Nhìn thấy Ma Căn cười to, trên mặt Lai Duy Đặc không hề có chút phản ứng, trong đôi mắt tràn đầy ngưng trọng.

- Không phải hắn!

Trong miệng của hắn trầm thấp lên tiếng.

- Cái gì?

Ma Căn không khỏi ngạc nhiên.

- Khi nãy ra tay không phải hắn!

Thần sắc Lai Duy Đặc ngưng trọng, lạnh lùng quát to:

- Không biết là vị bằng hữu nào ra tay? Kính mời ra gặp mặt, việc này là ân oán giữa nam vực thập tam vương quốc cùng Hỗn Loạn Lĩnh, không quan hệ tới người ngoài!

Thanh âm Lai Duy Đặc vang lên trên bầu trời yên tĩnh.

- Không quan hệ tới người ngoài? Ở trong lãnh địa Hỗn Loạn Lĩnh của ta tùy ý giết chóc, mấy người các ngươi thật to gan, là ai cho các ngươi lá gan này?

Một thanh âm trầm thấp ẩn hàm tức giận ù ù vang lên trên bầu trời, ẩn chứa ma lực đáng sợ, không ngừng quanh quẩn khắp thiên không, làm mọi người đều biến sắc.

- Là ai?

Nghe được thanh âm kia mấy người Lai Duy Đặc mạnh mẽ ngẩng đầu, chỉ thấy xa xa một thanh niên tóc đen mặc trường bào nâu xám đang chậm rãi bước xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía bọn hắn, sau lưng thanh niên là một thanh niên tóc nâu cũng đi theo sát phía sau chậm rãi đáp xuống.

- Kiệt…Kiệt…Kiệt Tư đại nhân!

Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ trên trời giáng xuống, hốc mắt Địch Á Tư đại trưởng lão thoáng chốc ẩm ướt, trong miệng run rẩy lên tiếng.

Mặc dù Lôi Nặc đã nói ra tên thật của mình cùng Kiệt Sâm, nhưng ở thời khắc nguy cơ đột ngột nhìn thấy Kiệt Sâm, Địch Á Tư kích động không tự chủ được hô lên thanh danh trước kia của Kiệt Sâm tại Hỗn Loạn Lĩnh.

- Kiệt Tư?

Đám người Lai Duy Đặc nghe được Địch Á Tư gọi ra tên người kia, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc sau đó là mừng rỡ.

- Kiệt Tư, ngươi chính là Hỗn Loạn Lĩnh Kiệt Tư?

Trong miệng Lai Duy Đặc trầm thấp cất tiếng.

- Đúng vậy!

Thần sắc Kiệt Sâm lạnh như băng đạm mạc nói.

Đối diện Lai Duy Đặc cùng Ma Căn liếc nhìn nhau, trong đôi mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Người này là Kiệt Tư mà Sử Lai Mỗ đại nhân bọn họ yêu cầu nghe ngóng tìm kiếm đó sao?

Nếu như bắt lấy Kiệt Tư, sau đó giao cho Sử Lai Mỗ đại nhân, vậy…

Vừa nghĩ tới sau khi bắt được Kiệt Tư, Sử Lai Mỗ đại nhân sẽ ban thưởng cho mình, trong lòng Lai Duy Đặc cùng Ma Căn không nhịn được kích động.

- Ha ha, thật sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, được đến không uổng chút công phu!

Ma Căn âm hiểm cười nói:

- Đội ngũ nam vực thập tam vương quốc chúng ta đang tìm ngươi khắp nơi, không nghĩ tới ngươi không lẩn trốn cho kỹ mà dám chạy ra đây, vừa lúc đem ngươi bắt trở về, giao cho Sử Lai Mỗ đại nhân bọn họ, chắc hắn các vị đại nhân sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú đối với ngươi!

Nghe được lời nói của Ma Căn, sắc mặt Địch Á Tư không khỏi biến đổi, nhìn Kiệt Sâm lo lắng nói:

- Kiệt Sâm đại nhân, ngươi chạy nhanh trở lại Hỗn Loạn Thành, Lôi Nặc đại nhân đang ở đó, Lai Duy Đặc cùng Ma Căn đều là hoàng linh sư cao cấp, chúng ta không phải là đối thủ…

Trong lòng Địch Á Tư tràn đầy lo lắng, nếu như hắn còn chưa bị thương mà Kiệt Sâm xuất hiện hắn nhất định sẽ vô cùng mừng rỡ, với thực lực của hắn cùng Bỉ Lợi Thì sau khi uống linh dược tề cộng thêm Kiệt Sâm đại nhân và thanh niên đứng bên cạnh, bên mình có bốn hoàng linh sư như vậy không hề kém cỏi hơn thực lực của đối phương.

Nhưng hiện tại hắn bị trọng thương, thực lực đã mất, muốn bảo trì phi hành còn là miễn cưỡng, công hiệu linh dược tề trên người Bỉ Lợi Thì cũng đã mất, mà thanh niên cùng Kiệt Sâm đại nhân đều còn trẻ tới như vậy, cho dù đạt tới hoàng linh sư cũng chưa chắc đã cao, căn bản không phải là đối thủ của bốn người Lai Duy Đặc.

Vừa nghĩ tới nếu để Kiệt Sâm đại nhân rơi vào tay đám người Lai Duy Đặc, trong lòng Địch Á Từ tràn đầy ảo não cùng thống khổ.

- Muốn đi? Nếu đã đến thì lưu lại đi!

Trong miệng Mã Căn cười lạnh, bốn người lại phân tán ra bao vây quanh bốn người Kiệt Sâm.

- Kiệt Sâm đại nhân…

Địch Á Tư lo lắng lên tiếng.

- Địch Á Tư, ngươi yên tâm!

Kiệt Sâm liếc mắt nhìn quanh bốn người Ma Căn, trong mắt một mảnh bình tĩnh, đi tới trước mặt Địch Á Tư đặt tay phải lên vai của hắn.

- Ngươi đừng nhúc nhích, ta đến giúp ngươi chữa thương!

Trong miệng Kiệt Sâm đạm mạc lên tiếng, ngay lập tức hắc sắc lực lượng cổ quái khống chế Mộc Linh Châu trong đầu xoay tròn, từng đạo mộc hệ linh lực nguyên tố ẩn chứa sinh mệnh hoạt lực nồng đậm từ tay phải Kiệt Sâm truyền vào trong thân thể bị trọng thương của Địch Á Tư.

- Kiệt Sâm đại nhân, ta…

Địch Á Tư vừa định lên tiếng, nhưng đôi mắt thoáng chốc trợn tròn, miệng há hốc không thốt được chút thanh âm.

Trong cảm giác của Địch Á Tư, một cỗ mộc hệ sinh mệnh hoạt lực làm cho hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu từ trong tay phải Kiệt Sâm tuôn ra tràn vào tứ chi toàn thân của hắn, trong ánh mắt kinh hãi của hắn kinh mạch, cơ bắp, nội tạng bị tổn thương đã dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại.

Chỉ một lát sau Địch Á Tư đã cảm giác tổn thương trong thân thể mình cơ hồ đã khỏi hẳn, tuy còn chưa khôi phục tới trạng thái đỉnh phong như trước khi bị thương, nhưng nếu cần chiến đấu căn bản không có vấn đề gì.

- Sưu!

Khi Kiệt Sâm vừa rút tay khỏi người Địch Á Tư, Địch Á Tư đã vọt tới trước mặt Kiệt Sâm, đôi mắt tràn đầy ngoan lệ nhìn về phía đám người Ma Căn.

- Kiệt Sâm đại nhân, mau chạy đi, ta đến ngăn lại…

Địch Á Tư vừa lạnh lùng lên tiếng, nhưng còn chưa đợi hắn nói xong bả vai đã bị Kiệt Sâm bắt lấy.

Địch Á Tư ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Kiệt Sâm cười nhẹ nhìn hắn, ngay lập tức lại đưa mắt nhìn qua thanh niên tóc nâu đứng bên cạnh.

- Lạc Khố Ân, giải quyết hết bọn hắn, một tên cũng không để lại!

Kiệt Sâm lạnh lùng thốt lên.

- Dạ, sư phụ!

Lạc Khố Ân nhếch nhếch môi, trong mắt hàn ý lan tràn.

- Hừ, khẩu khí thật cuồng!

Cách đó không xa, Ma Căn nghe được lời nói của Kiệt Sâm với Lạc Khố Ân, không khỏi cười lạnh nói.

Nhìn vẻ cười lạnh của hắn Lạc Khố Ân không hề để ý tới, Vạn Mộc Hoàng Trượng chợt xuất hiện trong tay hắn, hướng chỗ đám người Lai Duy Đặc chậm rãi bước ra một bước.

- Hừ, giả thần giả quỷ!

Trong miệng Ma Căn phát ra tiếng cười lạnh, với cảm giác của hắn liền nhìn ra Lạc Khố Ân chỉ là một hoàng linh sư.

- Xem ra trên đời này luôn có một ít người thích cuồng vọng tự đại, người trẻ tuổi, đừng ỷ mình có thiên phú cao, xem thiên hạ quần hùng không nằm trong mắt!

Ma Căn lạnh lùng lên tiếng, trường kiếm trong tay hắn run rẩy, một đạo thanh sắc linh lực cường hãn từ trên người hắn vọt ra, đôi mắt nổ bắn tinh mang, linh lực cao cấp thất giai ngưng tụ nhắm ngay Lạc Khố Ân hung hăng chém xuống một kiếm.

- Phong hệ áo nghĩa Hư Không Trảm!

Trong miệng Ma Căn phát ra tiếng hét to, trong tiếng hét, phong hệ linh nguyên tố hàng lâm, một đạo phong nhận dài tới vài trượng từ trong trường kiếm bắn ra nhắm ngay Lạc Khố Ân hung hăng bổ tới.

- Xoẹt!

Một kiếm làm hư không bị xé mở, một đạo vết nứt không gian ẩn ẩn hiện ra, tán dật khí tức kinh người bao phủ Lạc Khố Ân.

- Ha ha, tiểu tử cuồng vọng, chết đi cho ta!

Trong miệng Ma Căn cười lên điên cuồng, tuy hắn biểu hiện vẻ giả vờ khinh thị Lạc Khố Ân, nhưng thân là cao thủ thứ hai của Tiệp Ba vương quốc, quanh năm chinh chiến hắn làm sao lại thật sự chủ quản, vừa ra tay liền thi triển tuyệt kỹ tất sát của chính mình.

Thề phải đem Lạc Khố Ân một kiếm chém giết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện