Trên bầu trời, thời điểm trên mặt Vi Ân kinh ngạc, trong lúc đó, từng đạo khẩu quyết tối nghĩa, thâm ảo, không ngừng truyền vào trong đầu của mình.
Đồng thời, thanh âm của Kiệt Sâm cũng vang lên trong đầu Vi Ân:
- Vi Ân, đây là một bộ dược kiếp luyện thể, đợi lúc dược kiếp phủ xuống, ngươi cứ dựa theo khẩu quyết ta đưa cho ngươi vận chuyển linh lực trong cơ thể, sẽ vượt qua dược kiếp.
Theo tiếng nói của Kiệt Sâm rơi xuống, trên đỉnh thiên không, tràn đầy khí tức hàn băng dược kiếp không ngừng ngưng tụ, khí tức khủng bố tán dật, rồi sau đó…
Ầm ầm!
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên trong thiên địa, một đạo thiểm điện loại hàn băng linh lực ở trong tiếng nổ vang từ trên trời giáng xuống, nhắm ngay Vi Ân hung ác bổ tới.
Uy áp kinh người bao phủ, hàn băng linh lực lao đến, không khí nhộn nhạo liên tiếp rung động, khí thế đồ sộ.
Cùng lúc đó…
- Chết đi!
Trong nháy mắt dược kiếp hàng lâm, Cát Nhĩ La Y cảm thấy không ổn cũng xuất thủ, trong mắt của hắn tràn đầy điên cuồng, Hỗn Nguyên Chùy trong tay nhắm ngay Vi Ân, chuẩn bị đánh xuống.
Hai đạo công kích cường đại đồng thời nhắm ngay Vi Ân hung hăng đánh úp lại, trong nháy mắt đi tới trước mặt Vi Ân.
Hai con ngươi của Vi Ân trong nháy mắt phát sáng lên, trong cơ thể của hắn tuôn ra một cổ lực lượng băng hàn không gì sánh kịp, hồn nhiên không để ý dược kiếp từ trên trời giáng xuống, một quyền nhắm ngay Cát Nhĩ La Y hung ác đánh tới.
Ầm ầm!
Một đạo băng hà sáng chói ở trên bầu trời đột nhiên xuất hiện, hung ác đụng vào phía trên cự chùy trong tay Cát Nhĩ La Y, lực lượng khủng bố tán dật, hai người đều bay ngược ra sau.
Hàn băng dược kiếp giống như thiên hà, ở thời khắc này, cũng là cọ rửa trên đỉnh đầu Vi Ân.
- Ầm Ầm. . .
Từng đạo năng lượng băng hàn tản ra khí tức khủng bố không ngừng nhảy động trên thân thể Vi Ân, năng lượng màu lam nhạt không ngừng lập loè, không gian không ngừng bị đóng băng, phát ra tiếng vang ken két.
Trực tiếp công kích đối với thân thể, làm cho Vi Ân là Thánh Linh cửu giai Sư, toàn thân đều cảm nhận được đau nhức kịch liệt.
Nhưng mà trên mặt Vi Ân chẳng những không có lộ ra kinh hãi, ngược lại trong ánh mắt toát ra mục quang kinh hỉ, trong cảm giác của hắn, chỉ một lòng vận hành khẩu quyết mà Kiệt Sâm cho hắn, lại phát hiện, ở dưới hàn băng Nguyên tố oanh kích, thân thể của hắn đang chậm rãi lột xác .
Đồng thời trong thiên địa dược kiếp này ẩn chứa hàn băng Nguyên tố, cũng làm cho hắn nắm giữ đối với Băng Hệ áo nghĩa, có một tia đề cao.
- Không, không có khả năng. . .
Cách đó không xa, Cát Nhĩ La Y khiếp sợ nhìn qua một màn này, hắn không rõ, vì cái gì Vi Ân lúc trước sớm đã trọng thương, lung lay sắp đổ, lại có thể bộc phát ra lực lượng như thế, mà thiên địa dược kiếp, càng không có thể tạo thành chút thương tổn nào đối với hắn.
- A!
Cát Nhĩ La Y lập tức điên cuồng, trong cơ thể hắn không ngừng có khí tức kinh người lan ra, một ngụm máu từ trong miệng hắn phụt lên, phun trên Hỗn Nguyên Chùy, một cổ cảm giác như là Hoang Cổ man thú mở ra gông xiềng từ trong cơ thể hắn truyền ra.
Oanh!
Cát Nhĩ La Y rống giận, thời điểm thiên địa dược kiếp không ngừng rơi xuống hàn băng khí oanh kích Vi Ân, cả người hóa thành một Nộ Long thổ hoàng sắc, ù ù xông về Vi Ân.
- Cút ngay!
Trong miệng Vi Ân rít gào, lực lượng trên người ở dưới sự trợ giúp của Băng Sương dược tề bát giai liên tiếp kéo lên, trong tay như thiểm điện ngưng tụ ra một thanh hàn băng chi kiếm, nhắm ngay Cát Nhĩ La Y chém tới.
Lực lượng đáng sợ nhộn nhạo bắn ra, Nộ Long thổ hoàng sắc do Thổ nguyên chi lực khủng bố ngưng tụ thành trong nháy mắt nghiền nát, hiển lộ ra thân ảnh của Cát Nhĩ La Y, Hỗn Nguyên Chùy trong tay hắn không ngừng rung động, trường bào trên người trong nháy mắt nổ thành phấn vụn, cả người nặng nề bay ngược ra ngoài.
Phốc suy!
Tiên huyết từ trong miệng của hắn phun tung toé ra, song phương chiến đấu, dĩ nhiên đảo ngược.
Mà giờ khắc này, kiếp vân trên thiên không ẩn chứa hàn băng khí kinh người kia cũng chậm rãi tiêu tán, bởi vì Băng Sương dược tề bát giai trung phẩm xuất thế, dẫn phát thiên địa dược kiếp rốt cục chậm rãi biến mất.
Trên bầu trời, Vi Ân giống như thần linh đến thế gian, hắn đứng ngạo nghễ giữa thiên không, trong hai mắt có thần huy vô tận, lạnh lùng chú thị Cát Nhĩ La Y cách đó không xa.
Uy áp kinh người từ trong cơ thể Vi Ân phóng thích, ánh mắt giống như lưỡi đao sắc bén, hiệp bọc giá lạnh gần muốn đóng băng hết thảy thế gian, rơi vào trong hai tròng mắt của Cát Nhĩ La Y.
Cát Nhĩ La Y ở trên không trung không khỏi rùng mình một cái, uy áp tàn sát bừa bãi trên người Vi Ân kia, làm cho hắn sau khi thi triển Cấm linh thuật, cũng không khỏi cảm nhận được một tia run sợ.
- Trốn!
Trong nội tâm Cát Nhĩ La Y nổi giận gầm lên một tiếng, cả người hóa thành một đạo lưu quang thổ hoàng sắc, hướng về không trung xa xa chạy đi.
Lúc trước giao phong, làm cho Cát Nhĩ La Y minh bạch, giờ phút này mình dĩ nhiên không phải đối thủ của Vi Ân.
- Muốn chạy trốn?
Khóe miệng Vi Ân lộ ra một tia vui vẻ lãnh khốc, hắn lập tức giơ hai tay lên cao cao, đại lượng hàn băng khí ở giữa hai tay của hắn không ngừng hội tụ, sau đó nhắm ngay Cát Nhĩ La Y ầm ầm vung xuống!
- Băng chi áo nghĩa. . .
- Thiên địa băng phong…
Oanh!
Trong tiếng nổ đùng, một cổ hàn băng khí đáng sợ bỗng nhiên xuất hiện, toàn bộ thế giới đều giống như trong nháy mắt bị băng phong, một đạo hàn băng khí đáng sợ, giống như thiểm điện bắn về Cát Nhĩ La Y.
- Hỗn Nguyên Chùy. . .
- Nhất chùy định thiên hạ!
Nhìn thấy một màn này, lúc này trong miệng Cát Nhĩ La Y rống giận lên tiếng, Hỗn Nguyên Chùy trong tay như thiểm điện xung kích, cùng hàn băng khí mà Vi Ân phóng ra giao kích cùng một chỗ.
Ken két a. . .
Trong ánh mắt trợn tròn khiếp sợ của Cát Nhĩ La Y, một đạo lực lượng cực hàn thoáng chốc bao phủ hắn, đưa hắn cùng Hỗn Nguyên Chùy trong nháy mắt đông lạnh thành một khối băng điêu, sau đó rơi rụng xuống mặt đất.
Trong băng điêu, biểu lộ của Cát Nhĩ La Y có chút kinh sợ, linh lực vô cùng từ trong cơ thể hắn không ngừng phun ra.
Ken két. . .
Mặt ngoài băng điêu nhanh chóng xuất hiện đạo đạo vết rạn, chợt "Oanh" một tiếng, hóa thành băng vụn đầy trời.
- Phốc suy!
Cát Nhĩ La Y lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của hắn tái nhợt, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi nhìn qua Vi Ân cách đó không xa, lại lần nữa hóa thành một đạo lưu quang thổ hoàng sắc hăng hái bay vút đi.
Nhưng mà trong lúc hắn bị băng phong, Vi Ân dĩ nhiên đi tới trước mặt của hắn, trong tiếng hừ lạnh, bàn tay nhắm ngay Cát Nhĩ La Y nặng nề rơi xuống.
Trong kinh hãi, Cát Nhĩ La Y chỉ có thể liều mạng đánh trả.
Phanh!
Cả người Cát Nhĩ La Y bị đánh bay ra ngoài, trong miệng lại lần nữa kêu rên, nhổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt giống như từ giấy trắng.