Phía Tây thổi tới một cơn gió to, mang theo không khí ẩm ướt lạnh lẽo của trời mưa, thổi bay tóc mai dài bên tai cô, che kín gần nửa khuôn mặt.
Cô ngẩn người ngay tại chỗ, dùng đôi mắt đờ đẫn nhìn người phụ nữ ở con phố đối diện đi sang, từ từ tới gần mình.
“Trình Tiêu...”
Chu Thanh Dao lẩm bẩm, quay đầu nhìn về phía siêu thị, mong tìm thấy bóng dáng cao lớn của anh.
Trốn tránh rất đáng xấu hổ.
Nhưng hiện tại, ngoại trừ trốn tránh thì cô hoàn toàn không có can đảm đối mặt một mình.
Trong lúc mặt mày bối rối, người phụ nữ cao quý mặc váy hoa đa đi đến trước mặt cô.
Cô gái nhỏ ngây ngốc nhìn người trước mặt, cảm giác xa lạ khó có thể tả nổi lập tức ập tới như thủy triều, bỗng chốc nuốt hết cảm giác thê lương trong lòng cô.
Bốn năm không gặp, người phụ nữ này đã khác xa với dáng vẻ trong trí nhớ của cô.
Trong trí nhớ, người phụ nữ kia thích mặc váy bông giản dị mộc mạc, bà ít nói, cũng rất ít cười, chỉ có lúc khắc khẩu cãi vã với bố Chu thì mới có thể mặt đỏ tai hồng mà cãi lại.
Mỗi một tiếng nghiến răng nghiến lợi đều tràn ngập sự căm hờn và bất mãn với cuộc sống.
Nhưng hiện tại bà lắc mình một cái, thế mà lại biến thành người phụ nữ cao quý đeo vàng đeo bạc trên thành phố lớn.
Chu Thanh Dao nghĩ, thì ra tiền tài thật sự có thể thay đổi vẻ bề ngoài và khí chất của một người.
Khoảng cách giữa người đàn bà suốt ngày oán than và người phụ nữ giàu sang chỉ là một tấm thẻ đen không giới hạn mà thôi.
“Dao Dao.”
Mặt người phụ nữ mỉm cười, giọng nói dịu dàng, mềm mại ỏn ẻn.
“Mẹ về rồi…”
Đầu Chu Thanh Dao loạn cào cào, cô nhìn bà ấy bằng vẻ mặt lúng túng, cái miệng nhỏ há hốc, cổ họng như nghẹn lại không thể phát ra một chữ nào.
Giày cao gót của người phụ nữ ấy giẫm lên bậc cầu thàng, gót giày gõ “thùng thùng” như động đất.
Âm thanh chói tai ấy bị phóng đại vô số lần nổ ầm ầm ở bên tai cô.
Đầu cô đau dữ dội, cô trốn tránh lùi hẳn ra sau một bước dài, nhưng lại bị người phụ nữ kia ra sức túm chặt cổ tay.
“… Con làm sao vậy?”
“Là mẹ đây, mẹ về thăm con này…”
Chu Thanh Dao bỗng nhiên lúng túng hoảng hốt, liều mạng tránh thoát khỏi tay bà ấy như con thú bị sập bẫy, bật khóc nức nở.
“Mẹ thả con ra! Thả ra!”
Hai người lôi kéo qua lại tới gần siêu thị, Trình Tiêu ở bên trong nghe thấy tiếng động thì lao nhanh ra ngoài, mạnh mẽ giật tay người phụ nữ kia ra, bảo vệ cô gái nhỏ đã trắng bệch mặt ở sau lưng mình.
Vẻ mặt anh âm u lạnh lẽo, nhìn chòng chọc vào bà ấy bằng ánh mắt sắc bén, giọng nói đầy giận dữ, âm thanh rít ra từ kẽ răng.
“Bà muốn làm gì?”
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn hành động theo phản xạ có điều kiện của anh, lại nhìn Chu Thanh Dao được anh bảo vệ ở đằng sau, đang ngoan ngoãn túm chặt quần áo của anh.
Bà ấy hơi rướn cổ lên, dò hỏi cô con gái đang giả chết trốn ở sau lưng anh.
“Dao Dao, người này là?”
“Anh ấy là ai cũng không liên quan tới mẹ!”
Cô gái nhỏ gằn từng câu từng chữ một cách hung tợn, sau đó, cô kéo vạt áo của người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi, em muốn về nhà.”
Người đàn ông lãnh đạm nhìn sang nơi khác, mặt mày lạnh lùng kéo tay cô, dắt người quay đầu đi vào ngõ nhỏ.
Người phụ nữ mặc váy dài tung bay trong gió sững sờ đứng yên tại chỗ, không gấp gáp đuổi theo, chỉ nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của hai người một cao một thấp.
Khi ánh mắt của người phụ nữ chạm vào ánh mắt lạnh thấu xương của người đàn ông lúc ngoảnh đầu lại, bà không bực bội chút nào, ngược lại còn mím môi cười cười.
Con gái của bà, ngoại hình và tính cách không hề giống bà chút nào.
Nhưng quả thật là ánh mắt chọn đàn ông và sở thích lại giống y như đúc với bà lúc còn trẻ.
Tình mẹ con máu mủ ruột già được khắc sâu vào DNA, cho dù có muốn chối bỏ cũng không chối bỏ được.
Lần nầy về, bà có đủ thời gian và kiên nhẫn.
Không vội, cứ từ từ đi.
——————
Sau khi về nhà, Chu Thanh Dao như con rối mất hồn, ngồi trên giường không nói lời nào, ngồi suốt từ chiều đến lúc trời tối.
Trình Tiêu cũng cảm nhận được sự bất thường ấy, nhưng nhìn dáng vẻ từ chối giao lưu của cô gái nhỏ, cho dù anh có sốt ruột cũng không muốn cứng rắn phá vỡ sự yên lặng trong lòng cô.
Bên ngoài lại có gió to nổi lên.
Trình Tiêu tìm một chiếc chăn sạch ở trong phòng nhỏ rồi đắp lên người cô, bọc kín cô gái nhỏ.
Khi anh xoay người, cô gái nhỏ lại đột nhiên túm chặt cánh tay anh.
“Sao?”
Cô ngẩng đầu lên, cười gượng gạo: “Em đói.”
Đôi mắt đen của Trình Tiêu sáng lên, anh dịu dàng nói: “Có nồi lẩu rồi, có thể bật lên vào bất cứ lúc nào.”
Cô lười biếng vươn hai cánh tay nhỏ xinh về phía anh, tràn ngập ý làm nũng.
Nhưng Trình Tiêu lại cứ thích dáng vẻ này của cô, cho dù thương yêu cô gái nhỏ của mình như thế nào thì vẫn cảm thấy còn chưa đủ.
Anh cúi người xuống bế cô lên, cô gái nhỏ thành thạo quấn hai chân vào eo anh.
Anh bế “con gấu koala” ra khỏi phòng, đặt cô lên ghế sofa bọc ga màu hồng nhạt.
Hôm nay anh cố ý tổ chức sinh nhật ở phòng trọ nhỏ của cô.
Trình Tiêu đi vào phòng bếp làm bát nước chấm lẩu.
Hành lang có tiếng bước chân dồn dập nặng nề, sau đó, cửa phòng cô bị gõ vang.
“Cốc cốc.”
Cô gái nhỏ trên ghế sofa cảm thấy căng thẳng, cuống quýt ôm chăn che kín bản thân ở bên trong.
Người đàn ông trong bếp nghe thấy tiếng động thì đi ra, tựa người vào sau cửa với vẻ cảnh giác: “Ai vậy?”
Người bên ngoài không trả lời.
Anh quay đầu lại nhìn về phía Chu Thanh Dao, cô gái nhỏ lắc đầu mờ mịt.
Cánh cửa kiểu cũ này không có mắt mèo, rất lâu sau bên ngoài vẫn không lên tiếng.
Trình Tiêu cân nhắc một lát, bỗng nhiên mở cửa ra.
Bên ngoài phòng không có một bóng người.
Theo tiếng đèn vàng lờ mờ bật lên, có một hộp quà đặt ở trước cửa.
Anh cúi xuống kiểm tra, là một chiếc laptop đời mới của thương hiệu nào đó.
Lúc trước, Trình Tiêu đã từng để ý tới chiếc laptop này rồi, vốn định mua tặng cô để cô tra tài liệu khi học tập, mua cái nào tốt và đẹp một chút, có lẽ còn có thể dùng đến đại học.
Nhưng laptop gần 7000 tệ, đối với anh mà nói, quả thật không phải là một con số nhỏ.
Ánh mắt anh u ám, nhìn hộp quà đựng laptop rồi im lặng suy nghĩ hồi lâu.
“Bên ngoài có ai không?” Cô gái nhỏ lầm bầm hỏi.
“Không.”
Trình Tiêu nhỏ giọng đáp lại, sau đó lấy đồ vào phòng, đóng cửa lại.
Hộp quà vuông vắn đặt trên bàn uống nước, cô tò mò sấn lại gần nhìn một cái.
Túi đựng hộp laptop có kẹp một tấm thiệp.
Cô đắn đo, lấy ra nhìn một cái, mặt trên chỉ có bốn chữ màu đen, sinh nhật vui vẻ.
Chữ viết xinh xắn, phóng khoáng tươi tắn.
Trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh tượng khóc sướt mướt của một đứa bé khi bị người ta ép buộc đi luyện chữ.
Nếu đây là quà sinh nhật, cho dù không ký tên thì cô cũng biết là ai tặng.
Trình Tiêu đứng ở trước bàn uống nước, nhìn cô nhét tấm thiệp vào chỗ cũ với vẻ mặt vô cảm, sau đó cứng rắn nhét đồ vào gầm bàn uống nước.
Tiếp theo, cô ngồi khoanh chân ở trên ghế sofa, nhúng một cuốn thịt bò vào trong nồi lẩu đang sôi như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Ăn cơm đi, đói quá.”
Anh không đáp lại, một giây đã nhìn thấu trái tim đang quay cuồng trong sóng lớn dưới vẻ bề ngoài bình thản không gợn sóng của cô.
Nhưng anh vẫn nhẫn nhịn không hỏi gì.
“Có cho ớt vào nước chấm không?”
“Có!”
Cô ngẩng đầu lên cười với anh, nhìn giống như người không hề hấn gì: “Em còn muốn uống bia nữa.”
Trình Tiêu nhíu mày, vừa định từ chối thì cô gái nhỏ cứ như biết anh định nói gì, lặng lẽ bổ sung thêm một câu: “Hôm nay là sinh nhật em mà, phá lệ chút xíu đi, được không?”
Người đàn ông khẽ thở dài một tiếng, khui bia cho cô như thể đã nhận mệnh.
Trên bàn cơm, cô bỏ qua hơi mù lúc trước, giơ chén một hớp bia một miếng thịt, sau khi ngấm men say thì bắt đầu hát hò nói lung tung.
Cô gái nhỏ làm ầm ĩ đến lúc mệt nhừ tử, co rúm thành một nhúm ngủ thiếp đi ở trên ghế sofa.
Trình Tiêu lặng lẽ đứng dậy thu dọn bãi chiến trường, sau khi dọn dẹp sạch sẽ ở trong bếp, anh đi đến ghế sofa, vốn định bế cô gái nhỏ đã say khướt về giường.
Nhưng người vừa mới đến gần, cô gái nhỏ đã mơ màng mở mắt ra, quấn cả hai tay hai chân lên, lật người một cái, ngồi lên đùi anh.
“Dao Dao?” Trình Tiêu vỗ nhẹ vào lưng cô.
Giọng cô có chút men say: “Em không… không say.”
Mắt người đàn ông trĩu nặng: “Có chuyện muốn nói với anh à?”
“Ừ.”
Cô ôm rất chặt, chặt đến mức bản thân cô không thể thở được, mà vẫn không muốn buông anh ra.
“...!Vì sao anh không hỏi em?”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng cô biết, người đàn ông có thể nghe hiểu.
Trong lòng cô nghĩ gì, ở trước mặt anh cũng giống như trong suốt vậy, vừa nhìn đã hiểu.
“Em muốn nói, em sẽ chủ động nói.
Em không muốn nói, anh cũng không muốn ép buộc em.”
Uống rượu xong, cô gái nhỏ cười rộ lên y hệt con mèo nhỏ lén ăn vụng, cô mềm nhũn tựa vào vai anh, khẽ cắn môi.
“Trình Tiêu, anh tốt quá.”
Hơi thở nóng bỏng của cô phả hết vào cằm anh, miệng đầy mùi rượu mê người.
“Người phụ nữ trông có vẻ rất giàu có hôm nay, bà ấy là mẹ em.”
“Ừ.” Anh đã sớm đoán được.
“Bà ấy thay đổi nhiều quá, suýt chút nữa em cũng không nhận ra bà ấy luôn.”
Cô gái nhỏ rầu rĩ nói: “Em không thích dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo của bà ấy, càng không thích quà bà ấy tặng.
Tất cả những gì mà bà ấy có bây giờ, em đều không thích.”
“Nhưng, suy cho cùng bà ấy vẫn là mẹ em.”
Người đàn ông run giọng nói: “Tình thân không cắt đứt được, là tình cảm không thể thay thế bằng bất kỳ thứ gì.”
Cô lắc đầu nguầy nguậy, cố chống cơ thể nặng trịch của mình lên, dùng hai tay bưng mặt anh.
“Em chỉ cần có anh là được.”
Đáy mắt của cô gái nhỏ có hơi nước óng ánh, cách nói chuyện chậm rì rì.
“Cái gọi là tình thân, là chỉ biết làm tổn thương em không có điểm dừng, nhưng anh thì không, anh mới là người yêu em nhất.”
Đôi mắt đen như mực của anh càng sẫm màu hơn, nhìn dáng vẻ mờ mịt hồ đồ khi say rượu của cô, anh cười nhéo vành tai cô.
“Em vẫn rất cần bà ấy, đúng không?”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại chọc cho cô đỏ hoe mắt.
Cô cố kìm nén nước mắt, nhưng khi nói chuyện, vẫn không kìm được mà rớt từng giọt lớn.
“… Em không thèm đâu.”
Trình Tiêu biết cô nói một đằng nghĩ một nẻo, không muốn vạch trần sự quật cường nho nhỏ của cô.
Anh quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ đang mưa to tầm tã, im lặng suy nghĩ hồi lâu.
Môi người đàn ông hé ra, trầm thấp thốt ra mấy chữ: “...!Anh nhớ bố mẹ anh, còn có ông nội nữa.”
Chu Thanh Dao sững sờ, dùng sức xoay mặt anh lại, liều mạng nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ lên của anh.
“Nếu có thể, anh bằng lòng dùng tuổi thọ nửa đời mình để đổi cho bọn họ sống lại.”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, khóe miệng nhếch lên cười bi thương: “Đúng như em nói, chỉ cần bố mẹ cần sống, chí ít còn có một gia đình.”
Mũi cô gái nhỏ chua xót, vô cùng đau lòng, cô ôm cổ anh quấn chặt lên, chỉ ước gì có thể hòa mình vào trong cơ thể anh.
“Anh...!anh có em, em sẽ luôn ở bên anh.”
Người đàn ông cong môi cười khổ, không đáp lại.
Hai người cứ yên lặng ôm nhau như vậy một lúc lâu.
Bên ngoài vang lên tiếng sấm sét xé toạc bầu trời, Trình Tiêu bế cô gái nhỏ lim dim về giường.
Khi anh định đi ra ngoài, cô gái nhỏ trong ổ chăn lại đột nhiên duỗi tay túm chặt lấy anh.
“Trình Tiêu.”
Cô nắm chặt ngón tay thô ráp của anh, đôi mắt long lanh nước mắt sáng lên nhìn anh.
“Em không muốn ăn bánh kem, nhưng em có một điều ước vào dịp sinh nhật.”
Anh cúi đầu nhìn cô: “Em nói đi.”
“Sau này, bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều không được buông tay em, phải nắm tay em thật chặt như này này, cho tới già luôn.”
Nửa khuôn mặt của anh chìm trong bóng tối, sau khi im lặng một lát, anh cúi đầu hôn lên trán cô.
“Được.”