Đêm hè oi bức, trời đầy sao, không có một cơn gió nào trong không khí.
Trình Tiêu dắt Chu Thanh Dao đi xuyên qua con ngõ nhỏ, hầu hết thời gian là cô líu ra líu ríu, Trình Tiêu nhìn cô đầy cưng chiều, cười mà không nói.
Hai người tay cầm tay lắc lư đi đến dưới tầng nhà ông Trương, Trình Tiêu buông cô ra, hất hất cằm: “Em lên trước đi, lát nữa anh lên sau.”
“Vì sao không thể đi cùng nhau?” Cô không vui lẩm bẩm.
Trình Tiêu véo mặt cô: “Tem tém lại đi, nhỡ bị ông ấy phát hiện ra điều gì thì anh sẽ trở thành tên đầu sỏ gây tội phá hỏng đóa hoa của tổ quốc đấy.”
Cô gái nhỏ nhào lên ôm lấy eo anh, nũng nịu dính sát vào không muốn buông tay.

“Anh mới là đóa hoa của tổ quốc ấy.”
Anh nhướng mày: “Vậy em là gì?”
“Phân nhà nông.”
Trình Tiêu bị chọc cười, phải dùng chút sức mới kéo được con bạch tuộc nhỏ trên người mình ra.
“Được rồi, bạn nhỏ phân nhà nông à, em phải đi lên rồi.”
Chu Thanh Dao bĩu môi không tình nguyện, cái miệng nhỏ dẩu cao đến mức sắp treo được chai dầu luôn rồi.
Trình Tiêu chăm chú nhìn cô gái nhỏ rời đi với vẻ buồn bực không vui, anh không khỏi dặn dò hai câu: “Nhìn cầu thang đi, đừng để bị ngã.”
Chờ đến khi cô biến mất ở hành lang, đèn điều khiển bằng giọng nói ở tầng hai được bật sáng, sau đó anh nghe thấy một tiếng hét thảm “A”.

Tim Trình Tiêu run lên, anh vô thức đuổi lên theo bản năng.
Cô gái nhỏ ngã ngồi ở trên cầu thang, quay lưng về phía anh, nhìn không rõ mặt, Trình Tiêu cúi người xem xét.
“Làm sao vậy? Bị thương ở đâu?”
Cô quay đầu lại, vuốt ngực, đôi mắt nhỏ u oán: “Bị thương ở tim.”
Trình Tiêu nhếch môi cười cười, cũng là bất đắc dĩ: “Mấy lời âu yếm này của em còn có thể lạc hậu hơn nữa không.”
“Nhưng anh thích nghe mà.”

Cô lại tung tăng nhảy bật dậy, leo lên một bậc thang, bù vào sự chênh lệch chiều cao một cách hoàn mỹ.
“Trình Tiêu, em muốn đi cùng với anh.” Cô kéo vạt áo anh nhỏ nhẹ làm nũng.
Anh thật sự không chịu nổi tiếng ầm ĩ lúc hò lúc hét của cô, thở dài: “Em thắng.”
Cô ngửa đầu lên cười tủm tỉm, bị anh nắm tay dắt lên tầng.

Cửa chính mở ra.
Ông Trương chờ đã lâu, nhìn thấy hai đứa bé một cao một thấp thì sửng sốt một cách rõ rệt.
“Sao các cháu… ?”
“Gặp ở dưới tầng.”
Trình Tiêu bình tĩnh trả lời, chỉ có điều, ở góc chết ngoài tầm mắt của ông cụ, cô gái nhỏ đang móc lấy ngón tay anh rồi lắc lư loạn xạ.
Khi vào nhà, Trình Tiêu cúi đầu nhìn cô một cái, tỏ ý cảnh cáo.
Nhưng Chu Thanh Dao nghich nghiện rồi, khi ông Trương vào bếp lấy hoa quả, cô nhổm lên hôn trộm anh một cái.
“Dao Dao.” Anh nhỏ giọng nói.
“Em biết rồi.”
Cô cúi đầu, rầu rĩ không vui nghịch ngón tay.

“Anh không thích, sau này không thơm anh nữa là được.”
Phòng bếp truyền ra tiếng ông cụ hỏi: “Dưa hấu hay là dưa vàng?”
Chu Thanh Dao không trả lời, Trình Tiêu đáp lại trước: “Dưa hấu đi ạ.”
Anh đứng dậy luôn: “Ông nghỉ đi, để cháu làm cho.”
Nói xong, anh muốn vào bếp giúp đỡ, nhưng chưa được hai bước, anh lại dừng chân, quay đầu liếc mắt nhìn cô gái nhỏ, cười khẽ một tiếng, nâng cằm cô rồi cúi đầu mổ một cái.
“Được chưa?” Lông mày anh chứa ý cười.

Chu Thanh Dao che gương mặt nhỏ đỏ bừng, ngọt ngào như ăn mứt táo vậy.

Mười phút sau, ông Trương đi vào phòng sách đọc sách, cố ý nhường phòng khách cho bọn họ.

Khi đóng cửa, ông còn dặn dò Trình Tiêu phải nghiêm túc nghe giảng.
Cửa vừa đóng, Chu Thanh Dao đã chỉnh lại dáng vẻ dính chặt lúc nãy, lấy vở ghi chép đã sớm chuẩn bị xong từ lâu, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, quả thật là có vài phần tư thế của cô giáo nhỏ.
“Em tìm thầy cô xin đề thi của lớp 11, em cũng xem qua rồi.

Đề toán hình không được tính là khó, kiến thức trong đề thi cũng na ná như nhau.

Bây giờ mới bổ sung một chút kiến thức cho anh thì chắc chắn đã muộn rồi.

Nhưng em phát hiện có hai câu hỏi lớn chắc chắn sẽ thi vào, về cơ bản chỉ thay số thôi, còn những thứ khác giống y hệt.

Anh học thuộc lòng cách tính đi, chí ít cũng đảm bảo được 20 điểm, không đến mức bị ăn trứng ngỗng…”
Cô hăng hái nói một loạt, nhưng sau khi nói xong lại không có ai đáp lời, cô ngước mắt lên nhìn.

Trình Tiêu dùng một tay chống đầu, ánh mắt nhìn cô có chứa chút nghiền ngẫm.
“Anh có nghe thấy em nói không?” Người nào đó bị nhìn chằm chằm đến mức mặt nóng lên.
Anh cười khẽ: “Nghe thấy, thưa cô.”
Giọng nói có hút thuốc trầm thấp khàn khàn, hai chữ “thưa cô” tự có sự quyến rũ riêng.

Chu Thanh Dao bị chòng ghẹo đến mức mặt đỏ lên, tay nhỏ sờ qua, véo vào sau eo rắn chắc của anh: “Không được dụ dỗ em trong lúc học bài.”
Anh nhíu mày, có vẻ hơi vô tội: “Anh đâu có dụ dỗ em nhỉ?”
Cô quay đầu sang nhìn anh, cười rạng rỡ: “Thở thôi cũng là dụ dỗ rồi.”
Bàn tay to của anh nắm chặt đầu cô, mạnh mẽ xoay qua, cúi đầu ghé sát vào bên tai cô: “Cô ơi, là lòng cô có ý xấu mới đúng…”
Khí nóng phả hết vào trong tai, tê tê dại dại lại ngưa ngứa, cả người cô run lên, khuôn mặt nhỏ bị chọc cho đỏ bừng.
Trình Tiêu hài lòng bật cười.
Chậc, không chịu nổi chọc ghẹo.
Lúc này, cửa phòng sách bỗng nhiên mở ra, ông Trương ra ngoài xem tình hình, thấy Chu Thanh Dao đỏ mặt thì thắc mắc nói: “Do nóng quá à?”
“Dạ, không phải đâu.”
“Trình Tiêu, cháu chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp chút nữa đi.”
Ông đau lòng liếc mắt nhìn cô bé, lại lườm Trình Tiêu như thể oán trách: “Tập trung học đi, xem cháu chọc tức Dao Dao kia…”
Trình Tiêu đã quen bị đổ oan, nhún nhún vai ra vẻ không sao hết, nhưng sau đó lại nghiêm túc nghe cô nói những lời trên trời.
Từ nhỏ anh đã không phải kiểu thích đọc sách, vừa nhìn vào chữ đã thấy đau đầu, trốn học đi làm đã trở thành chuyện bình thường, thỉnh thoảng nổi hứng đi học thì cũng là đi ngủ bù.
Nếu không phải đã hứa với ông nội đã mất là sẽ học hết cấp ba thì dựa vào hoàn cảnh hiện tại của mình, anh đã sớm bỏ học đi làm thanh niên lêu lổng rồi.
Khi kết thúc, quả thật anh đã học thuộc hai đề kia dưới sự kiên trì của Chu Thanh Dao.
Hai người thu dọn đồ đạc đi ra cửa, ông Trương cầm 200 tệ làm phí gia sư cho Chu Thanh Dao.

Đương nhiên là cô không nhận, mà là uyển chuyển từ chối.
Ngay từ lúc bắt đầu cô đã không phải chạy tới vì tiền, mà chỉ đơn giản là muốn được ở bên Trình Tiêu nhiều hơn một chút.
“Dao Dao, nếu như cháu không nhận số tiền này thì chính là không nể mặt ông.”
Cô vẫn nhỏ nhẹ từ chối, cuối cùng là Trình Tiêu lên tiếng, cô mới cẩn thận cất tiền giấy đi.
Hai người chào tạm biệt ông Trương rồi đi ra ngoài.
Ở chỗ rẽ của hành lang, cô móc ngón tay anh, anh vô cùng tự nhiên mà nắm lấy, sau đó bao bọc cả bàn tay nhỏ của cô

Trình Tiêu không đưa đến tận dưới tầng nhà cô, mà là dừng ở con phố đối diện, vì lo lắng người quen nhìn thấy sẽ bàn tán lung tung về cô gái nhỏ.
“Về đi, hôm nay đã mệt rồi.”

Chu Thanh Dao lưu luyến thả lỏng tay: “Anh cũng về nhà à?”
“Anh tới quán bar một chuyến, có ca diễn.”
“Ồ.”
Cô luôn cảm thấy chỗ đó rất loạn, đương nhiên, cô không hề nghi ngờ Trình Tiêu, chỉ sợ anh ở những nơi như vậy lâu thì sẽ lây nhiễm sự phức tạp ấy.
Lòng bàn tay chợt lạnh, có thêm một bộ chìa khóa mới tinh.
“Cất cẩn thận, lần sau đến thì cứ mở cửa vào luôn.

Anh không ở nhà thì cứ bật điều hòa chờ anh, đừng để mình bị nóng.”
Chu Thanh Dao cười dịu dàng nhận lấy, hai mắt chảy xuôi ánh sáng ấm áp.
“Đưa bút cho anh.”
“Hả?”
Anh lặp lại một lần nữa: “Bút.”
Cô không hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, lấy bút ra khỏi cặp rồi đưa cho anh.
Sau đó, anh viết một dãy số lên dây quai cặp của cô.
“Số điện thoại của anh, có việc thì gọi cho anh.”
Cô nhỏ giọng hỏi: “Không có việc gì thì không thể gọi cho anh à?”
Anh nhếch môi dưới: “Ở chỗ anh, em còn có việc gì không thể làm à?”
Chu Thanh Dao mím môi cười, lại giữ chặt lấy tay anh, càng dính chặt càng không nỡ rời xa anh.
Trình Tiêu hôn l3n chóp mũi cô, cô hừ hừ không hài lòng, anh lại cười hôn vào môi cô.
“Đi đây.”
Cô gái nhỏ vui vẻ vẫy đuôi vẫy tay chào tạm biệt anh.

Đợi đến khi cô khuất bóng hoàn toàn, anh mới lấy di động đã réo vang một hồi ra, ấn nút nghe máy.
“Ừ, tới ngay đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện