7.

Mấy ngày kế tiếp, Chu Duật Xuyên thực sự cố tình giữ khoảng cách với chị dâu của mình. Khi ngồi cùng bàn ăn, gần như anh không có giao tiếp với cô ấy.

Nhà họ Chu cũng thuê chị Nguyệt giúp tôi, chỉ không yên tâm lắm về chị nên cần tôi phụ giúp hàng ngày.

Ngoài lần bị bỏng đó, Tiết Uyển ở cữ rất tốt, cơm ăn ở cữ là do đầu bếp riêng trong nhà chuẩn bị, em bé có tôi và chị Nguyệt chăm, cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe. Vì thế đến tuần thứ tư cô ấy ở cữ, tôi về nhà nghỉ ngơi một ngày.

Vốn định hôm sau tôi mới quay lại nhưng tối đó Tiết Uyển nhắn tôi nói em bé khóc dữ dội, chị Nguyệt dỗ không nổi nên uyển chuyển hỏi tôi có thể quay lại không.

Vì khoản thù lao 100.000 tệ, tôi đồng ý.

Khi tôi quay lại thì Chu Duật Xuyên không có ở đó.

Đứa bé bình thường rất ngoan, tôi ôm dỗ một lúc là nín, đoán chú nhóc hơi đói nên ôm đến cho Tiết Uyển cho bú. Tiết Uyển vốn không muốn cho bú mẹ vì sợ hư dáng, nhưng mẹ Chu không đồng ý. Đối với cậu cháu trai quý báu này, mẹ Chu rất xem trọng, bà biết sữa mẹ rất tốt cho trẻ con nên kiên quyết cho tiền để Tiết Uyển đồng ý nuôi con bằng sữa mẹ.

Khi Tiết Uyển cho con bú, tôi ngồi bên cạnh gấp quần áo em bé.

Ngoài hành lang có tiếng bước chân. Tôi nhìn đồng hồ, có lẽ Chu Duật Xuyên đã về, đúng lúc tôi còn đang nghĩ thì cửa phòng được bên ngoài đẩy vào…

Chu Duật Xuyên xuất hiện ngoài cửa.

“Chị dâu…”



Anh nói một nửa thì dừng. Ánh mắt từ người Tiết Uyển đang cho con bú vội vàng đảo qua, cuối cùng nhìn về phía tôi.

8 giờ tối, anh vào phòng chị dâu đang ở cữ mà không hề gõ cửa.

Tiết Uyển bên cạnh như phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này mới kêu lên, kéo chăn lên che ngực.

Chu Duật Xuyên càng phản ứng chậm hơn. Nghe tiếng kêu mới đóng sập cửa lại thật mạnh.

Tôi quay sang nhìn Tiết Uyển, thấy sắc mặt cô ấy đỏ ửng, giọng ấm ức: “A Xuyên thật là, vào phòng sao không gõ cửa!”

A Xuyên.

Gọi còn thân mật hơn cả tôi.

Tôi từ khi yêu đến lúc đính hôn với Chu Duật Xuyên, tôi đều gọi thẳng tên anh, thỉnh thoảng thân mật lắm mới gọi một tiếng Duật Xuyên.

“Chị dâu. Nhìn dáng vẻ Duật Xuyên có vẻ như thường xuyên vào phòng chị mà không đánh tiếng trước nhỉ?”

Tôi hỏi rất thẳng thắn.

Nhưng Tiết Uyển không phản bác.

Cô ấy nói tránh đi, “A Xuyên mềm lòng, anh trai chú ấy nhờ chăm sóc mẹ con tôi nên chú ấy rất để tâm, sợ tôi có chuyện gì đó. An An, cô đừng nghĩ nhiều.” (Chú thích: Tui để chú đây là chú em nhé; hoặc cũng có thể hiểu theo kiểu gọi thay con.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện