(Quay ngược lại thời gian lúc Diệp Phồn mới mang thai được vài tháng nhé!!!!!)

Trầm Phong thích Diệp Quân Viễn đã vài chục năm, trải qua con đường thực gian khổ, hiện tại người nhà đoàn viên, hắn cùng Diệp Quân Viễn trong lòng cũng không còn khúc mắc gì, rốt cục có thể hạnh phúc tiếp tục nắm tay nhau đi trên con đường của hai người.

Nhưng Trầm Phong trong lòng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, hắn cùng Diệp Quân Viễn chính thức yêu nhau được vài năm liền xảy ra chuyện như vậy, hiện tại đã qua mười mấy năm, con trai cũng tìm được rồi, nhưng hắn cùng Tiểu Viễn trực tiếp trở thành lão phu lão thê sao, nhìn con rể cùng con  trai, hai người trẻ tuổi ngọt ngào nồng nàn, hắn cũng rất hâm mộ còn có điểm ghen tị, hắn cũng muốn dính Tiểu Viễn như vậy a!

Còn có một chuyện rất trọng yếu, là bọn họ mười mấy năm qua cũng chưa làm chuyện đó, cho nên hiện tại hắn nhìn Tiểu Viễn ánh mắt đều là đăm đăm, đặc biệt Tiểu Viễn hiện tại vừa tắm rửa xong bước ra, mặc áo ngủ rộng thùng thình, trên cổ trắng nõn còn dính bọt nước.

Diệp Quân Viễn tắm rửa xong đi ra, thực tự nhiên đi lấy mấy sấy tóc, hơn ba chục tuổi rồi, không giống khi tuổi trẻ, lúc đó để ẩm một chút ngủ cũng không sao, chứ hiện tại mà không thổi cho tóc khô thì ngày hôm sau xác định đau đầu.

Trầm Phong ánh mắt ám trầm, mở miệng nói: "Tiểu Viễn, anh đến giúp em thổi!"

Hắn đi qua, xoa đầu Tiểu Viễn, cầm lấy máy sấy.

Diệp Quân Viễn không có gì kháng nghị, lúc trước rất nhiều lần đều là Trầm Phong giúp y thổi tóc, nhưng hiện tại y quay đầu về phía sau nhìn thoáng qua Trầm Phong, cau mày hỏi: "Giọng anh làm sao thế, khàn như vậy, có phải yết hầu không thoải mái hay không."

Lúc Trầm Phong mở miệng nói xong cũng không nghĩ tới giọng mình khàn khàn như vậy, hắn khụ khụ hai tiếng, thanh thanh cổ họng, cùng Tiểu Viễn giải thích: "Hai ngày gần đây có chút nóng."

Diệp Quân Viễn gật đầu một chút, lại quay đầu đi để cho Trầm Phong thổi tóc, nói: "Thời tiết này dễ dàng nóng trong người, anh nên ăn nhẹ chút, uống nhiều trà hoa cúc vào."

Trầm Phong trả lời hai tiếng, nhìn cái ót Tiểu Viễn, nội tâm hò hét hắn không muốn uống trà hoa cúc, hắn muốn ăn cúc hoa được không a! Bất quá hắn không có can đảm nói ra, sợ Tiểu Viễn sinh khí.

Tóc sấy khô, Trầm Phong buông máy sấy xuống, rồi mát xa da đầu cho Diệp Quân Viễn thả lỏng một chút, Diệp Quân Viễn nhắm mắt lại, hưởng thụ Trầm Phong phục vụ, chiêu thức này của Trầm Phong đúng là khá tốt, ấn đúng huyệt đạo lại cẩn thận, thật sự rất thoải mái, y không tự giác liền phát ra vài tiếng thỏa mãn.

Trầm Phong nghe được âm thanh của đối phương, cổ họng liền khô khốc, phía dưới cũng phản ứng đứng lên, hơn nữa phi thường có tinh thần, hắn có điểm khóc không ra nước mắt, lão nhị so với hắn còn sốt ruột hơn.

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, Trầm Phong cổ vũ tinh thần, tay ấn trên da đầu liền thay đổi vị trí, chậm rãi đi xuống dưới, hướng trên vai xoa bóp, đưa tay ấn ấn vào xương quai xanh mê người phía trước.

Diệp Quân Viễn ngay từ đầu thực thoải mái, sẽ không quản tay Trầm Phong ấn làm sao, nhưng mà xương quai xanh của y thực mẫn cảm, bị xoa bóp một chút liền không được tự nhiên, y lấy tay vỗ vỗ cái tay không an phận của Trầm Phong, nói: "Đừng sờ, đừng sờ, hảo nhột, anh cũng không phải không biết." Xoay người, y tà tà liếc mắt Trầm Phong một cái, lắc lắc đầu, kéo chăn chuẩn bị lên giường ngủ.

Trầm Phong bi thống nhìn đồng hồ, hắn chính là mới chạm vào một chút thôi a!

Nhìn Trầm Phong vẫn không nhúc nhích, Diệp Quân Viễn có chút kỳ quái, hỏi hắn: "Anh còn không lên giường ngủ, muốn làm gì nữa? Lớn tuổi rồi, đừng có thức đêm!"

Lớn tuổi! Một câu này giống như giáng một búa lên đầu Trầm Phong, Tiểu Viễn đây là ghét bỏ hắn lớn tuổi sao? Trầm Phong trong lòng kinh hãi lại thê lương, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Tiểu Viễn trên giường, Tiểu Viễn vẫn trẻ như vậy, mà hắn đã gần bốn mươi tuổi, đi vào hàng ngũ "đại thúc trung niên".

Giờ khắc này, đã vượt mọi chông gai trên thương trường, sát phạt vô số đối thủ, Trầm đại tổng tài đang rối rắm với nguy cơ tuổi trung niên, hắn khắc sâu nhận thức địa vị chính mình đang tràn ngập đe dọa, rất có khả năng sẽ bị thất sủng.

Trầm Phong nắm đầu, tuyệt đối không thể để cho Tiểu Viễn cảm thấy chính mình già đi, hắn tuy rằng tuổi là lớn, nhưng là thân thể vẫn thực trẻ tuổi, cảm thấy không thành vấn đề.

Thật sâu nhìn thoáng qua Diệp Quân Viễn, Trầm Phong quay đầu hướng phòng tắm đi.

Diệp Quân Viễn nhìn động tác Trầm Phong không hiểu ra sao? Đây là làm sao vậy?

Y vừa rồi nói sai cái gì sao?

Rất nhanh Trầm Phong lại đi ra, không có gì khác thường, Diệp Quân Viễn nhìn hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Nhanh lên giường ngủ, thời gian không còn sớm nữa."

Trầm Phong gật gật đầu, từ bên kia xốc chăn lên giường.

Đến khi Trầm Phong tới gần, Diệp Quân Viễn ngửi được một cỗ hương vị đặc thù, y hít hít cái mũi, nhìn về phía Trầm Phong, "Anh buổi tối đi ngủ còn dùng nước hoa làm cái gì?"

Trầm Phong thực bình tĩnh nói: "Anh chỉ là muốn thử xem, nghe nói có tác dụng an thần." Kỳ thật trong lòng lại đang mở nhạc tưng bừng, hắn cố ý hấp dẫn lực chú ý của Tiểu Viễn, kỳ thật loại nước hoa này là hắn cố ý đặt hàng ở nước ngoài đem về, còn có thể dùng trong phòng the, có một chút tác dụng trợ hứng, rất ôn hòa, đối nhân thể vô hại.

Diệp Quân Viễn chần chờ  gật đầu, hiện tại cũng đã muộn, dù sao ngửi hương vị này cũng không tệ lắm, nên không nói thêm nữa, chính là y chú ý tới vấn đề giấc ngủ của Trầm Phong gần đây không tốt lắm, ngày mai nên mời thầy thuốc cho hắn xem sao.

Hai người cùng một chỗ qua mười mấy năm, Diệp Quân Viễn mười mấy năm qua vẫn luôn nghĩ đến chuyện tìm con, căn bản không có tâm tư tại phương diện kia, hơn nữa Trầm Phong cũng không quấn quít lấy y yêu cầu phương diện này, cho nên y cứ nghĩ là không có gì.

Trầm Phong mỗi ngày ôm âu yếm người làm sao lại không có nhu cầu, chính là nhìn bộ dáng người yêu, hắn cũng không dám hướng y yêu cầu, vẫn đều dựa vào tự mình nhẫn nại.

Diệp Quân Viễn kỳ thật cũng đã nghĩ qua vấn đề này, nhưng mà y lúc ấy thật sự không có tinh lực để làm này kia, Phồn Phồn còn không tìm được, trong lòng y thủy chung vẫn có ngăn cách, hiện tại tìm được Phồn Phồn rồi, y cũng bắt đầu nghĩ lại việc này, bất quá y cũng không phải người chủ động, Trầm Phong vẫn không đả động gì, y liền nghĩ có lẽ do hai người đều lão phu lão thê, cũng có tuổi, cho nên nhu cầu ở phương diện này cũng phai nhạt.

Diệp Quân Viễn nghiêng người ngủ, Trầm Phong tự nhiên sát lại gần, đưa tay ôm thắt lưng Tiểu Viễn, thân thể kề sát lưng Tiểu Viễn, ôm người vây ở trong lòng.

Diệp Quân Viễn đối với việc Trầm Phong dính lấy không hề phản cảm, ánh mắt cũng không động, tiếp tục ngủ.

Nhưng mà nhắm mắt lại thật lâu, Diệp Quân Viễn cảm thấy chính mình vẫn không ngủ được, mở to mắt càng thêm tinh thần, đây là làm sao vậy, hơn nữa cảm thấy còn có chút khô nóng, y nhớ tới điều hòa trong phòng, có phải là để nhiệt độ quá cao hay không, muốn vươn tay ra lấy chiếc điều khiển.

Nhưng mà y bị người phía sau ôm thật sự chặt, không cử động được thân thể. Diệp Quân Viễn đánh giá Trầm Phong hẳn là đã  ngủ, cũng không định đánh thức hắn, nghĩ chính mình để tâm tĩnh lại, nói không chừng sẽ không nóng nữa.

Nhưng y càng muốn yên tĩnh càng tĩnh không được, thân thể cũng càng thêm nóng, đặc biệt là những nơi Trầm Phong đụng tới, phía dưới còn có chút ngẩng đầu, đầu đặt ở trên gối đầu, không tự giác có chút thở dốc.

Trầm Phong dán sát Diệp Quân Viễn đương nhiên biết thân thể y biến hóa, trong lòng hắn cũng có chút rục rịch.

Kỳ thật loại nước hoa này thực sự rất nhẹ, chính là Diệp Quân Viễn cấm dục hơn mười năm, mới có phản ứng lớn như vậy.

Diệp Quân Viễn cảm thấy chính mình rất thẹn, chẳng lẽ là mười mấy năm tích lũy lập tức bạo phát sao? Cơ khát khó nhịn? Y cũng không muốn cho Trầm Phong biết, rất mất mặt.

Y định vươn tay đi xuống, nhưng mà đột nhiên một chân của Trầm Phong lại đặt ở trên đùi y, không có biện pháp vói tay tiến vào, chỗ kia cũng bị áp bách lại thêm khó chịu.

Diệp Quân Viễn thật sự ngày càng khó chịu, khóe mắt đều dâng lên hơi nước, y giúp cuộc quyết tâm, dù sao đều là lão phu lão thê, không có gì phải ngượng ngùng.

Y dùng khuỷu tay chọc chọc người phía sau, Trầm Phong vốn vẫn tỉnh, bị chọc vài lần, mới làm bộ như vừa thức giấc, tới gần bên tai Diệp Quân Viễn, nghi vấn nói: "Tiểu Viễn, làm sao vậy?"

Diệp Quân Viễn sau khi nghe được âm thanh gợi cảm khàn khàn, thân thể càng thêm khó nhịn, y đỏ mặt nói: "Chân của anh đè trên đùi em, rất khó chịu!"

Trầm Phong lúc này mới làm bộ dáng như tỉnh ngộ, đem chân bỏ xuống, sau đó đưa tay đi nhu nhu đùi Diệp Quân Viễn, "Tiểu Viễn, thực xin lỗi, đè lên em rồi, anh giúp em xoa bóp!"

Diệp Quân Viễn không phản đối, bàn tay to vuốt ve mang theo một cỗ mát lạnh, thập phần thoải mái, y nhắm mắt lại thoải mái hừ một tiếng: "Ừ!"

Trầm Phong vốn ban đầu còn nhu đùi, xoa xoa liền xoa dần lên trên, đưa tay miêu tả bộ vị kia, Diệp Quân Viễn thật sự thoải mái, miệng không ngừng phát ra tiếng thở dốc, thập phần mê người.

Trầm Phong nhìn Diệp Quân Viễn đỏ mặt không phản đối, biết cơ hội của mình đã tới, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, đem địa phương không nên chạm thì đều chạm tới.

Sau đó cái chăn cũng bị thân thể Trầm Phong kéo lên, hai người dính sát cùng một chỗ, chăn cũng theo động tác kịch liệt của hai người bên dưới bắt đầu rung lên, sau lại bởi vì động tác quá lớn, chăn chảy xuống dưới, chỉ che đậy một nửa.

Diệp Quân Viễn trong người khát cầu dục vọng, lý chí gần như tan biến, chỉ có thể thuận theo những động tác của Trầm Phong. Hai người dính sát lấy nhau, môi lưỡi triền miên.

Một tay Trầm Phong vẫn không quên mơn trớn khắp người đối phương, càng gợi lên ham muốn khó nhịn, một tay kia hắn không ngừng vuốt ve bộ vị bên dưới của Diệp Quân Viễn, rồi đưa ngón tay ra nơi tư mật phía sau, hưng phấn khuếch trương.

Đến khi Trầm Phong hoàn toàn đưa phân thân nóng bỏng của mình vào bên trong tiểu huyệt của người yêu, cả hai đồng thời phát ra tiếng thở dài thoải mái không thôi.

Thật sự đã lâu lắm rồi hai người mới lại có được  cảm giác tuyệt vời như vậy, khi hai người hòa làm một, không chỉ đơn thuần là giải tỏa dục vọng cho nhau, mà còn là sự liên kết giữa tình yêu, đồng thời nhờ tình yêu mà chuyện giường chiếu càng thêm thăng hoa, thêm kích tình chứ không hề dung tục.

Qua một lần phát tiết, Diệp Quân Viễn nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn, Trầm Phong thật là điên cuồng đến lợi hại, làm cho y không có biện pháp tự hỏi bất cứ điều gì, trầm luân cuốn theo, mồ hôi trên người Trầm Phong rơi xuống trên người y, nóng bỏng vô cùng.

Một khi bãi bỏ lệnh cấm bấy lâu nay, Trầm Phong liền giống như hổ đói cuồng dã, đem Diệp Quân Viễn ra ăn bằng sạch một lần lại một lần.

Dùng lực rất lớn tiến công, lại ma sát điên cuồng, Trầm Phong còn ý xấu nháy mắt hỏi: "Lão bà thích không? Nói xem lão công lợi hại hay không?"

Diệp Quân Viễn nghe xong càng thêm mẫn cảm, thở dốc không ngừng, nhưng mà y cũng không trả lời, Trầm Phong lại càng làm thêm mấy chuyện xấu ép người, y không có biện pháp, đành phải đứt quãng trả lời: "Lợi hại,.... ân,.... lão công,.... lão công lợi hại!"

Trầm Phong nghe xong càng thêm hưng phấn, tròng trắng mắt đều sung huyết che kín tơ máu, nhìn vẻ đỏ mặt khó nhịn của Diệp Quân Viễn, Trầm Phong ánh mắt đều phát ra tia sáng, cứ thế mãnh liệt tấn công.

Tận hứng cả một đêm, Trầm Phong toàn thân cao thấp đều sảng khoái, buổi sáng tỉnh lại, hôn nhẹ Tiểu Viễn đang ngủ say, thập phần có cảm giác thành tựu, lần này Tiểu Viễn hẳn là thật sâu cảm nhận được hắn tuy rằng gần bốn mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn là phi thường khỏe mạnh, một chút vấn đề cũng không có, cảm thấy có thể thỏa mãn nhu cầu của lão bà đại nhân.

Diệp Quân Viễn cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi rã rời, tỉnh lại mở mắt ra liền thấy được lồng ngực quen thuộc, ngẩng đầu nhìn, Trầm Phong đang cười tủm tỉm nhìn y, lập tức toàn bộ hình ảnh đêm qua ào ào xuất hiện.

Nhìn Trầm Phong tươi cười giống như mèo ăn vụng, y bắt đầu tặng một cái tát trên mặt Trầm Phong, bất quá Trầm Phong da mặt dày, cầm lấy tay người yêu liền hôn không ngừng.

Diệp Quân Viễn rút tay vài lần, rút không được chỉ có thể bất đắc dĩ theo hắn.

Diệp Quân Viễn giờ phút này cả người nằm ở trên người Trầm Phong, hai người cũng chưa mặc quần áo, Trầm Phong chân còn thực bá đạo quấn lấy chân đối phương.

Hai người da thịt kề sát cảm giác vô cùng thoải mái, Diệp Quân Viễn từ từ nhắm hai mắt thả lỏng ôm lấy người Trầm Phong, y hừ hừ thầm oán nói: "Tối hôm qua phát thần kinh cái gì, về sau còn như vậy, em nhất định đá anh xuống giường."

"Lão bà, chẳng lẽ em khó chịu sao?" Trầm Phong ủy khuất ở bên tai lão bà hỏi.

Diệp Quân Viễn tay kia lại đưa lên một cái tát, "Thích cái đầu nhà anh,  nhu cầu bình thường thì có thể, nhưng phải hiểu rõ tiết chế được chứ, em một phen xương cốt già không đáp ứng nổi ép buộc nhà anh!"

Trầm Phong nghe xong đuôi lông mày nhếch lên, ý Tiểu Viễn chính là về sau còn có thể tiếp tục, thật sự tốt quá!

Trầm Phong ôm chặt Diệp Quân Viễn, đem cả người y nằm lên trên người mình, hưng phấn cho y một nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn, đến khi Diệp Quân Viên hít thở không thông, hắn mới khàn khàn trầm thấp nói: "Lão bà, em thật tốt, em một chút cũng không già, anh mỗi lần cùng em thân thiết, vĩnh viễn giống như lần đầu tiên làm với em vậy, em thật sự rất đẹp, anh như thế nào cũng đều nhịn không được!"

Diệp Quân Viễn vội vàng che miệng Trầm Phong, không cho hắn nói lung tung, y làm bộ như muốn tức giận, giận dữ nói: "Luôn nói hưu nói vượn, anh nhanh rời giường đến công ty, đừng lúc nào cũng để cho một mình Thiệu Quân vất vả, anh nên để cho nó có nhiều thời gian bồi Phồn Phồn chứ."

Trầm Phong cầm lấy tay Diệp Quân Viễn, cười cười nói: "Lão bà đại nhân yên tâm, anh là nhạc phụ tốt, ngày hôm qua anh đã nói với con rể, hôm nay không cần đi làm hảo hảo ở nhà cùng Phồn Phồn, nó nếu dám đối với Phồn Phồn không tốt, xem anh có đánh gãy chân nó không."

"Được rồi được rồi, em xem Thiệu Quân đối Phồn Phồn là thập phần tốt, căn bản không cần lo lắng, anh nhanh lên đi rửa mặt, không có việc gì thì nhanh đến công ty, đúng là không có một chút ý thức trách nhiệm của lão bản."

Diệp Quân Viễn phụ giúp Trầm Phong rời giường, y cũng không muốn Trầm Phong lại nháo mình.

Trầm Phong bất đắc dĩ, đành phải lưu luyến rời giường, lão bản cũng muốn nghỉ!

Bồi lão bà so với công ty quan trọng hơn!

Sau khi rửa mặt xong, Trầm Phong ra khỏi phòng, tính giúp Tiểu Viễn nấu chút bữa sáng, liền nhìn đến trong nhà ăn Lý Thiệu Quân cùng Phồn Phồn hai người ngồi cùng nhau, ngươi uy ta ta uy ngươi, thật sự là ngọt nị chết người.

Hiện tại hắn cũng rất tốt a, Trầm Phong lắc lắc đầu, nghênh ngang tiêu sái đi đến nhà ăn, còn lớn tiếng ho hai cái.

Diệp Phồn nghe được thanh âm của phụ thân, lập tức liền tách ra, Lý Thiệu Quân cũng ăn không được điểm tâm tức phụ tự mình uy, ai oán nhìn về phía nhạc phụ đại nhân.

Không biết có cừu oán gì, nhạc phụ đại nhân luôn ở thời điểm hắn cùng tức phụ ngọt ngào thân mật liền quấy rối, tâm ghen tị của đại thúc tuổi trung niên thực đáng sợ!

Diệp Phồn trấn định xong mới nhìn hướng phụ thân, hỏi: "Ba, người tỉnh, Thiệu Quân chuẩn bị rất nhiều bữa sáng, ba cũng ngồi xuống ăn đi!"

Trầm Phong đối Diệp Phồn gật gật đầu, hướng cậu vẫy vẫy tay, sau đó chỉ vào vị trí bên cạnh, nói: "Phồn Phồn, con ngồi vào bên cạnh ba này."

Diệp Phồn nhìn nhìn  Lý Thiệu Quân đang có chút mất hứng, trấn an hắn, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên người ba mình.

Lý Thiệu Quân biết nhạc phụ đại nhân chính là cố ý, cắn răng cười hỏi: "Ba, Diệp ba ba đâu, như thế nào không thấy xuống ăn bữa sáng, để con đi gọi ba ba xuống."

Nhạc phụ đại nhân kiêu ngạo mỗi lần gặp được nhạc mẫu đại nhân liền túng quẫn không thôi.

Trầm Phong nhìn Lý Thiệu Quân ngoài cười nhưng trong không cười, trong lòng không thèm so đo, đắc ý nói: "Không cần, Diệp ba ba con hôm nay có chút mệt, không xuống giường được, lát nữa để cho ta mang chút bữa sáng đến phòng uy em ấy ăn là được rồi!"

Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn hai người nghe xong, đều thẳng lăng lăng nhìn về phía Trầm Phong, hai người rất nhanh liền hiểu được, Lý Thiệu Quân phiên cái xem thường, cái gì có chút mệt mỏi, còn không phải nhạc phụ đem nhạc mẫu đại nhân cầm thú cả đêm, Diệp Phồn nghe được chuyện phòng the của hai ba ba, thập phần thẹn thùng, cúi đầu đỏ mặt không nói lời nào, rất nhanh ăn xong cháo, sau đó đi ra khỏi nhà ăn, tìm vài việc để làm cho chính mình khỏi phải xấu hổ.

Lý Thiệu Quân đi theo tức phụ, lúc rời khỏi nhà ăn còn oán hận, có cái gì hảo khoe, hắn đợi  không đến một năm nữa là có thể khai trai, hừ hừ hừ!

Trầm Phong ăn xong bữa sáng, cầm một ít điểm tâm Tiểu Viễn thích vào phòng, sau đó giúp đỡ Tiểu Viễn rửa mặt, rồi để cho Tiểu Viễn ngồi ở trên giường, uy bữa sáng cho y ăn.

Diệp Quân Viễn cũng đói bụng, chỉ huy Trầm Phong gắp điểm tâm cho y ăn, chờ ăn no xong sẽ tính sổ, thật là quá độc ác, y vừa rồi nhấc chân một chút, liền như nhũn ra, còn phải bị bồng đi nhà tắm, Trầm Phong, anh chết chắc rồi!

Trầm Phong một bên uy một bên hưng phấn đề nghị: "Tiểu Viễn, em xem, chúng ta đã lâu chưa đi ra ngoài du lịch, hiện tại chúng ta đi Mã Nhĩ Đại du ngoạn vài ngày được không?"

Diệp Quân Viễn lắc đầu,  trắng mắt nói, "Hiện tại không đi được."

Đừng tưởng rằng y không biết trong hồ lô hắn bán cái thuốc gì, chỉ sợ đến lúc đó cửa phòng khách sạn đều không bước ra được.

Nghe được Tiểu Viễn cự tuyệt, Trầm Phong có chút bi thương, hắn làm nũng nói: "Tiểu Viễn, em không muốn đi cùng anh sao, ai, chúng ta bên nhau vài chục năm, cũng chưa đi chỗ nào chơi, em xem hai đứa Phồn Phồn đều đi thiệt nhiều nơi rồi."

Diệp Quân Viễn run run một chút, gãi gãi đầu, tóc gáy đều dựng thẳng lên, đều sắp bốn mươi tuổi, lại còn to xác cư nhiên cùng y làm nũng, thật là......

Diệp Quân Viễn bị mè nheo không thôi, lại nhìn đến bộ dáng Trầm Phong hướng y làm nũng, chỉ có thể đáp ứng, bất quá yêu cầu Trầm Phong nhất định phải cùng y làm ước pháp tam chương, đi ra ngoài ngoạn có thể, tuyệt đối không thể làm chuyện kia quá độ!

Trầm Phong miệng đáp ứng không ngừng, dù sao đến lúc đó hắn lại thực hiện diệu kế!

Nhưng mà trước đó, Diệp Quân Viễn vẫn là không có quên thi hành gia pháp để cho Trầm Phong ghi nhớ rõ ràng, vì thế buổi tối đi ngủ, Trầm Phong bị lão bà đại nhân ném gối đầu đá khỏi phòng, buồn khổ đi đến phòng khách. Hắn hướng Tiểu Viễn xin xỏ, tỏ vẻ chính mình có thể không cần ngủ giường, để cho hắn ngủ sàn cũng được.

Đáng tiếc Tiểu Viễn phi thường hung dữ, tỏ vẻ hắn không đi ra khỏi phòng thì cũng đừng mong dẫn y đi ra ngoài chơi, về sau đều trải qua cuộc sống thanh tâm quả dục đi!

Cuối cùng không thể không khuất phục dưới cường quyền của lão bà, buổi tối Trầm đại tổng tài cắn chăn đáng thương hề hề nhìn phòng lão bà, ai oán tưởng niệm, đến khi đi ra ngoài chơi hắn nhất định phải đem tất cả ủy khuất đòi lại toàn bộ, làm cho lão bà đại nhân biết hắn lợi hại.

Diệp Quân Viễn đối với việc Trầm Phong ai oán một chút thương hại cũng không có, nên làm lệnh cấm cứng rắn với tên đại thúc kia để hắn khắc sâu ghi nhớ, bằng không bộ xương cốt này của y sẽ hỏng mất.

Thanh thản ổn định, thư thư phục phục nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ, Diệp Quân Viễn đột nhiên mở to mắt, Trầm Phong cái tên hỗn đản kia hôm qua làm không có đeo bao.

Lúc sau y lại lắc đầu, không có khả năng chuẩn như vậy, tỷ lệ mang thai của bọn họ so với nữ giới còn thấp hơn, hơn nữa hắn với Trầm Phong đã từng này tuổi, dù không coi như lớn, nhưng thụ thai không dễ dàng như vậy, hẳn là không có sự tình gì.

Qua mấy tháng, Diệp Quân Viễn vụng trộm mua que thử thai, kết quả mới làm cho y yên tâm lại, không có hoài thai, y đã nói không dễ dàng như vậy mà.

Nhưng bởi vì Diệp Quân Viễn lo lắng Phồn Phồn đang mang thai, cho nên bọn họ hoãn hành trình đến một năm sau mới xuất phát, chờ Phồn Phồn sinh bảo bảo xong, thân thể cũng tốt hơn, Diệp Quân Viễn mới yên tâm cùng Trầm Phong đi Mã Nhĩ Đại nghỉ phép một thời gian, Phồn Phồn cũng thực đồng ý hai ba ba đi du lịch, Thiệu Quyên cũng kêu bọn họ an tâm đi, hai người đã trải qua một đoạn thời gian không dễ dàng, hiện tại nên hảo hảo đi chơi một hồi, Phồn Phồn có nàng cùng Thiệu Quân chăm sóc rồi.

Trầm Phong mang theo Diệp Quân Viễn lên phi cơ tư nhân đến Mã Nhĩ Đại, ở trên phi cơ Trầm Phong liền động tay động chân trêu chọc Diệp Quân Viễn, Diệp Quân Viễn không chống cự nổi, lại điên long đổ phượng một đường, đến khi xuống phi cơ chân đều nhuyễn, vì sợ người khác chê cười, y chết sống cũng không chịu để cho Trầm Phong bế đi, oán hận nhìn hắn ở một bên phục vụ, còn ước pháp tam chương, ước đến nghẹn một bụng!

Cũng lạ chính mình rất không kiên định!

Diệp Quân Viễn ở thời điểm Trầm Phong muốn đi vào, ý nghĩ kêu loạn, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để ý đến một chuyện, dùng sức kẹp chặt chân, không cho hắn đi vào, y vội vàng nhắc nhở: "Đeo bao vào."

Trầm Phong tên đã trên dây, chỉ chuẩn bị phát, nào còn để ý, hắn lại ôn nhu hống, nói: "Không có việc gì, em xem chúng ta lúc trước cũng không có việc gì, anh không nghĩ sẽ phát sinh cái gì đâu, hơn nữa anh muốn em hoàn toàn cảm thụ anh, anh hoàn toàn có được em."

Diệp Quân Viễn bị hống đến hôn mê, không tái kiên trì, liền thả lỏng ôm nhau triền miên, sự tình gì cũng nghĩ không được.

Cũng may Trầm Phong là thật tâm mang theo Diệp quân Viễn tới đây tận hưởng thế giới tốt đẹp của hai người, cho nên hai ngày đầu vẫn là thành thành thật thật, quy củ, nhu cầu có độ, Diệp Quân Viễn cũng chơi đùa thực vui vẻ, thả lỏng cảnh giác.

Vài ngày sau, Trầm Phong liền hiện nguyên hình, thích như thế nào liền làm như thế, ba mươi sáu tư thế đều thử qua một lần, Diệp Quân Viễn đều bị làm đến nghiện, ly khai Trầm Phong sẽ không thoải mái, hai người quấn nhau trên giường không thôi, cửa phòng cũng không ra nửa bước.

Diệp Quân Viễn rất muốn đánh chết đầu sỏ gây nên, nhưng là lại không tự chủ được cùng hắn trầm luân, việc muốn kêu Trầm Phong mặc áo mưa càng thêm không cần phải nói, đều làm đến quên trời quên đất như vậy thì đã sớm vứt ý nghĩ kia ra sau đầu rồi.

Trầm Phong cảm thấy kỳ nghỉ lần này thập phần thống khoái, Diệp Quân Viễn cũng không còn khí lực cùng hắn so đo, vừa lên phi cơ liền ngủ bất tỉnh nhân sự, mà lần này nghỉ phép, còn dẫn theo một kinh hỉ về nhà.

Buổi tối, Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn thập phần kiên nhẫn cùng con chơi đùa, tiểu bảo bảo đã có thể xoay người cùng đi lại được một chút, so với đứa nhỏ bình thường nhanh nhẹn không ít, nhưng lại quá nghịch, vô cùng hoạt bát, bảo bảo nhỏ không thích nằm ở trên giường mà đi đến đi đi bất diệc nhạc hồ.

Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn mỗi người nhìn một bên, không để đứa nhỏ ngã xuống, nhìn con trai hiếu động, Lý Thiệu Quân cười nói: "Con chúng hiện tại liền bướng bỉnh như vậy, về sau lớn còn nghịch ngợm như thế nào đây."

Diệp Phồn sủng nịch nhìn con, nói với hắn: "Đừng lo lắng, đứa nhỏ nghịch ngợm một ít cũng tốt, lớn lên chúng ta dạy nó cẩn thận thì tốt rồi."

Lý Thiệu Quân nhìn con trai đi đến mệt, ngưỡng ngã vào trên giường cố gắng lấy răng gặm cái chăn, hắn liền dùng tay lấy cái chăn đi, tiểu bảo bảo mất hứng đối hắn y y nha nha kháng nghị, Diệp Phồn cười cười, đem con bế lên.

Tiểu bảo bảo đến trong lòng "Mụ mụ" liền thành thật hơn, dùng chân ở trên giường lắc đến lắc đi.

Lý Thiệu Quân nhìn  hình ảnh ấm áp, đối Diệp Phồn nói: "Phồn Phồn, chúng ta về sau sinh một nữ nhi đi, nữ nhi sẽ nghe lời hơn!"

Diệp Phồn đỏ mặt,"Nói cái gì đâu, anh cho là dễ dàng như vậy a! Muốn sinh anh sinh đi."

Lý Thiệu Quân nhưng thật ra cười nói: "Nếu anh có thể sinh, anh thật sự nguyện ý, sinh một bảo bảo giống em thật tốt."

Diệp Phồn tưởng tượng một chút bộ dạng Lý Thiệu Quân mười tháng mang thai, nổi một tầng da gà, vẫn là từ bỏ đi.

Lý Thiệu Quân lại đi qua ôm con, nói với nhóc, "Tiểu tử, có muốn thêm muội muội cùng con chơi không, để cho mụ mụ sinh thêm muội muội được không?"

Tiểu bảo bảo nâng đầu nghi hoặc nhìn "Mụ mụ", y y nha nha, giống như đang hỏi ma ma, muội muội là cái gì, có thể ăn sao?

Diệp Phồn bật cười gõ đầu Lý Thiệu Quân, "Anh cùng đứa nhỏ nói cái này để làm chi, bảo bảo lại không hiểu, hơn nữa loại chuyện này cũng phải xem duyên phận, cũng không thể nói sinh là sinh được."

Lý Thiệu Quân cúi đầu thân mật hôn Diệp Phồn, ái muội nói: "Chúng ta đây cố gắng nhiều một chút."

Diệp Phồn đỏ mặt không có trả lời. 

Đêm đó, tiểu bảo bảo đã bị đại ba ba đưa đến phòng khác trong nhà, còn hắn thì cùng một ba ba khác của bảo bảo cố gắng làm đại sự tạo em bé.

Chỉ tiếc có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, cố gắng thật lâu cũng không có kết quả, bất quá Lý Thiệu Quân chính là tìm cái cớ cùng vợ thân thiết, nhưng thật ra Diệp Phồn lại thất vọng.

Chẳng qua rất nhanh, trong nhà bọn họ thật ra lại có kinh hỉ, tuy rằng không có muội muội, nhưng là cũng may coi như là có thêm một thành viên mới.

Vì chuyện này, Trầm Phong ở cửa phòng lão bà đại nhân quỳ suốt ba ngày, bất quá vẻ mặt ngây ngô cười của hắn làm cho Diệp Quân Viễn càng thêm hận nghiến răng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện