Riftan đã vác rất nhiều thứ trên lưng rồi. Có cần thêm trọng lượng của Ascalon lên đó không? Đó có thể là một mong muốn ích kỷ, nhưng nàng muốn chàng vẫn là chồng của nàng, không phải là một anh hùng mang vận mệnh của lục địa Roviden.

“Rif, Riftan chắc cũng có cùng suy nghĩ với Ruth đúng không? Ý ta là… trả lại Thánh kiếm cho Giáo hoàng.”

“Ngài Calypse là một người rất thực tế. Ngài ấy sẽ không mạo hiểm vì một huyền thoại mà ngài ấy không biết nó có thật không.”

Max nhíu mày trước giọng điệu không rõ ràng.

“Ruth không nghe được lời giải thích nào à?”

“Ngài ấy có phải là loại người hay ngồi lê đôi mách về những quyết định mà ngài ấy đưa ra đâu?”

Ruth thô lỗ thốt ra.

“Đã lâu rồi tôi không gặp mặt trực tiếp Lãnh chúa Calypse. Từ những gì tôi nghe được, có vẻ như ngài ấy đang bận gặp gỡ các quý tộc cấp cao từ khắp nơi trên thế giới.”

“Nhưng, nhưng… trước khi đưa ra quyết định… chàng, chàng có thể bàn bạc với chúng ta. Đó là lý do tại sao rất khó…”

"Tốt hơn là phu nhân không nên mong đợi sự tỉ mỉ như vậy từ ngài ấy."

Ruth nói, thổi bay tóc mái của mình.

“Lãnh chúa Calypse đã quen với việc đưa ra quyết định của riêng mình. Ngài ấy không phải là loại người nói về mọi hành động của mình. Một người cả đời sống như vậy sao có thể thay đổi trong một sớm một chiều? Đừng quá buồn và hãy cố gắng hiểu Ngài Calypse.”

Max đỏ mặt. Những lời của Ruth lúc này khiến nàng cảm thấy mình như một đứa trẻ. Có lẽ cũng không khác lắm. Riftan đã cố gắng rất nhiều để thừa nhận và chấp nhận con người thật của nàng. Nhưng không phải nàng chỉ đang yêu cầu chàng thay đổi nhiều hơn sao? Nàng rũ vai xuống trong sự chán nản.

“… Ta hiểu ý anh là gì."

“Bây giờ chuyện đã đành, xin hãy cổ vũ cho Lãnh chúa Calypse để đạt được chiến thắng áp đảo. Nếu phu nhân cỗ vũ, ngài ấy cũng sẽ có thêm sức mạnh”.

Ruth nói, vỗ nhẹ vào vai nàng để động viên. Max cố mỉm cười. Riftan thừa nhận nàng như một pháp sư. Giờ đến lượt nàng chấp nhận chàng là một hiệp sĩ.

***

Vì các hiệp sĩ cấp cao có thể lọt vào vòng chung kết ngay mà không cần phải trải qua vòng sơ loại, nên lần xuất hiện đầu tiên của Riftan diễn ra rất lâu sau khi giải đấu bắt đầu. Max lo lắng nhìn quanh phòng chờ, thấy Riftan đang dựa vào tường, mài kiếm và hít một hơi thật sâu.

Mặc dù chàng không vũ trang đầy đủ, nhưng chàng trông đáng sợ hơn nhiều so với các hiệp sĩ mặc áo giáp nặng nề. Với mỗi chuyển động đều đặn của cánh tay dài, những cơ bắp rắn chắc nhô ra khỏi chiếc áo chẽn mỏng, và chiếc vạc chỉ đeo trên một bên vai lấp lánh dưới ánh đèn nền.

Khuôn mặt vô cảm của chàng, như thể đang đeo một chiếc mặt nạ, trông có vẻ buồn chán, không có nét gì của một người sắp đối mặt với một giải đấu lớn, nhưng thậm chí cũng không có một chút kích động hay lo lắng nào được tìm thấy.

Khi nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng, xa lạ đó từ xa, hai người hầu trẻ mang theo áo giáp tiến lại gần chàng.

“Ngài Calypse, bộ giáp đã hoàn thành.”

Riftan, với thanh kiếm buộc vào thắt lưng, từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Các cậu trai lập tức di chuyển đến trước mặt chàng và mặc tấm giáp ngực vào bộ ngực rộng của chàng. Trong khi đó, Riftan buộc một chiếc nẹp da rắn vào cẳng tay và găng tay sắt ngoài găng da. Đó là một cảnh tượng giống như một buổi lễ thành kính.

“Phu nhân không định đến nói chuyện với chỉ huy sao?”

Khi nàng đứng yên ở lối vào, Garrow thận trọng mở miệng. Sau một lúc do dự, Max chậm rãi băng qua phòng chờ. Chỉ sau đó, Riftan mới phát hiện ra nàng và nheo mắt lại.

"Sao nàng lại ở một nơi như thế này vậy?"

Sau khi bảo hai người hầu lui về, chàng sải bước về phía nàng. Chàng phản đối sự hiện diện của nàng tại sân vận động.

Max thở dài. Sau khi nàng suýt bị bắt cóc, chàng không thích nàng đến chỗ đông người. Nàng giả vờ không để ý đến cái nhìn trách móc và luồn tay vào trong áo khoác.

“Em có vài thứ muốn đưa cho chàng trước cuộc thi.”

Rồi nàng lấy ra một chiếc khăn tay được gấp khá chỉnh chu.

“Em vốn định đưa nó cho chàng sáng nay… em đến đây vì chàng đã rời đi trước khi mặt trời mọc. Thật khó để nhìn thấy khuôn mặt của chàng.”

Chàng nhướng một bên mày trước sự mỉa mai. Không phải là chàng muốn như vậy, nên có vẻ như chàng bực bội với những lời chỉ trích của nàng. Tuy nhiên, đó là một lời phàn nàn chính đáng đối với Max, người đã phải bằng lòng với việc gặp chồng mình trong khoảnh khắc ngắn ngủi trong vài ngày qua. Nàng kìm nén sự sôi sục bên trong và nói thật mạnh.

“Sao chàng còn không đưa tay ra?”

Riftan thở dài và chìa tay ra. Max buộc chặt chiếc khăn tay màu trắng trên đôi găng sáng nhạt của chàng.

“Đó là món quà để chúc chiến thắng. Mọi người đều làm vậy... Riftan không thể k không có.”

Riftan, người đang nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình, nhìn quanh phòng chờ. Chỉ đến lúc đó, những chiếc khăn buộc quanh cổ tay của các hiệp sĩ khác mới thu hút sự chú ý của chàng. Chàng lại hạ ánh mắt xuống cổ tay. Đột nhiên, một từ thẳng thừng thoát ra từ đôi môi chàng.

“… Cảm ơn nàng đã chăm sóc ta."

Max cau mày trước câu trả lời nhạt nhẽo đáng thất vọng.:)))

"Có lẽ… chàng không thích nó?

"Không phải."

Lời phản đối tuôn ra ngay lập tức. Nhưng những nếp nhăn giữa hai lông mày của chàng không hề biến mất. Riftan, người đang sửa chiếc khăn tay, lầm bầm thêm vào.

“Ta không nghĩ rằng nó sẽ có thể bỏ nó khi nó bị vấy bẩn.”

“Nếu nó bẩn, em sẽ chuẩn bị một chiếc khăn tay sạch mới cho chàng. Vì vậy, đừng bận tâm rằng…”

Ngay sau đó, một tiếng kèn vang lên từ bên ngoài đấu trường. Đó là tín hiệu bắt đầu cuộc thi. Một linh mục trẻ theo thói quen bước vào phòng chờ và hét lên.

“Sir Calypse và Sir Barrett, hãy chuẩn bị sẵn sàng! Cuộc đối đầu đầu tiên nên được bắt đầu bởi hai người.”

Max nuốt khan. Bụng dưới nàng thắt lại như thể nàng là người sắp thi đấu. Mặt khác, Riftan có một khuôn mặt bình tĩnh. Chàng nói, nhặt chiếc mũ chàng để quên trên ghế.

“Đừng nghĩ đến việc chen vào nhầm chỗ, nàng hãy về thẳng Cung điện Roem đi.”

Max nhìn chàng, không thể tin được.

“Này, em đã đi xa đến thế này… không lẽ em không được xem cuộc thi?

“Không có gì để xem đâu. Ở nơi đông người rất nguy hiểm, vì vậy hãy quay trở lại cung điện.”

“E, em không thích. Em cũng cổ vũ…”

“Ngài Calypse! Xin hãy tiến vào đấu trường!”

Theo sự thúc giục của linh mục, chàng quay về phía lối vào đấu trường. Max, người có vẻ mặt không tán thành, tối sầm mặt lại khi nhìn thấy đối thủ của chàng. Người đàn ông cao hơn Riftan một cái đầu. Có thể đó là một người miền Bắc. Max vội đuổi theo.

“Làm ơn, hãy cẩn thận.”

"Đừng lo lắng. Ta sẽ cẩn thận để không dính máu.”

Chàng nói, đội mũ lên đầu. Max, cau mày trước một câu trả lời ngớ ngẩn, nổi cơn giận khi nhận ra chàng đang nói về chiếc khăn tay.

“Ai quan tâm đến điều đó chứ? Cơ thể của chàng…!”

Max phải nuốt ngược lời nói khi chàng bất ngờ kéo lưng nàng. Riftan nghiêng đầu, để lại một nụ hôn ngắn nhưng mãnh liệt trên môi nàng. Và trước khi nàng kịp phản ứng, chàng đã vội vã bước vào đấu trường. (ủa rồi mắc gì 2 vợ chồng dễ thương dữ dạ )

Max, người đang nhìn phía sau chàng với vẻ mặt không nói nên lời, đỏ mặt trước những ánh nhìn, và lao ra khỏi phòng chờ. Nàng choáng váng. Dạ dày nàng như muốn bùng cháy với nỗi bất an, nhưng nàng không thể tin rằng chàng lại vô tư và thoải mái như vậy...!

Nàng lấy tay quạt khuôn mặt đỏ bừng của mình, và sải bước về phía khán giả. Sau đó, Garrow, người đã lặng lẽ theo sau, hỏi với giọng lo lắng.

"Có lẽ chúng ta không cần phải về cung điện theo chỉ dẫn của Ngài Calypse?"

“Không, đừng nói nhảm nhí. Mọi người sẽ nghĩ gì về ta nếu chồng ta tham gia cuộc thi và ta không ló mặt?

Nàng khịt mũi và bước ra khỏi hành lang dài. Như thể trận đấu đã bắt đầu, có một tiếng reo hò náo nhiệt. Max hối hả, chạy lên cầu thang ngay lập tức. Khi nàng ra khỏi cổng vòm, tầm nhìn của nàng tràn ngập hàng nghìn khán giả đang nhiệt tình hô vang tên Riftan.

Max nhìn xuống giảng đường, bối rối. Chỉ trong vài giây, đã có một người đàn ông to lớn tên Barrett nằm dài trên sàn. Nàng nhìn lại Garrow với vẻ mặt khó hiểu.

"Chuyện gì đã xảy ra thế? Riftan đâu rồi…”

"Max! Cậu đây rồi!"

Max quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói đột ngột. Cách đó không xa là cặp song sinh, Sidina và Annette đang ngồi cạnh nhau. Nàng chen lấn qua đám đông chen chúc. Sau đó, qua những tiếng la hét, giọng nói hào hứng của Dean Godric vang lên rõ ràng.

“Chồng của chị thật tuyệt vời! Cuộc thi kết thúc ngay khi nó bắt đầu. Em thậm chí còn không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra nữa!”

“Hả, trận đấu đã kết thúc rồi sao?”

Nàng ngơ ngác mở miệng. Lần này, giọng nói say mê của Sidina đã được nghe thấy.

"Đỉnh luôn bà ơi! Ngay khi Ngài Calypse rút kiếm, người đàn ông khổng lồ đó đã bay lên bầu trời! Giống như một loại phép thuật vậy!”

Max nhìn xuống sân vận động, không nói nên lời. Chỉ sau đó nàng mới nhận ra những lo lắng của mình vô lý như thế nào. Không có gì ngạc nhiên khi Riftan không nghiêm túc đáp lại khi nàng yêu cầu chàng phải tự chăm sóc bản thân. Ngày hôm đó, Riftan thi đấu tổng cộng ba trận, cả ba trận đều kết thúc chưa đầy một phút.

“Tớ đã nghe từ người bên cạnh rằng trong quá khứ Ngài Calypse rất nổi tiếng với việc kết thúc trận đấu chỉ trong tích tắc.”

- --END OF THIS CHAP ---

Web novel (KR): Dưới gốc cây sồi | Under the oak tree

Tác giả: Kim Soo Ji

Dịch bởi: Jen

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện