- Bởi vì tu luyện Linh Thần Quyết ta từ lục giai tấn cấp thất giai phải uống Ngũ Hành Luân Hồi dược tề thượng phẩm, mà từ hoàng linh sư muốn tấn cấp đế linh sư phải uống loại dược tề nào? Thánh cấp linh dược tề cửu giai sao?
Kiệt Sâm không khỏi cười tự giếu, đời trước của hắn một lòng nghiên cứu linh dược học linh thức lưu, liều lĩnh đề cao cường độ thân thể mình, làm cường độ thân thể tăng lên thật nhanh.
Hơn nữa kiếp trước có vài tên cường giả tùy tùng hắn, căn bản không cần tự mình đi thu thập tài liệu, mọi việc đều có người thay hắn chuẩn bị.
Nhưng ở kiếp này hắn có hai thân phận linh sư cùng linh dược sư, cần phải tốn hao thật nhiều tinh lực cũng không tốn hao thời gian trong việc tăng lên cường độ thân thể, đồng thời cũng không có cường giả đỉnh cấp thay hắn đi thu thập tài liệu linh dược, chỉ có thể dựa vào chính hắn, điều này cũng đưa tới kết quả hiện tại cường độ thân thể hắn chỉ đạt tới bát giai đỉnh phong mà chưa tiến được vào cửu giai.
Trọng yếu hơn chính là Kiệt Sâm cũng hiểu được nếu dựa vào linh dược tề thăng cấp sẽ tạo nên hậu quả ỷ lại với linh dược tề, cuối cùng mỗi lần tấn cấp đều phải dựa dẫm linh dược tề, không cách nào tự chủ đột phá.
Đây là nguyên nhân mà Kiệt Sâm hoàn toàn có năng lực dùng linh dược tề giúp Lạc Khố Ân tăng lên bát giai nhưng hắn lại không làm như vậy.
Với thể chất Mộc Linh Thể của Lạc Khố Ân, căn bản không hề gặp phải bão hòa, chỉ cần không ngừng tích lũy muốn tấn cấp đế linh sư là chuyện nắm chắc, mà nếu dùng linh dược tề thay hắn tấn cấp, ngược lại sẽ làm hại hắn.
Dù sao phương pháp dùng linh dược tề mà trực tiếp đạt tới cảm ngộ pháp tắc cùng tự bản thân lĩnh ngộ nguyên tố pháp tắc tuy kết quả cuối cùng đều giống như nhau, hiệu quả như nhau, nhưng trong quá trình tự mình lĩnh ngộ sẽ là tích lũy, tu luyện, đối với việc phát triển trong tương lai của linh sư mới có được trợ giúp nhất định.
- Xem ra cảm ngộ của ta trong phương diện ngũ hành pháp tắc còn chưa đủ, phải tiếp tục cố gắng!
Kiệt Sâm lẩm bẩm:
- Chỉ cần ta thật sự lĩnh ngộ, nhất định có thể tấn thăng bát giai!
Nghĩ tới đây, nội tâm Kiệt Sâm chợt bình tĩnh lại.
- Không phải là cảm ngộ pháp tắc sao? Ta còn không tin ta không thể tấn cấp bát giai!
Nếu là linh sư bình thường gặp phải tình huống này chỉ sợ đã sớm nản chí, lĩnh ngộ pháp tắc không phải nói muốn là có thể làm, điều này cần có cơ hội cùng thiên phú, toàn bộ đại lục biết bao hoàng linh sư bị kẹt tại cửa ải kia, cả đời cũng không thể bước vào cảnh giới đế linh sư.
Nhưng trong lòng Kiệt Sâm không hề có chút áp lực, hắn trọng sinh tới thế giới này lúc mười bảy tuổi, hiện tại hắn hai mươi bốn, đã qua bảy năm thời gian hắn một đường tấn cấp tới bây giờ, thiên phú như vậy muốn tấn cấp đế linh sư đối với hắn mà nói cũng chỉ là chuyện thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Hơn nữa Kiệt Sâm là ai? Ở tình huống của kiếp trước hắn còn có thể tự mình mở ra một con đường, trở thành linh dược thánh sư cửu giai, điểm khó khăn này đối với hắn mà nói căn bản không hề có chút trở ngại.
Cho dù hắn thật sự không thể cảm ngộ thành công, Kiệt Sâm vẫn còn có cách khác giúp cho bản thân mình tấn cấp.
Đối với việc này Kiệt Sâm rất có lòng tin.
Nghĩ vậy Kiệt Sâm phục hồi lại tinh thần đi trở về gian phòng của mình.
Hắn ngẩng đầu, chợt phát hiện bên ngoài sân viện giờ phút này vây quanh thật nhiều người, nhóm người Lôi Nặc bị khí tức khi hắn trùng kích bát giai làm kinh động, nguyên một nhóm người đang yên lặng đứng ngay cửa ra vào nhìn hắn.
Nhìn thấy Kiệt Sâm, trong mắt Lôi Nặc không khỏi toát ra tia lo lắng, nhưng trên mặt lại hiện lên dáng tươi cười, ra vẻ nhẹ nhõm nói:
- Kiệt Sâm, trùng kích bát giai bị thất bại cũng không có gì, nhớ năm đó phụ thân cũng trùng kích mấy lần mới có thể thành công, chuyện này thật bình thường, không nên nản chí!
Sợ Kiệt Sâm không chịu được đả kích, Lôi Nặc không nhịn được an ủi.
Nghe được lời nói của Lôi Nặc Kiệt Sâm thoáng sững sờ, lập tức ánh mắt lướt qua trên mặt mọi người, cảm nhận được sự quan tâm nồng đậm, hắn không khỏi cảm thấy có chút cảm động.
- Ha ha, phụ thân, năm đó con ở Tây Tư linh lực học viện bị nhốt trong linh lực ngũ cấp nhiều năm như vậy còn không nản chí, cha cho rằng chút khó khăn này có thể đánh ngã con sao?
Kiệt Sâm nhịn không được cười nói.
Nhìn thấy biểu hiện đầy tự tin của Kiệt Sâm, Lôi Nặc cũng nở nụ cười.
Hồi tưởng những gì đã xảy ra trong quá khứ, Lôi Nặc không nhịn được gật đầu:
- Đúng vậy, trên đời này còn có thứ đồ vật gì có thể đánh ngã được con mình sao?
Không có!
Ngay khi Kiệt Sâm còn đang không ngừng tu luyện bên trong Hỗn Loạn Thành…
Tát Cáp Lạp hoang mạc!
Nơi này là một hoang mạc thuộc phía bắc nam vực thập tam vương quốc, hoàn cảnh vô cùng ác liệt, quanh năm ít người lui tới, không có bóng người.
Giờ phút này nơi biên cảnh phương bắc hoang mạc, một thân hình cụt tay đang từ trong hoang mạc bão cát lảo đảo bước đi.
Người này chính là đệ nhất cao thủ thập tam vương quốc bị Kiệt Sâm kích thương, đế linh sư bát giai cao cấp Sử Lai Mỗ.
- Khục khục…
Sử Lai Mỗ đi ra khỏi hoang mạc, trong miệng ho ra hai cục máu, hắn ngẩng đầu, ánh mắt suy yếu nhìn về phía trước, nơi đó có một tòa hắc sắc thành trì như ẩn như hiện.
Trên mặt Sử Lai Mỗ lộ vẻ vui mừng, thân thể lảo đảo bay vút lên xông về hướng tòa thành trì, một lát sau tòa thành đã hiện ra trước mắt hắn.
Đó là một tòa thành trì vô cùng đồ sộ, toàn thân ngăm đen, trên cửa thành có hai chữ Nam Thành.
Tội Ác Thành – Nam Thành.
Tội Ác Thành, song tháp tam thành tứ đế quốc, một trong chín đại thế lực đỉnh cấp của đại lục, một trong tam thành.
Tội Ác Thành được chia thành năm tòa thành trì, trong đó trung tâm thành là hạch tâm của Tội Ác Thành, mà bốn tòa thành trì còn lại thì thủ hộ chung quanh bốn phương của trung tâm thành.
Sử Lai Mỗ xông thẳng vào trong thành trì.
- Là ai? Dám giương oai trong Tội Ác Thành?
Ngay khi Sử Lai Mỗ vừa bay vào thành trì, ngay lập tức có bốn đạo nhân ảnh phóng lên không vây quanh hắn.
Linh lực đáng sợ từ trên bốn người kia lan ra, bốn người cầm vũ khí trong tay, ánh mắt sắc bén, nhìn Sử Lai Mỗ quát lớn.
Bốn người kia đều là hoàng linh sư, nhưng chỉ dùng để thủ hộ cửa thành.
- Mau nhanh, nhanh thông tri Cát Nhĩ La Y thành chủ đại nhân, nói nam vực thập tam vương quốc Sử Lai Mỗ cầu kiến…
Trong miệng Sử Lai Mỗ suy yếu lên tiếng, đồng thời trong tay lấy ra một khối lệnh bài đen kịt.
Trên lệnh bài có hai chữ thật yêu dị - Tội Ác!
Sau khi móc ra tấm lệnh bài, Sử Lai Mỗ cũng không chịu được nữa từ trên không rơi xuống.
- Sưu!
Một người vội vàng tiếp lấy hắn, đồng thời trong miệng phát ra tiếng kinh hô:
- Là Tội Ác Lệnh, nhanh, mau nhanh thông tri thành chủ đại nhân!
Bốn người mang theo Sử Lai Mỗ lập tức bay về vị trí thành trì trung tâm màu đen, nơi đó có một tòa kiến trúc cực lớn sừng sững, vô tận uy nghiêm…