Edit: @fanbaoyuan

Vinh Tuyết hơi hơi sửng sốt, nhìn đến ánh đèn hạ xuống mờ nhạt đi tới một nam sinh, khẽ cười nói: “Đã lâu không gặp, thi đến thế nào?”

Đỗ Viễn cười: “Chắp vá đi, dù sao có thể lên khoa dự bị đại học Giang Đại là được, lại không cần so cùng Thiệu Tê.”

Nghe được tên Thiệu Tê, trong lòng Vinh Tuyết không biết vì sao thấp thỏm ra một chút, tiện đà lại đạm thanh nói: “Không sai, đạt tới mục tiêu liền tốt, vậy cậu vui chơi, tôi phải đi rồi!”

“Đừng đi a!” Đỗ Viễn vội vàng ngăn cô lại, “Cô giáo nhỏ, cô biết hôm nay là ngày gì không?”

Vinh Tuyết nghi hoặc mà xem cậu ta.

Đỗ Viễn cười hì hì nói: “Hôm nay là sinh nhật Thiệu Tê, chúng tôi chính là đang cho cậu ấy ăn sinh nhật đó!”

Vinh Tuyết ngẩn ra một lát, mới "A" một tiếng: “Vậy cậu thay tôi chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ!”

Đỗ Viễn “Ai” một tiếng: “Như vậy sao được? Người cô đều ở chỗ này, nói như thế nào cũng muốn tự mình đi cho cậu ấy nói một tiếng đi! Cô cùng Thiệu Tê không phải rất quen thuộc sao?”

Vinh Tuyết nói: “Tôi còn có việc, nên không đi, cậu thay tôi chuyển lời là được.”

“Không được không được.” Đỗ Viễn phóng ra một bàn tay, trực tiếp bắt lấy cánh tay của cô, đem cô hướng phía trước kéo, “Người đều tới, liền đi giáp mặt chúc phúc một chút, chuyện bao lớn, cô giáo nhỏ cũng quá không nghĩa khí.”

Vinh Tuyết từ trước đến nay thực phản cảm cùng người khác có quá tiếp xúc thân mật, đặc biệt là lôi lôi kéo kéo như vậy, làm cô cả người không được tự nhiên. Biết chính mình không lay chuyển được, chỉ phải nói: “Cậu buông tay, tôi chính mình đi.”

Đỗ Viễn lúc này mới thực hiện được ý định đem tay buông ra, sau đó nhìn thần sắc cô mạc biện mà cười cười.

Đẩy cửa vào, Thiệu Tê đang ngồi ở trước màn hình TV ca hát.

Đi ở phía trước Đỗ Viễn lớn tiếng nói: “Thiệu Tê, tớ kéo cái mỹ nữ lại đây chúc mừng sinh nhật cho cậu.”

“Cậu tìm chết đi?” Thiệu Tê cho rằng cậu ta thật sự đi kêu công chúa, đối với microphone gầm lên giận dữ quay đầu nhìn qua.

Âm cuối còn chưa lạc tất, hắn cả người bỗng dưng từ chân ghế cao nhảy xuống, không thể tưởng tượng nói: “Cô giáo nhỏ.”

Bởi vì microphone còn đặt ở bên miệng, thanh âm có vẻ đặc biệt cao vút.

Trong phòng vài người đều kỳ quái mà nhìn qua.

Biểu tình kinh hỉ của hắn hạ ở ánh đèn huỳnh quang, xem ra có chút sai lệch.

Vinh Tuyết không được tự nhiên mà cười cười, đạm thanh nói: “Vừa nãy đụng trúng Đỗ Viễn, nói cậu tại đây nơi này chúc mừng sinh nhật, liền tiến vào cùng cậu nói tiếng sinh nhật vui vẻ.”

Thiệu Tê kinh hỉ từ trên không trung hoàn hồn, cô quả nhiên là lừa hắn, cô căn bản là không có về nhà.

Cái nhận thức này làm hắn một chút liền bực bội lên, thậm chí có chút thẹn quá thành giận. Bởi vì hắn biết ý nghĩa lúc trước chính mình sở hữu ảo tưởng, đều bị đánh vỡ.

Vinh Tuyết cũng không muốn ở loại trường hợp tại đây, thấy hắn nhất thời không lên tiếng, lại nhàn nhạt nói: “Các cậu tiếp tục chơi, tôi còn có việc đi trước.”

Đang muốn xoay người ra cửa, Thiệu Tê lại một cái bước xa vọt tới cạnh cửa, tùy tay đóng cửa lại, chính mình để ở phía sau cửa ngăn trở đường cô đi: “Đã trễ thế này có chuyện gì, cô giáo nhỏ nếu đã tới, ít nhất xướng mấy bài hát rồi đi!”

Vinh Tuyết mặt vô biểu tình nhìn đến ánh đèn mê ly có chút sai lệch hạ xuống trước mặt người thiếu niên, ngữ khí vẫn như cũ bình tĩnh: “Tôi ca hát không hay, các cậu vui chơi đi!”

Thiệu Tê ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi sẽ xướng, cô giáo nhỏ nghe tôi xướng mấy câu đầu cũng được.”

“Đúng vậy đúng vậy! Thiệu Trạng Nguyên chúng tôi ca hát chính là trình độ chuyên nghiệp.” Đỗ Viễn ở một bên hát đệm, “Tới đều đã tới, liền chơi trong chốc lát rồi đi, chúng tôi lại không ăn thịt người, cô giáo nhỏ sợ cái gì!”

Vinh Tuyết thấy Thiệu Tê chống tại cửa, chính mình mạnh mẽ phải đi, chỉ sợ sẽ nháo thật sự khó coi, nên phải tạm thời ở lại, đi đến góc sô pha ngồi xuống.

Phòng năm người nam sinh, cô quen biết ba người, tính cũng không quá không được tự nhiên.

Thiệu Tê ngừng hát, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, đưa cho cô một cái microphone: “Cô giáo nhỏ muốn hát không?”

Vinh Tuyết là thật sự đối với ca hát không có hứng thú, cô mắt nhìn màn hình, tuy rằng là ca khúc kinh điển, lại cũng không thế nào hát, vì thế lắc đầu: “Không cần đâu.”

“Tớ hát tớ hát, chúng ta hai người hát đối, tớ xướng nữ, cậu xướng nam.” Tiếu Mạc Nhiên cười hì hì thò qua tới.

Thiệu Tê đem microphone đưa cho hắn, hai người ra dáng lên hình ca hát.

Thiệu Tê vừa mới nói câu “Tôi sẽ xướng” kia không phải khoe khoang, hắn xác thật xướng rất khá, đã qua thời kỳ con trai bị vỡ giọng, thanh âm mang theo điểm thành thục từ tính cùng trầm thấp.

Ở Vinh Tuyết đối với âm nhạc nhận biết có hạn, trình độ hắn hẳn là có thể đuổi kịp chức nghiệp ca sĩ rất nhiều.

Thiệu Tê liên tiếp xướng ba câu, mỗi lần xướng xong sẽ quay đầu hỏi cô: “Tôi xướng đến thế nào?”

Chờ Vinh Tuyết gật đầu nói rất hay sau, hắn lại tiếp tục hát tiếp.

Hát xong, Vinh Tuyết nhìn xuống đồng hồ trên tay, đã 9 giờ nhiều, cô thấp giọng nói: “Thiệu Tê, tôi thật đến còn có việc, các cậu chơi vui, tôi phải đi rồi.”

Còn chưa đứng lên, Thiệu Tê đã duỗi tay giữ chặt cổ tay cô đem cô trụ cố định, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Vinh Tuyết, tôi là hồng thủy mãnh thú sao? Tại sao muốn tránh tôi?!”

Trên tay hắn thực dùng sức, trực tiếp gọi tên cô, Vinh Tuyết biết hắn đang sinh khí.

Lúc trước cô đối với hắn các loại ám chỉ tính cự tuyệt, hắn giống như hồn nhiên bất giác, cô cho rằng tâm tư hắn chính là đơn giản như thế, nghĩ thời gian dài không thấy mặt, tự nhiên sẽ phai nhạt.

Hôm nay gặp lại, khi trước ở trong điện thoại nói dối một cách tự nhiên rằng chính mình đã về nhà bị vạch trần, hắn phản ứng tại đây chính mình là đang trốn hắn, sinh khí cũng ở lẽ đương nhiên.

Vinh Tuyết trầm mặc một lát mới mở miệng, thanh âm như cũ bình tĩnh: “Thiệu Tê, tôi là thực sự có việc.”

Trước kia không cảm thấy, hiện giờ Thiệu Tê thật là hận chết cô vì loại ngữ khí xa cách này. Hắn buông tay cô ra, đem rượu mạnh Đỗ Viễn lấy tới mở ra, đổ hai ly: “Cô giáo nhỏ phải đi cũng có thể, uống hết hai ly rượu này rồi đi, coi như chúc tôi sinh nhật vui vẻ.”

Vinh Tuyết biết hắn đây là muốn càn quấy, nhưng cô một lòng chỉ nghĩ rời đi, không muốn cùng một cái tiểu nam sinh liên lụy quá nhiều, hơi làm do dự, sau liền duỗi tay cầm lấy cái ly.

Hai ly rượu mạnh, đều là ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Uống xong đem cái ly buông xuống, mặt vô biểu tình đứng lên, ngữ khí vẫn là trước sau như một mà không có bất luận cái gì cảm xúc: “Các cậu tiếp tục vui chơi, tôi đi rồi!”

Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa phòng.

Thiệu Tê sắc mặt xanh mét, hung hăng đem cái ly đập trên mặt đất.

“Tớ dựa! Làm sao vậy?”

Mấy cái một cây gân đồng bọn, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Đỗ Viễn lải nhải một tiếng: “Tớ cảm thấy gia hỏa này hôm nay nội tiết mất cân đối.” Lại tựa như thuận miệng nói, “Vừa nãy tớ thấy sắc mặt cô giáo nhỏ không tốt lắm, một người như vậy về trường học, không biết...”

Lời nói cậu ta còn chưa nói xong, Thiệu Tê đã không kiên nhẫn đánh gãy: “Thật mẹ nó mệt mỏi! Các cậu tiếp tục vui chơi, tớ phải về nhà ngủ ngon.”

Nói xong buông một sấp tiền mặt ở trên bàn, không đợi mọi người phản ứng lại đây, đã tông cửa xông ra.

“Ta dựa gia hỏa này rốt cuộc sao lại thế này?”

Đỗ Viễn "lão thần khắp nơi" mà ngồi xuống nói: “Đều nói nội tiết mất cân đối.”

Tiếu Mạc Nhiên sờ sờ đầu: “Không phải là bởi vì không khảo đến Trạng Nguyên khó chịu đi?”

“Muốn hay không lòng tham như vậy a? Liền tính không phải Trạng Nguyên, cậu ấy cũng là đứng thứ hai ở trường học chúng ta, toàn tỉnh ít nhất hơn mười người.”

Đỗ Viễn ghét bỏ mà nhìn nhìn mấy cái người ngu ngốc, vẫy vẫy tay nói: “Được, chúng ta tiếp tục! Dù sao đã có người trả tiền.”

*

Vinh Tuyết uống rượu rất ít, vốn dĩ ở bên học trưởng học tỷ đã uống lên hai ly bia, mà hai ly kia của Thiệu Tê càng là rượu mạnh hơn bốn mươi độ, tác dụng chậm mười phần, tuy rằng cái ly không tính lớn, cô cũng đã qua mười tám tuổi, nhưng lại thêm hai ly rượu. Nàng mới đi ra KTV chưa lâu, cả người liền có điểm mơ mơ hồ hồ, dưới chân cũng khống chế không được bắt đầu lung lay.

Kỳ thật nơi này tới trường học không xa, đi trở về cũng chính là nửa tiếng, nhưng cô cảm thấy trạng thái chính mình, hẳn không nên đi trở về. Cô véo véo lòng bàn tay làm bản thân thoáng thanh tỉnh, đi đến ven đường duỗi tay ngăn lại một chiếc xe taxi.

Vừa mới mở ra cửa sau định ngồi xuống, còn không có đóng cửa, một bóng hình liền mạnh mẽ xông tiến vào.

Thiệu Tê mắt nhìn mặt Vinh Tuyết hơi hơi tái nhợt, đen mặt nói: “Cô uống rượu một người không an toàn, tôi đưa cô trở về.”

Sức lực trên người Vinh Tuyết đang từng chút một phai đi, không có cùng hắn cãi cọ, tùy ý theo hắn đóng cửa phân phó tài xế lái xe.

Xe chạy đến ký túc xá Vinh Tuyết dừng lại, còn không đến mười phút, Thiệu Tê đang muốn xuống xe, lại phát giác người bên cạnh nguyên bản căng chặt thân thể, như đề phòng địch, không biết khi nào đã nhắm mắt ngủ.

Hắn yên lặng nhìn cô vài giây, đem tay nắm lấy cửa xe do dự hạ xuống, chậm rãi buông thấp giọng phân phó tài xế: “Đi cửa phía đông Cẩm Giang.”

“Được rồi.” Tài xế hiểu rõ mà cười cười, cũng học hắn thấp giọng, khởi động xe quay đầu.

Tác dụng rượu mạnh hoàn toàn chậm dần đi lên, lực ý chí Vinh Tuyết rốt cuộc đánh không lại, thẳng đến khi bị Thiệu Tê từ trên xe thật cẩn thận ôm xuống dưới, cũng không có nửa điểm dấu hiệu chuyển tỉnh.

Thiệu Tê cúi đầu nhìn nhìn người trong lòng ngực, tuy rằng cũng không tính toán làm gì, nhưng mang theo một người nữ sinh đi khách sạn, vẫn là do chính mình thích nữ sinh đó, cái loại cảm giác này thật sự có điểm không thể nói tới. Có điểm hưng phấn, giống như còn có chút khẩn trương.

Ngọa tào! Thiệu Tê hắn lớn như vậy lúc hôm nay lại có khẩn trương!

Hắn hít sâu khẩu khí, nhẹ nhàng đem người ước lượng, tìm cái tư thế ngủ an ổn cho cô ở trong cách tay của chính mình, hướng ngọn đèn huy hoàng tại đường lớn khách sạn đi vào.

Vóc dáng cô không tính cao, khung xương nhỏ, lại còn có hơi gầy, bế lên không cần sức lực nhiều. Lần đó ở khu trung tâm thương mại tham gia hoạt động, hắn đã ôm qua cô.

Hắn thích loại cảm giác này.

Ngắn ngủn một khoảng cách, ánh mắt hắn vẫn luôn không rời đi khuôn mặt nhân sự vô tri của Vinh Tuyết, bộ dáng sau khi say cùng người hắn gặp qua đa phần đều khác biệt.

Trên mặt không có đỏ ửng do say rượu, ngược lại trắng đến không có nửa điểm huyết sắc. Màu da vốn dĩ đã rất trắng, lúc này quả thực cùng tên cô giống nhau, giống như tuyết mùa đông.

Nhìn gương mặt này, trong lòng Thiệu Tê vẫn là có điểm oán khí.

Đêm khuya như vậy ở chung một chỗ, vốn dĩ hắn cảm thấy quan hệ hai người nhất định là đặc biệt. Nhưng không nghĩ tới chờ hắn học bổ túc kết thúc, cô liền đối với hắn tránh mà không thấy, khi gặp lại phảng phất giống như xem hắn là người xa lạ.

Bạc tình bạc nghĩa đến quả thực vượt qua tưởng tượng của hắn.

Hắn nhịn không được hướng người đang nhắm mắt hôn mê nhe răng trợn mắt một phen.

*

Đi vào hành lang nơi phục vụ, thoáng thay đổi cái tư thế để có thể lấy một bàn tay, móc ra chứng minh thân phận cùng mấy tờ tiền mặt đưa cho tiểu thư trước quầy phục vụ: “Một phòng hai giường.”

Người trực ban phục vụ là cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, lễ phép mà tiếp nhận giấy chứng minh thân phận giúp hắn đăng ký, nhưng khi đang xem đến tuổi tác trên chứng minh thân phận, vẫn là nhịn không được ngẩng đầu nhìn mặt cậu thiếu niên trước mắt.

Xác thật tuổi rất trẻ, cùng mười tám tuổi cũng không khoẻ đến thế, chỉ là cánh tay hắn đang ôm một cô gái rõ ràng là say rượu, thế nào đều không quá bình thường.

Người phục vụ thử thăm dò hỏi: “Vị tiểu thư này làm sao vậy? Yêu cầu hỗ trợ sao?”

Trên mặt Thiệu Tê lộ ra một tia không kiên nhẫn: “Bạn gái tôi uống say mà thôi, rốt cuộc có phòng hay không?”

Cô gái cười cười: “Có.”

Sau đó làm đăng ký, đem thẻ phòng đưa cho hắn.

Thiệu Tê đem thẻ phòng kẹp vào tay, ôm Vinh Tuyết hướng thang máy đi đến.

Cô gái đứng trước quầy tiến đến đồng nghiệp bên cạnh, thấp giọng nói: “Cô biết không? Cậu thiếu niên khi nãy mới mười tám tuổi, ôm một cô gái thoạt nhìn so với hắn lớn tuổi hơn, tôi cảm thấy không giống như là bạn gái. Cô gái kia say đến lợi hại như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Cái tuổi thiếu niên này lá gan lớn thật, chuyện gì cũng đều dám làm. Lúc trước nơi này của chúng ta không phải từng có một lần sao? Bất quá vị thành niên, không phán nhiều ít.”

Một cô gái khác cười nói: “Cô thiếu nhọc lòng, dù sao không liên quan chuyện của chúng ta. Hơn nữa cậu con trai nhìn cũng không giống thiếu niên bất lương, ăn mặc rất khỏe mạnh, cũng đã mười tám tuổi, hẳn chính là bạn gái. Hơn nữa nếu không phải bạn gái, cô gái đó cũng không có hại, tuổi trẻ lại đẹp trai, nhiều có lời!”

“Ai! Xem bộ mặt thế giới này đi.”

- HẾT CHƯƠNG 17 -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện