"Nàng thấy khó chịu khi người phụ nữ khác tán tỉnh ta sao?"
Max trừng trừng nhìn chàng với đôi mắt cay đắng. Riftan bất chấp bám vào lưng nàng. Chàng cười khúc khích, tựa cằm lên vai nàng và mỉa mai nói.
“Ta không ngờ vợ mình lại có tính độc chiếm đáng sợ như vậy. Ta phải tự lo cho mình trong thời gian tới rồi.”
“Cô, cô ta công khai đu bám vào người đàn ông đã có gia đình… Em, em chỉ không thể chịu nổi hành vi vô liêm sỉ đó!"
Nụ cười của chàng tươi hơn trước lời bào chữa tội nghiệp của nàng. Max quắc đôi mắt sắc bén như một con mèo giận dữ, rồi dậm dậm chân để thoát khỏi vòng tay của chàng.
Sau đó Riftan nắm lấy nàng và ngồi xuống giường. Chàng đặt nàng vào lòng và thì thầm ngọt ngào khi trao những nụ hôn nhẹ lên đôi má sưng húp của nàng.
"Nàng có một khuôn mặt giận dữ rất đáng yêu."
Max cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng của mình. Tuy nhiên, nàng không thể đỡ lại đòn tấn công dịu dàng của Riftan. Chàng đặt một tay vào trong chiếc váy và nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng qua chiếc váy mỏng. Max hơi bực bội càu nhàu khi cảm thấy xương sống của mình tan chảy như bơ.
"Em… em thấy chàng quá ranh mãnh rồi đấy.”
“Đó là vì nàng dễ thương.”
Riftan cười toe toét và đưa tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy ngực nàng. Max khẽ run vai, sau đó nắm lấy cổ tay chàng để cái chạm mạnh mẽ hơn. Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt Riftan ngay lập tức.
Chàng nghiêng đầu nàng ra sau và áp môi họ vào nhau một cách thô bạo. Chàng đưa lưỡi vào sâu trong miệng nàng và nhẹ nhàng kéo hai n|_|m v|_| đang nhô lên dưới áo nàng. Max bật ra một tiếng rên rỉ ướt át trên môi. Trong tích tắc, một luồng nhiệt xuyên thấu bừng lên từ dạ dày của nàng.
Nàng yêu cầu thêm nữa, kéo tay chàng xuống và đặt nó vào giữa hai chân nàng. Riftan bắt đầu gầm gừ và tham lam vuốt ve vùng tam giác trên lớp quần áo mỏng của nàng.
Max d@ng chân ra, khao khát được chàng mơn trớn sâu hơn một chút. Đúng lúc đó, bàn tay của chàng đột nhiên rời khỏi người nàng. Max ngước nhìn chàng với vẻ khó hiểu. Riftan nói với một nụ cười không tự nhiên trên khuôn mặt, cứng đờ vì sự bất mãn.
“Ta nên tắm rửa trước. Vì công chúa, ta đã không có một giây nào để thở.”
Sau đó chàng bế nàng ra khỏi lòng mình, đứng dậy và sải bước về phía bồn tắm. Max khàn giọng hỏi khi nàng ngơ ngác nhìn chàng.
"Chàng đã ở bên cô ta suốt thời gian qua sao?"
Riftan, người đang cởi chiếc áo sơ mi của mình, liếc nhìn lại nàng. Trán chàng hơi nhăn lại.
"Nàng thực sự nghi ngờ ta?"
“Em, em không nghi ngờ Riftan! Vì… bởi vì người phụ nữ đó dường như có tình cảm với Riftan…Em lo lắng về những gì cô ta nói...”
Riftan nhìn xuống nàng mà không nói lời nào trong giây lát, sau đó thở dài một hơi.
"Công chúa chỉ thương lượng với ta thay mặt cho Vua Thorben thôi."
Max ngẩng đầu trước câu nói bất ngờ. Lãnh chúa của Dristan đã thương lượng gì với Riftan? Riftan bình tĩnh giải thích thêm như thể đọc được ánh mắt nghi ngờ của nàng..
“Như nàng đã biết, Hiệp định Hòa bình Bảy Vương quốc đang ở trong tình trạng rất bấp bênh. Đại Thánh địa Osyria, đóng vai trò trung tâm trong liên minh, hiện đang phải chiến đấu với các giáo phái Tin lành và giáo phái Cũ, và tân Giáo hoàng không thể thống nhất họ. Và để tận dụng sự chia rẽ giữa các giáo phái, những người phản đối hiệp ước hòa bình đã bắt đầu đoàn kết ở nhiều quốc gia khác nhau trên thế giới. Để ngăn chặn điều này, chúng ta cũng cần tập hợp những người ủng hộ hiệp định.”
“Điều, điều đó có nghĩa là… chàng đã đưa Dristan về phe ủng hộ?”
“Ta vẫn chưa có câu trả lời chắc chắn. Nhưng ta đã thành công trong việc đưa họ trở lại trạng thái trung lập.”
Max vô thức mở miệng. Dristan rất bất mãn với Hội đồng Bảy Vương quốc về việc tranh chấp lãnh thổ với Whedon. Bất chấp hiệp ước rằng không xâm phạm lãnh thổ của nhau, họ đã ngầm ủng hộ đám cướp bóc ở phía Đông Whedon. Làm sao mà chàng có thể thuyết phục một đất nước như vậy? Nhận ra câu hỏi đang lởn vởn trong đầu nàng, Riftan tiếp tục giải thích trong tiếng thở dài.
“Lý do Dristan muốn ra trận là để đòi lại lãnh thổ mà họ đã cai trị hàng trăm năm. Nhưng nếu có thể lấy lại mảnh đất mà không phải đổ máu, thì họ không có lý do gì để mong muốn hiệp ước bị phá vỡ.”
Max nhìn chàng với vẻ mặt khó hiểu.
“Chàng, chàng đã hứa giao lại vùng phía Đông sao? Nếu chàng tự ý làm điều đó, chàng có thể sẽ bị coi là kẻ phản bội...!”
“Không đời nào ta có thể tự mình làm một việc như vậy. Nó đã được thỏa thuận với Vua Ruben rồi."
Riftan lắc đầu như thể thật vô lý.
“Sau khi công tước chết, quyền thừa kế đất đai sẽ thuộc về nàng, Thái tử hoặc là Thái tử phi. Nếu có tranh chấp về quyền thừa kế, các quý tộc phương Đông sẽ chia rẽ và đối đầu với nhau rất căng thẳng, và Dristan sẽ không bỏ lỡ cơ hội và tiến hành xâm lược. Nếu đất đai rồi cũng sẽ bị hủy hoại bởi chiến tranh, tốt hơn là chúng ta nên bàn giao nó thông qua các cuộc đàm phán.”
“Nhưng, nhưng xét về khối tài sản khổng lồ thu được từ mảnh đất đó…”
“Tiền thuế từ Công quốc tất nhiên là một con số khổng lồ, nhưng xét về chi phí mà hoàng gia liên tục bỏ ra để đưa quân đến biên giới thì không thể không từ bỏ. Vua Ruben đã gửi một bức điện thông báo rằng ông ta sẵn sàng đàm phán về khu vực phía Đông của công quốc, và Rienna Thorben đã đến đây với câu trả lời của nhà vua."
Max chớp mắt. Sau khi đến Balbon, nàng biết rằng chàng đã thường xuyên đến thăm Vua Ruben, nhưng nàng chưa bao giờ mơ rằng có một câu chuyện như vậy ở phía sau. Nàng lẩm bẩm với một giọng hơi bối rối.
"Em chỉ… em nghĩ rằng mọi người chỉ đàm phán về nguồn cung cấp.”
“Ta cố tình làm cho nàng nghĩ như vậy. Cũng không có ích gì nếu nàng biết có một thỏa thuận bí mật giữa hai hoàng tộc."
Riftan, người đang xoa gáy bằng bàn tay ướt đẫm, ngả đầu vào bồn tắm như thể uể oải và nói. Max cảm thấy hơi tội lỗi khi nhìn thấy sự mệt mỏi của chàng. Chàng đang đấu tranh để ngăn chặn một cuộc chiến trong khi nàng lại sôi sục với sự ghen tuông vô cớ.
Lắc đầu trong xấu hổ, Max nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường và đi tới sau lưng chàng. Sau đó nàng nhặt xà phòng trên kệ lên và nhiệt tình nói.
"Em sẽ tắm cho chàng."
Riftan mở mắt và nhìn nàng với một nụ cười khó xử.
"Được rồi. Đừng làm gì hết, nàng chỉ cần nghỉ ngơi thôi."
"Em làm vậy bởi vì em muốn."
Max nhanh chóng làm ướt xà phòng, thoa nó và bắt đầu gội đầu cho chàng. Riftan hơi nghiêng người về phía trước để tránh tay nàng, rồi ngả người ra sau một cách thoải mái như thể cam chịu.
Nàng cẩn thận gội sạch mái tóc mượt như nhung của chàng, sau đó nhẹ nhàng xoa bờ vai rộng và chiếc gáy săn chắc. Một tiếng thở dài hài lòng thoát ra khỏi miệng chàng. Max, người đã nhìn chàng với ánh mắt tự hào, nhẹ nhàng hôn lên má chàng. Riftan ngước nhìn nàng và nhẹ nhàng kéo cánh tay nàng.
"Nàng cũng vào đi."
"Em đã… em đã tắm rồi."
"Không sao, vào đi."
Max cởi quần áo và đi vào bồn tắm. Riftan kéo nàng lên đùi mình và hôn dịu dàng. Nàng mỉm cười khi quấn những ngón tay vào mái tóc bóng mượt của chàng, như thể còn sót lại một chút bọt. Ngay sau đó, những khoái cảm ngọt ngào nuốt chửng cơ thể nàng.
Ngày hôm sau, quân Đồng minh đã có thể rời thành phố với bốn mươi toa xe chở đầy hàng tiếp tế. May mắn thay, hoàng gia Dristan đã chuẩn bị một lượng lớn vật tư để hỗ trợ Lực lượng Đồng minh.
Nhờ vậy, họ không chỉ bảo đảm đủ lương thực cho 3000 binh lính trong cả tuần mà còn thu được thêm 500 quân tiếp viện. Nhưng Max khó mà vui được. Công chúa Lienna là người phụ trách chỉ huy đội kỵ binh do Vua Thorben cử đến.
Max nghiến răng, lườm nữ nhân mãi đu lấy Riftan không thôi. Riftan có một thái độ lạnh lùng đến mức xấu hổ khi cô ta ở bên cạnh, tuy nhiên cô ta liên tục viện cớ và đeo bám Riftan. Nàng không thể tin được trên đời lại tồn tại một người phụ nữ trơ trẽn như vậy.
‘Mình không nghĩ cô ta biết chữ quê là gì.’
Max nôn ra năm ngàn lời cáo buộc trong bụng, dùng thìa khuấy khuấy bát cháo. Nàng muốn lập tức chạy đến chỗ người phụ nữ đó và đe dọa cô ta hãy cút khỏi chồng mình, nhưng nàng không thể phạm sai lầm nghiêm trọng chỉ vì ghen tuông vụn vặt.
Việc duy trì Hiệp ước Hòa bình Bảy Vương quốc đòi hỏi sự hợp tác của Dristan, vì vậy nàng phải chịu đựng người phụ nữ khó ưa đó cho đến khi họ quay trở lại Anatol sau chuyến thám hiểm đáng sợ này.
Max, cố gắng dập tắt cơn tức giận của mình, đẩy thìa cháo vào miệng một cách máy móc. Ruth liếc nhìn nàng, nói như thể anh ta không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Phu nhân có thể làm gì đó với ánh mắt vô hồn của người không? Tôi bắt đầu sợ hãi rồi đây này."
"Mặc kệ ta."
Max thậm chí không nhìn anh ta, mà chỉ chăm chú vào cảnh người phụ nữ cười khúc khích và đánh vào cẳng tay của Riftan – nàng thắc mắc cô ta có thật là một công chúa hoàng gia hay không. Thậm chí những hiệp sĩ đang tiếp cận nàng với thức ăn cũng từ từ quay đi khi nhận thấy ánh mắt đáng sợ của nàng. Nhưng nàng không có thời gian để giả vờ rằng mình ổn nữa.
Nàng nắm chặt thìa đến nỗi muốn vỡ ra, múc phần cháo còn ấm và đổ vào miệng. Sau đó, nàng bật dậy khỏi chỗ ngồi và dậm chân đi đến trước mặt Riftan.
"Không phải chúng ta nên bắt đầu di chuyển từ bây giờ sao?"