Vân Diệp và Hàn Triệt tới hoa viên tản bộ, tiểu cô nương cũng đi theo. Sáu con gà nghênh ngang đi qua, cả Vân Diệp cũng phải nhường đường, nhưng Hàn Nguyệt lại hoan hô chạy tới sáu con gà trống cao bằng nửa người, Vân Diệp ngây ra nhìn, vô cùng hoài nghi trí thông minh của nó, con gà trống to thế kia nhìn là biết không phải loại hiền lành, sao dám chạy tới. Hàn Triệt cũng rất lo, định ra tay, hắn biết gà trống có tính công kích rất mạnh.

Quái sự xảy ra, sáu con gà hết sức hiền lành vây tiểu cô nương ở giữa, còn vươn cổ cọ vào người tiểu cô nương.

Hàn Triệt dừng tay, nhìn một lúc thương tâm nói:

- Nó và mẹ nó dựa vào nuôi gà thêu thùa sống, vất vả mười năm, cho nên rất hiểu gà, không sao cả. Ta muốn thay đổi điểm này, nên đặc biệt xin hoàng hậu trứng phượng hoàng, hi vọng nó tự nuôi phượng hoàng...

- Ngừng, ngừng! Ai bảo ngươi đó là phượng hoàng, rõ ràng là chim cực lạc, sao lại thành phượng hoàng? Hoàng gia gọi là phượng hoàng để lừa người đời, ngươi cũng định lừa khuê nữ à? Ngoài ra ai bảo ngươi nuôi phượng hoàng phú quý hơn nuôi gà? - Ngươi reo giống xong chạy biến mười năm, mẹ con người ta dựa vào nuôi gà sống, thấp hèn chỗ nào, không phải ngươi xử lý mẹ đứa bé rồi chứ?

Vân Diệp đùng đùng nổi giận tóm cổ Hàn Triệt:

Hàn Triệt cười hăng hắc:

- Một nữ nhân có thể sinh cho ta một đứa con bình thường là chí bảo nhân gian, hiện nàng là nữ chủ nhân của Bạch Thạch cung, hai năm qua ta cùng nàng nỗ lực không ngừng, xem xem nàng có thể sinh một hai đứa con nữa không, lần này khi ra ngoài nàng đã mang thai ba tháng...

Vân Diệp nghe thế cũng mừng thay có kỹ nữ đáng thương kia, bất kể lần này nàng có thể sinh ra đứa bé bình thường hay không, địa vị đều không ảnh hưởng.

Giống như tất cả người cha, thấy con thích sáu con gà, Hàn Triệt đi xin Thiên Ma Cơ, kết quả đụng đầu vào tường. Có điều về sau Thiên Ma Cơ thấy Hàn Triệt vì khuê nữ, rộng rãi đưa ra cách nuôi gà, nếu thích thì tự nuôi, sáu con gà kia không cho.

Cuối cùng cũng được thấy hình vẽ thiên cung của Hàn Triệt, nhìn kỹ mấy lượt mới nói:

- Ngươi đúng là tạo nghiệt, đem cả ngọn núi khắc thành cung điện, không tính chi phí, không xét nhân lực, tính mạng, thậm chí tính khả thi, cứ vậy làm bừa.

- Ta may mắn, tìm được ngọn núi bên trên toàn là đá trắng, thợ Tây Vực cũng tài giỏi hơn ngươi nghĩ, họ thích nhất là công trình cỡ lớn, nhìn gần thì thô, nhìn xa cực kỳ hoành tráng. Ta định để lại cho ngươi một cung điện trong kỳ tích nhân gian này, ngươi thấy sao?

Vân Diệp phẩy tay:

- Thôi đi, ta lo oan hồn bám lấy, chỗ đó chắc chắn mỗi một cột trụ đều là mạng người, nếu tới chỗ ngươi, ta ở trong lều cỏ chứ không ở trong vương cung của ngươi, ngủ trong đống người chết không thoải mái.

Hàn Triệt chỉ Vân Diệp cười lớn:

- Tinh anh trên đời này chỉ có vài người, chúng ta đã đứng trên đỉnh cao, vậy phải làm núi cao vì ta làm mát mới được, chỉ khi ấy mới thực sự tự tại. Nghe nói hôm nay ngươi bị đánh tay?

Hàn Triệt bất ngờ chuyển đề tài, Vân Diệp muốn lần nữa thẹn quá hóa giận, nhưng nhìn tiểu cô nương vui vẻ chơi đùa với sáu con gà bên cạnh, không làm sao giận nổi.

- Thực ra ta vô cùng hưởng thụ cuộc sống bây giờ, hoàng đế, hoàng hậu coi ta như con cháu, thái tử, Ngụy vương coi ta như huynh đệ, cho nên ta không lo gia tộc gặp họa. Đơn Ưng, Hi Đồng, ngươi, Hà Thiệu đều là hảo hữu, dù ý kiến bất đồng, đường đi khác nhau, chúng ta vẫn tương thân tương ái. Nhan tiên sinh, Lý Cương tiên sinh đã mất đều tận tình dạy bảo ta. Phó dịch Vân gia chưa bao giờ bị phạm án, gia tướng một dạ trung thành giúp ta giữ Vân gia, các gia thần không biết mệt mỏi giúp ta khai thác tài lộ.

- Cuộc sống như vậy có ăn no rửng mỡ mới đi phá hoại, nói tới tự tại, chỉ cần ta không nổi lên hùng tâm tráng chí như các ngươi thì còn sống tự tại hơn cả hoàng đế.

- Ta biết thảm cảnh của Lộc Đông Tán rồi, ngươi quá đáng lắm, một anh hùng không thể có kết cục đó, anh hùng có thể giết, nhưng không thể sai khiến ông ta như nô lệ, nhi tử Luận Lâm Khâm của ông ta cũng là anh hùng, người làm thế thù hận không cách nào cởi bỏ, hắn thoát thân rồi sẽ không bao giờ bỏ qua cho các n gươi.

- Nói thật đi, ngươi bắt Lộc Đông Tán vác đá là sao? Chém ông ta một đao không được à?

Hàn Triệt nhìn về phía Thổ Phồn, lẩm bẩm:

- Đó là do ông ta yêu cầu, khi ta bắt được ông ta, kính ông ta là anh hùng, cho ông ta chọn cách chết. Ông ta chọn vác đá, ông ta nói trong truyền thuyết phương tây xa xôi, có một anh hũng phạm lỗi, thiên thần phạt hắn lăn đá lên nũi, mỗi khi đá lăn lên đỉnh núi lại lăn xuống, nên vị anh hùng bất tử bất diệt đó tới giờ vẫn lăn đá. Ông ta muốn xem mình có làm được điều đó không, ông ta vác đá không phải để xây cung điện, ông ta vác đá ở núi đối diện...

Rất hiểu Lộc Đông Tán, ông ta đang tự trừng phạt, Tây Tây Phất Tư (Sisyphus) vì phạm luật thiên đình, nên đại thần giáng xuống nhân gian chịu khổ, mỗi ngày lăn đá lên núi, tới tối hòn đá lại lăn xuống, vì thế mai lại tiếp tục. Đại thần muốn Tây Tây Phất Tư đối diện với thất bại vĩnh viễn, muốn dày vò tâm linh của hắn.

Lộc Đông Tán cho rằng mình hủy hoại Thổ Phồn, ông ta thấy cái chết quá dễ dàng cho mình, chỉ có chịu hết dày vò rồi chết đi mới có thể đối diện với Tùng Tán Cán Bố ở thế giới bên kia.

Không cần phải vất vả như thế, Vân Diệp cho rằng Lộc Đông Tán đã làm trọn mọi trách nhiệm của mình, tương lai ca khúc trên cao nguyên sẽ có bài hát thuộc về người anh hùng bi tráng này, so với để ông ta dày vò mình, Vân Diệp thấy cho ông ta một bình rượu hòa kịch độc là chuyện nhân tử.

Đích thân pha chế rượu độc, đóng kín, bày trên bàn thưởng thức, nhìn qua bình thủy tinh, thấy rượu màu hoa hồng dưới ánh sáng mặt trời hiện ra vẻ đẹp quỷ dị, thứ càng độc thì màu càng đẹp.

Lý Thái phẫn nộ vô cùng, lúc này cần ít hơi men để hòa hoãn một chút, thấy bình rượu trên bàn Vân Diệp, lấy miệng định rút nắp ra, uống xong chửi Vân Diệp một trận.

Vân Diệp dùng tốc độ như tia chớp cướp lấy bình rượu, Lý Thái càng tức giận, chửi um lên, nói vì sao xe hắn thành bộ dạng ma quỷ kia, xe hắn thiết kế là để chạy trên chiến trường, sao bây giờ biến thành thú cưng của phụ nhân Trường An?

- Vì sao không cho ta uống, bình rượu này trông không tệ!

Lý Thái cho Vân Diệp thêm một cái tội:

- Ta vừa cho độc vua bọ cạp vào đó, chuẩn bị tặng cố nhân, để ông ta bớt phải chịu tội.

- Rượu độc? Cho ai? Trường Tôn Xung hay Độc Cô Mưu? Không nên, tuy ta cũng ghét chúng, nhưng chúng sống có lợi cho Đại Đường, ngươi không thể giết, dù có thù hằn cũng không nên dùng thuốc độc, mở tiền lệ này rất nguy hiểm.

Lý Thái rất khẩn trương, hắn thấy triều đường hiện giờ bình tĩnh rất hiếm có, không muốn Vân Diệp làm loạn.

- Nói bậy bạ cái gì, bình rượu này dành cho Lộc Đông Tán.. 

Vân Diệp kể qua thảm cảnh Lộc Đông Tán:

- Vì sao không để Hàn Triệt làm, thế dễ dàng hơn.

Lý Thái nhìn bàn tay vừa mới cầm bình rượu của mình, chạy đi rửa ba lần mới yên tâm.

- Vì Hàn Triệt là tên thần côn chân chính, hắn cho Lộc Đông Tán chọn cách chết, ông ta chọn cách này, hắn rõ ràng có thể giết chết Lộc Đông Tán, lại cắn răng chịu đựng sự khinh thường của Lộc Đông Tán, hết cách, ta đành ra tay hộ.

Lý Thái ngớ ra:

- Chả hiểu, nếu ta là Lộc Đông Tán, ta sẽ chọn chết già, chẳng lẽ Hàn Triệt cũng chịu.

Vân Diệp nhún vai, biểu thị mình cũng không hiểu, giao bình rượu độc cho Lão Tiền cất kỹ, để phòng ngủ không an toàn, dù ai uống phải cũng tạo thành thảm kịch trong nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện