Max ngẩng đầu lên.

“Con quái vật này… Ý chàng là nó nói chuyện với chàng sao?”

Chàng không nói gì và chỉ lặng lẽ nhìn xuống con quái vật. Max, người đã nhìn chàng với ánh mắt thiếu kiên nhẫn, hỏi một cách rụt rè.

"Nó đã nói gì?"

"Nó gọi ta là một tội đồ."

Riftan khuỵu một gối và nhìn vào cánh tay và chân của con quái, rồi nói với giọng lãnh đạm.

“Và trong suốt cuộc đấu, nó liên tục lặp lại những từ ngữ khó hiểu… Nàng có biết chúng có nghĩa gì không?"

Chàng cau mày và bắt chước lời nói của con quái vật. Nghe những lời đó, toàn thân Max nổi da gà. Đó là ngôn ngữ yêu tinh cổ đại. Với khuôn mặt xanh xao, Max, lần lượt nhìn chàng và xác con quái vật, trả lời với giọng run rẩy.

"Điều đó… có nghĩa là ‘ngươi sẽ trả giá’.”

Một nụ cười hài hước nở trên môi Riftan. Chàng đứng lên và bình tĩnh nói.

"Ta hiểu rồi."

Max ngạc nhiên trước phong thái điềm tĩnh của chàng. Chàng dường như thấy hứng thú khi bị đe dọa bởi một con quái vật bí ẩn. Có lẽ chàng chưa hiểu mức độ nghiêm trọng của việc này? Nàng bắn ra với tông giọng cứng rắn.

“Không phải là ‘ta hiểu rồi’! Con quái này nói sẽ khiến cho chàng phải trả giá. Chắc chắn là… nó biết chàng đã giết con rồng.”

"Không ngạc nhiên lắm. Có ai trên lục địa Loviden mà không biết ta đã chém đầu của con rồng đỏ?”

Chàng bình tĩnh đáp.

"Đối với những con quái vật này, ta hẳn là một kẻ báng bổ."

Max ngơ ngác nhìn chàng. Chàng dường như đã đoán được phần nào rằng lũ quái của Cao nguyên Pamela sẽ nhắm vào chàng. Max tự hỏi tại sao mình lại không nghĩ đến khả năng đó. Lũ quỷ tôn thờ rồng, và tất nhiên chúng muốn trả đũa những sinh vật đã giết ‘thần tượng’ của chúng.

Nàng chợt nhận ra rằng mình vẫn khinh thường bọn quái vật từ tận đáy lòng. Những lời dạy của Giáo hội rằng lũ quỷ chỉ là những sinh vật xấu xa và ngu ngốc, góp phần vào việc hủy diệt đã ngăn cản nàng đưa ra một phán xét tỉnh táo.

Ba năm trước, thật ngu ngốc khi xem xét rằng, nàng đã phải trải qua một cuộc khủng hoảng lớn vì bọn chúng, và rằng nàng vẫn đang có một trận chiến khó khăn với những cuộc tấn công đầy bất ngờ. Nàng nói một cách nghiêm túc.

“Nếu chúng thành công trong việc hồi sinh con rồng… Chúng sẽ tấn công Anatole trước.”

"Điều đó sẽ không xảy ra."

Riftan nói một cách điềm tĩnh.

"Chúng ta sẽ ngăn chặn bọn chúng."

Max cảm thấy sự bất an của mình tan biến trước thái độ tự tin của chàng. Riftan nói đúng. Họ đang ngăn chặn kế hoạch của lũ quỷ một cách suôn sẻ. Bây giờ, tất cả những gì họ phải làm là chiếm lại Lâu đài Besmore của Dristan. Nàng nhìn theo chàng và mỉm cười với thái độ quả quyết.

"Được thôi. Chúng ta sẽ làm điều đó."

Trong ngày đầu tiên tái chiếm Midna, quân Đồng minh đã phải thức trắng đêm để vận chuyển xác chết. Thông thường, ngày đầu chiến thắng trong một cuộc chiến là để tưởng thưởng cho binh sĩ đã chiến đấu bằng mạng sống bằng cách cung cấp cho họ thật nhiều thực phẩm, rượu và để họ nghỉ ngơi, nhưng họ không thể mạo hiểm trì hoãn lễ tang, vì không biết khi nào và ở đâu thì bọn chiêu hồn sẽ xuất hiện và lại biến những xác chết thành xác sống.

Binh lính đã mang tổng cộng một trăm hai mươi chín xác chết đến một nghĩa trang nằm ở sân sau của Thánh địa và đến một bãi đất trống nằm ở phía Tây thành phố để chôn cất. Trong khi đó, các pháp sư và y tế đang làm việc để chữa trị cho những người bị thương, nhưng cuộc bao vây ác liệt đã khiến hơn ba trăm người bị thương, vì vậy thuốc và nhân lực đều bị thiếu hụt.

Mặc dù đã kiệt sức vì đào đường hầm, nhưng nàng vẫn hỗ trợ họ. Nàng không thể quay lưng lại với những người đang rên rỉ trong đau đớn.

Lần này Ruth đã không khuyên ngăn nàng trong việc chăm sóc bệnh nhân suốt đêm. Họ lặp lại việc xếp xương gãy, rút ​​đầu mũi tên bị trúng ở cơ và xương bằng các dụng cụ phẫu thuật, rồi khâu các vết thương bị rách.

Khi nàng thức dậy thì đã quá trưa. Max ngơ ngác nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ hình vòm, xoa xoa hai thái dương đau nhói và cố gắng nhấc thân trên của mình lên. Rồi một giọng nói trầm thấp vang lên cách đó không xa.

"Đừng thức dậy và ngủ thêm đi."

Max quay mặt về phía phát ra âm thanh. Riftan đang ngồi trước một lò lửa lớn, dùng một nhánh cây chọc ngọn lửa. Max ngây người nhìn chàng, sau đó nhận ra nàng đang ở trong một căn phòng lạ và bối rối.

"Chúng, chúng ta đang ở đâu?"

“Đây là nơi ở của người điều hành Midna. Ta đã đưa nàng đến đây.”

Chàng nói, bẻ cành cây làm đôi và ném nó vào đống lửa. Khi Max cố xuống giường, nàng thấy hơi choáng váng và loạng choạng ngã xuống. Trong thời gian qua, có vẻ như những hậu quả của việc lạm dụng cơ thể quá mức cho phép đã đồng loạt ập đến.

“Ta bảo nàng hãy nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Riftan đẩy nàng xuống giường. Max lắc đầu.

“Nhưng, nhưng… em cần kiểm tra tình trạng của bệnh nhân…”

“Tôi đã bảo họ cử người nếu có chuyện xảy ra, nên đừng nói nữa và nằm xuống ngay.”

Max cảm thấy giọng chàng quả quyết và ngả đầu xuống giường. Thực lòng mà nói, nàng cũng rất muốn được nghỉ ngơi. Nàng vùi một bên má vào chiếc gối có mùi mốc và khẽ thở dài.

“…Chắc là em đã đi quá xa.”

"Lúc nào mà nàng chẳng vậy."

Riftan khịt mũi và đắp chăn lên vai nàng. Sau đó, với chiếc kẹp sắt dài, chàng lấy thứ gì đó ra khỏi ngọn lửa đang gầm rú và bắt đầu tỉa cẩn thận. Max quan sát chuyển động đều đặn của đôi vai rắn chắc và cánh tay vạm vỡ của chàng, rồi từ từ đảo mắt nhìn quanh phòng.

Căn phòng ngủ vốn khá sang trọng nay dường như đã bị hư hại một vài chỗ do hậu quả của cuộc xâm lược. Trên tường và sàn nhà có những vết cháy đen, vết xước trên cột, và bụi trên rèm và thảm. Đó là một không gian khó có thể gọi là ấm áp ngay cả với những lời nói suông.

Tuy nhiên, doanh trại hay những tòa nhà có tường vỡ thì vẫn không thể sánh được với bên trong tòa nhà được bao quanh bởi những bức tường dày ấm áp như thế này.

Max xoay người sang một vị trí thoải mái hơn, rồi kéo tấm chăn lên tới cằm và rên lên một tiếng đầy thỏa mãn. Nàng thậm chí không thể nhớ lần cuối cùng nàng lăn lộn trên giường. Nàng quyết định tận dụng tối đa khoảnh khắc này và khẽ nhắm mắt lại. Sau đó, Riftan đặt thứ gì đó lên môi nàng.

"Mở miệng của nàng ra."

Theo phản xạ, nàng mở miệng. Một thứ gì đó ấm áp được nhét vào miệng nàng. Max bất giác cắn nó và mở to mắt ra trước hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng. Riftan nhìn xuống nàng.

"Có nóng không?"

Max lắc đầu và nhai nhóp nhép. Riftan khẽ cười và dùng dao bóc vỏ của hạt dẻ nướng. Và chàng đưa một hạt chín vàng khác lên môi nàng.

"Nữa nè."

Nàng chớp chớp mắt, sau đó chậm rãi mở miệng. Riftan có vẻ hài lòng khi nhét hạt dẻ đã nướng chín vào miệng nàng. Gương mặt ấy khiến nàng hạnh phúc. Dù kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng nàng cảm thấy mình như đang ở trên thiên đường khi có người chồng ở bên và yêu thương, chăm sóc nàng.

“Nàng nuốt tất cả mọi thứ trong miệng sao?"

Khi nàng gật đầu, chàng đưa ra một hạt dẻ khác như thể chàng đã đợi nàng. Max nhận lấy nó mà không do dự. Riftan, người đang nhìn nàng với ánh mắt mãn nguyện, hôn nhẹ lên đôi môi đang run rẩy của nàng và thì thầm một cách tinh nghịch.

“Nàng rất xinh khi nàng vâng lời.”

Max đảo mắt.

“Khi em không vâng lời… Hẳn chàng ghét em lắm.”

“Nàng kém xinh hơn một chút so với khi nàng không lắng nghe ta.”

Max đập vào vai chàng. Riftan cười nhẹ và hôn lên má nàng.

“Điều đó không thành vấn đề, bởi vì cho dù khi nàng ít xinh đẹp nhất, thì nàng vẫn đẹp gấp mười lần so với tất cả các cô gái trên thế giới này cộng lại.”

Max đỏ mặt khi cảm thấy trái tim mình tan chảy như cục bơ vào một ngày hè. Sao chàng có thể nói những điều kỳ lạ mà không thèm chớp mắt? Nàng nghi ngờ liếc nhìn chàng.

“…Đồ lăng nhăng bẩm sinh.”

“Vu khống."

Riftan khịt mũi, rồi lại cầm lấy con dao và bắt đầu bóc hạt dẻ. Max bò ra khỏi giường và tựa cằm lên vai chàng. Và nàng hỏi một cách vô cùng tò mò.

"Chàng cũng đối xử tốt với những người yêu cũ của chàng như thế này sao?"

“Tại sao nàng lại cho rằng ta đã từng có ‘người yêu’?”

Riftan nói một cách vô lý. Max chăm chú nhìn vào khuôn mặt như điêu khắc, mái tóc đen óng ả và đôi mắt đen như mun của chàng, như thể nàng thực sự không biết. Nàng không ngây thơ đến mức tin rằng một người đàn ông như Riftan sẽ không bao giờ có người yêu.

“Ri, Riftan 25 tuổi khi em kết hôn với chàng. Và chàng đã trở thành hiệp sĩ ở tuổi 18... Kể từ đó, chàng hẳn đã thường xuyên lui tới hoàng cung, không phải việc chàng có nhiều kinh nghiệm là lẽ tự nhiên sao?”

Riftan mở miệng như để phản bác, rồi lại ngậm miệng. Chàng dường như đã quyết định rằng bất kể chàng có nói gì thì cũng không có lợi ích gì cho chàng. Chàng nói thẳng thừng, nhét hạt dẻ đã bóc vỏ vào miệng nàng.

"Đừng nói những điều vô nghĩa nữa và ăn đi."

“Đừng làm vậy… Chỉ cần cho em biết có bao nhiêu người thôi."

Max nuốt hết những gì trong miệng mà không kịp nhai kỹ, và dùng tay lắc vai chàng. Riftan, người đang bận tâm đến việc bóc hạt dẻ mà không hề nhúc nhích, quay đầu về phía nàng và hỏi.

"Còn nàng thì sao?"

"Em làm sao cơ?"

"Nàng đã từng yêu ai khác chưa?"

Chàng vừa nói vừa nhai những hạt dẻ chưa chín tới. Max có vẻ ngạc nhiên.

"Trước, trước khi kết hôn?"

Riftan nheo mắt dữ dội.

"Ta có nên bao gồm ‘sau khi kết hôn’ không?"

"Không, đừng nói chuyện vô lý như vậy!"

Max cau mày.

“Chà, trước và sau khi kết hôn… em, em chưa bao giờ làm điều sai trái cả!"

"Ta đang hỏi liệu nàng đã từng phải lòng ai chưa."

Riftan hỏi, nhìn xuống nàng với một khuôn mặt vô cảm.

“Có thể có một, hai người mà nàng thích trong số những người đàn ông thường ra vào Lâu đài Croix.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện