Cái Thẩm Đường vừa đọc cũng không có gì quan trọng, sau vài giây im lặng, trong phòng làm việc đã vọng ra tiếng cười.

Bí quyết gì đã phá vỡ sự im lặng này.

Yêu cầu của Tưởng Thành Duật còn chưa hết ‘Sau này mỗi buổi sáng trước khi đi làm nhớ gửi tin nhắn thoại cho anh.’

Thẩm Đường còn đang nhìn mấy dòng chữ: “Anh không tin em như vậy sao?”

“Không phải là không tin em, thay đổi bản thân không phải là chuyện dễ dàng.”

Tưởng Thành Duật lấy việc cai thuốc của bản thân mình làm ví dụ: “Anh cai thuốc phải mất một năm đó.”

Anh còn khoe là mình có tính kiên trì rất tốt, thế mà còn không ngờ phải mất thời gian dài như vậy.

Lúc anh bỏ thuốc hoàn toàn là vào cái đêm anh cô cầu hôn.

Thẩm Đường: “Sau này em sẽ không đánh người nữa.” Nhưng tạm thời không thể cam đoan sẽ không xảy ra tranh cãi.

Tưởng Thành Duật xem đồng hồ, bây giờ anh sắp có cuộc họp: “Buổi tối em có việc gì không?”

Thẩm Đường tựa vào mép bàn: “Hiện tại thì không có, nhưng buổi tối thì không chắc lắm.”

“Vậy anh đặt chỗ trước, nếu em bận thì nói anh hủy nhé.” Tưởng Thành Duật viết tên nhà hàng cùng số bàn vào giấy ghi chú rồi đưa cho thư ký, bảo thư ký đi đặt bàn trước.

Nhà hàng đó anh đã muốn đến cùng cô lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Vốn Thẩm Đường muốn nói với anh chuyện ký hợp đồng của Trữ Nhiễm, nhưng công việc anh lại bận rộn nên cô không nói.

Cúp điện thoại, các nhân viên trong văn phòng còn đang thảo luận xem bí quyết thành công mà cô vừa đọc là gì.

Hiếm khi thấy chị Lỵ nói nhiều như vậy, nói mấy câu vừa nãy với Viên Viên để cô ấy đánh ra máy tính lần nữa, chờ văn phòng mới sửa sang xong, cô ấy sẽ dán những lời nói đó tại phòng làm việc, để Thẩm Đường luôn luôn ghi nhớ.

Thẩm Đường cũng để cho các cô ta đùa cợt, cô cầm ly cafe lên rồi uống một nửa, tâm trạng với thời tiết ngoài cửa sổ giống nhau.

Tươi đẹp và ấm áp.

Chị Lỵ đặt tờ điều kiện hợp đồng của Trữ Nhiễm trên bàn, để cho cô quyết định.

Thẩm Đường nhìn từng điều khoản một, yêu cầu cũng không thấp.

“Tất cả đều đồng ý cô ấy đi.”

Trữ Nhiễm dám yêu cầu, cô cũng dám đồng ý.

Rất nhanh sau đó, bên pháp lý đã đưa ra hợp đồng chính thức, tất cả các yêu cầu của Trữ Nhiễm đều rõ ràng bên trong hợp đồng.

Buổi chiều chị Lỵ hẹn Trữ Nhiễm ra gặp mặt, Trữ Nhiễm gọi luật sư đến xem hợp đồng, không có gì phản đối.

Trữ Nhiễm đã chấp nhận những ràng buộc cơ bản của công ty với mình, vui vẻ ký tên.

Tất cả đều diễn ra thuận lợi.

Trữ Nhiễm thích cách làm việc kiên quyết và nhanh nhẹn của Thẩm Đường, ký hợp đồng này cũng đồng nghĩa với việc những ngày nghỉ của cô ta chấm dứt, sẽ bắt đầu đến công ty mới làm việc.

Sở dĩ cô ta muốn hòa bình với Thẩm Đường là vì cô ta biết Chu Minh Khiêm đang có kế hoạch quay bộ phim ‘Làm sao để em yêu anh’. Bộ phim này từ khâu sản xuất đến tiền đầu tư đều là mức S.

Hơn nữa cô ta thực sự rất thích vai nữ chính đó.

Nhưng với nguồn lực hiện tại của cô ta, không thể tranh được vai diễn này.

Cô ta đã diễn vai nữ chính một số bộ phim nhưng sau khi phát sóng thì cũng không gây được sự chú ý, còn bị giới giải trí lấy doanh thu ra làm trò cười mấy lần.

Cô ta không cam tâm, nên muốn thử sức với vai diễn trong ‘Làm sao để em yêu anh’.

Chị Lỵ nghe xong, cười như không cười: “Cô muốn đóng bộ phim này, nhân tiện cùng chúng tôi ký hợp đồng đó à?”

“Không thể nói như thế, nếu như tôi có thể đoạt giải nhờ bộ phim này, công ty cũng không phải là được thơm lây sao? Tôi ký hợp đồng ba năm chứ không phải ba tháng, đâu phải giành được bộ phim kia thì bỏ của chạy lấy người chứ.” Trữ Nhiễm đưa hợp đồng cho luật sư cất, đóng nắp bút lại.

Chị Lỵ còn chưa từng nghe nói đến bộ phim này, không biết chút gì: “Chờ tôi thăm dò đã, nếu đúng như cô nói, không cần cô nhắc chúng tôi cũng sẽ ra sức thực hiện.”

Đôi bên cùng có lợi, nước lên thuyền mới có thể cao.

Quay lại văn phòng, chị Lỵ nói việc Trữ Nhiễm muốn diễn bộ phim kia cho Thẩm Đường nghe. Trên đường trở về Thẩm Đường tìm tòi nghiên cứu, trên Internet tạm thời chưa có thông tin gì về bộ phim này, chắc là Trữ Nhiễm lấy được tin tức nội bộ.

Một năm rưỡi Chu Minh Khiêm mới ra một bộ phim mới, chỉ cần là bộ phim của anh ta, các công ty đều ra sức tranh giành vai diễn.

Chị Lỵ cầm một chai nước mở nắp ra uống: “Chị đã tìm người đi thăm dò, em cũng thăm dò bên đó một chút đi.”

Thẩm Đường đang gõ chữ trên máy tính, vừa gõ vừa gật đầu đồng ý với chị Lỵ.

Chị Lỵ nhìn tách trà trên bàn, là tách trà đưa cho cô trước khi cô ấy đi, bây giờ vẫn chưa động đến, vị trí cái tách cũng không thay đổi.

“Công việc quan trọng, sức khỏe cũng quan trọng, uống nước đi rồi làm tiếp.”

Chị Lỵ đưa tách trà vào tay Thẩm Đường.

“Em không sao mà.” Thẩm Đường vẫn tiếp tục gõ chữ, đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Chị Lỵ cũng bất lực với tính bướng bỉnh của cô, cô ấy lấy hợp đồng vừa mới ký mang sang cho bên pháp lý sắp xếp, đi ngang qua chỗ Viên Viên thấy cô ấy đang bận rộn một chỗ.

Trên bàn Viên Viên chất đống những sơ yếu lý lịch của những người mới xin ứng tuyển vào công ty, cô ấy còn tìm đến vệ sĩ của Thẩm Đường xin giúp đỡ.

Vệ sĩ nghe theo chỉ đạo, mang sơ yếu lý lịch trên mail tải xuống và in ra, còn Viên Viên phụ trách phân loại, hai người phối hợp với nhau cũng rất ăn ý.

Chị Lỵ nhìn vệ sĩ không biết nên đi theo ai mà buồn cười.

Đến lúc chị Lỵ quay lại từ bên pháp lý, Thẩm Đường đang lưu tài liệu lại: “Đã gửi đến mail của chị rồi đấy.”

“Cái gì cơ?” Chị Lỵ hỏi

Thẩm Đường cầm tách trà lên uống: “Kế hoạch sự nghiệp diễn xuất của Trữ Nhiễm trong ba năm tới.”

“?”

Chị Lỵ mở mail ra xem.

Ở cùng Trữ Nhiễm năm tháng, tính cách của cô ta Thẩm Đường đều hiểu, sau này nên lấy thừa bù thiếu như thế nào, các bộ phim, chương trình thích hợp với Trữ Nhiễm đều liệt kê ra đầy đủ.

Thẩm Đường: “Cái nào không thích hợp thì chị đánh dấu, thiếu thì chị bổ sung trong đó nha.”

Đây vốn dĩ là việc của quản lý, Thẩm Đường đã làm hộ chị Lỵ hơn một nửa.

Chị Lỵ cười trêu Thẩm Đường: “Sao chị lại có cảm giác em thành trợ lý của chị, còn chị thành bà chủ ngồi không hưởng lợi vậy nè. À chút nữa thì quên...”

Cô ấy trở lại chuyện chính, nói đến chuyện bộ phim Trữ Nhiễm muốn diễn kia.

Thẩm Đường lấy túi đồ trang điểm ra, bắt đầu trang điểm thêm: “Hai ngày sau em có hẹn ăn cơm với Chu Minh Khiêm, để xem vai diễn này thích hợp với Trữ Nhiễm hay không, nếu phù hợp em sẽ nói để cho cô ấy thử.”

Chị Lỵ nhìn cô “Chẹp.”

Thẩm Đường đang tự nhìn mình trong gương để trang điểm: “Chị chẹp cái gì mà chẹp?”

“Từ trước đến giờ em không trang điểm thêm, hôm nay nghĩ cái gì mà lại trang điểm thêm thế?”

“Bởi vì trang điểm không đẹp.”

Thẩm Đường nói xong, cũng tự cười chính mình.

Còn nửa tiếng nữa, Tưởng Thành Duật  sẽ đón cô đi ăn tối.

Điện thoại chị Lỵ rung lên, cô ấy đã nhờ bạn bè hỏi thăm bộ phim ‘Làm sao để em yêu anh’, người bạn kia đã trả lời.

[Nghe nói là công ty Trần Nam Kình hợp tác với Chu Minh Khiêm một số bộ phim, còn lại thì không rõ lắm.]

...

‘Làm sao để em yêu anh’ là bộ phim được đánh bóng từ tháng hai năm ngoái, mãi đến tháng sáu này bản thảo mới được Chu Minh Khiêm tán thành, dự định sắp tới sẽ bắt đầu khai máy.

Công ty Trần Nam Kình đầu tư.

Sau khi Phàn Ngọc biết Trữ Nhiễm ký hợp đồng với công ty Thẩm Đường, bà ta không thèm nghỉ ngơi chút nào đã lái xe từ sân bay đến đoàn làm phim của con gái.

Công việc của Trần Nhất Nặc vừa xong, bà ta đã lái xe đưa con gái rời khỏi phim trường.

Ngày hôm qua Phàn Ngọc đi Thượng Hải công tác, Trần Nhất  Nặc không ngờ mẹ mình sẽ quay về nhanh như thế: “Mẹ, không phải mẹ phải ở bên đó bốn năm ngày sao?”

Cô ta lấy kem dưỡng trong túi ra.

Vừa rồi ở đoàn làm phim Trần Nhất Nặc chỉ mới kịp tẩy trang, còn chưa kịp dưỡng da thì bị Phàn Ngọc liên tục gọi đi.

Phàn Ngọc nhìn đường qua cửa kính trong suốt: “Ngày mai lại đi.”

Trần Nhất Nặc xoay người, trên mặt còn dính kem dưỡng chưa thoa đều, màu da trên trán không đều nhau, cô ta lo lắng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không mẹ?”

“Cũng không hẳn, chỉ là mẹ hơi lo lắng thôi.” Phàn Ngọc liếc mắt nhìn con gái: “Con thoa đều trên mặt đi đã.” Bà ta nói tiếp: “Trữ Nhiễm ký hợp đồng với công ty mới, chiều nay sẽ tuyên bố, con đã nghe thấy rồi chứ?”

Trần Nhất Nặc thản nhiên: “Dạ.”

Không nghe cũng biết, đó là một trong số những hot search hôm nay.

Hai người từng đấu đá tranh giành nhau lại không hề có chút dấu hiệu nào quay sang trợ giúp lẫn nhau.

Bà ta cũng mở rộng tầm mắt.

Chiều nay trong đoàn phim cũng không ngoại lệ, ai nấy cũng bàn tán chuyện này.

Chẳng lẽ Thẩm Đường tha thứ cho Tiêu Chân rồi sao? Nếu không sao lại có thể ký hợp đồng chính thức với cháu gái Trữ Nhạc Lễ chứ?

Phàn Ngọc: “Trữ Nhiễm muốn diễn bộ phim ‘Làm sao để em yêu anh’ đó.”

Trần Nhất Nặc không chú ý bôi kem dưỡng, mấy ngón tay bôi loạn trên mặt: “Là công ty của ba bỏ vốn đầu tư sao?”

“Con vẫn còn biết à, mẹ còn nghĩ cái gì con cũng không thèm quan tâm chứ.” Giọng điệu Phàn Ngọc lộ ra vẻ nén giận.

“Mẹ...” Trần Nhất Nặc không chịu được giọng điệu nói chuyện đó của mẹ mình: “Con cũng không thể ngày ngày đi thăm ba, hỏi xem ông ấy đầu tư cái gì, muốn quay bộ phim nào được.”

Chính cô ta cũng cảm thấy phiền.

Trong lúc Phàn Ngọc chờ đèn đỏ, quay sang nhìn về phía con gái: “Mẹ là vì ai chứ? Còn không phải nghĩ cho con nên mới tranh giành nhiều một chút sao? Tài sản của ba con là mẹ cùng ba con sau khi kết hôn ra sức làm việc mà có, nên đó phải là của con, dựa vào cái gì mà Thẩm Đường cũng có phần chứ? Nếu con không gần gũi với ba con một chút thì sớm hay muộn cũng rơi cả vào tay Thẩm Đường thôi.”

Trần Nhất Nặc thở dài, da mặt thiếu nước nghiêm trọng, mặc dù đã bôi kem dưỡng nhưng vẫn có cảm giác khô khốc, trong lòng cũng có nhiều nếp nhăn.

Trước kia ba mẹ ly hôn, tài sản chia cho mẹ một nửa.

Công ty cũng là mỗi người một cái.

Năng lực của ba giỏi hơn mẹ, công ty dưới danh nghĩa của ông ta trước giờ vẫn có tên tuổi hơn.

Mẹ không cam tâm, thỉnh thoảng vẫn lải nhải bên tai cô ta, bảo cô ta xin cổ phần công ty hay bảo cô ta đến đó làm giám đốc điều hành đi.

Làm sao cô ta có thể nói ra những câu như vậy được chứ?

“Con vừa khai mạc xong mệt muốn chết, mẹ lại gọi con gấp gáp quay về, mẹ còn chưa cho con ăn no nữa kìa.”

Phàn Ngọc thở dài: “Mẹ biết tính cách của con, nói trong điện thoại với con cũng vô ích, mẹ đưa con đến công ty ba con, con phải lấy được vai nữ chính trong bộ phim ‘Làm sao để em yêu anh’ cho mẹ.”

Trong lòng Trần Nhất Nặc rất ghét việc chạy đi xin ba vai diễn, cô ta mà đến chắc chắn ba cô ta đoán ra đó là ý mẹ. Cô ta còn muốn chờ ba mình bình tĩnh lại, hi vọng ba mẹ cô ta có thể tái hôn.

Cô ta nhỏ giọng: “Cũng không chắc vai diễn đó có hợp với con hay không mà.”

“Đầu con nghĩ cái gì thế hả Trần Nhất Nặc? Con vừa vào giới giải trí. Kịch bản cũng không phải lúc nào cũng một kiểu, không thích hợp thì có thể sửa, nắm chắc rồi nói sau.” Phàn Ngọc tức đến nỗi nói không nên lời.

Trần Nhất Nặc xoay người nhìn ra cửa sổ.

Phàn Ngọc biết tính cách con gái mình, bà ta hạ giọng nói chuyện: “Mẹ biết con muốn mẹ với ba con tái hôn, Nhất Nặc à, mẹ không muốn đả kích tới con, nhưng con hãy quên cái ý định đấy đi, không có khả năng đâu. Ba mẹ thật sự ly hôn và không thể nào quay lại được nữa rồi. Con hãy chấp nhận sự thật đi.”

Đèn chuyển sang màu xanh.

Phàn Ngọc nhấn chân ga, nhẹ nhàng nói với con gái: “Bây giờ Trữ Nhiễm là nghệ sĩ của công ty Thẩm Đường, Thẩm Đường chắc chắn sẽ nghĩ mọi biện pháp để tranh giành tài nguyên. Nếu con không đứng về phía mẹ, chèn ép công ty Thẩm Đường, về sau nhất định có lúc con phải khóc.”

Bà ta nói: “Chờ công ty Thẩm Đường kiêu căng ngạo mạn, lại lôi kéo ba con, cả ngày lên mạng khoe tình cảm gia đình, đến lúc đó công ty ba con cũng là của cô ta, tiền bạc cũng là của cô ta, còn con lại bị người ta mang ra làm trò cười. Con nuốt được cục tức này chứ mẹ không làm được.”

Trần Nhất Nặc im lặng, bỏ kem dưỡng lại vào túi.

Một lúc lâu, cũng chưa ai nói câu gì.

Nửa tiếng sau, xe đã đến dưới công ty Trần Nam Kình.

“Nếu tối nay con không tranh thủ cơ hội, nói không chừng ngày mai công ty sẽ vào tay Thẩm Đường đấy.”

Ngồi trong xe năm phút, Trần Nhất Nặc mở của xe đi xuống.

Hiện tại Trần Nam Kình sống một mình, ngôi nhà rộng lớn nhưng vắng vẻ, phần lớn thời gian ông ta ở công ty, có khi tăng ca thì nghỉ ngơi trong phòng làm việc luôn không về nhà.

Trần Nhất Nặc đi đến thang máy mới gọi điện cho ba mình, nói cô ta sẽ đến ngay.

Trần Nam Kình đang đọc kịch bản, không nghĩ con gái sẽ đến tìm mình lúc này.

Ông ta gấp trang giấy lại, đóng quyển kịch bản.

Trần Nhất  Nặc gõ cửa tiến vào.

“Ba, ba có bận không ạ?”

“Cũng không bận lắm.”

Biết Trần Nhất  Nặc đang trong thời gian giảm cân, không uống đồ uống có calo cao, Trần Nam Kình rót cho con gái mình một ly nước ấm, sau đó ngước lên nhìn con gái: “Con vừa mới xong công việc à?”

“Dạ.” Trần Nhất Nặc cầm ly nước từ tay ba mình.

Trần Nam Kình ngồi đối diện cô ta: “Có đói bụng không? Ba đưa con đi ăn nhẹ một chút nhé.”

Trần Nhất Nặc lắc đầu, chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Tay cầm ly nước ấm, trong đầu lại như bị nước bỏng dày vò.

Nếu cô ta không chủ động nhắc thì không có chuyện ba cô ta sẽ nhớ ra, cuối cùng vẫn là nhắc chuyện kịch bản phim ‘Làm sao để em yêu anh’.

Trần Nhất Nặc giả vờ như không biết bộ phim kia là do công ty ba cô ta làm chủ đầu tư: “Ba, hôm nay ở đoàn phim con nghe nói đạo diễn Chu đang có kế hoạch quay một bộ phim mới, bọn họ nói Trữ Nhiễm là nữ chính, không biết có thật không ba?”

Trần Nam Kình cười: “Cái này con cũng tin à?”

Đối với con gái mình, ông ta không đề phòng nào chút nào: “Còn chưa quyết định diễn viên.”

“Thế ạ. Nhưng mà không có lửa làm sao có khói, ít nhất đạo diễn Chu muốn quay bộ phim mới là thật.”

Trần Nam Kình gật đầu: “Vẫn đang chuẩn bị.”

Trần Nhất Nặc chần chừ, nửa đùa nửa thật: “Vai chính này có phù hợp với con không? Nếu chưa chọn được diễn viên, con cũng muốn đi diễn thử.”

Trần Nam Kình đã đọc kịch bản không dưới ba lần, các chi tiết nhỏ nhất cũng được ông ta chú ý: “Con không phù hợp với vai diễn này, cốt truyện nói về câu chuyện của một diễn viên múa, phải là vũ công chuyên nghiệp.”

Trước đây Trần Nhất Nặc có học múa vài năm, sau đó tập trung vào học nhạc cụ nên không có thời gian tập múa nữa, bây giờ kiến thức cơ bản về múa gần như cô ta đã quên hết.

“Con vẫn nắm được chút cơ bản, có thể mời giáo viên múa về học nhanh thôi, ba cũng biết con chịu khổ được mà. Hơn nữa đây là bộ phim tình cảm, cả bộ phim chắc cũng chỉ có một chút cảnh múa thôi, sao có thể múa hết cả bộ phim được.”

Cô ta đặt ly nước xuống, ngồi bên cạnh kéo tay áo ba mình làm nũng: “Ba, ba hỏi đạo diễn Chu giúp con một chút đi. Ngoài muốn thử thách kỹ năng diễn xuất, con còn muốn làm việc chung đoàn làm phim với ba. Bây giờ không còn giống như trước đây, về nhà là có thể nhìn thấy ba nữa rồi.”

Trần Nam Kình trầm lặng vài giây: “Ba sẽ đề cử con, đến cuối cùng vai diễn đó có phải của con hay không, ba không dám chắc.”

Trần Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, đề cử là được rồi.

Bên ngoài, trời càng lúc càng tối.

Nhà hàng ở ngoại ô thành phố, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường vừa mới tới, tắc đường mất gần một tiếng.

Tưởng Thành Duật hỏi cô: “Ngày đầu tiên đi làm em cảm thấy thế nào?”

Thẩm Đường không chút khiêm tốn: “Là người đẹp rồi, nhưng vẫn chưa phải là bà chủ thành công.”

“Nếu em kiên trì thì không còn xa nữa đâu.” Tưởng Thành Duật tựa lưng vào ghế, vừa chờ đồ ăn vừa nhìn cô.

Đôi mắt anh đen nhánh, khi nhìn thẳng vào người khác dường như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của họ.

Thẩm Đường không tránh ánh mắt đó, chống cằm nhìn anh.

Bên nhau ba năm, bọn họ chưa từng như vậy.

Im lặng một lúc, Thẩm Đường nói: “Hôm nay công ty mới ký một cái hợp đồng, người kia cũng có mục đích riêng.” Có một chút thành tựu nên vẫn vui vẻ.

Cô có một nhược điểm duy nhất là không thích ra ngoài giao lưu.

“Tính cách này của em, e là không thay đổi nhanh được, một câu nói cũng có thể khiến người ta tức chết.”

Cho nên khoảng cách đến thành công còn rất dài.

Tưởng Thành Duật nhìn cô: “Không cần thay đổi, ở chỗ anh em luôn tốt nhất, không cần nhân nhượng vì lợi ích chung với bất kỳ ai cả.”

“Vậy anh còn nói em cố chấp.”

Thẩm Đường vẫn nhớ, mỗi một câu anh từng nói cô đều ghi vào một quyển sổ nhỏ.

Tưởng Thành Duật giải thích: “Lúc đó không biết em đã từng trải qua những gì. Bây giờ em có công việc và sự nghiệp, điều kiện trước tiên là em đừng tiếp tục đi vào con đường thù hận nữa, anh sẽ thay em giải quyết ổn thỏa.”

Anh nói vấn đề cô đang lo lắng: “Đừng cố biến người không hiểu chuyện thành người hiểu chuyện, hãy tập trung vào điểm mạnh của em.”

Thẩm Đường gật đầu: “Em đã đăng tin tuyển người, tạm thời vẫn chưa có người phù hợp.”

Tưởng Thành Duật hỏi ý kiến cô: “Có muốn anh giới thiệu cho em một người không?”

Thẩm Đường nói đùa: “Anh hả?”

“Anh không có thời gian đâu.” Tưởng Thành Duật nói: “Người bạn lớn lên cùng anh, Tần Tỉnh.”

Bạn bè lớn lên cùng anh có rất nhiều, Thẩm Đường cũng không yên tâm, hơn nữa có thể lớn lên cùng anh, chắc chắn là sống trong biệt thự, gia cảnh cũng không bình thường, cô không thuê nổi người như thế.

Mãi đến buổi liên hoan ngày thứ bảy, Thẩm Đường mới biết người mà Tưởng Thành Duật nói là ai.

Thì ra người trong buổi họp mặt bạn bè lúc trước ra sức bao che cho Tưởng Thành Duật, còn cùng cô song ca bài hát ‘Lạnh lẽo’  kia chính là Tần Tỉnh.

Một người kỳ quái dễ thương.

“Chào chị dâu.” Tần Tỉnh đã biết cô từ trước.

Anh ta chào hỏi cô nhưng vẫn không quên nhìn chằm chằm Nghiêm Hạ Vũ, bởi vì hôm nay Tưởng Thành Duật còn mời Ôn Địch tới đây, là vì sợ Thẩm Đường xấu hổ nên mời bạn thân cô đến.

Lê Tranh cũng đến, cô ấy chuẩn bị quà để trong cốp xe, khi xuống xe là tay không.

Tưởng Thành Duật nhìn trong tay cô ấy không có gì: “Không phải bảo cháu chuẩn bị quà sao?”

“Rất to luôn đó, cháu không cầm được.” Lê Tranh mở cốp xe ra, hôm nay cô ấy đi xe địa hình đến đây, hàng ghế sau gấp lên để một bức tranh.

“Cháu dựa theo chiều cao thật của chú và Thẩm Đường rồi tự tay vẽ cho hai người một bức tranh couple luôn đó. Chúc hai người một năm vui vẻ hạnh phúc.”

Tưởng Thành Duật sờ bức tranh: “Cám ơn.”

Lê Tranh đi tìm Thẩm Đường, hôm đó ở tiệc cưới vẫn chưa gặp mặt chính thức, hôm nay cô ấy chủ động chào hỏi: “Chào thím ạ.”

Thẩm Đường nghe cô ấy gọi thế thì xấu hổ: “Xin chào, cám ơn hôm đó em đã tặng hoa.”

“Không có gì.” Lê Tranh muốn cho cô biết tâm ý của cô ấy và ủng hộ sự theo đuổi của chú mình, cô ấy chỉ về phía cốp xe: “Con chuẩn bị quà cho thím, thím đi cùng cháu nói chuyện với chú đi, xem bức tranh này là tặng cho thím hay là để ở biệt thự của chú.”

Thẩm Đường lại cám ơn, tính cách cô bé này dễ gần hơn Tưởng Thành Duật.

Trong sân hết sức náo nhiệt, mấy đầu bếp đang nấu ăn, Tưởng Thành Duật và bạn bè mở ra hai cái bàn mạt chược.

Ôn Địch và Thẩm Đường thích nướng đồ ăn, các cô không biết chơi mạt chược nên bèn ở bên cạnh giúp đỡ các đầu bếp.

Bên ngoài chỉ có một cái tạp dề, để cho Ôn Địch mặc.

Tưởng Thành Duật bảo Thẩm Đường để ý đến quần áo của mình: “Để anh đi lấy cho em một cái.”

Anh vừa mới vào trong biệt thự, lúc này trong sân có xe đi đến.

Thẩm Đường không biết là xe của ai, cũng không để ý lắm, còn nghĩ là xe của bạn bè Tưởng Thành Duật. Theo bản năng cô ngước lên nhìn sau đó cúi xuống tiếp tục nướng sò điệp.

Ánh mắc Tần Tỉnh nhìn rất rõ, ô tô vừa mới đến anh ta đã nhìn thấy biển số xe, chính là xe của ba Tưởng Thành Duật.

“Tình huống gì thế này?” Anh ta lầu bầu.

Tần Tỉnh chỉ biết Tưởng Thành Duật theo đuổi Thẩm Đường, không biết thái độ ba mẹ anh đối với Thẩm Đường như thế nào, cũng chưa từng nghe anh nói.

Theo hiểu biết của anh ta về cách chọn con dâu của ba mẹ Tưởng Thành Duật, e là gia cảnh Thẩm Đường không lọt vào mắt họ được.

Ngay cả gia thế Lục Tri Phi hiển hách như thế cũng chỉ tạm xứng đôi, đừng nói là Trần Nam Kình và Tiêu Chân bây giờ đã đường ai nấy đi.

“Tranh Tranh” Tần Tỉnh dùng ánh mắt chỉ cho cô ấy, bảo cô ấy nhìn về phía chiếc xe vừa dừng kia.

Lê Tranh sững sờ, ông bà nội sao lại đến đây chứ?

Một chữ cô ấy cũng không dám để lộ việc hôm nay gặp mặt ở nhà của chú.

Còn chưa chào hỏi ông bà nội, cô ấy để đồ nấu ăn trong tay xuống, chạy nhanh về phía biệt thự.

“Chú ơi!”

Mà bên ngoài, Tần Tỉnh đến bên cạnh Thẩm Đường nói nhỏ: “Ba mẹ Tưởng Thành Duật đến đây rồi, ngay cả Tranh Tranh cũng không biết trước, chị không cần lo lắng, 80% là trùng hợp đến đây tìm Tưởng Thành Duật thôi.”

Thẩm Đường đang nướng sò điệp, bỗng ngẩng đầu lên nhìn phía sau.

Ô tô đã dừng lại, có hai người nước xuống xe.

“Bác trai, bác gái.” Bạn bè Tưởng Thành Duật đồng thanh chào.

Thẩm Đường chỉ nhìn thấy ba mẹ anh qua bức ảnh gia đình để trong phòng làm việc của anh, ảnh chụp và người thật không giống nhau lắm, khí thế và sự sắc sảo không hiện lên trong bức ảnh.

Trong ảnh, chỉ thấy cả nhà đều có nhan sắc đỉnh cao.

Còn người thật trước mắt, hơn cả chữ sắc sảo.

Cô có thể hình dung ra khí chất của anh là sự kết hợp của ba anh và mẹ anh. Ba anh nhìn qua là biết thông minh uy nghiêm, không giận mà uy, đứng chỗ xe ô tô thôi đã có thể làm cho mọi người trong sân sợ hãi.

Còn mẹ anh thì cao quý khiêm tốn, bà ấy rất biết cách chăm sóc nhan sắc, thật sự không nhận ra được là bao nhiêu tuổi.

Ôn Địch cũng nhìn về phía chiếc xe đã dừng lại, lúc trước cô ta yêu đương nhiều năm với Nghiêm Hạ Vũ, ít nhiều cũng biết ba mẹ nhà bọn họ không thích người trong giới giải trí.

Ôn Địch cầm một quả cà chua còn chưa nướng xong lên ăn, cũng không để ý đến vị của cà chua nướng dở thế nào, kéo nhẹ vạt váy Thẩm Đường: “Này.”

Thẩm Đường quay đầu lại, không khỏi kinh ngạc: “Còn chưa nướng xong mà, sao cậu lại ăn rồi?”

“Cậu đừng có lo lắng.” Ôn Địch khuyên cô bớt buồn: “Cháu gái Tưởng Thành Duật thích cậu như thế, cũng cho thấy Tưởng Thành Duật mất không ít công sức. Cho dù gia đình có ngăn cản, Tưởng Thành Duật chắc chắn có thể giải quyết được mà.”

Vừa nói xong, Tưởng Thành Duật đã đi ra từ trong biệt thự.

Những người ở đây hôm nay trừ Thẩm Đường và Ôn Địch ra, những người còn lại ba mẹ Tưởng Thành Duật đều biết, không cần giới thiệu.

Trên tay bà Tưởng cầm túi đồ của nhãn hiệu thời trang nam nào đó, lần trước con trai bà ấy về nhà mặc chiếc áo sơ mi màu đen mà trước nay con trai bà không thích mặc.

Không biết tại sao lại đổi ý định nữa.

Bà ấy thấy con trai mặc rất đẹp, nên đã mua cho anh vài cái.

Tối hôm qua quần áo được gửi đến.

Hôm nay nhân dịp cuối tuần, bà ấy cố tình mang sang đây tặng cho anh.

Tình cờ, hôm nay bọn họ lại nướng hải sản ở đây.

Vừa nãy ô tô còn chưa đến biệt thự đã ngửi thấy mùi đồ nướng.

Bà Tưởng đưa túi đồ cho anh: “Hình như mẹ với ba con đến không đúng lúc rồi.”

Tưởng Thành Duật: “Không sao đâu, sớm muộn gì cũng biết mà.” Anh quay mặt gọi Thẩm Đường: “Đường Đường.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Bây giờ không đi cũng không được, Thẩm Đường đưa kẹp gắp đồ nướng cho Ôn Địch.

Tưởng Thành Duật đi về phía cô vài bước, anh đứng bên cạnh cô giới thiệu: “Đây là ba mẹ anh.”

Bỗng nhiên gặp phụ huynh, trong lòng Thẩm Đường hơi căng thẳng, lại có cảm giác ngột ngạt, cũng may cô kiềm chế được cảm xúc của mình, nói rất tự nhiên: “Con chào bác trai, bác gái ạ.”

Ông Tưởng vẫn nghiêm túc như vậy, biểu cảm dịu dàng, mà mẹ anh thì trước sau vẫn luôn mỉm cười. Hai người đang đợi con trai họ giới thiệu Thẩm Đường như thế nào.

Tưởng Thành Duật vòng tay trái ôm lấy eo Thẩm Đường, nhìn về phía ba mẹ anh giới thiệu: “Đây là Thẩm Đường, là người con thích, cũng là con dâu tương lai của ba mẹ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện