Bao lâu không có loại cảm giác đau lòng vì đàn ông này rồi, Sở Dĩnh cũng nhanh chóng quên đoạn thời gian kia cô làm sao qua được, giống như động đất, thế giới của cô sụp xuống chỉ trong một đêm, cũng không tìm về những thứ cô cho là vĩnh viễn gì đó nữa, cô đã che dấu cảm xúc chân chính thành thói quen, cho dù ở trước mặt mẹ, gần như cô dùng hết toàn bộ hơi sức khiến cho chính mình kiên cường, thật sự thì mệt chết đi được, cô cũng muốn tìm một bờ vai để dựa vào, chỉ là chủ nhân bờ vai này là Chu Tự Hàn, cô cảm thấy có mấy phần kì quái.
Nhưng lời nói của Chu Tự Hàn, ít nhiều cũng gợi lên một chút cảm xúc đi, suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ Chu Tự Hàn nói không sai, trong miệng luôn nói mình và Lăng Chu không còn quan hệ rồi, thật ra thì trong lòng vẫn không bỏ được, dù sao sáu năm cũng không phải đoạn thời gian rất ngắn ngủi.
Lỗ tai Chu Tự Hàn nằm trên cửa lắng nghe, đang muốn gõ lại một cái thử xem, cửa chợt từ từ kéo ra, Chu Tự Hàn không khỏi hơi cong môi một cái, duỗi một cái cánh tay đem Sở Dĩnh ôm vào trong ngực, cúi đầu qua nhìn cô: "Bảo bối, dù gì chuyện đều đã qua rồi, chúng ta không nghĩ nữa, về sau có anh đây rồi."
Sở Dĩnh ngẩng đầu rất phức tạp nhìn anh thật lâu: "Chu Tự Hàn, tôi nói rất nhiều lần rồi, cho dù đi theo anh, tôi cũng có nhân quyền cơ bản, anh phải học được cách tôn trọng tôi."
Chu Tự Hàn không ngừng gật đầu liên tục: "Được được, bảo bối nhà anh có nhân quyền, anh phải tôn trọng." Trong miệng đồng ý, giọng nói sao nghe qua loa thế nào, Sở Dĩnh đưa tay uốn éo ở mặt của anh: "Chu Tự Hàn, tôi đang nói nghiêm chỉnh với anh."
Chu Tự Hàn cười ha ha, hai cánh tay vừa dùng lực bế cô lên, Sở Dĩnh hét lên một tiếng, vội vàng ôm cổ của anh: "Chu Tự Hàn anh có bệnh hả? Thả tôi xuống......" Chu Tự Hàn lại ngửa đầu hôn cô một cái: "Không thả." Ôm cô đi tới bên giường, trực tiếp Sở Dĩnh ném tới trên giường, tiếp theo liền nhào tới, đem Sở Dĩnh gắt gao đè ở phía dưới, bàn tay từ từ trượt xuống từ cái trán Sở Dĩnh: " Dáng dấp bảo bối nhà chúng ta thật là đẹp mắt, lông mày này, mắt này, lỗ mũi này, chỉ là, anh thích nhất là cái miệng nhỏ nhắn này, mỗi lần hôn nó, cũng không biết khống chế muốn nuốt em vào trong bụng anh đi, bảo bối anh thật sự thích em rồi, rất yêu thích, cho nên hòa hợp đi qua với anh được không? Hả?"
Môi hạ xuống, hôn ở trán của cô, chậm rãi trượt, rất nhẹ, xẹt qua mềm mại giống như lông vũ, cái loại cảm giác ngứa đó chui vào trong lòng một chút, hơi tê tê dễ chịu như vậy, Chu Tự Hàn chưa từng hôn cô như vậy, dịu dàng giống như sợ đụng bể cô, thậm chí Sở Dĩnh có cảm giác được quý trọng.
Sở Dĩnh mở mắt ra, vừa đúng lúc chống lại ánh mắt Chu Tự Hàn, khoảng cách của hai người gần như thế, gần đến mức cô có thể nhìn thấy tất cả cảm xúc trong mắt của anh, nồng đậm dịu dàng, che chở, yêu thương...... Sở Dĩnh nhắm mắt lại thật nhanh, khép thật chặt, trong lòng cố gắng kháng cự, xem ra cô sai lầm rồi, làm sao Chu Tự Hàn sẽ sinh ra nhiều cảm xúc đối với cô như vậy......
Chu Tự Hàn hôn vào trên môi của cô, trằn trọc hôn, không có gấp gáp như trước kia, chậm rãi, ôn tồn lại triền miên, hôn, liếm, giống như hấp dẫn, vừa tựa như quyến rũ......
Rốt cuộc Sở Dĩnh không nhịn được hé miệng, mặc cho Chu Tự Hàn tiến quân thần tốc dò vào, lại vẫn duy trì lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp, từ từ hôn cô, liếm mỗi một chỗ địa phương ở trong miệng cô, liếm lưu luyến không muốn rồi xa, cuối cùng ôm lưỡi của cô dây dưa, khuấy, hút, mút mật dịch trong miệng cô, nuốt tiếp nữa......
Hơi thở Sở Dĩnh bắt đầu rối loạn, thế nhưng cô khát vọng anh, khát vọng cùng anh làm, yêu, khát vọng rất khẩn rất chân thật, ý niệm như vậy làm lý trí cô mâu thuẫn vô cùng, nhưng thân thể cô thành thực hơn nhiều so với lý trí của cô, cánh tay đã tự động quấn lên cổ Chu Tự Hàn, cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh......
Theo cô đáp lại, Chu Tự Hàn hưng phấn, buông môi cô ra, theo gáy, chậm rãi trượt sang mặt bên, hơi thở phun ra khí nóng, làm Sở Dĩnh không tự kìm hãm được ngẩng đầu lên, quần áo trên người bị kéo xuống theo động tác của anh, áo sơ mi, dây lưng, quần, rất nhanh hai người liền quấn ở một chỗ cùng nhau mà không hề có trở ngại gì......
Chu Tự Hàn cũng không thể hình dung rốt cuộc bây giờ mình có cảm giác gì, trước kia làm tình với Sở Dĩnh nhiều như vậy, thời điểm kịch liệt đáp lại anh như hôm nay vậy, gần như không có, mỗi lần đều là mình sử dụng biện pháp giày vò cô, nửa ép buộc thì cô mới đáp lại, làm cho chung quy cô giống như rất kiên cường, dáng vẻ hiện tại này, cô nàng này nhiệt tình giống như một đốm lửa, Chu Tự Hàn cảm thấy, chính mình bị thiêu chết cũng đáng giá......
Chống đỡ, mở, thẳng lưng, tiến vào, bị cái loại ấm áp đó bao bọc thật chặt, hút chặt, quả thật thoải mái muốn chết, yêu, hôn an ủi, hôn gặm, cắn, vào ra, tần số hai người ra vào tương đối thích hợp, làm máu Chu Tự Hàn sôi trào, vẫn hăng hái tiếp tục dày vò, Sở Dĩnh cũng không còn vặn với anh, đỉnh cao phối hợp kết quả là hai người gần như đồng thời đạt tới cao trào, hai mùi vị đó, cho một vị thần tiên cũng không đổi......
Chu Tự Hàn nhắm hai mắt tận hưởng dư vị một lúc lâu, mới mở mắt nhìn bảo bối nhà anh, hai người còn duy trì tư thế vừa rồi, Sở Dĩnh nằm nghiêng khảm ở trong lòng anh, loại thích hợp đó, giống như trời sinh ra vốn nên ở trong lòng anh, mặt vẫn còn gắn bó gắt gao, ấm áp, ẩm ướt, khít khao, trong em có anh, trong anh có em, thoải mái khiến Chu Tự Hàn hận không thể vĩnh viễn không cần ra.
Đưa tay xoa tóc ướt mồ hôi của Sở Dĩnh, hôn mấy cái ở trên gáy cô: "Bảo bối, mới vừa rồi có thích hay không hả? Em này, nước cũng sắp thành suối phun rồi......"
Cổ Sở Dĩnh đều đỏ, hừ một tiếng: "Anh xong chưa, đi ra chút!" Chu Tự Hàn cười nhẹ một tiếng: "Bảo bối, em nói sinh đứa bé cho anh thì như thế nào?"
Toàn thân Sở Dĩnh cứng đờ, nhanh chóng giãy dụa thoát khỏi anh mà ngồi dậy, nhìn chằm chằm Chu Tự Hàn: "Anh điên rồi." Vui vẻ trong ánh mắt Chu Tự Hàn nhanh chóng rút đi, nặng nề nhìn cô chằm chằm: "Sở Dĩnh, sinh đứa bé cho anh làm em mâu thuẫn như vậy sao? Tại sao?"
Sở Dĩnh chợt ý thức được, nếu Chu Tự Hàn điều tra quá khứ của cô, chuyện ban đầu cô và Lăng Chu có một đứa nhỏ như vậy, khẳng định cũng biết, nếu không, làm sao sẽ nhắc tới cái này.
Sở Dĩnh bắt đầu không hiểu ý nghĩ của Chu Tự Hàn, thái độ người đàn ông này đối với cô càng ngày càng kì lạ, lúc lạnh lúc nóng, khi cứng rắn khi mềm mỏng, rốt cuộc muốn làm cái gì, ghen hay là dục vọng chinh phục quấy phá không chịu thua......
"Sinh con sao?" Sở Dĩnh chua chát cười một tiếng: "Muốn đứa bé sao, tôi khuyên anh nhanh chóng tìm cuộc sống khác, nếu anh biết tôi từng sinh non qua, chẳng lẽ không biết, tôi đã mất đi quyền làm một người mẹ sao?"
Chu Tự Hàn ngạc nhiên nhìn cô, giọng điệu của Sở Dĩnh rất chua chát, cô kéo cái mền qua đắp lên người rồi xuống giường, đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, nước ấm từ trên rơi xuống, nhỏ xuống theo thân thể của cô, giống như mưa ngày đó.
Cô chưa cưới, thật sự không có dũng khí chạy đến bệnh viện lớn làm giải phẫu, tìm một bệnh viện nhỏ, khi đó cha mới xảy ra chuyện, thế nhưng chính cô cũng sơ soát bên dì cả không có tới, khi đến bệnh viện đã hơn ba tháng, giải phẫu xảy ra một ít sự cố, sau lần đó cũng không thể mang thai nữa.
Tình huống ngay lúc đó, mẹ con các cô làm thế nào sống tiếp tục đều là vấn đề, cô đâu còn bận tâm những thứ này, dù sao khi đó cô cũng chắc chắn, cho dù chia tay với Lăng Chu, đời này cũng sẽ không kết hôn với người đàn ông khác, nhưng yêu cầu này của Chu Tự Hàn, cho nên trong lòng cô sinh ra chút tiếc nuối mơ hồ.
Lúc Sở Dĩnh đi ra, Chu Tự Hàn đã tắm xong dựa vào trên giường, tháy cô đi ra ngoài, vỗ vỗ bên cạnh nói: “Em tới đây đi.”. giọng của Chu Tự Hàn tương đối dịu dàng, làm người ta không thể cự tuyệt.
Sở Dĩnh đi tới bị anh ôm vào trong ngực, Chu Tự Hàn cúi đầu hôn cô một cái: “thật ra thì anh cũng không thích đứa bé chút nào, quá ồn ào.” Trầm mặc một hồi, mới lại nói: “Từ nhỏ đến lớn, anh không muốn kết hôn qua, huống hồ sinh con, anh thừa nhận, trước ki người phụ nữ của Chu Tự Hàn rất nhiều, anh cũng không thể đảm bảo sau này sẽ không có rồi, đây là lời nói thật, nhưng, bảo bối, trước mắt anh thích em, hơn 30 năm nay, lần đầu tiên có loại cảm giác này, ngay từ đầu, rm theo anh ký chính là hợp đồng kia, thật ra thì một ít luật pháp ràng buộc, cũng không có, khi đó anh chỉ nghĩ đồng ý với em trước, về sau chính là muốn thế nào cũng được, lần trước đi Thâm Quyến, anh gặp được một người bạn…….”
Dừng một chút vẫn là thẳng thắn nói: “Ách, cô ấy đã từng là bạn nữ rất thân mật bọn anh uống rượu, thậm chí cùng nhau tới nhà của cô ấy, khi đó trước mắt anh không ngừng hiện lên khuôn mặt của em, giống như trúng ma chú một dạng, đâu còn tâm tư thân thiết với người phụ nữ khác, cho nen cái gì cũng không làm, thật sự, anh nói những thứ này, chỉ là muốn biểu đạt, ở cùng một chỗ với em, cho dù không có hợp đồng, anh cũng có thể làm được chỉ có một mình em như vậy, cho nên, bảo bối, anh sẽ không đề cập tới chuyện trước đây của em, em cũng đừng so đo với quá khứ của anh đấy, hai chũng ta cứ hòa hợp như vậy được không?”
Sở Dĩnh không nhịn được ngẩng đầu len nhìn anh, nằm mơ cũng không nghĩ đến, Chu Tự Hàn sẽ móc tim móc phổi nói với cô lời này sao, hơn nữa còn là lời nói thật lòng, tổng kết lại, chính là hiện tại Chu Tự Hàn rất yêu thich cô, thích đến cũng có thể làm được chỉ cô một người phụ nữ, nhưng cũng không thể bảo đảm về sau vĩnh viễn chỉ thích một mình cô, thật sựu rất ích kỉ, nhưng rất chân thật.
Phần lớn mọi người không muốn tin tưởng chân thật, thà sống ở trong lời nói giả dối, cố ý coi thường đồ vật tồn tại chân thật, đây chính là phụ nữ, thật ra thì làm gì có vĩnh viễn, hơn nữa nam nữ, luôn luôn có biến đổi.
Bây giờ Sở Dĩnh thật sự có chút tin tưởng, Chu Tự Hàn yêu thích mình, ít nhất anh đối với cô rất tốt, hơn nữa ngày càng tốt, anh sẽ để ý tâm tình của cô, cũng sẽ chịu thua đúng lúc, đặt ở trên người Chu Tự Hàn trước kia, tuyệt đối không có khả năng, suy nghĩ một chút cùng Chu Tự Hàn đoạn này ngày, cô trải qua coi như tương đối nhẹ nhõm, thật sự trải qua như vậy, Sở Dĩnh cũng cảm thấy không có tệ, nhưng có một số việc vẫn phải nói rõ ràng.
“Ý của anh là, trước mắt vui vẻ ở chung với anh, về sau không thích liền chia tay, thật sao?” Chu Tự Hàn hận không thể cắn cô một cái, hừ một tiếng: “Em nghe cái gì rồi hả? anh có ý này sao? Anh nói hiện tại vui vẻ ở chung một chỗ, có thể cố gắng làm được, về sau mặc dù không thể bảo đảm, anh sẽ cố gắng làm được, nhưng anh yêu cầu đối dãi công bằng, tâm cũng giống vậy.”
Dáng vẻ bẹp môi chua xót này nữa, tính toán chi li như đứa nhỏ, Sở Dĩnh chợt thấy hai người bọn họ thật sự rất buồn cười, làm sao lại thành ra quan hệ dở dở ương ương như vậy, đây coi là cái gì? Sở Dĩnh cũng không biết phản ứng thế nào, nhìn chòng chọc anh nửa ngày, vừa muốn há miệng, liền bị Chu Tự Hàn đưa tay che miệng, bá đạo nói: “Đầu tiên nói trước, anh không chấp nhận cự tuyệt.”
Sở Dĩnh không nhịn được liếc anh một cái: “Không chấp nhận cự tuyệt, anh hỏi tôi làm cái gì, ăn no không có việc gì làm hả?” Chu Tự Hàn chợt nhếch môi vui vẻ: “Bảo bối, đây là em đồng ý rồi.”
Sở Dĩnh uốn éo đi qua nằm xuống đánh hà hơi: “Vậy ngủ đi……..”
Nhưng lời nói của Chu Tự Hàn, ít nhiều cũng gợi lên một chút cảm xúc đi, suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ Chu Tự Hàn nói không sai, trong miệng luôn nói mình và Lăng Chu không còn quan hệ rồi, thật ra thì trong lòng vẫn không bỏ được, dù sao sáu năm cũng không phải đoạn thời gian rất ngắn ngủi.
Lỗ tai Chu Tự Hàn nằm trên cửa lắng nghe, đang muốn gõ lại một cái thử xem, cửa chợt từ từ kéo ra, Chu Tự Hàn không khỏi hơi cong môi một cái, duỗi một cái cánh tay đem Sở Dĩnh ôm vào trong ngực, cúi đầu qua nhìn cô: "Bảo bối, dù gì chuyện đều đã qua rồi, chúng ta không nghĩ nữa, về sau có anh đây rồi."
Sở Dĩnh ngẩng đầu rất phức tạp nhìn anh thật lâu: "Chu Tự Hàn, tôi nói rất nhiều lần rồi, cho dù đi theo anh, tôi cũng có nhân quyền cơ bản, anh phải học được cách tôn trọng tôi."
Chu Tự Hàn không ngừng gật đầu liên tục: "Được được, bảo bối nhà anh có nhân quyền, anh phải tôn trọng." Trong miệng đồng ý, giọng nói sao nghe qua loa thế nào, Sở Dĩnh đưa tay uốn éo ở mặt của anh: "Chu Tự Hàn, tôi đang nói nghiêm chỉnh với anh."
Chu Tự Hàn cười ha ha, hai cánh tay vừa dùng lực bế cô lên, Sở Dĩnh hét lên một tiếng, vội vàng ôm cổ của anh: "Chu Tự Hàn anh có bệnh hả? Thả tôi xuống......" Chu Tự Hàn lại ngửa đầu hôn cô một cái: "Không thả." Ôm cô đi tới bên giường, trực tiếp Sở Dĩnh ném tới trên giường, tiếp theo liền nhào tới, đem Sở Dĩnh gắt gao đè ở phía dưới, bàn tay từ từ trượt xuống từ cái trán Sở Dĩnh: " Dáng dấp bảo bối nhà chúng ta thật là đẹp mắt, lông mày này, mắt này, lỗ mũi này, chỉ là, anh thích nhất là cái miệng nhỏ nhắn này, mỗi lần hôn nó, cũng không biết khống chế muốn nuốt em vào trong bụng anh đi, bảo bối anh thật sự thích em rồi, rất yêu thích, cho nên hòa hợp đi qua với anh được không? Hả?"
Môi hạ xuống, hôn ở trán của cô, chậm rãi trượt, rất nhẹ, xẹt qua mềm mại giống như lông vũ, cái loại cảm giác ngứa đó chui vào trong lòng một chút, hơi tê tê dễ chịu như vậy, Chu Tự Hàn chưa từng hôn cô như vậy, dịu dàng giống như sợ đụng bể cô, thậm chí Sở Dĩnh có cảm giác được quý trọng.
Sở Dĩnh mở mắt ra, vừa đúng lúc chống lại ánh mắt Chu Tự Hàn, khoảng cách của hai người gần như thế, gần đến mức cô có thể nhìn thấy tất cả cảm xúc trong mắt của anh, nồng đậm dịu dàng, che chở, yêu thương...... Sở Dĩnh nhắm mắt lại thật nhanh, khép thật chặt, trong lòng cố gắng kháng cự, xem ra cô sai lầm rồi, làm sao Chu Tự Hàn sẽ sinh ra nhiều cảm xúc đối với cô như vậy......
Chu Tự Hàn hôn vào trên môi của cô, trằn trọc hôn, không có gấp gáp như trước kia, chậm rãi, ôn tồn lại triền miên, hôn, liếm, giống như hấp dẫn, vừa tựa như quyến rũ......
Rốt cuộc Sở Dĩnh không nhịn được hé miệng, mặc cho Chu Tự Hàn tiến quân thần tốc dò vào, lại vẫn duy trì lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp, từ từ hôn cô, liếm mỗi một chỗ địa phương ở trong miệng cô, liếm lưu luyến không muốn rồi xa, cuối cùng ôm lưỡi của cô dây dưa, khuấy, hút, mút mật dịch trong miệng cô, nuốt tiếp nữa......
Hơi thở Sở Dĩnh bắt đầu rối loạn, thế nhưng cô khát vọng anh, khát vọng cùng anh làm, yêu, khát vọng rất khẩn rất chân thật, ý niệm như vậy làm lý trí cô mâu thuẫn vô cùng, nhưng thân thể cô thành thực hơn nhiều so với lý trí của cô, cánh tay đã tự động quấn lên cổ Chu Tự Hàn, cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh......
Theo cô đáp lại, Chu Tự Hàn hưng phấn, buông môi cô ra, theo gáy, chậm rãi trượt sang mặt bên, hơi thở phun ra khí nóng, làm Sở Dĩnh không tự kìm hãm được ngẩng đầu lên, quần áo trên người bị kéo xuống theo động tác của anh, áo sơ mi, dây lưng, quần, rất nhanh hai người liền quấn ở một chỗ cùng nhau mà không hề có trở ngại gì......
Chu Tự Hàn cũng không thể hình dung rốt cuộc bây giờ mình có cảm giác gì, trước kia làm tình với Sở Dĩnh nhiều như vậy, thời điểm kịch liệt đáp lại anh như hôm nay vậy, gần như không có, mỗi lần đều là mình sử dụng biện pháp giày vò cô, nửa ép buộc thì cô mới đáp lại, làm cho chung quy cô giống như rất kiên cường, dáng vẻ hiện tại này, cô nàng này nhiệt tình giống như một đốm lửa, Chu Tự Hàn cảm thấy, chính mình bị thiêu chết cũng đáng giá......
Chống đỡ, mở, thẳng lưng, tiến vào, bị cái loại ấm áp đó bao bọc thật chặt, hút chặt, quả thật thoải mái muốn chết, yêu, hôn an ủi, hôn gặm, cắn, vào ra, tần số hai người ra vào tương đối thích hợp, làm máu Chu Tự Hàn sôi trào, vẫn hăng hái tiếp tục dày vò, Sở Dĩnh cũng không còn vặn với anh, đỉnh cao phối hợp kết quả là hai người gần như đồng thời đạt tới cao trào, hai mùi vị đó, cho một vị thần tiên cũng không đổi......
Chu Tự Hàn nhắm hai mắt tận hưởng dư vị một lúc lâu, mới mở mắt nhìn bảo bối nhà anh, hai người còn duy trì tư thế vừa rồi, Sở Dĩnh nằm nghiêng khảm ở trong lòng anh, loại thích hợp đó, giống như trời sinh ra vốn nên ở trong lòng anh, mặt vẫn còn gắn bó gắt gao, ấm áp, ẩm ướt, khít khao, trong em có anh, trong anh có em, thoải mái khiến Chu Tự Hàn hận không thể vĩnh viễn không cần ra.
Đưa tay xoa tóc ướt mồ hôi của Sở Dĩnh, hôn mấy cái ở trên gáy cô: "Bảo bối, mới vừa rồi có thích hay không hả? Em này, nước cũng sắp thành suối phun rồi......"
Cổ Sở Dĩnh đều đỏ, hừ một tiếng: "Anh xong chưa, đi ra chút!" Chu Tự Hàn cười nhẹ một tiếng: "Bảo bối, em nói sinh đứa bé cho anh thì như thế nào?"
Toàn thân Sở Dĩnh cứng đờ, nhanh chóng giãy dụa thoát khỏi anh mà ngồi dậy, nhìn chằm chằm Chu Tự Hàn: "Anh điên rồi." Vui vẻ trong ánh mắt Chu Tự Hàn nhanh chóng rút đi, nặng nề nhìn cô chằm chằm: "Sở Dĩnh, sinh đứa bé cho anh làm em mâu thuẫn như vậy sao? Tại sao?"
Sở Dĩnh chợt ý thức được, nếu Chu Tự Hàn điều tra quá khứ của cô, chuyện ban đầu cô và Lăng Chu có một đứa nhỏ như vậy, khẳng định cũng biết, nếu không, làm sao sẽ nhắc tới cái này.
Sở Dĩnh bắt đầu không hiểu ý nghĩ của Chu Tự Hàn, thái độ người đàn ông này đối với cô càng ngày càng kì lạ, lúc lạnh lúc nóng, khi cứng rắn khi mềm mỏng, rốt cuộc muốn làm cái gì, ghen hay là dục vọng chinh phục quấy phá không chịu thua......
"Sinh con sao?" Sở Dĩnh chua chát cười một tiếng: "Muốn đứa bé sao, tôi khuyên anh nhanh chóng tìm cuộc sống khác, nếu anh biết tôi từng sinh non qua, chẳng lẽ không biết, tôi đã mất đi quyền làm một người mẹ sao?"
Chu Tự Hàn ngạc nhiên nhìn cô, giọng điệu của Sở Dĩnh rất chua chát, cô kéo cái mền qua đắp lên người rồi xuống giường, đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, nước ấm từ trên rơi xuống, nhỏ xuống theo thân thể của cô, giống như mưa ngày đó.
Cô chưa cưới, thật sự không có dũng khí chạy đến bệnh viện lớn làm giải phẫu, tìm một bệnh viện nhỏ, khi đó cha mới xảy ra chuyện, thế nhưng chính cô cũng sơ soát bên dì cả không có tới, khi đến bệnh viện đã hơn ba tháng, giải phẫu xảy ra một ít sự cố, sau lần đó cũng không thể mang thai nữa.
Tình huống ngay lúc đó, mẹ con các cô làm thế nào sống tiếp tục đều là vấn đề, cô đâu còn bận tâm những thứ này, dù sao khi đó cô cũng chắc chắn, cho dù chia tay với Lăng Chu, đời này cũng sẽ không kết hôn với người đàn ông khác, nhưng yêu cầu này của Chu Tự Hàn, cho nên trong lòng cô sinh ra chút tiếc nuối mơ hồ.
Lúc Sở Dĩnh đi ra, Chu Tự Hàn đã tắm xong dựa vào trên giường, tháy cô đi ra ngoài, vỗ vỗ bên cạnh nói: “Em tới đây đi.”. giọng của Chu Tự Hàn tương đối dịu dàng, làm người ta không thể cự tuyệt.
Sở Dĩnh đi tới bị anh ôm vào trong ngực, Chu Tự Hàn cúi đầu hôn cô một cái: “thật ra thì anh cũng không thích đứa bé chút nào, quá ồn ào.” Trầm mặc một hồi, mới lại nói: “Từ nhỏ đến lớn, anh không muốn kết hôn qua, huống hồ sinh con, anh thừa nhận, trước ki người phụ nữ của Chu Tự Hàn rất nhiều, anh cũng không thể đảm bảo sau này sẽ không có rồi, đây là lời nói thật, nhưng, bảo bối, trước mắt anh thích em, hơn 30 năm nay, lần đầu tiên có loại cảm giác này, ngay từ đầu, rm theo anh ký chính là hợp đồng kia, thật ra thì một ít luật pháp ràng buộc, cũng không có, khi đó anh chỉ nghĩ đồng ý với em trước, về sau chính là muốn thế nào cũng được, lần trước đi Thâm Quyến, anh gặp được một người bạn…….”
Dừng một chút vẫn là thẳng thắn nói: “Ách, cô ấy đã từng là bạn nữ rất thân mật bọn anh uống rượu, thậm chí cùng nhau tới nhà của cô ấy, khi đó trước mắt anh không ngừng hiện lên khuôn mặt của em, giống như trúng ma chú một dạng, đâu còn tâm tư thân thiết với người phụ nữ khác, cho nen cái gì cũng không làm, thật sự, anh nói những thứ này, chỉ là muốn biểu đạt, ở cùng một chỗ với em, cho dù không có hợp đồng, anh cũng có thể làm được chỉ có một mình em như vậy, cho nên, bảo bối, anh sẽ không đề cập tới chuyện trước đây của em, em cũng đừng so đo với quá khứ của anh đấy, hai chũng ta cứ hòa hợp như vậy được không?”
Sở Dĩnh không nhịn được ngẩng đầu len nhìn anh, nằm mơ cũng không nghĩ đến, Chu Tự Hàn sẽ móc tim móc phổi nói với cô lời này sao, hơn nữa còn là lời nói thật lòng, tổng kết lại, chính là hiện tại Chu Tự Hàn rất yêu thich cô, thích đến cũng có thể làm được chỉ cô một người phụ nữ, nhưng cũng không thể bảo đảm về sau vĩnh viễn chỉ thích một mình cô, thật sựu rất ích kỉ, nhưng rất chân thật.
Phần lớn mọi người không muốn tin tưởng chân thật, thà sống ở trong lời nói giả dối, cố ý coi thường đồ vật tồn tại chân thật, đây chính là phụ nữ, thật ra thì làm gì có vĩnh viễn, hơn nữa nam nữ, luôn luôn có biến đổi.
Bây giờ Sở Dĩnh thật sự có chút tin tưởng, Chu Tự Hàn yêu thích mình, ít nhất anh đối với cô rất tốt, hơn nữa ngày càng tốt, anh sẽ để ý tâm tình của cô, cũng sẽ chịu thua đúng lúc, đặt ở trên người Chu Tự Hàn trước kia, tuyệt đối không có khả năng, suy nghĩ một chút cùng Chu Tự Hàn đoạn này ngày, cô trải qua coi như tương đối nhẹ nhõm, thật sự trải qua như vậy, Sở Dĩnh cũng cảm thấy không có tệ, nhưng có một số việc vẫn phải nói rõ ràng.
“Ý của anh là, trước mắt vui vẻ ở chung với anh, về sau không thích liền chia tay, thật sao?” Chu Tự Hàn hận không thể cắn cô một cái, hừ một tiếng: “Em nghe cái gì rồi hả? anh có ý này sao? Anh nói hiện tại vui vẻ ở chung một chỗ, có thể cố gắng làm được, về sau mặc dù không thể bảo đảm, anh sẽ cố gắng làm được, nhưng anh yêu cầu đối dãi công bằng, tâm cũng giống vậy.”
Dáng vẻ bẹp môi chua xót này nữa, tính toán chi li như đứa nhỏ, Sở Dĩnh chợt thấy hai người bọn họ thật sự rất buồn cười, làm sao lại thành ra quan hệ dở dở ương ương như vậy, đây coi là cái gì? Sở Dĩnh cũng không biết phản ứng thế nào, nhìn chòng chọc anh nửa ngày, vừa muốn há miệng, liền bị Chu Tự Hàn đưa tay che miệng, bá đạo nói: “Đầu tiên nói trước, anh không chấp nhận cự tuyệt.”
Sở Dĩnh không nhịn được liếc anh một cái: “Không chấp nhận cự tuyệt, anh hỏi tôi làm cái gì, ăn no không có việc gì làm hả?” Chu Tự Hàn chợt nhếch môi vui vẻ: “Bảo bối, đây là em đồng ý rồi.”
Sở Dĩnh uốn éo đi qua nằm xuống đánh hà hơi: “Vậy ngủ đi……..”
Danh sách chương