Tuy vẫn không biết tung tích của Liên Xuyên, cũng không biết cơn đau đớn vừa rồi là ký ức trong quá khứ hay là trải nghiệm mới có của Liên Xuyên, nhưng lúc nhìn thấy Đại Ca, Ninh Cốc vẫn được thả lỏng hơn.
Dù sao thì đây cũng là cộng sự giết người như ngóe, thấy mèo như thấy chó, ngày ngày cùng Liên Xuyên xưng bá ở chủ thành.
“Tao là Ninh Cốc, chắc mày biết rồi đúng không.” Ninh Cốc ngồi trên mặt đất, dùng tay chống nhăn răng nhếch miệng nhích tới nhích lui một lúc, mới tìm được một vị trí ngồi khiến mông không bị cộm.
“Mày biết tìm được đồ ăn ở đâu không?” Ninh Cốc nhấn bụng, “Tao sắp chết đói rồi, Liên Xuyên trộm bốn hộp đồ phân phối, đều cho tao ăn hết, nhưng giờ tao lại đói rồi…”
Đại Ca nhìn cậu, vì trời quá tối, không nhìn rõ ánh mắt nó, nhưng có thể nhìn ra được Đại Ca đã hơi xoay đầu sang.
“Không ngờ được đúng không?” Ninh Cốc nở nụ cười hơi đắc ý, “Anh đại của đội dọn dẹp mấy người, linh cẩu Liên Xuyên mà đối thủ nghe thấy tiếng đã kinh hồn táng đảm, lại trộm bốn hộp đồ phân phối ở Thung lũng lạc lối!”
Đại Ca mặc kệ cậu, đầu cũng quay luôn đi.
“Nếu tao biết trước anh ta sẽ để lại cả hai hộp kia cho tao, tao chắc chắn sẽ không ăn hết hai hộp trước đó,” Ninh Cốc thở dài, “Có vẻ không biết ý lắm.”
Đại Ca cử động, đi về phía cậu.
Ninh Cốc cảnh giác nhìn chằm chằm vào nó, sợ Đại Ca sẽ cắn cậu vì cậu để cho Liên Xuyên bị đói bụng.
Cho dù bình thường vẫn luôn xưng vương xưng bá ở quỷ thành, có thể đi ngang tuyệt đối sẽ không đi dọc, nhưng hoàn cảnh thay đổi, cậu vẫn biết đối mặt với hiện thực, co được dãn được.
Thế nhưng Đại Ca không cắn cậu, chỉ dừng lại trước mặt cậu nghiêng người đi.
Ninh Cốc nhìn thấy một cái túi da trên lưng nó.
Không tin nổi vào mắt mình.
Đây là cái túi da bị Liên Xuyên cướp vào lần đầu tiên cậu gặp Liên Xuyên!
“Là Liên Xuyên bảo mày mang tới cho tao à?” Ninh Cốc cầm lấy túi da từ lưng Đại Ca.
Ngón tay chạm tới lông Đại Ca.
Bộ lông trông xù như vậy, vuốt lên lại thấy hơi cứng, mà lại cũng mượt mà trơn tay, sờ thích lắm.
Cậu còn chưa từng sờ vào thứ nào có xúc cảm như vậy cả, cùng lắm cũng chỉ vuốt vuốt tóc mình mấy cái.
Cậu dùng tốc độ rất chậm rút tay đi, rồi lại lén lút lấy ngón tay vuốt vuốt lưng Đại Ca vài lần.
Cậu còn chưa kịp rút tay về, Đại Ca đã đập bàn chân lên tay cậu.
“Keo kiệt,” Ninh Cốc vừa mở túi da ra, vừa duỗi chân mình ra trước mặt Đại Ca, “Đền cho mày, cứ sờ thoải mái.”
Đại Ca đứng dậy, bỏ đi.
Ninh Cốc mở túi da mình ra, phát hiện tất cả những món đồ lần trước mình mang tới vẫn còn, đã vậy còn có thêm hai hộp đồ phân phối.
Không lớn bằng loại Liên Xuyên trộm ở Thung lũng lạc lối, nhưng mùi thì thơm hơn.
“Là cho tao à?” Ninh Cốc mở hộp ra, “Mày ăn không? Có muốn cùng…”
Nói được một nửa, cậu nhận ra Đại Ca hình như đã không còn ở bên cạnh nữa, không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.
Cậu tức khắc cảm thấy căng thẳng, vừa nhét thật nhanh đồ phân phối vào miệng, vừa đứng bật dậy, quan sát thật kỹ xung quanh.
“Đại Ca?” Ăn xong một hộp đồ phân phối, cậu trầm giọng gọi.
Linh miêu tai đen không đáp lại cậu, cũng không hề xuất hiện.
Ninh Cốc vừa nhồi thêm một hộp nữa vào miệng, vừa cầm túi da tới treo lên đùi, rồi thử đi sang cạnh đó vài bước, tiếp tục hạ giọng gọi: “Đại Ca?”
Lần này cuối cùng cũng có động tĩnh, Đại Ca đi chậm rề rề từ trong sương đen trở về, đi tới trước mặt cậu xong thì xoay người, rồi quay đầu lại nhìn cậu.
“Đi theo mày?” Ninh Cốc hỏi.
Đại Ca quay đầu trở về, dẫn trước đi ra ngoài, cậu rảo bước đuổi theo.
Linh miêu tai đen đi bộ không ra tiếng, cậu cần phải bám sát theo, Đại Ca này còn kiêu hơn cả Liên Xuyên, chắc chắn sẽ không quay về chờ cậu.
Hướng Đại Ca đi không giống hướng trước đó cậu muốn đi lắm, tuy rằng đều đi về hướng chủ thành, nhưng góc độ thì hơi lệch một chút.
Nếu là mọi khi, Ninh Cốc chắc chắn sẽ hoài nghi, nhưng giờ cậu lại không hề nói gì.
Đây là linh miêu tai đen của Liên Xuyên, vẫn đáng tin, hơn nữa kể cả có hỏi, con mèo này chắc chắn cũng sẽ giống như Liên Xuyên, không bao giờ để ý tới người khác, dù sao thì còn chẳng biết nói.
Nhưng đi được một lúc, Ninh Cốc vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Tình hình hiện giờ của Liên Xuyên ra sao rồi? Mày có biết không? An toàn không?”
Quả nhiên, đúng như cậu đã đoán, linh miêu tai đen còn chẳng buồn quay đầu lại.
Cậu cũng biết mình đã hỏi một câu mà đối phương không thể nào trả lời được, cậu chỉ mong linh miêu tai đen có thể phản ứng lại cậu, đáng tiếc, linh miêu tai đen không hổ là cộng sự của Liên Xuyên, tính tình giống Liên Xuyên y như đúc.
Ninh Cốc lặng lẽ đặt tên cho nó trong lòng.
Mày tên là Đại Loa.
Ninh Cốc được ăn rồi lại gặp được Đại Ca, tinh thần khôi phục rất nhanh, sức quan sát cũng đã tăng trở lại một cách rõ rệt, chẳng bao lâu sau, cậu đã nhìn ra được vệt bóng trên lông hai bên bả vai của Đại Ca không cao bằng nhau.
“Hai cái chân đằng trước… hai cái tay… hai chân trước của mày… bị thương đúng không?” Ninh Cốc hỏi.
Linh miêu tai đen đương nhiên sẽ không để ý gì đến cậu.
Cậu cũng không nghĩ rằng sẽ nhận được đáp lại, chỉ nói thêm một câu: “Tao không vội, mày muốn nghỉ thì cứ nghỉ, không đi nổi nữa thì tao có thể cõng mày…”
Linh miêu tai đen quay đầu ra sau, nhe hàm răng trắng, gầm gừ bằng giọng trầm thấp với cậu.
Chẳng đáng yêu tẹo nào.
Ninh Cốc không nói gì nữa, lặng lẽ đi theo sau linh miêu tai đen, đi còn chán hơn cả lúc đi một mình.
Nhưng vẫn có ưu điểm, linh miêu tai đen biết đường, đã vậy còn là con đường vừa gần vừa an toàn.
Vào lúc bụng lại sắp đói, giữa sương đen đã có thể nhìn thấy ánh sáng của chủ thành, cũng đã có thể nhìn thấy lờ mờ mặt đất dưới chân.
Ninh Cốc cúi đầu, trên mặt đất có nhiều lưỡi dao sắc bén và góc nhọn, nếu như giày mình không có đế giày rất dày, bên cạnh còn có miếng bảo hộ, vậy thì chân chắc chắn đã bị đâm cho không còn gì.
Chẳng trách con dơi lại phải cải tạo thân thể, không cải tạo mà sinh sống ở nơi như này thì đúng là đến một bước cũng khó đi.
Cho nên, cậu cũng đã chắc chắn được bàn chân của linh miêu giẫm lên mặt đất trong khoảng thời gian dài như vậy, tuyệt đối sẽ bị thương nặng.
Áy náy quá.
Cậu tay đấm chân đá ở quỷ thành bao nhiêu năm như vậy, ngoại trừ đánh người thì xưa nay chưa bao giờ hại người, chứ đừng nói tới hại mèo.
Nhưng cảm xúc áy náy này cũng chỉ kéo dài trong khoảng vài giây, bởi vì cậu vừa ngước mắt lên, đã nhìn thấy con đường mà linh miêu tai đen chuẩn bị dẫn cậu tiến vào trong chủ thành.
Là một bức tường bằng kim loại có đỉnh cao vút cao mãi vào trong sương đen.
Ninh Cốc biết rất nhiều nơi xung quanh chủ thành đều có tường cao che chắn, nhưng cho dù mấy bức tường có lỗ hổng đang bị canh phòng đi nữa, thì cũng không đến mức phải chọn bức tường cao nhất để vào chứ…
Cậu còn chưa kịp mở miệng ra hỏi, linh miêu tai đen đã lặng lẽ nhảy lên trên tường, tiếp đó nhảy hai cái ba cái, lặn tăm vào trong sương đen trên cao.
“Đại Ca?” Ninh Cốc sốc.
Liên Xuyên đã nói cho linh miêu tai đen rằng mình chỉ là kẻ lữ hành, không phải con dơi chưa vậy? Từ sương đen phát ra một tiếng kêu rất trầm của linh miêu tai đen.
Chắc là đang giục cậu.
Không hiểu tại sao linh miêu tai đen lại nghĩ rằng cậu có thể leo lên được bức tường này, nếu dễ dàng được như vậy, kẻ lữ hành còn cần con dơi dẫn đường vào chủ thành làm gì nữa…
Nhưng cậu vẫn xoa xoa tay chuẩn bị, lên rồi bị ngã xuống vẫn sẽ đỡ mất mặt hơn đứng đây cả buổi cũng chẳng dám lên.
Giờ cậu không chỉ đại diện cho bản thân mình.
Mà cậu còn đại diện cho đông đảo kẻ lữ hành của quỷ thành.
Kinh nghiệm đánh nhau trong nhiều năm khiến vừa nãy cậu đã theo bản năng nhớ kỹ mấy điểm lấy đà lúc linh miêu tai đen leo lên, mấy chỗ đó nhất định có thứ gì để mượn lực.
Cậu hít vào một hơi, chạy lấy đà vài bước, rồi bật nhảy lên.
Chân đạp một cái lên tường, dựa vào quán tính vươn người về phía trước, tay bám lấy điểm thứ hai, đầu ngón tay chạm tới một lỗ hổng rộng chừng một bàn tay, cậu nhanh chóng dùng ngón tay móc vào, chân trái giẫm lên điểm đầu tiên, quả nhiên cũng là một lỗ hổng.
Vậy thì dễ thôi, vào lúc này, thứ cần thiết nhất chính là tốc độ, chậm chân đảm bảo sẽ ngã xuống.
Tuy cậu cũng không biết bốn điểm mượn lực sau đó nằm cao thế nào, điểm mượn lực thứ năm sẽ ở nơi đâu, nhưng không sao cả, cứ làm đã rồi tính, ngã xuống cùng lắm là đau thôi, trông cũng không đến mức sẽ ngã chết được.
Chân trái giẫm lên lỗ hổng đầu tiên, cả người cậu tiếp tục vọt lên, chân phải giẫm lên lỗ hổng thứ hai thì lập tức giẫm mạnh, tay vươn nhanh tới lỗ thứ tư, chân lại giẫm lên lỗ thứ ba, lúc bật nhảy lên trên cậu nhìn thấy một khối vuông nhô ra ngoài, dùng tay bám lấy, người đu ra ngoài lại nhìn thấy một khối vuông khác, cậu dùng chân ngoắc lấy.
Đối với một Ninh Cốc từ nhỏ đã leo ngang bò dọc ở bãi tha ma kim loại và bãi rác, một đoạn đường có thể nhìn thấy điểm lấy đà để leo lên này cũng coi như không quá khó.
Nhưng lên trên nữa thì chỉ có sương đen.
Trong sương đen, cậu không nhìn thấy rõ mặt tường, nên tiếp tục thế nào đây?
Không nghĩ nữa.
Kẻ lữ hành không não chưa bao giờ nghĩ xa xôi tới vậy, dù ngay bây giờ ngã xuống từ độ cao này chỉ e sẽ khó mà sống được, cậu vẫn không hề do dự nhảy lên trên.
Nhưng vẫn sẽ có khác biệt mấu chốt với loại người thật sự – không có não như Cửu Dực, cùng lúc nhảy lên trên, Ninh Cốc còn trầm giọng hô một câu: “Tao tới rồi!”
Linh miêu tai đen dám để cậu lên cùng như vậy, chắc sẽ không thể để cậu ngã xuống luôn đâu nhỉ.
Biết đâu còn đang ở trên chờ để kéo mình lên ấy chứ.
Có điều, ngay lúc vừa nhảy vào giữa sương đen, nhìn thấy thao tác tiếp theo, Ninh Cốc vẫn đổ mồ hôi lạnh.
Một sợi dây thừng tỏa ra ánh sáng mỏng manh, không biết được thả xuống từ đâu, treo hai ba mét phía trên cậu.
Cú nhảy này của Ninh Cốc chỉ cần dùng thiếu lực một chút thôi, cậu rất có thể sẽ không với tới!
Đổi thành người nào đó cánh tay ngắn hơn chút, người thấp hơn chút, đến bước này là coi như toi đời luôn.
Linh miêu tai đen để cho người Liên Xuyên dặn dò phải mang vào chủ thành ngã chết.
Ninh Cốc tóm được phần cuối sợi dây thừng, dùng chân đạp lên mặt tường, rồi leo nhanh lên trên, chỉ cần là không ngã xuống, cả quãng đường phía sau này dễ dàng hơn phía trước nhiều.
Dây thừng không thả từ trên đỉnh tường xuống, mà thả xuống từ một cái lỗ hình vuông nằm cách đỉnh chừng mấy mét, lỗ hổng này, chỉ cần là người béo thêm mười cân là đã có khả năng không chui vào nổi.
Cậu nắm dây thừng, đang hóp bụng cong mông chuẩn bị chui vào trong, từ bên trong lại duỗi ra một bàn tay, tóm lấy cổ áo cậu, rồi kéo cậu vào qua lỗ hổng.
Ninh Cốc không ngờ bên trên sẽ có người khác, ngay khoảnh khắc bị kéo vào, cậu đã duỗi tay lấy flashbang từ trong túi da ra, nắm trong lòng bàn tay.
Bên kia lỗ hổng là một cái bục, nằm cách lỗ hổng khoảng ba mét, Ninh Cốc bị tóm ném thẳng lên trên bục.
Lúc đứng dậy, nhìn thấy chân của linh miêu tai đen trước mặt mình, cậu đã thoáng được thả lỏng.
“Mỗi cậu ta?” Giọng một người đàn ông hỏi.
Linh miêu tai đen gầm gừ khẽ.
Ninh Cốc ngẩng đầu, ánh sáng ban đêm của chủ thành đủ để cậu nhìn rõ mặt người này.
Là một ông già khoảng năm mươi sáu mươi tuổi.
Còn khỏe thật, dùng mỗi một tay mà kéo được mình vào.
“Ninh Cốc?” Ông già hỏi.
“Đúng.” Ninh Cốc trả lời, đứng lên, thả flashbang trong tay trở về túi.
“Còn cẩn thận lắm.” Ông già nói hơi khinh thường.
“Cẩn thận theo thói quen, nếu biết bên này chỉ có mỗi một người như ông,” Ninh Cốc nói, “thì đã không lấy ra.”
Ông già nhìn cậu từ trên xuống dưới vài lần, rồi nở nụ cười.
Giọng cười khiến Ninh Cốc cảm thấy hơi quen tai sao đó, hoặc là nói… cả người ông già này đều khiến cho cậu có cảm giác “không phải kẻ địch”, nhưng cậu lại không nói rõ được cảm giác này của mình đến từ đâu.
“Nếu Đại Ca để cho cậu ở lại, vậy thì phải lập quy củ trước,” ông già đi đến trước mặt cậu, dựng thẳng ngón trỏ lên, “Một, không được làm lộn xộn đồ đạc trong nhà.”
Ninh Cốc nhìn ông ta, không đáp.
Ở lại?
“Hai,” ông già dựng thẳng ngón tay thứ hai, “muốn ra ngoài phải nói trước với tôi…”
Lúc đang nói, một cơn gió thổi qua, khăn quàng trên cổ ông ta bị thổi bay, vướng vào mặt, ông ta gỡ khăn quàng xuống, tiếp tục nói: “Ba…”
Ninh Cốc đột nhiên giật mình.
“Có nghe không đấy?” Ông già phát hiện vẻ mặt cậu không đúng lắm, trợn trừng mắt nhìn cậu.
Ninh Cốc không nói gì, duỗi ngón tay kẹp lấy khăn quàng cổ của ông già, che lên mặt ông ta một lần nữa.
“Làm gì đấy!” Ông già hất tay cậu ra.
“Chú Điên?” Ninh Cốc hỏi.
“Tất cả lùi lại,” bộ trưởng Trần đẩy cửa văn phòng mình ra, “tắt mọi thiết bị truyền tin và nghe lén.”
“Bộ trưởng Trần…” Có người ở phía sau không yên tâm muốn lại gần.
Liên Xuyên quay đầu lại, nhìn người này.
“Tôi sẽ không sao,” bộ trưởng Trần xung tay, “Lùi lại, có việc gì thì tìm thống lĩnh Tô.”
Người xung quanh không di chuyển nữa, nhìn Liên Xuyên và bộ trưởng Trần đi vào văn phòng.
Thống lĩnh Tô là trưởng quan tối cao của sở thành vụ, cũng là trưởng quan tối cao của chủ thành, ngoài ngày lễ mừng, ngày thường rất ít khi có thể nhìn thấy.
Giờ chắc đang ngồi trước màn hình trong văn phòng nào đó nằm sâu bên dưới lòng đất của sở thành vụ, quan sát chuyện đang xảy ra ở đây.
Bộ trưởng Trần dừng lại, nghiêng đầu: “Giờ nơi này đã an toàn tuyệt đối, lời nói của chúng ta sẽ không bị ghi lại, chuyện tôi đã đáp ứng với cậu cũng được tính, sẽ không kiểm tra ký ức.”
Liên Xuyên buông lỏng ngón tay đang đè lên yết hầu ông ta ra.
“Thật không ngờ được, có một ngày cậu sẽ đi vào văn phòng tôi như vậy.” Bộ trưởng Trần xoa cổ, đi tới phía sau bàn làm việc, chậm rãi ngồi xuống, nhìn hắn, “Uống gì không?”
“Tôi muốn gặp nhân viên quản lý.” Liên Xuyên nói.
“Không một ai có quyền yêu cầu gặp nhân viên quản lý, cậu hẳn phải biết chuyện này,” bộ trưởng Trần nói, “Nhân viên quản lý muốn gặp ai thì sẽ báo với hệ thống, chúng ta không thể thao tác ngược chiều được.”
“Vậy thì báo cáo với nhân viên quản lý.” Liên Xuyên nói.
“Báo cáo?” Bộ trưởng Trần nhìn hắn, “Báo cáo gì.”
“Thể thí nghiệm đi đầu mất khống chế.” Liên Xuyên trả lời.
Bàn tay đang duỗi ra cầm lấy cái cốc của bộ trưởng Trần dừng lại giữa không trung, đơ mất hai giây rồi mới rút tay về, ông ta ngước mắt lên nhìn hắn: “Cậu còn biết gì nữa?”
“Còn biết những điều ông muốn biết.” Liên Xuyên nói.
“Đây là đang trao đổi điều kiện sao?” Bộ trưởng Trần hỏi.
Liên Xuyên không trả lời.
“Xuyên,” bộ trưởng Trần đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, “Vào lúc thế này, cậu cần phải phối hợp trước, chứ không phải lập tức bàn điều kiện với tôi, đúng là cậu rất mạnh, không có ai ở chủ thành mạnh hơn cậu, nhưng cậu cũng không phải là không thể bị phá hủy…”
“Tôi biết.” Liên Xuyên nói.
“Biết thì tốt,” bộ trưởng Trần vỗ vai hắn, “thế nên…”
“Tôi biết ông không dám.” Liên Xuyên nói.
Tay bộ trưởng Trần vẫn đang đặt trên vai hắn, lúc quay mặt sang nhìn hắn, sắc mặt đã hơi khó coi.
“Còn nữa,” Liên Xuyên nói, “cho dù chủ thành có muốn phá hủy tôi tới nhường nào, giờ tôi vẫn là duy nhất, không thể bị thay thế.”
Bộ trưởng Trần im lặng rất lâu, chậm rãi đi trở về phía sau bàn làm việc, chống tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào hắn: “Tại sao cậu lại muốn gặp nhân viên quản lý.”
“Tôi có điều muốn hỏi,” Liên Xuyên nói, “về bản thân tôi, không liên quan tới giao dịch giữa chúng ta.”
Giao dịch.
Liên Xuyên không hiểu tại sao mình lại nói ra từ này.
Có lẽ là vì Ninh Cốc, ngày nào cũng giao dịch 800 lần với người khác.
“Sao tôi có thể tin tưởng được cậu?” Bộ trưởng Trần nói, “Cậu muốn vượt mặt chủ thành gặp nhân viên quản lý, lại không trình bày lý do với tôi, sao tôi có thể chắc chắn rằng cậu không có ý đồ gì khác?”
“Ông sẽ không chắc chắn được,” Liên Xuyên nói, “Giống như tôi cũng không tin tưởng ông.”
“Giao dịch như vậy, tôi sẽ phải mạo hiểm nhiều hơn cậu.” Bộ trưởng Trần nói.
“Quen rồi là tốt,” Liên Xuyên nói, “Tôi chưa từng tin bất cứ kẻ nào, hai mươi sáu năm đều lấy mạng mình ra để mạo hiểm.”
“Có thí nghiệm bí mật hay không, những ai tham dự, năng lực của Ninh Cốc,” bộ trưởng Trần nhìn hắn, “chuyện xảy ra trong Thung lũng lạc lối, đó là những thứ tôi cần biết sau khi cậu gặp mặt nhân viên quản lý.”
“Được.” Liên Xuyên nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Mai gặp ⊙▽⊙.
Visual à, có người bắt chước cách nói của cưng kìa [┐’_’┌].
Chương 33
“Dù sao thì đây cũng là cộng sự giết người như ngóe, thấy mèo như thấy chó, ngày ngày cùng Liên Xuyên xưng bá ở chủ thành.”
Ninh Cốc muốn sờ Lão Đại
Artist: Fleecetann
Ninh Cốc: “Đền cho mày, cứ sờ thoải mái.”
Artist: 青阳鹤山
Danh sách chương