“Phu nhân ơi, ngài ấy không chỉ xuất sắc thôi đâu!” Cậu bé nhìn lại nàng như thể nàng đang miêu tả Riftan bằng những từ gì quá khắc khổ. Sau đó, cậu khoe ra một loạt các thành tích hoành tráng, làm nên tên tuổi của chàng: “Lãnh chúa Calypse là vị hiệp sĩ vĩ đại nhất lục địa. Đó là lý do vì sao ngài ấy được gọi là truyền nhân của Uigru! Khắp lục địa chỉ có 5 vị hiệp sĩ là được ví như Uigru nhà Rossem! Hai trong năm người đó đã bị Ngài Calypse đánh bại. Chỉ mới sáu năm trước, ngài ấy đã đánh thắng hiệp sĩ hàng đầu của Libadon, Sejour Aren, ngài ấy còn hạ gục được cả thánh kiếm của Osiria, Kuahl Leon, trong một cuộc đấu kiếm ở Western Union!” Max chỉ mỉm cười đáp lại. Nàng từng nghe nhiều về chỉ huy Sư đoàn Paladin, người đàn ông nổi tiếng với tài kiếm thuật tuyệt đỉnh – song, nàng chưa bao giờ nghĩ chồng mình lại có thể vượt xa cả người đàn ông vốn là hiệp sĩ ưu tú nhất lục địa ấy. “Tôi quyết định trở thành một hiệp sĩ sau khi chứng kiến Ngài Calypse thể hiện trong cuộc đấu kiếm ấy. Tôi đã ngưỡng mộ ngài kể từ ngày đó rồi.” cuối cùng cậu bé cũng kết thúc bài diễn văn đầy hăng say của mình bằng sự tận tâm cậu dành cho Riftan. “Tôi, tôi hiểu rồi…” Max không biết nói sao. Hành động này của nàng khiến khuôn mặt tươi cười của cậu đanh lại. “Phu nhân,” cậu bé ảm đảm nói, “Người không biết Lãnh chúa Calypse đỉnh tới cỡ nào sao?” Nàng vội vàng dùng chút kiến thức ít ỏi của mình về Riftan để phản bác lại, “Tôi, tôi biết chứ..về, về con r-rồng…” “Có tham gia vào cuộc viễn chinh ấy hay không, thì Ngài Calypse vẫn là một hiệp sĩ vĩ đại. Người chưa bao giờ thấy ngài ấy vung kiếm sao?” “Tôi, tôi từng thấy rồi!” Nàng đáp lời ngay lập tức, cảm giác hơi phòng bị. “Tôi đã thấy chàng ch-chiến đấu với một con quái-quái vật…” Nàng dần hạ giọng xuống như thì thầm lặng lẽ. Nàng không chắc nói ra sự thất bại của mình trong chuyến đi ấy cũng được tính là đã nhìn thấy hay không. Đó là lần đầu tiên Riftan cầm kiếm lên trước mặt nàng,  thế mà nàng lại ngất đi, không thể thấy được cảnh tượng ấy. Đến lần thứ hai, nàng còn chưa biết gì thì cuộc chiến đã kết thúc. Nhưng Max không thể làm các cậu bé buồn lòng vì nàng không hay biết gì về những chiến công của chồng mình. Vì thế, nàng bắt đầu bịa ra một câu chuyện… “Tôi, tôi cũng biết…” nàng cất lời, lưng ưỡn thẳng, hồi hộp kể lại phiên bản kinh dị của cuộc chiến. “Tôi-tôi đã trông thấy Riftan ch-chẻ đ-đôi một tên kh-khổng lồ t-to như cái ph-pháo đài này-này! T-tổng cộng có m-mười tên, n-nhưng t-tất cả đ-đều bị ch-chàng hạ gục chỉ trong ch-chớp mắt!” Nàng vô tư kể lại câu chuyện, dù sự thật nàng còn chẳng nhớ nổi được có bao nhiêu con quái vật đáng sợ xuất hiện nữa. Nàng cho rằng, ít nhất cũng phải có mười tên. Trò lừa phỉnh của nàng đã thành công, khi khuôn mặt ngây thơ của cậu bé nhìn lên nàng nhiệt thành hẳn ra. “Thật ư? Mười tên khổng lồ sao…!? Thật không thể tin được! Phu nhân kể tiếp đi ạ?” Max nao núng trước sự nhiệt tình của cậu bé. Sự phấn kích của cậu đối với câu chuyện đã khiến Max lơ là. Dù thế, vào lúc này, nàng không thể nói với cậu biết sự thật rằng mình đã ngất xỉu, chẳng nhớ được gì. Nàng nhanh chóng nhớ lại một câu chuyện mà gánh hát từng diễn trước đây rồi phóng đại nó lên, càng nói dối, chứng nói lắp của nàng càng trở nên rõ ràng hơn. “Kh-khi đ-ang ở trong xe ngựa, ch-chúng tôi đột nhiên nghe th-thấy một tiếng th-thét lớn! Nó l-lớn đến n-nỗi tôi tưởng b-bầu trời đang nứt to-toác ra. T-toàn thân t-tôi sợ đến đơ cả ng-người; tôi-tôi thậm chí còn ch-chẳng biết là Ri-Riftan đã l-lấy kiếm của chàng ra từ bao giờ. Và rồi, khi t-tôi l-lấy lại được ý th-thức, thì Ri-Riftan đã bước-bước ra khỏi xe, chiến đấu.” “Kỹ năng chiến đấu của Ngài Calypse là nhanh nhất thế gian này! Đối thủ của ngài ấy còn chưa nhìn thấy kiếm đã bị chặt đầu và xẻ thịt rơi khắp mặt đất rồi!” Cậu bé phấn khích reo lên. Mặc dù nàng thấy choáng khi hai cậu bé thích nghe một câu chuyện bệnh hoạn như vậy, nhưng nàng vẫn tiếp tục kể. “B-bên ngoài, có mười t-tên t-to như pháo đài…! T-tất cả các hiệp sĩ đều r-rút kiếm của mình ra! Riftan d-dẫn trước rồi đ-đâm kiếm ch-chàng vào tên to nhất! Thế-thế là tên kh-khổng lồ…” Max nhìn lên, cố nhớ lại những gì cậu bé nói trước đó. Nàng cố thêm thắt chút sự thật vào câu chuyện của mình. “Đ-đầu t-tên kh-khổng lồ lìa khỏi cổ, rồi th-thân hắn bị xẻ ra làm đôi, m-máu túa ra nh-như đài phun nước! S-sau đó hắn ng-ngã xuống m-mặt đất.” “Kiếm của Ngài Calypse còn đâm xuyên qua cả hơi thở rồng cơ mà! ” Cậu bé gật đầu, tin sái cổ, “Hừm! Tên khổng lồ cũng chỉ như một miếng bánh với ngài ấy thôi!” Câu chuyện của Max đã khơi gợi lòng hứng thú của các cậu. Mặc cho chứng nói lắp phiền phức của nàng, các cậu không hề tỏ ra khó chịu mà kiên nhẫn chờ đợi, đôi mắt lấp lánh nghe nàng tiếp tục câu chuyện. Phản ứng của họ, kinh ngạc ngây thơ, đã tiếp thêm sức mạnh cho Max, câu chuyện của nàng càng trở nên sinh động hơn khi nàng bắt đầu bắt chước người khổng lồ. “Một-một tên kh-khổng lồ khác nh-nhìn thấy mọi chuyện đã hét ầm-ầm lên làm tôi ù cả hai t-tai, rồi hắn đập ch-chùy xuống oánh một c-cái! Ri-Riftan nhảy lên cao-cao như một con chim én…. và tránh được nó như đó ch-chỉ là đồ chơi của tr-trẻ con.” Nàng cười mỉm, khá thích thú trước việc mình miêu tả chàng như một “con chim én” lanh lợi. “T-tên kh-khổng lồ đó quá ch-chậm chạp..kh-không thể theo kịp được những ch-chuyển động của chàng, c-cứ liên tục đập ch-chùy x-xuống đất! Bùm! Bam! Nó đập m-mạnh đến nỗi tưởng như trái đất đang rung chuyển theo…!” Nàng bắt chước cảnh người khổng lồ đập vũ khí hủy diệt của hắn xuống đất. Vai hai cậu bé cũng rung theo như đang nín thở, chờ đợi chuyện gì tiếp theo. Max cũng bắt đầu thấy phấn khích vô cùng, đây là lần đầu tiên có người thích nghe nàng kể chuyện. “Th-thế rồi! Ri-Riftan vung k-kiếm. Một tia-tia chớp léo lên, sau đó, ta l-liền thấy cánh tay của tên khổng lồ ấy v-văng ra như một miếng x-xúc xích! Nó rơi uỳnh xuống đ-đất thật mạnh, máu tóe lên…” Nàng nhận thấy bất cứ khi nào nàng nhắc tới cái gì đó máu me, là ánh mắt lấp lánh của hai cậu càng trở nên chói lọi hơn. Nàng giơ tay lên, hét. “M-máu bắn t-tung tóe! Cứ m-mỗi khi tên khổng lồ l-lắc c-cánh tay mình, thì phần m-máu đen từ chỗ bị c-cắt cụt ấy lại c-càng túa ra, bắn x-xuống khắp nơi như mưa x-xối xả…! Tôi phải t-tắm n-nửa ng-ngày trời mới s-sạch được đống máu đó.” Max vung hai tay mình, nàng đang cố gắng bắt chước theo tên khổng lồ bị chặt mất tay kia thì bỗng nhiên đứng đơ người.





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện