Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Đó là một chiếc răng nanh hình nón dài hơn răng nanh bình thường rất nhiều, nhìn vào liền biết không thuộc về người bình thường, giống răng nanh của động vật ăn thịt cỡ lớn hơn.

"Răng nanh hút máu!" Đôi mắt của thiếu niên trợn tròn.

Cái răng sắc nhọn lộ ra ở ngoài môi, hiện lên sắc bén khiến người ta sợ hãi ở dưới ánh đèn chân không, Trần Mặc lại nhìn hết sức say mê như đang nhìn châu báu hiếm có gì đó. Cực kỳ chăm chú, chính là vì cái răng nanh này là minh chứng cho tộc ma cà rồng.

Theo ghi chép ở trong sách, mỗi một ma cà rồng đều có một cặp răng nanh, được gọi là răng nanh hút máu. Bởi vì thức ăn chủ yếu của ma cà rồng là máu tươi, răng nanh vừa dài vừa nhọn lại còn rỗng ở bên trong, chính là công cụ ăn cơm của bọn họ.

"Anh là ma cà rồng sao! Không, thế mà lại thật sự có ma cà rồng!" Thiếu niên nói năng lộn xộn, hai tay giơ ở giữa không trung không biết phải làm cái gì, "Răng này có rỗng ở giữa không? Tôi sờ chút được không?"

"Nụ cười tà mị" ở khoé môi Hạ Du Châu từ từ cứng đờ, không đợi cậu lên tiếng quát lớn, một bàn tay nhỏ bé kích động đã duỗi tới, nhắm thẳng vào cái răng nanh vẫn còn ở ngoài môi.

Đồ hỗn láo này! Một tiếng "bốp" giòn tan vang lên, đến khi Hạ Du Châu lấy lại tinh thần, tiểu thiếu niên khoa tay múa chân đã bị một cái tát của cậu bốp cho lật ngược, té mạnh xuống giường bệnh không thể động đậy.

"Ôi chết rồi!" Hạ Du Châu nhanh chóng lại gần xem sao.

Điều trị bằng thuốc mấy ngày liên tiếp đã móc rỗng thể xác trẻ tuổi này. Trần Mặc ngóc cổ cố gắng bò dậy, nhưng ngay cả thở cũng không thở bình thường được, như một con rùa đen nhỏ đang trở mình, phí công lắc lắc tứ chi.

Hạ Du Châu quỳ một gối xuống, túm thằng nhóc qua điều chỉnh tư thế, nhấn nhấn khiến cho hơi thở trở lại bình thường.

"Bác sĩ Tư cũng đã làm động tác cấp cứu này, anh đúng thật là bác sĩ rồi, tôi chỉ nghĩ anh thuận miệng bịa chuyện thôi. Quả nhiên ma cà rồng là một chủng tộc cao quý, xem thường nói dối, nói cái gì thì chính là cái đó."

"Ờ." Hạ Du Châu nghe hắn nói đến Tư Quân thì cả người khó chịu, lấy một cục sing-gôm bạc hà ra ném vào miệng, làm chuẩn bị trước khi cắn.

"Như thế cũng tốt, sau khi sơ ủng xong anh chuyển tôi đến khoa của anh, nói rằng trước đó đã chẩn đoán sai, sau đó anh liền thuận lý thành chương (1) chữa cho tôi, sẽ không khiến người khác nghi ngờ? Anh thuộc khoa nào?"

(1) Thuận lý thành chương: chỉ một tình huống nào đó đi đến kết quả theo một lẽ tự nhiên, có logic (Baidu).

"Nha khoa."

"..."

Hạ Du Châu nhả sing-gôm ra, đè cậu nhóc quá phấn khởi lại, dùng động tác ăn mía vuốt vuốt cổ: "Nhóc con, không có thời gian nói nhảm với cậu đâu. Để tôi nói cho cậu biết về nguy hiểm lần này, đây là lần đầu tiên cậu uống máu của tôi, nếu cắn quá nhiều có thể sẽ dẫn đến động mạch của cậu nứt ra sau đó lập tức mất mạng. Trở thành ma cà rồng, trước mắt theo công tác thống kê thì có khoảng bảy mươi hai di chứng để lại, đương nhiên là tốt hơn trạng thái nửa chết nửa sống của cậu bây giờ, nói đến đây thôi. The Embrace, có nguyện ý không?"

"Nguyện ý."

Có lẽ là bộ dáng cạn kiên nhẫn của Hạ Du Châu vô cùng dọa người, bây giờ thiếu niên hay hỏi lại không hỏi bất cứ vấn đề gì nữa.

Trả lời cực kỳ nhanh chóng, Hạ Du Châu dừng một chút, suy nghĩ một chút xem có quên gì nữa không. Thật ra cũng không có gì đáng nói, loại chuyện này cũng chẳng thể tìm phụ huynh để ký tên được. Bệnh của hắn đã nguy kịch rồi, lại vừa khéo phù hợp với điều kiện chuyển hóa của ma cà rồng, không làm người khỏe mạnh được, ít nhất còn có thể làm một con ma sống khoẻ mạnh vui sướng.

Tĩnh tâm tập trung suy nghĩ, mở Notes trên điện thoại ra, đọc lại bản chép tay của tổ tiên mà sáng sớm đã sao chép lại, để tránh phạm sai lầm.

"Dùng máu của tôi, hoà với máu cậu, trở thành một thành viên của tộc ma cà rồng. Từ nay, sống không như người thường sống, chết không phải là cái chết trước kia."

Chạm đến mạch máu, cúi người, há miệng.

"Em đang làm gì đó?"

Trong nháy mắt khi răng nanh hút máu gần đâm rách da, giọng nói không nên xuất hiện vào lúc này nhất, vang lên như sấm sét đánh xuống ở chỗ cửa phòng.

Hạ Du Châu đã nghĩ tới cảnh tượng mình gặp lại Lương Tư Quân rất nhiều lần.

Khi đó, cậu đã là nha sĩ nổi tiếng thế giới, ngay cả tổng thống nước ngoài cũng quỳ gối cầu xin cậu trồng răng giả cho, áo gấm về làng, hào quang vạn trượng. Mà Tư Quân, là một bác sĩ nhỏ đang chịu đựng khoá huấn luyện quy phạm hoá (2), cầm đồng lương ít ỏi nuôi cô vợ yếu đuối và đứa con kêu gào đòi ăn, mặt ủ mày chau cuộc sống xuống dốc.

(2) Khoá huấn luyện quy phạm hoá: năm 2015, Trung Quốc đưa ra yêu cầu cho sinh viên tốt nghiệp ngành Y, trước khi trở thành bác sĩ lâm sàng, thì phải trải qua khoá huấn luyện quy phạm hoá nghiêm khắc (China Daily). Trong ba năm tham dự khoá huấn luyện quy phạm hoá, tuy mang tiếng là bác sĩ nội trú, nhưng đãi ngộ thì không có, tiền lương cũng không cao (Zhihu).

Hoặc là, cậu vẫn là nha sĩ nổi tiếng thế giới, răng kim cương của tất cả các ngôi sao Hollywood đều là do cậu đính cho, áo gấm về làng, hào quang vạn trượng. Mà Tư Quân, là một bác sĩ nhỏ đang chịu đựng khoá huấn luyện quy phạm hoá, cầm 99 đoá hoa hồng đáng thương, khóc rống chảy nước mắt cầu xin cậu tha thứ.

Trăm trăm triệu triệu cảnh tượng, na ná như nhau, tóm lại là không phải cảnh trước mắt này.

"Em đang làm gì vậy?" Tư Quân mặc áo blouse trắng, mặt lạnh lùng đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Hạ Du Châu đang muốn há miệng cắn cổ bệnh nhân. Hắn không hề mặt ủ mày chau, cũng chẳng hề khóc rống chảy nước mắt, khí chất bất phàm phong độ trác tuyệt, khuôn mặt thần căm quỷ ghét kia còn đẹp trai hơn lúc học đại học.

Đúng là quá nực cười mà!

"Như anh thấy đó, ăn cơm." Tay chân tê dại khôi phục cảm giác, Hạ Du Châu đứng thẳng người, liếm răng nanh nhọn một cái.

Cậu là ma cà rồng, là ma cà rồng trong miệng con người, Tư Quân đã biết chuyện này từ năm năm trước, không có gì để giấu cả. Nhưng có người này ở đây, sợ là không thể tiếp tục nghi thức đêm nay nữa.

Một tay Hạ Du Châu vung lên giữ mặt thiếu niên, giống như mãnh thú đè con mồi xuống, không cho hắn động đậy dù chỉ một chút, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Tư Quân: "Ngại quá, hình như chọn thức ăn lại chọn trúng bệnh nhân của anh rồi. Nếu Tư tiên sinh để bụng, tôi sẽ đổi chỗ khác, xem như là nhìn vào phần giao tình giữa chúng ta trước đây đi."

Hai chữ "Giao tình" được nói đến nghiến răng nghiến lợi. Đầu ngón tay toát mồ hôi, thấm ướt lông mày của tiểu thiếu niên, lạnh lẽo trơn tuột.

Môi mỏng mím thành một đường thẳng, Tư Quân yên lặng nhìn cậu một lúc, không nói một lời xoay người rời đi.

Giương cung bạt kiếm trong phòng dừng lại trong nháy mắt, Hạ Du Châu không khỏi sửng sốt: "Đi rồi hả?"

Không chỉ đi rồi, còn thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại, đây là không ngại cậu ăn cơm ở đây à? Vậy còn cần tiếp tục nữa không, dù sao đây cũng không phải là chuyện ăn một bữa ăn khuya, mà là muốn nhận bữa ăn khuya này làm con trai.

Một khi đã sơ ủng thành công, cậu chính là bậc cha của nhóc con này, thật vui khi hơn hai mươi tuổi lại có một thằng con mười sáu tuổi.

"Anh quen bác sĩ Tư à?" Thiếu niên đã chuẩn bị tốt để đón nhận Thần Bóng Tối, mở mắt ra tò mò hỏi.

"À, cũng xem là quen biết đi."

"Xem là?"

"Anh ta là bạn trai cũ của tôi." Hạ Du Châu từ ái nhìn cục cưng tò mò trước mắt, sớm làm quen với tiết tấu làm cha.

"Ma cà rồng cũng chơi gay sao." Thiếu niên vô cùng kinh ngạc, khó có thể tưởng tượng được bác sĩ Tư đoan chính như vậy sẽ thích một con ma cà rồng, "Vậy vì sao lại chia tay?"

Hạ Du Châu tang thương thở dài: "Nói ra rất dài dòng, cậu có thể hiểu là vì nhân quỷ thù đồ (3)."

(3) Nhân quỷ thù đồ: người và ma không thể chung đường, ở chung với nhau (Baidu).

Nhân quỷ thù đồ, ý nghĩa của từ này rất sâu sắc, tiểu thiếu niên không khỏi lộ ra vẻ mặt đồng tình.

Hạ Du Châu không để ý đến hắn nữa, lại ôm cổ, suy nghĩ một chút xem nên xuống miệng từ chỗ nào.

Thấy cậu như thế, Trần Mặc lập tức nằm thẳng người, sắc mặt nghiêm túc, "Chúng ta tiếp tục thôi nhỉ?"

Hạ Du Châu: "Tiếp tục cái rắm, tôi cắn cậu một cái, cậu cứ giả vờ như cái gì cũng không biết, ai hỏi thì cứ nói là tối nay không có tri giác, hiểu chưa?"

Tư Quân là bác sĩ điều trị của Trần Mặc, lại biết thân phận ma cà rồng của cậu, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được bệnh nhân sắp chết khoẻ lại là do Hạ Du Châu giở trò quỷ. Nói không chừng sẽ kéo thằng con trai mới lượm này đưa đến phòng thí miệng cắt ra thành miếng.

"Không, chuyển hoá bây giờ luôn đi." Trần Mặc nắm chặt tay của Hạ Du Châu, "Thầy tôi đã sắp xếp hết rồi, mai sẽ chuyển tôi đến bệnh viện khác, sẽ không bị lộ đâu."

"Chuyển qua bệnh viện khác? Hà Dư đổi bệnh viện cho cậu? Bệnh viện liên kết với Đại học Y còn không trị được thì chỗ nào trị được?" Hạ Du Châu cau mày.

Bệnh viện liên kết với Đại học Y là nơi trị loại bệnh này giỏi nhất trên cả nước. Huống chi cũng đã tìm được người hiến tuỷ thích hợp, chỉ còn cần thời gian để thuyết phục người quyên tặng nữa thôi, bây giờ mà đổi bệnh viện thì có hơi kỳ quái.

Thiếu niên cười khổ một cái: "Mẹ tôi đòi đưa tôi ra nước ngoài trị bệnh, còn lên chương trình truyền hình kêu gọi fan quyên tiền. Giáo sư Hà sợ tôi chết ở trên giường, liền gạt mẹ tôi nói là đã tìm được phương pháp trị liệu tốt hơn."

Vậy thì phiền phức rồi, bất kể là được Hà Dư mang đi, hay là được mẹ mang đi, nếu muốn tìm thì cũng không dễ dàng gì.

"Tốc chiến tốc thắng, bây giờ chúng ta chuyển hoá thôi. Ngày mai khi cậu có sức rồi thì lập tức chạy đến phòng khám nha khoa số 9 đường Hoàng Hôn để tìm tôi." Hạ Du Châu nhanh chóng quyết định, nhét hai trăm tệ vào trong đồ bệnh nhân cho hắn.

"Được!" Thiếu niên lập tức sôi trào nhiệt huyết, ôm tiền trong ngực dùng sức gật đầu.

Nghi thức bị gián đoạn, phải làm lại từ đầu. Do tâm tình lên voi xuống chó nên Hạ Du Châu mới nói ra khỏi miệng đã quên mất, đành móc điện thoại ra, mở Notes, đọc thì thầm từng chữ: "Ma cà rồng nhà họ Hạ đã tồn tại từ thời xa xưa cho đến nay. Cậu là người có duyên, hãy kế thừa huyết mạch của thị tộc tôi. Dùng máu của tôi, hoà với máu của cậu, trở thành một thành viên của tộc ma cà rồng. Từ nay, sống không như người thường sống, chết không phải là cái chết trước kia. Cậu có nguyện ý không?"

"Nguyện ý thì cũng có đó, nhưng tôi có một vấn đề, ma cà rồng có thể trường sinh bất lão không?" Ngay lúc vạn phần căng thẳng, thiếu niên hỏi nhiều lại nhịn không được hỏi một câu.

"Không thể."

"Có thể biến thành dơi vào đêm trăng tròn không?"

"Không thể."

"Thi vào đại học có thể được cộng điểm không?"

Hạ Du Châu lặng lẽ giơ bàn tay lên.

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Thiếu niên bĩu môi, "Anh không thể đối xử tốt với đồng loại một chút sao."

Đối xử tốt? Hạ Du Châu cười nhạt, bỗng nhiên bóp cái cổ nhỏ trắng bệch của thiếu niên, từ từ lại gần bên tai cậu ta, hạ giọng thầm thì giống như ác ma: "Tôi nghĩ chắc cậu hiểu lầm rồi, thiếu niên à. Bạn nhỏ là phải nói văn minh biết lễ phép, không thể dùng từ "đồng loại" để gọi tôi nha."

Nguy hiểm do bị bóp mạch máu khiến cho thiếu niên sợ run từng cơn, nhiệt huyết mới vừa dâng lên lúc nãy ngưng tụ thành băng trong nháy mắt, lạnh run từ đỉnh đầu cho đến chân. Quả nhiên ma cà rồng tà ác không có lòng tốt như vậy, nhưng đây là hy vọng sống duy nhất của hắn, cho dù phải bán linh hồn cũng sẽ không tiếc. Quật cường trừng Hạ Du Châu: "Vậy phải gọi như thế nào? Đại nhân? Ân nhân? Hay là chủ nhân?"

Hạ Du Châu há miệng, lộ ra răng nhọn rỗng ở trong: "Nghe cho kỹ này cậu nhóc, sau khi sơ ủng xong, tôi, chính là cha cậu!"

"Cha thì cha... Hả?"

"Hạ Du Châu!" Giọng nói mang theo lửa giận của Tư Quân vang lên từ sau lưng.

Hạ Du Châu bất thình lình bị kéo cổ áo, quay đầu lại đối diện với con ngươi màu xanh da trời giống như băng biển của Tư Quân.

Tư Quân: "Tôi nói rồi, không được làm thế."

Người nọ đeo một đôi bao tay trắng thật mỏng, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua vải vóc truyền tới da trên cổ, khiến cho mũi của Hạ Du Châu khó chịu, gạt cái tay kia đi: "Anh chẳng chịu nói đạo lý gì cả, không cho ma cà rồng cắn người, đó chính là không cho người ta ăn cơm. Không bằng Tư tiên sinh cứ bắt tôi đi, tống thẳng vào đồn công an ấy."

Tư Quân không để ý đến cậu, dùng nhíp gắp một miếng bông có thấm cồn y tế, lau chỗ có mạch máu màu xanh nằm ở giữa gáy, từ đó lau xung quanh theo chiều kim đồng hồ, vứt miếng bông cất nhíp đi, cuối cùng lại lót thêm một miếng vải không dệt chống thấm nước ở trên gối đầu.

Toàn bộ động tác mây bay nước chảy làm liền một mạch, đến nỗi câu "Tôi là tự nguyện" ở trong miệng thiếu niên, vẫn cứ mắc trong cổ họng không đi ra được.

Tư Quân: "Cắn đi."

Thiếu niên: "..."

Hạ Du Châu: "... Anh nói không được, ý là không được cắn trước khi sát trùng ấy hả?"

"Ừ."

"..."

Cứ cảm thấy, có chỗ nào đó hơi sai sai.

/Hết chương 2/
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện