Sáng sớm mấy ngày hôm sau, Chu Thanh Dao bỗng nhiên dậy rất sớm một cách bất thường, nấu mấy bát mỳ Ý tiêu đen.
Trên bàn cơm, Thang Viên Du Điền ăn uống thỏa thích, Tiêu Anh nếm một miếng nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm.
“Sáng nay ăn gì thế?”
Trình Tiêu đột nhiên xuất hiện, ngồi ở bên cạnh Thang Viên, đáy mắt phủ kín tơ máu màu đỏ, mệt mỏi như thể thức suốt cả đêm.
“Mỳ Ý mỳ Ý, mỳ Ý thơm ngào ngạt đây.” Thang Viên luôn luôn là người trả lời nhanh nhất.
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt bực bội: “Tôi không thích ăn đồ Tây, đổi cái khác đi.”
“Không thích thì đừng ăn.”
Cô gái nhỏ xoay người làm chủ không chiều chuộng tật xấu của anh, đưa phần chuẩn bị cho anh cho Thang Viên, người lúc nãy cứ la lối không đủ ăn: “Anh Thang Viên ơi, cho anh suất này luôn, anh ăn nhiều một chút.”
Thang Viên sợ muốn chết lén nhìn Trình Tiêu, người đàn ông hờ hững liếc anh ấy một cái.
“Khụ khụ.”
Thang Viên đột nhiên hiểu ra, có đôi khi, mạng còn quan trọng hơn cái ăn, “Anh ăn no căng rồi, cảm ơn Cái Đuôi Nhỏ nhé.”
Cái đ ĩa treo lơ lửng trên không trung bị Tiêu Anh cầm lấy một cách chuẩn xác, cô ấy ngẩng đầu lên cười với cô gái nhỏ: “Mang suất này cho Abu đi, anh ấy thích mỳ Ý tiêu đen.
Nếu như biết là em làm, anh ấy ăn càng ngon hơn...”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên có người duỗi tay cướp lấy cái đ ĩa ở trong tay cô ấy.
Người đàn ông tự nhiên cầm lấy nĩa, lạnh nhạt nói: “Thỉnh thoảng nếm thử cũng không sao.”
Một câu khiến mọi người trên bàn đều phải nhịn cười.
——————————
Màn đêm buông xuống, đèn neon ngoài quán bar sáng lên, Thang Viên trên sân khấu đang đàn hát một cách thâm tình, hát bài [Đơn Giản] của JJ.
“Anh giang rộng đôi tay, em cần em cứ lấy
Cho đến khi em khao khát tự do
Khi đau khổ anh sẽ không trốn tránh
Tựa như lá cây cam tâm bị thổi rơi bởi gió xuân
......
Chỉ đơn giản là đã từng yêu, anh vẫn là anh
Chỉ đơn giản là đã từng bị tổn thương, không tính là sống uổng phí
Chỉ đơn giản là đã từng điên cuồng, bị giấc mộng cuốn đi
Sau khi chuyện xưa kết thúc, trái tim thích một người cũng trở nên cô đơn lạnh lẽo…”
Không biết cố ý hay là vô tình, bọn họ luôn chọn bài hát hợp với tình hình đến bất ngờ.
Chu Thanh Dao ở quầy thu ngân dùng hai tay chống cằm, Abu ngồi chung ở bên cạnh cô nói chuyện kiểu câu được câu không.
Tầm mắt cô lơ đễnh lướt qua người Trình Tiêu đang đứng lặng ở trong góc.
Dường như anh cũng bị ca từ sâu sắc của bài hát này làm cho cảm động, ngẩn người nhìn sân khấu, bóng lưng cứng đờ, vẫn không nhúc nhích.
Kết thúc một bài hát.
Thang Viên ôm đàn guitar lắc lư xuống sân khấu, Trình Tiêu tiến lên không biết nói gì với anh ấy, mà anh ấy buông đàn guitar rồi đi ra ngoài luôn.
Khi đi ngang qua trước sân khấu, Thang Viên dùng ánh mắt hung ác lườm Abu, khuôn mặt núc ních thịt dữ tợn ấy, nhìn cho Abu ngẩn ngơ luôn.
Abu khẽ khàng hỏi nhỏ Chu Thanh Dao, có phải mình làm sai cái gì rồi không.
Cô vừa định lắc đầu phủ nhận thì Trình Tiêu bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Ánh mắt anh lạnh lùng trong trẻo, gõ gõ lên bàn, nói với Chu Thanh Dao: “Em ra đây với anh một lát.”
Cô chớp mắt hờ hững: “Có chuyện gì không?”
“Ra đi.” Hai chữ, ngắn gọn xúc tích.
Abu ở bên cạnh nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, chỉ nhìn sắc mặt và giọng điệu để phân biệt.
Anh ấy có lòng tốt đề nghị, có cần anh ấy đi cùng hay không.
Cô gái nhỏ lắc đầu, lịch sự từ chối ý tốt của anh ấy.
Dẫn anh ấy đi cùng, có khi cái bản mặt yêu quý của người đàn ông nào đó, mặt xanh đến nỗi có thể mọc ra cỏ luôn ấy.
————————
Ra khỏi quán bar ấm áp như mùa xuân, bên ngoài gió lạnh đìu hiu.
Người đàn ông đi đến trước xe, ấn khóa mở xe.
Cô thong thả đi về phía anh, trên người còn đeo tạp dề chuyên dụng của người phục vụ quán bar, mái tóc xoăn dài búi bừa lên đỉnh đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn tinh xảo, cổ áo hơi thấp, xương quai xanh gợi cảm hơi nhô lên.
Chỉ hờ hững nhìn thoáng qua một cái, ngực Trình Tiêu đã nóng lên, thành công khơi gợi ký ức phóng túng của người nào đó.
Đã một tuần kể từ lần mập mờ triền miên trong nhà tắm, nhưng dấu răng mờ mờ ở dưới xương quai xanh của cô vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Anh khô khốc li3m li3m môi dưới, đó là do anh cắn.
“Tìm em làm gì?” Cô ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Việc thu tiền, sau này đừng làm nữa.”
Cô sửng sốt: “Vậy thì em làm gì?”
Trình Tiêu nhìn cô từ trên xuống, nói nghiêm túc: “Làm trợ lý cho anh, phụ trách việc đi cùng anh tới chợ bán sỉ để nhập hàng, bao gồm toàn bộ việc đi công tác ở nơi khác nữa.”
“Thế việc ở quầy…”
“Thang Viên sẽ làm, em không cần lo.”
Cô gái nhỏ buồn bực từ chối: “Em không đồng ý.”
“Phản đối vô ích.”
Người đàn ông khẽ nhướng hàng lông mày rậm, nhếch môi dưới: “Anh là chủ, anh sắp xếp thế nào thì em cũng phải nghe theo.”
“Anh đúng là dân chợ đen, em không làm, em muốn đổi…”
Anh bình tĩnh cắt đứt giọng nói nho nhỏ cao vút của cô, âm cuối lộ ra sự hung ác: “Bất kể em chạy đi đâu, anh đều sẽ trói em về.
Không tin, em thử xem.”
“!!!”
Chu Thanh Dao vừa kinh ngạc lại vừa cạn lời, đôi mắt xinh đẹp lườm anh muốn cháy rụi luôn.
Người đàn ông làm như không thấy: “Nếu không có ý kiến gì thì lên xe.”
“Em không đi, em…”
“—— Á, anh làm gì thế?!”
Anh mất hết kiên nhẫn, hoàn toàn không cho cô có thời gian tiêu hóa làm quen, đi hai bước tiến lên bế cơ thể nhỏ xinh lên, mở cửa xe, nhét cô vào ghế phụ.
Nhanh nhẹn thắt dây an toàn còn chưa đủ, thậm chí, anh còn dùng một tay cởi dây lưng của mình, trói chặt hai tay cô lại.
Trong xe tối tăm, hai người dính sát vào nhau, nghe tiếng hít thở của nhau ở khoảng cách mập mờ.
Trình Tiêu cúi đầu, ánh mắt hơi sâu xa của anh khẽ lướt qua khuôn mặt đỏ hồng phồng lên vì tức giận của cô, chóp mũi nho nhỏ khẽ nhăn lại, hai cánh môi mỏng mềm mại hơi dẩu lên.
Từ hồi niên thiếu đến giờ, chỉ cần cô giận là sẽ có dáng vẻ này.
Khuôn mặt sưng lên thành con cá nóc nhỏ phồng má.
“Gian thương.” Cô buồn bực, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tâm trạng của người đàn ông vô cùng tốt, cười cười không so đo với cô, thậm chí còn mặt dày mặt dạn mà đồng ý với cách đánh giá của cô.
“Anh vốn dĩ không phải người tốt lành gì, em nhìn rõ sớm một chút cũng tốt.”
“...”
_______
Khách sạn và quán bar cần dùng quá nhiều thứ, khi làm ăn tốt, rượu và đồ dùng hàng ngày cất giữ ở kho hàng nhỏ hoàn toàn không đủ dùng.
Vì thế, cứ vài ngày anh lại phải tự mình đến chợ bán sỉ ở thành phố bên cạnh một chuyến, thứ gì cũng phải qua tay mình thì anh mới yên tâm.
Bây giờ đang là đêm khuya tĩnh lặng, dọc đường đi người xe thưa thớt, thông thoáng, lái xe từ đây đến chỗ nhập hàng phải mất mấy tiếng.
Trong xe yên tĩnh đến kỳ quặc, trừ tiếng động cơ nổ ầm ầm thì chỉ có tiếng hít thở đan xen quyện vào nhau của hai người.
Từ đầu đến cuối, người ngồi ở ghế phụ đều nghiêng người, xoay đầu đi nhìn cảnh đêm tối đen như mực ngoài cửa sổ, không hề muốn bắt chuyện tán gẫu.
“Tiếng Anh có khó không?”
Người đàn ông đột nhiên thốt ra một câu, người phụ nữ đang tập trung ngẩn người từ từ hoàn hồn, đáp lại bằng giọng điệu uể oải: “Hả?”
Trình Tiêu quay đầu sang nhìn cô, muốn cười mà không cười: “Dù sao cũng phải hiểu rõ xem anh ta nói cái gì, thì mới biết phải giải quyết anh ta như thế nào.”
Cô vừa nghe thấy hai chữ “giải quyết” thì da đầu đã nổ tung, rất sợ anh nóng đầu làm ra chuyện khốn kiếp gì đó.
“Abu là người tốt, anh đừng mơ bắt nạt anh ấy.”
Người đàn ông khẽ cau mày, không nghe nổi cái giọng điệu vội vàng bao che cho con của cô, mặt hơi hơi sa sầm: “Chỉ cho phép em bắt nạt anh, mà không cho phép anh đánh chết anh ta à?”
Cô nghe cái hiểu cái không, lên giọng trách móc: “Em bắt nạt anh lúc nào hả?”
“Tán tảnh ve vãn với người đàn ông khác ở ngay trước mặt anh, trêu chọc anh nhưng không phụ trách việc dập lửa.
Biết thừa anh bị mất ngủ nghiêm trọng mà không chịu ngủ cùng anh.
Có quá nhiều chuyện tương tự như thế này, có cần anh kể từng việc ra cho em nghe không hả?”
“...”
“Đây là anh cả vú lấp miệng em!”
Trình Tiêu châm một điếu thuốc, hút mạnh một hơi, nhả khói thuốc ra ngoài cửa sổ: “Nếu không phải thấy anh ta là bạn của chị Anh, em cho rằng anh sẽ để cho anh ta ở lại đến bây giờ chắc?”
Cô giận dữ bất bình vì anh ấy: “Anh ấy chọc anh như thế nào, mà anh cứ khăng khăng phải làm khó dễ người ta chứ…”
“Không chọc anh, nhưng chọc em, anh rất khó chịu.”
Cô gái nhỏ quay đầu sang nhìn sườn mặt chìm trong khói thuốc lượn lờ của anh, ánh mắt tối sầm lại.
Cô hất cằm lên, hỏi bằng giọng hơi hơi khiêu khích: “Sao, anh ghen à?”
“Ừ.”
Anh trả lời quá thẳng thắn, trái lại khiến cô hơi bối rối.
Cô gái nhỏ liếm liếm khóe môi, khẽ hừ một tiếng.
“Muộn rồi.”
Người đàn ông mím môi, giọng nhỏ đi: “Anh biết.”
Cô đột nhiên không biết đáp lại thế nào, ánh mắt dời khỏi khuôn mặt anh, làm ra vẻ tiếp tục ngắm cảnh đêm đen kịt ngoài cửa sổ.