi lẳng lặng gật đầu. Diệp Thu Vi lúc nào cũng thế, luôn có thể dẫn dắt mọi việc theo ý muốn của mình một cách đơn giản và hữu hiệu.
”Anh ta ban đầu còn có chút do dự, hỏi tôi là có phải cảm thấy hứng thú với Lưu Trí Phổ rồi không.” Diệp Thu Vi kể tiếp. “Tôi vội vàng giải thích là mình chỉ cảm thấy tò mò thôi, không có ý gì khác cả. Anh ta hết sức tin tưởng vào lời tôi nói, sau khi suy nghĩ một lát liền bắt đầu kể về những giáo viên nữ đó. Phương Tự Lập quen Lưu Trí Phổ từ hồi tháng 4 năm 2007, khi đó Lưu Trí Phổ đang qua lại với một giáo viên nữ ở Học viện Hóa học công nghiệp. Giáo viên này tên là Phó Phán Xuân, lớn hơn Lưu Trí Phổ khoảng mười tuổi, chưa từng kết hôn. Tuy bị dị nghị khá nhiều, nhưng tình cảm của hai người khi đó vẫn rất ngọt ngào, bất cứ khi nào cũng đều thành cặp thành đôi. Có điều đến tháng 8 năm 2007, hai người đột ngột chia tay. Về sau, đến đầu năm 2009, Phó Phán Xuân đã kết hôn với một người đàn ông khác.”
Tôi vừa nhanh chóng ghi chép vừa ra hiệu cho cô ta nói tiếp.
”Phương Tự Lập và Phó Phán Xuân vào làm việc tại Đại học C trong cùng một năm, lại thuộc cùng một khoa trong học viện, do đó có thể nói là biết nhau khá rõ.” Diệp Thu Vi kể tiếp. “ Phương Tự Lập nói, Phó Phan Xuân là một người vô cùng chặt chẽ và cẩn thận, trong công việc luôn cẩn trọng tỉ mỉ, trong cuộc sống cũng cực kỳ chú trọng tới quy luật và trình tự. Trước khi qua lại với Lưu Trí Phổ, buổi trưa mỗi ngày cô ta đều cùng một giáo viên nữ khác tới nhà ăn của trường để ăn cơm. Theo như lời giáo viên nữ kia kể lại, thực đơn của Phó Phán Xuân luôn thay đổi tuần hoàn theo đơn vị tuần: mỗi thứ Hai cô ta đều ăn mì thịt bò, mỗi thứ Ba thì ăn cơm rang Dương Châu, mỗi thứ Tư thì ăn bánh chẻo, các ngày sau đó cũng đều tương tự như vậy. Khi được hỏi về nguyên nhân, Phó Phán Xuân liền giải thích rằng ăn uống theo quy luật như vậy có thể giúp cơ quan tiêu hóa hình thành đồng hồ sinh học, điều này rất có lợi cho sức khỏe.”
Tôi nói: “Xem ra cô ta quả đúng là một con người rất có tính kỷ luật.”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. ''Sau khi qua lại với Lưu Trí Phổ, Phó Phán Xuân vẫn giữ nguyên thói quen ăn uống có quy luật, còn Lưu Trí Phổ thì mỗi ngày đều theo cô ta đến nhà ăn của trường. Hai người bọn họ tuy hơn kém nhau gần mười tuổi, nhưng hành vi cử chỉ vẫn hết sức thân mật, hơn nữa còn chẳng ngại ngùng chút nào. Phương Tự Lập thường xuyên nhìn thấy bọn họ bón cơm cho nhau ở nhà ăn, có lúc Phó Phán Xuân còn dùng tay đưa đồ ăn vào trong miệng Lưu Trí Phổ nữa.”
Tôi tiếp tục ghi chép.
”Chuyện về Phó Phán Xuân thì khi đó Phương Tự Lập chỉ nhớ lại được chừng đó mà thôi.” Diệp Thu Vi kể tiếp. “Sau đó tôi lại hỏi về nguyên nhân khiến cô ta và Lưu Trí Phổ chia tay. Phương Tự Lập nói có thể là vì Phó Phán Xuân đã có thai. Tháng 8 năm 2007, Phó Phán Xuân xin nghỉ một tuần, các tiết dạy của cô ta khi đó được chính Lưu Trí Phổ dạy thay. Ngay sau đó, Phó Phán Xuân và Lưu Trí Phổ liền chia tay. Về sau, một giáo viên nữ khác vô tình tiết lộ là Phó Phán Xuân hình như đã mang thai, xin nghỉ chính là để đến bệnh viện khám thai. Phương Tự Lập cũng từng hỏi Lưu Trí Phổ về nguyên nhân chia tay, nhưng Lưu Trí Phổ chỉ nói một câu duy nhất: “Cô ấy thay đổi rồi.”
”Thay đổi rồi?” Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đó có lẽ là sự thay đổi về cảm giác.”
”Đúng vậy.” Đôi hàng lông mày của Diệp Thu Vi hơi lay động. “Trước đây Phó Phán Xuân từng mang lại cho anh ta cảm giác giống với bà nội anh ta, nhưng tới tháng Tám, thứ cảm giác này yếu dần, cuối cùng thì mất hẳn. Ngay khi đó tôi liền có một loại trực giác, đó là sự thay đổi này hẳn là có liên quan tới việc Phó Phán Xuân mang thai.”
Tôi khẽ gật đầu tỏ ý tán đồng, nói: “Xin hãy tiếp tục đi.”
”Sau khi kể xong chuyện về Phó Phán Xuân thì đã là hơn sáu giờ.” Diệp Thu Vi nói.
”Phương Tự Lập dẫn tôi đến một quán cơm ở gần bệnh viện ăn cơm, trong khi ăn uống, tôi lại giục anh ta kể tiếp. Anh ta nói cho tôi biết, sau khi chia tay với Phó Phán Xuân không lâu, Lưu Trí Phổ bắt đầu qua lại với một người phụ nữ tên là Khương Tâm Nguyệt ở phòng Hỗ trợ thi cử. Khương Tâm Nguyệt sinh năm 1980, lớn hơn Lưu Trí Phô năm tuổi, hai người vì mối quan hệ trong công việc nên đã quen nhau từ lâu. Cũng vì nguyên nhân công việc, Phương Tự Lập thường xuyên tiếp xúc với Khương Tâm Nguyệt. Theo như lời anh ta nói, Khương Tâm Nguyệt là loại phụ nữ hoàn toàn khác với Phó Phán Xuân. Cô ta tính tình cởi mở, thậm chí còn hơi bỗ bã, khi làm việc thì khá cẩu thả. Cô ta từng làm mất bảng thông tin thí sinh mà Phương Tự Lập cung cấp, còn từng làm sai giấy báo dự thi của mấy lớp trong trường, mang lại cho Phương Tự Lập không ít rắc rối. Phương Tự Lập sớm đã ôm lòng bất mãn với cô ta rồi, vậy nên ấn tượng về cô ta mới cực kỳ sâu sắc.”
Tôi khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Cô ta là một người hoàn toàn trái ngược với Phó
Phán Xuân cơ mà, Lưu Trí Phổ rốt cuộc đã nhìn trúng cô ta ở điểm nào nhỉ?”
Diệp Thu Vi lại kể tiếp: “Chuyện yêu đương giữa Lưu Trí Phổ và Khương Tâm Nguyệt diễn ra khá thầm lặng, mà bọn họ cũng chẳng mấy khi công khai đi lại cùng nhau, do đó Phương Tự Lập không biết mấy về quá trình yêu đương của bọn họ. Có điều, vừa mới qua dịp nghỉ lễ Quốc khánh năm 2007, Lưu Trí Phổ bỗng hẹn Phương Tự Lập ra ngoài uống rượu, nói là mình đã chia tay với Khương Tâm Nguyệt rồi. Phương Tự Lập lại hỏi nguyên nhân, Lưu Trí Phổ liền đáp: “Lúc trước em lỡ nhìn nhầm.“.”
”Vẫn là sự thay đổi về cảm giác.” Tôi không kìm được thầm cảm thấy nghi hoặc.
”Nói như vậy là Phó Phán Xuân và Khương Tâm Nguyệt đều từng khiến Lưu Trí Phổ nảy sinh cảm giác tương tự như bà nội mình. Nhưng hai người này khác nhau nhiều quá, chuyện này thật là khó hiểu,”
”Sau khi chia tay Khương Tâm Nguyệt Lưu Trí Phổ đã thay bạn gái liên tiếp hai lần.” Diệp Thu Vi lại kể tiếp “Nhưng Phương Tự Lập không quen thân hai người này lắm, do đó cũng không có gì để kể với tôi. Đến tháng 5 năm 2008, Lưu Trí Phổ bắt đầu qua lại với một giáo viên nữ ở Học viện Văn học của Đại học C. Giáo viên này tên là Vũ Tú Thần, là bạn học thời trung học phổ thông với tôi và Phương Tự Lập.”
Tôi hỏi: “Cô có quen cô ta không?”
”Rất quen.” Diệp Thu Vi nói. “Hồi trung học phổ thông, tôi và cô ta đều là thành viên của hội học sinh, tuy chưa từng học cùng lớp với nhau bao giờ nhưng bắt đầu từ năm lớp mười một đã là bạn bè thân thiết của nhau rồi. Cô ta là một người phụ nữ rất nền nã và có khí chất cổ điển, ngay từ nhỏ đã thích văn học và âm nhạc, mới vào trung học phổ thông đã biết viết thơ, làm từ1, còn biết sử dụng các loại nhạc khí của cả phương Đông và phương Tây, giọng ca cũng rất hay nữa. Tuy rằng không xinh đẹp lắm, nhưng trong giai đoạn trung học phổ thông cô ta vẫn được rất nhiều người ái mộ, có thể coi là một nhân vật thuộc hàng “nữ thần2“. Cô ta tính tình điềm đạm, dịu dàng, cư xử với bạn bè cũng rất chân thành, thế nên sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi và cô ta vẫn thường xuyên gặp mặt. Có điều, sau khi tôi học lên tiến sĩ và đi dạy, vì công việc của cả hai bên đều bận rộn nên quan hệ của chúng tôi mới xa cách dần.”
1. Môt thế loại văn học hình thành vào đời Đường, phát triển mạnh vào đời Tống ờ Trung Quốc - ND.
2. Tiếng lóng của Trung Quốc hiện nay, chi những cô gái trẻ rất có sức hút và thường nằm ngoài tầm với của những người ái mộ - NĐ.
Tôi bất giác nghĩ tới tình trạng tâm lý phức tạp của Lưu Trí Phổ, trong lòng thoáng qua một câu nói: “Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu“.
Diệp Thu Vi lại kể tiếp: “Phương Tự Lập nói cho tôi biết, Vũ Tú Thần là người phụ nữ ở bên Lưu Trí Phổ lâu nhất. Hai người bọn họ bắt đầu qua lại với nhau từ tháng 5 năm 2008, mãi tới cuối năm đó mới chia tay. Sau khi chia tay, Vũ Tú Thần còn bám lấy Lưu Trí Phổ một thời gian nữa, thậm chí từng có hành vi quyên sinh. Phương Tự Lập cũng từng hỏi về nguyên nhân chia tay, câu trả lời của Lưu Trí Phổ là: “Cô ấy dường như không giống với vẻ bề ngoài.“.”
”Vẫn là sự thay đổi về cảm giác.” Tôi không kìm được thở dài một hơi, thầm nảy sinh một chút cảm giác chán ghét đối với Lưu Trí Phổ. “Còn có ai khác nữa không?”
”Vẫn còn một người nữa.” Diệp Thu Vi nói. “Đầu năm 2009 hơn một tháng sau khi chia tay với Vũ Tú Thần, anh ta bắt đầu qua lại với một vị nữ Giáo sư lớn hơn mình hai mươi tuổi ở Học viện Hóa học công nghiệp. Vị nữ Giáo sư đó tên là Trần Mộ Thanh, chính là người mà Phương Tự Lập vẫn luôn đi theo học hỏi trong công việc. Trần Mộ Thanh từng ly hôn một lần, con gái và con trai đều đi theo cha của chúng. Phương Tự Lập cũng không biết hai người bọn họ đã tới với nhau thế nào, nhưng khi đó chuyện tình cảm của bọn họ đã gây ra một phen chấn động không nhỏ trong trường, có rất nhiều người phản đối, đương nhiên cũng chẳng thiếu những người ủng hộ. Lãnh đạo của học viện thậm chí còn từng gọi Trần Mộ Thanh lên để nói chuyện riêng, vậy nhưng vẫn chẳng thể làm suy chuyển tình cảm của bọn họ. Có điều, chỉ một tháng sau đó hai người đã lặng lẽ chia tay. Phương Tự Lập chưa từng hỏi Lưu Trí Phổ về nguyên nhân của cuộc chia tay đó, nhưng về sau trong một bữa tiệc rượu, các giáo viên nam uống say hò nhau yêu cầu Lưu Trí Phổ kể lại chuyện tình cảm với Trần Mộ Thanh, mà Lưu Trí Phổ khi đó cũng đã hơi say, bèn nói: “Cô ấy không phải mẫu người giống như trong tưởng tượng của tôi.“.”
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi phân tích: “Tính cách cũng như thân phận của bốn người phụ nữ đó hoàn toàn không có điểm nào tương tự. Muốn làm rõ cảm giác mà bọn họ đã đem tới cho Lưu Trí Phổ thì không thể chỉ thông qua lời kể của Phương Tự Lập được, còn cần bắt tay vào điều tra từ những chi tiết nhỏ nữa.”Tôi nhìn thoáng qua cuốn sổ tay của mình, hỏi: “Người đầu tiên mà cô muốn tiếp xúc chính là Vũ Tú Thần đúng không?”
Diệp Thu Vi vuốt lại tà váy của mình một chút, khẽ gật đầu.
Tôi lại hỏi: “Hãy nói tiếp về Vũ Tú Thần đi, cô đã đi gặp cô ta vào lúc nào?”
”Khi đó tôi với cô ta đã khá lâu không liên lạc rồi, mà cô ta lại là một người rất nhạy cảm, nếu tôi trực tiếp hỏi cô ta về chuyện thất tình một năm trước thì vừa không lịch sự mà lại vừa dễ khiến cô ta sinh lòng nghi ngờ, do đó chuyện này nhất định phải tiến hành từ từ từng bước, không được nóng vội.” Diệp Thu Vi nói. “Tối đó, tôi liên lạc với cô ta trên mạng, sau khi tán gẫu một lúc liền giả bộ vô tình nhắc đến hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường của Đại học C. Cô ta nói với tôi, ngày ngày hôm sau Học viện Văn học sẽ tổ chức một buổi triển lãm tranh và thư pháp, mà cô ta chính là người tổ chức, rồi mời tôi tới tham quan.” Tôi hỏi: “Việc này đã nằm trong dự liệu của cô rồi đúng không?”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Vũ Tú Thần rất yêu thích văn hóa truyền thống, đặc biệt là thư pháp, hồi học trung học phổ thông đã từng tổ chức triển lãm thư pháp trong trường một lần rồi, thậm chí trên cổng chính của trường còn từng dán một đôi câu đối do cô ta tự tay viết nữa. Hoạt động kỷ niệm của Đại học C lần này rầm rộ như vậy, cô ta đương nhiên là không thể ngồi yên được rồi.”
Tôi khẽ gật đầu. “Đó quả đúng là một cơ hội tốt để cô tiếp xúc với cô ta. Xin hãy tiếp tục đi.”
”Ngày hôm sau tôi đi ngay từ sáng sớm.” Diệp Thu Vi chậm rãi kể tiếp: “Sau khi đến đó, tôi giúp cô ta sắp xếp đồ đạc, bố trí địa điểm, làm mọi việc đều rất nhiệt tình. Sau một buổi sáng ở bên nhau, chúng tôi bắt đầu trở nên thân thiết như hồi học trung học phổ thông, không có chuyện gì mà không nói với nhau được. Đến gần trưa, cô ta mời tôi về nhà ăn cơm. Cô ta biết nấu ăn từ nhỏ, tài nấu nướng không tệ chút nào. Trong bữa cơm, tôi không ngừng khen ngợi tay nghề của cô ta, cuối cùng còn dùng giọng đùa bỡn nói: “Chẳng biết sau này người đàn ông nào sẽ có phúc được hưởng tay nghề của cậu nữa, riêng tớ mà là đàn ông, dù có phải vứt bỏ vợ mình để cưới cậu về nhà, tớ cũng sẵn lòng.” Cô ta vừa nghe thế hai mắt liền hoe đỏ, thở dài nói là cả đời này mình không định lấy chồng nữa. Trong quá trình
trò chuyện trước đó, cô ta kỳ thực cũng từng đả động đến chuyện yêu đương cũng như thất tình của bản thân rồi, chỉ là chưa nói rõ với tôi về đối tượng mà mình qua lại. Thấy cô ta sắp rơi nước mắt, tôi vội vàng xoa đầu cô ta, hỏi: “Đã hơn một năm rồi mà cậu còn buồn vì chuyện đó ư?” Cô ta tức thì rơi lệ, sau đó liền ngồi xuống xô pha mà bật khóc nức nở. Tôi phải an ủi suốt một hồi lâu, tâm trạng cô ta mới dần ổn định trở lại.”
Tôi thầm tưởng tượng về tình cảnh khi đó, thế rồi buột miệng nói: “Xem ra cô ta rất yếu ớt trong chuyện tình cảm.”
”Yếu ớt chỉ là một phần thôi, chủ yếu là tư tưởng của cô ta khá bảo thủ.” Diệp Thu Vi nói. “Cô ta được sinh ra trong một gia đình cực kỳ xem trọng nền văn hóa truyền thống, do tác động của bề trên nên ngay từ nhỏ, cô ta đã ôm lòng khao khát đối với những cuộc tình đẹp đẽ trong văn học cổ điển. Hồi học trung học phổ thông, cô ta từng không chỉ một lần bày tỏ nguyện vọng của mình là chỉ yêu duy nhất một người. Loại phụ nữ như vậy sau khi tiếp nhận một người đàn ông ắt sẽ hết lòng hết dạ yêu người đó, dù có mười con trâu cũng chẳng thể kéo lại được, sự ruồng bỏ của Lưu Trí Phổ tất nhiên đã khiến cho cô ta hết sức thương tâm.”
Tôi không kìm được hít sâu một hơi.
Diệp Thu Vi dừng lại một chút rồi kể tiếp: “Sau khi tâm trạng của cô ta ổn định trở lại, chúng tôi bắt đầu nói tới đàn ông và tình yêu. Cô ta đã biết chuyện xảy ra với chồng tôi, do đó hết sức thông cảm với tôi. Cô ta là một người lương thiện, yếu đuối, chắc hẳn anh cũng không lạ gì với điều này: Khi một người lương thiện sinh lòng cảm thông sâu sắc với người khác mà lại không thể giúp được gì, người đó thương sẽ kể với đối phương nỗi bất hạnh mà mình gặp phải.”
“Cái gọi là đồng bệnh tương liên chính là như thế.” Tôi nói: “Bọn họ muốn dùng nỗi bất hạnh của mình để giúp đối phương có được sự cân bằng trong tâm lý, từ đó tạo ra hiệu quả an ủi.”
“Không.” Diệp Thu Vi nói. “Con người rất ích kỷ, bất cứ tư tưởng hay hành vi nào cũng đều xuất phát từ lợi ích của bản thân, tuyệt đối không bao giờ chỉ thuần túy là vì người khác. Lấy sự cảm thông là ví dụ, khi con người ta sinh lòng cảm thông với ai đó, sở dĩ họ kể lại nỗi bất hạnh của mình kỳ thực là vì muốn khiến tiềm thức thông qua sự bất hạnh của bản thân để nảy sinh sự tự cảm thông, từ đó làm giảm bớt lòng cảm thông với người khác. Một sự cảm thông dù có lương thiện đến mấy đi chăng nữa thì xét cho cùng vẫn là để tìm kiếm sự thoải mái trong tâm lý, và đó có thể nói là một hoạt động tâm lý đầy vụ lợi. Còn về điều anh nói thì chẳng qua là một vẻ bề ngoài giả tạo mà ý thức tạo ra để lừa dối con người ta mà thôi.”
Tôi không biết phải đáp lại thế nào. Có lẽ Diệp Thu Vi nói đúng, bất cứ hoạt động tâm lý nào cũng đều xuất phát từ bản chất ích kỷ: Cha mẹ hy sinh tính mạng vì con cái của mình, hành động này xét từ góc độ tâm lý học động vật thì cũng chỉ là để phần sinh mệnh nối dài của mình được tiếp tục duy trì. Việc một người tốt bụng giúp đỡ một người khác thì xét cho cùng cũng chỉ là để tìm kiếm cảm giác tự thỏa mãn từ đó sinh ra. Tóm lại, tâm lý thuộc về cá thể, chỉ phục vụ cho cá thể, cho nên nếu nhìn vào mọi việc từ góc độ tâm lý học, mọi hành vi của con người kỳ thực đều có tính vụ lợi.
Tôi suy nghĩ vu vơ một hồi, sau khi bình tĩnh trở lại bèn nói: “Xin hãy tiếp tục đi.”
”Để khiến Vũ Tú Thần tự nguyện nói ra nỗi bất hạnh của bản thân, tôi cần nói về nỗi bất hạnh của mình trước đã.” Diệp Thu Vi kể: “Tôi kể lại tỉ mỉ chuyện tôi và chồng tôi đã quen nhau rồi yêu nhau như thế nào, về sau lại liên tiếp gặp phải những điều không may ra sao, vừa kể còn vừa rơi nước mắt. Vũ Tú Thần ôm chặt lấy tôi, chờ sau khi tôi kể xong liền chủ động nói ra chuyện tình yêu giữa mình và Lưu Trí Phổ.”
Tôi ngồi thẳng người dậy, cầm bút lên, chuẩn bị ghi chép bất cứ lúc nào.
”Vũ Tú Thần tuy là một người dịu dàng và truyền thống nhưng tầm mắt lại rất cao.” Diệp Thu Vi kể tiếp: “Ngay từ thời còn là học sinh bên cạnh cô ta đã chẳng thiếu những người theo đuổi, nhưng cô ta lại khao khát một tình yêu kiểu tài tử, giai nhân như trong tiểu thuyết cổ điển, thành ra dù một người đàn ông có xuất sắc đến mấy đi chăng nữa, chỉ cần có một chút gì đó tầm thường là cô ta liền chẳng để vào trong mắt. Vì nguyên nhân này, mãi đến năm ba mươi tuổi cô ta vẫn chưa từng thực sự yêu đương lần nào. Thời gian dần trôi, dưới sự tác động của hiện thực và áp lực, cô ta thỉnh thoảng cũng nảy ra suy nghĩ cứ tùy tiện tìm lấy một người đàn ông nào đó mà sống qua ngày cho xong. Chính vì sự chuyển biến vi diệu trong tâm lý này mà cô ta đã bắt đầu tham gia một số hoạt động giao lưu làm quen mà trước đây mình từng rất xem thường. Cô ta và Lưu Trí Phổ đã quen nhau trong một hoạt động giao lưu như thế, và nó được chính nhà trường tổ chức.
Ở phần tự giới thiệu, Lưu Trí Phổ lập tức thu hút được sự chú ý của cô ta, dùng lời của cô ta để nói thì là: “Anh ấy trông có vẻ rất sạch sẽ, đơn giản, khi nói năng thì mang theo sự đơn thuần của chủ nghĩa lý tưởng, rất phù hợp với khí chất cũng như hình tượng của một thư sinh.” Cô ta lén hỏi đồng nghiệp bên cạnh về thân phận của Lưu Trí Phổ, sau khi được biết Lưu Trí Phổ là thiên tài học thuật của Học viện Hóa học công nghiệp thì thiện cảm của cô ta với anh ta tăng lên rất nhiều. Về sau, Lưu Trí Phổ chủ động tìm đến cô ta, nói rằng ấn tượng của mình về cô ta rất tốt, còn xin số điện thoại của cô ta nữa. Đồng nghiệp nhắc nhở cô ta rằng quá khứ tình cảm của Lưu Trí Phổ không được tốt cho lắm, trước đây từng thay đổi bạn gái liên tục. Thế nhưng cô ta lại cho rằng: “Người theo chủ nghĩa lý tưởng quả thực rất dễ bị những người bình thường hoài nghi.“.”
Tôi không kìm được thở dài, nói: “Tâm lý của con người thật quá phức tạp, nhưng duyên phận cũng vì vậy mà trở nên kỳ diệu, khó có thể nói cho rõ ràng.”
Diệp Thu Vi nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ lạ, sau khi khẽ mỉm cười liền chậm rãi kể tiếp: “Không lâu sau, Lưu Trí Phổ hẹn cô ta ra ngoài gặp riêng. Cũng giống như lần gặp tôi vậy, khi ở một mình bên cạnh cô ta, Lưu Trí Phổ tỏ ra hết sức lo lắng và lúng túng. Cô ta đã quá quen với những người đàn ông mồm mép tép nhảy hoặc là đàng hoàng đứng đắn, do đó liền coi biểu hiện của Lưu Trí Phổ là “không tầm thường“. Trong lần gặp mặt đầu tiên, Lưu Trí Phổ đã dẫn cô ta vào một nhà hàng Trung Quốc. Khi dùng bữa, cô ta đưa ra rất nhiều lời đánh giá và bình luận về tay nghề của đầu bếp, đồng thời còn hứa khi nào có thời gian sẽ để Lưu Trí Phổ thưởng thức tay nghề của mình. Và thế rồi sau khi quen nhau không đầy nửa tháng, Lưu Trí Phổ đã được cô ta mời đến nhà. Khi đó, sau khi nếm thử đồ ăn mà cô ta nấu, Lưu Trí Phổ đã nói ra một câu vừa thẳng thắn vừa mạnh bạo: “Cô Vũ, tôi muốn được sống với cô cả đời.“.”
Tôi dừng việc ghi chép lại, trầm ngâm nói: “Lẽ nào thứ mang tới cho Lưu Trí Phổ cảm giác giống như bà nội của mình là tài nấu nướng của Vũ Tú Thần? Những giáo viên nữ khác mà anh ta từng qua lại có phải cũng rất giỏi nấu nướng không?”
”Không.” Diệp Thu Vi nói. “Khi kể với tôi về Khương Tâm Nguyệt, Phương Tự Lập từng nói rằng cô ta “ngay đến rau quả cũng chẳng biết được mấy loại“. Hơn nữa, trong khi qua lại với Phó Phán Xuân, mỗi ngày Lưu Trí Phổ đều cùng cô ta đến ăn cơm tại nhà ăn của trường. Cảm giác mà bà nội mang lại cho anh ta có lẽ không có sự liên quan trực tiếp nào tới việc nấu nướng cả.”
Tôi khẽ gật đầu. “Quả đúng là như vậy. Xin hãy tiếp tục đi.”
”Cô ta đã kể lại rất nhiều chi tiết trong khi còn ở bên Lưu Trí Phổ.” Diệp Thu Vi suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: “Lưu Trí Phổ từng làm thơ tặng cô ta, cô ta thì tự tay thêu miếng lót giày cho Lưu Trí Phổ. Tôi chăm chú lắng nghe, nhưng sau khi phân tích một hồi lâu vẫn chẳng thể tìm thấy tin tức gì có giá trị trong các chi tiết đó. Về sau, cô ta tất nhiên đã nhắc tới chuyện chia tay. Khi kể lại chuyện này, trên mặt cô ta ngoài vẻ bi thương ra còn có những nét nghi hoặc và khó hiểu. Cô ta nói cho tôi biết, Lưu Trí Phổ không đưa ra lý do gì rõ ràng cho việc chia tay, chỉ đột ngột nói rằng không muốn ở bên cô ta nữa. Tôi cố tình dẫn dắt để cô ta nhớ lại các chi tiết trong quãng thời gian trước và sau khi chia tay, thế rồi cô ta bèn kể, trước khi chính thức chia tay không lâu, Lưu Trí Phổ đã tỏ ra khá hờ hững với cô ta, còn hay vô duyên vô cớ nổi giận với cô ta nữa. Ấn tượng sâu sắc nhất của cô ta là việc xảy ra vào đêm vọng lễ Giáng Sinh năm 2008, cô ta và Lưu Trí Phố đã hẹn trước là sẽ ở bên nhau vào dịp này. Hôm ấy cô ta bị cảm cúm khá nặng nhưng vẫn cố gắng chuẩn bị một bữa tối thật thịnh soạn cho Lưu Trí Phổ. Khi mới tới Lưu Trí Phổ tỏ ra rất vui vẻ, phấn chấn, nhưng mới ăn được mấy miếng cơm thì đã bắt đầu tỏ ra buồn bã không vui, khi ăn được nửa bữa cơm thì đanh mặt lại, sau khi ăn cơm xong thì chỉ trò chuyện với Vũ Tú Thần qua loa mấy câu rồi kiếm cớ rời đi. Sau chuyện lần đó, Lưu Trí Phổ bắt đầu hờ hững với Vũ Tú Thần, trong vòng một tuần sau đó, Lưu Trí Phổ không tới nhà cô ta thêm lần nào nữa, sau đó thì chính thức đưa ra lời đề nghị chia tay. Lúc ấy Vũ Tú Thần đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc sẽ chung sống cả đời với Lưu Trí Phổ, thế mà đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, cô ta đương nhiên là rất thương tâm. Sau đó, cô ta đã quấn lấy Lưu Trí Phổ hơn nửa tháng, còn từng cắt cổ tay tự sát nữa, nhưng may mà cô ta không hiểu mấy về y học, vị trí cắt không chuẩn, do đó đã được cứu chữa kịp thời.”
Tôi cầm bút khẽ gõ liên tục vào cuốn sổ tay, hoàn toàn không tìm ra được chút manh mối nào. Đề nghị chia tay của Lưu Trí Phổ quả thực là quá đột ngột, chẳng hề có lý do nào cả.
”Sự hờ hững bắt đầu xuất hiện từ đêm vọng lễ Giáng Sinh, mà khi mới đến Lưu Trí Phổ vẫn còn rất vui vẻ, phấn chấn...” Tôi đưa tay vuốt cằm, thử phân tích:“Bước ngoặt của sự chuyển biến có lẽ đã xuất hiện trong bữa cơm tối hôm đó.”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Nhưng đây dù sao cũng là chuyện thương tâm của Vũ Tú Thần, tôi không tiện hỏi han quá kĩ. Tôi chỉ hỏi cô ta là trong đêm vọng lễ Giáng Sinh, các hành vi, cử chỉ của cô ta có gì khác với thường ngày hay không. Cô ta trả lời một cách rất chắc chắn là ngoài việc bị cảm cúm nặng nên tinh thần không được tốt ra, cô ta không có gì khác với thường ngày cả. Tôi đột nhiên nảy ra một loại trực giác: Sự chuyển biến đột ngột trong thái độ của Lưu Trí Phổ có lẽ có liên quan tới sự thay đổi của trạng thái tinh thần của đối tượng.”
”Trạng thái tinh thần?”
Diệp Thu Vi cầm cốc nước lên lắc nhẹ mấy cái, sau đó trầm tư nói: “Tôi lập tức nghĩ ngay tới Phó Phán Xuân. Theo như lời kể của Phương Tự Lập, trước khi Lưu Trí Phố chia tay với cô ta không lâu, cô ta đã xin nghi phép một tuần do mang thai. Trong thời kỳ đầu thai nghén, trạng thái tinh thần của phụ nữ thường sẽ phát sinh những sự biến hóa khá lớn, đây chính là điểm chung rõ ràng nhất của Vũ Tú Thần và Phó Phán Xuân trước khi chia tay với Lưu Trí Phổ.”
'Trạng thái tinh thần...” Tôi lẩm bẩm lặp lại từ này, thế rồi cất giọng nghi hoặc: “Lẽ nào nguyên nhân khiến Lưu Trí Phổ quyết định chia tay những người phụ nữ đó là vì tinh thần của đối phương không được tốt? Khi con người bị cảm cúm, trạng thái tinh thần không tốt là hiện tượng hết sức bình thường mà, hơn nữa chẳng bao lâu sau sẽ có thể khôi phục lại như cũ ngay...”
”Cho nên...” Diệp Thu Vi cắt ngang lời tôi. “Nguyên nhân khiến Lưu Tri Phổ quyết định chia tay nhất định không phải là trạng thái tinh thần của đối phương, mà ỉà
một số hành vi khác với thường ngày mà đối phương đã làm ra dưới sự tác động của trạng thái tinh thần.”
Tôi gật đầu lia lịa, trong lòng nảy sinh cảm giác giật mình bừng tỉnh. Quả thực, mỗi người đều có cách thức suy nghĩ cũng như đặc trưng tâm lý riêng của mình, đối với A thì hành vi này có thể là không có ý nghĩa gì cả, song đối với B thì nó lại có khả năng tượng trưng cho một thứ ý nghĩa trọng đại nào đó, thậm chí còn có thể làm thay đổi cách nhìn và thái độ của B với A. Trạng thái tâm lý của Lưu Trí Phổ vô cùng phức tạp, do đó rất có khả năng sẽ nảy sinh phản ứng quá khích đối với một số hành vi vô nghĩa. Môi trường làm việc của giáo viên đại học và nhân viên hành chính khá giống nhau, trong trạng thái tinh thần không tốt quả thực có thể làm ra một số hành vi tương tự. Chỉ cần tìm ra những hành vi này, lại tổng kết ra nguyên nhân tâm lý khiến Lưu Trí Phổ “vô duyên vô cớ” đòi chia tay, vậy là
sẽ có thể làm rõ thứ mà anh ta khao khát có được từ những người phụ nữ rốt cuộc là gì, từ đó tiến hành thao túng tâm lý của anh ta.
Tôi đưa mắt nhìn Diệp Thu Vi, tò mò hỏi: “Đó rốt cuộc là hành vi gì?”
Diệp Thu Vi nhấp một ngụm nước, lại khẽ lắc cốc trong tay, nói ra hai chữ khiến tôi chẳng hiểu ra sao cả: “Bón cơm.”
”Bón cơm?” Tôi ngẩn ngơ viết hai chữ này vào sổ tay. “Là ý gì vậy?”
”Chuyện này là do Vũ Tú Thần vô tình nhắc đến.” Diệp Thu Vi giải thích: “Buổi trưa hôm đó, chúng tôi đã trò chuyện với nhau hơn một tiếng đồng hồ, cô ta khóc nhiều quá nên mệt, thế là tôi liền dìu cô ta lên giường nghỉ ngơi. Chúng tôi cùng nhau nằm trên giường đến lúc hai rưỡi, cả hai đều không ngủ được. Tâm tư cô ta rất tinh tế suốt thời gian đó đều không ngừng lẩm bẩm kể lại những chi tiết từng xảy ra khi mình còn ở bên Lưu Trí Phổ, chẳng hạn như câu chuyện cười mà Lưu Trí Phổ đã kể khi cùng cô ta đi tản bộ, cách xử lý các loại nguyên liệu nấu nướng mà cô ta đã chuẩn bị cho đêm vọng lễ Giáng Sinh, vân vân. Tôi không nói tiếng nào, để yên cho cô ta hồi tưởng, và rồi rất nhanh sau đó, một chi tiết đã thu hút sự chú ý của tôi. Cô ta nói, tuy cô ta và Lưu Trí Phổ chênh nhau mấy tuổi, nhưng khi ở bên nhau, tình cảm vẫn rất ngọt ngào, lúc cùng ăn cơm thì thường xuyên bón cơm cho nhau. Mỗi khi cô ta dùng đũa đưa thức ăn vào miệng Lưu Trí Phổ, Lưu Trí Phổ đều nhìn cô ta bằng ánh mắt chan chứa tình yêu thương, ánh mắt đó khiến cô ta cảm thấy hai người bọn họ vĩnh viễn không thể nào chia ly được, và có lẽ đến cuối cuộc đời cô ta vẫn không thể quên được ánh mắt đó.”
Tôi đưa tay lên day trán một chút, lại đưa mắt nhìn cuốn sổ tay của mình, cuối cùng vô thức gật đầu, nói: “Phương Tự Lập cũng từng kể rồi, Phó Phán Xuân và Lưu Trí Phổ khi đi ăn cơm cũng hay bón cơm cho nhau, có lúc Phó Phán Xuân còn trực tiếp dùng tay đưa đồ ăn vào trong miệng Lưu Trí Phổ nữa.”
”Đúng vậy, khi đó tôi đã nghĩ ngay tới Phó Phán Xuân.” Diệp Thu Vi nói. “Tôi hỏi Vũ Tú Thần là trong đêm vọng lễ Giáng Sinh đó, cô ta và Lưu Trí Phổ có bón cơm cho nhau không. Cô ta nhớ lại một chút rồi đáp, đêm đó, Lưu Trí Phổ muốn đút đồ ăn cho cô ta, nhưng cô ta vì đang bị cảm cúm, không muốn ăn uống gì cả, thế là liền từ chối. Cùng với đó, do tinh thần không được tốt, cô ta cũng không bón cơm cho Lưu Trí Phổ ăn như thường ngày.”
Tôi gạch ngang mấy đường thật đậm vào bên dưới hai chữ “bón cơm”, sau đó nói: “Cô hoài nghi hành vi bón cơm là một yếu tố quan trọng để duy trì mối quan hệ thân mật với Lưu Trí Phổ ư? Nếu đúng là như vậy, việc bón cơm cho nhau này có lẽ bắt nguồn từ cuộc sống thời thơ ấu của Lưu Trí Phổ rồi.”
”Có lẽ không phải là bón cơm cho nhau, mà là được bón cơm.” Diệp Thu Vi nói.
”Lưu Trí Phổ bón cơm cho đối phương có lẽ chỉ là vì muốn được đáp lại mà thôi.”
Tôi trầm tư trong chốc lát rồi liền nghiêm túc gật đầu.
”Công năng cho con bú mang tới cho người phụ nữ thiên tính chăm sóc và nuôi nấng.” Diệp Thu Vi phân tích: “Khi một người phụ nữ yêu sâu sắc một người đàn ông, bất kể người đàn ông này là người tình, cha hay là con trai, trong tiềm thức, cô ta đều sẽ nảy sinh xung động muốn bón đồ ăn cho người đó. Thử nghĩ mà xem, hồi còn bé Lưu Trí Phổ vốn cô độc đáng thương, thêm vào đó lại ốm yếu nhiều bệnh, cho nên bà nội anh ta nhất định là thương yêu anh ta vô cùng, thậm chí có khả năng mỗi bữa cơm đều tự tay bón cho anh ta ăn. Xét từ góc độ của Lưu Trí Phổ, một mặt, khi đó bà nội là người thân duy nhất mà anh ta có thể nương tựa, một mặt khác, trong lòng anh ta còn tồn tại một thứ tình cảm phức tạp nằm giữa tình thân và tình yêu đối với bà nội. Do đó, việc được bón cơm đã trở thành một phương thức quan trọng để Lưu Trí Phổ cảm nhận được tình thân và tình yêu trong thời thơ ấu. Mà những ký ức và cảm giác tốt đẹp thời thơ ấu thường sẽ đi theo con người ta suốt cả cuộc đời, trở thành nguồn gốc cho tất cả mọi cảm giác tốt đẹp về sau.”
Tôi tiếp lời cô ta: “Cho nên sau khi trưởng thành, đối với Lưu Trí Phổ, hành vi bón cơm của bà nội đã trở thành sự tượng trưng cho tất cả mọi tình cảm tốt đẹp, cũng trở thành phương thức hữu hiệu để anh ta tìm lại những ký ức và cảm giác tốt đẹp thuở xưa. Bạn tình bón đồ ăn cho anh ta sẽ khiến những ký ức và cảm giác ẩn ở nơi sâu thẳm trong nội tâm của anh ta trỗi dậy, khiến anh ta như lại được nhận sự chăm sóc của bà nội, từ đó cảm nhận được sự ấm áp thực sự từ nơi đáy lòng, đồng thời còn giải tỏa được ham muốn tình dục tiềm ẩn đối với bà nội nữa, qua đó mang tới sự thỏa mãn cho chứng mặc cảm Oẹdipus. Tôi thè lưỡi liếm bờ môi đẵ trở nên hơi khô khốc, nói tiếp: “Đây chính là thứ mà anh ta muốn nhận được từ các đối tượng mà mình qua lại.”
Nói xong những lời này, tôi thở ra một hơi thật dài.
Diệp Thu Vi lại tiếp tục phân tích: “Do đó, sau khi trưởng thành, Lưu Trí Phổ rất có thiện cảm với những người phụ nữ mang nhiều thiên tính của một người mẹ. Có điều, anh ta không thực sự hiểu về phụ nữ, cho nên có lúc mới đưa ra những sự lựa chọn sai lầm, trường hợp của Khương Tâm Nguyệt - một người bỗ bã và hoàn toàn không biết nấu nướng - chính là ví dụ điển hình nhất.”
”Cho nên anh ta chỉ qua lại với Khương Tâm Nguyệt được một tháng rồi liền chia tay ngay.” Dòng suy nghĩ của tôi bất giác trở nên sáng suốt hơn nhiều. “Còn Vũ Tú Thần giỏi nấu nướng, tính tình dịu dàng, hiền thục thì đã lập nên kỷ lục, qua lại được với anh ta những bảy tháng.”
”Đúng thế.” Diệp Thu Vi phân tích tiếp: “Lưu Trí Phổ trắng trẻo gầy gò, mặt mũi cân đối, khi ở riêng bên cạnh phụ nữ lại rất hay e thẹn, do đó rất dễ làm nảy sinh ham muốn chăm sóc của phụ nữ. Bất kể đối tượng mà Lưu Trí Phổ qua lại có tính cách thế nào, khi ờ bên anh ta, bọn họ dù ít dù nhiều ắt hẳn đều đã từng làm ra hành vi bón cơm cho anh ta, từ đó mang lại cho anh ta cảm giác về sự ấm áp cùng tình yêu thực sự. Nhưng, dù những người phụ nữ đó có hiền thục đến mấy, tình cảm với anh ta có sâu sắc đến mấy, thì rốt cuộc cũng không phải là bà nội của anh ta. Tại nơi sâu thẳm trong nội tâm, bọn họ vẫn là những người phụ nữ khao khát được người yêu của mình chăm sóc. Do đó, khi thân thể không khỏe, tinh thần uể oải hoặc là tâm trạng không tốt, bọn họ sẽ không thể vui vẻ bón cơm cho anh ta như những lúc bình thường được. Hành vi bón cơm là sự tượng trưng cho tình cảm thân thiết, một khi nó biến mất, thứ tình cảm yếu ớt kia của Lưu Trí Phổ ắt sẽ biến mất theo ngay. Trong đêm vọng lễ Giáng Sinh, Lưu Trí Phổ muốn bón cơm nhưng bị cự tuyệt lại không được đáp lại từ Vũ Tú Thần, thế là tình cảm vốn kiên định tức thì dao động.
Còn về Phó Phán Xuân thì thứ nhất, phụ nữ sau khi mang thai sẽ xuất hiện những sự thay đổi rõ rệt về mặt tinh thần, thứ hai, sau khi biết mình mang thai, phụ nữ thường sẽ hy vọng mình được chăm sóc chứ không cần phải chăm sóc người khác, chính sự thay đổi trong tâm lý này đã dẫn đến sự thay đổi về mặt hành vi, và đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến Lưu Trí Phổ chia tay với cô ta.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: “Rất hợp tình hợp lý, có điều khi đó nó vẫn chỉ là phán đoán mà thôi, cô rốt cuộc đã làm như thế nào để chứng thực phán đoán này?”
”Chỉ cần dựa vào tính phổ biến thôi. Nếu ở các đối tượng khác mà Lưu Trí Phổ từng qua lại cũng xuất hiện tình huống tương tự, vậy thì đương nhiên có thể chứng minh phán đoán này của tôi là chính xác.” Diệp Thu Vi nói.
”Ngày hôm sau, tôi lại cùng Phương Tự Lập tới tham gia hoạt động kỷ niệm ngày thành lập Đại học C, đồng thời tiếp tục dò hỏi anh ta một cách kín đáo về Khương Tâm Nguyệt và Trần Mộ Thanh. Nói ra thì đúng là trùng hợp, sáng hôm đó chúng tôi vừa khéo nhìn thấy Khương Tâm Nguyệt ở trong trường. Khi ấy cô ta đang ngồi bên bãi cỏ cùng với ba đồng nghiệp nam, bọn họ vừa đánh bài vừa ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn đùa giỡn nhau bằng những câu rất tục tĩu nữa. Giọng nói của cô ta rất lớn, do đó ngay từ xa đã thu hút sự chú ý của tôi. Khi Phương Tự Lập nói cho tôi biết cô ta chính là Khương Tâm Nguyệt, cô ta đang xé một gói đồ ăn vặt, sau đó đút cho từng đồng nghiệp nam ăn, cả bốn người bọn họ đều không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.”
”Cô ta đúng là khá cởi mở trong mối quan hệ với bạn bè khác giới.” Tôi nói. “Xem ra, chính tính cách cởi mở này của cô ta đã gây ra sự hiểu lầm cho Lưu Trí Phổ. Khi cô ta đút cho Lưu Trí Phổ ăn một thứ gì đó, mục đích vốn chỉ là để đùa giỡn hoặc là bày tỏ thiện ý mà thôi, vậy nhưng lại vô tình khiến cho Lưu Trí Phổ xúc động. Khi chia tay với cô ta, Lưu Trí Phổ nói là lúc trước đã nhìn nhầm, điều này vừa hay có thể chứng minh cho sự hiểu lầm đó.”
Diệp Thu Vi khẽ gật đầu rồi lại kể tiếp: “Sau đó, tôi lấy lý do về phương diện công việc và học thuật để trực tiếp hỏi Phương Tự Lập về tình hình của Trần Mộ Thanh. Trong công việc, Phương Tự Lập đã đi theo Trần Mộ Thanh nhiều năm, cho nên hiểu khá rõ về cô ta. Anh ta nói cho tôi biết Trần Mộ Thanh ly hôn vào năm 2002, nguyên nhân cụ thể dẫn đến ly hôn thì không tiện nói rõ, có điều sau khi ly hôn, chồng cô ta đã cắt đứt mọi liên lạc với cô ta, con trai và con gái của cô ta thì cũng chẳng mấy khi tới thăm cô ta. Tuy chỉ có quan hệ trong công việc nhưng Phương Tự Lập vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự cô độc của Trần Mộ Thanh. Anh ta còn nói cho tôi biết, từng có mấy lần Trần Mộ Thanh ngầm ổ ý muốn phát sinh quan hệ với anh ta, nhưng đều bị anh ta cự tuyệt.”
Tôi nở một nụ cười ám muội. “Anh ta thực sự đã cự tuyệt ư?”
”Tất nhiên là không.” Diệp Thu Vi vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh. “Khi đó tôi liền hỏi: “Cô ta là một người cô đơn, có học thức, còn là lãnh đạo của câu trong công việc, có thể nói là rất có sức hút, cậu thực sự có thể kìm lòng được ư?” Anh ta nói: “Đương nhiên rồi, cậu nghĩ tớ là loại người gì chứ!” Nội dung của câu trả lời đó nghe có vẻ rất đàng hoàng, thế nhưng trên mặt anh ta lại thấp thoáng một nụ cười mỉa, hiển nhiên là đang nói dối. Thế là tôi lại hỏi: “Cậu có biết rõ thói quen sinh hoạt của Giáo sư Trần không?” Anh ta đáp là ít nhiều có biết một chút. Tôi liền hỏi thẳng: “Giáo sư Trần cô độc như vậy, chắc hẳn không tránh khỏi phải tìm một số bạn trai tạm thời đúng không?” Anh ta cười mỉm tỏ ý ngầm thừa nhận. Tôi lại nói: “Các nữ Giáo sư dạy khoa học tự nhiên đa phần đều ngoài lạnh trong nóng, Giáo sư Trần nhìn bề ngoài thì có vẻ nghiêm túc, nhưng chưa biết chừng lại có không ít sở thích lạ đấy. Sau đó, tôi làm bộ vô tình hỏi thêm: “Này, cậu thử nói xem, liệu cô ta có bao giờ dùng miệng bón đồ ăn cho người khác không nhỉ?“. “
Tôi lại lần nữa nở nụ cười ám muội. “Anh ta đã có phản ứng như thế nào?”
”Anh ta đờ người ra trong một giây, sau đó thì chỉ cười, mãi một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Tớ làm sao sao biết được!“.”
Tôi thu nụ cười lại, bắt đầu chậm rãi phân tích: “Sự cô độc của Trần Mộ Thanh có lẽ chủ yếu là về mặt tâm lý. Nỗi nhớ nhung đối với con cái đã làm khơi dậy thiên tính chăm sóc và nuôi nấng của cô ta, thế nên trong quá trình qua lại với các bạn tình tạm thời, ham muốn chăm sóc đó của cô ta khó tránh khỏi được giải tỏa trên người đối phương. Xét cho cùng, cô ta chỉ muốn tìm bạn tình để xua tan đi sự cô độc, trong khi đó Lưu Trí Phổ thì lại muốn tìm kiếm sự ấm áp cùng tình yêu ở nơi sâu thẳm trong nội tâm. Đối với Trần Mộ Thanh, thỉnh thoảng làm ra hành vi bón thức ăn thì còn thú vị, nhưng sự đòi hỏi không có giới hạn của Lưu Trí Phổ nhất định đã khiến cô ta cảm thấy chán ghét, bởi lẽ cô ta muốn tìm bạn tình chứ không phải là con trai. Trong việc chia tay của hai người bọn họ, có lẽ Trần Mộ Thanh chính là người chủ động đề nghị đúng không?”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Nhưng đó đã không còn là vấn đề mà tôi cần suy nghĩ nữa rồi. Tóm lại, hành vi bón thức ăn đã từng xuất hiện trên người Phó Phán Xuân, Khương Tâm Nguyệt, Vũ Tú Thần và Trần Mộ Thanh ở những mức độ khác nhau, điều này về cơ bản có thể chứng thực cho những phán đoán và phân tích của tôi trước đó.”
Tôi khẽ gật đầu. “Bước tiếp theo cô đã làm thế nào?”
”Bước tiếp theo, tôi cần phải trực tiếp thăm dò Lưu Trí Phổ.” Diệp Thu Vi hờ hững kể tiếp: “Ngày 12 tháng 10, hoạt động kỷ niệm ngày thành lập Đại học C kết thúc. Đêm đó, anh ta hẹn tôi ra ngoài ăn cơm lần thứ hai. Có trải nghiệm từ lần đầu tiên rồi, lần này anh ta tỏ ra tự tin hơn nhiều, cử chỉ lịch sự đúng mực, nói năng hài hước thú vị, lại thêm vào danh tiếng thiên tài trăm năm khó gặp nữa, chẳng trách có nhiều phụ nữ gục ngã trước anh ta như vậy. Khi gọi đồ ăn, anh ta đã lại một lần nữa gọi món khoai từ nấu mật. Sau khi thức ăn được đưa lên đầy đủ, tôi gắp một miếng khoai từ, rồi liền dừng đũa giữa không trung một lát, không trực tiếp để vào đĩa của anh ta mà đưa tới bên miệng anh ta.
Tôi nói:“Anh đúng là rất biết gọi thức ăn, mùa thu trời khô hanh, ăn nhiều khoai từ một chút sẽ giúp nhuận phế sinh tân.” Anh ta hơi sững người rồi liền há miệng ra một cách chậm rãi và căng thẳng. Tôi đưa miếng khoai từ vào trong miệng anh ta, lại nhìn anh ta và mỉm cười hiền dịu. Anh ta nhai rất chậm, đôi bờ vai hơi lay động, yết hầu nhấp nhô lên xuống không ngừng, trong vành mắt thì không ngờ đã rơm rớm nước mắt.”
Tôi thở dài một hơi, miệng hơi hé ra, nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải.
Diệp Thu Vi đưa mắt liếc nhìn tôi một chút, thế rồi mới nói tiếp: “Tôi đã bón cho anh ta ăn rất nhiều thứ, và rồi sau khi tâm trạng sục sôi dần dần bình lặng trở lại, anh ta đã nhìn tôi bằng ánh mắt chứa chan yêu thương, quyến luyến, và bên trong đó còn mang một nỗi hoài niệm vô cùng sâu sắc nữa. Ánh mắt của anh ta có thể nói là vừa tự nhiên vừa chứa chan tình cảm, chẳng trách hồi ấy Vũ Tú Thần lại không chống đỡ được. Khi đó anh ta còn chưa biết lái xe, vì vậy cũng không có xe, sau khi dùng bữa xong, chúng tôi liền gọi taxi để về. Chúng tôi ngồi cùng với nhau ở ghế sau của taxi. Khi sắp tới nhà tôi, anh ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, run giọng nói: “Chị Diệp, tôi không muốn rời xa chị.” Tối đó, tôi đã dẫn anh ta về nhà.”
”Cô...” Tôi hoang mang đưa mắt nhìn Diệp Thu Vi, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc khó tả, cũng có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng lại như bị mắc xương trong cổ họng, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. “Cô đưa anh ta về nhà, lẽ nào…”
“Không...” Điệp Thu Vi dường như đã nhìn thấu được tâm tư của tôi, “Tôi đưa anh ta về nhà chỉ là nhằm hiểu anh ta hơn, qua đó thao túng tâm lý của anh ta mà thôi.”
Tôi thầm thở phào một hơi, lẳng lặng gật đầu.
Dịệp Thu Vi lại nói tiếp: “Khi về đến nhà thì đã là chín rưỡi tối, vừa mới vào cửa tôi đã phát hiện Lưu Trí Phổ lại một lần nữa xuất hiện tâm trạng lo lắng ở mức độ nhất định. Trước khi bước chân qua cửa anh ta vẫn còn nói cười tự nhiên với tôi, nhưng sau khi vào nhà thì lại chỉ lặng lẽ ngồi trên xô pha, hai bàn tay nắm chặt, còn cúi đầu không dám nhìn tôi nữa. Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta rồi vươn vai một cái, nói là mình rất mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó liền đẩy nhẹ anh ta, bảo anh ta hãy đi tắm trước đi. Nghe thấy yêu cầu này của tôi, sự lo lắng của anh ta lại càng trở nên rõ ràng hơn, bộ dạng còn có vẻ lúng túng hơn cả lần đầu ở riêng với tôi nữa.”
”Lo lắng...” Tôi đưa tay sờ cằm, trầm ngâm nói: “Sự lo lắng này tượng trưng cho điều gì? Cô giục anh ta đi tắm, đây là một hành vi ám thị tình dục rất rõ ràng. Hành vi ám thị tình dục tại sao lại khiến cho sự lo lắng của anh ta tăng thêm chứ? Anh ta theo cô về nhà chẳng lẽ không phải là vì điều này sao?”
”Không.” Diệp Thu Vi nói. “Sự lo lắng đột ngột xuất của anh ta sau khi vào nhà đã khiến tôi tức khắc hiểu được nội tâm vừa phức tạp vừa mâu thuẫn của anh ta khi đó. Quá trình biến hóa trong tâm lý của anh ta có lẽ là như thế này: thời gian sau khi xuống xe và trước khi vào nhà, anh ta hưởng thụ cảm giác ấm áp cũng như tình yêu mà tôi mang lại cho anh ta. Sự nhẹ nhõm thể hiện ra ngoài phản ánh sự thoải mái cực độ ở trong nội tâm và điều này chứng tỏ những cảm giác đó là thứ mà anh ta thực sự muốn có. Sau khi vào nhà, các nhân tố như khung cảnh hoàn toàn xa lạ, cánh cửa phòng ngủ ở gần ngay trước mắt, bầu không khí đặc biệt do một người phụ nữ sống một mình trong nhà trong một thời gian dài tạo ra, đều sẽ tạo thành những sự ám thị tình dục tích cực đối với anh ta, và trong tiềm thức anh ta sẽ bắt đầu ảo tưởng về hành vi tình dục sắp phát sinh với tôi. Sự ảo tưởng này chính là nguồn cơn khiến anh ta cảm thấy lo lắng.”
Tôi ít nhiều đã hiểu được một chút về điều mà cô ta muốn nói. “Phải chăng ý cô là trong tiềm thức, thứ mà anh ta thực sự muốn có là cảm giác được sống cùng với cô, hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp gì với tình dục? Dưới sự ám thị của một khung cảnh xa lạ, anh ta không cách nào kìm nén sự ảo tưởng về tình dục của mình, điều này sẽ phá hoại cảm giác tốt đẹp kia, thậm chí còn khiến anh ta nảy sinh sự lo ngại tiềm tàng về mối quan hệ trong tương lai giữa cô và anh ta, từ đó mới xuất hiện tâm trạng lo lắng. Tôi nói vậy không sai chứ?”
Diệp Thu Vi cúi xuống, nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên trên một chút, rồi lại đột ngột ngẩng đầu. Ánh mắt của cô ta như hòa thành một thể với ánh dương và cùng chiếu ra ngoài, ánh lên một vẻ vừa rực rỡ vừa kỳ dị. Tôi không kìm được khẽ ho một tiếng, thân thể vốn đang buông lỏng sau nháy mắt đã trở nên cứng đờ, hai mắt trở nên ngơ ngẩn khi nhìn vào đôi mắt kia của cô ta.
”Đúng vậy.” Cô ta nhìn tôi một lát rồi mới chậm rãi nói. “Trong tiềm thức, điều anh ta khao khát là nhận được sự quan tâm và chăm sóc giống như từ bà nội của mình, cùng với đó là một mối quan hệ không rõ ràng tương tự như giữa anh ta và bà nội, được xây dựng nên từ tình thân, sự ấm áp, tình yêu và tình dục tiềm tàng. Tôi bón cơm cho anh ta ăn, dịu dàng trò chuyện với anh ta, đồng ý không rời xa anh ta, những hành vi này khiến anh ta cảm nhận được sự tồn tại của tình thân, sự ấm áp cùng với một tình yêu tiềm ẩn, còn chưa được bộc bạch rõ. Mối quan hệ này quả thực rất gần gũi với cảm giác mà bà nội mang lại cho anh ta thế nhưng, việc sắp phát sinh hành vi tình dục với tôi cùng những sự ảo tưởng có liên quan sẽ phá hoại mất nhân tố quan trọng nhất tạo nên cảm giác này, đó là sự không rõ ràng. Một khi thực sự quan hệ tình dục rồi, cảm giác này sẽ không thể nào trở lại như ban đầu được nữa.”
Tôi một mặt ghi chép, một mặt tưởng tượng xem đó là một cảm giác như thế nào.
”Nhưng anh ta dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành.” Diệp Thu Vi tiếp tục phân tích: “Dưới sự tác động của bản năng, xã hội và những người xung quanh, ý thức của anh ta sớm đã tiếp nhận một sự thực như thế này: Nam nữ sau khi yêu nhau, phát sinh quan hệ tình dục với nhau là điều hợp lý và tất yếu. Đương nhiên, đây chỉ là một tâm lý hết sức bình thường. Do đó, tuy trong tiềm thức anh ta khao khát giữ lại sự không rõ ràng, vậy nhưng lại chưa từng có ý thức rõ ràng về việc ngăn cản không cho sự không rõ ràng này bị phá hoại. Chính vì như thế nên về sau anh ta mới có những hành vi tình dục vô trách nhiệm với các đối tượng mà mình qua lại, mục đích chính là để bù đắp cảm giác trống trải sau khi sự không rõ ràng kia biến mất. Anh ta chia tay với Vũ Tú Thần thoạt nhìn thì có vẻ như là vì Vũ Tú Thần đã từ chối bón cơm cho anh ta, nhưng đó kỳ thực chỉ là ngòi nổ mà thôi, nguyên nhân căn bản là tình cảm của hai người đã không còn ở giai đoạn không rõ ràng nữa. Có thể nói như thế này, bắt đầu từ lúc phát sinh quan hệ tình dục, việc chia tay giữa hai người bọn họ đã là điều không thể tránh khỏi.”
Tôi khẽ gật đầu, trầm ngâm không nói.
Diệp Thu Vi nói tiếp: “Lưu Trí Phổ chưa từng nghiên cứu về tâm lý học, do đó không thể nhận thức rõ được tình trạng tâm lý của mình. Bản thân anh ta có lẽ cũng rất nghi hoặc, không biết tình yêu mà mình tìm kiếm rốt cuộc là một thứ tình yêu như thế nào. Do đó anh ta không ngừng tìm bạn gái, nhưng sau đó dưới sự chi phối của bản năng và các nhân tố xã hội, anh ta đã tự tay phá hoại sự không rõ ràng mà mình khao khát, thế rồi không ngừng chia tay những người bạn gái đó của mình. Sau khi vào nhà tôi, sự ám thị tình dục mãnh liệt khiến tiềm thức của anh ta trong khi ảo tưởng về hành vi tình dục đã dự cảm được sự không rõ ràng sắp biến mất. Chính loại tâm lý vi diệu này mới là căn nguyên khiến anh ta đột nhiên cảm thấy lo lắng. Do đó, sau khi tôi đề nghị anh ta đi tắm - cũng tức là tạo ra một sự ám thị tình dục rõ ràng và trực tiếp hơn, sự lo lắng của anh ta mới tăng lên như thế.”
Tôi hít sâu một hơi, dòng suy nghĩ xoay chuyển liên hồi, một lát sau liền thay cô ta tổng kết: “Chứng mặc cảm Oedipus đối với bà nội và hành vi tình dục phát sinh ngoài đời thực là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhưng anh ta không ý thức được điều này, cho rằng hai thứ đó là một, thậm chí còn gửi gắm chứng mặc cảm Oedipus vào hành vi tình dục nữa. Trong phương thức thực hiện có tồn tại sai lầm căn bản, anh ta đương nhiên không thể nào có được kết quả mà mình muốn.” Tôi nhìn chằm chằm vào luồng sáng kỳ dị phản chiếu từ trên mắt kính của cô ta, khẽ gật đầu, nói: “Muốn thao túng tâm lý của anh ta, cô cần phải giúp anh ta nhận thức được sai lầm của mình trước đã.”
”Đó chính là nguyên nhân mà tôi dẫn anh ta về nhà.” Diệp Thu Vi kể tiếp:“Sau khi tôi đề nghị anh ta đi tắm, anh ta đã tỏ ra lo lắng và do dự suốt một hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm và đi vào phòng tắm. Mấy phút sau, tôi đi vào theo, đề nghị được cọ lưng cho anh ta. Anh ta rất thích thú trước việc được tôi cọ lưng giúp, điều này thể hiện rõ sự thoải mái trong tâm lý. Sau khi cọ lưng xong, tôi lại dùng khăn bông lau người cho anh ta. Anh ta nảy sinh ham muốn tình dục, liền ôm chầm lấy tôi, đưa tay lần mò trên người tôi. Tôi đẩy tay anh ta ra, khẽ vỗ vào mặt anh ta, cười mắng: “Cái đồ quỷ sứ này, ngoan ngoãn một chút, đừng có nghịch nữa!“.”
Rất kỳ lạ, lần này khi nghe Diệp Thu Vi kể về việc mình có tiếp xúc da thịt với một người đàn ông khác, tôi lại chẳng hề cảm thấy khó chịu hay phẫn nộ chút nào.
”Rất hay.” Tôi nói. “Bà nội anh ta nhất định cũng từng tắm cho anh ta rồi, mà xuất phát từ tình yêu không rõ ràng đối với bà nội, hồi nhỏ có lẽ anh ta cũng từng dùng tay vuốt ve thân thể bà nội. Phản ứng của bà cụ rất có thể cũng giống như cô, đó là đẩy tay anh ta ra rồi cười mắng. Sau biểu hiện như vậy, cô nhất định là lại càng giống với bà nội của anh ta hơn.”
”Đúng thế.” Diệp Thu Vi nói. “Khi đó anh ta đã hơi ngẩn ra một chút, hoàn toàn không còn lo lắng nữa, đồng thời còn té nước vào tôi và đùa nghịch với tôi nữa. Có lẽ la do nảy sinh sự đồng điệu trong tình cảm nên anh ta mới tiến hành mô phỏng hành vi hồi nhỏ trong vô thức... Ngày trước, khi bà nội tắm rửa cho anh ta, anh ta nhất định là đã thường xuyên đùa nghịch với bà nội như vậy.”
Tôi khẽ gật đầu.
”Sau khi tắm rửa xong xuôi, tôi bảo anh ta mặc đồ ngủ của chồng tôi.” Diệp Thu Vi lại kể tiếp: 'Tâm trạng lo lắng lại một lần nữa xuất hiện, có lẽ là vì sự ám thị tình dục tới từ bộ đồ ngủ. Chúng tôi nằm lên giường, tắt đèn đi, trò chuyện một lát, rồi anh ta liền ôm lấy tôi một lần nữa, muốn vuốt ve tôi. Tôi vội vã đẩy anh ta ra, lại khẽ vỗ đầu anh ta mấy cái, dùng giọng nghiêm khắc xen lẫn vẻ quan tâm nói: “Cái đồ quỷ sứ này, sao vẫn cứ không nghe lời thế hả? Nằm yên nào, ngủ đi, buổi tối phải ngủ cho ngon thì sáng dậy người mới khỏe khoắn được.” Sau khi im lặng một lát, ham muốn tình dục lại một lần nữa trỗi dậy, thế là anh ta lại nôn nóng đè lên người. Lúc này, nếu tôi sử dụng bạo lực với anh ta thì nhất định sẽ phá hỏng cảm giác thân mật mà mình đã mang lại cho anh la. Tôi chỉ khẽ xoa đầu anh ta, dùng giọng cực kỳ nghiêm khắc nói: “Cậu trưởng thành rồi, có sức khỏe rồi, thế là liền ức hiếp tôi phải không?” Anh ta sững người ra một chút, ham muốn tình dục lập tức vơi bớt đi nhiều, sau đó liền ngoan ngoãn nằm im một bên. Một lát sau, tôi lại dùng giọng ôn tồn nói “Mau ngủ đi, tôi sẽ mãi mãi ở bên cậu. Anh ta nằm đó, hơi thở dần trở nên nặng nề, từ trong mũi còn bắt đầu phát ra những tiếng lào xào khe khẽ. Tôi nghĩ, qua tôi, anh ta nhất định đã cảm nhận được sự ấm áp giống như từ bà nội của mình. Kế đến, tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh ta, lại khẽ vỗ lưng anh ta, dùng giọng điệu như của một người mẹ đang nói với con trai mình: “Tiểu Trí, mau ngủ đi, ngủ ngoan nào!” Sau đó, anh ta không còn thể hiện ra ham muốn tình dục quá mãnh liệt nữa, ngoan ngoãn ngủ yên đến tận khi trời sáng.”
Tôi buông bút xuống, trầm ngâm nói: “Sau chuyện này, ngoài sự nuối tiếc do không thể giải tỏa tình dục, anh ta nhất định sẽ lại càng thích cảm giác khi được ở bên cô hơn, thậm chí còn dần dần nảy sinh tâm lý quyến luyến đối với cô. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, để có thể khiến anh ta nảy sinh tâm lý hoàn toàn ỷ lại vào cô, cô nhất định phải bỏ thêm công sức trong hành vi bón cơm nữa mới được. Những người phụ nữ khác vì từ chối bón cơm cho anh ta mà bị ruồng rẫy, điều này chứng tỏ hành vi bón cơm có một ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với Lưu Trí Phổ, và nó rõ ràng cũng là một thứ vũ khí hết sức hữu hiệu mà cô có thể lợi dụng.”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Đêm đó tôi cố tình không đắp chăn, hôm sau còn chưa tới sáu giờ sáng đã tỉnh dậy vì lạnh quá, thế rồi bèn hắt hơi mấy cái liền, cổ họng trở nên rất đau. Lưu Trí Phổ bị tiếng hắt hơi của tôi đánh thức, bèn hỏi tôi là có phải đã bị cảm lạnh rồi không. Tôi vội vàng xua tay, vừa sịt mũi vừa nói rằng mình không sao.”
“Vô tư, kiên cường.” Tôi nói. “Bà nội anh ta vì đào củ từ cho cháu mình mà bị ngã xuống khe núi, về sau còn vì thế mà qua đời, tình yêu mà bà cụ dành cho anh ta có thể nói là vừa vô tư vừa cao thượng. Cùng với đó bà cụ đã phải một mình nuôi dạy Lưu Trí Phổ suốt mấy năm liền ở nông thôn, sự khó khăn gian khổ trong quá trình đó nhất định là không nhỏ chút nào, cho nên thường ngày bà cụ có lẽ là một con người rất kiên cường và cứng cỏi. Đôi khi bị đau ốm hay cảm thấy buồn tủi, bà cụ nhất định là đã cố gắng chịu đựng, không hề biểu hiện ra trước mặt cháu mình. Điều mà cô cần làm chính là mang lại cho Lưu Trí Phổ những ấn tượng và sự cảm nhận tương tự như thế.”
”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Khi ở trước mặt bạn tình, một người phụ nữ dù kiên cường và hiền thục đến mấy thì ở nơi sâu thẳm trong nội tâm vẫn luôn khao khát nhận được sự quan tâm và chăm sóc từ đối phương. Những cử chỉ nhỏ nhặt của Vũ Tú Thần sau khi bị cảm cúm, của Phó Phán Xuân sau khi mang thai, nhất định là đã mang tới cho Lưu Trí Phổ cảm giác về sự yếu đuối, đáng thương. Cảm giác này sẽ làm giảm bớt sự ỷ lại và quyến luyến của Lưu Trí Phổ đối với bọn họ, và đây cũng là một trong số các nhân tố tâm lý khiến anh ta quyết định chia tay. Khi đó tôi cố tình sụt sịt mũi, sau khi đứng dậy lại nhanh chóng ngồi xuống, giả vờ như bị nhức đầu. Lưu Trí Phổ lại một lần nữa tỏ vẻ quan tâm hỏi tôi bị làm sao vậy, tôi liền làm bộ sụt sịt mũi mạnh hơn, cười nói: “Yên tâm, không sao đâu, cậu cứ ngủ thêm chút nữa đi, để tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu.” Khi ăn sáng, tuy tôi cảm thấy rất khó chịu nhưng vẫn luôn cười mỉm, thỉnh thoảng còn bón đồ ăn cho anh ta nữa. Mỗi lần muốn hắt hơi, tôi đều cố tình đi vào trong nhà vệ sinh. Đến lần thứ ba tôi đi từ trong nhà vệ sinh ra, anh ta chợt kéo tay tôi, nhìn tôi vẻ lo lắng. Tới lúc này tôi mới khẽ cười, nói: “Không sao đâu, chắc tại đêm qua tôi bị nhiễm lạnh đấy thôi!” Anh ta hỏi tôi là tại sao lại bị nhiễm lạnh, tôi giả bộ né tránh mấy lần, cuối cùng mới nói: “Được rồi, được rồi mà, thực sự không sao đâu. Chẳng là đêm qua tôi sợ cậu bị lạnh, thế là đắp nhiều chăn cho cậu một chút, đến sáng ngủ dậy thì mới phát hiện là mình không đắp chăn.” Nói xong, tôi còn bón đồ ăn cho anh ta nữa, bên khóe miệng vẫn giữ một nụ cười hiền từ, nhưng thỉnh thoảng cũng tỏ ra khó chịu và mỏi mệt.”
Tôi không kìm được tỏ rõ sự khâm phục, nói: “Cứ tiếp tục thế này, xem ra anh ta có muốn không bị cô khống chế cũng khó.”
”Sức khỏe của tôi vốn đã không được tốt, sau lần nhiễm lạnh đó thì thực sự đã bị cảm cúm khá nghiêm trọng.” Diệp Thu Vi nói. “Trong quãng thời gian gần một tuần sau đó, bệnh cảm cúm của tôi ngày một nặng hơn, nhưng mỗi khi ở bên Lưu Trí Phổ, tôi vẫn chăm sóc anh ta hết sức cẩn thận. Sự quyến luyến của anh ta đối với tôi cũng vì thế mà ngày càng sâu sắc, tuy thỉnh thoảng vẫn để lộ ra ham muốn tình dục, nhưng lần nào tôi cũng có thể dễ dàng dẫn dắt cho anh ta tự kiềm chế. Tối ngày 17 tháng 10, anh ta lại đến ngủ ở nhà tôi, suốt cả đêm đều không thể hiện ra chút muốn tình dục nào. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh ta nghe thấy giọng nói khàn khàn của tôi thì liền vội vàng ôm lấy cánh tay tôi, nói: “Chị Diệp, suốt cuộc đời này tôi đều không muốn rời xa chị. Chị đừng bỏ rơi tôi nhé!” Giọng điệu lúc đó của anh ta thật chẳng khác nào một đứa bé đang nài nỉ mẹ của mình.”
Tôi hít sâu một hơi. “Anh ta cho rằng cô là bạn tình của anh ta, nhưng lại không biết rằng trong tiềm thức, bản thân đã coi cô như là mẹ, là bà nội rồi. Sau một tuần cố gắng, cô đã thành công thao túng được tâm lý của anh ta, tiếp đó đã đến lúc phải lợi dụng anh ta để điều tra Lưu Hướng Đông rồi chứ?”
Diệp Thu Vi nhẹ nhàng tựa người vào ghế hờ hững nói: “Lưu Hướng Đông dù sao cũng là cha của anh ta, muốn khiến anh ta vì tôi mà phản bội cha mình thì còn cần tác động vào tâm lý của anh ta thêm một chút nữa mới được. Ngày 20 tháng 10, tôi bắt đầu tìm cách gây chia rẽ mối quan hệ giữa anh ta và Lưu Hướng Đông.”
Danh sách chương