- Sư phụ, ngươi nói thiên phú của đại sư huynh trong linh dược học là một trong những người cao cấp nhất thì ta không phản đối, nhưng muốn nói hắn đứng thứ nhất đại lục thì tuyệt đối không khả năng!
Lạc Khố Ân phản bác:
- Có sư phụ ở đây, trên đại lục còn ai dám nói hắn có thiên phú linh dược học đệ nhất đại lục?
- Nếu ai dám nói như vậy, xem ta có đánh cho hắn một trận hay không, cho dù hắn là đại sư huynh cũng không được!
Lạc Khố Ân nghiêm túc nói.
- Ha ha…
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm trang của Lạc Khố Ân, Kiệt Sâm không nhịn được thoải mái phá lên cười.
Hắn nói A Cơ Mễ Đức có thiên phú linh dược học đứng thứ nhất đại lục, tự nhiên không nghĩ tới bản thân mình bên trong.
Kiệt Sâm không nhìn thấy ở bên cạnh Lạc Khố Ân chợt siết chặt nắm tay.
- Nếu như đại sư huynh có thể danh chấn đại lục, ta là đệ tử của sư phụ không thể khiến cho sư phụ mất mặt, danh chấn đại lục sao? Ta cũng có thể!
Trong lòng Lạc Khố Ân âm thầm thề, biểu lộ kiên quyết.
Thời gian trôi qua, Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân cũng đã đi qua Bố Mã hành tỉnh của Tái Luân đế quốc, tiến nhập vào bên trong sơn mạch xen lẫn giữa Tái Luân đế quốc cùng Hỗn Loạn Lĩnh.
Trên bầu trời sơn mạch mênh mông, Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân bay nhanh qua, khí tức cường đại tán dật làm một ít linh thú trong sơn mạch phủ phục, mà cự ly hai người cách biên cảnh Hỗn Loạn Lĩnh cũng càng ngày càng đến gần…
Trải qua mười ngày bay nhanh, Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân ngày càng đến gần Hỗn Loạn Lĩnh, dựa theo địa đồ nhìn xem hai người chỉ cần bay qua sơn mạch trước mặt là có thể đến biên cảnh đông bắc Hỗn Loạn Lĩnh.
Rốt cục khi Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân bay qua dãy núi cuối cùng, cuối tầm mắt đột nhiên hiện ra một đại bình nguyên mênh mông bát ngát, tựa như một tấm màn đen trải rộng dưới mặt đất ngay lập tức xuất hiện trong tầm mắt hai người Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân.
Nhìn thấy bình nguyên màu đen cực lớn phía trước, thân hình hai người chợt khựng lại, trên mặt Kiệt Sâm hiện lên vẻ vui sướng, cuối cùng không nhịn được ngửa mặt cười to, tiếng cười như tiếng sấm vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
- Hỗn Loạn Lĩnh, Hỗn Loạn Thành, Kiệt Sâm trở về rồi!
Nhìn gương mặt tràn đầy vẻ vui sướng của sư phụ, Lạc Khố Ân không khỏi cười cười, ánh mắt nhìn ra phía xa xa:
- Nơi này là Hỗn Loạn Lĩnh của sư phụ sao?
Hai người liếc nhau, thân ảnh lại phát động hướng tận sâu trong bình nguyên bay nhanh đi.
Sau một lúc bay tới, cuối tầm mắt hai người là một tòa thành trì, chậm rãi hiện ra.
- Sư phụ, phía trước có một tòa thành thị!
Lạc Khố Ân chỉ vào thành trì phía trước nói.
- Ân!
Kiệt Sâm gật đầu, vẻ vui sướng trên mặt còn chưa hoàn toàn tiêu tán, lên tiếng nói:
- Lạc Khố Ân, chúng ta cũng đã phi hành có một thời gian rồi, hiện tại đã là buổi chiều, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở thành trì phía trước đi, thuận tiện hỏi Linh Dược Sư hiệp hội trong thành về tin tức của đại sư huynh ngươi, đợi ngày mai chúng ta đi tiếp!
- Tuy ta không biết tên của tòa thành này, nhưng năm năm trước khi ta rời đi, Linh Dược Sư hiệp hội đã trải rộng toàn bộ Hỗn Loạn Lĩnh, có khoảng mấy trăm thành trì, một tòa thành trì lớn như vậy không thể không có Linh Dược Sư hiệp hội!
- Dạ!
Lạc Khố Ân gật gật đầu.
Lúc này theo sự dẫn dắt của Kiệt Sâm, hai người tăng nhanh tốc độ phi hành, hóa thành hai đạo tàn ảnh nhanh như thiểm điện bay vút tới tòa thành phía trước.
Thành trì xa xa dần dần xuất hiện trước mắt, không qua mười phút Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân đã đến bên cạnh tòa thành.
- Sư phụ, sao ta cảm giác thành trì này tựa hồ có chút không đúng?
Theo hai người đến gần, trong miệng Lạc Khố Ân đột nhiên nghi hoặc lên tiếng.
Ở bên cạnh trên mặt Kiệt Sâm cũng đã không còn vẻ vui sướng trước đó, theo cảm giác của hắn, tòa thành trước mặt không có tia sinh cơ, mà trong tầm mắt hai người cả tòa thành biến thành thê lương tang thương, không hề có chút dấu hiệu của người sống.
Đợi đến khi Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân bay tới trên bầu trời tòa thành, nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong, sắc mặt Kiệt Sâm thoáng chốc biến thành âm trầm, mà Lạc Khố Ân trừng lớn hai mắt giật mình nhìn thi thể bên dưới thành, trên đường lớn thành trì ngổn ngang lộn xộn đầy thi thể vương vãi khắp nơi.
- Chúng ta xuống dưới!
Kiệt Sâm trầm thấp lên tiếng.
- Sưu! Sưu!
Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân lập tức đáp xuống đường cái trong thành.
Cảnh tượng hoang tàn khắp mọi nơi đập vào ánh mắt Kiệt Sâm, khắp nơi đổ nát thê lương, vết máu loang lổ, vô số thi thể ngã khắp nơi, có thi thể đã bị hư thối, nhưng theo tư thế tử vong mà xem trước khi chết bọn họ đã chịu thống khổ cực lớn.
- Tại đây xảy ra chuyện gì?
Nhìn một màn huyết tinh trước mặt, Lạc Khố Ân thì thào lên tiếng, trong mắt hiện vẻ không dám tin.
- Có người không?
Lạc Khố Ân lên tiếng hô to, thanh âm như sấm muốn tìm kiếm một người còn sống nào đó, cuối cùng chỉ thấy vài con kên kên bay vọt lên, tạo cảm giác hoang vu khó tả.
- Không cần gọi nữa!
Kiệt Sâm trầm thấp lên tiếng.
Trong cảm giác của Kiệt Sâm, cả tòa thành thị không còn một người sống.
Đây là một tòa tử thành!
- Chúng ta đi!
Kiệt Sâm quát khẽ, cả người phóng lên trời, Lạc Khố Ân cũng đi theo sát phía sau của hắn.
Cho dù không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng hết thảy chuyện phát sinh trong tòa thành kia làm Kiệt Sâm hiểu được tựa hồ trong những năm mình không có mặt tại Hỗn Loạn Lĩnh, đã phát sinh ra sự tình nghiêm trọng.
Ánh mắt Kiệt Sâm nhìn phía tây nam, nơi đó là Hỗn Loạn Thành.
- Phụ thân, A Cơ Mễ Đức, rốt cục Hỗn Loạn Lĩnh đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi không sao chứ?
Trong mắt Kiệt Sâm toát ra tia lo lắng.
- Lạc Khố Ân, chúng ta đi, tăng thêm tốc độ!
Trong miệng quát khẽ, ngữ khí của Kiệt Sâm càng thêm một phần bứt thiết.
Nghe Kiệt Sâm phân phó, Lạc Khố Ân ứng tiếng, trong lòng của hắn cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, lúc này hai người lập tức hóa thành lưu quang bay nhanh tận sâu trong Hỗn Loạn Lĩnh.
Theo hai người bay nhanh, lần lượt đi qua từng tòa thành trì, sắc mặt Kiệt Sâm càng ngày càng âm trầm.
Tử thành!
Tử thành!
Tử thành!
Trên đường đi hai người Kiệt Sâm đi qua gần mười thành trì vậy mà toàn bộ đều là tử thành, không có bóng người, không có người sống, hoàn toàn hỗn độn.
Trên đường đi, vốn thường xuyên tràn đầy thương nhân cùng mạo hiểm giả cũng không có một bóng người.
Nỗi lo lắng trong lòng Kiệt Sâm càng lúc càng chồng chất, duy nhất làm cho hắn cảm thấy an ủi chính là tuy thành trì có thi thể, nhưng số lượng không nhiều lắm, tối đa chỉ chiếm một phần nhỏ nhân khẩu của một tòa thành, nói cách khác tuyệt đại bộ phận người không thấy bóng dáng, cũng không có thi thể.
- Sưu! Sưu!
Trên bầu trời Hỗn Loạn Lĩnh, hai đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện xé gió lướt ngang phía chân trời, ánh mặt trời chiếu sáng lên người họ, nhưng trong lòng Kiệt Sâm không hề cảm giác một tia ôn hòa.
Đột nhiên, thân hình Kiệt Sâm dừng phắt lại, con ngươi đen kịt nhìn qua một mảnh núi rừng cách đó không xa.
- Sư phụ, làm sao vậy?
Lạc Khố Ân lên tiếng.