Phong hệ nguyên tố cuồng bạo tuôn về bầu trời trên Hỗn Loạn Thành, hình thành một vòng xoáy khổng lồ, phong nhận tán dật, ngay cả ánh mặt trời cũng bị che phủ.
Toàn bộ Hỗn Loạn Thành đều bị chiếu rọi dưới thanh sắc quang mang.
Vòng xoáy màu xanh khủng bố không ngừng tán dật phong nhận nhắm ngay mảnh kiến trúc ngay trung tâm Hỗn Loạn Thành, chậm rãi áp xuống, trong đó bao phủ cả trung tâm giao dịch, phủ đệ Khang Tư gia tộc cùng tổng hội Linh Dược Sư hiệp hội.
Trên bầu trời phủ đệ Khang Tư gia tộc lập tức xuất hiện không ít bóng người, chính là Lôi Nặc, A Cơ Mễ Đức, Lí Căn, Mã Lợi Á, Cam Đạo Phu bọn họ, giờ phút này động tác của đối phương quá lớn, khí thế vô cùng, toàn bộ người trong Hỗn Loạn Thành đều cảm nhận được.
A Cơ Mễ Đức, Lí Căn bọn họ đều ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bầu trời, vòng xoáy màu xanh giống như cối xay dùng lực lượng đáng sợ chưa từng có áp xuống, một khi áp tới ngoại trừ Lôi Nặc những hoàng linh sư còn lại cho dù là Lí Căn cũng không sao ngăn cản nổi, thậm chí là phải chết.
Vòng xoáy màu xanh cực lớn, cứ như vậy xoay tròn trên đỉnh đầu bọn họ, bỗng nhiên ngừng lại.
- Trong các ngươi ai là Ai Cơ Mễ Đức? Nghe rõ cho ta, lập tức suất lĩnh người của Hỗn Loạn Thành đầu hàng, đừng làm ra chống cự vô vị, nếu không đừng trách ta đối với các ngươi không khách khí!
Trên bầu trời Khang Đốn lạnh lùng lên tiếng.
- Các hạ, căn cứ theo điều ước hòa bình của đại lục cùng song tháp, đế linh sư bát giai không được tham dự vào chiến tranh!
Cảm thụ năng lượng khủng bố xoay tròn bên trên, Lôi Nặc bay vút ra nhìn Khang Đốn lạnh lùng lên tiếng.
- Điều ước hòa bình đại lục và ước định của song tháp? Ha ha!
Nghe được lời của Lôi Nặc, Khang Đốn thoáng sững sờ, lập tức không nhịn được phá lên cười:
- Điều ước hòa bình đại lục? Nơi này là Hỗn Loạn Lĩnh, địa phương chém giết hỗn loạn quanh năm, ngươi cùng ta giảng điều ước hòa bình đại lục? Về phần ước định song tháp, Hỗn Loạn Lĩnh cùng nam vực thập tam vương quốc tựa hồ cũng không thuộc về phạm vi thế lực của song tháp ah? Cho dù có bị quản, nam vực thập tam vương quốc cũng phải do Tội Ác Thành phương bắc quản tới, mà không phải song tháp gì!
- Khang Đốn, không cần nói nhảm quá nhiều!
Cách đó không xa, Sử Lai Mỗ lãnh đạm nói:
- Chư vị Hỗn Loạn Thành, mau nhanh đầu hàng, nếu không Sử Lai Mỗ ta không ngại cho máu nhuộm Hỗn Loạn Thành!
Nhóm người Lôi Nặc đưa mắt nhìn về phía Sử Lai Mỗ bọn hắn, thần sắc lạnh lùng.
Hắn có thể cảm nhận được trong nhóm người đối phương có sáu đế linh sư bát giai, trong đó đầu lĩnh lại có khí tức cường đại đến kinh người.
- Khang Đốn, Sử Lai Mỗ? Sử Lai Mỗ không phải là đệ nhất cao thủ của thập tam vương quốc, đế linh sư cao cấp sao? Vì sao bọn hắn đều ở nơi đây?
Nghe được đối phương lộ ra tên của mình, sắc mặt A Cơ Mễ Đức vô cùng khó coi.
Căn cứ theo tình báo của bọn họ, trong đội ngũ nam vực thập tam vương quốc mạnh nhất cũng chỉ có Toa Lãng, bởi vậy cho dù có đánh tới Hỗn Loạn Thành có Lôi Nặc đại nhân cũng không cần phải lo lắng, nhưng thật không ngờ mấy đế linh sư của thập tam vương quốc không biết từ khi nào đã đi tới Hỗn Loạn Thành.
Bởi vì đám người Sử Lai Mỗ phóng thích uy áp trên người mình, A Cơ Mễ Đức tự nhiên có thể cảm nhận được bên đối phương có sáu người khí tức vượt xa mình, rất hiển nhiên toàn bộ sáu đế linh sư của thập tam vương quốc đều đã đến.
Sáu gã đế linh sư, còn không tính gần mười hoàng linh sư, giờ phút này chỉ sợ cũng chỉ có Lôi Nặc mới có thể bảo trì trấn định.
Thành viên tam đại gia tộc Hỗn Loạn Lĩnh ngẩng đầu nhìn lên hơn mười thân ảnh xa xa, đáy lòng đều kinh hãi, khí tức trên người bọn hắn tản mát ra chẳng khác gì chiến thần vô địch làm lòng người run rẩy.
Cường hãn, không thể địch nổi!
- Xem ra các ngươi là không muốn đầu hàng, đã như vậy thì cút xuống dưới cho ta!
Trên bầu trời, thần sắc Khang Đốn lạnh lùng, tay phải lăng không ấn xuống.
Vòng xoáy màu xanh lơ lửng trên bầu trời phủ đệ Khang Tư gia tộc đột nhiên trầm xuống, một cỗ khí tức tán dật ra, ngay lập tức ù ù nghiền ép xuống dưới.
Vô số thanh sắc phong nhận không ngừng đổ ập xuống, trong mắt nhóm người A Cơ Mễ Đức chỉ còn nhìn thấy phong nhận bao phủ đầy trời.
Khóe môi Khang Đốn mang theo dáng cười âm lãnh, trong tưởng tượng của hắn đám người tại đây chỉ bất quá là hoàng linh sư, căn bản không chịu nổi một chiêu của hắn, hắn không cần xuất ra toàn lực cũng đủ làm đám người kia trọng thương, lại bắt giữ linh dược sư hỏi thăm Linh Thần bảo tàng, xem như chuyến đi Hỗn Loạn Thành hôm nay cũng đã xong xuôi.
- Cuồng ngôn!
Đối mặt công kích của Khang Đốn, trong miệng Lôi Nặc hừ lạnh, trên người đột nhiên bắn ra vạn đạo kim quang.
- Ông!
Một đạo kim sắc ba văn vô hình bỗng chốc bao phủ trên bầu trời Hỗn Loạn Thành, lập tức…
- Oanh!
Trường kiếm trong tay hắn đâm ra, lập tức hóa thành kim sắc cự kiếm, bên trên lưu chuyển kim sắc bí văn huyền ảo, tản mát ra uy áp kinh người, theo sự khống chế của Lôi Nặc đâm thẳng vào giữa vòng xoáy màu xanh kia.
- Ba!
Một đạo kim sắc ba văn nhộn nhạo bên trong vòng xoáy màu xanh khổng lồ, ngay sau đó…
- Oanh long…
Tiếng nổ mạnh kinh người truyền tới, vòng xoáy không ngừng vặn vẹo ầm ầm nổ tung, phong nhận đầy trời vẩy ra khắp bốn phía, một bộ phận phóng xuống bên dưới Hỗn Loạn Thành va chạm vào kim sắc ba văn của Lôi Nặc.
- Thương! Thương! Thương!
Thanh âm kim chúc giao kích vang lên, phong nhận đụng phải kim sắc ba văn nhưng không làm hư hao được chút nào.
- Trời ạ!
Vô số dân chúng Hỗn Loạn Thành ngẩng đầu nhìn lên kim sắc ba văn trong suốt bao trùm toàn bộ không trung.
Bọn họ nhìn thấy thanh sắc phong nhận va chạm vào kim sắc ba văn, cả đám người đều toát mồ hôi lạnh, nếu không có kim sắc ba văn, thanh sắc phong nhận đầy trời sẽ bắn vào trong thanh tạo thành vô số thương vong.
Thanh sắc phong nhận vô tận tán đi, Lôi Nặc cũng thu hồi kim sắc ba văn trở lại.
- Cái gì? Đế linh sư bát giai?
Sắc mặt Khang Đốn tái nhợt nhìn Lôi Nặc:
- Ngươi chính là Lôi?
Ngay lập tức sắc mặt hắn biến thành vô cùng dữ tợn:
- Đế linh sư bát giai thì thế nào?
- Thương!
Trong tay hắn liền xuất hiện một thanh sắc trường kiếm:
- Đi chết đi1
- Phong chi áo nghĩa – Nhất Viên Không Liệt!
Phong hệ nguyên tố trong phạm vi ngàn thước trong thời khắc này điên cuồng ngưng tụ, sau đó tạo thành một đạo thanh sắc viên cầu nhắm ngay Lôi Nặc lao nhanh như thiểm điện.
- Hưu!
Thanh sắc viên cầu phá vỡ hư không, rung động chao đảo bay về phía Lôi Nặc, không gian nứt ra vết rách, lộ ra không gian loạn lưu đen kịt.
- Hừ!
Trong miệng Lôi Nặc phát ra tiếng hừ lạnh.
Từng đạo kim mang đột nhiên ngưng tụ chung quanh thân thể hắn, hình thành một đạo kim sắc viên cầu, mà ở giữa vô số đạo kim hệ linh lực giống như kiếm xà không ngừng xoay động, sát cơ tung hoành.
- Bí pháp chưởng khống cơ sở kim hệ linh sư thức thứ năm – Không Gian Thiết Cát!
Bỗng dưng đôi mắt Lôi Nặc tuôn ra một đoàn tinh mang, kim hệ linh lực cường đại ầm ầm nổ tung.
- Ông ông ông ông…
Trong tiếng chấn rung, hư không đều sụp đổ, lộ ra vết nứt không gian đen kịt, vô số kim sắc kiếm xà như thiên la địa võng bao trùm khắp khu vực này, vô số kim sắc kiếm ảnh lập tức xuất hiện, ngưng tụ thành một thanh kim sắc kiếm hồng, nhắm ngay thanh sắc viên cầu bổ tới.
- Oanh!
Hai cỗ linh lực vô cùng cường đại va chạm cùng một chỗ, linh lực khủng bố nổ tung lên, trong ánh mắt khiếp sợ của Khang Đốn kim sắc kiếm hồng của Lôi Nặc bổ trúng thanh sắc viên cầu ngay lập tức liền bị chém rách nát.
Kim sắc kiếm hồng xuyên thấu hư không, lập tức tiến tới trước mặt Khang Đốn.
- Đáng chết!
Trong miệng Khang Đốn phát ra tiếng quát không dám tin, thân hình phiêu hốt muốn tránh né nhưng phát hiện khu vực này đã bị đối phương giam cầm, nguy cơ trước mắt hắn chỉ có thể dùng thanh sắc trường kiếm trong tay nhanh như thiểm điện chắn ngang trước mặt của mình.
- Oanh!
Thân thể Khang Đốn bị ném bay ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, hắn loạng choạng đứng lại trước mặt đám người Sử Lai Mỗ, vừa định nói chuyện…
- Phốc xuy!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra.
Năm đó Lôi Nặc mới đạt tới đế linh sư đê cấp là có thể đánh bại Đức Khắc Lôi gia tộc tộc trưởng Lâm Đăng là đế linh sư trung cấp, hiện tại hắn tấn thăng trung cấp thực lực cũng đã mạnh hơn.
- Lôi đại nhân uy vũ!
- Lôi đại nhân!
Bên dưới có một số dân chúng đã nhận ra Lôi Nặc, nhìn thấy Lôi Nặc một kiếm đánh lui người kia, lập tức kích động nắm chặt hai tay, trong miệng phát ra tiếng hô to.
Thấy một màn như vậy, bên phía nam vực thập tam vương quốc đều mang theo vẻ mặt kinh nghi, đồng thời trong mắt cũng hiện ra tia vui sướng.
- Ngươi chính là Lôi?
Sử Lôi Mỗ nhìn Lôi Nặc:
- Thực lực không tệ, ta cho ngươi một cơ hội, nói ra vị trí Linh Thần bảo tàng, nói cho chúng ta cách tiến vào, ta có thể tha cho ngươi một mạng!
- Nguyên lai là vì vậy…
Lời nói của Sử Lai Mỗ làm Lôi Nặc lập tức hiểu được nguyên nhân đám người đối phương xuất hiện tại đây, nét mặt của hắn lạnh lùng hừ một tiếng:
- Sử Lai Mỗ, ngươi đang nằm mơ!
- Xem ra là ngươi không muốn!
Sắc mặt Sử Lai Mỗ trầm xuống, sau đó nhe răng cười, ánh mắt nhìn mấy đế linh sư bên cạnh.
- Sưu! Sưu! Sưu!
Kể cả Khang Đốn, sáu đế linh sư bay vút ra vây quanh Lôi Nặc, cả đám người đều rút vũ khí.
- Ta biết rõ thực lực của ngươi không tệ, nhưng cho dù ngươi cường thịnh thế nào có thể đỡ nổi sáu người chúng ta sao?
Trên mặt Sử Lai Mỗ cười dữ tợn.
Lôi Nặc bày ra thực lực tuy cường đại nhưng chỉ miễn cưỡng tiến vào tiêu chuẩn đế linh sư cao cấp, nhưng sáu người kia liên thủ căn bản không cần sợ bất luận kẻ nào.
- Vô sỉ!
Thấy một màn như vậy, A Cơ Mễ Đức không nhịn được phẫn nộ quát, mà dân chúng bên dưới cũng chửi ầm lên.
Tuy bọn họ rất tín nhiệm Lôi Nặc, nhưng dù sao Lôi Nặc chỉ mới tấn thăng trung cấp, đối phương lại có sáu người liên thủ đối phó Lôi Nặc, như vậy…
- Vô sỉ?
Sử Lai Mỗ mang theo tia cười lạnh như băng, hắn cũng không hề cảm thấy hành vi của mình có gì là vô sỉ, hắn nhìn qua Lôi Nặc, chiến đao trong tay phát ra tiếng rung rung, uy áp đáng sợ phát ra trực tiếp xé rách không gian.
- Địa cấp thượng phẩm linh khí!
Sắc mặt Lôi Nặc khẽ biến.
Mà mấy người Khang Đốn cũng cười lạnh nhìn qua Lôi Nặc.
- Đã ngươi không tiếp thụ hảo tâm của ta, như vậy…
Sử Lai Mỗ nhìn Lôi Nặc:
- Chịu chết đi!
Lời của Sử Lai Mỗ vừa rơi xuống, chiến đao trong tay chém tới, năm đế linh sư cũng động thủ, vung vẩy vũ khí hướng Lôi Nặc công tới.
Trong lúc nhất thời, linh lực dâng trào như sóng lớn, bao trùm thiên không, nuốt sống Lôi Nặc!
Tiếng nổ mạnh kinh thiên vang vọng trên không Hỗn Loạn Thành, nhóm người A Cơ Mễ Đức cùng vô số dân chúng đứng bên dưới đều kinh hãi nhìn lên một màn này, trên mặt một mảnh tái nhợt.
Mà gần mười hoàng linh sư bên nam vực thập tam vương quốc đứng xa xa trên bầu trời mỉm cười nhìn chiến trường bạo ngược trước mắt.
Các loại nguyên tố đủ màu sắc tràn ngập khắp bầu trời, uy áp khủng bố lan tràn mang theo lực lượng khiến người sợ hãi, hủy diệt hết thảy.
Trong tiếng nổ mạnh, Lôi Nặc bị ném văng ra ngoài, cắn chặt răng, thần sắc có chút chật vật, trường bào màu vàng cũng bị một ít tổn hại.
- Lôi Nặc đại nhân…
A Cơ Mễ Đức khẩn trương kêu lên, bởi vì song phương giao chiến sinh ra sóng trùng kích, đám người Toa Lãng cũng phải thối lui sang một bên dựa vào khoảng cách an toàn.
Trên bầu trời, Lôi Nặc lạnh lùng nhìn đám người Sử Lai Mỗ, sắc mặt có chút khó coi, tuy thực lực của hắn cường đại nhưng dù sao chỉ mới tấn cấp đế linh sư trung cấp, nếu đơn đả độc đấu hắn không chút nào sợ hãi, nhưng bị liên thủ vây công hắn có chút khó thể chống đỡ, nguy cơ tứ phía.
- Ha ha, quả nhiên thật sự có tài, không tệ không tệ, nghe nói khi ngươi mới đi vào Hỗn Loạn Lĩnh chỉ là hoàng linh sư đê cấp, nhưng sau khi đi vào Linh Thần Điện thực lực đột nhiên tăng mạnh, trong mấy năm đã thành đế linh sư trung cấp, hôm nay bày ra thực lực càng viễn siêu đế linh sư trung cấp bình thường, ngươi càng cường làm ta càng thêm kích động, ha ha…
Sử Lai Mỗ nhìn Lôi Nặc, khóe môi lộ ra dáng tươi cười lãnh khốc.
- Động thủ!
Sử Lai Mỗ quát lên chói tai, thân hình hắn nhoáng lên, phảng phất như ảo ảnh trong nháy mắt xuyên qua trời cao, chiến đao hướng Lôi Nặc chém tới, xé rách không gian.
Ở bên cạnh, năm người Khang Đốn cũng đồng thời ra tay, phong nhận cực lớn, thủy long gào thét, kim kiếm sắc bén, hỏa long bào hao…đủ loại công kích cường hãn bao bọc lấy lực lượng hủy diệt hết thảy nhắm ngay Lôi Nặc lao tới, vô cùng hung hãn.
- Lôi Nặc đại nhân…
Nhìn thấy một màn này, đám người A Cơ Mễ Đức nắm chặt hai tay, trái tim treo cao trên cổ họng, trong mắt tràn đầy lo lắng.
A Cơ Mễ Đức hận, hận mình vô năng, tuy hắn có được thực lực linh dược hoàng sư cao cấp nhưng bởi nguyên nhân Hỗn Loạn Lĩnh quá lạc hậu nên trên người hắn không có được bao nhiêu cách điều chế linh dược tề hoàng cấp, chỉ có thể phối chế ra linh dược tề đơn giản nhất.
Nhưng linh dược tề chỉ hữu hiệu với hoàng linh sư, mà với đế linh sư như Lôi Nặc căn bản không có trợ giúp, hơn nữa vì tài liệu khan hiếm cho dù hắn có thể điều chế cũng không cách nào phối chế.
Trong cuộc đại chiến này bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lôi Nặc đại nhân đối chiến sinh tử nhưng không giúp đỡ được gì, điều này làm trong lòng A Cơ Mễ Đức thống khổ không chịu nổi, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện.
Trên bầu trời, công kích đáng sợ cường đại đã tiến tới trước mặt Lôi Nặc.
Đối mặt công kích gương mặt Lôi Nặc vẫn lạnh lùng, trong đồng tử màu vàng tràn đầy vẻ ngưng trọng, đột nhiên bắn ra tinh mang.
- Oanh!
Trên người hắn bộc phát ra cỗ khí thế kinh người cường hãn, toàn thân bắn ra kim sắc quang mang, khí tức mãnh liệt không ngừng bốc lên.
- Ông!
Vô số kim sắc kiếm ảnh bay vút ra, ngàn vạn đạo kim quang xuất hiện, vô số kiếm ảnh trôi nổi, kim hệ pháp tắc bổn nguyên lực lượng hiển hiện trên không, lập tức ngưng tụ thành một phương thế giới.