Năm tiếng đồng hồ trôi qua, Tưởng Thành Duật vẫn chưa gọi được điện thoại cho Thẩm Đường.
Từ chỗ của anh Thẩm mới biết được cô đã ra nước ngoài với Tạ Quân Trình.
Ngay cả một tin nhắn cô cũng không để lại cho anh.
Tưởng Thành Duật từ tòa nhà Kinh Húc đi ra, mười phút trước ông Tưởng đã gọi điện thoại cho anh, nói anh đã gần một tháng không về nhà, bảo anh trở về ăn cơm.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, mặt trời đã lặn xuống bầu trời phía Tây, màu tím việt quất và màu cà chua đỏ hòa trộn nhuộm cả chân trời, rực rỡ chói lọi.
Khiến người ta không nhịn được nhìn thêm mấy cái.
Tưởng Thành Duật nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại có tin nhắn gửi đến, anh không hề hay biết.
Lục Tri Phi: [Bây giờ ầm ĩ ồn ào như vậy rồi, vậy là Thẩm Đường không định ở bên anh nữa sao?]
Mãi cho đến khi tin nhắn thứ hai được gửi tới, Tưởng Thành Duật mới thu lại ánh mắt.
Lục Tri Phi: [Nhà họ Tưởng các anh khiêm tốn như vậy, vốn dĩ đã kiêng dè không muốn bị ràng buộc vào giới giải trí, với xuất thân của Thẩm Đường sợ là sau này mỗi lần cô ấy xuất hiện là phải lên hotsearch một lần.]
Sau này đừng mong sẽ được yên ổn.
Lục Tri Phi cũng đang ăn dưa, đã ăn cả một buổi chiều.
Cô ta và tất cả cư dân mạng đều giống nhau, cho đến bây giờ vẫn còn đang bị sốc.
Một khi ồn ào Thẩm Đường đến như thế này, cho dù Tưởng Thành Duật có cố gắng bao nhiêu, cô đều tự bỏ thêm chướng ngại khó vượt qua trên con đường gả vào nhà họ Tưởng của mình.
Tưởng Thành Duật không trả lời tin nhắn.
Xe dừng ở trong sân biệt thự.
Cháu gái anh phải đi thực tập nên sống ở bên ngoài, chỉ có ba mẹ ở nhà.
Ông Tưởng đang đọc sách ở phòng khách, buổi chiều bà Tưởng tụ tập với bạn bè vừa mới trở về, bà ấy đang thay quần áo ở trên lầu.
Thấy anh trở về, ông Tưởng gập cuốn sách lại rồi tháo kính xuống, ông ấy chỉ vào ghế sô pha ở đối diện: “Ngồi đi.”
Dáng vẻ này nào giống với một người ba, như thể cấp trên tìm cấp dưới bàn chuyện hơn.
Trên bàn có trà đã pha, Tưởng Thành Duật lấy một ly nhỏ trong khay trà.
Ông Tưởng gác chân lên, dựa vào trong ghế sô pha nhìn con trai.
Tưởng Thành Duật nhấp một ngụm trà nóng: “Ba đều đã biết rồi sao?”
Ông Tưởng hào phóng thừa nhận: “Ừm. Năm ngoái con xem phim truyền hình suốt đêm, ba đã đoán được gần tám, chín phần.” Chỉ cần là chuyện ông ấy muốn biết, không có chuyện gì là không thể biết, bao gồm cả việc con trai yêu đương.
Chỉ là ông ấy lười quan tâm, tính tự giác của mấy đứa con ông vẫn rất tin tưởng.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện đang phát triển theo một hướng mà ông ấy chưa từng nghĩ đến.
“Chuyện sau này của con và Thẩm Đường, con dự định thế nào? Vẫn là yêu đương đơn thuần sap?”
Tưởng Thành Duật: “Dự định tiến tới hôn nhân.”
Không dễ dàng gì mới có thể khiến anh dao động suy nghĩ không kết hôn.
Có những lời ông Tưởng không thể không nói: “Ba mẹ của Thẩm Đường là người như thế nào, ba không bình luận. Bây giờ đã ầm ĩ thành như thế này, rất khó thu dọn kết cục, sau này hễ là những chuyện liên quan đến cô ta, đều sẽ bị đặc biệt chú ý.”
Tưởng Thành Duật đã đoán được tiếp theo ba mình sẽ nói gì.
“Ba và mẹ con thế nào cũng được, nhưng con phải suy nghĩ vì anh trai con, vì bao nhiêu người nhà họ Tưởng như vậy, sống trong ống kính người khác lúc nào cũng muốn bắt lấy tin tức của con đáng sợ biết bao. Có khi chỉ dựa vào một bức ảnh đã có thể soạn ra một câu chuyện mấy chục ngàn chữ. Dư luận giống như nước vậy, có thể chở thuyền có thể lật thuyền.”
Ông Tưởng cố ý dừng lại vài giây mới nói: “Con nghĩ kỹ đi, bây giờ con đang làm gì.”
Tưởng Thành Duật đã uống bốn ly trà nhỏ: “Mấy tháng con ở bên Thẩm Đường cứ như đã nhiều năm vậy.” Anh xếp bốn chiếc ly rỗng ngay ngắn vào trong khay.
Sau đó ngẩng đầu nhìn ba mình: “Ba nói xem phải buông tay thế nào?”
“Gần đây con đang giảm cân, không ăn bữa tối, ba ăn với mẹ con đi, con trở về còn phải mở cuộc họp.” Tưởng Thành Duật tìm một cái cớ rời di.
Ngồi lên xe, Tưởng Thành Duật nhìn điện thoại, Thẩm Đường vẫn chưa liên lạc với anh.
Trong nhóm người nhà họ Tưởng, có người tag tên anh, cháu gái đặt tên nhóm là: ‘Nhóm cô cậu ưu tú nhà họ Tưởng.’
[Cháo trắng nhỏ @Tưởng Thành Duật: Chú ơi, có chuyện gì không cho cháu hóng với (cười nhe răng) (cười nhe răng)]
Đây là cháu gái họ hàng của anh, bây giờ tất cả người trong nhà đều biết anh và Thẩm Đường từng là người yêu của nhau.
Tranh Tranh vừa thực tập trở về, cũng không quên ngoi lên.
[Tranh Tranh @ Cháo trắng nhỏ: Chị, chuyện của chú ấy có thể tìm trên mạng mà.]
[Cháo trắng nhỏ: Thực ra chị đã sớm nghi ngờ rồi, chú có phải là một đôi với Thẩm Đường hay không, năm ngoái chú còn nhờ ông xã chị phục hồi một đoạn video giám sát đã bị hủy, đoạn video đó có lợi cho Thẩm Đường, là Trữ Nhiễm đẩy Thẩm Đường một cái trước.]
Hai người nói chuyện sục sôi ngất trời, trong nhóm bị spam.
Những người khác trong nhóm cũng tham gia tán gẫu.
[Biển cả chứa trăm sông @Tưởng Thành Duật: Lần này chú trở về London tìm Tiêu Đổng, chính là vì Thẩm Đường sao?]
[Tưởng Thành Duật: Ừm.]
[Biển cả chứa trăm sông: Kinh doanh của nhà họ Tiêu ở Âu Mỹ đã gần đạt ngưỡng năm mươi năm, đã ăn sâu bén rễ, chuỗi lợi ích rắc rối phức tạp, thực lực tương đương với M.K.]
[Cháo trắng nhỏ: Nhà họ Tiêu lợi hại như vậy sao?]
[Biển cả chứa trăm sông @Cháo trắng nhỏ: Em và Tranh Tranh đi nói chuyện của bọn em, người lớn nói chuyện trẻ con đừng xen vào.]
[Cháo trắng nhỏ: Làm sao em lại là trẻ con rồi, con trai em vừa bị dạy dỗ một trận, ngoan ngoãn đi luyện đề rồi kìa.]
Cháo trắng nhỏ và Biển cả chứa trăm sông, một người gả cho gia đình bình thường, một người cưới con gái của gia đình không cùng cấp bậc, bây giờ hôn nhân của bọn họ vẫn không được bậc trên nhà họ Tưởng thừa nhận.
[Biển cả chứa trăm sông: Thân phận của Thẩm Đường bị Trần Nam Kình tự mình tiết lộ ra, cô ấy là người có ưu thế hơn, kết quả một bài Weibo của cô ấy lại biến thành thất thế. Những người cổ hủ nhà chúng ta, làm sao có thể chứa nổi gia đình chướng khí mù mịt như vậy. Có chuyện cho chú làm rồi.]
Trong nhóm lần lượt có người ngoi lên.
[Cậu Tư @Tưởng Thành Duật: Sắp đến tết trung thu rồi, nhà mình phải cùng nhau ăn cơm, đến lúc đó là hội đồng xét xử của cậu đấy.]
[Cậu Năm @Tưởng Thành Duật: Nếu không năm nay chúng ta vắng mặt tập thể là được rồi, để bọn họ liên hệ tình cảm thật tốt, dù sao bọn họ đã nhìn chúng ta không vừa mắt từ lâu, cả ngày nói bị chúng ta làm cho tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, nếu như chúng ta không đến ăn cơm, bọn họ ăn gì cũng thấy ngon. Đồng ý thì giơ tay, tôi tự mình cho tôi một cánh tay trước.]
[Tranh Tranh: +2]
[Cháo trắng nhỏ: +3]
[Biển cả chứa trăm sông: +4]
...
[Tưởng Thành Duật: +16]
Cứ vui vẻ quyết định như vậy thôi.
Tưởng Thành Duật không có tâm trạng tán gẫu, thoát khỏi khung trò chuyện.
Anh gọi điện thoại cho Thẩm Đường lần nữa, vẫn chưa gọi được.
Trên các nền tảng mạng khác nhau, sóng gió về xuất thân của Thẩm Đường tiếp tục lên men, liên quan mẹ ruột của cô, vợ cũ của Trần Nam Kình, đã lưu truyền hơn mười phiên bản.
Không có phiên bản nào nhắc đến Tiêu Chân.
Đây là kết quả của các mối quan hệ xã giao nhà họ Tiêu, nghe nhìn lẫn lộn, chân tướng bị che giấu.
Vào lúc này, Trần Nam Kính đang đứng trong căn phòng có cảnh biển ở nước ngoài, yên tĩnh đến khiến người ta không thể hít thở.
Hộ chiếu của bọn họ vẫn chưa làm lại xong, tạm thời chỉ có thể ở lại đây.
Trần Nam Kình đăng bài Weibo đó xong thì tắt máy, ông ta không muốn quan tâm tình hình trên mạng thế nào nữa, cũng có thể tượng tượng ra đã tạo nên sóng to gió lớn như thế nào.
Ông ta lấy một quyển tạp chí lật xem, miễn cưỡng nhìn vào một hàng chữ.
Máy tính bảng trước mặt Phàn Ngọc đã vỡ, cà phê chảy ra khắp mọi nơi, trên bàn trà, trên thảm.
‘lỏn tỏn’ ‘lỏn tỏn’
Cà phê lặng lẽ rơi dọc xuống theo mép bàn.
Nước mắt của bà ta chảy qua khóe miệng, mùi vị giống như nước biển.
Con gái ở trong phòng ngủ trên lầu, cả một buổi chiều vẫn chưa đi ra, gõ cửa cũng không mở.
Màn hình điện thoại đã vỡ, cà phê đang chảy ra, đều bị hủy hoại khuôn mặt gớm ghiếc của bà ta, nhưng giây phút bà ta phát điên kia, Trần Nam Kình không chút cảm động gì.
“Tôi cho rằng ông yêu thương Nhất Nặc.”
Sau khi Trần Nam Kình im lặng một tiếng đồng hồ, cuối cũng cũng mở miệng: “Bà đừng có càn quấy nữa.”
“Tôi càn quấy à?” Phàn Ngọc sắp khóc không được, cũng không có sực lực hét lên nữa: “Tự nhiên ông phát điên lên rồi nhận Thẩm Đường, sau này người khác sẽ nhìn Nhất Nặc thế nào hả?”
“Tại sao ông cứ phải công khai?”
“Hình tượng gia đình hạnh phúc tôi duy trì hơn hai mươi năm nay, đã biến thành một trò cười.”
“Thẩm Đường ác như vậy...”
Nghe được một nửa, Trần Nam Kính ném bỏ tạp chí trong tay, đi lên lầu.
Ông ta gõ cửa phòng của con gái: “Nhất Nặc, là ba.”
Trần Nhất Nặc nằm bò lên bàn trang điểm, chăm chú nhìn bản thân trong gương, không để ý đến ba.
“Nhất Nặc, nói chuyện với ba đi.”
“Con không biết phải nói gì với ba.”
Đầu óc Trần Nhất Nặc hỗn loạn, đầu đau như muốn nứt ra, cô ta chậm rãi ngồi dậy, lại đột nhiên nghĩ đến có lời muốn hỏi ba, nếu không thì cô ta cứ giữ mãi trong lòng sẽ rất khó chịu.
Cô ta đỡ lưng ghế đứng lên: “Đợi một chút, con muốn hỏi ba một câu.”
Cửa phòng của cô ta không khóa trái, được sự cho phép, Trần Nam Kình đẩy cửa ra.
“Câu hỏi gì, con cứ hỏi đi.”
Trần Nhất Nặc nhìn thẳng vào ba mình, chỉ sợ bỏ lỡ mỗi một biểu cảm nhỏ của ông ta: “Ba, rốt cuộc ba có thương con nữa không?”
Phàn Ngọc cũng muốn biết, bà ta đã đứng trên hành lang, cuộc nói chuyện của con gái và Trần Nam Kình ở bên cửa phòng, bà ta nghe được rất rõ ràng.
Trần Nam Kình: “Nhất Nặc, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt đó nữa, đợi hết hot rồi, không còn ai sẽ bàn tán chuyện này nữa. Ba muốn đi dạo bên bờ biển, con có muốn đi không?”
Trần Nhất Nặc hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ba, con muốn biết đáp án.”
“Cho dù bây giờ ba nói gì, con đều cảm thấy ba đang qua loa.” Trần Nam Kình buông nắm cửa ra: “Con nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ông ta xoay người xuống lầu, nhìn thấy Phàn Ngọc dựa vào hành lang cũng làm như không thấy.
Phàn Ngọc tức giận, nói không lựa lời: “Trần Nam Kình, tôi muốn ly hôn với ông.”
Bước chân của Trần Nam Kình cũng không dừng lại một chút: “Được thôi, đợi về nước thì ly hôn.”
Phàn Ngọc nhìn bóng lưng lạnh lùng của ông ta, cơn tức giận không thể kiềm được: “Trần Nam Kình!”
Tiếng gầm thét bị tiếng sóng vỗ bên ngoài nuốt hết.
Trần Nam Kình không quay đầu, đi đến bên bờ biển để hít thở không khí.
...
Đêm đã khuya, dường như điện thoại bị đặt vào một chiếc hộp không có tín hiệu, vô cùng yên lặng.
Tưởng Thành Duật lại rót một ly rượu vang nữa, đây là ly thứ ba trong đêm nay.
Đã mười ba tiếng đồng hồ kể từ khi Thẩm Đường tắt máy.
[Xuống máy bay thì gọi lại cho anh.] Anh chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Đêm hôm nay giống như đêm đưa tiễn ông nội vậy, dài vô tận.
Sáng sớm, Tưởng Thành Duật bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, cuối cùng Thẩm Đường cũng gọi điện thoại cho anh.
“Alo.” Giọng nói của anh lộ ra vẻ khàn khàn chưa tỉnh ngủ.
Thẩm Đường đang ở bên bờ biển, ở trên đảo nhỏ đang là gần tối, cô cầm một nhánh cây trong tay, vẽ tranh đón sóng biển. Trình độ vẽ tranh rất tệ, chỉ có tự mình mới nhìn rồi hiểu được.
Từ bờ cát này đã sắp vẽ tới bờ cát bên kia, mỗi một bức tranh đều là hình ảnh lúc nhỏ cô đi ra biển với ông nội.
Điện thoại của ông nội không còn liên lạc được nữa.
Tất cả mọi người đều không hiểu được cách làm hủy diệt của cô, bao gồm Tạ Quân Trình.
Nếu như ông nội ở đây, chắc chắn ông sẽ nói, Đường Đường nhà chúng ta là một đứa trẻ tốt bụng và có chừng mực.
Trong điện thoại chỉ có tiếng sóng biển, không nghe được giọng nói của cô.
“Thẩm Đường? Sao em không nói chuyện?”
“Không phải anh bảo tôi gọi điện thoại cho anh sao?” Thẩm Đường lại vẽ xong một bức: “Tôi cho rằng anh có chuyện tìm tôi.”
Giọng nói của Tưởng Thành Duật thể hiện rõ sự không vui: “Em tắt máy đến bây giờ, ngay cả nửa chữ cũng không để lại cho anh.”
Thẩm Đường cầm nhánh cây chọc nát hạt cát: “Anh không phải là bạn trai của tôi, tôi không cần phải báo cáo mọi chuyện với anh.”
“...” Tưởng Thành Duật bị chặn đến không thể tiếp lời.
Bây giờ không phải là lúc tranh chấp với cô: “Bài Weibo kia của em cũng đã cuốn em vào trong lốc xoáy lớn, dù là ai cũng không có cách nào rút lui an toàn nữa.”
“Tôi biết.”
Cô nhẹ nhàng trả lời anh một câu, căn bản không để trong lòng.
Thẩm Đường dời vị trí, tiếp tục vẽ tranh ở trên bờ cát ướt mềm, tranh vẽ ông nội nắm tay cô. Trong bức tranh cô rất nhỏ, mới cao đến đùi ông nội, buộc trên đầu hai bím tóc, ngẩng đầu nhìn ông nội.
Lúc đó, ông nội vẫn còn rất khỏe mạnh.
Sự kiên nhẫn của Tưởng Thành Duật bị sự im lặng của cô làm hao mòn từng chút một: “Thẩm Đường, em đã từng nghĩ đến chuyện sau này của anh và em chưa?”
Trong bức tranh là những nét vẽ đơn giản, vài nét đã phác họa ra cô lúc nhỏ.
Thẩm Đường lấy nhánh cây chống xuống đất, nói vào điện thoại: “Trước đây đã từng nghĩ đến, đã từng nghĩ đến kết hôn với anh, sinh con, khi rảnh rỗi sẽ làm bữa khuya cho anh. Cũng đã từng nghĩ, tôi có nên vì anh mà buông bỏ hận thù hay không.”
Cô nhìn bức vẽ kia: “Sau này sẽ không nghĩ đến nữa.”
Sóng biển đánh đến, bọt biển màu trắng cọ rửa bờ cát.
Tưởng Thành Duật không thích chìm đắm trong hối hận và tiếc nuối, không giúp ích gì.
“Chúng ta tìm một biện pháp có thể giúp em rút lui an toàn, đừng cố chấp làm theo ý mình, cũng đừng nhốt bản thân ở bên trong nữa.”
“Tôi đã từng nghĩ tới, nhưng như vậy thôi thì không thể hết giận.” Thẩm Đường cầm nhánh cây, đi đến bờ biển: “Hôm nay Phàn Ngọc đã bắt đầu phản kích, tẩy trắng cho bản thân, bây giờ toàn bộ bài báo trên mạng đều là bà ta hào phóng bao nhiêu.”
Tưởng Thành Duật vừa rời giường, vẫn chưa xem hotsearch hôm nay, anh mở ra.
Phàn Ngọc nắm chắc Tiêu Chân sẽ không thừa nhận, thế nên bắt đầu bịa đặt, nói lúc nhỏ Thẩm Đường được phán quyết đi theo mẹ, nhưng việc dạy dỗ Thẩm Đường đều là một tay bà ta lo liệu, là bà ta tự mình liên hệ trường học quốc tế, để trợ lý đóng chi phí.
Bà ta bảo Trần Nam Kình đi thăm con nhiều chút, bồi dưỡng tình cảm cha con.
Bao gồm bộ phim ‘Đầu hạ năm ấy’ cũng là bà ta đặc biệt tạo ra cho chị em Thẩm Đường và Nhất Nặc, vì để thuận tiện chăm sóc ông nội, còn đặc biệt lập tổ phim ở thôn Hải Đường.
Sở dĩ trước đây không công khai Thẩm Đường, là vì không muốn làm phiền mẹ Thẩm Đường, bởi vì là người ngoài giới giải trí, lại đã có cuộc sống mới.
Còn có vài thông báo, ẩn ý rằng Thẩm Đường không biết cảm ơn.
Là thật là giả, cư dân mạng hóng chuyện cũng không biết nên tin ai.
Tưởng Thành Duật khuyên cô: “Muốn đối phó Phàn Ngọc có rất nhiều phương pháp, không nhất thiết phải cá chết lưới rách, không có ích lợi gì.” Dừng lại một chút anh lại nói: “Thẩm Đường, vì anh và em, hãy giữ lại một con đường đi.”
Vấn đề này, Thẩm Đường không trả lời chính diện.
“Tưởng Thành Duật, anh nói đúng, tôi cố chấp, ích kỷ, lòng dạ sắc đá.”
Đến bờ biển, Thẩm Đường ngồi xuống bãi cái, nắm lấy một nắm cát, nhưng rất nhanh chỉ còn lại một chút trong lòng bàn tay.
Lúc còn đi học khi bị bạn bè cô lập, bắt nạt, tính cách cố chấp không hòa đồng của cô bắt đầu từ đấy, không thể sửa được.
“Cảm ơn trước đây anh đã đối với ông nội tốt như vậy, sau này anh cố gắng không cần liên lạc với tôi nữa.”
“Em sợ liên lụy anh sao?”
“Đừng tự mình đa tình.”
Trước khi cúp điện thoại Tưởng Thành Duật đã nói mấy câu: “Không thay đổi được tính cách thì không đổi nữa, anh nhường em. Không liên lạc với em cũng được, em có thể đến Kinh Húc tìm anh, nhìn xem văn phòng của anh như thế nào. Thẩm Đường, cho chúng ta cơ hội để yêu nhau đi.”
Hôm đó, Thẩm Đường ngồi bên bờ biển đến tận đêm khuya.
Vốn dĩ dự định sống trên đảo một thời gian, nhưng dư luận trên mạng rõ ràng đã nghiêng về hướng Phàn Ngọc, mà Trần Nam Kình đã ngồi không thu được danh hiệu người cha tốt.
Thẩm Đường trở về sớm hơn, Tạ Quân Trình đi công tác, chỉ có thể sắp xếp người khác lái trực thăng đưa cô rời hòn đảo nhỏ.
“Đường Đường, ngô và khoai tây trên đảo nhỏ sắp chín rồi, cậu xử lý xong chuyện ở Bắc Kinh thì nhanh chóng trở về đảo giúp mình thu hoạch ngô đó.”
Đây là tin nhắn Tạ Quân Trình để lại cho cô.
Hành trình Thẩm Đường trở về Bắc Kinh đã sớm được tiết lộ, truyền thông ngồi canh giữ ở đó trước.
Sau khi cô đi ra từ lối đi VIP, xe hơi đã bị vây quanh, rất khó di chuyển.
Vô số súng dài đại bác chĩa vào cô, nhiều câu hỏi cứ dội về phía cô như vậy.
“Cho hỏi bài Weibo kia của cô là đang ám chỉ điều gì vậy?”
“Đối với cách nói của cô Phàn Ngọc, cô có muốn trả lời gì không?”
“Trên mạng đã đồn đoán hơn mười người là mẹ ruột của cô, cuộc sống của những người đó nhiều ít đều bị ảnh hưởng, có tiện tiết lộ một chút bà ấy họ gì không?”
Thẩm Đường nhàn nhạt cười một cái, chỉ trả lời một câu hỏi cuối cùng: “Câu hỏi về họ của mẹ tôi, tôi nghĩ tốt nhất mọi người nên đi hỏi Tiêu Đổng của tập đoàn Tiêu Ninh.”
Một trận ồ lên.
Ngay cả Tiêu Đổng cũng không nghĩ đến, vậy mà Thẩm Đường công khai khiêu khích tuyên chiến với ông ta trước mặt truyền thông.
Từ chỗ của anh Thẩm mới biết được cô đã ra nước ngoài với Tạ Quân Trình.
Ngay cả một tin nhắn cô cũng không để lại cho anh.
Tưởng Thành Duật từ tòa nhà Kinh Húc đi ra, mười phút trước ông Tưởng đã gọi điện thoại cho anh, nói anh đã gần một tháng không về nhà, bảo anh trở về ăn cơm.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, mặt trời đã lặn xuống bầu trời phía Tây, màu tím việt quất và màu cà chua đỏ hòa trộn nhuộm cả chân trời, rực rỡ chói lọi.
Khiến người ta không nhịn được nhìn thêm mấy cái.
Tưởng Thành Duật nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại có tin nhắn gửi đến, anh không hề hay biết.
Lục Tri Phi: [Bây giờ ầm ĩ ồn ào như vậy rồi, vậy là Thẩm Đường không định ở bên anh nữa sao?]
Mãi cho đến khi tin nhắn thứ hai được gửi tới, Tưởng Thành Duật mới thu lại ánh mắt.
Lục Tri Phi: [Nhà họ Tưởng các anh khiêm tốn như vậy, vốn dĩ đã kiêng dè không muốn bị ràng buộc vào giới giải trí, với xuất thân của Thẩm Đường sợ là sau này mỗi lần cô ấy xuất hiện là phải lên hotsearch một lần.]
Sau này đừng mong sẽ được yên ổn.
Lục Tri Phi cũng đang ăn dưa, đã ăn cả một buổi chiều.
Cô ta và tất cả cư dân mạng đều giống nhau, cho đến bây giờ vẫn còn đang bị sốc.
Một khi ồn ào Thẩm Đường đến như thế này, cho dù Tưởng Thành Duật có cố gắng bao nhiêu, cô đều tự bỏ thêm chướng ngại khó vượt qua trên con đường gả vào nhà họ Tưởng của mình.
Tưởng Thành Duật không trả lời tin nhắn.
Xe dừng ở trong sân biệt thự.
Cháu gái anh phải đi thực tập nên sống ở bên ngoài, chỉ có ba mẹ ở nhà.
Ông Tưởng đang đọc sách ở phòng khách, buổi chiều bà Tưởng tụ tập với bạn bè vừa mới trở về, bà ấy đang thay quần áo ở trên lầu.
Thấy anh trở về, ông Tưởng gập cuốn sách lại rồi tháo kính xuống, ông ấy chỉ vào ghế sô pha ở đối diện: “Ngồi đi.”
Dáng vẻ này nào giống với một người ba, như thể cấp trên tìm cấp dưới bàn chuyện hơn.
Trên bàn có trà đã pha, Tưởng Thành Duật lấy một ly nhỏ trong khay trà.
Ông Tưởng gác chân lên, dựa vào trong ghế sô pha nhìn con trai.
Tưởng Thành Duật nhấp một ngụm trà nóng: “Ba đều đã biết rồi sao?”
Ông Tưởng hào phóng thừa nhận: “Ừm. Năm ngoái con xem phim truyền hình suốt đêm, ba đã đoán được gần tám, chín phần.” Chỉ cần là chuyện ông ấy muốn biết, không có chuyện gì là không thể biết, bao gồm cả việc con trai yêu đương.
Chỉ là ông ấy lười quan tâm, tính tự giác của mấy đứa con ông vẫn rất tin tưởng.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện đang phát triển theo một hướng mà ông ấy chưa từng nghĩ đến.
“Chuyện sau này của con và Thẩm Đường, con dự định thế nào? Vẫn là yêu đương đơn thuần sap?”
Tưởng Thành Duật: “Dự định tiến tới hôn nhân.”
Không dễ dàng gì mới có thể khiến anh dao động suy nghĩ không kết hôn.
Có những lời ông Tưởng không thể không nói: “Ba mẹ của Thẩm Đường là người như thế nào, ba không bình luận. Bây giờ đã ầm ĩ thành như thế này, rất khó thu dọn kết cục, sau này hễ là những chuyện liên quan đến cô ta, đều sẽ bị đặc biệt chú ý.”
Tưởng Thành Duật đã đoán được tiếp theo ba mình sẽ nói gì.
“Ba và mẹ con thế nào cũng được, nhưng con phải suy nghĩ vì anh trai con, vì bao nhiêu người nhà họ Tưởng như vậy, sống trong ống kính người khác lúc nào cũng muốn bắt lấy tin tức của con đáng sợ biết bao. Có khi chỉ dựa vào một bức ảnh đã có thể soạn ra một câu chuyện mấy chục ngàn chữ. Dư luận giống như nước vậy, có thể chở thuyền có thể lật thuyền.”
Ông Tưởng cố ý dừng lại vài giây mới nói: “Con nghĩ kỹ đi, bây giờ con đang làm gì.”
Tưởng Thành Duật đã uống bốn ly trà nhỏ: “Mấy tháng con ở bên Thẩm Đường cứ như đã nhiều năm vậy.” Anh xếp bốn chiếc ly rỗng ngay ngắn vào trong khay.
Sau đó ngẩng đầu nhìn ba mình: “Ba nói xem phải buông tay thế nào?”
“Gần đây con đang giảm cân, không ăn bữa tối, ba ăn với mẹ con đi, con trở về còn phải mở cuộc họp.” Tưởng Thành Duật tìm một cái cớ rời di.
Ngồi lên xe, Tưởng Thành Duật nhìn điện thoại, Thẩm Đường vẫn chưa liên lạc với anh.
Trong nhóm người nhà họ Tưởng, có người tag tên anh, cháu gái đặt tên nhóm là: ‘Nhóm cô cậu ưu tú nhà họ Tưởng.’
[Cháo trắng nhỏ @Tưởng Thành Duật: Chú ơi, có chuyện gì không cho cháu hóng với (cười nhe răng) (cười nhe răng)]
Đây là cháu gái họ hàng của anh, bây giờ tất cả người trong nhà đều biết anh và Thẩm Đường từng là người yêu của nhau.
Tranh Tranh vừa thực tập trở về, cũng không quên ngoi lên.
[Tranh Tranh @ Cháo trắng nhỏ: Chị, chuyện của chú ấy có thể tìm trên mạng mà.]
[Cháo trắng nhỏ: Thực ra chị đã sớm nghi ngờ rồi, chú có phải là một đôi với Thẩm Đường hay không, năm ngoái chú còn nhờ ông xã chị phục hồi một đoạn video giám sát đã bị hủy, đoạn video đó có lợi cho Thẩm Đường, là Trữ Nhiễm đẩy Thẩm Đường một cái trước.]
Hai người nói chuyện sục sôi ngất trời, trong nhóm bị spam.
Những người khác trong nhóm cũng tham gia tán gẫu.
[Biển cả chứa trăm sông @Tưởng Thành Duật: Lần này chú trở về London tìm Tiêu Đổng, chính là vì Thẩm Đường sao?]
[Tưởng Thành Duật: Ừm.]
[Biển cả chứa trăm sông: Kinh doanh của nhà họ Tiêu ở Âu Mỹ đã gần đạt ngưỡng năm mươi năm, đã ăn sâu bén rễ, chuỗi lợi ích rắc rối phức tạp, thực lực tương đương với M.K.]
[Cháo trắng nhỏ: Nhà họ Tiêu lợi hại như vậy sao?]
[Biển cả chứa trăm sông @Cháo trắng nhỏ: Em và Tranh Tranh đi nói chuyện của bọn em, người lớn nói chuyện trẻ con đừng xen vào.]
[Cháo trắng nhỏ: Làm sao em lại là trẻ con rồi, con trai em vừa bị dạy dỗ một trận, ngoan ngoãn đi luyện đề rồi kìa.]
Cháo trắng nhỏ và Biển cả chứa trăm sông, một người gả cho gia đình bình thường, một người cưới con gái của gia đình không cùng cấp bậc, bây giờ hôn nhân của bọn họ vẫn không được bậc trên nhà họ Tưởng thừa nhận.
[Biển cả chứa trăm sông: Thân phận của Thẩm Đường bị Trần Nam Kình tự mình tiết lộ ra, cô ấy là người có ưu thế hơn, kết quả một bài Weibo của cô ấy lại biến thành thất thế. Những người cổ hủ nhà chúng ta, làm sao có thể chứa nổi gia đình chướng khí mù mịt như vậy. Có chuyện cho chú làm rồi.]
Trong nhóm lần lượt có người ngoi lên.
[Cậu Tư @Tưởng Thành Duật: Sắp đến tết trung thu rồi, nhà mình phải cùng nhau ăn cơm, đến lúc đó là hội đồng xét xử của cậu đấy.]
[Cậu Năm @Tưởng Thành Duật: Nếu không năm nay chúng ta vắng mặt tập thể là được rồi, để bọn họ liên hệ tình cảm thật tốt, dù sao bọn họ đã nhìn chúng ta không vừa mắt từ lâu, cả ngày nói bị chúng ta làm cho tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, nếu như chúng ta không đến ăn cơm, bọn họ ăn gì cũng thấy ngon. Đồng ý thì giơ tay, tôi tự mình cho tôi một cánh tay trước.]
[Tranh Tranh: +2]
[Cháo trắng nhỏ: +3]
[Biển cả chứa trăm sông: +4]
...
[Tưởng Thành Duật: +16]
Cứ vui vẻ quyết định như vậy thôi.
Tưởng Thành Duật không có tâm trạng tán gẫu, thoát khỏi khung trò chuyện.
Anh gọi điện thoại cho Thẩm Đường lần nữa, vẫn chưa gọi được.
Trên các nền tảng mạng khác nhau, sóng gió về xuất thân của Thẩm Đường tiếp tục lên men, liên quan mẹ ruột của cô, vợ cũ của Trần Nam Kình, đã lưu truyền hơn mười phiên bản.
Không có phiên bản nào nhắc đến Tiêu Chân.
Đây là kết quả của các mối quan hệ xã giao nhà họ Tiêu, nghe nhìn lẫn lộn, chân tướng bị che giấu.
Vào lúc này, Trần Nam Kính đang đứng trong căn phòng có cảnh biển ở nước ngoài, yên tĩnh đến khiến người ta không thể hít thở.
Hộ chiếu của bọn họ vẫn chưa làm lại xong, tạm thời chỉ có thể ở lại đây.
Trần Nam Kình đăng bài Weibo đó xong thì tắt máy, ông ta không muốn quan tâm tình hình trên mạng thế nào nữa, cũng có thể tượng tượng ra đã tạo nên sóng to gió lớn như thế nào.
Ông ta lấy một quyển tạp chí lật xem, miễn cưỡng nhìn vào một hàng chữ.
Máy tính bảng trước mặt Phàn Ngọc đã vỡ, cà phê chảy ra khắp mọi nơi, trên bàn trà, trên thảm.
‘lỏn tỏn’ ‘lỏn tỏn’
Cà phê lặng lẽ rơi dọc xuống theo mép bàn.
Nước mắt của bà ta chảy qua khóe miệng, mùi vị giống như nước biển.
Con gái ở trong phòng ngủ trên lầu, cả một buổi chiều vẫn chưa đi ra, gõ cửa cũng không mở.
Màn hình điện thoại đã vỡ, cà phê đang chảy ra, đều bị hủy hoại khuôn mặt gớm ghiếc của bà ta, nhưng giây phút bà ta phát điên kia, Trần Nam Kình không chút cảm động gì.
“Tôi cho rằng ông yêu thương Nhất Nặc.”
Sau khi Trần Nam Kình im lặng một tiếng đồng hồ, cuối cũng cũng mở miệng: “Bà đừng có càn quấy nữa.”
“Tôi càn quấy à?” Phàn Ngọc sắp khóc không được, cũng không có sực lực hét lên nữa: “Tự nhiên ông phát điên lên rồi nhận Thẩm Đường, sau này người khác sẽ nhìn Nhất Nặc thế nào hả?”
“Tại sao ông cứ phải công khai?”
“Hình tượng gia đình hạnh phúc tôi duy trì hơn hai mươi năm nay, đã biến thành một trò cười.”
“Thẩm Đường ác như vậy...”
Nghe được một nửa, Trần Nam Kính ném bỏ tạp chí trong tay, đi lên lầu.
Ông ta gõ cửa phòng của con gái: “Nhất Nặc, là ba.”
Trần Nhất Nặc nằm bò lên bàn trang điểm, chăm chú nhìn bản thân trong gương, không để ý đến ba.
“Nhất Nặc, nói chuyện với ba đi.”
“Con không biết phải nói gì với ba.”
Đầu óc Trần Nhất Nặc hỗn loạn, đầu đau như muốn nứt ra, cô ta chậm rãi ngồi dậy, lại đột nhiên nghĩ đến có lời muốn hỏi ba, nếu không thì cô ta cứ giữ mãi trong lòng sẽ rất khó chịu.
Cô ta đỡ lưng ghế đứng lên: “Đợi một chút, con muốn hỏi ba một câu.”
Cửa phòng của cô ta không khóa trái, được sự cho phép, Trần Nam Kình đẩy cửa ra.
“Câu hỏi gì, con cứ hỏi đi.”
Trần Nhất Nặc nhìn thẳng vào ba mình, chỉ sợ bỏ lỡ mỗi một biểu cảm nhỏ của ông ta: “Ba, rốt cuộc ba có thương con nữa không?”
Phàn Ngọc cũng muốn biết, bà ta đã đứng trên hành lang, cuộc nói chuyện của con gái và Trần Nam Kình ở bên cửa phòng, bà ta nghe được rất rõ ràng.
Trần Nam Kình: “Nhất Nặc, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt đó nữa, đợi hết hot rồi, không còn ai sẽ bàn tán chuyện này nữa. Ba muốn đi dạo bên bờ biển, con có muốn đi không?”
Trần Nhất Nặc hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ba, con muốn biết đáp án.”
“Cho dù bây giờ ba nói gì, con đều cảm thấy ba đang qua loa.” Trần Nam Kình buông nắm cửa ra: “Con nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ông ta xoay người xuống lầu, nhìn thấy Phàn Ngọc dựa vào hành lang cũng làm như không thấy.
Phàn Ngọc tức giận, nói không lựa lời: “Trần Nam Kình, tôi muốn ly hôn với ông.”
Bước chân của Trần Nam Kình cũng không dừng lại một chút: “Được thôi, đợi về nước thì ly hôn.”
Phàn Ngọc nhìn bóng lưng lạnh lùng của ông ta, cơn tức giận không thể kiềm được: “Trần Nam Kình!”
Tiếng gầm thét bị tiếng sóng vỗ bên ngoài nuốt hết.
Trần Nam Kình không quay đầu, đi đến bên bờ biển để hít thở không khí.
...
Đêm đã khuya, dường như điện thoại bị đặt vào một chiếc hộp không có tín hiệu, vô cùng yên lặng.
Tưởng Thành Duật lại rót một ly rượu vang nữa, đây là ly thứ ba trong đêm nay.
Đã mười ba tiếng đồng hồ kể từ khi Thẩm Đường tắt máy.
[Xuống máy bay thì gọi lại cho anh.] Anh chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Đêm hôm nay giống như đêm đưa tiễn ông nội vậy, dài vô tận.
Sáng sớm, Tưởng Thành Duật bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, cuối cùng Thẩm Đường cũng gọi điện thoại cho anh.
“Alo.” Giọng nói của anh lộ ra vẻ khàn khàn chưa tỉnh ngủ.
Thẩm Đường đang ở bên bờ biển, ở trên đảo nhỏ đang là gần tối, cô cầm một nhánh cây trong tay, vẽ tranh đón sóng biển. Trình độ vẽ tranh rất tệ, chỉ có tự mình mới nhìn rồi hiểu được.
Từ bờ cát này đã sắp vẽ tới bờ cát bên kia, mỗi một bức tranh đều là hình ảnh lúc nhỏ cô đi ra biển với ông nội.
Điện thoại của ông nội không còn liên lạc được nữa.
Tất cả mọi người đều không hiểu được cách làm hủy diệt của cô, bao gồm Tạ Quân Trình.
Nếu như ông nội ở đây, chắc chắn ông sẽ nói, Đường Đường nhà chúng ta là một đứa trẻ tốt bụng và có chừng mực.
Trong điện thoại chỉ có tiếng sóng biển, không nghe được giọng nói của cô.
“Thẩm Đường? Sao em không nói chuyện?”
“Không phải anh bảo tôi gọi điện thoại cho anh sao?” Thẩm Đường lại vẽ xong một bức: “Tôi cho rằng anh có chuyện tìm tôi.”
Giọng nói của Tưởng Thành Duật thể hiện rõ sự không vui: “Em tắt máy đến bây giờ, ngay cả nửa chữ cũng không để lại cho anh.”
Thẩm Đường cầm nhánh cây chọc nát hạt cát: “Anh không phải là bạn trai của tôi, tôi không cần phải báo cáo mọi chuyện với anh.”
“...” Tưởng Thành Duật bị chặn đến không thể tiếp lời.
Bây giờ không phải là lúc tranh chấp với cô: “Bài Weibo kia của em cũng đã cuốn em vào trong lốc xoáy lớn, dù là ai cũng không có cách nào rút lui an toàn nữa.”
“Tôi biết.”
Cô nhẹ nhàng trả lời anh một câu, căn bản không để trong lòng.
Thẩm Đường dời vị trí, tiếp tục vẽ tranh ở trên bờ cát ướt mềm, tranh vẽ ông nội nắm tay cô. Trong bức tranh cô rất nhỏ, mới cao đến đùi ông nội, buộc trên đầu hai bím tóc, ngẩng đầu nhìn ông nội.
Lúc đó, ông nội vẫn còn rất khỏe mạnh.
Sự kiên nhẫn của Tưởng Thành Duật bị sự im lặng của cô làm hao mòn từng chút một: “Thẩm Đường, em đã từng nghĩ đến chuyện sau này của anh và em chưa?”
Trong bức tranh là những nét vẽ đơn giản, vài nét đã phác họa ra cô lúc nhỏ.
Thẩm Đường lấy nhánh cây chống xuống đất, nói vào điện thoại: “Trước đây đã từng nghĩ đến, đã từng nghĩ đến kết hôn với anh, sinh con, khi rảnh rỗi sẽ làm bữa khuya cho anh. Cũng đã từng nghĩ, tôi có nên vì anh mà buông bỏ hận thù hay không.”
Cô nhìn bức vẽ kia: “Sau này sẽ không nghĩ đến nữa.”
Sóng biển đánh đến, bọt biển màu trắng cọ rửa bờ cát.
Tưởng Thành Duật không thích chìm đắm trong hối hận và tiếc nuối, không giúp ích gì.
“Chúng ta tìm một biện pháp có thể giúp em rút lui an toàn, đừng cố chấp làm theo ý mình, cũng đừng nhốt bản thân ở bên trong nữa.”
“Tôi đã từng nghĩ tới, nhưng như vậy thôi thì không thể hết giận.” Thẩm Đường cầm nhánh cây, đi đến bờ biển: “Hôm nay Phàn Ngọc đã bắt đầu phản kích, tẩy trắng cho bản thân, bây giờ toàn bộ bài báo trên mạng đều là bà ta hào phóng bao nhiêu.”
Tưởng Thành Duật vừa rời giường, vẫn chưa xem hotsearch hôm nay, anh mở ra.
Phàn Ngọc nắm chắc Tiêu Chân sẽ không thừa nhận, thế nên bắt đầu bịa đặt, nói lúc nhỏ Thẩm Đường được phán quyết đi theo mẹ, nhưng việc dạy dỗ Thẩm Đường đều là một tay bà ta lo liệu, là bà ta tự mình liên hệ trường học quốc tế, để trợ lý đóng chi phí.
Bà ta bảo Trần Nam Kình đi thăm con nhiều chút, bồi dưỡng tình cảm cha con.
Bao gồm bộ phim ‘Đầu hạ năm ấy’ cũng là bà ta đặc biệt tạo ra cho chị em Thẩm Đường và Nhất Nặc, vì để thuận tiện chăm sóc ông nội, còn đặc biệt lập tổ phim ở thôn Hải Đường.
Sở dĩ trước đây không công khai Thẩm Đường, là vì không muốn làm phiền mẹ Thẩm Đường, bởi vì là người ngoài giới giải trí, lại đã có cuộc sống mới.
Còn có vài thông báo, ẩn ý rằng Thẩm Đường không biết cảm ơn.
Là thật là giả, cư dân mạng hóng chuyện cũng không biết nên tin ai.
Tưởng Thành Duật khuyên cô: “Muốn đối phó Phàn Ngọc có rất nhiều phương pháp, không nhất thiết phải cá chết lưới rách, không có ích lợi gì.” Dừng lại một chút anh lại nói: “Thẩm Đường, vì anh và em, hãy giữ lại một con đường đi.”
Vấn đề này, Thẩm Đường không trả lời chính diện.
“Tưởng Thành Duật, anh nói đúng, tôi cố chấp, ích kỷ, lòng dạ sắc đá.”
Đến bờ biển, Thẩm Đường ngồi xuống bãi cái, nắm lấy một nắm cát, nhưng rất nhanh chỉ còn lại một chút trong lòng bàn tay.
Lúc còn đi học khi bị bạn bè cô lập, bắt nạt, tính cách cố chấp không hòa đồng của cô bắt đầu từ đấy, không thể sửa được.
“Cảm ơn trước đây anh đã đối với ông nội tốt như vậy, sau này anh cố gắng không cần liên lạc với tôi nữa.”
“Em sợ liên lụy anh sao?”
“Đừng tự mình đa tình.”
Trước khi cúp điện thoại Tưởng Thành Duật đã nói mấy câu: “Không thay đổi được tính cách thì không đổi nữa, anh nhường em. Không liên lạc với em cũng được, em có thể đến Kinh Húc tìm anh, nhìn xem văn phòng của anh như thế nào. Thẩm Đường, cho chúng ta cơ hội để yêu nhau đi.”
Hôm đó, Thẩm Đường ngồi bên bờ biển đến tận đêm khuya.
Vốn dĩ dự định sống trên đảo một thời gian, nhưng dư luận trên mạng rõ ràng đã nghiêng về hướng Phàn Ngọc, mà Trần Nam Kình đã ngồi không thu được danh hiệu người cha tốt.
Thẩm Đường trở về sớm hơn, Tạ Quân Trình đi công tác, chỉ có thể sắp xếp người khác lái trực thăng đưa cô rời hòn đảo nhỏ.
“Đường Đường, ngô và khoai tây trên đảo nhỏ sắp chín rồi, cậu xử lý xong chuyện ở Bắc Kinh thì nhanh chóng trở về đảo giúp mình thu hoạch ngô đó.”
Đây là tin nhắn Tạ Quân Trình để lại cho cô.
Hành trình Thẩm Đường trở về Bắc Kinh đã sớm được tiết lộ, truyền thông ngồi canh giữ ở đó trước.
Sau khi cô đi ra từ lối đi VIP, xe hơi đã bị vây quanh, rất khó di chuyển.
Vô số súng dài đại bác chĩa vào cô, nhiều câu hỏi cứ dội về phía cô như vậy.
“Cho hỏi bài Weibo kia của cô là đang ám chỉ điều gì vậy?”
“Đối với cách nói của cô Phàn Ngọc, cô có muốn trả lời gì không?”
“Trên mạng đã đồn đoán hơn mười người là mẹ ruột của cô, cuộc sống của những người đó nhiều ít đều bị ảnh hưởng, có tiện tiết lộ một chút bà ấy họ gì không?”
Thẩm Đường nhàn nhạt cười một cái, chỉ trả lời một câu hỏi cuối cùng: “Câu hỏi về họ của mẹ tôi, tôi nghĩ tốt nhất mọi người nên đi hỏi Tiêu Đổng của tập đoàn Tiêu Ninh.”
Một trận ồ lên.
Ngay cả Tiêu Đổng cũng không nghĩ đến, vậy mà Thẩm Đường công khai khiêu khích tuyên chiến với ông ta trước mặt truyền thông.
Danh sách chương