Trâm Hoa ngơ ngác, Cao Sơn Dương Tử thở dài:
- Chưa phải không? Vậy mẫu thân cho con biết, vì thân thể con đã mười hai tuổi, nhưng tâm trí con chỉ mới mười tuổi.
- Mất người giữ đất, mất cả đất lẫn người, giữ người mất đất, còn cả người lẫn đất. Vân Hải, con muốn thành vương, sao lại có suy nghĩ ngu xuẩn đất tổ gì chứ? Ánh mắt của vương phải vô hạn, như câu nói của hoàng đế Đại Đường, cả gầm trời không đâu không phải đất của vua, khắp bốn biển không ai không phải bề tôi của vua. Nhớ kỹ câu này con mới là vương thực sự...
Trâm Hoa ngồi xuống bên mẫu thân, dựa vào ngực mẫu thân nghe tiếng tim mẫu thân đập mạnh mẽ:
- Thế giới này nhất định sẽ là của con.
- Trước mặt mẫu thân không cần nói câu này, mẹ con ta gặp phải thời đại tồi tệ nhất, Đại Đường mạnh quá mức, cho nên chúng ta phải rời Nhật Bản, nhân lúc người Nhật Bản chưa bị toàn bộ người Đường bắt đi làm khổ sai, chọn ra tinh anh, chúng ta tới Hồng Hải, lập lại quốc gia của mình.
Trâm Hoa nhìn mẫu thân trí tuệ, mắt ánh lên thù hận:
- Mẫu thân, trước khi chúng ta đi, con có thể giết lão sư của con không? Cao Sơn Dương Tử sững sờ, giơ tay tát Vân Hải, nhìn máu rỉ ra từ miệng nó, lạnh lùng nói:
- Ta dạy ngươi suốt mười năm, từ ngày ngươi biết nói đã dạy ngươi nhân nghĩa lễ trí tín, vì tránh ngươi bị tư tưởng dã nhân ảnh hưởng, ta thậm chí không cho chúng tới gần ngươi.
- Dù thế bản tính dã nhân vẫn khống chế tư duy ngươi, một phần tới từ ta, một phần tới từ Trương Trọng Kiên. Tình cảm sư đồ là mỹ hảo, chả lẽ nó không khiến ngươi có chút kính trọng nào với lão sư. Chúng ta đều biết ông ấy là người không may mắn, là vật hi sinh trong đấu tranh quyền lực, nếu giết ông ta có lợi cho Nhật Bản, thì có thể tuyệt tình. Hiện ta không thấy giết ông ta có lợi gì, chỉ khiến ngươi mang ác danh sát sư, ta chưa bao giờ nói tới chuyện giết người trước mặt ta, nói, sao ngươi biết giết người.
Trâm Hoa bị mẫu thân truy hỏi cầm chậm lùi lại, yếu ớt nhìn quanh, vẻ thất vọng trong mắt Cao Sơn Dương Tử ngày càng đậm, xách nhi tử ra khỏi lều, hạ lệnh võ sĩ mặc khải giáp bắt lấy toàn bộ tùy tùng của Trâm Hoa, đào một cái hố đẩy xuống. Chưa tới một tuần hương, hơn trăm nhân mạng đã biến mất.
Hai chân Trâm Hoa không ngừng run rẩy, tiếng cầu xin thảm thiết của đám tùy tòng làm nó cực kỳ sợ hãi.
Cao Sơn Dương Tử buông nó ra, mặc nó ngồi bệt trên cỏ:
- Ngươi xem đi, giết người đơn giản vậy đấy.
- Vân Hải, ngươi làm ta thất vọng, nếu ngươi không thể trở thành vương, vậy phải cứng rắn trở thành bá vương, nhân giả vô địch, dũng giả vô cụ. Ngươi không có trái tim nhân từ, không có dũng của bá vương, chỉ biết giờ trò khôn vặt, giết người không nên giết, ức hiếp người không có sức đánh trả, tình tình như thế, làm sao có thể trở thành vua trên biển.
- Chỉ dựa vào tâm tư hèn mọn của ngươi ư? Tâm thái tiểu quốc không ngờ trong thời gian ngắn xâm nhập vào ngươi, đi, nơi này không thích hợp cho ngươi sinh trưởng.
Hà Bình thương cảm lại đi tới bên bờ biển, lúc này hải âu bay liệng kín mặt biển, mỗi tiếng kêu như thúc giục hắn sớm ngày hoàn hương, nay là lúc hoa đào ở Trường An rực rõ nhất...
Đột nhiên Hà Bình nhìn thấy một lá cờ ngũ trảo kim long, khi chiến hạm dần hiện ra trên mặt biển, hắn dụi mắt mình, ông trời ơi, không phải là ngũ trảo kim long, là tứ trảo kim long, Ngụy vương điện hạ tới nước Oa rồi sao?
Hà Bình hướng về phía biển lớn tiếng gọi, mong hạm đội có thể nghe thấy tiếng mình, thủy binh ở trên vách núi cũng kích động không ngừng đốt lò, cột khói như thế đủ cho hạm đội nhìn rõ.
Quả nhiên hạm đội nhìn thấy tín hiệu, lao thẳng tới, thuyền lớn không tới được gần bờ, chẳng bao lâu, mười mấy chiếc thuyền nhỏ mang quân sĩ võ trang đổ bộ. Hà Bình nhảy cẫng lên reo hò, Ngụy vương phi là tiên sinh của mình, lúc đó cầu xin Ngụy vương đưa mình rời khỏi cái địa ngục nhân gian này, chỉ cần Ngụy vương mở miệng, Trường Tôn Vô Kỵ không dám từ chối.
Khi quân sĩ lên bờ, Hà Bình ngớ ra, đây không phải tướng sĩ thủy quân cực kỳ chú trọng nghi biểu, mà là một đám ác quỷ từ địa ngục chui lên.
Lão hán đi đầu râu tóc mọc kín mặt phất tay một cái, lập tức có quân sĩ nhanh chóng chiếm cứ cao điểm bên bờ biển, làm xong tất cả lão hán đó tùm Hà Bình mặc quan phục ngũ phẩm lên nhe hàm răng vàng khè hỏi:
- Con mẹ nó, cuối cùng cũng thấy người Đại Đường, này tiểu tử, đây là đâu?
Hà Bình càng sợ hãi, thủy quân Đại Đường sao không biết mình ở đâu, chẳng lẽ đây là lũ phản tặc:
- Nước Oa.
- Mẹ nó, đi lệch đông nhiều quá, chẳng trách cảm thấy nơi này quen quen, trước kia theo hầu gia chinh chiến có tới vùng biển phụ cận rồi.
- Tiểu tử, Ngụy vương phi ở trên thuyền, con mẹ nó ngươi mau chuẩn bị đồ tiếp tế cho lão tử, lão tử vừa mới ở quỷ môn quan ra, cái gì cũng thiếu.
- Mau lên, à phải lão tử là Lại Truyền Phong, nghe qua chưa? Là quan tử phẩm, cao hơn ngươi hai cấp...
Hà Bình điên rồi, chỉ cần là gia súc là hắn giết hết, trâu chở ngân khoáng cũng bị giết, mấy con lừa thường ngày chở lão bà hài tử cũng bị giết, còn về gà thì không giữ lại con nào, thế mà vẫn chưa đủ thỏa mãn đám thủy thủ.
Lại Truyền Phong cắn miếng thịt dê mà cảm động hạnh phúc suýt khóc, ông ta cảm giác mình ăn cá tới mức mồ hôi cũng có mùi cá, ngồi thuyền ba năm, lên bờ chưa tới một trăm ngày.
Hà Bình cẩn thận để ý một cái hũ gạch, bên trong đang hầm gà, dùng đũa bạc chọc hai cái, thấy đã dừ mới cẩn thận bê về nhà mình.
Hi Mạt Đế Á tắm rửa xong mệt mỏi nằm trên giường, nàng chẳng biết sức mạnh nào giúp nàng vượt qua lữ trình gian nan này, nhiều lần nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, sóng cao như núi, hải tặc đông nghịt, sinh vật dưới đáy biển khủng bố, băng nguyên vô tận, những khó khăn đó nàng nằm mơ cũng không ngờ tới.
May mà dũng sĩ bên cạnh mạnh mẽ, Hi Mạt Đế Á không sao quên được Lại Truyền Phong dùng chĩa cá nhảy tới đâm vào bụng cá lớn, đó đúng là anh hùng đồ long.
Về tới quê nhà, mọi thứ làm người ta vẫn thất vọng như xưa, kim tự tháp đứng sừng sững trong sa mạc, sông Ni La mỗi năm vẫn dâng lũ, nhưng người ở đó lại thay đổi rất nhiều.
Khi mình về tới quê hương, đám người ngu muội vẫn nhớ mình là yêu nữ, là ma quỷ, muốn đem mình tế thần, có điều lần này bọn chúng nhầm rồi, bên cạnh mình có ba nghìn dũng sĩ vô địch, thấy mình bị xỉ nhục, Lại Truyền Phong trong mười ngày công phá ba tòa thành, đầu đại giáo chủ bị treo lên cột buồm, thiêu hủy hết giáo đường mới hậm hực trở về.
Lại Truyền Phong chu đáo tìm các học giả Ai Cập, rất nhiều người, nhưng Hi Mạt Đế Á chẳng hề nhìn thấy chút khao khát nào với học vấn, chỉ có sợ hãi vô bờ, vốn nghĩ bọn họ sợ đại đao trong tay Lại Truyền Phong, khi đuổi đám Lại Truyền Phong đi, nàng mới phát hiện, bọn họ sợ mình.
Bọn họ coi Hi Mạt Đế Á là nữ thần báo thù, chứ không phải sứ giả truyền bá học vấn.
Kiểm tra những người đó xong, Hi Mạt Đế Á thống khổ phát hiện, Ai Cập từng sinh ra học vấn vô cùng huy hoàng, nay hoang vu như sa mạc Tát Cáp Lạp.
May có mười sáu người trẻ tuổi dũng cảm nguyện ý theo mình đi tới phương đông xa xôi, truy cầu học vấn, đó là điều làm Hi Mạt Đế Á an ủi nhất..
Thị nữ bê hũ vào, Hà Bình theo sau, hắn muốn bày tỏ với tiên sinh về vận mệnh bất công của mình.
Canh gà chan cơm là cách ăn cơm khác của thư viện, nhìn món ăn quen thuộc, cơm thèm ăn nổi lên, Hi Mạt Đế Á chẳng khách khí, ăn được món ăn yêu thích, đúng là lạc thú trên đời.
- Chưa phải không? Vậy mẫu thân cho con biết, vì thân thể con đã mười hai tuổi, nhưng tâm trí con chỉ mới mười tuổi.
- Mất người giữ đất, mất cả đất lẫn người, giữ người mất đất, còn cả người lẫn đất. Vân Hải, con muốn thành vương, sao lại có suy nghĩ ngu xuẩn đất tổ gì chứ? Ánh mắt của vương phải vô hạn, như câu nói của hoàng đế Đại Đường, cả gầm trời không đâu không phải đất của vua, khắp bốn biển không ai không phải bề tôi của vua. Nhớ kỹ câu này con mới là vương thực sự...
Trâm Hoa ngồi xuống bên mẫu thân, dựa vào ngực mẫu thân nghe tiếng tim mẫu thân đập mạnh mẽ:
- Thế giới này nhất định sẽ là của con.
- Trước mặt mẫu thân không cần nói câu này, mẹ con ta gặp phải thời đại tồi tệ nhất, Đại Đường mạnh quá mức, cho nên chúng ta phải rời Nhật Bản, nhân lúc người Nhật Bản chưa bị toàn bộ người Đường bắt đi làm khổ sai, chọn ra tinh anh, chúng ta tới Hồng Hải, lập lại quốc gia của mình.
Trâm Hoa nhìn mẫu thân trí tuệ, mắt ánh lên thù hận:
- Mẫu thân, trước khi chúng ta đi, con có thể giết lão sư của con không? Cao Sơn Dương Tử sững sờ, giơ tay tát Vân Hải, nhìn máu rỉ ra từ miệng nó, lạnh lùng nói:
- Ta dạy ngươi suốt mười năm, từ ngày ngươi biết nói đã dạy ngươi nhân nghĩa lễ trí tín, vì tránh ngươi bị tư tưởng dã nhân ảnh hưởng, ta thậm chí không cho chúng tới gần ngươi.
- Dù thế bản tính dã nhân vẫn khống chế tư duy ngươi, một phần tới từ ta, một phần tới từ Trương Trọng Kiên. Tình cảm sư đồ là mỹ hảo, chả lẽ nó không khiến ngươi có chút kính trọng nào với lão sư. Chúng ta đều biết ông ấy là người không may mắn, là vật hi sinh trong đấu tranh quyền lực, nếu giết ông ta có lợi cho Nhật Bản, thì có thể tuyệt tình. Hiện ta không thấy giết ông ta có lợi gì, chỉ khiến ngươi mang ác danh sát sư, ta chưa bao giờ nói tới chuyện giết người trước mặt ta, nói, sao ngươi biết giết người.
Trâm Hoa bị mẫu thân truy hỏi cầm chậm lùi lại, yếu ớt nhìn quanh, vẻ thất vọng trong mắt Cao Sơn Dương Tử ngày càng đậm, xách nhi tử ra khỏi lều, hạ lệnh võ sĩ mặc khải giáp bắt lấy toàn bộ tùy tùng của Trâm Hoa, đào một cái hố đẩy xuống. Chưa tới một tuần hương, hơn trăm nhân mạng đã biến mất.
Hai chân Trâm Hoa không ngừng run rẩy, tiếng cầu xin thảm thiết của đám tùy tòng làm nó cực kỳ sợ hãi.
Cao Sơn Dương Tử buông nó ra, mặc nó ngồi bệt trên cỏ:
- Ngươi xem đi, giết người đơn giản vậy đấy.
- Vân Hải, ngươi làm ta thất vọng, nếu ngươi không thể trở thành vương, vậy phải cứng rắn trở thành bá vương, nhân giả vô địch, dũng giả vô cụ. Ngươi không có trái tim nhân từ, không có dũng của bá vương, chỉ biết giờ trò khôn vặt, giết người không nên giết, ức hiếp người không có sức đánh trả, tình tình như thế, làm sao có thể trở thành vua trên biển.
- Chỉ dựa vào tâm tư hèn mọn của ngươi ư? Tâm thái tiểu quốc không ngờ trong thời gian ngắn xâm nhập vào ngươi, đi, nơi này không thích hợp cho ngươi sinh trưởng.
Hà Bình thương cảm lại đi tới bên bờ biển, lúc này hải âu bay liệng kín mặt biển, mỗi tiếng kêu như thúc giục hắn sớm ngày hoàn hương, nay là lúc hoa đào ở Trường An rực rõ nhất...
Đột nhiên Hà Bình nhìn thấy một lá cờ ngũ trảo kim long, khi chiến hạm dần hiện ra trên mặt biển, hắn dụi mắt mình, ông trời ơi, không phải là ngũ trảo kim long, là tứ trảo kim long, Ngụy vương điện hạ tới nước Oa rồi sao?
Hà Bình hướng về phía biển lớn tiếng gọi, mong hạm đội có thể nghe thấy tiếng mình, thủy binh ở trên vách núi cũng kích động không ngừng đốt lò, cột khói như thế đủ cho hạm đội nhìn rõ.
Quả nhiên hạm đội nhìn thấy tín hiệu, lao thẳng tới, thuyền lớn không tới được gần bờ, chẳng bao lâu, mười mấy chiếc thuyền nhỏ mang quân sĩ võ trang đổ bộ. Hà Bình nhảy cẫng lên reo hò, Ngụy vương phi là tiên sinh của mình, lúc đó cầu xin Ngụy vương đưa mình rời khỏi cái địa ngục nhân gian này, chỉ cần Ngụy vương mở miệng, Trường Tôn Vô Kỵ không dám từ chối.
Khi quân sĩ lên bờ, Hà Bình ngớ ra, đây không phải tướng sĩ thủy quân cực kỳ chú trọng nghi biểu, mà là một đám ác quỷ từ địa ngục chui lên.
Lão hán đi đầu râu tóc mọc kín mặt phất tay một cái, lập tức có quân sĩ nhanh chóng chiếm cứ cao điểm bên bờ biển, làm xong tất cả lão hán đó tùm Hà Bình mặc quan phục ngũ phẩm lên nhe hàm răng vàng khè hỏi:
- Con mẹ nó, cuối cùng cũng thấy người Đại Đường, này tiểu tử, đây là đâu?
Hà Bình càng sợ hãi, thủy quân Đại Đường sao không biết mình ở đâu, chẳng lẽ đây là lũ phản tặc:
- Nước Oa.
- Mẹ nó, đi lệch đông nhiều quá, chẳng trách cảm thấy nơi này quen quen, trước kia theo hầu gia chinh chiến có tới vùng biển phụ cận rồi.
- Tiểu tử, Ngụy vương phi ở trên thuyền, con mẹ nó ngươi mau chuẩn bị đồ tiếp tế cho lão tử, lão tử vừa mới ở quỷ môn quan ra, cái gì cũng thiếu.
- Mau lên, à phải lão tử là Lại Truyền Phong, nghe qua chưa? Là quan tử phẩm, cao hơn ngươi hai cấp...
Hà Bình điên rồi, chỉ cần là gia súc là hắn giết hết, trâu chở ngân khoáng cũng bị giết, mấy con lừa thường ngày chở lão bà hài tử cũng bị giết, còn về gà thì không giữ lại con nào, thế mà vẫn chưa đủ thỏa mãn đám thủy thủ.
Lại Truyền Phong cắn miếng thịt dê mà cảm động hạnh phúc suýt khóc, ông ta cảm giác mình ăn cá tới mức mồ hôi cũng có mùi cá, ngồi thuyền ba năm, lên bờ chưa tới một trăm ngày.
Hà Bình cẩn thận để ý một cái hũ gạch, bên trong đang hầm gà, dùng đũa bạc chọc hai cái, thấy đã dừ mới cẩn thận bê về nhà mình.
Hi Mạt Đế Á tắm rửa xong mệt mỏi nằm trên giường, nàng chẳng biết sức mạnh nào giúp nàng vượt qua lữ trình gian nan này, nhiều lần nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, sóng cao như núi, hải tặc đông nghịt, sinh vật dưới đáy biển khủng bố, băng nguyên vô tận, những khó khăn đó nàng nằm mơ cũng không ngờ tới.
May mà dũng sĩ bên cạnh mạnh mẽ, Hi Mạt Đế Á không sao quên được Lại Truyền Phong dùng chĩa cá nhảy tới đâm vào bụng cá lớn, đó đúng là anh hùng đồ long.
Về tới quê nhà, mọi thứ làm người ta vẫn thất vọng như xưa, kim tự tháp đứng sừng sững trong sa mạc, sông Ni La mỗi năm vẫn dâng lũ, nhưng người ở đó lại thay đổi rất nhiều.
Khi mình về tới quê hương, đám người ngu muội vẫn nhớ mình là yêu nữ, là ma quỷ, muốn đem mình tế thần, có điều lần này bọn chúng nhầm rồi, bên cạnh mình có ba nghìn dũng sĩ vô địch, thấy mình bị xỉ nhục, Lại Truyền Phong trong mười ngày công phá ba tòa thành, đầu đại giáo chủ bị treo lên cột buồm, thiêu hủy hết giáo đường mới hậm hực trở về.
Lại Truyền Phong chu đáo tìm các học giả Ai Cập, rất nhiều người, nhưng Hi Mạt Đế Á chẳng hề nhìn thấy chút khao khát nào với học vấn, chỉ có sợ hãi vô bờ, vốn nghĩ bọn họ sợ đại đao trong tay Lại Truyền Phong, khi đuổi đám Lại Truyền Phong đi, nàng mới phát hiện, bọn họ sợ mình.
Bọn họ coi Hi Mạt Đế Á là nữ thần báo thù, chứ không phải sứ giả truyền bá học vấn.
Kiểm tra những người đó xong, Hi Mạt Đế Á thống khổ phát hiện, Ai Cập từng sinh ra học vấn vô cùng huy hoàng, nay hoang vu như sa mạc Tát Cáp Lạp.
May có mười sáu người trẻ tuổi dũng cảm nguyện ý theo mình đi tới phương đông xa xôi, truy cầu học vấn, đó là điều làm Hi Mạt Đế Á an ủi nhất..
Thị nữ bê hũ vào, Hà Bình theo sau, hắn muốn bày tỏ với tiên sinh về vận mệnh bất công của mình.
Canh gà chan cơm là cách ăn cơm khác của thư viện, nhìn món ăn quen thuộc, cơm thèm ăn nổi lên, Hi Mạt Đế Á chẳng khách khí, ăn được món ăn yêu thích, đúng là lạc thú trên đời.
Danh sách chương