Đi ra từ chỗ đăng ký kết hôn, Tưởng Thành Duật đưa Thẩm Đường về công ty. Anh không biết khi người khác nhận giấy đăng ký kết hôn có phải sẽ chúc mừng long trọng hay không.
Thứ đồ vật có cảm giác như một loại nghi thức này, trước đây ở chỗ anh chỉ là vật trang trí, một lần trang trí cũng là công sức hai mươi mấy năm, cho đến năm năm trước, anh đã có Thẩm Đường. Cảm giác cần có nghi thức được nâng lên từng chút một.
“Buổi trưa anh đón em ra ngoài ăn cơm nhé.”
Thẩm Đường vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý: “Anh không bận à?”
Lúc nói chuyện mất tập trung, cô lật hai cuốn sổ đăng ký kết hôn kia xem tới xem lui. Từ số chứng minh thư đến ảnh chụp của hai người, không bỏ qua một chữ nào trên nội dung cae.
Ngay cả số giấy đăng ký kết hôn, cô cũng ghi nhớ rất rõ.
Tưởng Thành Duật thấy suy nghĩ của cô không ở trên người anh, rút lấy cuốn sổ đăng ký kết hôn từ trong tay cô bỏ vào trong túi xách: “Em xem một lần chán rồi thì sau này sẽ không muốn xem nữa.”
“Buổi trưa muốn đi ăn ở đâu nào?” Anh cố chấp muốn đưa cô ra ngoài chúc mừng.
Thẩm Đường rơi vào niềm vui sướng khi nhận giấy đăng ký kết hôn, uống ngụm nước là có thể xem như đã ăn cơm, nào có cần phải đi ra ngoài ăn nữa.
Cô đặt chiếc túi xách trên đùi qua một bên, dịch đến bên cạnh dựa gần vào anh.
“Ngày đẹp quá quên đi cơn đói luôn rồi, không cần ăn cơm đâu.”
Nói xong, Thẩm Đường đưa tay vào khe hở nhỏ giữa lưng anh và ghế ngồi, ôm lấy eo của anh.
Thẩm Đường gác cằm lên lồng ngực anh, hơi phập phồng theo lồng ngực của anh.
Tưởng Thành Duật cúi đầu nhìn cô, khi cô dính lên người anh, không nhìn ra một chút nào dáng vẻ nào của bà chủ Thẩm.
Anh chiều theo ý cô: “Nếu em không muốn ra ngoài, anh đặt cơm đưa tới văn phòng của em, qua đó ăn cùng em nhé.”
“Chạy tới chạy lui phiền phức lắm.”
Buổi tối còn phải về nhà cũ của anh ăn cơm, cô kiên quyết không thể chấp nhận một ngày ăn hai bữa cơm lớn.
“Buổi trưa em tùy ý ăn một chút gì đó, buổi tối anh tới đón em nha.”
Tưởng Thành Duật chỉ có thể nghe theo cô.
Thẩm Đường nhìn ra cửa sổ bên người anh, trên đường không khác gì bình thường, ngoại trừ người vẫn là người, nhưng hôm nay nhìn thấy cảm giác có chỗ nào đó không giống.
Tự mang theo màu sắc.
Trở về công ty, mới hơn 10 giờ, tất cả vẫn như cũ.
Không ai biết hôm nay cô đi đăng ký kết hôn với Tưởng Thành Duật, hôm nay cô đến muộn, bọn họ nghĩ rằng cô hẹn đối tác bàn chuyện. Làm bà chủ có một điểm này rất tốt, đó là không cần xin nghỉ.
Không cần giải thích với ai mình đã đi đâu.
Thẩm Đường bước vào cửa lớn của công ty, từ phía xa đã nhìn thấy Viên Viên và vệ sĩ đang nói chuyện trên đường đi, nếu như cứ tự ý đi qua như vậy, nói không chừng làm hỏng kế hoạch của Viên Viên.
Về phần có phải Viên Viên đang tỏ tình hay không, cô cũng đang đoán mò.
Nhân lúc bọn họ chưa chú ý, Thẩm Đường lui ra bên ngoài cửa, lấy điện thoại từ trong túi xách ra giả vờ đang trả lời tin nhắn.
Chắc không phải Viên Viên đang tỏ tình đâu, nếu như cô ấy dám tỏ tình trực tiếp thì có khả năng đã thành công lâu rồi.
Vẫn là quyết định làm theo kế hoạch, từ bỏ tiếng Anh và học tiếng Tây Ban Nha.
“Chị Đường đâu?”
Viên Viên vừa mới gặp phải vệ sĩ, cô ấy tìm chủ đề nói chuyện.
“Vẫn chưa đến.” Đương nhiên vệ sĩ sẽ không dễ dàng tiết lộ hành động của Thẩm Đường, ngay cả khi người này là Viên Viên bên cạnh Thẩm Đường.
“Ồ.” Viên Viên cười một cái, không hỏi thêm nữa.
“Đúng rồi, gần đây em dự định học tiếng Tây Ban Nha, đã tải app về rồi, nhưng có lẽ là do em không có một chút nền tảng nào, cho nên tác dụng của app kia đối với em không lớn.”
Ý tứ chính là, lần này anh phải dạy kèm riêng cho em rồi nhỉ.
Chỉ có như vậy, cô ấy mới có nhiều thời gian ở riêng một chỗ với anh chàng vệ sĩ này hơn.
Đương nhiên, Viên Viên chỉ là đang suy nghĩ, lúc nói ra cũng cố gắng để lại đường lui cho mình: “Về việc em học tiếng Tây Ban Nha, anh có đề nghị gì không?”
Nếu nói về đề nghị, vệ sĩ thật sự có một đề nghị: “Em hãy tập trung học tiếng Anh thật tốt trước đã.”
Viên Viên: “...”
Cô ấy cố nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn.”
Chẳng khác nào hỏi một tảng băng lạnh.
Vệ sĩ hơi khom người, ra ngoài đi tìm Thẩm Đường.
Từ trước đến nay anh ấy rất nhạy cảm với cảnh vật xung quanh, ai đến ai đi anh ấy đều thu vào trong mắt, vừa nãy lúc Thẩm Đường bước vào lại đi ra, anh ấy liếc mắt đã thấy.
“Chủ tịch Thẩm.”
Thẩm Đường cúi cầu nhìn giấy kết hôn, quá mức nhập tâm, bị giọng nói đột nhiên vang lên dọa hết hồn.
Cô cố ý giả vờ bình tĩnh cất hai cuốn sổ kết hôn vào trong túi xách: “Tan làm Tưởng Thành Duật đến đón tôi rồi, buổi tối anh tự do sắp xếp nhé.”
Còn chưa đi đến văn phòng, tin nhắn chúc phúc cô không ngừng gửi tới, có Hà Sở Nghiêu, Tiêu Đông Khải, Korn, và cả Lục Tri Phi.
Ninh Dần Kỳ cũng gửi cho cô một tin nhắn: [Chúc mừng nhé, Đường Đường, chúc hai người hạnh phúc.]
Thẩm Đường: [Cảm ơn.]
Cô hỏi rồi mới biết, là Tạ Quân Trình biết hôm nay cô đi nhận giấy đăng ký kết hôn, đã nói cho Korn và Hà Sở Nghiêu nghe, sau đó cứ như vậy truyền tin ra ngoài.
Sau đó tin nhắn của Tiêu Đông Hàn hiện ra: [Chúc mừng.]
Hai chữ ngắn ngủi, nhìn giọng điệu có vẻ như là rất gượng gạo.
Thẩm Đường vẫn đang nghĩ tới chuyện thiết lập nhân vật trong kịch bản kia, mượn cơ hội hỏi anh ta: [Rốt cuộc anh có muốn đồng ý thiết lập nhân vật trong kịch bản không?]
Tiêu Đông Hàn không rõ là thiết lập nhân vật gì, đơn giản chỉ là tò mò hỏi: [Thiết lập nhân vật của tôi là gì?]
Thẩm Đường: [Trai đểu chân chính đó.]
Tiêu Đông Hàn: “...”
Wechat của Thẩm Đường gửi đi từng tin lại từng tin.
[Ôn Địch chuyên trị loại đàn ông như vậy.]
[Đã sống hơn ba mươi năm, anh không muốn lấy gương mặt ra soi xem rốt cuộc bản thân là loại người gì sao?]
[Nếu như đã nghĩ kỹ bằng lòng trao quyền, tôi sẽ đưa danh thiếp của anh cho Ôn Địch.]
[Đợi Ôn Địch viết xong bản thảo đầu tiên sẽ cho anh xem trước, nếu như anh không đồng ý thì rút lại, không phải mua bán một lần, mọi chuyện đều có thể thương lượng.]
Tiêu Đông Hàn giống hệt như ngày hôm qua, sau đó không có tin nhắn gì lại nữa.
Tin tức Thẩm Đường đăng ký kết hôn được Tần Tỉnh gửi vào trong mấy nhóm làm việc nhỏ của mọi người, một truyền mười mười truyền trăm, tất cả mọi người trong công ty đều biết hôm nay cô và Tưởng Thành Duật đi đăng ký kết hôn.
Từ khi ầm ĩ với Tần Tỉnh, Trữ Nhiễm rất ít khi gửi tin nhắn trong nhóm, hôm nay mới lộ ra khỏi mặt nước, cô ta @Thẩm Đường: [Bà chủ Thẩm, tân hôn vui vẻ, hạnh phúc mãi mãi nhé.]
Tần Tỉnh đang soạn tin nhắn, lời chúc được gõ ra vậy mà không khác một chữ với Trữ Nhiễm.
Buồn bực dã man.
Anh ta xóa bỏ.
Hôm nay Trữ Nhiễm có hoạt động làm ăn, vẫn còn đang trang điểm, cô ta vừa định đưa điện thoại cho trợ lý cầm, trong nhóm xuất hiện một bao lì xì.
Vì bị ảnh hưởng việc cướp lì xì trong nhóm gia đình, nhìn thấy lì xì sẽ cố gắng mở ra nhanh nhất có thể, dựa vào tốc độ tay cô ta đã chiến thắng.
Mở ra là 999.999.
Một khoản tiền nhỏ.
Tần Tỉnh: [Cô làm cái gì vậy! Mắt đâu rồi! @Trữ Nhiễm]
Anh ta dùng dấu chấm than, còn nói cô ta không có mắt.
Trữ Nhiễm đã va vào ánh mắt và giọng điện lạnh nhạt vô tình của anh ta.
Lúc này Trữ Nhiễm mới chú ý đến ghi chú trên lì xì, chúc Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật tân hôn vui vẻ.
Cô ta ngượng ngùng trả lì xì trở về, gửi một lì xì chúc mừng với số tiền như vậy.
Tần Tỉnh lại gửi một lì xì cho Thẩm Đường.
Trữ Nhiễm nuốt không trôi giọng điệu này, sự tủi thân hiện lên trong đầu không thể giải thích, gõ lời nói giận dỗi anh ta đầy cả một khung chat, cuối cùng khi ấn gửi đi lại do dự.
Hôm nay là ngày vui của Thẩm Đường, cô ta làm như vậy với việc cố ý gây rối có gì khác nhau đâu.
Cô ta cắt tin nhắn này để vào bản ghi nhớ, đợi hôm khác trả lại anh ta gấp đôi.
Trong nhóm lớn nhóm nhỏ, bắt đầu có mưa lì xì.
Trữ Nhiễm nhìn rõ là lì xì của Thẩm Đường phát ra, vì vậy mới yên tâm giành.
Lúc này Thẩm Đường đang dựa vào quầy bar bên cạnh tủ rượu đợi cà phê, Ôn Địch gọi điện thoại tới, giọng nói lộ rõ sự lười biếng khàn khàn vẫn chưa rời giường: “Mình bị lì xì của cậu đánh thức nè.”
Cô ta là một trong những người hợp tác với công ty điện ảnh và truyền hình, bận rộn sáng tác kịch bản, chưa từng hỏi chuyện lớn nhỏ của công ty.
Vừa nãy trong nhóm điên cuồng gửi lì xì, cô ta cho rằng điện thoại của Thẩm Đường bị nhiễm virus nữa chứ.
Ôn Địch mở loa ngoài điện thoại, bò xuống nói chuyện với Thẩm Đường: “Cậu nói xem cậu đi vào bức tường vây của hôn nhân này có cảm nhận gì không?”
Thẩm Đường bưng cà phê lên: “Mình cẫn đang còn bay ở trên mây, chân chưa chạm đất.”
“Cậu nào phải là bay ở trên mây, là bị cẩu lương đẩy lên đó. Hưởng thụ cuộc sống của cậu thật tốt đi, không nói nữa, mình phải rời giường đây. Bây giờ đã có động lực kiếm tiền rồi.”
Thẩm Đường uống cà phê đen, ngọt như cho thêm đường: “Động lực gì thế?”
Ôn Địch cười: “Tích góp của hồi môn cho Đường Đường nhà của chúng ta nè.”
Không phải chỉ nói miệng, cô ta đã nói là sẽ làm, Ôn Địch vén chăn rời giường.
Vừa chạy bộ tập thể dục, vừa suy nghĩ phải viết cái kịch bản trai đểu chân chính kia thế nào.
Cúp điện thoại, Thẩm Đường bưng cà phê ngồi xuống trước bàn văn phòng.
Chụp ảnh hai cuốn sổ kết hôn, đăng một bài lên Weibo: [Kết hôn rồi.]
‘Candy là em gái tôi’: [Chúc mừng chị Đường xinh đẹp của em! Xông về phía hạnh phúc nhé!]
Trữ Tiêu Duyệt để lại lời nhắn trong giây lát, không khỏi khiến người ta nghi ngờ, có phải cô ấy sống ở weibo của Thẩm Đường hàng năm hay không.
...
Trời chạng vạng tối.
Tưởng Thành Duật chuẩn bị tới đón Thẩm Đường, Thẩm Đường vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng lúc sáng đi đăng ký kết hôn, cô hỏi Tưởng Thành Duật có cần đổi bộ váy đẹp khác không.
Tưởng Thành Duật: “Bộ này rất đẹp.”
“Vậy thì không thay nữa.” Thẩm Đường thích chiếc sơ mi này đơn giản là vì nó là đồ tình nhân với quần áo của Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật nhận được điện thoại công việc, Thẩm Đường tự giác dịch sang bên cạnh, không ảnh hưởng anh nhận điện thoại.
Cảm thấy buồn chán, Thẩm Đường lấy giấy chứng nhận kết hôn ra xem, một tay khác vô thức nghịch cổ áo sơ mi, cổ áo bị lật tới lật lui trên đầu ngón tay của cô.
Điện thoại trong túi xách rung lên, cô đưa tay vào lấy điện thoại.
Chị Lỵ gửi báo cáo công việc hôm nay, cô nghiêm túc tra cứu.
Một bên cổ áo lật lên bị bỏ quên sau đầu.
Tưởng Thành Duật vừa nghe điện thoại, vươn tay qua, mấy ngón tay lật cổ áo duỗi thẳng xuống lại cho cô.
Cằm Thẩm Đường cọ nhẹ vào mu bàn tay anh, cảm thấy chơi rất vui, cô lại dựng cổ áo lên trên lần nữa.
Tưởng Thành Duật phát hiện cô cố ý, làm như không nhìn thấy, anh vẫn giống như lúc nãy kiên nhẫn lật lại cổ áo của cô xuống.
Thẩm Đường không lên tiếng đùa vui với anh một hồi, hưởng thụ khi anh đang ở trạng thái nghiêm túc làm việc lại dịu dàng săn sóc cô.
Cuộc điện thoại này của Tưởng Thành Duật kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ.
Khi cúp máy, ô tô đã vững vàng dừng vào đến bãi đỗ xe nhà họ Tưởng.
Hôm nay trong nhà có thêm hai người mà Thẩm Đường chưa gặp bao giờ, Tưởng Mộ Quân và Lê Tân Hòa, anh trai và chị dâu của Tưởng Thành Duật. Ngày đầu tiên cô ở bên Tưởng Thành Duật đã biết anh có anh trai chị dâu, thế mà tận năm năm sau mới gặp.
Bây giờ trở thành người một nhà, giới thiệu đơn giản một chút, sau đó tùy ý tán gẫu với nhau.
Khí thế của Tưởng Mộ Quân giống như ông Tưởng, rất khó đến gần, trong vô hình khiến người ta cảm thấy bị áp bức. Khí chất của Tưởng Thành Duật cũng là như vậy, nhưng anh là người đàn ông của cô, cô đã quen từ lâu.
Tuổi của Lê Tân Hòa và Tiêu Chân chênh lệch không nhiều, sự sắc sảo trên người cũng giống nhau. Một điểm duy nhất không giống chính là, khi Lê Tân Hòa nói chuyện với người trong nhà thì rất nhẹ nhàng.
“Đường Đường, bọn em định khi nào tổ chức lễ cưới?” Lê Tân Hòa quan tâm nói.
Thẩm Đường: “Em vẫn còn chưa nghĩ ra, sợ là năm nay không chuẩn bị kịp.”
Tưởng Thành Duật cắt đứt cuộc trò chuyện: “Không gấp gáp.”
Lê Tân Hòa ăn trái cây Tưởng Mộ Quân đưa cho cô ấy, cô ấy cho rằng Tưởng Thành Duật vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận hôn nhân này, đang viện cớ trì hoãn hôn lễ: “Sao lại không gấp gáp chứ? Hôn lễ càng trì hoãn càng không muốn tổ chức, bây giờ em cảm thấy không có gì, sau này chắc chắn sẽ tiếc nuối đấy.”
Tưởng Thành Duật: “Đợi khi con gái em hai ba tuổi rồi lại tổ chức. Đến lúc đó có người đi thảm đỏ với Đường Đường.”
Trong lòng Lê Tân Hòa nói, nếu như sinh con trai thì sao. Nhưng đối với chuyện bé cưng cùng đi thảm đỏ với mẹ, cô ấy nói: “Suy nghĩ này không tệ.”
Bà Tưởng đang chơi cờ với ông Tưởng, mỗi ngày bọn họ chơi cờ ít nhất ba tiếng đồng hồ.
“Đường Đường, con biết chơi cờ không?”
Tưởng Thành Duật trả lời thay cô: “Cô ấy chơi còn ghê gớm hơn mẹ, mẹ chiếm chỗ chỉ chiếm hai điểm giao nhau, cô ấy nhìn trúng từng mảnh trên bàn cờ cho mình, bất khả chiến bại.”
Thẩm Đường: “...”
Không thể không bật cười.
Mọi người cũng cười.
Bầu không khí cứ như vậy trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trong phòng bếp khí thế ngất trời, Tưởng Thành Duật nắm tay Thẩm Đường xuống bếp giúp đỡ.
Đêm nay nhiều người, Phó Thành Lẫm không thể làm ra nhiều món ăn như vậy, có đầu bếp giúp đỡ.
Thật ra mấy món ăn mà Phó Thành Lẫm làm ra đều là món Lê Tranh thích ăn, Tưởng Thành Duật cũng muốn làm cho Thẩm Đường một món. Nhưng tài nghệ nấu ăn của anh chỉ là làm gỏi dưa chuột.
Lê Tranh đã trở về, hơi vội vàng nhưng vẫn xem như chưa đến muộn.
“Phó Thành Lẫm?”
Phó Thành Lẫm đáp lời: “Anh đang ở phòng bếp.”
Lê Tranh nhìn thấy những người khác, mới tìm được hồn vía lại.
Tưởng Thành Duật đang rửa dưa chuột, Thẩm Đường đứng bên cạnh nhìn.
Lời chúc mừng đã nói từ sớm rồi, Lê Tranh lại muốn chúc phúc trực tiếp: “Chú thím, tân hôn vui vẻ nhé.”
Thẩm Đường nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn.”
Tưởng Thành Duật ngẩng đầu nhìn một cái: “Tranh Tranh, trước đây cháu đã từng nói với chú, phải tìm một người bạn trai có hiếu với chú, có còn nhớ lời nói này không?”
Phó Thành Lẫm: “...”
Anh ta thật sự muốn chụp cái nồi trong tay lên người Tưởng Thành Duật.
Lê Tranh chớp chớp mắt: “... Có sao?”
Cô ấy cười ‘ha hả’ thành tiếng.
Làm động tác chọc cười.
Cuối cùng vào lúc 8 giờ tối, cả nhà cùng ăn cơm.
Món gỏi dưa chuột mà Tưởng Thành Duật làm kia, người trong nhà cố ý không ăn, đó là do Tưởng Thành Duật tự mình làm, hôm nay là một ngày đặc biệt, bọn họ để lại cho Thẩm Đường.
Cho dù có ngon hay không, Thẩm Đường cũng xem như bảo bối, ăn không thừa miếng nào.
Trên đường trở về biệt thự, Thẩm Đường uống một chai nước soda.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên mà cô làm là vào phòng bếp rót nước.
Tưởng Thành Duật vào phòng bếp với cô: “Sao em uống nhiều nước như vậy?”
“Khát nước ấy mà.”
Là vì gỏi dưa chuột quá mặn.
Sau đó Tưởng Thành Duật mới nhận ra: “Có phải là anh cho quá nhiều muối vào gỏi dưa rồi không?”
Thẩm Đường lắc đầu, ôm lấy cổ anh: “Gỏi dưa chuột chồng em làm là món ngon nhất trên thế giới này.”
Tưởng Thành Duật nhìn vào trong mắt cô, ôm cô lên lầu.
Trong ngăn kéo của tủ đầu giường còn có hai hộp X lớn.
Đêm nay Tưởng Thành Duật không lấy ra, giữa hai người không còn khoảng cách nào.
Đèn tường vẫn được bật sáng.
Hai người chăm chú nhìn nhau.
Thẩm Đường nắm lấy cánh tay của anh, giống như nằm trên con thuyền nhỏ có sóng to gió lớn, không ngừng lắc lư.
Cô nhận lấy từng đợt sóng gió thật lớn.
Giây tiếp theo đã có thể bị lật đổ.
Tưởng Thành Duật gội đầu xong vẫn chưa lau khô, những giọt nước từ trên mái tóc chảy xuống. Anh vẫn luôn nhìn cô ở dưới thân mình.
Lúc người đàn ông động tình, quyến rũ không nói thành lời.
“Vợ ơi.”
“Ừm” Đây không phải tiếng ‘ừm’ trả lời anh.
Thẩm Đường bị đưa lên đỉnh sóng cao vút.
Tưởng Thành Duật cúi đầu hôn sâu lấy cô.
Thứ đồ vật có cảm giác như một loại nghi thức này, trước đây ở chỗ anh chỉ là vật trang trí, một lần trang trí cũng là công sức hai mươi mấy năm, cho đến năm năm trước, anh đã có Thẩm Đường. Cảm giác cần có nghi thức được nâng lên từng chút một.
“Buổi trưa anh đón em ra ngoài ăn cơm nhé.”
Thẩm Đường vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý: “Anh không bận à?”
Lúc nói chuyện mất tập trung, cô lật hai cuốn sổ đăng ký kết hôn kia xem tới xem lui. Từ số chứng minh thư đến ảnh chụp của hai người, không bỏ qua một chữ nào trên nội dung cae.
Ngay cả số giấy đăng ký kết hôn, cô cũng ghi nhớ rất rõ.
Tưởng Thành Duật thấy suy nghĩ của cô không ở trên người anh, rút lấy cuốn sổ đăng ký kết hôn từ trong tay cô bỏ vào trong túi xách: “Em xem một lần chán rồi thì sau này sẽ không muốn xem nữa.”
“Buổi trưa muốn đi ăn ở đâu nào?” Anh cố chấp muốn đưa cô ra ngoài chúc mừng.
Thẩm Đường rơi vào niềm vui sướng khi nhận giấy đăng ký kết hôn, uống ngụm nước là có thể xem như đã ăn cơm, nào có cần phải đi ra ngoài ăn nữa.
Cô đặt chiếc túi xách trên đùi qua một bên, dịch đến bên cạnh dựa gần vào anh.
“Ngày đẹp quá quên đi cơn đói luôn rồi, không cần ăn cơm đâu.”
Nói xong, Thẩm Đường đưa tay vào khe hở nhỏ giữa lưng anh và ghế ngồi, ôm lấy eo của anh.
Thẩm Đường gác cằm lên lồng ngực anh, hơi phập phồng theo lồng ngực của anh.
Tưởng Thành Duật cúi đầu nhìn cô, khi cô dính lên người anh, không nhìn ra một chút nào dáng vẻ nào của bà chủ Thẩm.
Anh chiều theo ý cô: “Nếu em không muốn ra ngoài, anh đặt cơm đưa tới văn phòng của em, qua đó ăn cùng em nhé.”
“Chạy tới chạy lui phiền phức lắm.”
Buổi tối còn phải về nhà cũ của anh ăn cơm, cô kiên quyết không thể chấp nhận một ngày ăn hai bữa cơm lớn.
“Buổi trưa em tùy ý ăn một chút gì đó, buổi tối anh tới đón em nha.”
Tưởng Thành Duật chỉ có thể nghe theo cô.
Thẩm Đường nhìn ra cửa sổ bên người anh, trên đường không khác gì bình thường, ngoại trừ người vẫn là người, nhưng hôm nay nhìn thấy cảm giác có chỗ nào đó không giống.
Tự mang theo màu sắc.
Trở về công ty, mới hơn 10 giờ, tất cả vẫn như cũ.
Không ai biết hôm nay cô đi đăng ký kết hôn với Tưởng Thành Duật, hôm nay cô đến muộn, bọn họ nghĩ rằng cô hẹn đối tác bàn chuyện. Làm bà chủ có một điểm này rất tốt, đó là không cần xin nghỉ.
Không cần giải thích với ai mình đã đi đâu.
Thẩm Đường bước vào cửa lớn của công ty, từ phía xa đã nhìn thấy Viên Viên và vệ sĩ đang nói chuyện trên đường đi, nếu như cứ tự ý đi qua như vậy, nói không chừng làm hỏng kế hoạch của Viên Viên.
Về phần có phải Viên Viên đang tỏ tình hay không, cô cũng đang đoán mò.
Nhân lúc bọn họ chưa chú ý, Thẩm Đường lui ra bên ngoài cửa, lấy điện thoại từ trong túi xách ra giả vờ đang trả lời tin nhắn.
Chắc không phải Viên Viên đang tỏ tình đâu, nếu như cô ấy dám tỏ tình trực tiếp thì có khả năng đã thành công lâu rồi.
Vẫn là quyết định làm theo kế hoạch, từ bỏ tiếng Anh và học tiếng Tây Ban Nha.
“Chị Đường đâu?”
Viên Viên vừa mới gặp phải vệ sĩ, cô ấy tìm chủ đề nói chuyện.
“Vẫn chưa đến.” Đương nhiên vệ sĩ sẽ không dễ dàng tiết lộ hành động của Thẩm Đường, ngay cả khi người này là Viên Viên bên cạnh Thẩm Đường.
“Ồ.” Viên Viên cười một cái, không hỏi thêm nữa.
“Đúng rồi, gần đây em dự định học tiếng Tây Ban Nha, đã tải app về rồi, nhưng có lẽ là do em không có một chút nền tảng nào, cho nên tác dụng của app kia đối với em không lớn.”
Ý tứ chính là, lần này anh phải dạy kèm riêng cho em rồi nhỉ.
Chỉ có như vậy, cô ấy mới có nhiều thời gian ở riêng một chỗ với anh chàng vệ sĩ này hơn.
Đương nhiên, Viên Viên chỉ là đang suy nghĩ, lúc nói ra cũng cố gắng để lại đường lui cho mình: “Về việc em học tiếng Tây Ban Nha, anh có đề nghị gì không?”
Nếu nói về đề nghị, vệ sĩ thật sự có một đề nghị: “Em hãy tập trung học tiếng Anh thật tốt trước đã.”
Viên Viên: “...”
Cô ấy cố nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn.”
Chẳng khác nào hỏi một tảng băng lạnh.
Vệ sĩ hơi khom người, ra ngoài đi tìm Thẩm Đường.
Từ trước đến nay anh ấy rất nhạy cảm với cảnh vật xung quanh, ai đến ai đi anh ấy đều thu vào trong mắt, vừa nãy lúc Thẩm Đường bước vào lại đi ra, anh ấy liếc mắt đã thấy.
“Chủ tịch Thẩm.”
Thẩm Đường cúi cầu nhìn giấy kết hôn, quá mức nhập tâm, bị giọng nói đột nhiên vang lên dọa hết hồn.
Cô cố ý giả vờ bình tĩnh cất hai cuốn sổ kết hôn vào trong túi xách: “Tan làm Tưởng Thành Duật đến đón tôi rồi, buổi tối anh tự do sắp xếp nhé.”
Còn chưa đi đến văn phòng, tin nhắn chúc phúc cô không ngừng gửi tới, có Hà Sở Nghiêu, Tiêu Đông Khải, Korn, và cả Lục Tri Phi.
Ninh Dần Kỳ cũng gửi cho cô một tin nhắn: [Chúc mừng nhé, Đường Đường, chúc hai người hạnh phúc.]
Thẩm Đường: [Cảm ơn.]
Cô hỏi rồi mới biết, là Tạ Quân Trình biết hôm nay cô đi nhận giấy đăng ký kết hôn, đã nói cho Korn và Hà Sở Nghiêu nghe, sau đó cứ như vậy truyền tin ra ngoài.
Sau đó tin nhắn của Tiêu Đông Hàn hiện ra: [Chúc mừng.]
Hai chữ ngắn ngủi, nhìn giọng điệu có vẻ như là rất gượng gạo.
Thẩm Đường vẫn đang nghĩ tới chuyện thiết lập nhân vật trong kịch bản kia, mượn cơ hội hỏi anh ta: [Rốt cuộc anh có muốn đồng ý thiết lập nhân vật trong kịch bản không?]
Tiêu Đông Hàn không rõ là thiết lập nhân vật gì, đơn giản chỉ là tò mò hỏi: [Thiết lập nhân vật của tôi là gì?]
Thẩm Đường: [Trai đểu chân chính đó.]
Tiêu Đông Hàn: “...”
Wechat của Thẩm Đường gửi đi từng tin lại từng tin.
[Ôn Địch chuyên trị loại đàn ông như vậy.]
[Đã sống hơn ba mươi năm, anh không muốn lấy gương mặt ra soi xem rốt cuộc bản thân là loại người gì sao?]
[Nếu như đã nghĩ kỹ bằng lòng trao quyền, tôi sẽ đưa danh thiếp của anh cho Ôn Địch.]
[Đợi Ôn Địch viết xong bản thảo đầu tiên sẽ cho anh xem trước, nếu như anh không đồng ý thì rút lại, không phải mua bán một lần, mọi chuyện đều có thể thương lượng.]
Tiêu Đông Hàn giống hệt như ngày hôm qua, sau đó không có tin nhắn gì lại nữa.
Tin tức Thẩm Đường đăng ký kết hôn được Tần Tỉnh gửi vào trong mấy nhóm làm việc nhỏ của mọi người, một truyền mười mười truyền trăm, tất cả mọi người trong công ty đều biết hôm nay cô và Tưởng Thành Duật đi đăng ký kết hôn.
Từ khi ầm ĩ với Tần Tỉnh, Trữ Nhiễm rất ít khi gửi tin nhắn trong nhóm, hôm nay mới lộ ra khỏi mặt nước, cô ta @Thẩm Đường: [Bà chủ Thẩm, tân hôn vui vẻ, hạnh phúc mãi mãi nhé.]
Tần Tỉnh đang soạn tin nhắn, lời chúc được gõ ra vậy mà không khác một chữ với Trữ Nhiễm.
Buồn bực dã man.
Anh ta xóa bỏ.
Hôm nay Trữ Nhiễm có hoạt động làm ăn, vẫn còn đang trang điểm, cô ta vừa định đưa điện thoại cho trợ lý cầm, trong nhóm xuất hiện một bao lì xì.
Vì bị ảnh hưởng việc cướp lì xì trong nhóm gia đình, nhìn thấy lì xì sẽ cố gắng mở ra nhanh nhất có thể, dựa vào tốc độ tay cô ta đã chiến thắng.
Mở ra là 999.999.
Một khoản tiền nhỏ.
Tần Tỉnh: [Cô làm cái gì vậy! Mắt đâu rồi! @Trữ Nhiễm]
Anh ta dùng dấu chấm than, còn nói cô ta không có mắt.
Trữ Nhiễm đã va vào ánh mắt và giọng điện lạnh nhạt vô tình của anh ta.
Lúc này Trữ Nhiễm mới chú ý đến ghi chú trên lì xì, chúc Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật tân hôn vui vẻ.
Cô ta ngượng ngùng trả lì xì trở về, gửi một lì xì chúc mừng với số tiền như vậy.
Tần Tỉnh lại gửi một lì xì cho Thẩm Đường.
Trữ Nhiễm nuốt không trôi giọng điệu này, sự tủi thân hiện lên trong đầu không thể giải thích, gõ lời nói giận dỗi anh ta đầy cả một khung chat, cuối cùng khi ấn gửi đi lại do dự.
Hôm nay là ngày vui của Thẩm Đường, cô ta làm như vậy với việc cố ý gây rối có gì khác nhau đâu.
Cô ta cắt tin nhắn này để vào bản ghi nhớ, đợi hôm khác trả lại anh ta gấp đôi.
Trong nhóm lớn nhóm nhỏ, bắt đầu có mưa lì xì.
Trữ Nhiễm nhìn rõ là lì xì của Thẩm Đường phát ra, vì vậy mới yên tâm giành.
Lúc này Thẩm Đường đang dựa vào quầy bar bên cạnh tủ rượu đợi cà phê, Ôn Địch gọi điện thoại tới, giọng nói lộ rõ sự lười biếng khàn khàn vẫn chưa rời giường: “Mình bị lì xì của cậu đánh thức nè.”
Cô ta là một trong những người hợp tác với công ty điện ảnh và truyền hình, bận rộn sáng tác kịch bản, chưa từng hỏi chuyện lớn nhỏ của công ty.
Vừa nãy trong nhóm điên cuồng gửi lì xì, cô ta cho rằng điện thoại của Thẩm Đường bị nhiễm virus nữa chứ.
Ôn Địch mở loa ngoài điện thoại, bò xuống nói chuyện với Thẩm Đường: “Cậu nói xem cậu đi vào bức tường vây của hôn nhân này có cảm nhận gì không?”
Thẩm Đường bưng cà phê lên: “Mình cẫn đang còn bay ở trên mây, chân chưa chạm đất.”
“Cậu nào phải là bay ở trên mây, là bị cẩu lương đẩy lên đó. Hưởng thụ cuộc sống của cậu thật tốt đi, không nói nữa, mình phải rời giường đây. Bây giờ đã có động lực kiếm tiền rồi.”
Thẩm Đường uống cà phê đen, ngọt như cho thêm đường: “Động lực gì thế?”
Ôn Địch cười: “Tích góp của hồi môn cho Đường Đường nhà của chúng ta nè.”
Không phải chỉ nói miệng, cô ta đã nói là sẽ làm, Ôn Địch vén chăn rời giường.
Vừa chạy bộ tập thể dục, vừa suy nghĩ phải viết cái kịch bản trai đểu chân chính kia thế nào.
Cúp điện thoại, Thẩm Đường bưng cà phê ngồi xuống trước bàn văn phòng.
Chụp ảnh hai cuốn sổ kết hôn, đăng một bài lên Weibo: [Kết hôn rồi.]
‘Candy là em gái tôi’: [Chúc mừng chị Đường xinh đẹp của em! Xông về phía hạnh phúc nhé!]
Trữ Tiêu Duyệt để lại lời nhắn trong giây lát, không khỏi khiến người ta nghi ngờ, có phải cô ấy sống ở weibo của Thẩm Đường hàng năm hay không.
...
Trời chạng vạng tối.
Tưởng Thành Duật chuẩn bị tới đón Thẩm Đường, Thẩm Đường vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng lúc sáng đi đăng ký kết hôn, cô hỏi Tưởng Thành Duật có cần đổi bộ váy đẹp khác không.
Tưởng Thành Duật: “Bộ này rất đẹp.”
“Vậy thì không thay nữa.” Thẩm Đường thích chiếc sơ mi này đơn giản là vì nó là đồ tình nhân với quần áo của Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật nhận được điện thoại công việc, Thẩm Đường tự giác dịch sang bên cạnh, không ảnh hưởng anh nhận điện thoại.
Cảm thấy buồn chán, Thẩm Đường lấy giấy chứng nhận kết hôn ra xem, một tay khác vô thức nghịch cổ áo sơ mi, cổ áo bị lật tới lật lui trên đầu ngón tay của cô.
Điện thoại trong túi xách rung lên, cô đưa tay vào lấy điện thoại.
Chị Lỵ gửi báo cáo công việc hôm nay, cô nghiêm túc tra cứu.
Một bên cổ áo lật lên bị bỏ quên sau đầu.
Tưởng Thành Duật vừa nghe điện thoại, vươn tay qua, mấy ngón tay lật cổ áo duỗi thẳng xuống lại cho cô.
Cằm Thẩm Đường cọ nhẹ vào mu bàn tay anh, cảm thấy chơi rất vui, cô lại dựng cổ áo lên trên lần nữa.
Tưởng Thành Duật phát hiện cô cố ý, làm như không nhìn thấy, anh vẫn giống như lúc nãy kiên nhẫn lật lại cổ áo của cô xuống.
Thẩm Đường không lên tiếng đùa vui với anh một hồi, hưởng thụ khi anh đang ở trạng thái nghiêm túc làm việc lại dịu dàng săn sóc cô.
Cuộc điện thoại này của Tưởng Thành Duật kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ.
Khi cúp máy, ô tô đã vững vàng dừng vào đến bãi đỗ xe nhà họ Tưởng.
Hôm nay trong nhà có thêm hai người mà Thẩm Đường chưa gặp bao giờ, Tưởng Mộ Quân và Lê Tân Hòa, anh trai và chị dâu của Tưởng Thành Duật. Ngày đầu tiên cô ở bên Tưởng Thành Duật đã biết anh có anh trai chị dâu, thế mà tận năm năm sau mới gặp.
Bây giờ trở thành người một nhà, giới thiệu đơn giản một chút, sau đó tùy ý tán gẫu với nhau.
Khí thế của Tưởng Mộ Quân giống như ông Tưởng, rất khó đến gần, trong vô hình khiến người ta cảm thấy bị áp bức. Khí chất của Tưởng Thành Duật cũng là như vậy, nhưng anh là người đàn ông của cô, cô đã quen từ lâu.
Tuổi của Lê Tân Hòa và Tiêu Chân chênh lệch không nhiều, sự sắc sảo trên người cũng giống nhau. Một điểm duy nhất không giống chính là, khi Lê Tân Hòa nói chuyện với người trong nhà thì rất nhẹ nhàng.
“Đường Đường, bọn em định khi nào tổ chức lễ cưới?” Lê Tân Hòa quan tâm nói.
Thẩm Đường: “Em vẫn còn chưa nghĩ ra, sợ là năm nay không chuẩn bị kịp.”
Tưởng Thành Duật cắt đứt cuộc trò chuyện: “Không gấp gáp.”
Lê Tân Hòa ăn trái cây Tưởng Mộ Quân đưa cho cô ấy, cô ấy cho rằng Tưởng Thành Duật vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận hôn nhân này, đang viện cớ trì hoãn hôn lễ: “Sao lại không gấp gáp chứ? Hôn lễ càng trì hoãn càng không muốn tổ chức, bây giờ em cảm thấy không có gì, sau này chắc chắn sẽ tiếc nuối đấy.”
Tưởng Thành Duật: “Đợi khi con gái em hai ba tuổi rồi lại tổ chức. Đến lúc đó có người đi thảm đỏ với Đường Đường.”
Trong lòng Lê Tân Hòa nói, nếu như sinh con trai thì sao. Nhưng đối với chuyện bé cưng cùng đi thảm đỏ với mẹ, cô ấy nói: “Suy nghĩ này không tệ.”
Bà Tưởng đang chơi cờ với ông Tưởng, mỗi ngày bọn họ chơi cờ ít nhất ba tiếng đồng hồ.
“Đường Đường, con biết chơi cờ không?”
Tưởng Thành Duật trả lời thay cô: “Cô ấy chơi còn ghê gớm hơn mẹ, mẹ chiếm chỗ chỉ chiếm hai điểm giao nhau, cô ấy nhìn trúng từng mảnh trên bàn cờ cho mình, bất khả chiến bại.”
Thẩm Đường: “...”
Không thể không bật cười.
Mọi người cũng cười.
Bầu không khí cứ như vậy trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trong phòng bếp khí thế ngất trời, Tưởng Thành Duật nắm tay Thẩm Đường xuống bếp giúp đỡ.
Đêm nay nhiều người, Phó Thành Lẫm không thể làm ra nhiều món ăn như vậy, có đầu bếp giúp đỡ.
Thật ra mấy món ăn mà Phó Thành Lẫm làm ra đều là món Lê Tranh thích ăn, Tưởng Thành Duật cũng muốn làm cho Thẩm Đường một món. Nhưng tài nghệ nấu ăn của anh chỉ là làm gỏi dưa chuột.
Lê Tranh đã trở về, hơi vội vàng nhưng vẫn xem như chưa đến muộn.
“Phó Thành Lẫm?”
Phó Thành Lẫm đáp lời: “Anh đang ở phòng bếp.”
Lê Tranh nhìn thấy những người khác, mới tìm được hồn vía lại.
Tưởng Thành Duật đang rửa dưa chuột, Thẩm Đường đứng bên cạnh nhìn.
Lời chúc mừng đã nói từ sớm rồi, Lê Tranh lại muốn chúc phúc trực tiếp: “Chú thím, tân hôn vui vẻ nhé.”
Thẩm Đường nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn.”
Tưởng Thành Duật ngẩng đầu nhìn một cái: “Tranh Tranh, trước đây cháu đã từng nói với chú, phải tìm một người bạn trai có hiếu với chú, có còn nhớ lời nói này không?”
Phó Thành Lẫm: “...”
Anh ta thật sự muốn chụp cái nồi trong tay lên người Tưởng Thành Duật.
Lê Tranh chớp chớp mắt: “... Có sao?”
Cô ấy cười ‘ha hả’ thành tiếng.
Làm động tác chọc cười.
Cuối cùng vào lúc 8 giờ tối, cả nhà cùng ăn cơm.
Món gỏi dưa chuột mà Tưởng Thành Duật làm kia, người trong nhà cố ý không ăn, đó là do Tưởng Thành Duật tự mình làm, hôm nay là một ngày đặc biệt, bọn họ để lại cho Thẩm Đường.
Cho dù có ngon hay không, Thẩm Đường cũng xem như bảo bối, ăn không thừa miếng nào.
Trên đường trở về biệt thự, Thẩm Đường uống một chai nước soda.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên mà cô làm là vào phòng bếp rót nước.
Tưởng Thành Duật vào phòng bếp với cô: “Sao em uống nhiều nước như vậy?”
“Khát nước ấy mà.”
Là vì gỏi dưa chuột quá mặn.
Sau đó Tưởng Thành Duật mới nhận ra: “Có phải là anh cho quá nhiều muối vào gỏi dưa rồi không?”
Thẩm Đường lắc đầu, ôm lấy cổ anh: “Gỏi dưa chuột chồng em làm là món ngon nhất trên thế giới này.”
Tưởng Thành Duật nhìn vào trong mắt cô, ôm cô lên lầu.
Trong ngăn kéo của tủ đầu giường còn có hai hộp X lớn.
Đêm nay Tưởng Thành Duật không lấy ra, giữa hai người không còn khoảng cách nào.
Đèn tường vẫn được bật sáng.
Hai người chăm chú nhìn nhau.
Thẩm Đường nắm lấy cánh tay của anh, giống như nằm trên con thuyền nhỏ có sóng to gió lớn, không ngừng lắc lư.
Cô nhận lấy từng đợt sóng gió thật lớn.
Giây tiếp theo đã có thể bị lật đổ.
Tưởng Thành Duật gội đầu xong vẫn chưa lau khô, những giọt nước từ trên mái tóc chảy xuống. Anh vẫn luôn nhìn cô ở dưới thân mình.
Lúc người đàn ông động tình, quyến rũ không nói thành lời.
“Vợ ơi.”
“Ừm” Đây không phải tiếng ‘ừm’ trả lời anh.
Thẩm Đường bị đưa lên đỉnh sóng cao vút.
Tưởng Thành Duật cúi đầu hôn sâu lấy cô.
Danh sách chương