Khóc không giải quyết được vấn đề, hơn nữa ta còn là nữ BT đỉnh đỉnh đại danh trong giới đam mỹ, sao có thể vì một chuyện nhỏ như thế mà thoái chí? Ta lập tức chạy đến một góc yên tĩnh bên đường gọi điện cho Yên Tử, mặc kệ! Yên Tử, ngươi không được xảy ra chuyện gì a…
Hai phút sau mới có người tiếp máy.
“Yên Tử, cháy nhà rồi, ngươi về mau…” ta cuống quýt nói, ngữ khí rất chân thật, có điều lời nói dối này hình như hơi bị quá đà…
“A! ——————”
Yên Tử hiển nhiên không kịp phản ứng, đại khái còn chưa nhớ ra ngày hôm qua lúc trả nợ ta đã dặn hắn, ngàn vạn lần đừng để ta phải gọi cho hắn nói mấy thứ vớ vẩn như nhà bị trộm viếng, đương nhiên cháy nhà cũng được xếp vào hàng ngũ những chuyện vớ vẩn, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Liền sau đó, trong điện thoại truyền đến giọng nói của tiểu ác ma: “Xin chào, ngươi là tỷ tỷ của Yên Tử phải không? Chẳng hay ngươi tìm hắn có chuyện gì?”
“Ngươi ngươi ngươi… … ngươi là Châu… …” Ta suýt hét toáng ngay tại chỗ, đưa ai đó đến bệnh viện XX cấp cứu cũng không có thể hò hét được thế này a.
“Phải a, ta là Châu Liễu Liễu! Có vấn đề gì sao?” Choáng a choáng, hắn cư nhiên dõng dạc nói ra một cái tên lố bịch như vậy? “À không —— không có gì…, phiền ngươi nói lại với Yên Tử khi nào hắn về nhà nhớ mua cho ta gói mì ăn liền, Khang Sư Phụ (một nhãn hiệu mì, giống như Omachi hay Gấu đỏ bên mình ấy mà ^__^) vị thịt đà điểu (có loại vị này sao???)…” Mồ hôi bắt đầu tuôn như mưa, đồng nghiệp SD bản gốc của ta…
“Nga, một lát ta sẽ nói lại với hắn, còn chuyện gì nữa không?” Châu rất khách khí hỏi, nhưng ta có thể tưởng tượng hắn hiện tại nhất định đang nghiến răng nghiến lợi, ta mà nói thêm chữ nào nữa sẽ phải cởi quần đánh rắm mất —— dư thừa, chưa kể, đồng nghiệp SD bản gốc của ta cũng nhất định vuột khỏi tầm tay.
“Không, hết rồi, các ngươi hảo hảo tình tứ với nhau đi a ~~ ha ha ~~~ a a” cúp máy… Hừ! Tục ngữ có câu “cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản” (1), quả nhiên thật chính xác a ^^
Ta chỉ đành ngoan ngoãn về nhà ngồi chờ, thật ra ta đã hoàn toàn lo chuyện thừa thải, Yên Tử nhà ta bảnh trai lại cao to như vậy, tiểu tử Châu ác độc nhưng nhỏ nhắn thế kia có thể làm gì được hắn a? Cho nên ta về nhà lên QQ, hơ hơ, trên đó đều là bạn bè đồng chí của ta, thế là mọi người từ lão bà đến tỷ tỷ BT này nọ đều nhiệt liệt chào hỏi nhau, GGDDJJMM thân mến, lâu ngày không gặp, vẫn chưa chết a… vân vân và vân vân, ta nhanh chóng đem chuyện của Yên Tử quăng lên chín tầng mây xanh. (Ngươi mắng ta sao mà vô lương tâm, nói cho biết nhá, hôm qua có người mới khen ta là tiểu gia hỏa tận tâm nhất khả ái nhất a ~~ hơ hơ)
Mãi cho đến 10 giờ tối, Yên Tử nhà ta mới chịu về, điện lượng phát ra từ vẻ mặt si ngốc tựa như nắng mai rạng ngời cảnh xuân phơi phới kia của hắn càng vô cùng đáng ngại, ai~~~~, không biết suốt dọc đường đã giật chết bao nhiêu thiếu nữ đáng thương nữa… Không đợi ta mở miệng, Yên Tử nhịn không được lớn tiếng huênh hoang về hạnh phúc của hắn: “Lão tỷ a lão tỷ, hôm nay thực sự đã được diện kiến một mỹ nữ a a a a a a a a!!!”
Trời ạ, một kẻ BT kiêm BL như tiểu tử Châu kia lại khiến Yên Tử nói năng lọng cọng, đúng là vô sỉ mà! “Thiết, dẹp đi!” Ta bày ra vẻ mặt khinh bỉ, “Nàng có sở hữu vẻ xinh đẹp khả ái mỹ lệ thanh nhã cao quý động nhân cùng BT như tỷ tỷ ngươi không?”
“Ân, ngoại trừ BT, đại khái những điểm khác nàng đều vượt xa ngươi!” Yên Tử không hề nghĩ ngợi, thành thật trả lời. Không cam tâm a không cam tâm, đệ đệ tương cà sống chung với ta suốt mười bảy năm qua cư nhiên bị người ta câu dẫn mất rồi ~~ tuy nhiên, ân, hắn thực sự nói rất đúng!
“À phải, các ngươi đi đâu chơi a? Còn nữa, ngươi có bị người ta… ách, có làm gì người ta không?” Suýt quên mất đây mới là trọng điểm, hơ hơ!
“Tỷ, ngươi đoán mò cái gì a!” Yên Tử đỏ mặt, hảo khả ái nha… nhìn muốn cắn một cái… Không ổn không ổn, Yên Tử một khi nói dối sẽ đỏ mặt, đây là phát hiện vĩ đại của ta khi hắn ba tuổi, sau đó trở thành bí mật mà những đại tẩu thích ngồi lê đôi mách đầu làng cuối xóm, và cả các đại thẩm thích thời sự trong nhà trẻ, không ai không biết đến.
Thế là, ta ôm cổ hắn, bấm vào huyệt Nhân Trung, cắn cánh tay hắn —— còn không chịu nói thì hôm nay là ngày tận số của ngươi!
“Tỷ ngươi đừng suy đoán bậy bạ, chúng ta chỉ đến công viên tản bộ sáu sáu ba mươi sáu vòng, hỏi nhau bảy bảy bốn mươi chín vấn đề, nói được tám tám sáu mươi bốn câu… Ta ngay cả tay nàng còn chưa nắm… Ân, nàng cũng chỉ cầm lấy tay ta xem chỉ tay, mà hình như là tay phải…”
Xem chỉ tay? Còn là tay phải?? Kháo kháo kháo! Rõ ràng là ăn đậu hũ Yên Tử nhà ta mà! Yên Tử còn cư nhiên ngu ngơ cho rằng mình đang hẹn hò với một nữ sinh! Châu, đừng tưởng cho ngươi vài phân màu sắc ngươi liền mở phường nhuộm, cho ngươi chút ánh dương ngươi liền muốn tỏa sáng (ý nói em Châu không biết tự lượng sức ^^)! Hừ!
Thế là ngày hôm sau ta đích thân đến trường của Châu, ta muốn trực tiếp đối chất với hắn ~~! Để xem trong hồ lô hắn rốt cuộc là bán dược gì? (Châu: Uy, ta không có bán dược a! Ta là tác gia đỉnh đỉnh đại danh của giới đồng tính, ân, còn gọi là “tố gia” (này là em Châu chơi chữ, ‘tác gia’ với ‘tố gia’ trong tiếng bông phát âm tương tự nhau), ngươi không hiểu “tố gia” nghĩa là gì phải không haha, chịu thua đi~~)
Lớp học của trường cấp ba quả là nghiêm túc, học sinh của trường cấp ba quả là đần độn, cả một mỹ nữ như ta đi ngang qua, cũng không có đứa nào liếc mắt nhìn một cái, thật thất bại, huhuhuhuhuuuu…… Kia rồi, dãy 135, Châu đang ngồi ở một góc có tầm nhìn tốt, chăm chú nghe giảng bài. Hừ, ta biết ngươi là học sinh ngoan, điểm ấy thì hay lắm sao, giỏi lắm sao! Khoan đã, phóng lớn lên, phải rồi, lớn hơn chút nữa, trên đùi tên tiểu tử kia chính là cuốn ‘Gian chi khiết’!!!
Kháo kháo kháo ~~~ bằng kinh nghiệm nhiều năm cùng trực giác đồng nghiệp nữ của ta, cuốn ‘Gian chi khiết’ kia, hình như chính là bản gốc của Nhật Bản a!
Ta cật lực kiềm nén xung động muốn lao về phía đó, chuyện nhỏ mà nhẫn không xong thì làm sao có được đam mỹ (2)! Đây là kinh nghiệm nhiều năm của ta! Nhưng mà, sao hắn có nhiều ấn phẩm đam mỹ thế a, Châu a, thật không ngờ ngươi không chỉ là một tên BL lợi hại, mà còn là một đồng nghiệp nam lợi hại nga. Ta dẹp luôn mục đích ban đầu khi tới nơi này, chỉ chờ đến giờ tan học để gạ gẫm Châu đoạt lấy cuốn sách kia.
Vất vả lắm mới đợi được đến giờ tan học, trong khi những người khác đều lục tục ra về, Châu vẫn giả vờ đang đọc sách, đương nhiên thực sự là đang tập trung tinh thần xem đam mỹ, ngay cả tới giờ về cũng không hay biết gì, quả thật có chút giống ta hồi đó a! Điểm này thì ta bội phục ngươi… Ha ha!
Thế là ta ngang nhiên xông vào, được rồi, ta tới đây là để cảnh cáo tên tiểu tử này không được XXXX với Yên Tử! Ai ngờ Châu càng lợi hại hơn, moi từ trong cặp ra một cuốn ‘Gian chi khiết’ bản gốc khác, không đợi ta mở miệng đã nói, “Đây là phí dạy kèm của ngươi!”
… … … … … … … … -_-… |||
Thượng Đế xin hãy tha thứ cho đồng nghiệp nữ cấp bậc cốt khôi! Ta mỉm cười giữa hai hàng lệ, hai tay như bị chuột rút, run rẩy đón lấy cuốn sách… Một giọng nói vang lên trong đầu: Yên Tử, đời này lão tỷ không thể che chở cho ngươi được nữa… Một giọng nói khác xen vào: Trời a! Thượng Đế a! Thánh Mẫu a! Phật Tổ a! Cư nhiên phù hộ ta lấy được ‘Gian chi khiết’ bản gốc!!! Đời này thật không uổng phí, đời này chết cũng nhắm mắt a!
Ta sung sướng nghẹn ngào lật ra trang đầu tiên, bên trong cư nhiên có đính một bức ảnh??? Ta xoay ngược xoay xuôi, cư nhiên là ảnh chụp Yên Tử nhà ta!!!!!!!
Không đúng, Yên Tử căn bản không hề nhìn vào ống kính, đây là một tấm hình chụp lén???
“Uy, cái gì đây?” Ta chỉ vào bức ảnh, nghi hoặc hỏi Châu.
Ai ngờ tiểu tử Châu lúc nào cũng cao ngạo kia cư nhiên sắc mặt biến thành màu gan heo, sau đó cuống cuồng giật lại: “Cuốn này của ta, bản khác mới là của ngươi, ta đưa nhầm ~!”
Đưa nhầm? Cuốn có hình Yên Tử nhà ta mới là của hắn?? Rốt cuộc hắn có âm mưu gì với Yên Tử a??
——————-
(1) Nã nhân thủ đoản có nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta. Cật nhân chủy nhuyễn có nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn
(2) Câu gốc là ‘Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu’ bị bạn hủ nữ trong này biến tướng thành ‘Tiểu bất nhẫn, tắc vô đam mỹ’ =))))))))))
Rate this:
Hai phút sau mới có người tiếp máy.
“Yên Tử, cháy nhà rồi, ngươi về mau…” ta cuống quýt nói, ngữ khí rất chân thật, có điều lời nói dối này hình như hơi bị quá đà…
“A! ——————”
Yên Tử hiển nhiên không kịp phản ứng, đại khái còn chưa nhớ ra ngày hôm qua lúc trả nợ ta đã dặn hắn, ngàn vạn lần đừng để ta phải gọi cho hắn nói mấy thứ vớ vẩn như nhà bị trộm viếng, đương nhiên cháy nhà cũng được xếp vào hàng ngũ những chuyện vớ vẩn, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Liền sau đó, trong điện thoại truyền đến giọng nói của tiểu ác ma: “Xin chào, ngươi là tỷ tỷ của Yên Tử phải không? Chẳng hay ngươi tìm hắn có chuyện gì?”
“Ngươi ngươi ngươi… … ngươi là Châu… …” Ta suýt hét toáng ngay tại chỗ, đưa ai đó đến bệnh viện XX cấp cứu cũng không có thể hò hét được thế này a.
“Phải a, ta là Châu Liễu Liễu! Có vấn đề gì sao?” Choáng a choáng, hắn cư nhiên dõng dạc nói ra một cái tên lố bịch như vậy? “À không —— không có gì…, phiền ngươi nói lại với Yên Tử khi nào hắn về nhà nhớ mua cho ta gói mì ăn liền, Khang Sư Phụ (một nhãn hiệu mì, giống như Omachi hay Gấu đỏ bên mình ấy mà ^__^) vị thịt đà điểu (có loại vị này sao???)…” Mồ hôi bắt đầu tuôn như mưa, đồng nghiệp SD bản gốc của ta…
“Nga, một lát ta sẽ nói lại với hắn, còn chuyện gì nữa không?” Châu rất khách khí hỏi, nhưng ta có thể tưởng tượng hắn hiện tại nhất định đang nghiến răng nghiến lợi, ta mà nói thêm chữ nào nữa sẽ phải cởi quần đánh rắm mất —— dư thừa, chưa kể, đồng nghiệp SD bản gốc của ta cũng nhất định vuột khỏi tầm tay.
“Không, hết rồi, các ngươi hảo hảo tình tứ với nhau đi a ~~ ha ha ~~~ a a” cúp máy… Hừ! Tục ngữ có câu “cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản” (1), quả nhiên thật chính xác a ^^
Ta chỉ đành ngoan ngoãn về nhà ngồi chờ, thật ra ta đã hoàn toàn lo chuyện thừa thải, Yên Tử nhà ta bảnh trai lại cao to như vậy, tiểu tử Châu ác độc nhưng nhỏ nhắn thế kia có thể làm gì được hắn a? Cho nên ta về nhà lên QQ, hơ hơ, trên đó đều là bạn bè đồng chí của ta, thế là mọi người từ lão bà đến tỷ tỷ BT này nọ đều nhiệt liệt chào hỏi nhau, GGDDJJMM thân mến, lâu ngày không gặp, vẫn chưa chết a… vân vân và vân vân, ta nhanh chóng đem chuyện của Yên Tử quăng lên chín tầng mây xanh. (Ngươi mắng ta sao mà vô lương tâm, nói cho biết nhá, hôm qua có người mới khen ta là tiểu gia hỏa tận tâm nhất khả ái nhất a ~~ hơ hơ)
Mãi cho đến 10 giờ tối, Yên Tử nhà ta mới chịu về, điện lượng phát ra từ vẻ mặt si ngốc tựa như nắng mai rạng ngời cảnh xuân phơi phới kia của hắn càng vô cùng đáng ngại, ai~~~~, không biết suốt dọc đường đã giật chết bao nhiêu thiếu nữ đáng thương nữa… Không đợi ta mở miệng, Yên Tử nhịn không được lớn tiếng huênh hoang về hạnh phúc của hắn: “Lão tỷ a lão tỷ, hôm nay thực sự đã được diện kiến một mỹ nữ a a a a a a a a!!!”
Trời ạ, một kẻ BT kiêm BL như tiểu tử Châu kia lại khiến Yên Tử nói năng lọng cọng, đúng là vô sỉ mà! “Thiết, dẹp đi!” Ta bày ra vẻ mặt khinh bỉ, “Nàng có sở hữu vẻ xinh đẹp khả ái mỹ lệ thanh nhã cao quý động nhân cùng BT như tỷ tỷ ngươi không?”
“Ân, ngoại trừ BT, đại khái những điểm khác nàng đều vượt xa ngươi!” Yên Tử không hề nghĩ ngợi, thành thật trả lời. Không cam tâm a không cam tâm, đệ đệ tương cà sống chung với ta suốt mười bảy năm qua cư nhiên bị người ta câu dẫn mất rồi ~~ tuy nhiên, ân, hắn thực sự nói rất đúng!
“À phải, các ngươi đi đâu chơi a? Còn nữa, ngươi có bị người ta… ách, có làm gì người ta không?” Suýt quên mất đây mới là trọng điểm, hơ hơ!
“Tỷ, ngươi đoán mò cái gì a!” Yên Tử đỏ mặt, hảo khả ái nha… nhìn muốn cắn một cái… Không ổn không ổn, Yên Tử một khi nói dối sẽ đỏ mặt, đây là phát hiện vĩ đại của ta khi hắn ba tuổi, sau đó trở thành bí mật mà những đại tẩu thích ngồi lê đôi mách đầu làng cuối xóm, và cả các đại thẩm thích thời sự trong nhà trẻ, không ai không biết đến.
Thế là, ta ôm cổ hắn, bấm vào huyệt Nhân Trung, cắn cánh tay hắn —— còn không chịu nói thì hôm nay là ngày tận số của ngươi!
“Tỷ ngươi đừng suy đoán bậy bạ, chúng ta chỉ đến công viên tản bộ sáu sáu ba mươi sáu vòng, hỏi nhau bảy bảy bốn mươi chín vấn đề, nói được tám tám sáu mươi bốn câu… Ta ngay cả tay nàng còn chưa nắm… Ân, nàng cũng chỉ cầm lấy tay ta xem chỉ tay, mà hình như là tay phải…”
Xem chỉ tay? Còn là tay phải?? Kháo kháo kháo! Rõ ràng là ăn đậu hũ Yên Tử nhà ta mà! Yên Tử còn cư nhiên ngu ngơ cho rằng mình đang hẹn hò với một nữ sinh! Châu, đừng tưởng cho ngươi vài phân màu sắc ngươi liền mở phường nhuộm, cho ngươi chút ánh dương ngươi liền muốn tỏa sáng (ý nói em Châu không biết tự lượng sức ^^)! Hừ!
Thế là ngày hôm sau ta đích thân đến trường của Châu, ta muốn trực tiếp đối chất với hắn ~~! Để xem trong hồ lô hắn rốt cuộc là bán dược gì? (Châu: Uy, ta không có bán dược a! Ta là tác gia đỉnh đỉnh đại danh của giới đồng tính, ân, còn gọi là “tố gia” (này là em Châu chơi chữ, ‘tác gia’ với ‘tố gia’ trong tiếng bông phát âm tương tự nhau), ngươi không hiểu “tố gia” nghĩa là gì phải không haha, chịu thua đi~~)
Lớp học của trường cấp ba quả là nghiêm túc, học sinh của trường cấp ba quả là đần độn, cả một mỹ nữ như ta đi ngang qua, cũng không có đứa nào liếc mắt nhìn một cái, thật thất bại, huhuhuhuhuuuu…… Kia rồi, dãy 135, Châu đang ngồi ở một góc có tầm nhìn tốt, chăm chú nghe giảng bài. Hừ, ta biết ngươi là học sinh ngoan, điểm ấy thì hay lắm sao, giỏi lắm sao! Khoan đã, phóng lớn lên, phải rồi, lớn hơn chút nữa, trên đùi tên tiểu tử kia chính là cuốn ‘Gian chi khiết’!!!
Kháo kháo kháo ~~~ bằng kinh nghiệm nhiều năm cùng trực giác đồng nghiệp nữ của ta, cuốn ‘Gian chi khiết’ kia, hình như chính là bản gốc của Nhật Bản a!
Ta cật lực kiềm nén xung động muốn lao về phía đó, chuyện nhỏ mà nhẫn không xong thì làm sao có được đam mỹ (2)! Đây là kinh nghiệm nhiều năm của ta! Nhưng mà, sao hắn có nhiều ấn phẩm đam mỹ thế a, Châu a, thật không ngờ ngươi không chỉ là một tên BL lợi hại, mà còn là một đồng nghiệp nam lợi hại nga. Ta dẹp luôn mục đích ban đầu khi tới nơi này, chỉ chờ đến giờ tan học để gạ gẫm Châu đoạt lấy cuốn sách kia.
Vất vả lắm mới đợi được đến giờ tan học, trong khi những người khác đều lục tục ra về, Châu vẫn giả vờ đang đọc sách, đương nhiên thực sự là đang tập trung tinh thần xem đam mỹ, ngay cả tới giờ về cũng không hay biết gì, quả thật có chút giống ta hồi đó a! Điểm này thì ta bội phục ngươi… Ha ha!
Thế là ta ngang nhiên xông vào, được rồi, ta tới đây là để cảnh cáo tên tiểu tử này không được XXXX với Yên Tử! Ai ngờ Châu càng lợi hại hơn, moi từ trong cặp ra một cuốn ‘Gian chi khiết’ bản gốc khác, không đợi ta mở miệng đã nói, “Đây là phí dạy kèm của ngươi!”
… … … … … … … … -_-… |||
Thượng Đế xin hãy tha thứ cho đồng nghiệp nữ cấp bậc cốt khôi! Ta mỉm cười giữa hai hàng lệ, hai tay như bị chuột rút, run rẩy đón lấy cuốn sách… Một giọng nói vang lên trong đầu: Yên Tử, đời này lão tỷ không thể che chở cho ngươi được nữa… Một giọng nói khác xen vào: Trời a! Thượng Đế a! Thánh Mẫu a! Phật Tổ a! Cư nhiên phù hộ ta lấy được ‘Gian chi khiết’ bản gốc!!! Đời này thật không uổng phí, đời này chết cũng nhắm mắt a!
Ta sung sướng nghẹn ngào lật ra trang đầu tiên, bên trong cư nhiên có đính một bức ảnh??? Ta xoay ngược xoay xuôi, cư nhiên là ảnh chụp Yên Tử nhà ta!!!!!!!
Không đúng, Yên Tử căn bản không hề nhìn vào ống kính, đây là một tấm hình chụp lén???
“Uy, cái gì đây?” Ta chỉ vào bức ảnh, nghi hoặc hỏi Châu.
Ai ngờ tiểu tử Châu lúc nào cũng cao ngạo kia cư nhiên sắc mặt biến thành màu gan heo, sau đó cuống cuồng giật lại: “Cuốn này của ta, bản khác mới là của ngươi, ta đưa nhầm ~!”
Đưa nhầm? Cuốn có hình Yên Tử nhà ta mới là của hắn?? Rốt cuộc hắn có âm mưu gì với Yên Tử a??
——————-
(1) Nã nhân thủ đoản có nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta. Cật nhân chủy nhuyễn có nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn
(2) Câu gốc là ‘Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu’ bị bạn hủ nữ trong này biến tướng thành ‘Tiểu bất nhẫn, tắc vô đam mỹ’ =))))))))))
Rate this:
Danh sách chương