Chàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của nàng, sau đó nhẹ nhàng kéo chiếc khăn giữa hai chân nàng. T*nh d*ch chảy xuống giữa hai đùi của nàng và nàng vội khép chân lại. Mặt nàng nóng như thể vừa bị bỏng.
"Để, để em."
"Ở yên đó."
Riftan nhẹ nhàng đẩy nàng xuống khi nàng định ngồi dậy, lật chiếc khăn lại và lau *** của nàng. Max lúng túng chấp nhận bàn tay của chàng, rồi nhanh chóng kéo quần lên khi chàng lấy chiếc khăn mới.
Sau khi họ quan hệ, chàng luôn chăm sóc cho nàng, nhưng lần nào nàng cũng cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng. Nàng vén tóc trên mặt và liến nhìn chàng.
“Không, không phải chúng ta nên nhanh lên và đi sao? Bên ngoài đã ồn ào rồi…”
Riftan, người đang ngồi quay lưng lại để lau phần dưới của mình, liếc nhìn lại nàng. Dường như chàng vẫn chưa thoát khỏi cú sốc. Riftan, người đang nhìn chằm chằm xuống nàng với ánh mắt rối bời, chỉnh lại quần của nàng và vỗ nhẹ vào eo nàng với bàn tay lo lắng.
"Hôm nay nàng cưỡi ngựa được không?"
“Không, không sao đâu. Chàng… khi nãy chàng không thô bạo lắm."
Nàng nâng phần thân trên của mình lên và cười ngượng ngùng. Thực ra, giữa hai chân nàng có chút ngứa ran, nhưng nếu nàng có biểu hiện không thoải mái, chàng sẽ ép nàng vào xe ngựa. Max nhặt chiếc áo khoác nằm dưới giường lên, điềm tĩnh nói.
“Mặc, mặc quần áo vào đi. Nếu chúng ta không mau có mặt... Mọi người sẽ thấy kỳ lạ đấy.”
Có lẽ ai đó đã nhận ra rằng họ đang làm tình và đã thực hiện các bước để ngăn người khác bước vào căn chòi. (hông chừng Hebby đang đứng canh ở ngoài á)
Nàng rên rỉ vì xấu hổ và ấn trán vào đầu gối. Riftan dường như cũng đang nghĩ như vậy. Riftan, người đang nhìn vào tấm cửa mỏng manh kêu lạch cạch trong gió, thở dài và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sau đó chàng nhặt chiếc áo dài bằng len lên, nhanh chóng mặc nó vào và bắt đầu mặc áo giáp.
Max cũng khoác áo khoác bên ngoài chiếc áo vải lanh mỏng và mặc từng lớp giáp vào. Khi mọi thứ cuối cùng đã sẵn sàng, Riftan quay sang nàng và nói.
"Ta sẽ cẩn thận để chuyện này không xảy ra nữa."
Max kinh ngạc nhìn chàng. Riftan có một biểu hiện nghiêm túc trên khuôn mặt mình, như thể chàng đã phạm phải một sai lầm lớn. Max thở dài vì xấu hổ.
"Em… em không khó chịu chút nào. Tất nhiên, em đã bối rối, nhưng…”
"Đó không phải là vấn đề."
Chàng cắt ngang nàng với vẻ mặt cứng rắn.
"Phải làm sao nếu nàng mang thai mà không biết khi nào chúng ta mới có thể trở lại Anatol?"
Max cau mày. Nàng hoài nghi mình có cơ địa khó thụ thai, nên nàng cũng không quá coi trọng chuyện này. Nàng đã ngủ với chàng nhiều lần rồi, nhưng nàng chỉ có con một lần.
Nhưng nàng không muốn nói điều đó với chồng mình. Nàng nhặt áo khoác lên và lẩm bẩm một cách mơ hồ.
“Em, em sẽ ổn mà. Bởi vì… sẽ không có nguy hiểm gì đâu."
Chàng nhìn nàng đầy ngờ vực và lấy chiếc áo khoác trên tay nàng. Và với cử chỉ nhẹ nhàng, chàng khoác áo lên người nàng và yêu cầu.
“Hãy nói cho ta biết nếu cơ thể nàng có vấn đề.”
“Đừng lo lắng quá…”
"Hãy hứa đi."
Chàng nhỏ giọng ra lệnh. Max thở dài và gật đầu.
"Em biết rồi. Nếu cảm thâys không ổn... em sẽ nói."
Riftan, người đang nhìn chăm chú vào mắt nàng, cầm lấy túi xách của nàng và quay về phía cửa ra vào. Max theo chàng ra khỏi chòi, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình. Nàng sẽ cảm thấy thế nào nếu mang thai con của chàng một lần nữa? Việc đó sẽ rất đáng lo ngại và khó khăn, nhưng dù vậy thì nàng cũng sẽ rất hạnh phúc. Nhưng Riftan có thể phát điên lên vì lo lắng.
Max thở dài và đút tay vào túi áo khoác. Nàng cũng vậy, đôi khi cảm thấy mất mát khi nghĩ về đứa con mà họ đã có thể có với nhau, nhưng Riftan dường như đã bị tổn thương sâu sắc vì điều đó. Nàng thề sẽ cẩn thận để không mang thai trong thời điểm hiện tại, vì cả hai. Nếu có thể, nàng muốn có một đứa con trong hoàn cảnh mà họ có thể yên tâm hạnh phúc.
Max xóa tan ảo tưởng về đứa bé đáng yêu đang chớm nở trong tâm trí, và tiến lên một bước. (hint hơi nặng à nha)
***
"Có một bức điện."
Richt Bleston, người đang ngồi trên một cái rương gỗ và ăn thịt khô, ngẩng đầu lên và nhìn trung úy của mình. Một mảnh giấy da nhỏ được cầm trên tay của người đàn ông có vóc dáng khổng lồ như người phương Bắc.
Hắn cầm lấy nó và mở nhẹ bằng một tay. Ghi chú nói rằng một số quý tộc phương Đông đã quyết định gửi tiếp tế cho quân Đồng minh.
Hắn vò nát tờ giấy và ném vào ngọn lửa. Hắn không biết cô gái tóc đỏ đã thuyết phục như thế nào, nhưng việc vài kẻ hèn nhát phương Đông bám vào nhau như những con dơi cũng không to tác lắm. Hắn không muốn chuyến thám hiểm này thất bại. Tuy nhiên, hắn cũng không mong muốn Lực lượng Đồng minh có thể dễ dàng khuất phục đội quân quái vật.
Hắn gật đầu một cách kiêu căng với người hầu đứng bên cạnh.
“Mang bút và mực đến đây.”
Tên hầu trẻ mang đến mộc bản, giấy da, bút lông và mực. Hắn viết nguệch ngoạc một câu thô thiển trên tờ giấy da. (p/s: trong bản gốc, Richt gọi bạn hầu trẻ đó là “son of a bitch” clmn )
‘Hãy hành động thích hợp.’
"Đưa cái này cho Baronguard."
Baronguard là người đứng đầu phe Phản đối Hiệp định Phương Đông. Người đàn ông đó sẽ biết phải làm gì mà không cần hắn giải thích. Hắn đưa bức điện cho trung úy, rồi nhét nốt thịt khô còn lại vào miệng và giải khát với rượu mạnh.
Rồi một cơn gió lạnh thổi qua, cào xước mặt hắn ta. Hắn quay đầu lại và nhìn vào vùng đất nông nghiệp đóng băng trắng xóa. Đột nhiên, một cảm giác hài lòng ập đến. Ngay cả khi đợt giá rét này chấm dứt, nỗi thống khổ mà miền Nam phải chịu đựng vẫn sẽ còn đó. Suy yếu vì nạn đói, Whedon sẽ sớm trở thành con mồi dễ dàng của hắn.
Chỉ tưởng tượng về cuộc chiến thôi đã khơi dậy sự phấn khích tột độ trong hắn. Đánh quái vật không thể gọi là chiến tranh. Một cuộc chiến thực sự là mở rộng lãnh thổ bằng cách tàn sát những binh đoàn bộ binh và kỵ binh mạnh mẽ mặc giáp sắt và phá hủy các pháo đài.
‘Sau khi trò chơi nực cười này kết thúc, thời đại của các hiệp sĩ bắt đầu.’
Đó là một dòng chảy mà không ai có thể ngăn cản được. Các chiến binh của miền Bắc sôi máu vì hiệp ước hòa bình. Họ không thể hiểu tại sao họ không được đánh đuổi những con người yếu ớt của miền Nam và giành lấy mảnh đất màu mỡ của chúng.
Không chỉ các lãnh chúa của Balto mới có sự bất mãn như vậy. Những quý tộc tham vọng không hài lòng với quân vương của họ có ở khắp nơi. Các nhóm đối lập tràn lan khắp bảy quốc gia, và vị giáo hoàng trẻ tuổi không có đủ khả năng lãnh đạo để thống nhất tất cả. Khi tàn tích của Cao nguyên Pamela bị dập tắt, luật hiệp ước, vốn đã mất đi lý do duy trì hòa bình, sẽ được sử dụng như một ngòi kích nổ.
Hắn nở một nụ cười thỏa mãn trên môi. Thật nhục nhã khi bị đặt dưới sự chỉ đạo của một tên lai ngoại quốc, nhưng không gì là không thể chịu được vì những điều sắp xảy ra. Dù gì thì đây cũng là lần cuối cùng của cái tên gọi lố bịch “Liên minh Bảy Vương quốc”.
Hầu hết quái vật thuộc chủng tộc phụ đã bị xóa sổ bởi Cuộc chiến Quái vật 3 năm trước, và thành trì của chúng cũng bị tàn phá. Cuộc đấu tranh của lũ quái còn sống sót sẽ sớm bị dập tắt, và sự tuyệt chủng của lực lượng quái vật sẽ sớm dẫn đến sự phân chia của Bảy Vương quốc. Cuộc chơi hòa bình đã kết thúc.
‘Tôi rất tiếc phải nói điều này nhưng... điều đó sẽ không bao giờ xảy ra trong cuộc đời của anh.’
Đột nhiên, giọng nói vang lên trong đầu xóa đi nụ cười trên môi hắn. Bụng hắn sôi lên khi nhớ lại đôi mắt màu xám đang nhìn thẳng vào hắn.
Người phụ nữ đó còn nói gì nữa? ‘Bởi vì anh sẽ không bao giờ có thể vượt qua Riftan Calypse.’
Hắn bóp nát ly rượu.
‘Thật là một người phụ nữ vui tính.’
Ngay cả khi Riftan Calypse đánh bại con rồng một lần nữa, cậu ta cũng không thể ngăn cản sự phân chia của Bảy Vương quốc. Dristan sẽ xâm lược phần phía Đông bị tàn phá của Whedon, còn Balto và Alex sẽ bí mật tấn công khu vực phía Bắc Whedon. Cho dù Livadon có hỗ trợ Whedon, thì cũng chẳng ích gì.
Vùng đất này sẽ sớm biến thành biển lửa.
Hắn liếm môi dưới, tưởng tượng cảnh sẽ cầm đầu của người chồng vô cùng yêu quý trước mặt người phụ nữ đã nhìn chằm chằm vào hắn một cách đầy thách thức.
Người phụ nữ đó sẽ là lễ vật đầu tiên của hắn dành cho Vua phương Bắc. (clmn ổng tính clq gì dị hông biết )
***
Sau ba ngày di chuyển không ngừng, quân Đồng minh đã đến thành phố có tường bao quanh ở biên giới. Đó là một điểm chiến lược quân sự được xây dựng để ngăn chặn sự xâm lược của Dristan. Hàng trăm binh lính sống trong các khu phố, các thương gia giao dịch với họ, các quán trọ lớn nhỏ và các kho chứa quân dụng dọc theo rào chắn.
Max cưỡi ngựa vào bên trong hàng rào cao khoảng hai kvette, và cẩn thận quan sát xung quanh. Những ngôi nhà tồi tàn làm bằng ván lót bạt nằm kế con mương sâu, và cạnh con suối hẹp là những chiếc lều trắng bốc hơi trắng xóa.
Max, người đang cưỡi ngựa trước nơi đó, cảm nhận được mùi dầu thơm thoang thoảng trong không khí và có vẻ tò mò trên khuôn mặt.
"Nơi, nơi đó là gì vậy?"
"Đó… Đó là một nhà tắm công cộng.”
Elliot, người đang cưỡi ngựa bên cạnh nàng, trả lời với một giọng ngượng nghịu. Mắt Max sáng bừng lên.
"Phòng, phòng tắm sao?"
Vì lý do nào đó, có một vẻ bối rối trên khuôn mặt của Elliot. Anh ta nói với giọng khó xử.
"Cái đó… có chút không giống với những gì phu nhân nghĩ... Nó là một nơi rất khác.”