Để bản thân mình không quá bi thương, Phàn Kỳ quyết định triệu hồi cặp đôi ở trong kia ra.

Thế là cậu móc điện thoại ra, tin nhắn gần nhất của cả 2 đều là bảo cậu đừng có khai chuyện của mình ra. Phàn Kỳ nhắn cho cả hai một tin nhắn y chang nhau. 

Phàn Kỳ: Ui da, hình như chân hơi mỏi thì phải. 

Quả nhiên, sau vài phút cậu và Hứa Vị Trì sóng vai nhau nhưng không nói gì, thì có tiếng bước chân truyền tới.

Phàn Kỳ lặng lẽ mà duỗi chân thẳng ra, khi duỗi tới một độ dài nhất định, Hứa Vị Trì tò mò quay đầu nhìn cậu.

Phàn Kỳ hỏi: “Có hiểu chút nào về massage không?”

Hứa Vị Trì còn chưa kịp hỏi, Tề Việt cùng Chu Tiêu Đằng đột nhiên vọt tới trước mặt Phàn Kỳ, cực kỳ ăn ý mà mỗi người một chân, hai người không đợi Phàn Kỳ lên tiếng đã bắt đầu xoa bóp cho cậu. 

Phàn Kỳ cười rộ lên, quay đầu nhìn Hứa Vị Trì phía đối diện đang lộ vẻ nghi hoặc bảo: “Chút chuyện nhỏ ấy mà,” cậu lại hỏi: “Có muốn chia cho anh một người không?”

Có thể Hứa Vị Trì đã đoán ra được cái gì, bất đắc dĩ cười cười: “Không cần đâu.”

Không cần biết Tề Việt và Chu Tiêu Đằng trước đó có đối chiếu kịch bản hay chưa, màn diễn xuất này vẫn làm Phàn Kỳ rất vừa lòng, hoàn toàn giải quyết được sự nhàm chán vừa nãy của cậu.

Có điều là kỹ thuật tay của hai người này thật sự quá kém cỏi, chưa tới một phút Phàn Kỳ đã chịu không nổi.

Cậu thu chân về: “Thôi được rồi.”

Tề Việt phục vụ phục đến cùng, diễn phải diễn tới chốn, ngồi xổm xuống hỏi: “Tiên sinh có vừa lòng không?”

Phàn Kỳ gật đầu, nghiêng người sang bên cạnh một chút: “Hứa tổng cho tiền boa đi.”

Hứa Vị Trì lại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thế mà thật sự móc ví tiền từ trong túi ra. 

Phàn Kỳ thấy thế lập tức đè tay Hứa Vị Trì xuống: “Nói đùa thôi, anh cũng không cần phải phối hợp với em như vậy đâu.”

Hứa Vị Trì cười cười, lại cất ví tiền vào.

Mà trong quá trình này, dường như Phàn Kỳ đã nhìn thấy được cái gì đó rồi.

Thiệt xin lỗi, có lẽ cậu có hơi cuồng dâm sinh hoang tưởng một chút, nhưng cậu cảm thấy tấm ảnh được kẹp trong ví của Hứa Vị Trì là ảnh chụp của mình.

Ảnh nền trắng, kích thước chừng một inch, nhìn sơ sơ đúng là có hơi giống cậu.

Nhưng mà Phàn Kỳ không hề có ấn tượng cậu cho Hứa Vị Trì tấm ảnh nền trắng một inch lúc nào, cho nên việc tự mình đa tình này nên giảm đi chút.

Thế là, có mỗi xíu chuyện nhỏ như cọng nhang muỗi đấy thôi, mà đã khiến Phàn Kỳ rơi vào trạng thái hồn lìa khỏi xác, bắt đầu hồi tưởng xem rốt cuộc cậu có từng chụp một tấm ảnh như vậy hay không.

Có không? Lúc nào nhỉ?

Tấm nào của cậu có nền trắng chứ?

Có phải cậu hay không?

Mãi cho tới khi bạn học Tiểu Lam cách đó không xa đi tới đây, cậu mới hồi hồn về từ cõi hư vô.

Sau đó cậu mất mát mà tự nói với mình, hình như thật sự không có, bức ảnh kẹp trong ví tiền của Hứa Vị Trì là người khác.

Ồ.

Vị bạn học Tiểu Lam này không chỉ đi qua không, mà còn bưng thêm thịt nướng sang đây.

Bưng thịt nướng, nghe thấy cái từ có phải mọi người đều nghĩ cô ấy đem một mâm thịt nướng qua hay không? Thật ra không phải đâu, cái mâm trên tay cô ấy to như vậy, mà chỉ có một miếng thịt nướng thôi hà.

Lòng dạ Tư Mã Alice*, người sáng suốt đều nhìn ra. Quả nhiên, trước mắt bao người, cô đem bữa ăn kiểu Pháp trên tay đưa tới trước mặt Hứa Vị Trì, không coi ai ra gì tới nỗi dường như thế giới này chỉ còn lại hai người họ.

*Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết (Tư Mã Chiêu chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Ngụy, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được).

Phàn Kỳ không kiềm chế được mà trợn trắng mắt, hai tay khoanh ở trước ngực, mà Tề Việt và Chu Tiêu Đằng đứng bên cạnh cũng bắt đầu cười khúc khích ăn dưa.

“Em nướng riêng cho anh này, anh thử xem có hợp khẩu vị của anh không.” Tiểu Lam nở một nụ cười phải nói là rất ngọt.

Phàn Kỳ bĩu môi.

Chỉ có điều Hứa Vị Trì lại không hề nhúc nhích, mà vô cùng lễ phép ngẩng đầu nhìn Tiểu Lam: “Xin lỗi, tôi không ăn thịt nướng.”

Tiểu Lam nghe xong cực kỳ mất mát à một tiếng, nhưng rất nhanh sau đó, sự mất mát này đã bị thay thế bằng ánh mắt lấp lánh: “Thói quen của anh rất tốt, lành mạnh thật đó.”

Một đàn dấu chấm hỏi bay ngang đầu Phàn Kỳ.

Lúc này Phàn Kỳ đột nhiên sáp đến gần một chút, lại bỗng rất thân mật mà gác cằm lên trên vai Hứa Vị Trì, giọng nói cũng chợt trở nên rất hứng thú: “Anh đừng có lừa người ta, mấy món mà trước kia em nướng, anh ăn tới say sưa như thế, còn khen tay nghề của em rất tốt mà.”

Phàn Kỳ nói vừa dứt câu này, thoáng nhìn thấy ở bên kia Tề Việt đã hoàn toàn dựa vào Chu Tiêu Đằng.

Cậu ngẩng đầu nhướng mày nhìn Hứa Vị Trì, Hứa Vị Trì cũng cúi đầu nhìn cậu.

Ánh mắt “anh nhìn em quậy” rất quen thuộc, Hứa Vị Trì vô cùng phối hợp: “Đồ em nướng đương nhiên không giống.”

Phàn Kỳ thở dài, cầm mâm thịt xiên kia tới: “Người khác nướng thì cũng là thịt nướng thôi, anh à, anh cứ ăn đi.”

Phía bên kia Tề Việt đã núp ở đằng sau Chu Tiêu Đằng, còn điên cuồng đấm vào lưng Chu Tiêu Đằng.

Hai người diễn tới đây, rốt cuộc Tiểu Lam không thể nhịn được nữa, cô xấu hổ cười gượng một tiếng: “Mọi người cứ tiếp tục, tôi qua kia làm tiếp.”

Chờ đến khi Tiểu Lam rời đi, Phàn Kỳ lập tức ngồi thẳng người, không chỉ không cho Hứa Vị Trì nửa con mắt, mà đến cả xiên que cũng không cho Hứa Vị Trì, nhét thẳng vào miệng mình.

“Em ăn dùm anh.”

Mùi gì mà chua chua thế? Xin thưa rằng mùi giấm. Haiz, chua đến mức đến cả cậu cũng cảm thấy không cần thiết phải vậy. 

Mình đang làm gì vậy chứ?

Cậu ăn hết sạch thịt xiên, không chút để bụng tới ánh mắt khác thường của những người xung quanh, cầm ly rượu trên tay lên nốc cạn.

Căn cứ vào lý thuyết dù sao cũng đã lỡ làm nghiêng bình giấm rồi, thôi thì cứ dứt khoát để cho nó chua lè chua loét đi, Phàn Kỳ đánh giá: “Không ngon.”

Dứt lời Phàn Kỳ cầm lấy que tre, nhắm thẳng vào thùng rác cách đó không xa lắm, tự tin ngẩng đầu, khẽ cắn môi dưới, một mắt nhắm chuẩn, ném tới. 

Một đường cong parabol vô cùng hoàn mỹ, que tre rơi trên mặt cỏ cách thùng rác chừng 1 mét.

Cậu nghe thấy một tiếng cười truyền tới từ chỗ Hứa Vị Trì.

Phàn Kỳ quay đầu lại lạnh lùng nhìn Hứa Vị Trì: “Sao hả?”

Hứa Vị Trì lập tức ngừng cười.

Phàn Kỳ: “Em ném không hay à?”

Hứa Vị Trì: “Ném hay lắm, tôi biết chính là em muốn ném tới chỗ đó.”

Ặc, còn giải thích giùm Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ nghẹn cười: “Vậy anh cười cái gì?”

Hứa Vị Trì: “Ném thật sự hay lắm, chưa từng thấy ai ném hay như vậy.”

Phàn Kỳ mím môi một chút, cuối cùng cũng bật cười.

Bên kia, có lẽ Tề Việt thật sự sợ Phàn Kỳ sẽ vạch trần dĩ dãng dơ dáy dễ gì giấu diếm trước mặt Chu Tiêu Đằng, cực kỳ sáng suốt chạy qua nhặt que tre lên.

Có điều mày nhặt lên thì vứt thẳng vào thùng rác là được rồi, còn mang về đây là thế quái nào?

Phàn Kỳ nhìn cây que mất đi lại tìm được trên tay, xấu hổ cười cười một cái.

Tề Việt: “Cố lên nhé.”

Phàn Kỳ: “……”

Phàn Kỳ vẫn luôn cảm thấy mình rất chín chắn, nhưng cũng không biết vì sao, mỗi khi ở bên cạnh Hứa Vị Trì, cậu liền tự động hóa thành một thằng nhóc ấu trĩ.

Cậu cảm thấy thế này không ổn lắm thì phải, bèn đứng lên, đi thẳng tới cạnh thùng rác, ném que tre vào.

Nhìn xem cậu đã đủ chín chắn chưa này!

Hơn nữa, sao Phàn Kỳ cứ có ảo giác sự ăn ý giữa cậu và Hứa Vị Trì đã trở lại..

Trước đây bọn họ đã đầy ăn ý, có rất nhiều lúc, chỉ cần trao một ánh mắt liền biết đối phương muốn nói gì.

Sau đó Phàn Kỳ lên đại học, tình cờ thấy được một bài đăng nói rằng các cặp đôi càng ở bên nhau lâu dài thì càng trở nên ăn ý, gán cậu và Hứa Vị Trì vào thì cảm thấy rất hợp lý, bèn lướt xuống dưới. Trong bài đăng có những bài liên quan, bài này dẫn tới bài kia, y chang như xem tiểu thuyết, ngâm mình hai ngày ở trên trang web không biết tên kia.

Tại sao lại là hai ngày hả.

Ha ha,  đương nhiên là bởi vì, còn có những bài đăng khác nữa, có mỗi bài này thì đáng là cái gì. 

Những bài đăng khác ấy mà, chính là cái loại nội dung mà bạn phải trốn một mình, trùm chăn đeo tai nghe mà xem ấy. 

Thời đó Internet còn chưa có kiểm duyệt gắt gao như bây giờ.

Ồ, cái gì nhỉ? Hôm nay trời đẹp ghê á!

Ý, đó không phải là chim nhỏ à?



Sự ăn ý của hai người hôm nay không chỉ thể hiện ở vai diễn ngắn ngủi ban nãy, mà sau đó còn vài chuyện nữa xảy ra. 

Ví dụ như, đang ăn đồ nướng, chả hiểu vì sao, Tiểu Lam đột nhiên khoe chỉ số IQ của mình là 180. 

Phàn Kỳ tưng tửng hỏi lại: “Cô làm kiểm tra ở đâu thế?” 

Tiêu Lam nói: “Trên một trang web.”

Phàn Kỳ cười một chút: “Ý, khéo ghê, chỉ số thông minh của tôi cũng là 180 đấy.”

Cậu vừa dứt lời, Hứa Vị Trì liền mở miệng hỏi: “Em làm kiểm tra ở đâu?”

Phàn Kỳ nói: “Thầy bói ở quảng trường gần nhà em tính cho em đó.”

Lại ví dụ như, Phàn Kỳ muốn ăn cái nào mà với không tới, chỉ cần cậu liếc mắt nhìn Hứa Vị Trì một cái, Hứa Vị Trì đều có thể chuẩn xác gắp đúng thứ đó cho cậu. 

Trái cây cũng thế, mà rượu cũng thế luôn. 

Tuy rằng chút chuyện cỏn con này nhìn thì chẳng có gì lạ, nếu cậu nhìn Tề Việt như thế, kỳ thật Tề Việt cũng có thể làm được.

Nhưng cậu chính là tên nhóc vô phương cứu chữa, cảm thấy cực kỳ cực kỳ vui luôn. 

Quả thật Hứa Vị Trì không thích đồ nướng BBQ lắm. Khương Chỉ Ninh chuẩn bị riêng cho anh vài món khác. Đương nhiên, Phàn Kỳ cũng không ngu đến mức thật sự gắp đồ nướng cho Hứa Vị Trì, chỉ để chứng mình tầm quan trọng của mình trong lòng anh. 

Làm vậy thì có hơi ra vẻ quá, cũng quá nguy hiểm. Lỡ đâu Hứa Vị Trì không chịu ăn mà trả lại thì sao?

Lúc đấy trong comment lại toàn là “Quê chữ ê kéo dài”, “Ôi con sông quê…”, “Người nhà quê” các kiểu… 

Ăn uống no đủ, Khương Chỉ Ninh gọi phục vụ lại dọn bàn, mang thêm vài món đồ ăn nhẹ lên, đoạn quay sang hỏi mọi người: “Chơi trò chơi không mấy anh em?”

Mấy người xung quanh sôi nổi hỏi: “Chơi cái gì?”

Khương Chỉ Ninh cười cười: “Trò xưa như Diễm ấy mà, Thật hay Thách đi.”

Quả nhiên, trên mặt Phàn Kỳ lộ ra vẻ mặt “thật đúng là xưa như Diễm luôn”…

Nhưng ngoại trừ Phàn Kỳ ra, đám Tề Việt, Chu Tiêu Đằng, Tiểu Lam, Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng đều vô cùng hưng phấn: “Được đó được đó.”

Lúc này Khương Chỉ Ninh đột nhiên quay sang nhìn Phàn Kỳ. 

Phàn Kỳ cảm thấy mình chính là thánh đọc ánh mắt rồi, vừa liếc nhìn cái đã hiểu. 

Khương Chỉ Ninh muốn tác hợp cho Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng, cũng như Tề Việt và Chu Tiêu Đằng, một mũi tên trúng 2 con chim. 

Phàn Kỳ đành phải gia nhập. Cậu hỏi Hứa Vị Trì: “Anh có chơi không?”

Hứa Vị Trì còn chưa kịp nói cái gì, Khương Chỉ Ninh đã nhanh nhảu lên tiếng: “Cậu không chơi hai đứa tôi vừa đủ làm một cặp, bên đó hai người, bên này hai người, còn tôi với Phàn Kỳ.”

Hứa Vị Trì liếc Khương Chỉ Ninh một cái, nhàn nhạt mà nói: “Ai nói tôi không chơi?”

“Vậy thì đến đây nào.” Khương Chỉ Ninh cười một chút, mở hộp bài poker mới toanh: “Đầu tiên tìm hiểu một chút nhé, mọi người đều còn độc thân đúng không? Có ai không phải người độc thân không?”

Khương Chỉ Ninh vừa hỏi xong, Phàn Kỳ và Hứa Vị Trì lại lần nữa thể hiện sự ăn ý, cùng ngẩng đầu liếc nhìn nhau một cái. 

Phàn Kỳ nhất thời hứng chí, đột nhiên nói: “Có tôi nè.”

Cậu vừa dứt lời, bàn tay đang cầm ly của Hứa Vị Trì đột nhiên run lên. 

Khương Chỉ Ninh kinh ngạc: “Cậu có đối tượng rồi à?”

Tề Việt cũng kinh ngạc thốt lên: “Mày có bạn trai từ hồi nào thế?”

Phàn Kỳ vô cùng bình tĩnh tự nhiên, hất cằm về phía Hứa Vị Trì: “Không phải đang ngồi đây à?”

Lần này, không chỉ có Khương Chỉ Ninh và Tề Việt kinh ngạc, mà Tiểu Lam và Chu Tiêu Đằng cũng hết hồn.

Phàn Kỳ nhàn nhạt liếc nhìn Tiểu Lam. 

Lúc nãy trong suốt thời gian mọi người ăn đồ nướng, ý đồ của Tiểu Lam cũng thể hiện quá rõ ràng. Cô biết mấy năm nay Hứa Vị Trì vẫn luôn ở Úc, nên còn bắt đầu dùng tiếng Anh nói chuyện với Hứa Vị Trì. 

Nếu không phải do tiếng Anh của cái cô Alice này dở như hạch, Phàn Kỳ lười bắt nạt cô, nếu không phải Hứa Vị Trì vẫn luôn tỏ ra xa cách với cô ta, suýt chút nữa là Phàn Kỳ đã đòi đấu tiếng Anh với cô ta rồi ấy!

“Cậu nói giỡn hay nói chơi thế?”

“Thật không thế Hứa Vị Trì?”

“Hai người ở bên nhau từ khi nào thế?”

Mọi người xôn xao hết cả lên, Hứa Vị Trì cũng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Phàn Kỳ.

Hứa Vị Trì vừa định lên tiếng, Phàn Kỳ đã tự mình xấu hổ, cười cười lỉnh mất: “Tôi đùa chút thôi mà. Tôi làm gì đã có người yêu, tôi còn đang sợ ế đây này. Thôi bắt đầu đi.”

Hứa Vị Trì lại nuốt lời muốn nói xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện