Lối vào này của Thung lũng lạc lối không hề giống với lối vào lần trước Ninh Cốc từng đi, tiến vào xong là một hang động, chỉ có một đường hầm thông tới nơi khác.

Hang động này rất nhỏ, không có cảnh tượng náo nhiệt như lần trước được thấy, xung quanh không có những căn phòng nhỏ dùng để giao dịch, cũng không có chủ tiệm mang hàng hoá dạo khắp nơi cùng từng chồng vật phẩm đặt dưới đất, chỉ có mấy kẻ mặc quần áo cũ nát, tơi tả ngồi thành một vòng trong góc.

Nghe thấy có người tiến vào, những người này cũng không phản ứng gì, cúi đầu, không biết còn sống hay đã chết.

Có điều so sánh với lối vào lần trước, lần này chỉ có đúng một đường hầm, không còn nguy hiểm đi nhầm đường, dù sao cũng không thể mới vừa vào thấy đúng một đường hầm đã thông tới bóng đêm không bao giờ quay lại được chứ.

…Ngộ nhỡ thế thật thì sao? Ninh Cốc hơi chần chừ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Liên Xuyên đằng sau: “Anh đi trước đi.”

“Cậu đi theo sau,” Liên Xuyên không hề nói dư thừa một chữ nào, đi về phía đường hầm, “Không chạy thoát được đâu.”

“Vậy thì anh quá tự tin,” Ninh Cốc nói, “Tôi đã chạy được vài lần rồi.”

Liên Xuyên không để ý đến cậu, đi vào đường hầm.

Ninh Cốc không lập tức đuổi theo, mà đứng ở cửa đường hầm nhìn theo bóng Liên Xuyên, sau khi chắc chắn rằng hắn không “bị lạc lối”, mới đi vào đó theo.

Thực ra cậu chẳng biết bị lạc lối là thế nào.

Có điều Liên Xuyên đi rất yên ổn, trông có vẻ không khác gì trạng thái trước đó, lời đồn linh cẩu và thành vệ không dám tiến vào Thung lũng lạc lối, vào là sẽ xong đời, xem ra cũng đâu có chính xác là bao.

Con đường hầm này rất dài, kéo thẳng tắp về phía trước, vào lúc Ninh Cốc cảm giác đi chán lắm rồi, cậu cuối cùng cũng nghe thấy tiếng người nói ồn ào vọng từ phía trước lại.

“Có người.” Cậu nói.

Liên Xuyên trở tay lại nắm lấy cánh tay cậu, túm cậu về phía trước, đẩy qua đó.

“Anh đừng có mà cứ động tay động chân suốt như thế!” Ninh Cốc bực bội vô cùng, hung hăng quăng mạnh cánh tay.

Đối mặt với tốc độ làm bất cứ động tác gì cũng đều không cho người khác thời gian phản ứng của Liên Xuyên, cậu hơi hối hận vì đã nói ra muốn Liên Xuyên đi theo đảm đương vệ sĩ cho mình.

Chạy còn được!

Không ném nổi người này đi được!

Sau khi lại gần nghe rõ được âm thanh từ phía trước vọng tới, Ninh Cốc qua chớp mắt đã có cảm giác không được thoải mái lắm.

Đầu kia của đường hầm cũng là một hang động, lớn hơn rất nhiều so với hang động trước đó, không khác lắm với đại sảnh giao dịch lần trước nhìn thấy, nhưng chức năng của nơi này rõ ràng không phải vậy.

Trong đại sảnh rộng lớn đang chật ních đủ mọi hình thức, đến ngay cả Con dơi cũng có thể nhìn thấy vài phong cách cải tạo trước đó chưa từng thấy bao giờ, còn có từng đám người không rõ là người vô gia cư hay kẻ lữ hành đang dồn đống lại.

Tuy kiểu dáng khác nhau, nhưng cảm xúc của mọi người đều giống nhau.

Mặt quay về chính giữa, phát ra những tiếng gầm rú hưng phấn.

Chính giữa đại sảnh có một cái đài cao hơn một người, phía trên có hai…

Ninh Cốc không thể nào gọi nổi tên hai thứ này, nhưng cậu biết, đây là hai Con dơi, nhưng không quá giống những Con dơi bình thường.

So sánh với những Con dơi chỉ cải tạo một vài bộ phận trên thân thể, hai kẻ này có thể xem như bị tháo ra lắp lại.

Cả người từ trên xuống dưới đều là những da rách toác, nằm trong những vết rách này, đều là giá kim loại.

Hai cái giá kim loại đang làm nóng người trước trận chiến.

Người xung quanh vung cánh tay hô hào trợ uy, nhiều người còn cầm thứ gì đó trong tay, có thẻ, có vật phẩm…

Đây là tiền cược bọn họ sẽ đặt.

Hai cái giá kim loại hoàn toàn không phản ứng gì đối với cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm đối phương.

“Trọng tài” dùng một cái lồng sắt treo chính mình lên đỉnh hang động, tay cầm một cây gậy sắt, gõ leng keng vài cái lên đỉnh, tiếng kim loại chói tai dẫn theo một cơn cuồng hô gọi bậy, hai cái giá kim loại trên võ đài cùng lúc nhảy dựng lên, lao về phía đối phương trên không trung.

Đây chính là “biểu diễn” trong quán giải trí của các Con dơi trong lời đồn.

Liên Xuyên nhìn lướt qua rồi không nhìn nữa, lúc đang muốn chọn bừa một đường hầm nào đó đi đến một nơi vắng người, đột nhiên lại phát hiện ra đã không thấy Ninh Cốc đâu nữa.

Hắn nhíu mày.

Vậy mà lại để cậu ta chạy mất?

Liên Xuyên không thể tin nổi, hắn chưa từng có trải nghiệm như vậy bao giờ, mục tiêu chạy trốn ngay dưới mí mắt mình.

Hắn nhẹ nhàng nhéo giữa hai hàng lông mày, là vì bất tri bất giác đã bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó của Thung lũng lạc lối rồi sao?

Ninh Cốc thấy phía trước có hai kẻ lữ hành, trong tay có xách túi, hẳn đang chuẩn bị đi giao dịch.

Cậu đuổi theo: “Giao dịch phải đi đường nào?”

Một kẻ lữ hành quay đầu lại: “Ninh Cốc? Không phải mày bị trưởng đoàn nhốt trong tháp đồng hồ rồi à!”

Lúc tới chủ thành, người này không ngồi cùng toa với cậu, dọc đường đi, Ninh Cốc đã bị những câu hỏi tương tự vùi lấp.

“Thả ra rồi,” Cậu dùng cùng một câu trả lời để đáp, “Nói nhanh.”

“Phía trước, lối đi bên trái,” Kẻ lữ hành này không yên tâm lắm, “Mày không đi theo ai à? Đi một mình?”

“Sợ rắm.” Ninh Cốc nhanh chân chạy về phía lối đi kia.

Sợ thì vẫn sợ, nhưng cậu không sợ đi nhầm đường, kẻ lữ hành vào những lúc như vậy sẽ không lừa gạt người nhà, mà cậu sợ Liên Xuyên đuổi theo, dù sao thì người này cũng như thể một ảo ảnh, vĩnh viễn có thể đến được một nơi không tưởng tượng nổi trong khoảng thời không tưởng tượng nổi.

Mới vừa chạy đến cửa lối đi, Ninh Cốc đã thấy phía trong có hai bóng người.

Là Con dơi, đã vậy còn là người lần trước cậu từng gặp, Lý Hướng nói là tiểu đội nhẫn đen của Cửu Dực.

Số may quá cơ!

Không có lấy một tia do dự, Ninh Cốc đã xoay người sải bước chạy trở về.

Quả nhiên, hai kẻ kia lập tức đuổi theo.

Đã vậy tốc độ còn nhanh vô cùng, Ninh Cốc mới vừa trở lại đường hầm có Con dơi quyết đấu, đã cảm giác tiếng bước chân phía sau dán sát ngay sau gáy.

Cậu đang định móc từ trong túi ra một quả flashbang, mà vừa ngước mắt lên đã thấy Liên Xuyên đang đứng giữa đường hầm.

“Mau!” Cậu cũng chẳng rảnh để lo có cắt đuôi được người này hay không nữa, “Phía sau tôi…”

Còn chưa nói hết câu, Liên Xuyên đã xẹt qua bên người cậu, lúc Ninh Cốc quay đầu lại giữa cơn khiếp sợ, hai nhẫn đen đã ngã xuống mặt đất.

“Chết rồi?” Ninh Cốc hỏi.

Liên Xuyên không nói gì, bước từng bước tới trước mặt cậu, tốc độ lần này trái lại rất bình thường, nhưng lời nói ra lại làm Ninh Cốc cảm thấy lạnh sống lưng.

“Cậu còn chạy nữa,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Thì đến đó nằm với bọn họ.”

“Ai làm!” Cửu Dực nhảy dựng lên khỏi gò kim loại, điên cuồng múa may cánh tay giữa không trung, gai kim loại vươn ra từ mười đầu ngón tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, vẽ ra từng đường sáng bạc mang theo tiếng gió.

Lúc rơi xuống đất, gã nện một đấm xuống mặt đất bên chân, năm cái gai trên tay phải đều găm vào lòng đất.

“Là ai?” Cửu Dực chậm rãi đứng lên, nhìn lại Thọ Hỉ tới báo tin.

“Không nhìn thấy được, nhẫn đen bảo em nói với anh, hai người anh em kia trúng một chiêu đã mất mạng,” Thọ Hỉ cau mày, “Không dùng vũ khí, trực tiếp đục lỗ vào tim.”

Cửu Dực quay phắt đầu lại: “Một chiêu?”

“Nói như vậy.” Thọ Hỉ gật đầu.

Cửu Dực im lặng vài giây, rồi bỗng nở nụ cười, tiếng cười từ thấp đến cao, từ khàn khàn đến sắc bén, lộ ra hưng phấn và điên cuồng không che giấu nổi.

“Tám chín phần mười chính là hắn,” Cửu Dực vừa cười vừa đi vòng quanh, “Không ngờ tới, không ngờ tới, con linh cẩu mạnh nhất chủ thành lại đi vào Thung lũng lạc lối.”

“Liên Xuyên?” Thọ Hỉ kinh ngạc hỏi.

“Tay không một chiêu trí mạng thực ra cũng không phải là hiếm, theo tao biết, Lôi Dự, Long Bưu, Lý Lương, đều có thể, nhưng mà hai người cùng một lúc,” Cửu Dực hưng phấn nhéo cằm, đột nhiên lại cao giọng rống lên giận dữ, “Còn là nhẫn đen của tao!”

Rống lên xong, chớp mắt cái đã lại tươi cười: “Vậy thì chỉ có Liên Xuyên.”

Thọ Hỉ cũng không nhịn được cười theo: “Liên Xuyên!”

“Đi đi,” Cửu Dực phất tay với nó, “Nói cho nhẫn đen, cả các anh em của mày nữa, bất kể Liên Xuyên tới vì thứ gì, cũng phải tóm được hắn trước.”

“Tóm thế nào?” Thọ Hỉ hỏi.

“Lấy mạng ra mà tóm!” Cửu Dực quát, rồi ngẩng đầu nhìn lên phía trên, “Đừng sợ, chỉ cần thi nhân tỉnh, hắn ta sẽ bị ảnh hưởng, tóm hắn ta không khó… Không muốn Cơn dơi mạnh nhất được cải tạo từ linh cẩu mạnh nhất à?”

“Muốn——” Thọ Hỉ điên cuồng nhảy lên tại chỗ, giọng cũng run lên.

“Vậy thì đi đi!” Cửu Dực quát.

Ninh Cốc bước nhanh về phía trước, hướng người bạn kẻ lữ hành chỉ cho cậu là đúng, lúc xuyên qua một lối đi cuối cùng, cậu nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, hang động trước mắt chính là nơi lần trước Chùy Tử dẫn cậu tới.

Cậu còn chưa kịp đi dạo cẩn thận, đã bị một tiếng gào của Mắt hoa cúc ép phải chạy ra khỏi Thung lũng lạc lối…

Mắt hoa cúc!

Tưởng tượng đến người này, Ninh Cốc nhanh chóng cúi thấp đầu, lao về hướng một đường hầm cạnh đó, lúc Liên Xuyên theo tới, cậu giải thích một câu: “Tôi có kẻ thù ở đây.”

Liên Xuyên không nói gì.

Ninh Cốc thường ngày cũng không hay nói, nhưng không có kẻ lữ hành nào có phong cách như Liên Xuyên cả, mọi người đều vô cùng ồn ào, đánh nhau trong ồn ào, mắng chửi trong ồn ào, chạy trốn trong ồn ào, đến chết đi cũng ồn ào.

Hiện giờ phải đối mặt với một Liên Xuyên như vậy, cậu thực sự không quen lắm, liếc mắt nhìn Liên Xuyên một cái xong, cậu cũng không nói gì nữa, quay đầu đi về phía trước, chuẩn bị dẫn Liên Xuyên tới căn phòng nhỏ hôm đó Lý Hướng dẫn cậu vào.

Cậu không dám tiến vào các căn phòng trống khác, ai biết được có thứ gì đang rình rập bên trong hay không.

“Tạm ở lại đây bình tĩnh một lúc,” Ninh Cốc vào phòng, trong phòng không có ai, vẫn là bộ dạng cũ, một căn phòng trống rỗng, cậu dựa vào vách hang động, nhìn Liên Xuyên, “Giờ hai chúng ta phải sống chung trong hòa bình, phải đặt rõ quy củ…”

Liên Xuyên đứng trước mặt cậu, im lặng nhìn cậu.

Ninh Cốc nhận ra, người này có lẽ là bình thường ngoài nhiệm vụ thì không làm gì khác, cho nên nhìn ai cũng như đang nhìn mục tiêu trong nhiệm vụ của hắn, hoàn toàn không hề che giấu, đã nói sẽ nhìn chằm chằm là sẽ nhìn chằm chằm tới chết.

Cậu dựng cổ áo lên che khuất nửa khuôn mặt mình: “Đầu tiên trao đổi trước đi, mục đích tới nơi này.”

“Bắt cậu.” Liên Xuyên trả lời.

“Thôi được rồi,” Ninh Cốc thoáng dừng lại, “Tôi tới để…”

“Không liên quan tới tôi.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc thề rằng chỉ cần mình sống qua nổi ngày hôm nay, cho dù có phải chết cũng được, cậu cũng sẽ cố ép năng lực của mình ra, sau đó đánh cho Liên Xuyên một trận.

“Thôi kệ đi.” Cậu dựa mạnh lên vách hang động, sau đó trượt chân ngồi thụp xuống mặt đất.

Liên Xuyên đứng bất động.

Hai người im lặng một ngồi một đứng trong vài phút, Ninh Cốc đã không chịu nổi, bị làm sao đây, chi bằng ra ngoài tìm Mắt hoa cúc đánh một trận.

Đúng lúc đang muốn đứng dậy, Liên Xuyên đột nhiên lảo đảo.

Lảo đảo này hơi không được thích hợp cho lắm, không phải là lảo đảo khi muốn đi, mà giống như là…không đứng vững.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên Liên Xuyên.

Rồi đột nhiên chú ý tới ánh sáng đỏ trong căn phòng này đang từ từ tối đi.

“Mau đi ra!” Ninh Cốc lập tức phản ứng được.

Cho dù thi nhân có phải là thứ Lý Hướng bịa ra để lừa cậu hay không đi nữa, nhưng nơi ánh sáng biến mất tuyệt đối có vấn đề.

Cậu nhích người nhảy dựng lên khỏi mặt đất xông ra ngoài.

Lúc đứng lại rồi mới nhận ra, với tốc độ Liên Xuyên, vậy mà lại không hề tới trước cậu một bước.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn, Liên Xuyên vậy mà vẫn đang đứng tại chỗ.

“Ra đây!” Ninh Cốc hơi sốt ruột, gằn giọng nói, “Liên Xuyên!”

Liên Xuyên trong phòng quay đầu sang nhìn cậu, rồi đột nhiên ngã về phía sau.

Tiếp đó dùng một trạng thái hoàn toàn không hề giãy giụa, nặng nề ngã lăn quay ra giữa đất.

Ninh Cốc đứng hình trước cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện