Hai người trên giường đồng thời run lên.

Hai tay Chu Thanh Dao bám chặt lấy đầu vai anh, theo bản năng hướng vào lồ ng ngực anh.

Đôi mắt mềm mại, hỗn loạn dưới người anh, đôi mắt người đàn ông đỏ lên, cả tiếng thở cũng gấp gáp, vì chịu đựng nên trên trán cũng ứa ra mồ hôi, nóng hổi rơi trên khuôn mặt hồng hồng của cô.

Tên đã lên dây nhưng bị gãy mất, cảm giác này thật sự rất tra tấn người khác.

Trình Tiêu miễn cưỡng ổn định hô hấp, kéo chăn che lên người cô, che hết hầu như là cơ thể tr@n trụi của cô.

“Ai?”
Ngoài phòng không lên tiếng, nhưng vẫn cứ mãi gõ cửa như thế, càng gõ càng lớn, có chút ý nghĩ không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Trình Tiêu suy nghĩ một lát, anh nghiêm mặt lại mặc quần áo vào, xoay người xuống giường, ánh mắt anh đảo qua cô gái ngây thơ giấu mình trong chăn.

“Ngoan ngoãn đợi đừng ra đấy.

” Anh thấp giọng phân phó cho cô.

Mở hé cửa ra một chút, thì thấy trước phòng có một cô bé nữ sinh nhỏ bé, đầu tròn nhỏ, vẻ mặt không che được nét ngây ngô.

Vừa mới nhìn thấy anh, trong đôi mắt cô bé không che giấu được vẻ vui mừng nhảy nhót, vẻ mặt phức tạp cắn môi nhìn anh, cuối cùng ánh mắt dò xét nhìn quần áo hỗn độn của anh, vẻ mặt bỗng nhiên ửng đỏ, đập vào mắt chính là hơi thở tình d*c.

Chủ yếu là, phòng này không phải phòng của anh.

Là phòng của người phụ nữ kia.

Trình Tiêu cúi đầu nhìn cô ta, thờ ơ hỏi: “Có việc?”
Nịnh Mông cố gắng nén đau đớn và chua xót trong lòng, tủi thân mà rũ mắt, trong giọng nói không che giấu được sự bi thương, thuận miệng tìm lấy một cái cớ, “Anh Trình Tiêu, ống nước trong phòng bếp của em hư rồi, anh đến xem giùm em đi.


Anh liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của cô ta, thản nhiên nói: “Loại chuyện này thì tìm Thang Viên, Du Điền đi, tôi không có thời gian.


Cô ta nói tiếp, cũng sốt ruột mà hỏi thêm: “Anh bận cái gì?”

“Có liên quan đến cô sao?” Trình Tiêu nhíu mày, bắt đầu thấy không kiên nhẫn.

Cô gái nhỏ mười tám tuổi đáng thương ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt non nớt đầy collagen, “Nhưng… chỗ này là phòng người khác, anh… ưm…”
“Cô cũng biết đây là phòng người khác à, hơn nửa đêm như thế tùy ý làm phiền, lễ phép sao?”
Trong lòng Nịnh Mông chua xót, vị đắng chát trong lòng xông lên đốt cháy não cô, nhỏ giọng than thở: “Khách gì chứ, khách gì mà… da mặt dày chết được…”
“Nịnh Mông.


Anh dùng giọng nói mang ý trách móc nặng nề để gọi tên cô ta, cơn tức phút chốc bùng lên, vừa muốn phát hỏa thì trên lưng bỗng nhiên có một cánh tay mềm mại ôm lấy.

Cô gái từ phía sau ló đầu ra bên hông của anh.

Nịnh Mông liếc mắt xem thường, nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn vào vẻ mặt hồng hồng kia.

Người phụ nữ mặc một cái váy dây bằng tơ tằm trong suốt, bầu ng ực thấp thoáng lộ ra, cô xoay người là có thể nhìn thấy hai bầu ng ực sữa trắng tròn kia, trên đó đều lưu lại dấu răng và vết hôn hồng hồng, nhìn thấy cái đã nóng rực cả người.

“Ai thế?”
Chu Thanh Dao cười cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, giọng dịu dàng nhưng vẫn có chút khiêu khích, “Ông chủ các người chưa từng nói qua, phí phòng của tôi toàn bộ đều dựa vào quan hệ xác th1t để trả sao?”
“Cô…!”
Cô ta tức giận xanh cả mặt, cất cao giọng nói: “Cô ghê tởm, không biết xấu hổ!”
Cô khẽ nhướng mày, không chút để ý nói: “Vậy cô có bản lĩnh thì đừng để anh ấy tiến vào phòng tôi, cô chịu trách nhiệm cho anh ấy anh no…”
“Dao Dao.


Người đàn ông im lặng cuối cùng cũng phát ra tiếng, vỗ nhẹ nhàng vào bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng đánh gảy những ngôn từ k1ch thích của cô.

“Em đi vào trước đi.


“À.


Chu Thanh Dao bị chọc tức, cười nhẹ, sắc mặt đang mỉm cười đột nhiên chuyển lạnh.

Sao nào, bây giờ không diễn nữa à?
Không hề lạnh lùng, không hề gằn từng tiếng kêu tên đầy đủ của cô nữa phải không?

Không hiểu sao, đầu óc khô nóng của cô cũng thông một chút.

Ánh mắt lạnh như băng của cô quét qua vẻ mặt quật cường, kiên định của cô gái nhỏ.

Trong ánh mắt này đang cất giấu một tình yêu nồng cháy, có phải cực giống cô khi còn trẻ hay không?
Trong lòng cô nở lên một loại chua xót, cười khẽ tự giễu, bỗng nhiên cảm thấy dáng vẻ âm dương quái khí này của mình, vừa không thú vị lại còn xấu xí.

“Đây là phòng của em.


Cô lạnh lùng nói, “Trình Tiêu, một là bây giờ anh đóng cửa lại, hai là cùng với cô ta cút đi.


Anh bất ngờ bị vẻ mặt thay đổi đến rợn người của cô dọa sợ, vừa muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cánh tay nhỏ bé bên hông bỗng nhiên rút về, phía sau lưng ấm áp mềm mại bị không khí lạnh lẽo cướp lấy.

Khoảnh khắc cô xoay người lại đó, phía sau truyền đến tiếng “rầm” đóng chặt cửa lại.

Cô nữ sinh bị tiếng cửa đóng mạnh dọa lùi bước về phía sau hai bước, đứng sững sờ tại chỗ, im lặng đứng ngây ra một lúc lâu.

Chu Thanh Dao tức giận đi về phía trước hai bước, anh kéo lấy tay cô, trong lòng cô vẫn còn tức giận, buồn bực giãy ra, anh khẽ thở dài, mạnh mẽ túm chặt lấy ôm cô vào lòng.

“Anh buông ra, khốn nạn!”
Cô tức giận đánh mạnh vào ngực anh, liều mạng giãy mạnh ra khỏi người anh.

Trình Tiêu mắt thấy cô đang rất nổi giận, đã phồng to lên, đỏ mặt thành con cá nóc.

Tức giận, cao ngạo so với dáng vẻ lúc còn trẻ khác xa với nhau, không cho chạm, chạm một cái hệt như chạm vào vảy ngược.

“Em đang tức giận cái gì?” Anh nhẹ giọng dỗ dành.

Rõ ràng mới mấy phút trước, hai người còn dây dưa nổi lửa trên giường, nhưng quay đầu một cái đã trở thành một câu chuyện khác, hoàn toàn không cho anh thời gian để thích ứng.

Dây cung phản xạ của Chu Thanh Dao vẫn rất kinh người, cô đối với Trình Tiêu đã có sự chấp nhất từ khi còn trẻ, từ lúc nào đó chẳng hay biết đã ăn sâu vào tận xương tủy.


Cô đối với anh đã có thói quen chủ động tiến công, cũng không keo kiệt thể hiện tình yêu của mình.

Hai người cách xa sáu năm, cô chịu trăm ngàn cay đắng, hao tâm tổn trí, băng rừng lội suối để tìm được anh, lòng đầy vui vẻ, cứng rắn tiếp cận anh, kết quả bị người ta lạnh nhạt, thờ ơ lâu như thế.

Cô tốn nhiều tâm tư như thế, ép mình đến mức không còn đường lui, kết quả đến cuối cùng cô giống như một người phụ nữ điên cùng cô gái nhỏ chưa dứt sữa tranh giành đàn ông.

“Xin hỏi em có tư cách gì để tức giận sao?”
Cô càng nghĩ càng buồn bực, “Bây giờ nhiều lắm thì em chỉ là người bạn gái cũ nghèo khổ, thỉnh thoảng có thể liên tục lăn giường, giải quyết d*c vọng như hổ đói, dùng thân xác để trừ tiền thuê nhà.


“Em đây thì tính là cái gì, cái gì em cũng chẳng phải…”
Cô xoay người cố gắng hơi nóng đang nổi lên trong lòng, rầu rĩ nói, “Anh vẫn nên về phòng của anh đi, ông chủ.


Mà ông chủ nãy giờ như có một trận gió thổi cho tỉnh, giờ phút này lại xấu xa không chịu buông tay cô ra.

Anh cúi đầu ghé sát vào mặt cô, cố ý dùng giọng trêu chọc cô.

“Nhưng anh sắp không chịu được rồi, em mặc kệ anh sao?”
“Anh tìm những người khác đi, dù sao bên cạnh anh cũng nhiều phụ nữ, mấy cô gái vui vẻ xếp hàng giúp anh giải quyết còn xếp hàng dài…”
Chu Thanh Dao âm dương quái khí hừ, “Một ngày chọn một người, một tháng không lặp lại người cũ, nhiều lắm là làm vài lần, chúc mừng anh thành tiên tại chỗ.


“--- Ha ha ha.


Anh bỗng cười ra tiếng, cũng đã lâu chưa nghe thấy cô dùng giọng điệu quái gở này để trách móc người khác, đột nhiên nghe thấy lại có một chút cảm giác quen thuộc.

Xem như chỗ này không phải to lắm, cũng không phải phòng trọ xa lạ nào.

Là người trẻ tuổi lông bông lúc 16, 17 tuổi kia, trong phòng nhỏ rách nát ở Giang Châu kia, bọn họ điên cuồng hôn môi trong phòng bếp, rồi qua đến phòng khách, cô vội vàng nhảy lên người anh, thiếu niên mạnh bạo xốc váy cô lên, dùng sức kéo qu@n lót xuống, đặt cô tại ván cửa, ôm chặt lấy cô đột nhiên đi sâu vào, vừa làm vừa hướng về phòng ngủ…
Bây giờ nhớ lại, lúc ấy cô hệt như con mèo con phát tiếng kêu gọi bạn tình, vẫn thấu đến tận xương.

Gió ngoài cửa sổ thổi xuyên vào phòng, thổi tung mái tóc dài của cô, Trình Tiêu cúi đầu nhìn đôi mắt trong suốt của cô, tràn ngập bất mãn và lên án.

“Thật ra anh muốn thành tiên…”
Anh bất ngờ túm lấy bàn tay nhỏ bé của cô sờ dưới người mình, chụp lên nơi nóng rực kia của anh khiến sắc mặt cô đỏ lên, hoảng sợ lùi về sau.

“Nhưng nó chỉ biết em, ngoại trừ em ra, ai nó cũng không muốn làm.

” Người đàn ông nói nhỏ bên tai cô.


Mặt Chu Thanh Dao đỏ lên, nghĩ đến bản thân mình ngu ngốc theo đuổi anh lâu như thế, vô cùng vất vả mới tìm được một chút trong lòng anh, nhưng mới chỉ dùng hai, ba câu ngon ngọt đã bị người ta dỗ dành xong.

Trước kia lúc tìm được anh bị sự kích động và vui mừng như điên che mờ lý trí, rất nhiều vấn đề đều bị anh lựa chọn xem nhẹ.

Ví dụ như, mấy năm nay bên cạnh anh xuất hiện oanh oanh yến yến, chỉ cần nói về khoản nợ phong lưu của anh, cho dù trái tim có vô tình đến đâu, bọn họ cũng từng chút từng chút nói rõ chuyện này, cuối cùng lại quyết định, không thể phán anh hình phạt chết được.

Cô giãy ra khỏi tay anh, kiêu ngạo ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, “Thịt thơm ngào ngạt dâng đến tận miệng, là anh không biết tự mình quý trọng, cho nên, đêm nay đừng chạm vào em!”
“…”
Trình Tiêu tức cười, lại bị một tràng này của cô làm cho ngây ra.

Sau khi lấy lại tinh thần, anh cũng không cứng rắn nữa, giọng nói khàn khàn hỏi: “Huyệt nhỏ… còn ngứa không?”
“Không phải chuyện của anh, em… ưm…”
Người đàn ông đột nhiên có tâm tư xấu đưa tay sờ vào, mạnh mẽ cắm vào giữa hai ch@n cô, ngón tay nghiền qua nghiền lại miệng huyệt đang chảy đầy d@m thủy, vuốt v e hai cánh hoa non mềm, đầy màu mỡ.

Cô gái nhỏ mềm đi chân đứng không vững, bị anh ôm đi vào phòng tắm, cô không có tiền đồ mềm đi trong lòng anh, hai má đỏ hồng, ngẩng đầu nhìn cằm anh, miệng đứt quãng nói.

“… Em tự mình… giải quyết… không cần anh…”
Trình Tiêu thấp giọng cười, ôm cô đi vào phòng tắm, đóng cửa thật mạnh.

---
Khoảng chừng hai mươi phút sau, trong phòng tắm đầy sương trắng lượn lờ, trong bồn tắm hai thân thể một đen một trắng chồng lên nhau.

Phần eo dưới đang thoải mái ngâm nước nóng của cô, mà nước nóng càng làm miệng huyệt m*t chặt gậy th1t hơn, hai lớp thịt mềm cọ cọ kịch liệt.

Chu Thanh Dao bị lột s@ch trơn, ngại ngùng lại lớn gan ngồi trên người anh.

Người đàn ông lười biếng dựa vào vách tường bồn tắm, hai tay đỡ lấy hai bên của cô, cười vô cùng vui vẻ, “Tự mình giải quyết, hả?”
Cô gái gần đến cao trào, cổ họng khô rang li3m môi, hồn nhiên đã quên mình đang bị trêu chọc dữ dội, vui vẻ chơi đùa với vật thô to bên dưới, ý đồ muốn an ủi nội tâm đang vô cùng khô nóng của mình.

Miệng cô vẫn cứng nhỏ giọng nói, “… Cọ cọ… không đi vào…”
Đêm đó, cô lôi kéo Trình Tiêu chơi đùa đến lúc cuối cùng, chắc khoảng năm, sáu lần, mới miễn cưỡng giải được thuốc.

Tận khi hừng đông, mê mệt nằm gục trên giường, mê man không mở nổi mắt.

Trong phòng tắm, người đàn ông cao lớn một tay cầm thuốc hút, một tay dùng qu@n lót dính đầy mùi hương của cô để lên gậy th1t của mình liên tục chuyển động…
Bát canh nhân sâm này, thật sự quá thích.

Anh nhớ kỹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện